20. Những Bài Về Đức Mẹ

Lời cầu nguyện mở cửa trời: Phép lạ chữa lành giữa đêm mùa hè

Một bản sao của tượng Đức Mẹ ở Luján, Argentina (Vatican Media)

Trong buổi đọc kinh Truyền Tin tại quảng trường thánh Phê-rô vào trưa Chúa Nhật 14/10/2021, khi suy tư về đoạn Tin Mừng thánh Marco thuật lại câu chuyện anh mù từ lúc mới sinh Báctimê đã cầu xin và được Chúa chữa lành, Đức Thánh Cha Phanxicô đã thuật lại sự kiện một bé gái bệnh nặng, không còn hy vọng chữa lành và sắp qua đời, đã được chữa lành nhờ sự kiên trì, cầu nguyện tha thiết cùng Đức Mẹ của người cha. Báo Quan sát viên Roma đã đăng bài viết của nữ nhà báo người Argentina, Virginia Bonard.

Một bé gái sắp qua đời đã được cứu sống nhờ lời cầu nguyện của người cha: đây là câu chuyện đã được Đức Thánh Cha Phanxicô kể lại tại buổi đọc kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật 24/10. Đức Thánh Cha nói về đoạn Tin Mừng thuật lại câu chuyện anh Báctimê, một người mù từ khi mới sinh đã nhận ra Đấng Mêsia, đã khẩn cầu lòng thương xót của Người, và xin Nguời xót thương anh, thương xót con người của anh. Người mù lớn tiếng cầu xin, với đức tin, anh la to lên. Đức Thánh Cha Phanxicô đã phân tích nội tâm của người ăn xin bị mù mà thánh Marcô đã thuật lại, và ngài suy tư:

Đức Thánh Cha nói: “Anh Báctimê không dùng nhiều lời nói. Anh ấy nói điều gì là cần thiết và phó thác mình cho tình yêu thương của Thiên Chúa, điều có thể làm cho cuộc sống của anh lại sinh hoa kết quả bằng cách làm điều mà con người không thể làm được. Đây là lý do tại sao anh không cầu xin Chúa bố thí, nhưng bày tỏ mọi điều – sự mù loà và đau khổ của anh, điều còn đau khổ hơn cả việc anh không thể nhìn thấy. Tình trạng mù loà của anh là phần nổi của tảng băng chìm; nhưng chắc hẳn trong lòng anh đã có những vết thương, những tủi nhục, những giấc mơ tan vỡ, những sai lầm, những hối hận. Anh cầu nguyện bằng trái tim của mình. Còn chúng ta thì sao? Khi chúng ta xin Chúa một ơn, chúng ta có đặt trong lời cầu nguyện cả lịch sử, những vết thương, sự sỉ nhục, ước mơ tan vỡ, lỗi lầm và hối hận của chúng ta không?”

Nhưng Đức Giáo hoàng suy tư sâu hơn nữa; ngài trở lại với kho tàng ký ức của riêng mình và trở lại một đêm mùa hè năm 2005 hoặc 2006, trước cổng đền thánh Đức Mẹ Luján, bổn mạng của Argentina, tại quê hương yêu dấu của ngài:

Đức Thánh Cha nói: “Rất nhiều người trong chúng ta, khi cầu nguyện, chúng ta không tin rằng Chúa có thể làm phép lạ. Tôi nhớ lại câu chuyện – mà tôi đã chứng kiến – về người cha được các bác sĩ cho biết rằng đứa con gái chín tuổi của ông sẽ không qua khỏi đêm đó; cô bé đang nằm bệnh viện. Và ông đã đón một chiếc xe buýt và đi bảy mươi cây số để đến Đền thánh Đức Mẹ. Khi ông đến nơi thì đền thánh đã đóng cửa. Ông bám chặt vào cổng đền thánh và đứng đó cầu nguyện suốt đêm: “Lạy Chúa, xin cứu con gái của con! Chúa ơi, xin ban cho con gái con được sống!” Ông đã cầu nguyện với Đức Mẹ, suốt đêm dài; ông khóc với Chúa, khóc từ thẳm sâu lòng mình. Sau đó, khi trời sáng, ông trở lại bệnh viện. Ông thấy vợ mình đang khóc. Và ông nghĩ: “Con bé đã chết rồi”. Nhưng vợ ông nói: “Không ai hiểu, không ai hiểu, các bác sĩ nói đó là một điều kỳ lạ, con bé dường như đã được chữa lành”. Chính Chúa, Đấng đã ban cho ông mọi điều, đã nghe thấy tiếng kêu cầu của người đàn ông cầu xin Người mọi điều. Đây không phải là một câu chuyện: chính tôi đã thấy điều này, ở giáo phận khác. Chúng ta có lòng can đảm như thế này khi cầu nguyện không?”

Điều gì đã xảy ra vào đêm đó ở Luján? Chúng ta muốn thưởng thức ân sủng đó và biết nó, thưởng thức nó để tiếp tục cảm nghiệm Lòng Nhân từ của Thiên Chúa và Mẹ của Người, về sự hiện diện và hành động của Người trong cuộc sống của chúng ta và trong lịch sử. Một linh mục người Argentina – người chọn cách trở nên bé nhỏ trước phép lạ và do đó đã giấu tên – đã kể cho chúng tôi nghe chi tiết về những gì đã xảy ra vào đêm mùa hè đó:

“Tôi là nhân chứng cho điều kỳ diệu đó. Khi tôi nói chuyện này với Đức Giáo hoàng, khi ngài còn là giám mục ở Buenos Aires, tôi đã nói với ngài rằng hãy luôn kể lại nó bằng ngôi thứ nhất, xin đừng nêu tên tôi. Ngài đã rất ngạc nhiên trước điều kỳ diệu này vì tôi đã kể cho ngài nghe rất nhiều về điều đó.

