16. Sống Tình Thức

SỐNG TỈNH THỨC - SỪ ĐIỆP MÙA CHAY

  •  
    DM Tran
     

    SỨ ĐIỆP MÙA CHAY 2013

    Của Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI

    Trần Mỹ Duyệt chuyển ngữ

     

    “Tin vào đức bác ái mời gọi lòng nhân ái”

     

    “Chúng ta biết và tin vào tình yêu Thiên Chúa đã dành cho chúng ta” (1 Jn 4:16)

    Anh chị em thân mến,

    Cử hành mùa Chay, trong bối cảnh của Năm Đức Tin, cho chúng ta một cơ hội quí báu để suy niệm về mối tương quan giữa đức tin và đức mến: giữa việc tin vào Thiên Chúa – Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô – và tình yêu, chính là hoa trái của Chúa Thánh Thần và để hướng dẫn chúng ta trên con đường tận hiến cho Thiên Chúa và người khác.

    1.Đức tin như lời đáp trả với tình yêu của Thiên Chúa 

    Trong Thông Điệp đầu tiên của tôi, tôi đã đưa ra một số tư tưởng về mối liên hệ chặt chẽ giữa những nhân đức đối thần của đức tin và đức mến. Khởi đi từ xác tính vững vàng của Thánh Gioan: “Chúng ta biết và tin vào tình yêu Thiên Chúa đã dành cho chúng ta”  (1 Jn 4:16), Tôi nhận ra rằng “là người Kitô hữu không phải là kết quả của một lựa chọn đạo đức hoặc một ý tưởng cao cả, nhưng là gặp gỡ với một biến cố, một con người, mà nó đem lại đời sống một chân trời mới và một hướng dẫn quyết định… Vì Thiên Chúa đã yêu chúng ta trước (cf. 1 Jn 4:10), tình yêu  giờ đây không chỉ còn là một ‘lệnh truyền’; nó là một đáp trả đối với quà tặng tình yêu, với nó Thiên Chúa đến gần với chúng ta” ((Deus Caritas Est, 1). Đức tin là đòi hỏi cá nhân – nó liên quan tới tất cả những căn bản của chúng ta – đối với việc mặc khải tình yêu ‘thương xót’ và ‘bao dung’ đối với chúng ta, được mặc khải một cách đầy đủ trong Chúa Giêsu Kitô. Sự giao tiếp với Thiên Chúa, Đấng là Tình Yêu giao ước không chỉ bằng trái tim nhưng còn bằng trí phán đoán: “Thừa nhận Thiên Chúa hằng sống là con đường dẫn tới tình yêu, và sự “chấp nhận” của lý trí chúng ta với ý muốn của Ngài kết hợp trí phán đoán của chúng ta, ý chí và tình cảm trong một hành động ôm choàng của tình yêu. Nhưng tiến trình này luôn luôn có cái kết mở rộng; tình yêu không bao giớ ‘chấm dứt’ và hoàn tất” (ibid., 17)).

    Từ đó, đối với tất cả mọi Kitô hữu, và một cách đặc biệt cho “những người xây dựng bác ái”, có một nhu cầu của đức tin, vì “sự gặp gỡ với Thiên Chúa trong Chúa Giêsu thức tỉnh tình yêu của họ và mở tâm hồn của họ cho người khác. Kết quả là, tình yêu của người cận thân không còn là một lệnh truyền bắt buộc đối với họ, để có thể nói, từ bên ngoài, nhưng một kết quả khởi đi từ đức tin của họ, một đức tin trở thành hành động qua tình yêu (ibid., 31a). Các Kitô hữu là những người đã được chinh phục bởi tình yêu của Chúa Kitô và theo đó, dưới ảnh hưởng của tình yêu ấy -  “Caritas Christi urget nos” ( 2 Cor 5:14) - họ mở rộng một cách không giới hạn cho tình yêu người cận thân của họ trong những phương thức cụ thể (cf. ibid., 33). Thái độ này xảy ra trước hết từ nhận thức được yêu, được tha thứ, và ngay cả được phục vụ bởi Chúa, Đấng đã cúi mình rửa chân cho các Tông Đồ và hiến mình trên Thánh Giá để lôi kéo nhân loại vào trong tình yêu của Thiên Chúa.   

