6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - ĐỨC HẠNH CỦA PHỤ NỮ

Đức hạnh của phụ nữ Việt xưa và nay khác nhau thế nào?

image.png

 

Dưới trào lưu hội nhập văn hóa, đặc biệt là hội nhập với nền văn hóa hiện đại từ phương Tây, thì văn hóa Việt diễn ra như thế nào? Ta hãy thử nói riêng về đức hạnh của người phụ nữ xưa và nay trong trào lưu ấy.

Bốn đức hạnh, cũng chính là nét đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam xưa bao gồm: Công – Dung – Ngôn – Hạnh. Với điều kiện và môi trường xã hội chung xưa kia, người phụ nữ Việt Nam sinh ra và lớn lên trong sự giáo dục của gia đình có nề nếp gia phong. Cho dù là sinh ra trong giàu có hay nghèo hèn, thì họ cũng cần có đầy đủ những đức hạnh của người phụ nữ truyền thống:

Công: là nữ công gia chánh, là sự đảm đang, khéo léo, ngăn nắp của người phụ nữ. Điều này thể hiện ở rất nhiều khía cạnh, đặc biệt là vào dịp Tết đến. Khách đến chơi xuân thường được thưởng thức các loại mứt tự làm của mỗi gia đình. Họ vừa ăn vừa thán phục tài khéo tay, sự tinh tế, nét dễ thương của người làm ra các loại bánh mứt với nhiều hương vị. Đó là mứt trái cây vừa ngọt vừa chua, là mứt gừng cay cay mà ngọt ngọt thanh thanh, hay là các loại mứt khoai lang, khoai bí đủ hình dạng và màu sắc, hoặc là từng chiếc bánh thuẫn nở bung như nắng vàng đẹp mắt, v.v.

Dân gian cũng có câu nói ca ngợi bàn tay khéo léo của người phụ nữ:

“Vá may giữ nếp đàn bà.
Mũi kim nhỏ nhặt mới là nữ công”

Dung: là nói về dáng vẻ bên ngoài của người phụ nữ, từ vẻ đẹp hình dáng đến vẻ đẹp tâm hồn, từ cách ăn mặc trang nhã đúng với thuần phong mỹ tục cho đến cách nói năng khiêm nhường nhã nhặn.

Trong cổ thư có câu: “Dung nhan đoan trang, mộc mạc mới có thể thể hiện ra giá trị của khí chất. Phục sức nếu quá xa hoa thì sẽ lộ ra sự dung tục”. Câu nói ấy đã ca ngợi sự chuẩn mực của người phụ nữ: Cần kiệm, chăm lo việc nhà, không hoang phí quá nhiều thời gian và tiền bạc vào đầu tóc, trang sức, quần áo hay khuôn mặt bên ngoài. Phụ nữ trước đây, nhất là các mẹ, các chị, các cô gái trẻ từ thành phố đô hội cho đến miền nông thôn nắng gió, dù giàu hay nghèo thì mỗi khi ra đường đều ăn mặc kín đáo, trang nhã, tinh tế, nhẹ nhàng. Không cần quần là áo lượt, chỉ cần ăn mặc tươm tất, giản dị, “đói cho sạch, rách cho thơm”.

Ngôn: là lời nói biểu hiện tâm hồn và tư cách con người. Con nhà gia giáo ăn nói lễ độ, đúng mực. Lời nói đẹp gắn liền với cử chỉ, phù hợp, đúng lúc, đúng chỗ. Trong ngôn từ giao tiếp luôn cần có chuẩn mực, bởi đó là phương tiện thể hiện nét đẹp văn hóa của dân tộc. Ông cha ta xưa kia thường khuyên bảo: “Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”, hoặc: “Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”. Ví như khi đi đến những nơi công cộng tấp nập người qua lại, nếu lỡ va phải ai đó thì cô gái ấy sẵn sàng nói lời xin lỗi, hoặc nếu người khác có lỗi với mình, họ vẫn vui vẻ tươi cười đáp lại: “Dạ, không sao đâu” — Thật đẹp và dễ thương biết chừng nào những cử chỉ, nề nếp ấy!

