- Details
-
Category: 1. Hôn Nhân & Gia Đình
Sr. Mary Rose McGeady
Nếu như các thiên thần có ghé đến Nhà Giao Ước vào dịp lễ Giáng Sinh này, tôi nghĩ các vị ấy sẽ cảm thấy thật thoải mái.
Các bạn chắc còn nhớ đến chuyện các thiên thần ca hát phải không? Các vị ấy hát vang cho các trẻ chăn chiên giữa cánh đồng, “Đừng sợ, này đây, ta báo cho các ngươi một tin mừng trọng đại!”
Hai tiếng “Đừng sợ” là những lời mà mọi đứa trẻ vô gia cư đều muốn nghe chúng tôi nói ra. Thực vậy, đó là sứ điệp đầu tiên chúng tôi gửi đến cho các trẻ em của chúng tôi vào đêm Giáng sinh – và là phần đầu của phép lạ làm thay đổi các trẻ của chúng tôi trong đêm Giáng Sinh.
Các bạn biết các trẻ trên đường phố sẽ đến với Nhà Giao Ước vào đêm Giáng Sinh – chúng tôi sẽ gặp cả thảy khoảng 1.400 em – là những đứa trẻ gặp nhiều nỗi sợ hãi hơn bất kỳ các trẻ em nào khác trên thế giới này.
Đó không phải là nỗi sợ hình phạt thể lý. Thật vô cùng thương tâm khi nghe biết những vụ đánh đập, và đau khổ lại là một điều thường xuyên hiện diện trong cuộc đời của một đứa trẻ vô gia cư.
Tuy nhiên, điều các trẻ em của chúng tôi thực sự lo sợ vào dịp lễ Giáng Sinh này – một nỗi sợ tê tái mà các bạn có thể nhìn thấy nó hiện lên từ khóe mắt của các trẻ em – là nỗi sợ sẽ bị cô đơn trong mùa Giáng Sinh này. Chúng sẽ chẳng có ai để mà nói chuyện. Lại chẳng có ai yêu thương chúng.
Vì thế, khi gặp các trẻ vào đêm Giáng Sinh, chúng tôi bảo các em đừng sợ.
Tôi nói với các em:
“Bây giờ các em được an toàn. Rất tốt.”
Các trẻ thực sự muốn được nghe điều đó.
Dĩ nhiên, nếu chỉ cho những trẻ của chúng ta biết rằng chúng không cần phải sợ hãi thì chỉ mới là một nửa phép lạ chữa lành diễn ra trong ngày Giáng Sinh mà thôi.
Giây phút đặc biệt và tuyệt vời là giây phút khi các đứa trẻ của chúng ta thực sự cảm nghiệm được niềm vui đã làm cho Nhà Giao Ước của chúng ta trở nên đặc biệt trong ngày Giáng Sinh.
Vào đêm Giáng Sinh này, tôi sẽ đến đứng tại cửa nhà và nhìn thấy rất nhiều loại trẻ em: đau đớn, cô đơn nhưng rất xinh đẹp, như tôi vẫn nhìn thấy trong mọi đêm Giáng Sinh khác. Tôi sẽ nhìn thấy một đứa trẻ nhem nhuốc và tuyệt vọng, giống như đứa trẻ tôi đã gặp thấy năm ngoái.
Vào Giáng Sinh năm ngoái, đứa trẻ ấy đã với tôi:
“Em vừa mới xuống khỏi xe buýt.
“Cha mẹ em đánh đập em. Em đành phải bỏ đi.
“Em… em cô đơn… em lạnh lẽo… em có thể ngụ ở đây với Soeur được không?”
Tôi đáp:
“Dĩ nhiên là được chứ. Mời em vào đây. Soeur vui mừng vì em đã đến đây.” (Mặc dù tôi nói như thế là rất đau lòng, vì lúc nào tôi cũng ước mong cho đứa trẻ được ở nhà, được sống với gia đình, gồm những người yêu thương và quan tâm đến nó).
Lúc ấy, ngoài vẻ đau đớn, tôi còn nhìn thấy trong ánh mắt của đứa trẻ một vẻ gì khan khác.