“Một đêm mùa hè, tôi đang từ nhà của những người họ hàng ở Luján trở về, tôi nghĩ chúng tôi đã có một bữa tiệc, và đi ngang qua quảng trường vào lúc nửa đêm, tôi gặp một người đàn ông trẻ tuổi đang vịn lan can bậc thang và cầm trên tay một bó hoa hồng. Tôi đến gần ông và hỏi xem có chuyện gì vậy. Người đàn ông nói với tôi rằng đứa con gái nhỏ của ông đang ở bệnh viện. Ông đã đi bộ từ thủ đô đến Luján, và bó hoa hồng đã được những người bạn đi cùng xe tặng cho ông; ông đã đặt bó hoa ở chỗ Đức Trinh Nữ.

“Tôi nói với ông ta, ‘Chúng ta hãy vào vương cung thánh đường’. Khi đó có lẽ đã mười hai giờ đêm. ‘Chỉ có anh, bạn bè của anh không thể vào, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm cho anh”. Chúng tôi đi vào vương cung thánh đường từ ngõ sau, đi qua ngôi nhà; tôi nói với người bảo vệ rằng tôi chịu trách nhiệm về người đàn ông đó; nếu có bất cứ điều gì xảy ra, tôi phải chịu trách nhiệm. Người cha này đã để bó hoa trong chiếc bình mà chúng tôi [các linh mục và người trông coi cung thánh] luôn đặt ở đó, và quỳ trước cung thánh, trong khi tôi ngồi trên chiếc ghế đầu tiên và bắt đầu cầu nguyện. Ông lặng lẽ quỳ xuống và tôi ngồi xuống, lần hạt Mân Côi cầu nguyện cho đứa con gái nhỏ của ông. Sau khi tôi cầu nguyện xong, hai mươi phút sau, người đàn ông bước ra, tôi chúc lành cho ông và chúng tôi chào tạm biệt. Điều đó xảy ra vào một ngày Chúa Nhật.

“Thứ Bảy tuần sau, khi tôi đang giải tội, người đàn ông này đến gặp tôi – tôi không nhận ra ông … với tất cả những người đi qua vương cung thánh đường và vào mùa hè, và hơn nữa – chính ông và cô con gái tóc vàng nhỏ bé của ông, khoảng 8 hoặc 9 tuổi. Ông ta nói với tôi, ‘Thưa cha, cha có biết con không?’ Tôi trả lời: ‘Anh là ai?’

“[Ông ấy trả lời], Con là người đàn ông đã cầu nguyện với cha vào ngày hôm trước. Đây là cô con gái nhỏ của con! Đức Mẹ đã làm phép lạ cho con! Khi con cùng cha cầu nguyện vào lúc 12 giờ đêm cho con gái nhỏ của con, con gái nhỏ của con đã ngồi dậy và đòi ăn. Sau chuyến đi, vào lúc bình minh, con đến để thăm con bé. Con hỏi ở phòng chăm sóc đặc biệt và họ nói với con rằng con gái con không còn ở đó nữa. Con tưởng con bé đã chết, nhưng không, con bé đang ở với mẹ nó trong một khu nhà”.

“Chúng ta hãy nhìn vào Phúc Âm: khi Chúa Giê-su Ki-tô chữa lành đầy tớ của viên đại đội trưởng khi còn ở từ đàng xa. Tin Mừng vẫn sống động, nó lặp lại chính nó và [làm như vậy] qua Đức Maria. Đây là những gì tôi muốn kể lại. Đây là câu chuyện có thật, và còn những câu chuyện khác mà tôi đã kể với Đức Phanxicô khi tôi ở Buenos Aires. Ngài yêu cầu tôi viết ra những điều này, và đó là những gì tôi đang làm, nhưng rất, rất chậm”.

Trong câu chuyện này, không có tên, nhưng có sự kiện. Vị linh mục, người chọn ẩn danh, không hề nghe tin tức gì về gia đình có đứa con gái được chữa lành. Rõ ràng trước mắt chúng ta là một chứng tá mạnh mẽ về sự dấn thân khiêm nhường đối với đức tin. Tin Mừng được thực hiện trong những điều kỳ diệu được lặp đi lặp lại này đưa chúng ta đối diện với mầu nhiệm của Thiên Chúa và các công việc của Ngài trong mọi thời đại. Người bạn linh mục của chúng ta nhắc lại những lời này trong đền thánh, “những phép lạ mà Đức Mẹ ban cho giống như lật từ trang này sang trang khác của Phúc Âm. Tôi không bao giờ lấy tên của những người đã nhận được phép lạ; tôi chỉ biết cảm ơn và ngợi khen Chúa. Với Đức Trinh Nữ Maria, kinh nghiệm mà tôi có được là sống theo Phúc Âm từng điểm một”.

Virginia Bonard

Cuộc hoán cải của Antonio di Tommaso sau cuộc hành hương Đức Mẹ Mễ Du

Đền thánh Đức Mẹ Mễ Du

Antonio sinh ra và lớn lên trong một gia đình Tin lành, nhưng sau cuộc hành hương Đức Mẹ Mễ Du, anh đã quyết định trở thành tín hữu Công giáo. Tuy nhiên cuộc trở lại của anh không dễ dàng do người cha ngăn cản, nhưng cuối cùng anh được toại nguyện nhờ ân sủng và quyền năng Chúa.