Hạnh: là sự đoan trang, nết na, hiền thục, là lòng nhân hậu và sự thủy chung. Đây cũng được xem là yếu tố quan trọng nhất trong bốn đức hạnh (Tứ đức) của phụ nữ xưa. Bà Tú đầu tắt mặt tối, một nắng hai sương trong thơ Tú Xương là một hình mẫu như thế:

“Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông”.

Xưa nàng Tô Thị một lòng thủy chung, chờ chồng mà hóa đá vọng phu. Còn thiếu phụ Vũ Thị Thiết thì mỗi khi nhớ chồng, nàng chỉ bóng mình trên tường và nói với con nhỏ rằng: “Đó là cha con”, để rồi bị chồng nghi oan khi trở về. Nàng đã nhảy xuống sông Hoàng Giang tự vẫn để minh chứng cho tiết hạnh của mình. Và ai cũng biết tài nữ Đoàn Thị Điểm, bà hết lòng giúp chồng học tập, nâng cao kiến thức. Còn có rất nhiều người phụ nữ Việt đảm đang, thủy chung trong thời chiến: Chồng ra trận, họ một lòng ở vậy nuôi con chờ chồng. Nếu chồng hy sinh, họ kiên quyết không đi bước nữa, cứ ở vậy thủ tiết suốt đời. Đã từng có những tấm gương quý báu như vậy.

Vậy đức hạnh của phụ nữ Việt Nam trong xã hội ngày nay thì sao? Cùng với xu hướng toàn cầu hóa thì văn hóa các quốc gia cũng ngày càng xích lại gần nhau, nhưng đồng thời cũng dễ bị hòa tan. Trong quá trình trao đổi và học hỏi giữa các nền văn hóa có cả mặt tích cực và tiêu cực. Phụ nữ ngày nay có thể tham gia vào bất kỳ lĩnh vực nào trong xã hội. Họ đã trở thành bác sĩ, kỹ sư, tiến sĩ, có quyền phát biểu suy nghĩ và có tiếng nói của mình. Và họ đã thể hiện cho mọi tầng lớp thấy tài năng chu toàn của phái nữ: vừa làm con, làm vợ, làm mẹ, vừa tham gia công tác xã hội. Thế nhưng bên cạnh đó lại nảy sinh các vấn đề và hiện tượng văn hóa lệch lạc, lai căn, suy đồi của một số thành phần lớp trẻ. Đó là cách hiểu lệch lạc về “Tứ đức” của nữ giới ngày nay:  

Công: Mỗi khi Tết đến xuân về, ta không còn thấy những đĩa bánh mứt và trái cây tự làm, mà thay vào đó là quà bánh mua sẵn ngoài chợ. Ngày hôm nay cũng chẳng còn mấy cô gái biết may vá, thêu thùa, nấu nướng, mà phần lớn là đồ ăn sẵn, quần áo may sẵn được mang đến tận nhà.

Dung: Có câu nói: “Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”. Cái đẹp và vẻ đẹp của giới nữ hiện nay được xã hội quan tâm và khuyến khích. Nhưng có nhiều người quá coi trọng hình thức, chỉ trau chuốt về trang phục mà ít quan tâm trau dồi về vẻ đẹp tâm hồn. Tóc đủ loại màu, ăn mặc áo hở vai, hở rốn, quần thì ngắn tũn, thậm chí có chị em còn viện cớ mùa hè oi bức để mặc bộ đồ như chiếc bikini tắm biển, và cứ như thế mà vô tư vào chùa thắp nhang cúng Phật. Ở Thái Lan, có những ngôi chùa phát váy choàng cho du khách ngay từ ngoài cổng. Với họ, bất cứ ai đến thăm cảnh chùa đều phải tỏ lòng kính Phật, tín Thần. Có cô gái quá chú trọng vào hình thức, đã dựa vào công nghệ mà bơm mặt, sửa cằm, hút mỡ bụng dẫn đến biến dạng khuôn mặt. Còn có cô gái vì quá phấn khích, hưng phấn trước chiến thắng của bóng đá nước nhà đến mức chỉ quấn miếng vải nhỏ quanh người rồi chạy xe khắp các ngả đường… 

