3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

ĐƯỢC LÔI KÉO - Thứ Năm Tuần 3 PS

 

“Chẳng ai đến được với Tôi, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai Tôi không lôi kéo người ấy!”.

Một nhà chiêm niệm nói, “Lo lắng là lãng phí thời gian hôm nay, xáo trộn các cơ hội của ngày mai với những rắc rối của ngày hôm qua! Đang khi điều đáng lo nhất, là lúc bạn nghĩ, bạn đang ở một mình! Bạn quên Thiên Chúa, Đấng trợ giúp bạn. Bạn luôn ‘được lôi kéo’ về phía Ngài!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Bạn luôn ‘được lôi kéo’ về phía Ngài!”. Đó là nguyên tắc thiêng liêng tuyệt vời mà Tin Mừng hôm nay tiết lộ cho bạn và tôi. Chúa Giêsu nói rất rõ, “Chẳng ai đến được với Tôi, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai Tôi không lôi kéo người ấy!”.

Khi nói, “Chẳng ai đến được với Tôi”, Chúa Giêsu muốn nói, việc đến với Ngài trong đức tin, lớn lên trong đức tin là điều không ai có thể làm một mình! Thiên Chúa luôn đi bước trước; Ngài khơi lên cơn khát tâm linh trong mỗi trái tim. Phần chúng ta, là đáp lại. Tất nhiên, không phải cách thụ động, chờ Chúa ra tay! Ngài không ngừng vươn tới, không ngừng nói và không ngừng cuốn hút chúng ta; nhưng về phía mình, chúng ta cần lắng nghe! Vì thế, biết mình ‘được lôi kéo’, bạn và tôi chỉ cần hoà mình vào lời ‘tán tỉnh’ nhẹ nhàng của Ngài và tiếng thầm thì của Thánh Thần; và điều này thường xảy ra dưới hình thức ân sủng, vốn tinh tế, thúc giục, gọi mời.

Trong một thế giới bận rộn vốn rất giỏi trong việc khiến chúng ta “lãng phí thời gian hôm nay, xáo trộn các cơ hội của ngày mai với những rắc rối của ngày hôm qua”, bạn và tôi phân tâm! Tiếng thì thầm của Chúa Cha lại hoàn toàn khác. Chúng chỉ được lắng nghe qua im ắng nội tâm, dẫu không cần ai đó phải ở trong một tu viện. Chỉ cần trung thành cầu nguyện và hình thành thói quen hướng về Chúa mọi lúc, người ấy sẽ cảm nhận mình ‘được lôi kéo’. Và điều đó sẽ đạt được khi mỗi người biết làm đi làm lại thói quen tốt lành này!

Câu chuyện của bài đọc Công Vụ Tông Đồ hôm nay là một ví dụ. Ngồi trên xe, viên thái giám đọc sách Isaia. Thần Khí nói với Philipphê, “Tiến lên, theo kịp xe kia!”. Những gì xảy ra sau đó quả là việc của Thánh Thần. Philipphê giảng giải, nói về Chúa Giêsu cho ông; sau cùng, là phép rửa. Rõ ràng, vị quan này ‘được lôi kéo’ bởi Thánh Thần qua vị tông đồ. Thật thú vị, bản thân Philipphê cũng ‘được lôi kéo’; ông tiếp tục hành trình, lòng hỷ hoan; mọi thành ông đi qua được rao giảng Tin Mừng. Thánh Vịnh đáp ca diễn tả, “Toàn trái đất, hãy tung hô mừng Chúa!”.

Anh Chị em,

“Chẳng ai đến được với Tôi, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai Tôi, không lôi kéo người ấy”. Chúa Cha luôn lôi kéo chúng ta về phía Ngài qua Chúa Giêsu; nhưng tiếng nói của vật chất, dễ dãi bao giờ cũng hấp dẫn hơn tiếng nói của Ngài; tiếng của thần dữ bao giờ cũng dễ nghe hơn tiếng của thần lành. Vì thế, Thiên Chúa phải đi bước trước, Ngài không ngừng vươn tới, không ngừng nói, không ngừng lôi kéo chúng ta. Vấn đề là liệu chúng ta có lắng đọng đủ để lắng nghe và hoà mình trong lời ‘tán tỉnh’ của Ngài không; lời ‘tán tỉnh’ này có khi êm ái, nhưng lắm lúc nổ ran như sấm rền. Chớ gì chúng ta đủ bình tâm trước mọi biến cố, mọi vấn đề; luôn ý thức, “tôi không ở một mình”, hầu có thể cảm nghiệm sự chèo kéo của Ngài. Hãy tin tôi, nếu không cảm nhận ‘được lôi kéo’ bởi Chúa Cha, bạn sẽ dễ dàng buông mình cho vô vàn chèo kéo thế tục!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, hãy lôi con về phía Ngài mỗi ngày, hầu con đủ sức kéo người khác về phía Chúa! Và mỗi chúng con sẽ cảm nhận ‘được bay bổng’, ‘được lôi kéo’ bởi ân sủng từ trên!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

