16. Sống Tình Thức

SỐNG TỈNH THỨC - GM XUÂN LỘC

  •  
    Chi Tran

     
     
     
     


    TỪ BỎ VÀ TỰ THỂ HIỆN

     

    Mang lấy thập giá đời mình có nhiều cách thức. Sau đây chúng ta đề cập tiêu biểu hai cách. Trước nhất là chấp nhận bị thất bại, được ‘tỉnh ngộ’, bởi cuộc sống. 

     

    Có lẽ nên nói đôi điều về tầm quan trọng ‘tâm lý’ ngay cả không nói ‘tâm lý học’. Một số điều được diễn tả rất trừu tượng có thể trở thành cụ thể bởi vì nó diễn tả rõ hơn điều có giá trị phổ quát nhưng lại dễ dàng ra mờ ảo bởi những điều thứ yếu. Ngày nay ai đó đôi khi có cảm tưởng người ta hầu như không hạnh phúc vì họ muốn được hạnh phúc bất cứ giá nào. Họ đau khổ vì nỗi giằng co gây vỡ mộng: Họ nghĩ họ hụt mất điều ấy đến nỗi điều ấy vuột đi trước khi họ phải ra đi. Đồng thời họ biết rất sớm họ phải ra đi mà chẳng còn nhiều thời giờ đủ cho bất cứ điều gì có thể mang lại hạnh phúc. Đó là lý do họ nghĩ rằng điều quan trọng nhất là cẩn trọng không để lỡ bất cứ cơ hội nào. Nhưng trong thực tế nỗi sợ không lĩnh hội tất cả mọi thứ trải ra trên mặt bàn cuộc đời có nghĩa là chẳng thưởng thức được điều gì cả: Đơn giản là ‘nhồi nhét’ mọi chuyện, nhưng ‘tiêu hóa’ không nổi. Suy cho cùng mọi sự trôi qua nối tiếp nhau, và chẳng nghiệm được điều nào vì người ấy muốn trải nghiệm tất cả.

     

    Thật dễ dàng để thấy đó không phải là phương thức đạt yêu cầu. Mọi người thực sự đã biết. Một người chỉ mang trong tâm trí, ở đây ta dùng từ ngữ trừu tượng để chúng ta có thể thấy rõ hơn, những khả thể hữu dụng cho hành động tự do luôn luôn lớn hơn thực tại ta làm được. Người ta không bao giờ hiện diện mọi nơi trong một lúc. Tiếp thu một khả thể luôn luôn là để sang một bên những cái khác, trừ phi người ta bao trùm cả đời vô giới hạn. Một người luôn ước quá điều mình có thể làm, và cái người ấy thấy, không chỉ là cái hứa hẹn một điều chưa đến, nhưng còn là sự từ bỏ nhiều điều, mà cuối cùng từ bỏ mọi sự, trừ khoảng phút giây đang trải qua. Có nhiều điều sẽ không trở lại, vì nó chỉ có thể ở đây bởi điều thực sự được thực hiện. Thực tại hạn hẹp là cái chết trước những khả thể vô tận. Cái khả thể vô tận chết yểu trong ‘bụng’ của thực tại. Tất cả điếu ấy, như đã nói, thì dễ thấy. Hậu quả cũng rõ ràng, nghĩa là, khả năng để cho các sự việc êm đềm trôi vào dĩ vãng là một trong các nghệ thuật sống quan trọng cần thiết làm cho hiện sinh chúng ta tự do và chấp nhận được.

     

    Tuy nhiên trong thực tế, sự khôn ngoan cổ xưa này về sự thiết yếu phải ‘tiết chế’ không xóa đi nỗi lắng lo gây hụt hẫng. Trong ta trỗi dậy nghi vấn tại sao chúng ta phải lặng lẽ cho qua đi cái có thể, và chỉ bám vào cái tối thiểu? Có lẽ chúng ta đã giữ lại cái sai và cho trôi đi cái đúng, cái có thể cởi trói chúng ta, cái cứu chúng ta? Người ta không thể thử nghiệm một cách nghiêm túc mọi khả thể. Người ta chỉ có thể thử nghiệm những cái người ta đã thực sự khảo sát. Vì vậy người ta không bao giờ biết được, nói cách khiêm tốn chừng mực, liệu người ta đã đặt cược vào cái lầm hay không.

     

    Vì vậy, thay vào đó, ‘mọi sự’, nghĩa là ‘mọi sự mức nào có thể’, phải được thử nghiệm, ngay cả người ta biết thực sự là không thể. Lắng lo gây hụt hẫng tiếp tục gặm nhấm giày vò. Người ta biết nỗi lắng lo gặm nhấm là ngớ ngẩn nhưng người ta không khử trừ được nó. Sự khôn ngoan ‘tiết chế’ chỉ còn như một phương tiện tinh thần của nỗi lo gây chưng hửng, trong nỗ lực tách ra bao nhiêu có thể, khỏi ‘cái đầy’ trống rỗng của những cái có thể. Như vậy sự khôn ngoan ấy một cách sâu xa là vô hiệu. Tất cả còn lại là niềm xác tín gây thất vọng rằng như thế cũng không ổn. Không chỉ có nỗi lắng lo gây chưng hửng mà nó còn chiếm hữu một con người. Nó không những kích hoạt cuộc sống mà còn hướng cuộc sống đi, đi vào cái trống không vô nghĩa.