Antonio di Tommaso chia sẻ câu chuyện hoán cải của mình tại Lễ hội Giới trẻ Quốc tế lần thứ 30 tại Mễ Du vừa qua.

Antonio năm nay 22 tuổi, sinh trưởng trong một gia đình Tin lành. Thời thơ ấu và niên thiếu của anh đầy những đau khổ và sợ hãi. Người cha nghiện ma tuý thường trút sự nóng giận lên người vợ và con cái. Antonio sống trong sợ hãi, đối với anh những ngày nghỉ lễ lại là những ngày tệ hại nhất. Anh nói: “Tôi nhớ vào những năm học cấp một, các bạn học của tôi mong đợi Chúa nhật để có thể ở với gia đình, đối với tôi trái lại, Chúa nhật là một ngày sợ hãi và tôi chờ đợi với sự lo lắng. Bởi vì Chúa nhật cha tôi không đi làm và ở nhà suốt ngày với chúng tôi. Điều này có nghĩa là ông đánh đập mẹ tôi, và anh em chúng tôi nhiều hơn”.

Antonio lớn lên trong Giáo hội Tin lành, nhưng khi còn nhỏ dì của mẹ anh lại nói với anh về Đức Mẹ. Vào năm 2011, khi Antonio 11 tuổi, nhân dịp kỷ niệm 30 Đức Mẹ hiện ra, bà đã đưa anh đến Đức Mẹ Mễ Du. Khi đến nơi, trước tượng Đức Mẹ, Antonio cảm thấy một niềm vui vô biên. Anh nói: “Lúc đó trái tim tôi nói với tôi đây là mẹ bạn. Mễ Du trở thành nơi của tâm hồn, một ngôi nhà an toàn để nương ẩn mỗi khi gặp khó khăn cho tôi”.

Trở về nhà, một năm sau, Antonio quyết định xin rửa tội, và xin cha mẹ nhưng cả hai không đồng ý. Không những không cho, sau đó người cha còn đánh đập Antonio nhiều hơn.

Ở Mễ Du, Antonio đã học cách cầu nguyện với chuỗi Mân Côi, đi tham dự Thánh lễ và chầu Mình Thánh Chúa. Vì thế, mặc dù cha mẹ không cho gia nhập Công giáo, anh vẫn tiếp tục cầu nguyện trong âm thầm. Và để có thể đi tham dự Thánh lễ, muốn cha mẹ không biết, anh nói là đi chơi với bạn bè nhưng thực ra anh đến nhà thờ.

Thời gian tiếp tục trôi nhanh, Antonio kiên trì cầu nguyện và ân sủng Chúa đã hành động trên anh và hỗ trợ anh. Ngày 25/12/2013, cha mẹ đã cho phép anh lãnh nhận bí tích Rửa tội và Thêm sức.

Tới năm 2016, Chúa đã làm điều kỳ diệu trên người cha. Ngày đầu năm mới, khi thức dậy, ông nói với gia đình rằng Chúa đã chạm vào ông. Vào ngày đó ông quyết tâm bỏ ma tuý, vứt bỏ những điều làm cho gia đình xáo trộn và trở thành một người khác.

Thế nhưng thử thách vẫn chưa dừng ở đây. Khi ông trở lại cộng đoàn cũ nơi ông đã lớn lên. Antonio kể: “Đây là nơi thập giá của tôi bắt đầu. Cha tôi gặp một số người và họ bắt đầu nói với ông rằng tôi là ma quỷ vì tôi đi theo Giáo hội Công giáo và chính tôi sẽ đem đến sự bất hạnh cho toàn thể gia đình. Trong giây phút bối rối mong manh và khủng hoảng đó cha tôi đã tin vào lời những người này. Ông lại bắt đầu cấm tôi thực hành đức tin. Khi thấy tôi đeo chuỗi Mân Côi quanh cổ ông giật ngay xuống. Ông vứt bỏ tất cả tượng ảnh Đức Mẹ mà tôi đã mang về từ Mễ Du. Nhưng tạ ơn Chúa, tình trạng này chỉ diễn ra trong vài tháng. Tình yêu Chúa đã làm cho cha tôi hiểu rằng tất cả chúng ta là con cùng một Thiên Chúa, từ đó bầu khí trong gia đình tôi đã thay đổi đôi chút”.

Sau đó, Antonio trở lại Mễ du một lần nữa và trong lòng anh vẫn chưa thực sự có sự hoà giải với người cha, và người cha cũng chưa được biến đổi hoàn toàn.

Tại Mễ Du, Antonio tham dự buổi đi đàng Thánh giá. Giờ suy niệm đó dành cầu nguyện đặc biệt cho những người nghiện ma tuý. Trong lúc đi đàng Thánh giá, Antonio nhận ra rằng mình vẫn còn giận người cha. Anh nhận ra anh vẫn còn ghét người đã cho anh sự sống.

Tiếp theo chiều hôm đó, có buổi cầu nguyện xin ơn giải thoát và chữa lành. Antonio kể tiếp: “Tôi đến đó với một tâm hồn trĩu nặng. Chiều hôm đó, Đức Mẹ đã trao cho tôi một sứ điệp: ‘Các con thân yêu, Mẹ xin các con hãy tha thứ để các con cũng sẽ được thứ tha’. Và ở đó tôi đã hiểu rằng tôi phải tha thứ cho cha tôi”.