KHÔNG CHO PHÉP BẤT CỨ ĐIỀU GÌ KHÁC LẤP ĐẦY - Thứ Tư Tuần 3 PS

“Tôi sẽ không để mất một người nào!”.

“Tôi có cảm tưởng dường như trong trái tim tôi có một lỗ hổng lớn; và tôi không thể lấp đầy nó bằng bất cứ thứ gì!”. Đó là cảm thán của một cô gái trẻ vừa trở lại với các Bí Tích sau nhiều năm. Cô đang khao khát, một cơn khát cháy bỏng Chúa Kitô. May mắn thay, Ngài đã ‘không cho phép bất cứ điều gì khác lấp đầy’ trái tim cô! Nó vốn đã thuộc về Ngài và chỉ một mình Ngài!

Kính thưa Anh Chị em,

Hẳn người bạn trẻ tốt phúc đó đã hiểu rất rõ câu nói của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay, “Tất cả những kẻ Chúa Cha đã ban cho Tôi, Tôi sẽ không để mất một người nào!”. Gặp lại Chúa Kitô, ngụp lặn trong lòng thương xót của Ngài, cô trải nghiệm một điều gì đó thật vĩnh cửu, “Ai thấy người Con, và tin vào người Con, thì được sống muôn đời!”.

Được tạo dựng cho vô biên, mỗi người có một khao khát bên trong; cơn khát đó có tên ‘Lỗ Hổng’ của trái tim. Dù nhỏ hay không quá nhỏ, nó là một lỗ hổng ‘có kích cỡ bằng Chúa Kitô!’; nó thuộc về Ngài, và chỉ một mình Ngài. Ngài ‘không cho phép bất cứ điều gì khác lấp đầy’ nó!

Vậy nếu điều đáng khao khát thực sự là Chúa Kitô, thì thử hỏi, điều gì có thể ngăn cản bạn và tôi đến với Ngài? Phải chăng đó là niềm kiêu hãnh, sự lười biếng tinh thần, hay hời hợt thiêng liêng? Vậy mà, đằng sau những lý do ấy, thường là một nỗi sợ. Sợ mở lòng cho Chúa Kitô! Bởi lẽ, chúng ta thường nghĩ rằng, mở lòng cho Ngài, tôi sẽ thua cuộc! Chính xác! Đó là nỗi sợ đụng chạm đến cái tôi của mình. Đức Bênêđictô XVI đã đề cập đến nỗi sợ này trong bài giảng đầu tiên của giáo triều ngài, “Đừng sợ Chúa Kitô! Ngài không lấy gì đi, nhưng ban cho bạn tất cả. Hãy dâng toàn thân cho Ngài, chúng ta sẽ nhận lại gấp trăm. Vâng. Hãy mở ra, mở rộng những cánh cửa cho Chúa Kitô và bạn sẽ tìm thấy sự sống đích thực!”.

Trải nghiệm ‘mở ra’ này cũng là trải nghiệm của Phaolô, một con người mà bài đọc Công Vụ Tông Đồ hôm nay bóc trần. Đó là một biệt phái cuồng tín, đã từng lầm lạc đến nỗi giết chóc Hội Thánh; một con người hãnh tiến, kiêu ngạo và mù quáng. Thế nhưng, một khi mở ra cho Chúa Kitô, Phaolô không còn là mình, “Tôi sống nhưng không còn là tôi sống, mà Chúa Kitô sống trong tôi”. Phaolô trở nên một lợi khí của Ngài, nên nguồn ân phúc cho các Giáo Hội non trẻ, và là một trong những trụ cột đầu tiên của Kitô giáo. Hội Thánh vui mừng, dân ngoại mừng vui; một nỗi vui được Thánh Vịnh đáp ca diễn tả, “Toàn trái đất, hãy tung hô mừng Chúa!”.

Anh Chị em,

“Tôi sẽ không để mất một người nào!”. Chúa Giêsu không muốn để mất một ai, kể cả những kẻ chống đối Ngài, giết Ngài. Ngài đến tìm một nhân loại đã hư mất; trong đó, có những con người đã mất hoặc đang trên đà hư mất. Ngài tìm Matthêu, Giakêu; tìm người phụ nữ Samaria bên bờ giếng; tìm người nữ ngoại tình; tìm các biệt phái như Nicôđêmô và Saolô; và đến cuối đời, Ngài kịp tìm người trộm lành. Vậy hãy để cho Ngài tìm kiếm! Nói cho Ngài ‘nơi’ bạn và tôi đang hư mất! Chỉ Ngài mới có thể thoả mãn và lấp đầy trái tim chúng ta. Ngài ‘không cho phép bất cứ điều gì khác lấp đầy’ nó! Thú vị thay, đây cũng là ước muốn của chính Thiên Chúa, Đấng sở hữu muôn loài lại ước ‘được lấp đầy’ bởi chính mỗi người chúng ta. Hãy để cho ‘giấc mơ kép’ của Ngài thành hiện thực! Hãy làm rỗng trái tim để Ngài tự do yêu bạn, sử dụng bạn, lấp đầy bạn như Ngài mơ ước! Và ngược lại, hãy lấp đầy trái tim Ngài bằng tình yêu của chính bạn!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa Giêsu, không được Chúa lấp đầy, trái tim con sẽ được lấp đầy bằng những thứ khác. Cho con biết, con thuộc về ai. Hãy lấp đầy con, và con sẽ lấp đầy Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

SAO NHIỀU THẾ? - Thứ Sáu Tuần 2 PS A

“Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn mà còn dư”.

Sau cơn nguy kịch, một bệnh nhân biết mình phải trả 1,3 triệu tiền Oxy; anh ta thốt lên, “Vậy tôi phải trả bao nhiêu cho khí trời đã cho tôi hít thở trong suốt 53 năm qua? Trời cho tôi nhiều quá!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Trời cho tôi nhiều quá!”. Những gì Trời cho thường tràn trề! Tin Mừng hôm nay tường thuật phép lạ Chúa Giêsu thết hơn năm ngàn người; và sau khi mọi người đã no nê, “Mười hai thúng đầy bánh vụn” là những gì thu được từ năm chiếc bánh và hai con cá. ‘Sao nhiều thế?’.

Với trình thuật này, thánh Augustinô giải thích, Chúa Giêsu đã cung cấp nhiều hơn những gì người ta có thể hưởng dùng. Đây là một cách thức mô tả đầy biểu tượng những chân lý tâm linh. Theo ngài, “mười hai thúng còn dư”, và tại ‘sao nhiều thế’ là biểu tượng cho những chân lý siêu việt sâu sắc hơn mà đám đông không thể lãnh hội, trừ những ai sống thiết thân với Ngài!

“Mười hai thúng còn dư” tượng trưng cho ‘Nhóm Mười Hai’. Họ là những người được Chúa Giêsu đặc biệt chọn gọi để nhận nhiều hơn. Hãy nhớ lại những lần Ngài dạy dỗ đám đông bằng dụ ngôn; sau đó, về nhà, Ngài giải thích riêng, tiết lộ cho họ một số chân lý mà hầu hết mọi người không thể hiểu, hoặc chấp nhận. Sẽ rất hữu ích nếu chúng ta xem xét ba nhóm người khác nhau trong phép lạ này, đồng thời, so sánh họ với những con người hôm nay trong xã hội.

Nhóm đầu tiên là những người thậm chí “không có mặt” khi phép lạ xảy ra; đây là những người không cùng một hành trình với Chúa Giêsu. Nhóm này lớn nhất trong xã hội, họ sống mà không hề hay biết phải tìm một nguồn lương thực thiêng liêng tối thiểu từ Thiên Chúa cho mình. Nhóm thứ hai là “đám đông” đã theo Chúa Giêsu từ tận những vùng xa xôi để ở lại với Ngài. Nhóm này đại diện cho những người siêng năng tìm kiếm Chúa mỗi ngày; đây là những người trung thành với việc tham dự Thánh Lễ, đọc Thánh Kinh, cầu nguyện và lắng nghe Lời Chúa. Họ được nuôi dưỡng bằng các Bí Tích. Nhiều người ước ao được như họ bởi họ no đủ về đời sống thiêng liêng và tinh thần. Nhìn họ bình an, hạnh phúc, không ít người sẽ tự hỏi, ‘sao nhiều thế?’.

Cuối cùng, ‘Nhóm Mười Hai’, biểu tượng hoá từ hình ảnh “mười hai thúng bánh còn dư”, là những môn đệ gắn kết với Chúa Giêsu, tiếp tục được Ngài nuôi dưỡng một cách tràn đầy đến nỗi nhiều lúc, chính họ tự hỏi, ‘sao nhiều thế?’. Đây là những người tìm cách đào sâu và nắm lấy những chân lý tâm linh sâu sắc nhất, hầu chính họ được biến đổi ở tầng sâu nhất; sau đó, ra đi, chia sẻ cho người khác. Bài đọc Công Vụ Tông Đồ hôm nay nói đến họ, “Các ngài ra khỏi công nghị, lòng hân hoan, vì thấy mình xứng đáng chịu sỉ nhục vì Danh Đức Giêsu. Hằng ngày, tại đền thờ hay tại tư gia, các ngài tiếp tục giảng dạy, và loan truyền Tin Mừng Đức Giêsu Kitô”.  

Anh Chị em,

“Họ thu lại mười hai thúng đầy!”. Thiên Chúa quảng đại vô song, giàu có vô hạn; hồng ân Ngài lúc nào cũng khôn lường như chính Ngài. Chúa Giêsu từng khẳng định, “Tôi đến cho chiên Tôi được sống, và sống dồi dào!”. Chỉ Chúa Phục Sinh mới có thể đáp ứng dư tràn những ước vọng sâu xa nơi tâm hồn con người; chỉ Ngài mới có thể thoả mãn mọi ước vọng vô biên của lòng người. Bạn và tôi hãy đặc biệt nhắc nhở bản thân tìm kiếm “mười hai thúng” chân lý thiêng liêng còn lại. Làm được điều đó, chúng ta sẽ khám phá ra rằng, sẽ không có hồi kết đối với chiều sâu biến đổi của những ân sủng mà Thiên Chúa đang rất muốn ban cho bạn và tôi!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, giúp con luôn biết tạ ơn khi hưởng dùng ân lộc hồn xác của Chúa. Đừng bao giờ để con ngạc nhiên và tự hỏi, ‘sao nhiều thế?’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

BIỂN TRONG ĐÊM - Thứ Bảy Tuần 2 Phục Sinh A

“Thầy đây. Đừng sợ!”.

Trong tác phẩm “When All Hell Breaks Loose”, tạm dịch, “Khi Tất Cả Đổ Vỡ”, Steven J. Lawson viết, “Có thể bạn đang ở trong một cơn bão. Chúa có mục đích khi dẫn bạn vào đó. Ngài thừa sức bảo vệ bạn qua cơn bão. Và, Ngài có một kế hoạch, để cuối cùng, dẫn bạn ra khỏi đó. Hãy hướng mắt về Chúa Kitô. Tin cậy vào Lời Ngài!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Hãy hướng mắt về Chúa Kitô. Tin cậy vào Lời Ngài!”. Thông điệp của S. J. Lawson được gặp lại trong Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu muốn bạn và tôi đặt niềm tin vào Ngài, “khi tất cả đổ vỡ”, khi hỗn mang chụp xuống, như đã chụp trên con thuyền các môn đệ giữa ‘biển trong đêm’.

Vậy thì điều gì khiến chúng ta sợ hãi? Với một số người, nỗi sợ xuất hiện vì bất an tài chính, sức khoẻ kém, quan hệ vỡ vụn, tương quan hỏng hóc, tội lỗi giày vò... Và đôi khi, cả những ‘dòng lưu’ trong tâm hồn dậy sóng bởi những cảm xúc vô kiểm soát, những kiêu hãnh, phù phiếm, hay ý tưởng lăng loàn… khiến chúng ta mất phương hướng; và dường như việc chèo chống ‘con thuyền lòng’ đều trở nên vô ích giữa ‘biển trong đêm’. Bên cạnh đó, nỗi sợ lớn nhất là sợ chết. Thế nhưng, Đức Kitô, Chúa chúng ta, đã vượt qua cái chết và đã sống lại. Ngài là Chúa kẻ sống và kẻ chết thì không gì có thể khiến chúng ta sợ hãi, dẫu chết là ‘biển trong đêm’ hãi hùng nhất!

Tin Mừng tường thuật bi kịch của các môn đệ: gió nổi, sóng gào, thuyền sắp chìm. Nhưng kìa Giêsu, Đấng “Đi Trên Nước” đang đến! Và dẫu những ngư dân dày dạn này đã trải qua nhiều đêm trên biển, nhưng Thầy của họ lại chọn lúc này để đến với họ, không phải để đưa họ vào bờ nhưng để nói với họ rằng, bất kể ‘cơn bão’ nào trong cuộc đời, Ngài vẫn có mặt ở đó theo một cách thức kỳ diệu nhất! Ngài muốn chúng ta tin rằng, bất kể chúng ta phải vật lộn với loại hình ‘biển trong đêm’ nào, Ngài vẫn luôn có đó, gây ngạc nhiên, an ủi và đầy yêu thương.

Niềm tin vào Chúa và Lời Ngài không mở ra một con đường dẫn đến mọi việc sẽ thông suốt và thuận lợi; nó không cứu bạn khỏi những bão tố cuộc đời. Nhưng niềm tin cho bạn một bảo đảm về sự ‘Hiện Diện’ của Đấng khuyến khích bạn vượt qua những thử thách hiện sinh; nó bảo đảm về sự chắc chắn của một bàn tay nắm lấy bạn, giúp bạn đối mặt với những khốn khó, chỉ cho bạn con đường phải đi, cả khi nó tối tăm nhất. Bài đọc Công Vụ Tông Đồ hôm nay là một minh hoạ. Khi các tín hữu kêu trách lẫn nhau vì giữa họ, có sự kỳ thị… thì Hội Thánh hướng mắt về Chúa Phục Sinh. Các phó tế đầu tiên ra đời. Giông bão qua đi! Thánh Vịnh đáp ca thật sâu sắc, “Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa, như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài!”.

Anh Chị em,

“Thầy đây. Đừng sợ!”. Cuộc đời mỗi người như một hải trình vượt biển, nhiều ngày êm đềm; nhưng không ít ngày ‘dông tố’ cả trong lẫn ngoài. Đó là những lúc chúng ta phải nghe cho được “Thầy đây, đừng sợ!”. Quả thế, qua cái chết và sự phục sinh của Chúa Kitô, Thiên Chúa đã cưới lấy nhân loại, Ngài sẽ không bỏ rơi một ai. Nhưng có người tự hỏi, ‘Tại sao tôi khổ đau?’. Vâng, Chúa ở với chúng ta, Ngài không cất đi thánh giá, nhưng ban sức để bạn và tôi vác nó, ôm lấy nó một cách ý nghĩa. Vậy, đừng sợ bất cứ điều gì! Bởi Chúa biết hết mọi sự, không gì nằm ngoài chương trình của Ngài. Ngài “đưa chúng ta vào cơn bão; Ngài đem chúng ta ra”. Điều quan trọng, dù ở đấng bậc nào, bạn và tôi vững tin, để nghe được tiếng Ngài, ngay giữa ‘biển trong đêm!’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, lắm khi, thuyền đời con chòng chành bất định, xin hãy bước vào, nói với con “Đừng sợ!”. Có bóng Ngài, con cập bến bình an!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

ĐI RA TRONG ÁNH SÁNG - Thứ Hai Tuần 2 PS

“Nicôđêmô, một đầu mục của người Do Thái; ông đến gặp Chúa Giêsu ban đêm”.

Một ngọn hải đăng thật cần thiết trong việc soi dẫn tàu thuyền ở các vịnh, bãi cạn hay các lối vào cảng. Một trong những hải đăng nổi tiếng nhất là ngọn “Hải Đăng Alexandria”; xây từ thế kỷ thứ 3 trước công nguyên, tồn tại đến thế kỷ 15, ở Alexandria, Ai Cập; và là kỳ quan của thế giới cổ đại.

Kính thưa Anh Chị em,

Ai Cập có một hải đăng 18 thế kỷ tuổi; nhưng nhân loại có một hải đăng ‘vô cùng tuổi’, chiếu sáng thế giới cổ đại lẫn hiện đại, ‘Hải Đăng Giêsu’. ‘Hải Đăng’ ấy không chỉ soi rọi trên biển Hồng Trần mà còn dẫn con người vào cảng cực lạc Thiên Quốc. Câu chuyện Tin Mừng hôm nay cho thấy một người đến gần ‘Hải Đăng Giêsu’. Chi tiết thú vị của ‘cuộc tiếp cận’ ấy là vị khách đến vào ban đêm, một hình ảnh mang nhiều ý nghĩa; và người ấy đã ‘đi ra trong ánh sáng’ sau khi gặp Ngài!

Tin Mừng Gioan là ‘Tin Mừng của những biểu tượng’. Nicôđêmô đến vào “ban đêm”, theo thánh Augustinô, vì lẽ ông chưa được sinh lại hoàn toàn và do đó, chưa sống trọn vẹn dưới ánh sáng đức tin; nói cách khác, chưa ‘đi ra trong ánh sáng’ Giêsu. Tiến trình đức tin của Nicôđêmô là tiến trình ‘đến với ánh sáng’; đúng hơn, tiến trình được tái sinh trong nước và Thánh Thần. Thoạt đầu, ông sợ hãi, hiểu biết của ông về Ngài còn rất ít; nhưng sau khi gặp Ngài, ông giác ngộ, trở nên mạnh mẽ. Về sau, ông mạnh dạn bênh vực Ngài; Ngài chết, ông công khai trợ táng. Nicôđêmô đã ‘đi ra trong ánh sáng’, ‘được sinh lại’ bởi nước và Thánh Thần; và ông theo Chúa Giêsu đến cùng.

Thật trùng hợp, Phêrô và Gioan trong bài đọc Công Vụ Tông Đồ hôm nay đi ra từ ngục tối và hân hoan bước đi trong quyền năng và sức mạnh của Đấng Phục Sinh; hai ngài đã ‘đi ra trong ánh sáng’ và Thánh Thần để can đảm bênh vực niềm tin vào Đấng các ngài cậy trông. Thánh Vịnh đáp ca tỏ bày niềm phấn khích, “Phúc cho tất cả những ai tin tưởng nơi Chúa”.

Nicôđêmô là một tấm gương tuyệt vời cho chúng ta trong thế giới hôm nay. Nhiều Kitô hữu cảm thấy việc sống đức tin một cách triệt để, đặc biệt trong môi trường làm việc, học đường và các cộng đồng… là một thách đố. Như Nicôđêmô, nhiều người cảm thấy dễ dàng hơn khi đến với Chúa Giêsu “ban đêm”; thế mà, dẫu đã đến với Ngài theo cách này, họ vẫn không bước ‘đi trong ánh sáng!’. Tại sao? Họ không muốn để mình được biến đổi; nói đúng hơn, được sinh lại bởi trên.

Anh Chị em,

‘Đi ra trong ánh sáng’ đồng nghĩa với việc sống trong ánh sáng, trong Thần Khí. ‘Đi ra trong ánh sáng’ là sống đời sống mới mà Chúa Phục Sinh mang lại. Thánh Phaolô nói, “Xưa anh em là bóng tối, nhưng bây giờ, trong Chúa, anh em là ánh sáng. Vậy anh em hãy ăn ở như con cái ánh sáng”. Hãy để Thánh Linh đi vào bên trong bạn, dẫn dắt linh hồn bạn, dẫn đến nơi Ngài muốn. Thông thường, chúng ta chùn chân, sợ hãi, như Nicôđêmô trước đó; chúng ta không biết phải đi những bước tiếp theo, không biết phải làm gì để thực hiện những bước quan trọng này. Hãy học gương can đảm của Nicôđêmô! Như Nicôđêmô, chúng ta ý thức rằng, bước quan trọng là để Thánh Linh dẫn dắt, để Ngài sinh chúng ta một lần nữa; và với sự tự do của Thần Khí, chúng ta không biết nó sẽ kết thúc ở đâu, vì “gió muốn thổi đâu thì thổi”, nhưng tin chắc một điều, chúng ta đã ‘đi ra trong ánh sáng’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin dạy con luôn sống như con cái ánh sáng, hầu nhân loại biết rằng, “Hải Đăng Giêsu” đang sống, đang chiếu soi họ, chiếu soi thế giới!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Subcategories