     “Đức nói với chúng ta rằng Thiên Chúa đã ban Con Ngài cho chúng ta và cho chúng ta sự chiến thắng tỏ tường là điều rất thật: Thiên Chúa là tình yêu!... Đức tin, nhìn thấy tình yêu của Thiên Chúa được tỏ hiện trong trái tim bị đâm thâu của Chúa Giêsu trên Thánh Giá, đem lại sự trổi dậy để yêu thương. Tình yêu là ánh sáng – và cuối cùng, chỉ có ánh sáng – là có thể luôn luôn chiếu soi một thế giới tối tăm bao trùm, và cho chúng ta can đảm cần thiết để tiếp tục sống và hành động” (ibid., 39). Tất cả đều giúp chúng ta hiểu rằng dấu hiệu phân biệt chính của người Kitô hữu một cách chính xác “tình yêu bén rễ trong và hình thành bằng đức tin” (ibid., 7).  

    2. Bác ái là đời sống trong đức tin

    Toàn bộ đời sống Kitô hữu là lời đáp trả đối với tình yêu của Thiên Chúa. Lời đáp trả đầu tiên một cách rõ ràng là đức tin khi nó được đón nhận, tràn đầy với lòng biết ơn và kỳ diệu, của sự khởi động thần linh chưa từng nghe thấy trước chúng ta và mời gọi chúng ta. Và việc “đó nhận” của đức tin ghi khắc bước khởi đầu một câu truyện chói sáng của  tình bạn hữu với Chúa, mà nó đổ đầy và ban cho chúng ta ý nghĩa đầy đủ cho toàn bộ đời sống. Nhưng không phải Ngài chỉ yêu một mình chúng ta, Ngài còn muốn lôi kéo chúng ta về với Ngài, để biến đổi chúng ta trong một cách thức đặc biệt khi đem chúng ta lại để nói như Thánh Phaolô: “không phải tôi sống, nhưng Chúa Kitô sống trong tôi” (cf. Gal 2:20).   

    Khi chúng ta có chỗ cho tình yêu của Thiên Chúa, rồi khi chúng ta trở nên giống như Ngài, chia sẻ trong đức mến của Ngài. Nếu chúng ta mở rộng tâm hồn cho tình yêu của Ngài, chúng ta để Ngài sống trong chúng ta và đem chúng ta tới tình yêu với Ngài, trong Ngài, và như Ngài; chỉ khi đó đức tin chúng ta trở nên rõ ràng “hành động qua tình yêu” (Gal 5:6), và cũng chỉ khi đó, Ngài mới sống trong chúng ta (cf. 1 Jn 4:12).

    Đức tin là nhận biết sự thật và bám trụ vào đó (cf. 1 Tim 2:4); đức mến là “bước đi” trong sự thật (cf. Eph 4:15). Qua đức tin chúng ta bước vào mối thân tình với Chúa, qua đức mến tình thân này sống động và sinh hoa trái (cf. Jn 15:14ff). Đức tin khiến chúng ta ôm lấy mệnh lệnh của Chúa và Thầy của chúng ta; đức mến cho chúng ta hạnh phúc khi đem nó vào hành động (cf. Jn 13:13-17). Trong đức tin chúng ta được sinh ra như những người con của Thiên Chúa (cf. Jn 1:12ff); đức mến khiến chúng ta bền lòng một cách vững vàng trong tình con thánh thiêng của chúng ta, mang lại hoa trái của Chúa Thánh Thần (cf. Gal 5:22). Đức tin khiến chúng ta có thể nhận ra những ân huệ mà sự tốt lành và Thiên Chúa rộng rãi ban cho chúng ta; đức mến làm chúng trở nên hoa trái (cf. Mt 25:14-30).

    3.Mối liên kết vững bền của đức tin và đức mến

    Trong ánh sáng ở trên, thật rõ ràng rằng chúng ta không bao giờ có thể phân rẽ, để mỗi bên đối nghịch nhau giữa đức tin và đức mến. Hai nhân đức đối thần này được liên kết một cách sâu xa, và nó là điều sai lạc khi đặt vào vị trí đối nghịch hoặc “tranh chấp” giữa hai nhân đức này. Một cách khác, như nhấn mạnh tính cách ưu tiên và quyết định của đức tin, hạ giá và khinh rẻ hầu hết những công việc chính xác của đức mến, giảm giá chúng với chủ nghĩa nhân đạo mơ hồ. Mặt khác nữa, đó là không công bằng khi quá nhấn mạnh giá trị tiên quyết của đức mến và hành động nó mang lại, như những việc làm có thể thay thế cho đức tin. Đối với một đời sống tinh thần lành mạnh, điều cần thiết là loại bỏ cả hai chủ thuyết cho rằng sự hiểu biết phải dựa trên đức tin (fideism) và thành quả do hành động (activism).