Tới ngày trở về nhà, tâm hồn Antonio cảm thấy một sự dịu ngọt. Khi tới sân bay anh không ngờ chính người cha đã ra đón anh. Hai cha con đã trao cho nhau những cái ôm đẹp nhất mà trước đây họ chưa bao giờ có. Một cử chỉ đầy yêu thương vượt trên những lời xin lỗi. Tiếp đến vào ngày sinh nhật lần thứ 18, cha của Antonio đã viết thư cho anh, xin anh tha thứ về tất cả những gì ông đã gây tổn thương anh. Về phần Antonio, anh cũng xin ông tha thứ về những gì anh chưa làm đủ với bổn phận làm con.

Anh kết thúc buổi chia sẻ với những lời đầy tin tưởng và hạnh phúc: “Hôm nay gia đình tôi đang hít thở tình yêu Chúa. Mặc dù không cùng một Giáo hội nhưng cha tôi và tôi cùng cầu nguyện với Thiên Chúa của chúng tôi. Hiện nay, cha tôi đối với tôi là một người hùng. Ông chỉ cho tôi biết Thiên Chúa có thể làm cho sa mạc nở hoa trong một đêm, và không có gì mà Thiên Chúa không thể làm được”.

Đối với Antonio, câu chuyện của anh và gia đình anh là câu chuyện của thập giá nhưng cũng là câu chuyện của sự phục sinh. Một câu chuyện làm chứng về sức mạnh của lòng thương xót mà Chúa luôn hành động trong cuộc sống chúng ta ngay cả khi chúng ta không nhận thức được điều đó.

Ngọc Yến – Vatican News

GIƯỜNG BỆNH SỐ 3

Anh đi lao động xa nơi xứ lạ lúc tuổi còn thanh niên, ngày anh ra đi chỉ có chiếc ba lô nhỏ xíu đựng vài bộ đồ cùng vật liệu cá nhân cần thiết, đặc biệt nơi ngón tay kế út có đeo nhẫn trắng bạc là mười hạt mân côi nhỏ xíu nổi lên Thánh giá ngay giữa chiếc nhẫn vừa khít gốc ngón tay.

Một năm, hai năm, ba năm…, và rồi không ai trong gia đình còn nhớ anh đã đi được bao lâu nữa, bởi khi ba mẹ mất thì các anh chị em trong gia đình mỗi người một ngả đi tự lập cho cuộc sống riêng của mình, ba mẹ họ thuộc gốc Sài Gòn, đạo đời lẫn lộn cùng chung sống trong môi trường đa tôn giáo, hơn nữa dân quận tư đa số nổi tiếng “ tứ chiến giang hồ”từ trước tới bây giờ, cũng vẫn còn một tiểu số quân lẩn quẩn loanh quanh đâu đó…

Bỗng ngày kia đột ngột có người quen báo tin anh đang nằm trong bệnh viện nhiệt đới, khoa nội . Cậu em trai kế anh hiện là giáo viên nghe được liền về nhà rủ vợ mình tới đó , tìm gặp anh sau bao năm xa cách không biết số phôn để liên lạc. Đến nơi hỏi thăm phòng trực và kiếm bảng tên của các bệnh nhân trong khoa nội, tất cả đều không thấy tên anh. Cậu em đành bấm điện thoại cho người quen đã báo tin ấy để hỏi coi sao…, người quen trả lời: “ Bạn cứ vào phòng đặc biệt, bệnh nhân giường số 3 rồi sẽ rõ Ok!”. Hai vợ chồng nghe thế liền hỏi thăm cô điều dưỡng đang làm việc gần đó rồi được cô chỉ dẫn đến đúng “ Giường bệnh số 3”.

Thoạt nhìn thấy bệnh nhân, cậu em lắc đầu: “ Không phải là anh T., vợ ơi không phải rồi!”. Cô vợ im lặng tiến lại gần, đứng cạnh giường quan sát kỹ gương mặt hốc hác gầy gò, cô nhìn những dây nhợ ống truyền thuốc, nước biển…rồi cô chú ý nhìn từng ngón tay của anh. Cô bất chợt giật mình kêu lên: “ Chúa ơi! Đúng là anh T. nè ông xã ơi! Chiếc nhẫn Thánh giá hạt mân côi bằng bạc ngày xưa vợ chồng mình tặng anh đeo vào ngày Lễ Bổn Mạng của anh ấy vẫn còn đeo nơi ngón tay áp út nè!!”. Tiếng nói của cô làm bệnh nhân đang nhắm mắt ngủ liền he hé mở ra, anh có vẻ run rẩy rồi thốt lên khe khẽ:

  • Em trai của anh đến rồi ư!?

Cậu em liền bước tới xờ tay anh, xúc động không nói nên lời, người vợ đã thay chồng thăm hỏi anh T., nói anh có cần xin Linh mục đến ban các Bí Tích và sức dầu bệnh nhân? Anh T. yếu ớt chớp mắt gật đầu, giây lát anh lại thì thào nói :

  • Em ơi đọc Lời Chúa hôm nay cho anh nghe .