Ánh mắt ấy nói lên rằng: “Có thể… có thể có một ai đó quan tâm.”
Niềm vui thanh khiết lúc ấy chưa có trong tâm hồn của đứa trẻ, nhưng những mầm mống của niềm vui ấy đã được gieo vãi vào đó. Các thiên thần đã nhìn thấy….
Thế rồi, một thiếu nữ mang thai năm nay sẽ đến cửa nhà chúng tôi, giống như đứa trẻ năm ngoái đã đến vào dịp đêm Giáng Sinh.
Thiếu nữ bảo tôi:
“Em đã phạm một lỗi lầm và đã mang thai.
“Cha em tức giận, đánh đập em, và em phải bỏ trốn. Em ở sống ngoài đường phố nhiều tháng nay và đã quá mỏi mệt. Xin Soeur thương cho em ngụ ở đây đêm nay được không?”
Tôi ôm lấy thiếu nữ và nói:
“Ôi, mời em vào đây. Em cứ vào đây.”
Và khi tôi đưa thiếu nữ vào bên trong, tôi nhìn thấy thiếu nữ ấy lau nước mắt và nói thì thầm hai tiếng “cám ơn” một cách mệt nhọc và ngại ngùng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Lúc ấy, tôi cảm nghiệm mình đã thực sự nhìn thấy phép lạ Giáng Sinh bắt đầu diễn ra trong tâm hồn của thiếu nữ ấy….
Và một lần nữa, tôi biết chắc chắn rằng, sau bữa ăn tối rất muộn và lúc trời đã rất khuya, tôi sẽ nhìn thấy một đứa trẻ hoảng hốt và bơ vơ khác nữa, giống như đứa trẻ 16 tuổi đã gõ cửa nhà chúng tôi vào đêm Giáng Sinh năm ngoái.
Nó nói với tôi:
“Cha mẹ em qua đời khi em mới học lớp một.
“Em sống với một bà dì nghiện rượu, và dì ấy đánh đập em, đuổi em ra khỏi nhà năm em 12 tuổi.”
Thằng bé có lẽ sẽ nhìn tôi ngỡ ngàng nếu như tôi nói cho nó biết về niềm vui đêm hôm ấy, nhưng các thiên thần biết chắc rằng đứa trẻ kia cũng đã cảm thấy phép lạ ấy.
Nếu như cần có một bằng chứng để chứng tỏ Thiên Chúa hằng quan tâm đến các đứa trẻ, thì bằng chứng đó sẽ là vào giờ tiệc tối đêm Giáng Sinh, các trẻ kéo đến đây từng đoàn từng đoàn.
Và nhờ các bạn, chúng tôi sẽ ở đây, chờ đợi, và sẵn sàng dành cho chúng một lễ Giáng Sinh mà chúng chưa từng cảm hưởng, nhưng hết sức cần cảm nghiệm.
Đêm Giáng Sinh năm nay, chúng tôi sẽ cho những đứa trẻ này thực phẩm ngon lành và áo quần sạch sẽ, sưởi ấm cho chúng bằng tình yêu thương. (Trong khi đó, chúng tôi biết chúng tôi sẽ không bao giờ có thể sánh được với tình yêu đích thật). Chúng tôi sẽ cầm tay chúng và cùng nhau hát lên những bản thánh ca Giáng Sinh. Chúng tôi sẽ ôm hôn từng đứa trẻ cả trăm lần, kể cho nhau nghe những câu chuyện, và chia sẻ về tình yêu tuyệt vời của đêm Giáng Sinh.
Mỗi đứa trẻ tại Nhà Giao Ước sẽ mở ra những gói quà của chúng và đi ngủ trong lúc cảm nghiệm – thực sự cảm nghiệm được từ tận đáy tâm hồn của chúng – một niềm an bình mà chúng chưa từng cảm nghiệm được vào những đêm Giáng Sinh trước kia.
Trong bóng đêm và sự tĩnh lặng, phép lạ sẽ xảy ra – một phép lạ đêm Giáng Sinh.
Vào buổi sáng mai, Chúa Hài Đồng sẽ được sinh ra… trên gương mặt của những đứa trẻ của chúng tôi.