    Đời sống Kitô hữu bao gồm trong mức độ tiếp tục lên núi để gặp Thiên Chúa và rồi trở xuống, mang theo tình yêu và sức mạnh kín múc từ Ngài, để khi phục vụ anh chị em chúng ta với tình yêu của Thiên Chúa. Trong Sách Thánh, chúng ta nhìn thấy sự sốt sắng thế nào của các Tông Đồ để loan truyền Phúc Âm và đánh thức đức tin của mọi người liên kết một cách chặt chẽ mối quan tâm bác ái của các ngài để được phục vụ cho người nghèo (cf. Acts 6:1-4). Trong Giáo Hội, suy niệm và hành động, biểu hiện hóa trong một cách bằng những hình ảnh Phúc Âm của Maria và Martha, đã cùng hiện hữu và kiện toàn lẫn nhau (cf. Lk 10:38-42). Mối liên hệ với Thiên Chúa luôn luôn phải là ưu tiên, và bất cứ những chia sẻ chính đáng nào, theo tinh thần Phúc Âm, phải được bén rễ trong đức tin (cf. General Audience, 25 April 2012) . Trong thực tế, đôi khi chúng ta làm giảm giá từ ngữ “đức mến” đối với một hành động giúp đỡ có tính cách xã hội hoặc đơn thuần nhân bản. Tuy nhiên, điều quan trọng là nhớ rằng việc làm lớn lao nhất của bác ái là phúc âm hóa, đó là “mục vụ bằng lời”. Không có hành động nào lợi ích hơn – và vì thế bác ái hơn – cho người cận thân hơn bẻ bánh lời Chúa, chia sẻ với họ Tin Mừng của Phúc Âm, giới thiệu với họ mối thân tình với Thiên Chúa: phúc âm hóa là việc làm thăng hoa cao cả nhất và mối thân tình nhất của con người. Như Tôi Tớ Chúa, Giáo Hoàng Phaolô VI đã viết trong Thông Điệp  Populorum Progressio, lời rao giảng của Chúa Kitô là sự cống hiến trước hết và chính yếu để mở mang (cf. n.16). Nó là sự thật đầu tiên của tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta, được sống và rao giảng, điều này mở đời sống chúng ta để đón nhận tình yêu này và có thể mở rộng tương quan của con người và mỗi người (cf. Caritas in Veritate, 8).  

    Một cách căn bản, mọi tiến trình từ Tình Yêu và quy hướng tới Tình Yêu. Tình yêu nhưng không của Thiên Chúa được biết đến trong chúng ta qua việc công bố của Tin Mừng. Nếu chúng ta đón nhận nó với đức tin, chúng ta tiếp nhận trước hết và mối liên kết cần thiết với Thiên Chúa, có khả năng làm chúng ta “yêu với Tình Yêu”, và rồi chúng ta sống trong Tình Yêu này, chúng ta lớn lên trong nó và chúng ta rao truyền một cách vui mừng nó cho những người khác.

    Liên quan đến mối liên kết giữa đức tin và những việc làm của đức mến, có một đoạn trong Thư gửi giáo dân Êphêsô đã nói đến một hình ảnh tốt nhất nối kết giữa cả hai: “Quả vậy, chính do ân sủng và nhờ lòng tin mà anh em được cứu độ: đây không phải bởi sức anh em, mà là một ân huệ của Thiên Chúa;cũng không phải bởi việc anh em làm, để không ai có thể hãnh diện.Thật thế, chúng ta là tác phẩm của Thiên Chúa, chúng ta được dựng nên trong Đức Kitô Giêsu, để sống mà thực hiện công trình tốt đẹp Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng ta.” (2:8-10). Nó có thể nhìn thấy ở đây toàn bộ sáng kiến cứu độ đến từ Thiên Chúa, từ ân sủng của Ngài, từ sự tha thứ của Ngài nhận được bởi đức tin; nhưng sáng kiến này, vượt xa khỏi giới hạn tự do của chúng ta và sự đáp trả của chúng ta, là những gì làm chúng chắc chắn và hướng chúng tới những việc làm của bác ái. Đó không phải là kết quả đều tiên của nỗ lực con người, mà con người có thể hãnh diện, nhưng chúng sinh ra từ đức tin theo sau những ân huệ của Thiên Chúa ban cho một cách dư thừa. Đức tin mà không có việc làm cũng như cây không sinh hoa trái: cả hai nhân đức bao hàm lẫn nhau. Mùa Chay mời gọi chúng ta, qua những thực hành truyền thống của đời sống người Kitô hữu để nuôi dưỡng đức tin của chúng ta bằng cách cẩn thận và lắng nghe lời Thiên Chúa và bằng việc lãnh nhận các bí tích, và cùng lúc lớn lên trong đức mến và trong tình yêu đối với Thiên Chúa và cận thân, không được quên sót những thực hành chính của chay tịnh, thống hối và bố thí.