Người vợ nhanh nhẹn lấy trong túi xách tay ra quyển Tân Ước nhỏ, rồi mở đọc rõ ràng gần tai anh : “ Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Ngài cho anh em.” ( Lc 12,32)

Anh nghe xong nét mặt tươi lên như mỉm cười…, rồi lại nhắm nghiền mắt lại vì đuối sức, cơ thể quá suy kiệt rồi. Nghe đâu bác sĩ nói anh sẽ không qua khỏi…

Vợ chồng cậu em trai mau lẹ ngay xế chiều hôm ấy đi mời đón một Vị Linh Mục đến, giúp ban các Bí Tích sau cùng cho anh mình. Tạ ơn Chúa, Đức Mẹ , Cha Thánh Cả Giuse Bổn Mạng của anh T. Tối gần giữa đêm ấy anh đã từ trần trong an bình thư thái , một giấc ngủ ngàn thu trong tình yêu Thiên Chúa.

BCT

Nguồn: Ơn Lạ Mẹ Ban  www.daobinh.com 

https://www.daobinh.com/me-maria/on-la-me-ban/giuong-benh-so-3.htm

 

BỠ NGỠ TRƯỚC ĐIỀU KỲ DIỆU

Gia đình hạnh phúc đơn sơ

Tình yêu chan chứa giấc mơ an bình

Tạ ơn Chúa đoái thương tình

Chữa lành đột quỵ, gia đình có nhau.

                Gia đình nhỏ bé của tôi tuy nghèo, nhưng bù lại…, tôi có được người chồng rất tốt tính và luôn hết lòng yêu thương vợ con, do đó tôi cảm nhận được hạnh phúc trong mái ấm hôn nhân gia đình Công Giáo của mình, thế rồi giữa năm 2022 vừa qua, Chúa đã gửi đến gia đình tôi một biến cố rất lớn, tôi thiết tưởng Ngài thử thách lòng tin của tôi…, như một cơn ác mộng và cho tới giờ tôi mới hoàn hồn …ghi lại trang nhật ký thật kỳ diệu sau đây:

                 * Vào ngày 12/05/2022, sau khi chồng tôi đi làm về, tầm hơn 19h, anh tắm rửa vệ sinh cho các con xong, anh nói với tôi rằng anh bị nhức đầu, sáng giờ cứ đau âm ỉ như vậy, sau đó thì ói rất nhiều, tôi lấy thuốc panadol cho anh uống như mọi khi. Nhưng anh nói mệt, không uống và nằm vật ra giường, mắt nhắm nghiền, mồ hôi vã ra như tắm, tôi lo lắng và hoảng loạn, với tay lấy chai nước Thánh đổ vào miệng anh bằng muỗng cà phê, hi vọng Chúa chữa lành cho anh. Tôi bảo anh nằm nghỉ, tôi đi mua phở cho anh ăn vì vừa ói hết cả rồi. Khi tôi về, lay anh dậy, anh đã nằm bất động. Tôi đưa anh vào bệnh viện quận 7 cho gần nhà và anh được chuyển đi bằng xe cấp cứu lên BV 115 . Vào đây đã hơn 22h, các bác sĩ tiến hành chụp CT-MRI các kiểu và kết quả, do anh bị tăng huyết áp nên vỡ mạch máu, xuất huyết loang khắp não, hôn mê sâu và các bác sĩ kết luận tử vong, tạm thời anh được các bác sĩ gắn máy trợ thở và báo với tôi ra làm thủ tục đưa anh về nhà lo hậu sự . Tôi như người mất hồn, chân không đứng vững, suy sụp hoàn toàn. Tôi gọi điện thoại báo tin cho gia đình bên anh gồm ba, em trai và cô chú dì của anh, ngỏ ý với họ xin được đưa xác anh về nhà của ông bà bên quận 4 (nơi anh sinh ra và lớn lên, gắn bó hơn 30 năm ở đây). Anh là tân tòng, kết hôn và theo Đạo Công Giáo của tôi, sau khi nghe tôi kể về bệnh tình của anh như vậy thì gia đình thống nhất ngày 15/05/2022 sẽ đưa xác anh về, lí do là ngày mai Thứ Sáu ngày 13 (ngày xấu), ngày mốt lại rơi vào ngày 14 Âm lịch (kiêng kỵ), nên mới có trường hợp để anh nằm viện thêm 2 ngày. Tôi vâng theo, vì tôi không còn cách nào khác, chúng tôi không có nhà riêng, vợ chồng và 2 con tôi đang ở thuê tận Nhà Bè. Đêm đó, tôi ở lại phòng cấp cứu với anh cùng các bệnh nhân khác, trong phòng hồi sức cấp cứu này có 3 giường, mà cứ nửa tiếng lại có 1 ca được đẩy vào, bệnh nhân đã chết lâm sàng, được đẩy vào đây chỉ để gắn máy thở, đợi người thân hoàn tất thủ tục xong thì đưa về nhà thôi. Tôi là người nhát gan và sợ ma lắm, nhưng vì chồng nằm trong đó, tôi không nỡ lòng nào bỏ anh lại một mình, suốt đêm tôi cứ nắm tay anh và đọc thầm thỉ : “vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giê su Ki tô , xin Cha thương xót và cứu chữa cho chồng con” ….

