1. Hôn Nhân & Gia Đình

Lạy Chúa, xin cứu con – Lời Kết

Khởi đầu quyển sách này, tôi đã nói: thật may vì Thiên Chúa rất thính tai. Giờ đây, tôi muốn nói thêm: thật may vì nhiều người giàu lòng nhân ái và quảng đại cũng rất thính tai.

Tôi chẳng bao giờ hết kinh ngạc trước thái độ đáp ứng của thính giả khi tôi kể cho họ nghe biết về những đứa trẻ của chúng tôi. Tôi có ý nói rằng, chúng ta hãy biết chấp nhận sự thể, mặc dù phải nói là nhiều đứa trẻ có tâm hồn rất tốt lành, nhưng đôi khi bề ngoài thật khó mà nhìn ra được điều ấy.

Đó là những đứa trẻ đường phố. Thường thì chúng rất bẩn thỉu. Rất ngỗ nghịch. Chúng đã tạo ra một vỏ bọc bảo vệ thật dầy đến độ một số người không thể chịu nổi.

Hằng ngày, tôi vẫn cảm tạ Thiên Chúa vì có một số người vẫn biết chấp nhận và lắng nghe tất cả những đứa trẻ đường phố nhớp nhúa và thấp hèn ấy.

Hằng ngày, tôi vẫn cảm tạ Thiên Chúa vì có một số người đã nghe thấy những lời khẩn cầu của những đứa trẻ ấy, và họ đã đáp ứng. Không gì đã làm cho tôi phải kinh ngạc hơn.

Tôi hy vọng các bạn là một trong số những người ấy. Tôi hy vọng các bạn đã lắng nghe và yêu thương những đứa trẻ của chúng tôi. Chúng rất đáng được như vậy.

Tôi hy vọng các bạn sẽ sẵn lòng hỗ trợ bởi vì tôi thực sự cần điều đó. Quyên góp tiền bạc để hỗ trợ nhiều trung tâm cải huấn là công việc rất quan trọng. Và công việc chúng tôi làm là một công việc chẳng ai thèm làm.

Tôi thật lòng tin tưởng Thiên Chúa đã chọn Nhà Giao Ước để đáp lại lời cầu nguyện của các đứa trẻ. Thiên Chúa đặt chúng tôi ở đây và giữ cho cửa nhà chúng tôi luôn luôn rộng mở, để khi bóng tối tĩnh lặng phủ xuống, và một người con bé nhỏ dấu yêu nào đó của Người kêu lên, “Lạy Chúa, xin cứu con,” thì Thiên Chúa đã có một chỗ để gửi chúng đến.

Có lần tôi nghĩ mình đã từng trải trong vấn đề này – dù sao, năm nay tôi đã 70 tuổi và đã hoạt động trong lãnh vực này trên 50 năm nay. Tôi thấy việc trở nên một con người luôn sẵn sàng chờ đợi những đứa trẻ được Thiên Chúa gửi đến vì chúng đã kêu cứu Người giữa bóng đêm… là một công việc hấp dẫn, hứng thú và chính đáng hơn bất kỳ một công việc nào khác mà tôi đã làm trong cuộc đời của tôi.

Xin các bạn hãy liên kết với chúng tôi. Không bao giờ các bạn sẽ phải ân hận!

Nữ tu Mary Rose

 

“Ta đã thề với ngươi và giao ước với ngươi… và ngươi đã thuộc về Ta.”

Ezekiel 16:8

(Lời tuyên thệ của chúng tôi, điều trước tiên mà các trẻ nhìn thấy khi bước vào trung tâm của chúng tôi)

Lạy Chúa, xin cứu con – Chương 13: Một đứa trẻ nói với tôi: “Cha mẹ em qua đời khi em mới học lớp một”

Sr. Mary Rose McGeady

Nếu như các thiên thần có ghé đến Nhà Giao Ước vào dịp lễ Giáng Sinh này, tôi nghĩ các vị ấy sẽ cảm thấy thật thoải mái.

Các bạn chắc còn nhớ đến chuyện các thiên thần ca hát phải không? Các vị ấy hát vang cho các trẻ chăn chiên giữa cánh đồng, “Đừng sợ, này đây, ta báo cho các ngươi một tin mừng trọng đại!”

Hai tiếng “Đừng sợ” là những lời mà mọi đứa trẻ vô gia cư đều muốn nghe chúng tôi nói ra. Thực vậy, đó là sứ điệp đầu tiên chúng tôi gửi đến cho các trẻ em của chúng tôi vào đêm Giáng sinh – và là phần đầu của phép lạ làm thay đổi các trẻ của chúng tôi trong đêm Giáng Sinh.

Các bạn biết các trẻ trên đường phố sẽ đến với Nhà Giao Ước vào đêm Giáng Sinh – chúng tôi sẽ gặp cả thảy khoảng 1.400 em – là những đứa trẻ gặp nhiều nỗi sợ hãi hơn bất kỳ các trẻ em nào khác trên thế giới này.