Ngôn: Lời nói biểu hiện tâm hồn và tư cách. Xưa con nhà gia giáo ăn nói lễ độ, đúng mực, nhưng nay một số bạn nữ nói năng tùy tiện, chỉ nghĩ đến cái tự tư và bản ngã của mình, ít chú ý rèn luyện và tu dưỡng bản thân. Ở trường, có những nữ sinh nói chuyện phiếm về thầy cô: “Ông thầy A đẹp trai thế này, bà cô B ác nghiệt thế kia”… đã không còn cung cách của trò với thầy: “Tiên học lễ hậu học văn”.

Hạnh: là nét đẹp, là phẩm đức cần có của người phụ nữ. Thế nhưng, một số nữ giới hôm nay chẳng quan tâm đến tiết hạnh, cũng chẳng chú ý đến nề nếp gia phong. Họ sẵn sàng đạp bỏ mọi giá trị truyền thống, cho rằng tứ đức xưa là cổ hủ, lạc hậu. Họ sống rất thực dụng, coi tiền là trên hết, có người còn chạy theo trào lưu “sống thử”, đem tiết hạnh ra làm đồ thí nghiệm… Đã có những cô gái bỏ học giữa chừng hay bỏ nhà theo tiếng gọi ái tình. Lại có những cô gái hung hãn đánh bạn trước cổng trường, hoặc dùng dao lam rạch mặt, hay đổ dầu nhớt lên đối phương. Tất cả các hành động trên cũng vì chữ tình, vì sống vội, vì ghen tuông mù quáng, cũng là vì đạo đức xã hội đã xuống cấp trầm trọng.

Thời đại nay khác xưa, quan niệm và nhận thức cũng khác biệt nhiều, nếu lấy tiêu chuẩn đức hạnh của phụ nữ Việt xưa để giáo huấn nữ giới trẻ ngày nay thì sẽ có người cho là xưa rồi, lạc hậu quá rồi. Nhưng so sánh và suy ngẫm lại đức hạnh của phụ nữ Việt xưa kia, ta vẫn thấy có một nỗi hoài niệm mênh mang, rằng bao giờ cho tới ngày xưa ấy…?

Tịnh Liên

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - 10 QUỐC GIA HẠNH PHÚC NHẤT

  •  
    Kim Vu <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    To:Diep New Linh Thao,This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.,This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.,This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.,This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.
     
    Jun 16 at 10:28 PM
     
     
    From: Tien Nguyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    Date: June 16, 2019 at 5:02:02 AM PDT

    Subject: Fwd: Fw: [PSXH] 10 quốc gia hạnh phúc nhất thế giới - posted by Andy

     
     

    Liên Hợp Quốc gần đây đã công bố Báo cáo các quốc gia Hạnh Phúc trên Thế giới năm 2019. Báo cáo đã tính đến một số yếu tố, bao gồm hỗ trợ xã hội, tự do, tham nhũng và tuổi thọ. Các kết quả dường như chứng mình rằng có một sự cân bằng giữa cuộc sống ,công việc ổn định và ý thức cộng đồng cao dẫn đến hạnh phúc... là nơi tuyệt vời để bạn ghé thăm. Dưới đây là 10 quốc gia hạnh phúc nhất thế giới.
     