Đêm đó tôi nhắn tin báo cho những người bạn của chúng tôi biết bệnh tình của anh, xin mọi người thêm lời cầu nguyện cho anh được tai qua nạn khỏi… Tôi vẫn hi vọng có một phép màu cho anh được tỉnh lại. Tôi miên man tưởng tượng như trong chuyện cổ tích…

Hay tin anh bệnh các bạn gửi lời chia buồn, an ủi, động viên tôi, khuyên tôi cố gắng mạnh mẽ để còn lo cho 2 đứa con thơ dại…

Tôi chờ đợi, hi vọng rồi tim đau thắt khi nghe nhiều bác sĩ chẩn đoán rằng bệnh nhân không qua khỏi, vì não của anh đã tổn thương nhiều, nếu mổ thì 50-50, còn nếu thành công cũng chỉ sống đời thực vật mà thôi. Ngày thứ 2 trong phòng hồi sức cấp cứu, tôi bỏ anh nằm đó một mình và chạy về nhà em gái tôi, nơi tôi gửi trông giúp 2 con lúc tôi trong bệnh viện, tôi chở 2 con lên nhà thờ Huyện Sỹ quận 1, nơi có đền Đức Mẹ Mễ Du, tôi nghe mọi người đồn Đức Mẹ ở đây linh lắm, tôi và 2 con nhỏ quỳ sụp dưới chân Đức Mẹ khóc và cầu nguyện với Mẹ rằng: “ Mẹ ơi, anh ấy là trụ cột trong gia đình, một đời anh ấy đã thương yêu mẹ con con, anh ấy đã hết lòng vì gia đình này, xin mẹ thương cứu chữa cho anh ấy được tỉnh lại, gặp đúng thầy đúng thuốc, cho anh ấy sống với mẹ con con, con chỉ xin cho anh được sống lại, anh ấy có thành người thực vật, con cũng nguyện chăm sóc anh ấy đến cùng, xin mẹ thương gia đình nhỏ của chúng con”. 

Ngày thứ 3, tôi không còn hi vọng gì nữa, trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi chợt nghe bên ngoài đọc tên chồng tôi, anh ấy được chuyển qua phòng hồi sức chống độc, trong khi chồng tôi vẫn hôn mê sâu và thở bằng máy, não của anh chết dần. Tôi tìm gặp và hỏi bác sĩ thì được biết anh sẽ được mổ vào đêm nay, nhưng chưa biết chính xác giờ nào, và nghe đâu có người gửi gắm anh cho bác sĩ giỏi trên khoa thần kinh ngoại. Vâng, chính xác là chồng tôi được lên bàn mổ lúc 1h sáng ngày 15/05/2022, là ngày như dự tính ban đầu anh sẽ được đưa về nhà lo hậu sự. Gia đình chồng gọi điện thúc giục tôi đưa anh về nhà càng sớm càng tốt để được “giờ tốt”, tôi nói với họ anh đã được lên bàn mổ dẫn lưu não thất trái, vì áp lực nội sọ chèn ép lên vỏ não (não bị phù).

Những ngày tiếp theo là những ngày trông ngóng tin anh, vì phòng hậu phẫu vô trùng tuyệt đối, không cho thân nhân ra vào, mọi việc đều được các điều dưỡng chăm sóc, vào 9h sáng mỗi ngày, tình trạng của bệnh nhân được thông báo trên giấy A4 dán trước cửa phòng, mổ hơn 3 tuần rồi mà anh vẫn còn hôn mê, thở máy, số điểm glassgrow chỉ đạt 3 điểm …Thở máy lâu ngày anh bị viêm phổi, suy hô hấp, không thể thở được nữa, bác sĩ tư vấn cho tôi tiếp tục phẫu thuật mở nội khí quản, tiểu phẫu gắn dụng cụ ở cổ cho anh thở dễ dàng hơn. 

Mỗi ngày tôi vẫn chăm chỉ từ bệnh viện về nhà chở 2 con lên nhà thờ Huyện Sỹ cầu nguyện Đức Mẹ, các bạn ở khắp nơi cũng luôn cầu nguyện cho anh, có cô bạn vừa nghe tin liền hứa ngày mai 13/05/2022 là ngày kỉ niệm Đức Mẹ hiện ra ở Fatima, sẽ đi xin lễ và cầu nguyện cho chồng tôi, cứ yên tâm. 

Ngày 07/06/2022, bác sĩ báo anh đã mở mắt nhưng chưa tiếp xúc được, tạ ơn Chúa, tôi mừng vui khôn siết, anh được chuyển lên phòng cấp cứu của Khoa mạch máu não, tôi được trực tiếp chăm sóc anh sau 22 ngày nằm phòng hồi sức tích cực, băng ca được đẩy từ phòng hậu phẫu đẩy ra, tôi tiến đến và hỏi anh có nhớ tôi không? Anh gật đầu. Vậy anh có bị mất trí nhớ không? Anh có trở thành người thực vật không? Những câu hỏi liên tục lóe lên trong đầu tôi. 

Lên phòng cấp cứu Khoa mạch máu não này, tôi không quên đặt lên ngực anh khăn Thánh Giêrado, tượng Lòng Chúa thương xót nho nhỏ tôi luôn mang theo bên mình. Một ngày anh mở mắt tầm 4-5 lần, mỗi lần chỉ vài phút và không nói chuyện, tôi vẫn nắm tay và đọc với anh câu kinh này: ““vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giê su Ki tô, xin Cha thương xót và cứu chữa cho chồng con”. Cùng phòng có một Soeur đang chăm sóc cho bố, tôi ngỏ ý xin Soeur giúp việc trao Mình Thánh Chúa cho anh và Soeur đã chấp nhận. 