     

    Vậy có phải chúng ta chỉ còn tuần tự từ bỏ khát vọng hiện hữu, từ bỏ ý chí, ‘nhìn thấu’ bất cứ cái khởi sự nào của hành động là như cái bắt đầu của cái vô nghĩa? Nhưng có thể như thế không? Có lý không? Đó chẳng phải là ‘nghệ thuật’ sống trá hình, đó lại chẳng phải đơn giản là một hình thức khác của xung lực sống mù quáng, cố gắng tới đích bằng cách đó, trong trường hợp này ít nhất là hạnh phúc ‘bịt miệng’ được những khát vọng riêng? Có thực sự khả hữu nơi cõi riêng tư của một người, một toan tính mâu thuẫn một cách bí mật quay ngược lại về toàn bộ những cái ‘thuận’ bằng cách đem toàn bộ những cái ‘thuận’ thành toàn bộ những cái ‘không’? Vì hoạt động của ý muốn được sống tự nó cũng vẫn là một hành động, và kết quả nó xác nhận cái nó muốn đầu hàng. Liệu một người có thể cho trôi đi khỏi mình tất cả, để có thể đạt được khả năng êm đềm cho trôi đi mọi cái có thể của cá nhân, nếu người ấy không được kéo ra khỏi chính mình? Nhưng được kéo ra bởi ai?      

             

    Nếu cái chết cũng là cái sống, nghĩa là, từ bỏ cái tư riêng thực sự là không đánh mất nhưng được lại mọi sự, thì lo lắng gây chưng hửng bị đánh bại. Nếu như cái trống rỗng tự nó không thực sự là cái ‘tròn đầy’, chúng ta không thực sự nghiêm chỉnh tin vào mánh khóe chơi chữ biện chứng ‘rẻ tiền’ ấy. Cái ‘tròn đầy’ không phải là chập tất cả thành một, từ tổng số các khả thể riêng biệt, nhưng cái ‘tròn đầy’ có đó trước chúng ta như một Đấng duy nhất, toàn thể, tương lai ‘tuyệt đối’, mà trong ngôn từ Kitô chúng ta thường gọi là ‘Thiên Chúa’. Thiên Chúa sẵn lòng ban tặng chính mình cho chúng ta nếu chúng ta ‘buông tất cả’.

     

    Quả thực chúng ta không đạt được cái tròn đầy này ngay khi tương lai tuyệt đối (bao hàm cái tròn đầy như còn sẵn đó và muốn ban tặng chính mình cho chúng ta) làm chúng ta có khả năng để buông trôi đi. Khi nào điều kỳ diệu này diễn ra, và một cách đơn giản chúng ta buông  trôi đi, hòa hợp một cách êm thắm với nó, nỗi lắng lo chưng hửng  được chinh phục tận gốc rễ. Thực tại tầm thường được tôn lên như lời hứa về một tương lai vô tận, chứ không như điều nào đó mang nghĩa là cái chết của tương lai. Chúng ta không thể chắc rằng tất cả những điều ấy xẩy đến cho chúng ta trong hiện tại, chúng ta chỉ có thể làm điều ấy như hành động chung cuộc, hành động tự nó chẳng thích thú gì, cũng chẳng cố ý khẳng định nó, một hành động xẩy ra cho ta tựa như một hành động tư riêng.

     

     

    ‘Thiên Chúa’, ‘ân sủng’, ‘ơn công chính’, ‘tự do’, ‘lòng tin’, ‘ân huệ’, ‘bổn phận’, và tất cả những ý niệm Kitô căn bản khác là những thực tại trong biến cố của sự lặng lẽ từ bỏ này, và chúng được hiểu một cách riêng tư như thế. Mọi sự hàm ẩn nơi những từ ngữ ấy, sự bỏ mình trong hy vọng tìm ra cái tròn đầy không thể hiểu nổi, diễn ra trong nơi sâu thăm thẳm không thể thấu đạt của sự tự do, khi cái tự do này để ‘buông trôi’ lặng lẽ, nghĩa là để cái tư riêng chết đi, mà tin trong hy vọng rằng bằng cách đó (và một cách thâm sâu chỉ bằng cách đó), cái toàn thể, cái tròn đầy, ‘Thiên Chúa’ sẽ được tiếp nhận. Điều này được thực hiện không chỉ để tiếp nhận cái toàn thể, vì cái tư riêng cũng có thể và phải được mong muốn trong tinh thần thầm lặng.

     

    Trong từ ngữ Kitô loại từ bỏ bằng để cho sự việc chết đi trong lòng tin và lòng cậy được gọi là mang lấy thập giá của mình. Như một hành vi chấp nhận trong tự do, đó là thêm một bước trong chiều hướng cái chết không thể tránh được và đó là một bài tập luyện sơ khởi để chấp nhận cái chết của riêng mình, là phần không thể tránh thoát của mỗi chúng ta. Kinh Thánh gọi đó là ‘bỏ mình và vác thập giá đời mình’

     

    Khi những phẩm hạnh nhân văn phát triển đầy đủ, cả khi những phẩm hạnh đó không được suy tư cụ thể tương xứng, sự tiếp nhận (thập giá) không chỉ xẩy ra trong cõi sâu thẳm của tự do (cùng với sự thể hiện khách quan thường xuyên hàm hồ trong lịch sử mỗi cá nhân), nó không đơn giản là ‘xẩy ra’, nó cũng biết về chính nó, dù trong hy vọng, không trong cách suy tư. Từ khi một người là một hữu thể thông hiệp qua lại với người khác và chỉ có thể nhận biết mình rõ rệt nhờ người khác, sự tiếp nhận này biết về mình nhờ tiếp nhận người khác, tiếp nhận người khác là đang vác thập giá mình như thực tại của cuộc sống. Trong người ấy sự tiếp nhận đó có thể được nhận thấy. Là Kitô hữu chúng ta tin chúng ta gặp Đức Giêsu Nazareth là ‘chính người khác ấy’, người đang mang thập giá mình. Sống như vậy, chúng ta không tin Người chỉ là một trường hợp ‘cung cấp gương lành’ cho chúng ta, mà thực sự cũng có thể không cần có đó. Đúng hơn chúng ta tin rằng Thiên Chúa đặt thập giá trên chúng ta, và hàm ẩn trong thập giá, là sự tròn đầy của Thiên Chúa, vì Thiên Chúa muốn Đức Giêsu Nazareth, đã chấp nhận và hoạt động trong Thiên Chúa như chính hiện hữu của Thiên Chúa trong thời gian và lịch sử.