    4.Ưu tiên của đức tin, tiên quyết của đức mến

    Giống như bất cứ ân huệ nào của Thiên Chúa, đức tin và đức mến có nguồn gốc trong hành động của nó cùng một Thánh Thần (cf.1 Cor 13), Chúa Thánh Thần ở trong chúng ta để kêu lên “Aba, Cha” (Gal 4:6), và làm cho chúng ta nói lên: “Giêsu là Chúa!” (1 Cor 12:3) và “Lạy Chúa. Xin hãy đến!” (1 Cor 16:22; Rev 22:20).

    Đức tin, như hồng ân và việc đáp trả, cho chúng ta hiểu biết sự thật về Chúa Kitô như Tình Yêu hóa thân và chịu đóng đinh, khi hoàn toàn và tuyệt đối vâng phục thánh ý Chúa Cha và với lòng xót thương vô biên đối với cận thân; đức tin ươm mầm vào trái tim và trí khôn sự xác tín vững vàng rằng chỉ có duy nhất Tình Yêu này có thể chiến thắng tử thần và sự chết. Đức tin mời gọi chúng ta hướng về tương lai với đức cậy, trong niềm hy vọng vững vàng rằng chiến thắng của tình yêu của Chúa Kitô sẽ đến và kiện toàn của nó. Đối với hy vọng này, đức mến thúc đẩy chúng ta vào trong tình yêu của Thiên Chúa được tỏa sáng trong Chúa Kitô, và nối kết chúng ta trong một cá nhân và đường lối hiện tại tới  hành động tự hiến vô điều kiện và hoàn toàn của Chúa Giêsu cho Chúa Cha và anh chị em của Ngài. Bằng cách đổ đầy tâm hồn chúng ta với tình yêu của Ngài, Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta trở nên những người chia sẻ trong sự tận hiến của người con nơi Chúa Giêsu cho Thiên Chúa và sự tận hiến huynh đệ cho mỗi người chúng ta (cf. Rom. 5:5).     

    Sự liên kết giữa hai nhân đức này giống như giữa hai bí tích căn bản của Giáo Hội: Bí Tích Thánh Tẩy và Bí Tích Thánh Thể. Bí Tích Thánh Tẩy (sacramentum fidei) có trước Bí Tích Thánh Thể (sacramentum caritatis), nhưng theo thứ tự, Phép Thánh Thể làm đầy đủ cuộc hành trình Kitô hữu. Cũng một cách thế, đức tin đứng trước đức mến, nhưng đức tin chính xác thực khi nó được đội triều thiên bằng đức mến. Tất cả bắt nguồn từ việc đón nhận khiêm tốn của đức tin (“biết rằng con người được Thiên Chúa yêu thương”), nhưng để tiến tới sự thật của đức bác mến (“biết rằng yêu Thiên Chúa và tha nhân như thế nào”), điều này tồn tại mãi mãi, như sự viên mãn của tất cả mọi nhân đức (cf. 1 Cor 13:13).    

    Anh chị em thân mến, trong mùa Chay này, khi chúng ta chuẩn bị cử hành biến cố Thập Giá và Phục Sinh trong đó tình yêu Thiên Chúa đã cứu chuộc thế giới và chiếu sáng ánh sáng của nó trên lịch sử. Tôi cầu mong rằng tất cả chúng ta có thể dùng thời gian quí báu này làm sống lại đức tin của anh chị em trong Chúa Giêsu Kitô, nhờ đó khi bước vào với Ngài tình yêu vĩnh cửu đối với Chúa Cha và với mỗi anh chị em của mình, mà chúng ta gặp gỡ trong cuộc sống. Với ước vọng này, tôi cầu xin Thiên Chúa, và ban phép lành của Chúa trên mỗi người cũng như mỗi cộng đoàn!

    From the Vatican, 15 October 2012

    BENEDICTUS PP. XVI

    Nguồn:

    https://www.caritas.org › 2013/02 › message-of-his-holi..

     

SỐNG TỈNH THỨC - LM MINHANH

  •  LM MINH ANH

     
     

    NIỀM VUI TRÒN ĐẦY

    “Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn!”.