Mỗi ngày, các y bác sĩ đến thăm khám đều lắc đầu và nói với tôi hãy chuẩn bị tinh thần, anh không còn sống được bao lâu, anh có thể ra đi bất cứ lúc nào, nguyên nhân nằm điều trị lâu bệnh nhân bị suy thận, suy hô hấp, nhiễm trùng vết mổ, nhiễm trùng máu…(người ta gọi là nhiễm trùng chéo) và bây giờ là viêm phổi đa kháng thuốc…

Ai nói gì tôi vẫn tin tưởng và phó thác tất cả vào lòng thương xót của Chúa, tôi tin Ngài đã nhận lời tôi kêu xin, vì nếu không, chồng tôi đã hóa ra thành đống tro từ ngày ấy rồi.

           Kính thưa quý vị, ngày hôm nay chồng tôi đã trải qua cơn bạo bệnh hơn tám tháng rồi, thời gian nằm viện hai tháng, theo lời kết luận của các y bác sĩ thì chồng tôi đã bị liệt, sống đời thực vật và phải thở qua nội khí quản suốt đời, thế nhưng hôm nay, tôi làm chứng về điều này, Chúa đã nghe lời của con cái Ngài kêu xin qua lời cầu bầu của Mẹ Maria, chồng tôi đã hoàn toàn bình phục, sinh hoạt bình thường, tự vệ sinh cá nhân, đầu óc tỉnh táo (dạy học cho con), được rút nội khí quản, thở bình thường, giờ anh đã tự một mình đi lại quanh nhà, do không cử động quá lâu nên các cơ còn bị yếu, đi đứng chưa được nhanh nhẹn mà thôi, hi vọng một ngày không xa, anh được mạnh khỏe như trước , để làm nhân chứng sống động cho Chúa ngay giữa cuộc đời này.

 

Tình yêu mạnh hơn sự chết

Đức tin người vợ tha thiết thẳm sâu

Cậy trông ơn Chúa nhiệm mầu

Phúc lành đón nhận, khấu đầu tạ ơn.

BCT

( Viết theo tâm sự của người vợ trẻ)

Nguồn: www.daobinh.com

SINH NHẬT ĐỨC TRINH NỮ MARIA

Chúng ta không biết chắc ngày sinh của Mẹ Thiên Chúa, nhưng trải dài suốt 15 thế kỷ và cho đến nay, Giáo Hội Công Giáo vẫn tiếp tục mừng ngày này vào ngày 8 tháng Chín hằng năm gọi là Lễ Sinh Nhật Trinh Nữ Maria Rất Thánh. Theo truyền thống, việc cử hành mừng ngày sinh nhật của Trinh Nữ Maria Rất Thánh vào ngày 8 tháng Chín, vì ngày 8 tháng Mười Hai là ngày kính Mẹ Đầu Thai Vô Nhiễm Nguyên Tội.   

Ngay từ thế kỷ thứ sáu, Giáo Hội đã bắt đầu cử hành mừng Sinh Nhật Đức Mẹ. Mặc dù Thánh Kinh không nói gì về ngày này, tuy nhiên, Ngụy Kinh của Thánh Giacôbê (Protoevangelium of James) đã cho chúng ta những tin tức về ngày đặc biệt ấy. Mặc dù đây là cuốn sách không mang giá trị lịch sử, nhưng nó phản ảnh lòng sùng kính của các Kitô hữu ban đầu. Theo đó, Anna (Anne) và Gioankim (Joachim) là những người son sẻ. Họ nhận được lời hứa về một người con, mà người con ấy sẽ có mặt trong dự án cứu độ của Thiên Chúa đối với thế giới. Câu truyện này cũng giống những câu truyện Thánh Kinh, nhấn mạnh đến sự hiện diện đặc biệt của Thiên Chúa trong đời sống của Đức Maria từ những ngày đầu.    

Thánh Augustine đã liên kết ngày sinh nhật của Đức Maria với công cuộc cứu độ của Chúa Giêsu, và cho rằng thế giới hãy vui mừng và hân hoan về ngày này: “Mẹ là bông hoa tuyệt vời trong vườn huệ ngát hương. Qua sinh nhật của Mẹ, di sản nhân loại thừa hưởng từ tổ tông được tẩy rửa.” Lời nguyện đầu lễ nói về ngày giáng trần của Con Mẹ như bình minh ơn cứu độ của chúng ta, và trong thánh lễ này, Giáo Hội cầu xin ơn bình an: “Lạy Chúa, ngày sinh nhật của Ðức Giêsu Con Một Chúa, Chúa đã mở đầu kỷ nguyên cứu độ, thì hôm nay ngày sinh nhật của Thánh Mẫu Người, xin Chúa cũng rộng ban muôn phúc lộc, và cho chúng con hưởng bình an.” 

Những gì về tuổi thơ của Đức Trinh Nữ Maria tuy không được trực tiếp ghi lại trong Thánh Kinh, nhưng ngay từ những thế kỷ đầu của Giáo Hội, một số tài liệu dựa theo truyền thống về những gì liên quan đến ngày sinh nhật này cũng đã được tìm thấy trong các tác phẩm Kitô giáo thời bấy giờ. Theo Ngụy Kinh của Thánh Giacôbê có từ đầu thế kỷ thứ hai, thân phụ của Đức Maria là một người giầu có thuộc một trong Mười Hai chi tộc Israel. Ông rất chia sẻ nỗi buồn không có con cùng với vợ là bà Anna. Ông hy vọng cũng như Abraham, ngày về già được Thiên Chúa ban cho một người con như Isaac. Chính vì thế cả hai đã sốt sắng tận hiến và nhiệt thành trong lời cầu nguyện. Và kết quả là Chúa đã chúc phúc cho hai ông bà một cách dồi dào còn hơn cho Abraham và Sarah. Một thiên thần đã hiện ra với bà Anna và nói: “Chúa đã nghe lời bà cầu. Bà sẽ mang thai và sinh con, và con bà sẽ được ca tụng trên khắp hoàn cầu.” Lời tiên tri phản ảnh lời chào của Isave sau này khi Đức Maria tới thăm viếng bà: “Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và Con lòng Bà được chúc phúc! Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa tôi đến viếng thăm tôi?” (Luca 1:42-43)   