    10-Austria-Áo
    Austria
    9-Canada-Gia nả đại
    Canada
    8-New Zealand-Tân tây lan
    New Zealand
    7-Sweden-Thụy Điển
    Sweden
    6-Switzerland-Thụy sĩ
    Switzerland
    5-Netherlands-Hà Lan
    Netherlands
    4-Iceland
    Iceland
    3-Norway-Na Uy
    Norway
    2-Denmark-Đan mạch
    Denmark
    1-Finland-Phần Lan
    Finland
     
    playing on my way GIF by The Elves!
     
    finland GIF
     
     
    Andy
     
    finland GIF
     
    Xếp hạng quốc gia hạnh phúc nhất thế giới trong hai năm liền, người dân Phần Lan khá hài lòng. Và niềm hạnh phúc này không chỉ giới hạn ở những người Phần Lần sinh ra và lớn lên. Người nhập cư Phần Lan Phần Lan cũng xếp hạng hạnh phúc nhất trên thế giới. Là đồng biên tập của tờ báo World Happiness Report, John Helliwell, cho biết,  Nó khác về cách sống của cuộc sống. Một quốc gia khác ở Scandinavi đặt sự cân bằng giữa cộng đồng và công việc lên hàng đầu trong các ưu tiên của mình, Phần Lan, xã hội bình đẳng và tinh thần hỗ trợ lẫn nhau là yếu tố chính mang đến hạnh phúc cho Phần Lan.

    World Happiness Report - Andy chuyển ngữ

     

    --

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - NGÀY CỦA CHA

(Viết về người cha của tôi nhân “Ngày của Cha” – Chúa nhật 16.6.2019)

*BA TÔI QUÊN TUỐT*

ĐẠO BINH ĐỨC MẸ

1. Tôi hỏi: “Ngày xưa con trốn học, bị cô giáo hạ bậc hạnh kiểm. Ba có nhớ không, ba?”.

Ba tôi hỏi lại: “Có như vậy sao con?”.

2. Tôi hỏi: “Ngày xưa, nhiều lần con hư, quên lời dạy, quên việc nhà, quên cả những bài tập về nhà. Ba có nhớ không, ba?”.

3. Tôi hỏi: “Ngày xưa, nhiều lần, vì hiếu động, con phá phách, làm phiền hàng xóm, hàng xóm gọi ba sang nhà họ, họ kể tội con, họ nói nặng lời ba. Ba có nhớ không, ba?”.

4. Tôi hỏi: “Ngày xưa, nhiều lần ba dẫn con đến trước mặt người lớn, buộc con phải xin lỗi họ. Cuối cùng chính ba còn thêm: Cháu nó hư, xin ông bà bỏ qua cho. Tôi sẽ dạy cháu. Tôi sẽ dạy cháu… Ba có còn nhớ không, ba?”.

5. Tôi hỏi: “Ngày xưa, có lần, trong khi gây nhau với lũ bạn trang lứa, người lớn nghe được, nhưng thay vì khuyên can, họ lại bênh con của họ. Họ miệt thị ba mẹ. Lúc bấy giờ, con không hiểu những lời miệt thị ấy. Bây giờ con đã hiểu và nghe buốt tâm hồn. Chắc lúc đó ba buồn lắm! Ba có nhớ không, ba?”.

6. Tôi hỏi: “Ngày xưa, có lần con mải rong chơi, con rong chơi đến quên giờ cơm, quên cả chiều đã hết nắng. Vừa mới đi làm về, còn chưa kịp hớp một ngụm nước, ba và mẹ phải tất tả lao đi tìm con. Ba có nhớ không, ba?”.

7. Tôi hỏi: “Ngày xưa, có lần ba làm ngựa để con cưỡi trên lưng. “Ngựa” đang phi ngon lành, bỗng dưng con đòi “ngựa” phải phi qua con mương phía trước nhà. Sợ con té xuống mương vì không thể giữ thăng bằng, ba cương quyết không theo ý con. Con giận dỗi, khóc lóc, giãy giụa. Ba có nhớ không, ba?”.