    Một thiếu nữ được bác sĩ cho biết, “Cô không bao giờ có thể thoát khỏi ngục tù đau đớn và yếu đuối của mình!”. “Ồ, không!”, cô nhanh chóng trả lời, “Còn rất nhiều cách sống trong giới hạn, nếu bạn không mệt mỏi khi chiến đấu với chúng!”. Thiếu nữ đó là Helen Keller, nhà văn vừa mù, vừa điếc, người đã nói, “Hãy đối mặt với những khiếm khuyết và thừa nhận chúng, nhưng đừng để chúng làm chủ bạn! Để có ‘một niềm vui tròn đầy’, Thiên Chúa không chỉ muốn các khả năng chúng ta dâng hiến; Ngài còn muốn cả những bất lực của chúng ta nữa!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    “Để có ‘một niềm vui tròn đầy’, Thiên Chúa còn muốn cả những bất lực của chúng ta nữa!”. Cùng với câu nói của Keller, Tin Mừng hôm nay cho thấy một quan điểm mới về ơn cứu độ khi Chúa Giêsu tự nhận là một thầy thuốc đến tìm bệnh nhân. Một thầy thuốc sẽ làm gì nếu không có bệnh nhân? Ông sẽ phá sản! Vì thế, ở một khía cạnh nào đó, thầy thuốc cần đến bệnh nhân để hoàn thành vai trò của mình, đó là ‘một niềm vui tròn đầy’ cho thầy thuốc lẫn người bệnh.

    Điều tương tự cũng có thể xảy ra với Chúa Giêsu. Ngài là Cứu Chúa của thế giới, nhưng nếu thế giới không có tội nhân thì sao? Cái chết của Con Thiên Chúa sẽ lãng phí một cách không cần thiết và lòng thương xót của Thiên Chúa thật vô tích sự! Như vậy, theo một nghĩa nào đó, với tư cách Đấng Cứu Độ của thế giới, Chúa Giêsu cần đến những tội nhân. Ngài cần những người quay lưng với Thiên Chúa, vi phạm lề luật Ngài, vi phạm phẩm giá họ, vi phạm phẩm giá người khác; họ ích kỷ, họ phạm tội. Tắt một lời, Chúa Giêsu cần những tội nhân! Thật sao? Bởi Ngài là Đấng Cứu Rỗi, một Đấng Cứu Rỗi cần phải cứu, một Đấng cần những ai ‘cần được cứu’ để cứu! Được như thế, Thiên Chúa sẽ có ‘một niềm vui tròn đầy’, niềm vui thiên đàng.

    Thật quan trọng để chúng ta hiểu được sự thật này; từ đó, chúng ta sẽ bất chợt nhận ra rằng, việc tội nhân đến với Chúa Giêsu đem theo bao ô uế của tội lỗi nơi họ sẽ là cơ hội cho Trái Tim Rất Thánh của Ngài thi thố lòng thương xót. Nó mang cho Ngài ‘một niềm vui tròn đầy’, vì qua đó, Ngài hoàn thành sứ mệnh Chúa Cha trao, với tư cách là Đấng Cứu Rỗi duy nhất.

    Đồng bàn với tội nhân, Chúa Giêsu và các môn đệ Ngài bị phê phán; Ngài phản ứng, “Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn!”. Tuyệt vời! Đó là một tuyên bố dành cho tất cả nhân loại đang cần cứu chuộc, một nhân loại tổn thương mà Ngài đang cần đến để Thiên Chúa có thể cứu nó. Rõ ràng, Thiên Chúa không loại trừ ai, Ngài cần mọi người; Ngài cần mọi tội nhân! Ngài mở rộng lời kêu gọi ăn năn và được biến đổi cho mọi người; Ngài muốn tiếp cận mọi người, tha thứ cho mọi người. Thật ý nghĩa với Thánh Vịnh đáp ca, “Xin dạy con đường lối Ngài, lạy Chúa!”, một đường lối ‘tìm kiếm để tha thứ!’.

    Đường lối của Thiên Chúa là thế, một đường lối hoàn toàn khác với đường lối của con người, vốn hay phân biệt đối xử và ủ ấp thù hiềm; bài đọc Isaia hôm nay nói, đó là những con người “đầy cử chỉ đe doạ và lời nói hại người”. Với Thiên Chúa, khi ai đó phạm tội nhiều hơn, Ngài cần người đó nhiều hơn! Ngài nỗ lực đặc biệt để tiếp cận họ, để ban cho họ ân sủng và tha thứ. Qua đó, Ngài dạy chúng ta kiên nhẫn, yêu thương, và nhất là, biết tìm cho mình ‘một niềm vui tròn đầy’ khi xây dựng những nhịp cầu, bất cứ khi nào có cơ hội.