     

    Sự ‘cung cấp gương lành’ là thực tại thật sự ban sức mạnh và tăng khả năng cho chúng ta. Vì lẽ đó Đức Giêsu đích thực là ‘nguồn sức cứu độ’, là Đấng cứu độ. Là Kitô hữu, chúng ta nhận biết Người là Đấng chịu đóng đinh, tuyên xưng Người là ‘Đấng Phục Sinh’, và nhờ sự hiệp nhất trong kinh nghiệm của Chúa Thánh Thần, Đấng tạo nên trong ta sự tự do vác lấy thập giá, và các Tông đồ chứng thực, chúng ta tin rằng trong cái chết này, chính sự sống của Thiên Chúa sẽ đến thay cho toàn bộ ‘thực tại người’ của chúng ta.

     

    Một người mà trong hy vọng chẳng tìm khẳng định mình, ‘buông bỏ’ chính mình trong chiều sâu mầu nhiệm hiện hữu, qua đó sống và chết chẳng còn có thể phân biệt vì chúng chỉ được đón nhận làm một, thực sự tin vào Đấng đã chịu đóng đinh và đã sống lại, cả khi người ấy không biết điều ấy (biết bằng ngữ nghĩa). Tuy nhiên, ‘cái biết’ với người ấy hiển nhiên là tốt và đem lại lời hứa cứu độ. Bảo đảm là người được trao thập giá mà mang lấy như của riêng mình, đó là hành động tự do sâu xa.

     

    Mang lấy thập giá đời mình có nhiều cách thức. Sau đây chúng ta đề cập tiêu biểu hai cách. Trước nhất là chấp nhận bị thất bại, được ‘tỉnh ngộ’, bởi cuộc sống. Điều ấy xẩy ra vào phút chót trong cái chết, miễn là người ấy thực sự không cố lừa dối mình về điều ấy, là điều không bao giờ hoàn toàn tiêu tan. Liên hệ đến điều ấy, phải không được quên rằng ‘cái đang chết’ vẫn diễn ra trong đời, vì như Thánh Grêgôriô Cả nói, cuộc đời chính là ‘ngập tràn cái chết’. Cách thức thứ hai, có lẽ là trường hợp gây thất vọng triệt để nhất, được ‘tỉnh ngộ’, xẩy ra khi một người yêu thương, dù tình yêu này không hay không còn ‘trang trải nổi’, cũng chẳng cố gắng tìm hài lòng trong chính nó như sự xả thân dũng cảm. Nỗ lực tạo ra loại hài lòng này, ở đáy cùng của sự bất khả, là đích nhắm của tất cả những cuộc tôn vinh cuộc sống, có thể gặp thấy trong những câu truyện tình cảm của tạp chí ‘Reader’s Digest’, trong đó mọi sự kết thúc có hậu, hạnh phúc và chẳng có bất cứ cái đắng đót trăn trở chân thực nào. Phải chăng không thật, là nhiều nhà tâm lý trị liệu dùng cũng phương thức điều trị này? Phải chăng người ta không có thể tránh đối diện sự kiện cuộc sống là một cuộc hấp hối, dù người ta biết khéo léo thu xếp các sự việc?

     

    Hẳn nhiên có hai lối sống: Bị cuốn hút bởi nỗi trăn trở gây chưng hửng, và chấp nhận thập giá, mà thập giá ấy, được nhận thức rõ ràng hoặc không, là thập giá Chúa Kitô. Thật lạ lùng, mỗi cách sống ấy có thể học theo cách sống kia. Hầu như phải là như vậy, nếu không thì chúng ta có thể ‘đánh giá’ chính mình. Điều các nhà tâm lý sử dụng trực tiếp thì không bao giờ là một trong các lối sống này, nhưng theo nhận xét khách quan nhất, lối sống ấy luôn bấp bênh. Xem chừng nỗi trăn trở gây chưng hửng mang tính chất thần kinh, ngay cả xẩy ra một cách đáng khiển trách, có thể là chính sự hấp hối này, bởi đó, với sự thầm kín chấp nhận, thập giá cuộc đời phải mang lấy trong khổ sở. Điều cho thấy sự biểu lộ ‘khỏe khoắn’, ‘có cân nhắc’, có thể là hiệu quả của sự trăn trở gây chưng hửng, lôi kéo người ta tránh mang lấy thập giá.

     

    Một người cơ bản không cần phải sợ rằng tiếp nhận thập giá đời mình thiết yếu gây ra thụ động và cam chịu, khi đối diện những phận vụ cụ thể của cuộc đời. Một người không sợ chết, hay đúng hơn, chấp nhận nỗi sợ chết cố hữu, có thể vui hưởng những điều tốt cụ thể của cuộc sống xẩy đến cho mình, vì chúng là lời hứa chân thực về một tương lai tuyệt đối. Người ấy có thể đánh liều trọn cả đời mình. Người ấy tự do yêu thương mà không màng đến chính mình. Người ấy không cần đòi hỏi quá nhiều hạnh phúc đời này và như thế chiếm được nó.