Nhưng vấn đề của chúng vẫn chưa biến tan. Phép lạ Giáng Sinh sẽ không thực hiện điều đó. Nhưng sẽ có một sự khác biệt, cho dù chỉ là một ngày….
Đứa trẻ vào năm ngoái đã cảm thấy không một ai quan tâm đến nó, sáng sớm ngày lễ Giáng Sinh năm nay thức dậy với một tia sáng trong ánh mắt của nó. Cô thiếu nữ đến với chúng tôi dàn dụa trong nước mắt, sáng ngày Giáng Sinh năm ngoái vẫn còn khóc, nhưng lần này, cô lặng lẽ khóc những giọt nước mắt của niềm vui.
Năm nay, một lần nữa, mọi đứa trẻ vô gia cư sẽ vây chung quanh cây Giáng Sinh của chúng tôi và được xum họp với một gia đình yêu thương thực sự. Và những bản thánh ca Giáng Sinh sẽ vang lên như những bản thánh ca niềm vui mà các bạn trước khi chưa từng được nghe bao giờ.
Tôi ước mong các bạn cũng có thể ở đó… để xem phép lạ. Để xem Thiên Chúa trên từng khuôn mặt của chúng.
Các bạn có lẽ sẽ nhìn thấy tinh thần thực sự của ngày lễ Giáng Sinh. Đó là một niềm vui đích thực vô biên của một thế giới lạnh lẽo, tăm tối nhưng đã được ánh sáng ngôi sao Bêlem chiếu soi.
Ở đây, Giáng Sinh không dễ dàng chút nào. Tuy nhiên, Giáng Sinh là cách tốt nhất mà tôi thực sự cảm nghiệm được món quà Thiên Chúa dành cho thế giới.
Dĩ nhiên, nhờ các bạn mà tất cả điều ấy mới trở nên khả dĩ. Phép lạ Giáng Sinh của Nhà Giao Ước sẽ không thể xảy ra nếu không có các bạn. Vì vậy, vào sáng ngày Giáng Sinh, lời cầu nguyện đầu tiên của tôi luôn luôn vẫn là lời cảm ơn vì các bạn đã gặp được chúng tôi. Luôn luôn như thế….
Có thể các bạn sẽ làm cho tôi một đặc ân trong dịp Giáng Sinh này. Mỗi khi các bạn nghe ai đó nói rằng, “Tôi cầu chúc lễ Giáng Sinh sẽ kéo dài suốt năm,” xin các bạn hãy nghĩ đến những đứa trẻ của chúng tôi và đọc cho chúng một lời kinh.
Xin Thiên Chúa ban cho chúng niềm bình an, niềm vui và sự bằng lòng mà chúng tìm thấy chung quanh cây Giáng Sinh vào sáng ngày lễ tại Nhà Giao Ước.
Xin cầu cho sáng ngày lễ Giáng Sinh sẽ là khởi đầu của một điều kéo dài quanh năm cho các trẻ. Đó là việc các chúng sẽ nhận ra trong tâm hồn mình – cho dù đầu óc chúng vẫn chưa thể hiểu được – rằng Chúa Hài Nhi Kitô đã giáng sinh là vì chúng.
Đó sẽ là lời cầu nguyện Giáng Sinh năm nay của tôi. Phần còn lại trong năm, tôi sẽ tiếp tục cảm tạ Thiên Chúa vì các bạn đã gặp được chúng tôi.
“Cuộc chạy không bao giờ ngừng. Bạn chạy khỏi ma túy; chạy khỏi những tên ma cô; chạy khỏi cảnh sát; chạy khỏi mọi người, và bạn cứ thế mà chạy. Ô, tôi chán chạy lắm rồi.”
Allison, 16 tuổi, giờ đây đã được bình an
tại một trung tâm Nhà Giao Ước
- Details
-
Category: 1. Hôn Nhân & Gia Đình
Thằng bé nói:
“Chào Soeur.
“Còn mấy phút nữa là tới giờ em có cuộc phỏng vấn xin việc làm. Em giúp Soeur một tay nhé?
“Chắc là có một việc nào đó em có thể giúp đỡ Soeur được phải không nào?