    Anh Chị em,

    Thiên Chúa cần chúng ta! Không ai trong chúng ta không là một tội nhân; cũng không ai không cần đến Thiên Chúa; càng không ai không cần phải sám hối! Thiên Chúa cần chúng ta! Phải, Ngài mong chúng ta biết rằng, Ngài đang chờ đợi từng người. Chúng ta là niềm vui của Chúa Giêsu, là đối tượng sứ vụ của Ngài. Hãy đến với Ngài trong tình trạng bị tổn thương và tội lỗi, vốn chỉ đáng bị nguyền rủa đời đời; hãy đến với Ngài theo cách này, và cho phép Ngài biểu lộ lòng thương xót của trái tim Ngài. Chúa Giêsu “cần” chúng ta, hãy cho Ngài một ‘niềm vui tròn đầy’, đó là quà tặng mang đến cho Ngài. Hãy để Ngài là Đấng Cứu Rỗi nhân từ của mỗi người!

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, con biết, con cần Chúa; nhưng con không biết, Chúa “cần” con! Những ngày Mùa Chay, chớ gì con biết đến trao cho Chúa ‘một niềm vui tròn đầy’ khi con thật lòng trở về”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     

 

SỐNG TỈNH THỨC - ĐTC GẶP NGƯỜI ĐAU KHỔ - LM LEO NUI

ĐTC mời gọi đồng hành với những người đang đau khổ vì bom đạn

Trong lời chào các tín hữu Ba Lan tại buổi tiếp kiến chung sáng thứ Tư ngày 2/3/2022, Đức Thánh Cha cảm ơn họ đã quảng đại mở cửa biên giới, trái tim, cửa nhà cho người tị nạn Ucraina. Ngài cũng mời gọi đồng hành với những người Ucraina đang đau khổ vì bom đạn chiến tranh.
 

Hồng Thủy - Vatican News

Đức Thánh Cha nói: “Các bạn là những người đầu tiên hỗ trợ Ucraina, mở cửa biên giới, trái tim và cánh cửa nhà của bạn cho những người Ucraina chạy trốn chiến tranh.”

Đức Thánh Cha bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và gửi lời chúc lành đến người dân Ba Lan và lưu ý rằng họ đang “quảng đại cung cấp cho [những người tị nạn] mọi thứ họ cần để sống trong phẩm giá, bất chấp bi kịch của thời điểm này.”

Nói về một giáo sĩ người Ucraina đọc bài tóm tắt giáo lý của Đức Thánh Cha bằng tiếng Ba Lan, Đức Thánh Cha cho biết cha mẹ của linh mục này đang ở dưới hầm trú ẩn để tránh bom ở Kiev, nhưng cha vẫn đang phục vụ ở đây. Đức Thánh Cha mời gọi: “Chúng ta đồng hành với tất cả những người đang hứng chịu các vụ đánh bom, cha mẹ già của cha và nhiều người già đang ở dưới lòng đất để bảo vệ mình. Chúng ta nhớ đến trong lòng mình những người này”.

Trong lời chào các nhóm nói tiếng Anh, một lần nữa Đức Thánh Cha nhắc đến cuộc xâm lược của Nga ở Ucraina và nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta bắt đầu hành trình Mùa Chay với Ngày Cầu nguyện và Ăn chay vì Hòa bình ở Ucraina.

02 tháng ba 2022, 13:00

SỐNG TỈNH THỨC - LM MINH ANH

 

  •  
    SỐNG TỈNH THỨC
    LM MINH ANH
     


     

     

    NƠI TÔN GIÁO ĐÍCH THỰC ĐƯỢC TÌM THẤY

    “Có phải đó là việc ăn chay mà Ta mong muốn không?”.

    Thật hóm hỉnh, câu nói của Richard Foster, “‘Fasting is Feasting’, ‘Ăn chay là Ăn tiệc’. Cách bạn nhịn ăn tuỳ thuộc vào người bạn muốn gây ấn tượng. Nếu việc nhịn ăn là vì lợi ích thiêng liêng của bạn và vì vinh hiển của Thiên Chúa, thì không cần ai khác phải tán thưởng sự cam kết của bạn. Sự chay tịnh của bạn tự nó đã là một ‘tiệc mừng’, ‘nơi tôn giáo đích thực được tìm thấy!’”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    ‘Ăn chay là Ăn tiệc’. Tin Mừng hôm nay xác thực nhận định của Richard Foster! Chúa Giêsu nói đến một chay tịnh thực, “Sẽ có ngày chàng rể ra đi, bấy giờ họ mới giữ chay”. Nơi Ngài, một Thiên Chúa là tân lang đích thực đang hạ cố để cưới lấy nhân loại tổn thương; chay tịnh là sự thanh tẩy cần thiết của tình yêu hầu mỗi người xứng đáng tham dự tiệc cưới ‘Chúa & người’ này. Một chay tịnh như thế, tự nó đã là một ‘tiệc mừng’, ‘nơi tôn giáo đích thực được tìm thấy’.