     

    Linh mục Karl Rahner

    Giám mục Gioan Đỗ Văn Ngân chuyển ngữ

    Nguồn: giaophanxuanloc.net

     

SỐNG TỈNH THỨC - TÔI ĐÃ THỰC SỰ CHẾT?

  • Chi Tran

    MÌNH ĐÃ THỰC SỰ CHẾT TỪ KHI NÀO ?
     
    10 tuổi: Bố mẹ dặn bạn phải HỌC GIỎI, để sau này có được 1 công việc ỔN ĐỊNH, rồi còn kiếm tiền nuôi thân.
    14 tuổi: Bố mẹ tiếp tục dặn bạn phải CỐ HỌC THẬT GIỎI, để thi được vào 1 trường CẤP 3 tốt, rồi còn thi ĐẠI HỌC nữa.
    18 tuổi: Bạn thi đỗ vào 1 trường ĐẠI HỌC, đúng như tâm nguyện của bố mẹ. Với 1 chuyên ngành cũng khá hot, mà bạn nghĩ là xã hội sẽ cần.
    22 tuổi: bạn TỐT NGHIỆP đại học, nhưng chuyên ngành của bạn lại không dễ tìm việc như bạn nghĩ. Mấy năm đầu bạn phải chạy shipper, rồi Grab, Be,...đủ thứ nghề để kiếm sống.
    26 tuổi: bạn tìm được 1 CÔNG VIỆC, tiền lương không nhiều, nhưng cũng tạm ỔN ĐỊNH. Bạn thường xuyên phải làm muộn đến tận khuya để hoàn thành xong công việc của mình
    30 tuổi: bạn KẾT HÔN, cô ấy do 1 người quen giới thiệu cho bố mẹ bạn. Bạn chưa muốn cưới do lương còn chưa đủ nuôi thân, nhưng rồi để chiều lòng bố mẹ, bạn gật đầu đồng ý.
    34 tuổi: Sức khỏe bạn ngày càng yếu đi, công việc thì ngày một nhiều hơn, lời hứa thăng tiến lại tiếp tục được lùi vô thời hạn. Cô vợ rỉ tai bạn: "Con trai mình tháng sau lên mẫu giáo lớn, song ngữ 7 triệu/tháng".
    Bạn nhíu mày, cô ấy to tiếng: "Anh đã như vậy, anh muốn con cũng như anh sao?" Bạn lặng đi, rút điện thoại chuyển khoản cho vợ thêm 3 triệu, tiền ấy bạn tính sẽ tự thưởng cho mình bộ Vest mới, vì mới được tăng thêm 10% lương sau 3 năm cống hiến hết mình.
    38 tuổi: Thằng bé vào lớp 1. Cô chủ nhiệm nói: "Năm đầu tiên rất QUAN TRỌNG ! Phụ đạo một tháng khoảng 3 triệu". Bạn lặng đi. Đang tính đi học 1 khóa đầu tư để thoát nghèo, nhưng thôi, thấy người ta bảo đầu tư cho con cái là khoản đầu tư mang lại lợi nhuận tốt nhất.
    42 tuổi: Thế rồi nó cũng sắp lên được cấp hai, thầy chủ nhiệm nói: "Năm ĐẦU TIÊN rất quan trọng", bạn cười: "vâng, em đang tính cho cháu đi học thêm". Dự định năm nay mua 1 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, nhưng chắc thôi, lo cho con ăn học trước đã, rồi tính sau.
    46 tuổi: Một ngày, khi vừa đi học về, thằng bé chạy đến ôm bạn và nói: "Ba, con muốn học Piano. Ba mua cho con 1 chiếc đàn nha". Câu "Ba làm gì có tiền" những năm tháng gần đây, bạn đã nói quá nhiều, nhưng lần này không hiểu sao KHÔNG NÓI NÊN LỜI.
    50 tuổi: Con trai thi được vào 1 trường ĐẠI HỌC cũng không tồi lắm, chắc có lẽ cũng tốt hơn trường bạn ngày xưa. Như vậy là tốt rồi.
    Lại đúng chuyên ngành của bố. Chắc giờ cũng dễ tìm việc, nhưng mà học phí sao lại cao vậy nhỉ? Không biết còn phải đầu tư cho nó học đến bao giờ.
    54 tuổi: Hôm nay con trai bạn TỐT NGHIỆP đại học. Bạn lấy hết cam đảm, xin cấp trên kém hơn bạn 15 tuổi cho phép được nghỉ buổi sáng, tới trường dự lễ tốt nghiệp của con. Rồi còn đi mua cho nó cái XE MÁY nữa..ĐÃ HỨA mấy năm nay rồi, mà ngày nào nó cũng hỏi.
    58 tuổi: Bạn đi làm về sau 1 chầu nhậu say khướt với Sếp, chỉ thẳng mặt thằng con: "Mày suốt ngày lông bông, chọn cái nghề tử tế mà làm, dẹp mẹ ba cái thứ ĐAM MÊ VỚ VẨN đi". Ấy thế thôi mà lại thành cãi lộn. Chỉ nhớ mang máng câu cuối nó nói: "Con không muốn sống CUỘC ĐỜI NHƯ BA".
    Bạn phát hiện ra mình đã già, không đủ lý lẽ để nói lại nó, chỉ biết hét lên: "Tao là thằng bố của mày đấy!" Ấy thế mà nó cũng bỏ nhà đi mấy ngày
    62 tuổi: Bạn nghe nói nhà nước chính thức cho tăng tuổi hưu của nam lên 65. Tin vui nhất trong cuộc đời, vậy là được NGỒI KHÔNG hưởng lương thêm 3 năm nữa.
    Thằng con cũng nói đến chuyện kết hôn. Vậy là lại phải chạy vạy lo cho nó cái đám cưới, để được như CON NHÀ NGƯỜI TA
    66 tuổi: Vậy là bạn đã NGHỈ HƯU được gần 1 năm. Bạn 1 mình nhâm nhi chén rượu cùng mấy cái chân gà luộc. Sống bằng đồng lương hưu quả không dễ dàng. Sau từng đó năm đi làm, thu nhập cũng có tăng, mà sao kiếm được đồng nào, là hết đồng đó.
    Hơn 40 năm làm việc cật lực, chỉ để dành tiết kiệm được có vài chục triệu. Không hiểu sao nước mắt bất chợt ứa ra, chắc là do rượu cay quá, chứ gần THẤT THẬP CỔ LAI HY rồi, ai lại khóc như đứa trẻ vậy?
    70 tuổi: Cả nhà làm lễ MỪNG THỌ cho bạn. Thằng con tặng bạn 1 chuyến du lịch Phú Quốc, vì cả cuộc đời vất vả, CHƯA CÓ DỊP đi nhiều. Nửa kia bên bạn cũng đã 40 năm cuộc đời; cãi vã, bất đồng cũng nhiều, mà có vẻ như cũng lâu rồi chưa được đi đâu. Lần này có lẽ cũng là cơ hội để cả hai HÂM NÓNG tình cảm.
    Chuẩn bị cả tháng trời, khi chỉ còn vài ngày nữa là lên đường, thì hỡi ôi, Covid khiến hãng bay hủy chuyến vô thời hạn
    74 tuổi: Năm Covid thứ 4, thế giới hiện giờ chỉ còn 1 nửa. Covid thực sự đã mang đến 1 KẾT QUẢ VÔ CÙNG TỒI TỆ mà năm đó loài người không bao giờ có thể mường tượng ra. Mọi người gọi nó là cái búng tay của Thanos.
    Giờ mọi thứ đã trở nên bình thường, thiên nhiên đã dần phục hồi trở lại, không khí đã trở nên trong lành hơn rất nhiều, biển đã xanh lại như xưa.
    Bạn quyết định sẽ cùng người vợ đã gắn bó và hy sinh cả cuộc đời cho gia đình, sẽ đi chơi một chuyến. Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi từ trong nhà ra đầu ngõ mua thuốc rồi quay về.
    78 tuổi: Bạn nằm trên giường bệnh, tỉnh lại sau cơn mê, xung quanh là toàn bộ người thân bạn bè, đồng nghiệp..vợ và con bạn bắt đầu khóc...Bạn nhận ra...bạn đang ở rất gần NGƯỠNG CỬA TỬ THẦN..Bạn muốn để lại chút tài sản cho con cháu, nhưng chợt nhớ ra, mình cũng đã bán sạch để chữa bệnh mấy năm qua.
    Đột nhiên bạn tự hỏi: Mình thực sự đã CHẾT từ khi nào? Bạn nhớ lại khoảnh khắc Khi bạn nhận tấm bằng TỐT NGHIỆP đại học. Rồi bạn tự hỏi, mình có thực sự đã 1 lần nào đó DÁM SỐNG cho BẢN THÂN mình???
    Câu hỏi dường như quá khó để trả lời. Bạn nhắm mắt và lại 1 lần nữa, như hàng trăm lần trước đó...
    (st)
    ----------------------------------------------