8. Tôi hỏi: “Ngày xưa ba chở con trên chiếc xe đạp thồ. Nhìn bạn mình được ba nó chở đi học bằng chiếc xe thật đẹp. Trưa tan học về, con đòi ba mua một chiếc xe y như thế. Ba bảo, con ráng họ, ăn nhiều, lớn tí nữa rồi ba sẽ mua. Con không chịu, giận ba. Ba còn nhớ không, ba?”.

9. Tôi hỏi: “Nhà mình nghèo. Trời mưa anh em chúng con phải lấy đủ các loại thau, xô, chậu, xoong, nồi… hứng nước mưa bên trong nhà. Buổi chiều hôm ấy, ba đi làm về, chở theo sau cuộn giấy carton có tráng dầu hắc (có người gọi là nhựa đường – loại dùng lợp nhà tạm thời). Đêm ấy một mình ba leo lên mái nhà, phủ cuộn giấy lên trên mái. Đến khuya ba mới lợp xong. Ba lợp lại mái nhà đã rách vào ban đêm, vì sáng mai ba không thể bỏ việc làm. Ba vẫn nhớ phải không, ba?”.

10. Tôi hỏi: “Nhà mình nghèo. Nhưng có lần con bị bệnh phải nằm bệnh viện. Người ta đòi một khoản viện phí, nếu không, họ sẽ từ chối chữa trị cho con. Cả ba và mẹ thay nhau năn nỉ.

Sau cùng, con nghe ba nói: Xin bác sĩ thương con tôi, tiếp tục nhận con tôi. Tội nghiệp nó lắm. Tội nghiệp nó lắm. Xin cho tôi khất đến chiều nay thôi… Rồi suốt ngày hôm ấy con không một lần thấy ba vào thăm con.

Đến chiều, ngay đúng giờ người ta bắt đầu đóng cửa phòng “Thu ngân”, con lại thấy bóng ba chạy thật nhanh. Rồi ba cúi đầu trước một cô gái hình như nhỏ tuổi hơn ba. Người ta cũng thương tình mở cửa đón ba. Hôm ấy ba là người khách cuối cùng của phòng “Thu ngân” trong bệnh viện.

Rời phòng Thu ngân với tờ hóa đơn trên tay, đôi môi ba khẽ cười vì đã có thể tiếp tục chữa bệnh cho con.

Nhưng sao con lại thấy đôi chân ba như chẳng thể nhấc lên nổi. Ba bước thấp bước cao đầy vẻ mệt mỏi, khác hẳc lúc ba chạy vào.

Ba tìm đến chiếc ghế đá bên hiên bệnh viện nằm xuống đó. Hơi thở của ba nặng nhọc, đôi mắt trũng sâu, gương mặt phờ phạc, đầu tóc rối bù… Ba vẫn nhớ phải không, ba?”…

Thật lạ lùng. Tất cả các câu hỏi về sự nhọc nhằn, xưa ba đã từng vì chúng tôi mà chịu đựng, ba chỉ trả lời tôi bằng câu hỏi khác: “Có như vậy sao con?”, y như ba chẳng còn nhớ gì hết vậy.

Nhiều lắm. Nhiều thật nhiều những gì mà ba mẹ đã cho chúng tôi. Mười điều kể ra, chỉ là đại diện, chỉ là nói thay cho tất cả mọi điều mà một đời ba mẹ tôi sống và hiến dâng cho lũ cháu, đàn con.

Những điều xảy ra ấy, dẫu thời gian có thể đã trôi xa lắm. Nhưng cũng có những hoàn cảnh chưa lâu. Nhưng chưa bao giờ tôi nghe ba mẹ nhắc lại những lao đao mà ba mẹ đã từng nếm trải.

Riêng ba, người đàn ông hay trầm ngâm, hiền lành, ít nói, chỉ nhắc đi nhắc lại: “Giờ ba thật hạnh phúc vì các con của ba đã thành đạt, đã nên người”. Ba khuyên: “Chỉ cần anh em chúng con yêu thương nhau là đã trả hiếu cho ba mẹ”…

Kính thưa ba, đỉnh Thái Sơn có thể không nhớ nổi bao nhiêu lần mình đã trơ gan cùng bão táp. Ba của con có thể quên tất cả những gì mà một đời cặm cụi hao gầy cùng sương gió vì chúng con.

Còn chúng con, làm sao chúng con có thể quên được Thái Sơn của lòng mình? Càng nên hình nên dáng bao nhiêu, càng trải nghiệm giữa đời, và thấm thía những cú ngã trong đời, hoặc những lần bị đời đối xử bạc đãi…, chúng con càng muốn trở về căn nhà xưa có hũ cà muối của ba, có chén cơm thơm lừng của mẹ. Dẫu nghèo nhưng vô cùng ấm áp, vô cùng bình yên.

Ba ơi, rong ruổi mải giữa đời, đã biết bao nhiêu lần chúng con thèm trở về đặt mình lên chiếc chiếu đã sờn của nhà mình; thèm kê đầu lên chiếc gối mẹ mới vá vì chính con làm rách sau trận nô đùa với các em, lấy gối làm vũ khí đập vào lưng nhau ình ịch; thèm vô cùng được một lần nữa ngồi trên chiếc xe đạp thồ cũ kỹ của ba và nghe tiếng cót két, cót két vang trên phố, khiến mọi người phải quay nhìn ba con mình…

Nhà mình nghèo, nhưng thuở ấy có ba, có mẹ luôn ở bên, con hạnh phúc không gì bằng…

Ba! Con muốn gọi thật nhiều, muốn gào thật to tiếng “BA” diệu kỳ của lòng con. Con xin ghi tâm khắc cốt đến muôn đời những nhọc lao bươn chải của ba mẹ để anh em chúng con có ngày hôm nay.

Ba mẹ không hoàn hảo. Đơn giản, ba mẹ chỉ là những người cha, người mẹ như bao nhiêu người làm cha, làm mẹ. Nhưng ba mẹ luôn yêu chúng con bằng tình yêu hoàn hảo.

Con cám ơn Chúa vì Chúa đã cho con làm con của ba mẹ. Con thấy phép lạ mà Chúa đã ban cho con trong suốt cuộc đời làm người trên dương thế này không hề ở đâu xa mà chính là ba, là mẹ. Ba mẹ là phép lạ, là hồng ân, là hình ảnh, là tình yêu cụ thể của Thiên Chúa mà con được hưởng cách hết sức sung mãn nơi cõi trần này.

Con hãnh diện vì được làm con của ba, làm con của mẹ. Con muốn thốt lên từ tận trái tim mình lời biết ơn chân thành. Con muốn gào lên từ tận hồn mình những lời mà suốt nhiều năm con vẫn ôm ấp nhưng ngại nói thành lời: Con yêu ba mẹ.

Ba ơi, con cảm ơn ba đã sinh ra con. Cảm ơn ba đã chăm sóc, nuôi dưỡng con đến khi trưởng thành. Cảm ơn ba đã dạy dỗ con. Cảm ơn mọi nỗ lực, mọi nhọc nhằn của ba để con có hôm nay.

Cảm ơn ba đã vui, đã cười hay đã khóc, đã đau vì con. Cảm ơn ba, vì tận tới bây giờ ba vẫn âm thầm dõi theo từng bước con đi. Cảm ơn ba. Con muốn bày tỏ thật nhiều về lòng biết ơn của con. Vì, đơn giản, ba là ba của con.

Dù con có trở thành ai đi chăng, có đạt tới địa vị nào, thì mỗi khi trở về mái nhà của mình, con luôn là đứa con của ba, của mẹ. Con thích nhìn mẹ cười. Con thích ngã mình vào lòng ba.

Mỗi khi về dưới mái nhà mình, chỉ cần nhìn ba mẹ, con thấy cuộc đời đầy lao tác của con, con thấy mọi mang gánh mà người đời có khi vô tình có khi cố ý đã từng giáng trên đôi vai con tan biến hết. Ba mẹ chính là sức mạnh, là nỗ lực, là sự chịu đưng, là nghị lực của con.

Về dưới mái nhà mình, được ở bên ba mẹ, con cảm nhận bình an, thanh thoát và hạnh phúc. Về dưới mái nhà mình, con tưởng chừng cả một bầu trời yêu thương đang đổ ập xuống cho chỉ một mình con tận hưởng.

Ba ơi, mẹ ơi, hãy sống thêm với anh em chúng con thật lâu nhé. Ở độ tuổi tám mươi và gần tám mươi như ba mẹ, mỗi lần nghĩ đến là con phát sợ…

Nhiều đêm bất chợt giật mình thức giấc, nhớ lại hai lần mỗ tim và mạch máu của ba, nhớ đến bệnh cao đường và huyết áp của mẹ con khó khăn để có thể chợp mắt…

Con chỉ còn biết phó dâng ba mẹ cho lòng từ bi của Chúa. Anh em chúng con nguyện sống tốt, đoàn kết cùng nhau trong yêu thương, để ba mẹ có thể vui hưởng thêm chút thời gian của tuổi già…

Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG

-----------------------------------------

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - NGƯỜI BẠN THẬT SỰ

Thế nào là bạn thực sự?

image.png

Thế nào là một người bạn thực sự? Bạn bè có thể nhiều vô số, nhưng người bạn chân thành thì lại ít ỏi và đáng quý hơn nhiều.

Một người bạn thực sự rất khó gặp, có khi cả đời cũng không tìm được ai xứng với tên gọi “bạn thực sự”. Họ ắt phải là người thấu hiểu bạn, hiểu nội tâm, phẩm cách và tính cách của bạn. Vào thời khắc then chốt, họ có thể nói ra những lời tri âm, có thể làm ra những việc vì lợi ích của bạn.

Khi người khác không tín nhiệm bạn, họ sẽ đặt tay lên ngực nói: “Tôi hiểu cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy đâu”.

Khi bạn đối diện với khó khăn, họ sẽ nói: “Mình tin, nhất định cậu sẽ vượt qua được”.

Có người nói xấu sau lưng, họ sẽ ngẩng mặt lên và nói: “Tôi tin cậu ấy là người thế nào, hết thảy những lời thị phi không thể khiến tôi lung lay niềm tin ấy”.

Người bạn thực sự sẽ lấy tín nhiệm và tôn trọng làm nền tảng. Bất kể lúc nào họ cũng không nói những lời như: “Sao giờ đây bạn lại thay đổi”. Bởi vì tín nhiệm luôn là trên hết. Cho dù thực sự thấy bạn thay đổi, thì họ cũng thấu hiểu lý do vì sao bạn thay đổi.

Bởi vì trong lòng luôn có sự tôn trọng nên họ tuyệt đối sẽ không cư xử với bạn như những người còn lại. Họ sẽ không khinh suất chỉ trích, càng không nói sau lưng về những thiếu sót của bạn.

Một người bạn thực sự thì dù trong nguy nạn cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ bạn bè. Họ sẽ không khiến bạn phải lo lắng, cũng không muốn để bạn cảm thấy áy náy vì không báo đáp được mình.

Một người bạn thực sự là người có phẩm hạnh cao thượng. Họ có thể lặng lẽ, nhẫn nại, khoan dung, hiểu tâm ý người khác. Những người như thế thường trầm tĩnh, bình thản, nhân hậu, họ không tỏ ra quá nhiệt tình trên bề mặt, nhưng tình cảm dành cho bè bạn lại sâu đậm và bền chặt vô cùng.

Một người bạn thực sự rất khó gặp, người bạn thực sự trải qua thử thách của tháng năm lại càng khó gặp hơn.

Một người bạn thực sự cũng chính là người mà cổ nhân gọi là tri âm, tri kỷ, tri tâm: “Trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen”.


Biên dịch: Nam Phương

-------------------------------