Đó không phải là nỗi sợ hình phạt thể lý. Thật vô cùng thương tâm khi nghe biết những vụ đánh đập, và đau khổ lại là một điều thường xuyên hiện diện trong cuộc đời của một đứa trẻ vô gia cư.

Tuy nhiên, điều các trẻ em của chúng tôi thực sự lo sợ vào dịp lễ Giáng Sinh này – một nỗi sợ tê tái mà các bạn có thể nhìn thấy nó hiện lên từ khóe mắt của các trẻ em – là nỗi sợ sẽ bị cô đơn trong mùa Giáng Sinh này. Chúng sẽ chẳng có ai để mà nói chuyện. Lại chẳng có ai yêu thương chúng.

Vì thế, khi gặp các trẻ vào đêm Giáng Sinh, chúng tôi bảo các em đừng sợ.

Tôi nói với các em:

“Bây giờ các em được an toàn. Rất tốt.”

Các trẻ thực sự muốn được nghe điều đó.

Dĩ nhiên, nếu chỉ cho những trẻ của chúng ta biết rằng chúng không cần phải sợ hãi thì chỉ mới là một nửa phép lạ chữa lành diễn ra trong ngày Giáng Sinh mà thôi.

Giây phút đặc biệt và tuyệt vời là giây phút khi các đứa trẻ của chúng ta thực sự cảm nghiệm được niềm vui đã làm cho Nhà Giao Ước của chúng ta trở nên đặc biệt trong ngày Giáng Sinh.

Vào đêm Giáng Sinh này, tôi sẽ đến đứng tại cửa nhà và nhìn thấy rất nhiều loại trẻ em: đau đớn, cô đơn nhưng rất xinh đẹp, như tôi vẫn nhìn thấy trong mọi đêm Giáng Sinh khác. Tôi sẽ nhìn thấy một đứa trẻ nhem nhuốc và tuyệt vọng, giống như đứa trẻ tôi đã gặp thấy năm ngoái.

Vào Giáng Sinh năm ngoái, đứa trẻ ấy đã với tôi:

“Em vừa mới xuống khỏi xe buýt.

“Cha mẹ em đánh đập em. Em đành phải bỏ đi.

“Em… em cô đơn… em lạnh lẽo… em có thể ngụ ở đây với Soeur được không?”

Tôi đáp:

“Dĩ nhiên là được chứ. Mời em vào đây. Soeur vui mừng vì em đã đến đây.” (Mặc dù tôi nói như thế là rất đau lòng, vì lúc nào tôi cũng ước mong cho đứa trẻ được ở nhà, được sống với gia đình, gồm những người yêu thương và quan tâm đến nó).

Lúc ấy, ngoài vẻ đau đớn, tôi còn nhìn thấy trong ánh mắt của đứa trẻ một vẻ gì khan khác.

Ánh mắt ấy nói lên rằng: “Có thể… có thể có một ai đó quan tâm.”

Niềm vui thanh khiết lúc ấy chưa có trong tâm hồn của đứa trẻ, nhưng những mầm mống của niềm vui ấy đã được gieo vãi vào đó. Các thiên thần đã nhìn thấy….

Thế rồi, một thiếu nữ mang thai năm nay sẽ đến cửa nhà chúng tôi, giống như đứa trẻ năm ngoái đã đến vào dịp đêm Giáng Sinh.

Thiếu nữ bảo tôi:

“Em đã phạm một lỗi lầm và đã mang thai.

“Cha em tức giận, đánh đập em, và em phải bỏ trốn. Em ở sống ngoài đường phố nhiều tháng nay và đã quá mỏi mệt. Xin Soeur thương cho em ngụ ở đây đêm nay được không?”

Tôi ôm lấy thiếu nữ và nói:

“Ôi, mời em vào đây. Em cứ vào đây.”

Và khi tôi đưa thiếu nữ vào bên trong, tôi nhìn thấy thiếu nữ ấy lau nước mắt và nói thì thầm hai tiếng “cám ơn” một cách mệt nhọc và ngại ngùng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Lúc ấy, tôi cảm nghiệm mình đã thực sự nhìn thấy phép lạ Giáng Sinh bắt đầu diễn ra trong tâm hồn của thiếu nữ ấy….

Và một lần nữa, tôi biết chắc chắn rằng, sau bữa ăn tối rất muộn và lúc trời đã rất khuya, tôi sẽ nhìn thấy một đứa trẻ hoảng hốt và bơ vơ khác nữa, giống như đứa trẻ 16 tuổi đã gõ cửa nhà chúng tôi vào đêm Giáng Sinh năm ngoái.

Nó nói với tôi:

“Cha mẹ em qua đời khi em mới học lớp một.

“Em sống với một bà dì nghiện rượu, và dì ấy đánh đập em, đuổi em ra khỏi nhà năm em 12 tuổi.”

Thằng bé có lẽ sẽ nhìn tôi ngỡ ngàng nếu như tôi nói cho nó biết về niềm vui đêm hôm ấy, nhưng các thiên thần biết chắc rằng đứa trẻ kia cũng đã cảm thấy phép lạ ấy.