SỐNG TỈNH THƯC - LM MINHANH- HUẾ

  •  
    LM MINH ANH - HUẾ


     

    MỘT AI ĐÓ Ở CÙNG

    “Thân phụ tôi là Saolê định giết anh!”.

    Abraham Lincoln là một tổng thống bị nhiều chỉ trích; đặc biệt, trong những năm nội chiến. Dù biết mình có những sai lầm, nhưng ông quyết tâm không bao giờ làm tổn hại đến tính chính trực của mình. Quyết tâm này mạnh mẽ đến nỗi ông nói, “Tôi ước được hoàn thành kế hoạch của chính quyền này, để nếu cuối cùng, khi rời chức vụ, tôi đã đánh mất mọi bạn bè trên trái đất, thì tôi sẽ ít nhất còn lại một người, và người bạn đó sẽ ở bên tôi, trong tôi; ‘một ai đó ở cùng’ tôi!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    ‘Một ai đó ở cùng’ Abraham Lincoln, xem ra cũng là ‘một ai đó ở cùng’ Đavít và Chúa Giêsu! Thật thú vị, Lời Chúa hôm nay cho thấy điều đó. Đavít và ‘Hậu duệ của ông’ xem ra không chút run sợ trước cái chết đang rình rập mình. Bởi lẽ, sau khi chiến thắng Gôliát trở về, Đavít gặp phải sự ghen tức cực độ của Saolê, đến nỗi vua tìm cách giết ông; cũng như sau khi Chúa Giêsu chữa lành người bại tay, Ngài bị giới lãnh đạo tôn giáo tìm cách loại trừ.