    Thật thú vị, thông điệp của Isaia trong bài đọc hôm nay, vốn được viết cách đây hàng ngàn năm, vẫn phù hợp cho thời đại chúng ta, “Ngày ăn chay, các ngươi lo dàn xếp công việc làm ăn, các ngươi hối thúc mọi người làm công. Phải, các ngươi ăn chay trong sự cãi vã, ẩu đả và đánh nhau hung tợn. Có phải đó là việc ăn chay mà Ta mong muốn không?”. Khuyến cáo của Isaia sẽ được Chúa Giêsu lặp lại trong các sách Tin Mừng; giáo huấn và hành động của Ngài đồng tình hoàn toàn với Isaia, “Nào ăn chay như Ta mong muốn không phải như thế này sao, là huỷ bỏ xiềng xích bất công, tháo gỡ ách nặng, trả tự do cho kẻ bị áp bức; chia cơm bánh cho kẻ đói, tiếp rước kẻ phiêu bạt không nhà”. Chính khi thực hiện những điều này, chúng ta đã thực sự sống tinh thần Mùa Chay, cũng là tinh thần của Bài Giảng Trên Núi, ‘nơi tôn giáo đích thực được tìm thấy’ mà Chúa Giêsu đã công bố; nó còn công nghiệp hơn việc giữ chay vào thứ Tư Lễ Tro và thứ Sáu Tuần Thánh, hơn cả việc kiêng khem các thức ăn, thức uống khác.

    Với Isaia, với Chúa Giêsu, và với Giáo Hội, điều quan trọng thực sự của việc sống Mùa Chay là làm sao mỗi người trải nghiệm lòng thương xót của Thiên Chúa; từ đó, trải nghiệm việc xót thương tha nhân, cả những người ở ‘vùng ngoại biên’, tiếp cận họ với một tình yêu Thiên Chúa đã dành cho mình; đối xử với mọi người cách tôn trọng, bằng cách trân quý phẩm giá của họ. Như vậy, chính sự vươn xa trong tình yêu đối với Thiên Chúa và đồng loại mới là cốt lõi của chay tịnh. Không có điều đó, ăn chay không có giá trị! Isaia nói tiếp, “Như thế, sự sáng của ngươi tỏ rạng như hừng đông, vết thương của ngươi sẽ chóng lành”. Sự sáng nào? Sự sáng của niềm tin, ‘nơi tôn giáo đích thực được tìm thấy’. Vết thương nào? Vết thương của tội lỗi, của việc thiếu tình thương và trách nhiệm đối với tha nhân nơi chúng ta; vết thương của thói đạo đức giả và tôn giáo sai lầm!

    Anh Chị em,

    Vậy đâu là ‘nơi tôn giáo đích thực được tìm thấy?’. Đó chính là trái tim con người cùng với ước muốn của nó là được hoà nhập trong trái tim của Thiên Chúa. Một khi biết mình được Chúa xót thương; cùng lúc, thực thi thương xót đối với tha nhân thì đó là lúc chúng ta đang chay tịnh tâm hồn, đang uốn con tim mình nên giống con tim của Chúa. Vì thế, “Ngày chàng rể ra đi”, chính là lúc này! Chúa Giêsu đã trở lại trong vinh quang Chúa Cha; vì thế, như Phaolô, chúng ta có trách nhiệm tiếp tục “Mang lấy vào thân cho đủ mức, những gian nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu, vì lợi ích cho thân thể Ngài là Hội Thánh”. Cùng với sự trợ giúp của Thánh Thần, chúng ta xả thân hy sinh cho công cuộc của Chúa Giêsu, mang lại ân sủng cho chính mình và cho người khác. Như vậy, ở bất cứ thời nào, ai ‘ăn chay’ như thế, thì niềm vui sẽ ùa về; và cách hiển nhiên, tiệc mừng đã được dọn ngay chính trong lòng họ. ‘Ăn chay là Ăn tiệc’, tất cả chỉ có thế! Niềm tin cộng hưởng niềm vui bác ái; rõ ràng, đó là ‘nơi tôn giáo đích thực được tìm thấy!’.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin dạy con vui tươi đi vào Mùa Chay như đi dự tiệc; cho con đừng sợ bỏ mình, vì con đang vươn tới Chúa với những phần thưởng tự chọn cho mình, ngay hôm nay!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

    --
    .