“Công việc chung quanh còn nhiều quá.
“Nếu có công việc gì Soeur cứ cho em biết nhé?
“Em sẽ làm bất cứ việc gì Soeur muốn nhờ em làm.”
Thằng bé nhìn tôi, đôi mắt và đôi tai của nó đều lanh lợi, nó kiễng tới kiễng lui trên đôi giầy trượt có bánh xe dưới chân, như thể đang chờ tới giờ khởi hành một cuộc đua.
Suốt bằng ấy năm trời ở tại Nhà Giao Ước, trong tất cả những đứa trẻ tôi đã từng gặp (tôi đã từng gặp rất nhiều… trong suốt 26 năm qua, tôi đã từng gặp trên 500.000 đứa trẻ!), tôi chưa bao giờ thấy một đứa nào lanh lợi như Jerry. Tôi chưa bao giờ gặp một đứa trẻ nóng lòng muốn giúp đỡ, muốn làm việc, muốn làm một điều gì đó, và hạnh phúc hơn Jerrry.
Nếu như các bạn ở vào hoàn cảnh của Jerry, chắc các bạn sẽ hiểu vì sao….
Cách đây một tháng, khi vừa chân ướt chân ráo đến Nhà Giao Ước, Jerry đã hỏi tôi:
“Không biết em có thể ở lại đây được không?”
Nó nói tiếp:
“Em chẳng còn biết một chỗ nào khác để đi.”
Rồi cũng ngay hôm ấy, Jerry đã kể cho tôi nghe:
“Em không có cha.
“Trước kia thì có, nhưng rồi ông ấy đã bỏ đi. Nhưng rồi cũng chẳng sao…
“Bởi vì ông ấy chỉ biết đánh đập em mà thôi.”
Jerry nhìn tôi, và tôi có thể nhận ra chiếc cằm nó đang chuyển động. Một số đứa trẻ, vì còn trẻ con, thường dễ dàng phóng đại khi kể lại cuộc đời quá khứ của chúng. Còn gương mặt của Jerry lại bảo tôi cần phải tìm hiểu về quá khứ của nó. Tôi đang nhìn kỹ một đứa trẻ đã trải qua ác mộng.
Tôi nói:
“Soeur lấy làm buồn cho em, Jerry ạ. Chắc là em gặp nhiều đau khổ.”
Jerry đáp:
“Đúng vậy. Cha em thường dùng chiếc dây thắt lưng này sau khi ông ấy đã uống say vào ban đêm.”
Nói đến đó, cặp mắt Jerry bắt đầu rươm rướm. Nó nói rất khẽ, khó khăn lắm tôi mới nghe được:
“Em rất ghét chiếc dây thắt lưng ấy.
“Em mừng… vì ông ấy đã bỏ đi.”
Tôi hỏi:
“Thế còn mẹ em đâu?”
Jerry trả lời:
“Em không có mẹ.
“Thực ra em cũng có, nhưng rồi bà ấy cũng chẳng muốn làm mẹ của em nữa. Sau khi cha em bỏ đi, bà ấy đâm ra quẫn trí.
“Suốt ngày bà ấy ngồi quanh quẩn trong nhà… chích ma túy.
“Em không chịu nổi cảnh đó nữa…
“Em đành ra đi cho sớm.”
Tôi hỏi:
“Thế em đã đi những đâu? Có lẽ cuộc sống bên ngoài như thế rất kinh khủng đối với em.”
Jerry đáp:
“Thực ra em có đi đâu đâu. Em chỉ la cà ngoài đường phố và lang thang như thế trong vài ngày.
“Em chẳng biết làm gì cả. Em… em đã phải đi ăn xin.
“Em phải ngủ ngoài đường. Em… em đã phải làm những điều em phải làm mà thôi, Soeur biết chứ?
“Thế rồi em quyết định phải làm một điều gì đó cho cuộc đời mình.
“Em nghĩ… em nghĩ mình không được hoang phí cuộc đời của mình. Thế là em xin quá giang đến đây.
“Thật không dễ dàng chút nào.”
Ngay từ giây phút đặt chân đến đây, Jerry đã đến như một đứa trẻ mang theo một sứ mạng.