    Bài đọc Samuel tiết lộ đầu dây mối nhợ cho tà ý của Saolê. Đó là việc các phụ nữ bên xướng, bên hoạ, múa nhảy chào đón người hùng Đavít trở về, “Saolê giết hàng ngàn, Đavít giết hàng vạn!”. Tiếng thơm dân chúng dành cho Đavít khiến Saolê cay cú và lo lắng, “Như vậy, nó chỉ còn thiếu ngai vàng”. Saolê quyết định loại Đavít! May thay, Gionathan, con của Saolê, cho biết, “Thân phụ tôi là Saolê định giết anh!”. Về phần mình, Gionathan ra sức thuyết phục cha bỏ ý định tà khúc này; và Saolê đã thề, dù chỉ trước mắt, để Đavít lại hầu cận vua. Dĩ nhiên, dù biết dã tâm của Saolê, nhưng Đavít vẫn không tỏ ra khiếp đảm. Bởi lẽ, đã có ‘một ai đó ở cùng’ Đavít! Không ai khác, đó là Chúa các đạo binh, Đấng đã cho Đavít hiển thắng Gôliát. Thánh Vịnh đáp ca hé lộ sự thật này, “Tôi tin tưởng vào Thiên Chúa và không còn sợ hãi!”.

    Điều tương tự cũng đã xảy ra với Chúa Giêsu! Một khi Ngài đã trở nên quá thu hút, dân chúng các vùng đổ xô đến Ngài, thì Ngài cũng hiểu rằng, giới biệt phái và nhóm Hêrôđê đã toa rập với nhau, làm nên một liên minh và tôn giáo chính trị kiên quyết tiễu trừ Ngài. Tuy nhiên, như Đavít, Chúa Giêsu nhận thức rằng, đã có ‘một ai đó ở cùng’ Ngài. Đấng ấy chính là Chúa Cha, cũng là Đấng Ngài phó mình cho công trình cứu độ theo kế hoạch của Cha. Bên cạnh đó, Chúa Giêsu còn tỏ lộ, giờ của Ngài chưa đến! Rồi đây, khi giờ đó đến, Ngài sẽ đón nhận nó bằng việc kiên định lên Giêrusalem; dù ở đó, Ngài biết rõ thập giá và cái chết đang đợi Ngài.

    Với Chúa Giêsu, điều khiến Ngài lo lắng chính là sự cứng lòng của một số người, đáng kể nhất là giới lãnh đạo Do Thái; cùng lúc, Ngài lo lắng về sự hời hợt của những kẻ tìm kiếm Ngài. Với Ngài, tìm kiếm Ngài là chưa đủ, Ngài muốn mọi người biết Ngài là ai, và nhất là họ phải nhận ra ‘một ai đó ở cùng’ Ngài, ở trong Ngài. Ngài muốn những cuộc tìm kiếm và gặp gỡ Ngài phải vượt quá những thoả mãn tức thời về nhu cầu vật chất. Ngài đến, mang cho con người một điều gì đó nhiều hơn thế, mở ra cho cuộc đời mỗi người một chân trời rộng lớn hơn. Đó là tình yêu cứu độ của Thiên Chúa, đó là Vương Quốc Nước Trời.

    Anh Chị em,

    Nhờ một người bạn, là con vua, ở bên mình, Đavít giữ được mạng sống; chúng ta may mắn hơn Đavít ngàn lần, bạn của chúng ta là Giêsu, Con Một của Vua các vua, Chúa các chúa. Không chỉ ở bên cạnh, Ngài ở trong chúng ta, và chúng ta ở trong Ngài; chúng ta giữ được mạng sống không chỉ ở đời này nhưng được cả sự sống đời đời. Vậy thì ai có thể hãm hại được chúng ta! Phaolô đã trải nghiệm, “Có Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta, ai còn chống lại được chúng ta!”. Lịch sử Giáo Hội đã chứng minh rằng, các nhà truyền giáo, các vị tử đạo dẫu biết rằng, theo Chúa Giêsu, làm chứng cho Ngài, có thể bị giết chết; nhưng các ngài hầu như không hề tỏ ra sợ hãi, bởi đã tin rằng, ‘một Ai Đó ở cùng’ các ngài. Ngày nay, chúng ta đang đối mặt với bao nhiêu thách thức, khó khăn; dịch bệnh vẫn xám xịt trước mắt… nhưng với tâm thức là con cái Thiên Chúa, chúng ta hãy can đảm đứng vững và dám đương đầu với mọi sự. Vì lẽ, chúng ta tin với niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa; rằng, “Ngài luôn ở với chúng ta!”.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin cho con chỉ biết sợ hãi, một khi con làm mất lòng Chúa; và biết sợ hãi hơn, khi trong con, vắng bóng ‘một Ai Đó ở cùng’”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     

SỐNG TỈNH THỨC- LM MINHANH - HUẾ

  •  
    Hong Nguyen CHUYỂN

     
     

    MỘT CÁCH RẤT KHÁC

    “Tôi đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa”.

    Một nhà tu đức nói, “Thập giá là cột thu lôi của ân sủng, làm tắt cơn thịnh nộ của Thiên Chúa, để chỉ còn lại ánh sáng tình yêu của Ngài cho những người tin! Trên đường Đamas, một Saolô hung hãn đã bị cột thu lôi ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa quật ngã!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Hôm nay, Giáo Hội kính nhớ con người hung hãn đó, Phaolô, một người đã bị “ân sủng và tình yêu Thiên Chúa quật ngã”; đúng hơn, một vị thánh mà sự cải đạo của ngài, có thể nói, là một trong những sự kiện quan trọng nhất sau cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu vào những năm đầu của Hội Thánh. Ân sủng của Đấng Phục Sinh đã biến thất bại của con người này thành những ân phúc có tầm ảnh hưởng đến Kitô giáo ‘một cách rất khác!’.