Nếu như cần có một bằng chứng để chứng tỏ Thiên Chúa hằng quan tâm đến các đứa trẻ, thì bằng chứng đó sẽ là vào giờ tiệc tối đêm Giáng Sinh, các trẻ kéo đến đây từng đoàn từng đoàn.

Và nhờ các bạn, chúng tôi sẽ ở đây, chờ đợi, và sẵn sàng dành cho chúng một lễ Giáng Sinh mà chúng chưa từng cảm hưởng, nhưng hết sức cần cảm nghiệm.

Đêm Giáng Sinh năm  nay, chúng tôi sẽ cho những đứa trẻ này thực phẩm ngon lành và áo quần sạch sẽ, sưởi ấm cho chúng bằng tình yêu thương. (Trong khi đó, chúng tôi biết chúng tôi sẽ không bao giờ có thể sánh được với tình yêu đích thật). Chúng tôi sẽ cầm tay chúng và cùng nhau hát lên những bản thánh ca Giáng Sinh. Chúng tôi sẽ ôm hôn từng đứa trẻ cả trăm lần, kể cho nhau nghe những câu chuyện, và chia sẻ về tình yêu tuyệt vời của đêm Giáng Sinh.

Mỗi đứa trẻ tại Nhà Giao Ước sẽ mở ra những gói quà của chúng và đi ngủ trong lúc cảm nghiệm – thực sự cảm nghiệm được từ tận đáy tâm hồn của chúng – một niềm an bình mà chúng chưa từng cảm nghiệm được vào những đêm Giáng Sinh trước kia.

Trong bóng đêm và sự tĩnh lặng, phép lạ sẽ xảy ra – một phép lạ đêm Giáng Sinh.

Vào buổi sáng mai, Chúa Hài Đồng sẽ được sinh ra… trên gương mặt của những đứa trẻ của chúng tôi.

Nhưng vấn đề của chúng vẫn chưa biến tan. Phép lạ Giáng Sinh sẽ không thực hiện điều đó. Nhưng sẽ có một sự khác biệt, cho dù chỉ là một ngày….

Đứa trẻ vào năm ngoái đã cảm thấy không một ai quan tâm đến nó, sáng sớm ngày lễ Giáng Sinh năm nay thức dậy với một tia sáng trong ánh mắt của nó. Cô thiếu nữ đến với chúng tôi dàn dụa trong nước mắt, sáng ngày Giáng Sinh năm ngoái vẫn còn khóc, nhưng lần này, cô lặng lẽ khóc những giọt nước mắt của niềm vui.

Năm nay, một lần nữa, mọi đứa trẻ vô gia cư sẽ vây chung quanh cây Giáng Sinh của chúng tôi và được xum họp với một gia đình yêu thương thực sự. Và những bản thánh ca Giáng Sinh sẽ vang lên như những bản thánh ca niềm vui mà các bạn trước khi chưa từng được nghe bao giờ.

Tôi ước mong các bạn cũng có thể ở đó… để xem phép lạ. Để xem Thiên Chúa trên từng khuôn mặt của chúng.

Các bạn có lẽ sẽ nhìn thấy tinh thần thực sự của ngày lễ Giáng Sinh. Đó là một niềm vui đích thực vô biên của một thế giới lạnh lẽo, tăm tối nhưng đã được ánh sáng ngôi sao Bêlem chiếu soi.

Ở đây, Giáng Sinh không dễ dàng chút nào. Tuy nhiên, Giáng Sinh là cách tốt nhất mà tôi thực sự cảm nghiệm được món quà Thiên Chúa dành cho thế giới.

Dĩ nhiên, nhờ các bạn mà tất cả điều ấy mới trở nên khả dĩ. Phép lạ Giáng Sinh của Nhà Giao Ước sẽ không thể xảy ra nếu không có các bạn. Vì vậy, vào sáng ngày Giáng Sinh, lời cầu nguyện đầu tiên của tôi luôn luôn vẫn là lời cảm ơn vì các bạn đã gặp được chúng tôi. Luôn luôn như thế….

Có thể các bạn sẽ làm cho tôi một đặc ân trong dịp Giáng Sinh này. Mỗi khi các bạn nghe ai đó nói rằng, “Tôi cầu chúc lễ Giáng Sinh sẽ kéo dài suốt năm,” xin các bạn hãy nghĩ đến những đứa trẻ của chúng tôi và đọc cho chúng một lời kinh.

Xin Thiên Chúa ban cho chúng niềm bình an, niềm vui và sự bằng lòng mà chúng tìm thấy chung quanh cây Giáng Sinh vào sáng ngày lễ tại Nhà Giao Ước.

Xin cầu cho sáng ngày lễ Giáng Sinh sẽ là khởi đầu của một điều kéo dài quanh năm cho các trẻ. Đó là việc các chúng sẽ nhận ra trong tâm hồn mình – cho dù đầu óc chúng vẫn chưa thể hiểu được – rằng Chúa Hài Nhi Kitô đã giáng sinh là vì chúng.