Nếu hôm nào có một buổi hội thảo đặc biệt về vấn đề tìm công việc, thì Jerry sẽ là người thứ nhất ngồi vào bàn. Ngay trên hàng ghế đầu. Nêu các câu hỏi. Tìm lời khuyên. Tìm sự giúp đỡ – bất cứ sự giúp đỡ nào có thể tìm được – để làm một điều gì đó cho cuộc đời của mình.
Và năng lực của Jerry – toàn bộ năng lực của một đứa trẻ sẵn sàng bùng ra để khám phá cuộc đời – cuồn cuộn không ngừng.
Tôi thường nghe tiếng nói của Jerry vang lên từ trong phòng ăn tự chọn:
“Em giúp Soeur dọn bàn nhé?
“Hôm nay có đứa nào mới đến Soeur cần em nói chuyện với nó hay không?
“Soeur nghĩ khi nào em mới có thể được lên lớp trên?”
Giữa một thế giới mà mọi sự đều quá dễ dàng và quá sớm đối với rất nhiều đứa trẻ, thì Jerry đã phải làm việc cực kỳ chăm chỉ để tìm thành công trên bước đường khó khăn. Có thể Jerry đã nhận ra những cơ hội mà cuộc sống cung cấp cho nó có phần muộn màng, nhưng nó không để điều ấy cản trở bước đường tiến lên phía trước của nó.
Năm nay, Jerry 17 tuổi. Đó là một đứa trẻ đã nhìn thấy mặt trái của cuộc đời và nóng lòng muốn làm một điều gì khác. Như nhiều đứa trẻ khác, Jerry cũng có một hy vọng, một giấc mơ, và một ước muốn nóng bỏng muốn “được trở nên một người nào đó”… “được làm một điều gì đó”… “được có một cuộc đời cho chính mình.”
Và hôm nay, mới 30 ngày sau khi đã thoát khỏi một cuộc sống “trong gia đình” chẳng hứa hẹn một điều gì khác ngoài những đau khổ và bế tắc, lần đầu tiên, Jerry sẽ có một cuộc phỏng vấn để tìm việc làm.
Hôm nay, tôi ôm chặt Jerry một lúc thật lâu khi em ra đi theo giấc mộng của em. Tôi biết Jerry rất hạnh phúc vì sáng nay các bạn đã ở đây với nó, khi nó bước ra khỏi cửa Nhà Giao Ước.
Tôi có ý nói rằng, mọi sự hôm nay Jerry có được – từ những bộ áo quần tươm tất em đang mặc cho đến niềm hy vọng em đang mang theo trong lòng – đều là nhờ các bạn.
Các bạn là những người đã cộng tác để đem lại cho Jerry niềm hy vọng mà mọi đứa trẻ đều đáng được hưởng. Các bạn là những người đã góp phần dìu dắt Jerry ra khỏi đường phố bế tắc.
Cảm ơn các bạn đã ở đó vì Jerry và với Jerry.
Cảm ơn các bạn đã cảm thông với Jerry và quan tâm đến nó.
Tôi cũng rất tự hào về Jerry. Và rất cảm ơn các bạn.
Thực sự hằng ngày tôi vẫn cảm tạ Thiên Chúa vì các bạn đã tìm gặp chúng tôi.
Lạy Chúa,
Con xin cảm tạ Chúa vì Chúa đã chăm sóc con. Chẳng có một ai chăm sóc cho con. Ôi, con lấy làm hối hận vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Lạy Chúa, Chúa biết vì sao con muốn ở lại đây, bởi vì ngay lúc này, con không tin tưởng một ai ngoài đường phố cả. Nguy hiểm lúc nào cũng đang chờ chực. Con muốn được một người tốt lành nào đó nhận con về nuôi. Chưa bao giờ con được đối xử ngọt ngào, được đối xử như một đứa con gái ngoan. Lạy Chúa, con xin gửi gắm những nguyện ước của con về cho gia đình và bạn bè con.
Lời kinh do một đứa trẻ viết tại nguyện đường Nhà Giao Ước của chúng tôi
Sr. Mary Rose McGeady