    Với bài đọc thứ nhất, Phaolô cho biết, trước khi Chúa Kitô hiện ra với ông, ông “đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa”; tuy nhiên, việc phục vụ này thể hiện theo một cách rất phá hoại! Phaolô đàn áp những người tin Chúa Kitô, được coi là “Đạo mới”; thế rồi, cuộc hiện ra của Ngài trên đường Đamas với câu hỏi, “Saolô, Saolô, sao ngươi bắt bớ ta?”, kèm theo một lời dằn mặt lạnh lùng, “Đưa chân đạp mũi nhọn thì khốn cho ngươi!” đã khiến Phaolô dừng bước. Kể từ đó, Chúa Kitô đã biến đổi một “Saolô”, có nghĩa là tìm kiếm, đòi hỏi và khát vọng, thành một “Phaolô”, có nghĩa là hèn mọn, nhỏ bé và khiêm hạ. Phaolô đã đứng lên, loạng choạng tiến về phía trước, để rồi, với ân huệ của Thánh Thần, phục vụ Thiên Chúa theo ‘một cách rất khác’. Thay vì bắt bớ những ai tin Chúa Kitô, Phaolô loan báo tin mừng về tình yêu và ân sủng của Ngài.

    Với sứ mệnh các tông đồ lãnh nhận qua Phúc Âm hôm nay, được Thánh Ca đáp ca tóm tắt, “Hãy đi rao giảng Tin Mừng khắp thế gian!”, Phaolô tiếp tục rao giảng Chúa Kitô cho mọi loài tạo vật, vốn “Không một tạo vật nào có thể phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” như ngài viết trong thư Rôma. Cũng như với bài đọc hôm nay, Phaolô chia sẻ trải nghiệm của mình về cuộc gặp gỡ Chúa Kitô như một kinh nghiệm về ánh sáng, về sự yếu hèn khi phải lệ thuộc vào người khác, về những thất bại cần có; nhờ đó, Phaolô được biến đổi ‘một cách rất khác’ nếu không nói là hoàn toàn mới, bởi ân sủng của Thánh Thần!

    “Một luồng ánh sáng chan hoà từ trời chói rạng quanh tôi. Tôi ngã xuống đất”; “Mắt tôi vẫn mở mà không thấy gì”. Một nghịch lý mang nhiều ý nghĩa! Không phải lúc nào mắt mở, cũng có thể nhìn thấy. Lúc Phaolô tưởng mình sáng nhất thì lúc đó, Chúa cho ông thấy sự tăm tối nhất của đời mình. Ngài biến ánh sáng của Phaolô thành đêm tối; Ngài bắt Phaolô phải nhắm mắt để thấy rằng, sự bốc đồng theo kế hoạch riêng của mình là mù tối, và tình yêu trong trái tim Ngài là vô biên. Dưới ánh sáng của tình yêu đó, Phaolô tiến về phía trước, không phải trên một con đường hạn hẹp như trước, nhưng là một đại lộ thênh thang xứng tầm vị tông đồ mai ngày; nói cách khác, Thiên Chúa quật Phaolô từ một con người chễm chệ trên lưng ngựa xuống tận đất; để sau đó, nâng Phaolô lên, đến tầm mức “vị tông đồ của dân ngoại”. Thế nhưng, hình ảnh người ta cầm tay dắt Phaolô là một trong những hình ảnh đẹp nhất của một ‘Saulô’ chập chững trong hành trình của một cuộc đời mới, nơi ‘một con người mới’ trong Chúa Kitô!

    Anh Chị em,

    Kiêu hãnh và tự phụ, Phaolô là hoạ ảnh mang dáng dấp của cả nhân loại hiện đại trước Corona; đó cũng là hoạ ảnh của mỗi người chúng ta. Như nhân loại, chúng ta tự tin, tự tôn và tự kiêu; một ‘Saolô’ mắt mở nhưng không thấy gì. Dịch bệnh nổ ra, mọi kế hoạch của con người bị quật ngã, một Đamas của nhân loại và của mỗi người, khiến chúng ta trở nên một ‘Phaolô’ khiêm tốn, nghèo hèn và cậy trông. Quan hệ của Phaolô với Thiên Chúa từ Đamas cũng trở nên sâu sắc hơn; từ đó, Phaolô bắt đầu liên hệ với những người khác theo cách Thiên Chúa liên hệ với họ. Cũng thế, với Corona, chúng ta ý thức rằng, càng gần Thiên Chúa, trái tim chúng ta càng rộng mở, và chân trời của chúng ta càng bao la; từ đó, chúng ta liên hệ với những người khác theo cách mang mọi người lại với nhau trong tất cả sự đa dạng của họ ‘một cách rất khác!’.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin cho con biết mềm mại uốn mình theo Thần Khí, ngõ hầu con được biến đổi ‘một cách rất khác’, để mỗi ngày, khi càng gần Chúa, con càng hữu ích cho tha nhân hơn!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     



     