     

 

SỐNG TỈNH THỨC - BUÔNG BỎ THAM-SÂN-SI

  •  
    Hung Dao  CHUYỂN
     
     
     
     
    BUÔNG BỎ THAM SÂN SI
    Con người ta thường mệt mỏi là do tâm phiền muộn mà sinh ra nhiều hơn.  Cái tâm chứa đầy tham sân si nên dễ mệt mỏi, thất vọng khi không thỏa mãn điều mình muốn.  Càng tham ái, sân si nhiều càng mỏi mệt…  Chỉ khi con người biết buông bỏ những tham sân si lúc ấy mới thấy tâm bình an và hạnh phúc.
    Có một tỷ phú sống trong căn biệt thự xa hoa.  Rồi một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.
    Vì lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên.  Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi.  Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo.  Ba đơn thuốc đó là: Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống.
    Nghỉ ngơi cho tâm hồn thanh thản.  Cho đi để tâm hồn hạnh phúc, và buông xuống để tâm hồn không còn lệ thuộc bởi danh lợi thú trần gian.
    Nhưng xem ra muốn nghỉ ngơi, hay muốn cho đi thì con người phải biết buông xả mới có tâm bình an và lòng quảng đại.  Con người cần phải buông đi những lợi danh, buông đi những hận thù tranh chấp, những toan tính nhỏ nhoi thì lòng mới thanh thoát bình an.  Lòng buông xả thì tâm bình an.  Con người còn cần buông đi những đam mê mù quáng, buông đi những thói hư tật xấu mới tìm được hạnh phúc của tự do tâm hồn.
     Nguồn gốc của tội lỗi là con người luôn chất chứa những tham sân si.  Con người luôn giữ cho mình những toan tính tham lam, những nóng giận cuồng điên và những mê muội cuồng si. 
    Khởi đầu mùa chay Giáo hội nhắc nhở chúng ta thân phận con người chỉ là bụi tro, một mai rồi cũng trở về tro bụi.  Lợi danh, quyền quý cũng chỉ là phù vân.  Không có chi tồn tại.  Không có chi vững bền.  Tất cả đều mong manh tan vỡ theo thời gian.  Vậy tại sao chúng ta phải bận lòng với những hư vô ấy?  Tại sao lòng ta lại chất chứa những tham sân si để mang phiền não cho cuộc đời?  Tại sao chúng ta cứ theo đuổi phù vân mà gây nên những bể dâu cho cuộc đời?
    Hãy nhìn nhận tất cả chỉ là tro bụi để can đảm buông lòng mình cho Chúa gột rửa khỏi những toan tính trần thế, những hư danh phù phiềm, những đam mê thế tục.  Hãy buông bỏ những danh lợi thú để trở về với Chúa trong chay tịnh khiêm tốn ăn năn.  Khi con người buông bỏ những tham ái, sân si thì cuộc đời ta mới thanh thản, hạnh phúc, tươi vui.  Khi con người buông bỏ những toan tính của danh lợi thú thì cuộc đời ta sẽ không còn những tháng ngày tranh chấp, ganh đua, bon chen giành giật lẫn nhau. . .
    Hôm nay ngày Lễ Tro, từng đoàn người lũ lượt lên xức tro, nhưng liệu có mấy ai đã dám buông bỏ mọi sự để trở về với Chúa?  Có mấy ai thực sự không bận lòng trước những bon chen danh vọng, quyền chức, tiền tài?  Có mấy ai thực sự buông bỏ những đam mê tội lỗi, những cuồng si thấp hèn?
    "Xức tro là biểu hiện lòng sám hối"Xức tro chỉ đem lại sự tươi trẻ tâm hồn khi chúng ta quyết tâm từ bỏ tội lỗi, tránh xa cám dỗ và làm lại cuộc đời.  Xức tro lên đầu nói lên thân phận yếu đuối của con người và cần đến lòng thương xót của Chúa.  Chúng ta nại đến lòng thương xót của Chúa để được ơn thứ tha, đồng thời nhờ nguồn ân thánh của Chúa sẽ làm mới lại cuộc đời chúng ta.
     ***Ước gì tâm hồn chúng ta sẽ tràn ngập niềm vui khi biết sám hối ăn năn.  Xin đừng ở lì trong tội khiến tâm hồn chúng ta già nua, thiếu sức sống.  Xin đừng vì lối mòn tội lỗi mà đánh mất sự tươi trẻ trong tâm hồn.  Xin Chúa giúp chúng ta can đảm trở về tắm gội trong đại dương bao la tình Chúa.  Amen!
    Lm. Jos Tạ Duy Tuyền

    ---------------------------------------------------------------------------