Đó sẽ là lời cầu nguyện Giáng Sinh năm nay của tôi. Phần còn lại trong năm, tôi sẽ tiếp tục cảm tạ Thiên Chúa vì các bạn đã gặp được chúng tôi.

 

“Cuộc chạy không bao giờ ngừng. Bạn chạy khỏi ma túy; chạy khỏi những tên ma cô; chạy khỏi cảnh sát; chạy khỏi mọi người, và bạn cứ thế mà chạy. Ô, tôi chán chạy lắm rồi.”

 Allison, 16 tuổi, giờ đây đã được bình an
tại một trung tâm Nhà Giao Ước

Lạy Chúa, xin cứu con – Chương 9: Thằng bé nói : “Cha em thường dùng chiếc dây thắt lưng này sau khi ông ấy đã uống say vào ban đêm.”

Thằng bé nói:

“Chào Soeur.

“Còn mấy phút nữa là tới giờ em có cuộc phỏng vấn xin việc làm. Em giúp Soeur một tay nhé?

“Chắc là có một việc nào đó em có thể giúp đỡ Soeur được phải không nào?

“Công việc chung quanh còn nhiều quá.

“Nếu có công việc gì Soeur cứ cho em biết nhé?

“Em sẽ làm bất cứ việc gì Soeur muốn nhờ em làm.”

Thằng bé nhìn tôi, đôi mắt và đôi tai của nó đều lanh lợi, nó kiễng tới kiễng lui trên đôi giầy trượt có bánh xe dưới chân, như thể đang chờ tới giờ khởi hành một cuộc đua.

Suốt bằng ấy năm trời ở tại Nhà Giao Ước, trong tất cả những đứa trẻ tôi đã từng gặp (tôi đã từng gặp rất nhiều… trong suốt 26 năm qua, tôi đã từng gặp trên 500.000 đứa trẻ!), tôi chưa bao giờ thấy một đứa nào lanh lợi như Jerry. Tôi chưa bao giờ gặp một đứa trẻ nóng lòng muốn giúp đỡ, muốn làm việc, muốn làm một điều gì đó, và hạnh phúc hơn Jerrry.

Nếu như các bạn ở vào hoàn cảnh của Jerry, chắc các bạn sẽ hiểu vì sao….

Cách đây một tháng, khi vừa chân ướt chân ráo đến Nhà Giao Ước, Jerry đã hỏi tôi:

“Không biết em có thể ở lại đây được không?”

Nó nói tiếp:

“Em chẳng còn biết một chỗ nào khác để đi.”

Rồi cũng ngay hôm ấy, Jerry đã kể cho tôi nghe:

“Em không có cha.

“Trước kia thì có, nhưng rồi ông ấy đã bỏ đi. Nhưng rồi cũng chẳng sao…

“Bởi vì ông ấy chỉ biết đánh đập em mà thôi.”

Jerry nhìn tôi, và tôi có thể nhận ra chiếc cằm nó đang chuyển động. Một số đứa trẻ, vì còn trẻ con, thường dễ dàng phóng đại khi kể lại cuộc đời quá khứ của chúng. Còn gương mặt của Jerry lại bảo tôi cần phải tìm hiểu về quá khứ của nó. Tôi đang nhìn kỹ một đứa trẻ đã trải qua ác mộng.

Tôi nói:

“Soeur lấy làm buồn cho em, Jerry ạ. Chắc là em gặp nhiều đau khổ.”

Jerry đáp:

“Đúng vậy. Cha em thường dùng chiếc dây thắt lưng này sau khi ông ấy đã uống say vào ban đêm.”

Nói đến đó, cặp mắt Jerry bắt đầu rươm rướm. Nó nói rất khẽ, khó khăn lắm tôi mới nghe được:

“Em rất ghét chiếc dây thắt lưng ấy.

“Em mừng… vì ông ấy đã bỏ đi.”

Tôi hỏi:

“Thế còn mẹ em đâu?”

Jerry trả lời:

“Em không có mẹ.

“Thực ra em cũng có, nhưng rồi bà ấy cũng chẳng muốn làm mẹ của em nữa. Sau khi cha em bỏ đi, bà ấy đâm ra quẫn trí.

“Suốt ngày bà ấy ngồi quanh quẩn trong nhà… chích ma túy.

“Em không chịu nổi cảnh đó nữa…

“Em đành ra đi cho sớm.”

Tôi hỏi:

“Thế em đã đi những đâu? Có lẽ cuộc sống bên ngoài như thế rất kinh khủng đối với em.”

Jerry đáp:

“Thực ra em có đi đâu đâu. Em chỉ la cà ngoài đường phố và lang thang như thế trong vài ngày.

“Em chẳng biết làm gì cả. Em… em đã phải đi ăn xin.

“Em phải ngủ ngoài đường. Em… em đã phải làm những điều em phải làm mà thôi, Soeur biết chứ?

“Thế rồi em quyết định phải làm một điều gì đó cho cuộc đời mình.

“Em nghĩ… em nghĩ mình không được hoang phí cuộc đời của mình. Thế là em xin quá giang đến đây.

“Thật không dễ dàng chút nào.”

Ngay từ giây phút đặt chân đến đây, Jerry đã đến như một đứa trẻ mang theo một sứ mạng.

Nếu hôm nào có một buổi hội thảo đặc biệt về vấn đề tìm công việc, thì Jerry sẽ là người thứ nhất ngồi vào bàn. Ngay trên hàng ghế đầu. Nêu các câu hỏi. Tìm lời khuyên. Tìm sự giúp đỡ – bất cứ sự giúp đỡ nào có thể tìm được – để làm một điều gì đó cho cuộc đời của mình.

Và năng lực của Jerry – toàn bộ năng lực của một đứa trẻ sẵn sàng bùng ra để khám phá cuộc đời – cuồn cuộn không ngừng.

Tôi thường nghe tiếng nói của Jerry vang lên từ trong phòng ăn tự chọn:

“Em giúp Soeur dọn bàn nhé?

“Hôm nay có đứa nào mới đến Soeur cần em nói chuyện với nó hay không?

“Soeur nghĩ khi nào em mới có thể được lên lớp trên?”

Giữa một thế giới mà mọi sự đều quá dễ dàng và quá sớm đối với rất nhiều đứa trẻ, thì Jerry đã phải làm việc cực kỳ chăm chỉ để tìm thành công trên bước đường khó khăn. Có thể Jerry đã nhận ra những cơ hội mà cuộc sống cung cấp cho nó có phần muộn màng, nhưng nó không để điều ấy cản trở bước đường tiến lên phía trước của nó.

Năm nay, Jerry 17 tuổi. Đó là một đứa trẻ đã nhìn thấy mặt trái của cuộc đời và nóng lòng muốn làm một điều gì khác. Như nhiều đứa trẻ khác, Jerry cũng có một hy vọng, một giấc mơ, và một ước muốn nóng bỏng muốn “được trở nên một người nào đó”… “được làm một điều gì đó”… “được có một cuộc đời cho chính mình.”

Và hôm nay, mới 30 ngày sau khi đã thoát khỏi một cuộc sống “trong gia đình” chẳng hứa hẹn một điều gì khác ngoài những đau khổ và bế tắc, lần đầu tiên, Jerry sẽ có một cuộc phỏng vấn để tìm việc làm.

Hôm nay, tôi ôm chặt Jerry một lúc thật lâu khi em ra đi theo giấc mộng của em. Tôi biết Jerry rất hạnh phúc vì sáng nay các bạn đã ở đây với nó, khi nó bước ra khỏi cửa Nhà Giao Ước.

Tôi có ý nói rằng, mọi sự hôm nay Jerry có được – từ những bộ áo quần tươm tất em đang mặc cho đến niềm hy vọng em đang mang theo trong lòng – đều là nhờ các bạn.

Các bạn là những người đã cộng tác để đem lại cho Jerry niềm hy vọng mà mọi đứa trẻ đều đáng được hưởng. Các bạn là những người đã góp phần dìu dắt Jerry ra khỏi đường phố bế tắc.

Cảm ơn các bạn đã ở đó vì Jerry và với Jerry.

Cảm ơn các bạn đã cảm thông với Jerry và quan tâm đến nó.

Tôi cũng rất tự hào về Jerry. Và rất cảm ơn các bạn.

Thực sự hằng ngày tôi vẫn cảm tạ Thiên Chúa vì các bạn đã tìm gặp chúng tôi.

Lạy Chúa,

Con xin cảm tạ Chúa vì Chúa đã chăm sóc con. Chẳng có một ai chăm sóc cho con. Ôi, con lấy làm hối hận vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Lạy Chúa, Chúa biết vì sao con muốn ở lại đây, bởi vì ngay lúc này, con không tin tưởng một ai ngoài đường phố cả. Nguy hiểm lúc nào cũng đang chờ chực. Con muốn được một người tốt lành nào đó nhận con về nuôi. Chưa bao giờ con được đối xử ngọt ngào, được đối xử như một đứa con gái ngoan. Lạy Chúa, con xin gửi gắm những nguyện ước của con về cho gia đình và bạn bè con.

Lời kinh do một đứa trẻ viết tại nguyện đường Nhà Giao Ước của chúng tôi

 

Sr. Mary Rose McGeady

Lạy Chúa, xin cứu con – Chương 12: Đứa bé gái nói : “Ông ấy muốn giết em cách đây chừng hai giờ”

Đứa bé gái rên rỉ, nghẹn ngào:

“Ông ấy muốn giết em.”

Rồi im lặng một lúc khá lâu.

Sau đó, đứa bé nói tiếp:

“Ông ấy nói em là của ông ấy… chứ không phải của ai khác.”

Rồi lại im lặng một lúc lâu hơn nữa.

“Em không thể tin nổi là cha em lại làm như thế với em… kinh hãi quá… ông ấy đã… ông ấy đã ép em phải quan hệ với ông ấy.

“Em không thể tin nổi chuyện ấy lại thực sự xảy ra.”

Đứa bé gái nhìn qua cửa ra vào, rồi nhìn qua cửa sổ, rồi lại nhìn vào cánh cửa ra vào. Tôi không thể hiểu được ánh mắt của nó – nó không để tôi hiểu được. Lúc đầu, tôi nghĩ đứa trẻ này vì quá xấu hổ, quá hoảng sợ tội lỗi và quá mặc cảm nên không dám nhìn thẳng vào tôi. (Thái độ mặc cảm tự ti cực độ là thái độ rất thường gặp nơi những bé gái bị lạm dụng tình dục – dường như chúng nghĩ những gì xảy ra là do lầm lỗi của chúng).

Nhưng khi tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế thì đứa bé nhảy bật lên và bắt đầu run lẩy bẩy, tôi biết có một điều gì đó khiến cặp mắt của Allie cứ phải phấp phỏng nhìn ra cửa – nó đã hốt hoảng cực độ vì sợ cha nó đang đến để tìm nó.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Allie và đặt tay lên bờ vai nó. Những nhân viên thiện nguyện đã đưa Allie đến với trung tâm của chúng tôi cho biết đứa trẻ này đã 15 tuổi, nhưng tôi tin chắc nó chỉ độ 12 tuổi mà thôi. Đứa trẻ trông thật bé bỏng và cô đơn, nhút nhát và yếu ớt.

Tôi cố gắng nói hết sức nhỏ nhẹ, nhưng vẫn rõ ràng:

“Soeur rất lấy làm buồn về những gì đã xảy ra.”

Rồi tôi nói tiếp:

“Soeur muốn em biết rằng em sẽ được an toàn ở đây. Em không phải lo sợ gì nữa. Chúng tôi sẽ bảo vệ cho em.”

Khi tôi đang nói những lời trên đây, thì chuông điện thoại từ phía nhà dưới reo lên khiến cho Allie giật bắn cả người và run lên bần bật. Việc đó giống như nói chuyện với một đứa trẻ trong khi nó đang ngủ và vật vã giữa cơn ác mộng. Mồ hôi toát ra từng hột trên vầng trán của Allie. Một mảng tuyết gồm những sợi mỏng rơi khỏi người Allie và rớt xuống bên dưới chiếc ghế.

Sau cùng, Allie vừa nói vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa:

“Làm sao Soeur biết?

“Cha em thế nào cũng đến tìm em cho bằng được.

“Soeur không biết ông ấy sẽ làm gì em đâu.”

Vừa nói đến đó, Allie òa lên khóc tấm tức.

Tôi hỏi, trong lúc mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa:

“Em nói gì vậy? Hôm nay có xảy ra chuyện gì không?”

Tôi hỏi, mà rất sợ nghe câu trả lời.

Allie nhìn ra cửa, xa vắng như nhìn vào cõi bất tận, rồi chậm rãi đảo mắt nhìn về phía tôi. Ánh mắt Allie như nói với tôi:

“Em biết Soeur sẽ không bao giờ tin được điều em sắp sửa kể cho Soeur nghe, nhưng xin làm ơn, em hy vọng Soeur sẽ tin.”

Ánh mắt ấy chúng tôi đã gặp nơi những đứa trẻ đang trong cơn hốt hoảng, lạc lõng và bầm dập nhất. Tôi cầm lấy tay Allie, giục em cứ mạnh dạn.

Allie kể:

“Cách đây chừng hai giờ, cha em chỉ muốn giết em mà thôi.

Nó rên rỉ:

“Em… em đi học về và kể cho cha em biết rằng em có một bạn trai. Thế là cha em bóp cổ em và nói rằng em đã thuộc về ông ấy…

“Em… em đã đá đại vào ông ấy ra rồi bò qua cửa sổ và theo lối thoát hỏa hoạn mà thoát thân. Em nghe tiếng cha em nhảy dựng lên và gấp rút đuổi theo. Em… em cố gắng không nhìn lại phía sau, nhưng vẫn nghe thấy tiếng chân ông ấy… em nghe ông ấy gào lên phía sau và đuổi theo em.

“Ông ấy nói rằng em sẽ không bao giờ, không bao giờ thoát được đâu.”

Allie bưng mặt khóc rưng rức và nói:

“Em sợ cha em làm như vậy là đúng. Cha em có đúng không? Có đúng không, thưa Soeur?”

Tôi thở một hơi thật sâu, rồi áp chặt bàn tay của Allie. Em đã 15 tuổi, đã bị quấy nhiễu và lạm dụng tình dục bởi một người duy nhất trên đời mà em có thể tin tưởng được (Mẹ Allie đã qua đời khi em còn nhỏ), và em cảm thấy không còn một chỗ nào cho em thoát khỏi, để tìm lại được hạnh phúc và bình an.

Đó là nỗi đau và sự khước từ thê thảm nhất mà chúng tôi đã gặp tại đây, ở trung tâm Nhà Giao Ước. Tôi có ý nói nỗi đau ấy hết sức tang thương vì một đứa trẻ đã bị khước từ và bị xua đuổi bởi một người cha hoặc một người mẹ, những người không biết dành thời giờ, không quan tâm, không muốn yêu thương con cái (và chúng tôi hằng năm vẫn gặp hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ như thế). Hình thức phản bội trách nhiệm làm cha làm mẹ như thế đã gây nên thảm cảnh rất đau lòng.

Khi một đứa trẻ bị xúc phạm và bị xua đuổi bởi một người cha muốn làm hại nó… khi một đứa trẻ bị lạm dụng và bị tổn thương đến nỗi hoảng hốt và lúc nào cũng căng thẳng cực độ, không sao cảm nghiệm được sự an toàn, kể cả tại một nơi như trung tâm Nhà Giao Ước… thì đó là bi kịch thương tâm nhất.

Sự tổn thương xé nát những đứa trẻ này thật rõ ràng, đến độ đã tạo nên một vị đắng trong miệng tôi. Và lạy Chúa, xin tha cho con, con không thể yêu thương nổi những người làm cha làm mẹ đã cư xử với con cái của họ như thế. Lạy Chúa, xin Chúa tha cho con, con không thể yêu thương họ được.

Tôi nói với Allie:

“Soeur muốn em nghe theo lời Soeur nhé.

“Soeur muốn em biết một số điều bởi vì một đứa trẻ tuyệt vời như em đáng được biết những điều như thế.”

Mặc dù tay Allie vẫn còn bưng mặt, nhưng tôi biết chắc em rất lo lắng khi nghe những lời tôi nói.

“Trước tiên, Soeur muốn em biết rằng chúng tôi rất vui mừng vì em đã đến gặp chúng tôi và chúng tôi sẽ làm tất cả những gì chúng tôi có thể làm được để giúp em.

“Tất cả chúng tôi rất quan tâm đến em, và muốn em cảm thấy được an toàn ở đây.

“Thứ hai, Soeur muốn em biết rằng đến đây là em đã được an toàn rồi. Soeur hứa như vậy. Soeur sẽ đích thân lo liệu, và nếu cần, Soeur sẽ đứng đây canh gác bên ngoài cửa phòng của em suốt 24 giờ một ngày cũng được.”

Đôi môi của Allie hơi mỉm cười một chút khi nghĩ đến cái cảnh tôi phải đứng gác bên ngoài phòng của nó. Điều đó chỉ là một điều gây tức cười, chứ không phải là một điều đẹp đẽ gì để xem.

Allie nói:

“Em cảm ơn, Soeur.”

Rồi lại bật khóc:

“Điều đó rất có ý nghĩa đối với em…”

Hai người chúng tôi ngồi lặng lẽ suốt một lúc rất lâu mà không nói với nhau được bao nhiêu. Allie thực ra không sao nói nhiều được (nó đã khóc quá nhiều, kiệt cả sức), nhưng rất muốn thấy tôi ở lại bên cạnh. Và tôi muốn ở lại bên cạnh em. Tôi muốn trấn an Allie rằng nó có thể cảm nghiệm được sự thoải mái và an toàn ở đây, có thể tin vào một điều gì đó, một người nào đó ở đây. Tôi cho rằng điều đó rất có ý nghĩa đối với Allie.

Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra sau này. Tôi chỉ biết chắc một điều là chúng tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ để cho cha của Allie bắt nó lại. Không bao giờ! Tôi cũng biết rằng chúng tôi sẽ dành cho Allie rất nhiều tình yêu thương và làm tất cả những gì có thể, hết ngày này sang ngày kia, từng chút một chút một, để giúp Allie hiểu ra rằng em cũng cao quí, cũng tốt đẹp, cũng đáng được yêu thương như bao nhiêu đứa trẻ khác trên thế giới này.

Đó là một công việc dài hơi, nhưng nhờ những người như các bạn, vào một ngày nào đó, Allie sẽ cảm nghiệm lại được niềm vui và biết yêu thương bản thân. Tôi biết chắc như thế!

Vẫn xin cảm ơn các bạn về món quà các bạn đã âm thầm và trung thành gửi đến cho các trẻ của chúng tôi. Tôi biết Thiên Chúa mỉm cười nhiều hơn mỗi khi Người nghĩ đến những điều các bạn đã làm cho các trẻ của chúng tôi. Tôi biết và tôi cũng mỉm cười như thế.

Tôi cầu chúc mọi điều tốt lành cho các bạn và tất cả những người yêu dấu của các bạn, nhất là cho các đứa trẻ trong cuộc đời của các bạn, những đứa trẻ không phải là những đứa trẻ sống tại Nhà Giao Ước. Tối nay, trong khi các bạn cầu nguyện cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ cầu nguyện cho các bạn….

 

TRỐN CHẠY

Sợ hãi và lạnh lẽo,

Đêm đầu tiên trên các đường phố

Thân xác bạn đau đớn

Từ đầu cho đến chân

Bạn nhớ trường xưa,

Không phải công việc – đó là những người bạn

Nghĩ đến những gì bạn sẽ nói

Khi người ta hỏi

Bạn ở đâu

Kiếm được một đô la rưỡi

Phải nghĩ đến từng đồng xu phải chi tiêu

Đi một bước sai lầm… Ùm –

Cuộc đời bạn coi như kết liễu.

 

Daniel, 16 tuổi, một đứa trẻ đường phố

Sr. Mary Rose McGeady

CẦN TỘI NHÂN

Thứ Bảy Tuần 8 Thường Niên C

“Tôi đến để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn!”.

Một thiếu nữ được bác sĩ cho biết, “Cô không bao giờ có thể thoát khỏi ngục tù của tật nguyền!” – “Ồ, không! Thưa bác sĩ, còn rất nhiều cách để sống trong những giới hạn nếu tôi không mệt mỏi chiến đấu với chúng!”. Thiếu nữ đó là Helen Keller, một nhà văn mù và điếc khi mới 19 tháng tuổi. Cô viết, “Hãy đối mặt với những khiếm khuyết và thừa nhận chúng! Chúa không chỉ cần tài năng của bạn; Ngài cần cả những bất lực!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Với nhận định của H. Keller, Tin Mừng hôm nay tiết lộ một sự thật chưa từng được nói đến của ơn cứu độ! Tại nhà Matthêu, Chúa Giêsu tự nhận là một thầy thuốc; nhưng thầy thuốc sẽ làm gì nếu không có bệnh nhân? Phá sản! Vì thế, ở một khía cạnh nào đó, thầy thuốc Giêsu cần bệnh nhân; Ngài cần cả những bất lực của bạn. Ngài ‘cần tội nhân!’.

“Giêsu”, Đấng Cứu Độ thế giới. Nhưng nếu thế giới không có tội nhân thì sao? Cái chết của Con Thiên Chúa sẽ lãng xẹt và lòng thương xót của Ngài thật vô tích sự! Như vậy, theo một nghĩa nào đó – với tư cách cứu độ – Chúa Giêsu cần những con người chống lại Thiên Chúa; những con người vi phạm lề luật, vi phạm phẩm giá của họ và phẩm giá người khác. Tắt một lời, Ngài ‘cần tội nhân!’, mọi loại hình tội nhân!

Thật quan trọng để bạn và tôi hiểu được sự thật này! Để từ đó, chúng ta nhận ra rằng, việc tội nhân đến với Chúa Giêsu mang theo bao ô uế của tội lỗi nơi họ sẽ là ‘cơ hội’ cho Trái Tim Rất Thánh của Ngài thi thố lòng thương xót. Và nó mang cho Ngài một niềm vui tràn đầy; vì qua đó, Ngài hoàn thành sứ mệnh với tư cách Đấng Cứu Độ duy nhất.

Đại diện mọi tội nhân, Matthêu đồng bàn với Chúa Giêsu và điều này khiến Ngài chịu tiếng mang lời. Ngài chống chế, “Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn!”. Tuyệt vời! Đó là tuyên bố dành cho một nhân loại tội lỗi, cũng là nhân loại Ngài ‘cần’ để cứu. Không loại trừ ai; Chúa Giêsu muốn tiếp cận mọi người, thứ tha mọi người. Hãy học cách thức và đường lối tìm kiếm của Thiên Chúa, tìm kiếm để thương tha. “Xin dạy con đường lối Ngài, lạy Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Khác với đường lối Chúa, đường lối loài người vốn đầy “cử chỉ đe doạ và lời nói hại người” – bài đọc một. Với Chúa, khi ai đó phạm tội nhiều, Ngài ‘cần’ họ nhiều hơn! Ngài tìm mọi cách tiếp cận họ, ban ân sủng và tha thứ. Qua đó, Ngài dạy chúng ta nhẫn nại, yêu thương, xây những chiếc cầu thay vì những bức tường bất cứ khi nào có cơ hội.

Anh Chị em,

“Tôi đến để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn!”. Chúa cần bạn và tôi; nhưng Ngài cần chúng ta “biết cách để sống trong những giới hạn”, “không mệt mỏi chiến đấu”, biết “đối mặt với những khiếm khuyết và thừa nhận chúng”, và nhất là đem những bất lực của mình đến cho Ngài. Ngài đang đợi từng người. Chúng ta là niềm vui, là đối tượng sứ vụ của Ngài. Hãy đến trong tình trạng tổn thương và tội lỗi của mình; và theo cách này, chúng ta cho phép Ngài biểu lộ lòng thương xót của Trái Tim Rất Thánh! Ngài ‘cần tội nhân!’. Đó là quà tặng bạn và tôi mang đến cho Ngài. Bạn có tin điều đó không?

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con biết, con cần Chúa; nhưng con ít biết, Chúa cần con – một tội nhân. Này con đến với Bí tích Giải Tội, đem cho Chúa mọi tội lỗi của con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)