SỐNG TỈNH THỨC - MỜI CHÚA ĐẾN NHÀ

  •  
    Chi Tran chuyển



    Mời Chúa đến nhà
    ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
    Những ngày tháng cuối năm các đám cưới đua nhau tổ chức. Mùa cưới rộ lên làm cho mùa đông bớt vẻ ảm đạm tiêu điều. Đám cưới nào thường cũng vui. Trong đám cưới người ta chỉ nói chuyện vui. Nhưng niềm vui kéo dài được bao lâu? Những lời chúc trăm năm hạnh phúc có thật sự đem hạnh phúc đến cho đôi tân hôn và làm cho họ hạnh phúc suốt đời không? Nhìn vào thực trạng đời sống gia đình hôm nay, ta thấy có được hạnh phúc gia đình là một điều rất khó, hạnh phúc trăm năm thì lại càng khó lắm.
    Đám cưới Cana hôm nay cũng suýt lâm vào cảnh bế tắc. Tiệc đang nửa chừng thì hết rượu. Hết rượu là một bất trắc không ngờ. Trong gia đình, những bất trắc có thể đưa đến bất đồng. Bất đồng dễ đưa tới bất hoà. Đã bất hoà thì đường đến bất hạnh không xa.
    Đám cưới Cana thực khôn ngoan nên đã mời Chúa Giêsu đến dự tiệc. Việc Chúa Giêsu đến tham dự bữa tiệc cưới nói lên sự quan tâm của Thiên Chúa đối với con người. Thiên Chúa yêu thương con người nên đã đến ở giữa loài người. Không những đến ở giữa loài người. Thiên Chúa còn trở nên một người bạn thân thiết của con người, đồng hành với con người, chia vui sẻ buồn với con người. Chưa bao giờ người ta thấy một Thiên Chúa gần gũi đến thế, thân tình đến thế. Với tình than, Thiên Chúa đã đến chia vui với gia đình trong dịp đại hỷ. Và việc Thiên Chúa đến nhà đã cứu gia đình mới khỏi cảnh bất hạnh ngay trong ngày đầu tiên chung sống.
    Có lẽ ai trong chúng ta cũng muốn mời Chúa đến nhà. Sự hiện diện của Chúa giúp ta vượt qua được những bất trắc trong đời sống gia đình. Những bất trắc thì nhan nhản trong đời sống hằng ngày.
    Việc thiếu rượu của gia đình Cana nói lên những thiếu thốn của gia đình chúng ta. Có những thiếu thốn về vật chất: cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thiếu thốn tiền cho con đi học, thiếu thốn thuốc men khi bệnh tật. Có những thiếu thốn về tinh thần: thiếu quan tâm chăm sóc lẫn nhau, thiếu khuyên bảo dạy dỗ con cháu, thiếu kính trọng trong đối xử, thiếu tế nhị trong lời nói. Nhưng trầm trọng nhất là những thiếu thốn về đời sống đạo đức: thiếu đức tin, thiếu lòng đạo đức sốt sắng, thiếu công bằng bác ái, thiếu trách nhiệm duy trì đời sống đức tin trong gia đình.
    Đời sống gia đình lúc đầu rất vui, nhưng sau đó, nếu không khéo gìn giữ sẽ trở nên nhạt nhẽo như nước lã. Nhạt nhẽo vì tình nghĩa phai dần. Nhạt nhẽo vì những bổn phận nặng nề, nhàm chán. Nhạt nhẽo vì những khuyết điểm không tránh được của mọi người.
    Những thiếu thốn và những nhạt nhẽo ấy hầu như vượt ngoài khả năng giải quyết của ta, nên ai cũng muốn mời Chúa đến nhà để Chúa cứu gia đình khỏi sự tan vỡ, sụp đổ.
    Thế nhưng mời Chúa đến không phải là tổ chức làm phép nhà cho long trọng, ăn tân gia cho linh đình. Mời Chúa đến không phải chỉ là làm bàn thờ cho đẹp, treo thật nhiều ảnh tượng. Muốn mời Chúa đến, việc đầu tiên cần thiết là phải làm theo ý Chúa. Như Đức Mẹ dạy các gia nhân: “Người bảo gì thì phải làm theo”. Nhờ làm theo lời Chúa mà gia đình Cana thoát khỏi cảnh xấu hổ, hạnh phúc gia đình được bền vững.
    Gia đình muốn sống trong vui tươi, muốn giữ vững được hạnh phúc hãy làm theo Lời Chúa. Đọc Phúc Âm, học hỏi và đem ra thực hành. Để Lời Chúa hướng dẫn mọi lời ăn tiếng nói của mình. Để Lời Chúa soi sáng những suy nghĩ của mình. Để Lời Chúa điều khiển mọi việc làm của mình. Lộc Xuân mà chúng ta rút được trong ngày Tết phải là châm ngôn hướng dẫn toàn bộ đời sống gia đình trong suốt năm mới này.
    Sống theo Lời Chúa, gia đình sẽ được Chúa dẫn dắt vượt qua những thiếu thốn. Sống với Chúa, hạnh phúc gia đình sẽ luôn nồng nàn tươi mới như chất rượu ngon. Sống trung thành kết hiệp với Chúa, gia đình sẽ được Chúa đưa vào dự bữa tiệc cưới trên trời, lúc đó chàng rể đích thật là Đức Kitô sẽ cho ta nếm thử rượu tuyệt ngon trên thiên đàng, đó là hạnh phúc không bao giờ tàn phai.
    Lạy Chúa, xin đến với chúng con. Lạy Chúa, xin hướng dẫn chúng con. Lạy Chúa, xin ở lại với chúng con. Amen.
    KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG
    1. Gia đình bạn có kinh nghiệm gì về những thiếu thốn?
    2. Gia đình bạn có kinh nghiệm gì về sự nhạt nhẽo tình nghĩa?
    3. Bạn đã có kinh nghiệm về việc thực hành Lời Chúa trong gia đình chưa?
    4. Có bao giờ bạn cảm thấy gia đình bạn được Chúa cứu thoát khỏi hiểm nguy, thử thách, thất bại?