Sau khi hạ sinh Maria, cũng theo Ngụy Kinh ghi lại, bà Anna đã gọi căn phòng của Maria là “phòng thánh”, và không cho phép để bất cứ đồ vật gì dơ bẩn hoặc tầm thường ở trong đó vì sự thánh thiện của con mình. Những ghi chú tương tự cũng kể rằng khi lên một tuổi, cha của Maria “đã tổ chức một buổi lễ rất lớn, mời các tư tế, kinh sư, và kỳ lão cùng nhiều người trong dân Israel tham dự.” 

Lúc ấy, ông Gioankim đã mang con trẻ đến cho các tư tế, để các vị chúc lành cho em bằng những lời: “Lạy Thiên Chúa, là cha của chúng con, xin chúc lành cho trẻ này, và ban cho em một tên gọi muôn đời được ca tụng trên mọi dòng dõi”. Tiếp tới mang em đến những vị thượng tế, và các vị này cũng đã chúc lành cho em: “Lạy Thiên Chúa tối cao, xin nhìn đến trẻ này, chúc lành cho em với muôn phúc lành, đến muôn đời.” 

Sau đó, cha mẹ của Maria cùng với các tư tế đền thờ đã dâng con trẻ và thánh hiến sự đồng trinh trọn đời của em lên Gia Vê Thiên Chúa.   

Các Tín Hữu Công Giáo từ thế kỷ thứ hai, rất tôn trọng những gì được Ngụy Kinh của Thánh Giacôbê ghi lại. Nhờ tài liệu này mà chúng ta đã biết nhiều chi tiết về đời thơ ấu của Đức Maria, những điều quí giá về Thánh Truyền, không đi ngược lại với Thánh Kinh.   

Thánh Augustine coi sinh nhật của Đức Nữ Trinh Maria Rất Thánh như một biến cố của đất trời, một dấu chỉ của lịch sử, và là dấu hiệu gắn liền với sinh nhật của Chúa Giêsu Kitô. Vị giám mục thế kỷ thứ tư của Giáo Hội Đông Phương, người mà quan điểm thần học được định hình cho việc hiểu biết về tội, về bản tính con người tự nhiên, đã khẳng định rằng, “nhờ ngày sinh nhật của Mẹ, di sản của tổ tông được tẩy rửa.”  

Trong những thế kỷ đầu, Sinh Nhật Đức Maria được cử hành một cách hết sức trọng thể. Dần dần lễ này bị rơi vào quên lãng, hoặc xem thường, mặc dù nó được coi như “Biến cố quan trọng của lịch sử Cứu Độ”. Cũng giống như Mẹ Đầu Thai Vô Nhiễm Nguyên Tội, Sinh Nhật Đức Mẹ là một ngày quan trọng trong lịch sử cứu độ của chúng ta. Chúa Kitô cần một người mẹ, và Mẹ được sinh ra. Vì thế những biến cố này nếu không có sự giáng trần của Chúa Cứu Thế sẽ không thể nào xảy ra. 

Theo truyền thống và niềm tin Kitô giáo, Giáo Hội Công Giáo mừng sinh nhật chỉ có ba trường hợp: Sinh nhật Đức Maria, sinh nhật Gioan Tẩy Giả, và sinh nhật Chúa Giêsu. Cả ba Đấng đều được sinh ra không vướng tội Tổ Tông (born without Original Sin.)

Còn lại, lễ kính hoặc mừng các thánh đều là ngày các ngài qua đời hoặc được phúc tử đạo. Theo Thánh Phanxicô Assisi, thì “chính khi chết đi là khi vui sống muôn đời.” Đó mới là lúc chúng ta thực sự bước vào quê hương vĩnh cửu, và được sinh ra trong nước trời.

Sinh Nhật Đức Mẹ được cử hành vào ngày 8 tháng Chín, và được mừng kính trên toàn Giáo Hội. Thánh lễ được ghi trong lịch phụng vụ của Roma và phần lớn các Giáo Hội Anh Giáo. Lễ này cũng được cử hành theo lịch Tridentine, và theo Nghi Lễ Chính Thống Giáo Đông Phương. Giáo Hội Tông Đồ Miền Armenian cũng mừng kính vào ngày 8 tháng Chín. Tuy nhiên theo Giáo Hội Chính Thống Coptic và Chính Thống Ethiopia, tín hữu mừng lễ này vào ngày 9 tháng Năm  (1 Bashans, EC 1 Ginbot).

Để giúp các tín hữu hưởng nhờ nhiều ơn phúc qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria, Đức Giáo Hoàng Innocent IV đã thiết lập Tuần Bát Nhật, sau này đã được Đức Piô XII đổi mới.

“Lạy Ðức Trinh Nữ Maria, Mẹ là người có phúc và rất đáng mọi lời ca tụng, vì Mẹ đã sinh ra Mặt trời Công Chính là Ðức Kitô, Chúa chúng con. – Alleluia.”

 

  Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt