6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ ĐÌNH - CẬU BÉ NGƯỜI ĐỨC TÌM MẸ

  •  
    Chi Tran - LEYEN

     
     


    Cậu bé mồ côi tìm mẹ khiến cả nước Đức cảm động rơi nước mắt
    Mai Trà
    Bé trai Derby hơn 9 tuổi là một cậu bé mồ côi người Đức mong muốn được tìm thấy mẹ. Để bày tỏ tình yêu của mình với mẹ, cậu bé đã nhờ mỗi người mà cậu giúp đỡ hãy giúp đỡ 10 người khác. Cậu nghĩ rằng, với cách này biết đâu một ngày nào đó mẹ cậu sẽ là người được đề nghị trợ giúp. Tình yêu của cậu bé đã làm cảm động người dân nước Đức. Vì vậy, họ đã đặt ra một chiến dịch “Mười việc tốt” và Derby trở thành một cậu bé nổi tiếng nước Đức.
    Con đường tìm mẹ đặc biệt của Derby
    Tháng 2/1994, ở phía Bắc nước Đức tuyết trắng phủ dày đặc, trại trẻ mồ côi Yite Luo nằm bên ven sông Rhine, đứng trang nghiêm mà tĩnh lặng trong gió tuyết. Sáng sớm hôm ấy, nữ tu sĩ Terri, 50 tuổi ra ngoài làm việc. Lúc vừa ra đến cổng, bà nghe thấy có tiếng trẻ con khóc. Bà liền tìm theo tiếng khóc thì phát hiện một bé trai tóc vàng được đặt trong một bụi cây ở cạnh cổng trại. Nữ tu sĩ này đã đưa cậu bé về trại trẻ nuôi dưỡng và đặt tên cho cậu là Derby.
    Bảy năm ở cô nhi viện, cậu bé Derby lớn lên khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Cậu bé có tấm lòng lương thiện, nhưng tính cách lại có chút u buồn. Một ngày thời tiết nắng ráo, các nữ tu sĩ đã dẫn bọn trẻ đi qua một rừng cây để đến một đồng cỏ xanh ở ven bờ sông dạo chơi. Những người ở trong thị trấn gần rừng cây đều chỉ vào những đứa trẻ này và nói: “Những đứa trẻ này đều là bị cha mẹ bỏ rơi, nếu con mà không nghe lời, mẹ cũng sẽ đem bỏ con vào cô nhi viện đấy!”.
    Nghe thấy những lời nói này, Derby cảm thấy vô cùng đau lòng. Cậu bé không nhịn được liền hỏi nữ tu sĩ: “Mẹ ơi! Tại sao cha mẹ con lại không cần con? Có phải là họ ghét con không?”. Giọng nói của cậu bé tràn đầy bi thương, không hề giống với lời nói của những đứa trẻ khác cùng độ tuổi.
    Nữ tu sĩ nghe xong giật mình hỏi Derby: “Tại sao con lại nghĩ như vậy?”.
    Derby trả lời: “Tại vì con nghe thấy mọi người đều nói như vậy, chúng con đều là những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi!”.
    Nữ tu sĩ an ủi cậu bé: “Mặc dù mẹ chưa từng gặp mặt mẹ đẻ của con, nhưng mẹ tin rằng nhất định mẹ của con rất yêu thương con. Trên đời này không có người mẹ nào là không yêu thương con cả. Năm đó mẹ của con để con lại, chắc chắn là vì một lý do bất đắc dĩ nào đó thôi”.
    Derby nghe xong lặng im, nhưng từ đó trở đi cậu bé thay đổi rất nhiều. Cậu thường xuyên đứng bên cửa sổ của cô nhi viện nhìn ra dòng sông Rhine. Cậu hy vọng những dòng nước đang chảy trên sông Rhine có thể đem tình cảm của cậu đến với mẹ.
    Vào “Ngày của mẹ” năm 2003, không khí ấm áp của ngày lễ lại một lần nữa dấy lên khát vọng mãnh liệt được gặp mẹ của Derby. Ngày hôm đó, các kênh truyền hình đều đưa tin về các hoạt động ăn mừng, đăng tải những hình ảnh về tình mẹ con. Có một cậu bé 6 tuổi, mồ hôi chảy đầm đìa trên người đang giúp mẹ cắt cỏ. Mẹ của cậu bé nhìn con trai mà cảm động rơi nước mắt. Derby khi xem tới hình ảnh này đã nói với nữ tu sĩ: “Con cũng muốn được làm việc giúp mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có biết cha mẹ của con đang ở đâu không ạ?”.
    Nữ tu sĩ trầm tư, không nói được lời nào, bởi vì suốt mấy năm qua bà không hề nhận được tin tức gì của cha mẹ cậu bé cả. Đột nhiên, Derby chạy ra ngoài đường, cậu cứ chạy, trên đường có rất nhiều người mẹ nhưng lại không có ai là mẹ của cậu bé cả. Derby đau khổ và gào khóc!
    Mấy tháng sau, khi Derby được 9 tuổi, cậu bé rời khỏi cô nhi viện để đến học tập ở một ngôi trường gần đó. Một lần lên lớp, thầy giáo kể cho học sinh nghe một câu chuyện: “Thời xưa, có một vị hoàng đế rất yêu thích chơi cờ vây, vì vậy ông liền quyết định ban thưởng cho người phát minh ra trò chơi này. Kết quả, người phát minh này lại mong muốn ban thưởng cho anh ta mấy hạt gạo. Tại ô thứ nhất trên bàn cờ đặt một hạt gạo, ô thứ hai đặt hai hạt gạo, tại ô thứ 3 số hạt gạo gấp lên 4 lần… Theo đó suy ra, đến khi bỏ đầy bàn cờ thì số hạt gạo đã là 18 triệu tỷ hạt”.
    Cậu chuyện này làm cho hai con mắt của Derby lập tức sáng lên. Cậu nghĩ nếu như cậu giúp một người, sau đó yêu cầu người đó giúp 10 người khác… Với cách này, Derby hy vọng một ngày nào đó biết đâu người được yêu cầu trợ giúp lại là mẹ cậu. Ý nghĩ này đã khiến Derby vui mừng không tả xiết. Từ đó về sau, mỗi lần cậu làm một việc tốt giúp một người nào đó, lúc người đó cảm ơn cậu, cậu đều nói: “Xin cô/chú hãy giúp đỡ 10 người khác ạ! Đó là cách cảm ơn lớn nhất đối với cháu!”. Những người này sau khi nghe xong, đều vô cùng cảm kích trước tấm lòng lương thiện của cậu bé. Tất cả họ đều thực hiện lời hứa của mình, mỗi khi họ giúp ai đó họ lại đề nghị người kia giúp đỡ 10 người khác. Cứ như vậy, toàn bộ người dân ở thành phố đó đều âm thầm thực hiện lời hứa của mình.
    Sức mạnh của “10 việc tốt”
    Derby không thể ngờ mình lại có thể giúp đỡ ông Rick, một người dẫn chương trình nổi tiếng của Đức.
    Rick là một người dẫn chương trình nổi tiếng của Đức. Mặc dù ông đã 50 tuổi nhưng với ngôn ngữ hài hước hóm hỉnh của mình, ông vẫn thu hút sự yêu mến của khán giả. Các chương trình của ông gần như đều vạch trần hết những bí mật của những người nổi tiếng. Nhưng có lẽ là do áp lực từ hãng truyền hình và sự cạnh tranh trong công việc, hơn nữa phải chứng kiến quá nhiều mảng tối của xã hội nên vào năm 2003, ông rơi vào trạng thái u buồn và không thể tiếp tục được công việc.
    Tháng 10/2003, ông đã xin đài truyền hình cho ông được nghỉ dưỡng một năm. Ông hy vọng trong thời gian nghỉ ngơi, ông có thể buông lỏng thân thể để sức khỏe được tốt hơn lên. Một thời gian ngắn sau, ông Rick đã tới thành phố mà Derby đang sinh sống để thăm quan. Ông đã bị vẻ đẹp của dòng sông Rhine thu hút. Một lần khi trời chạng vạng tối, ông đang đi trên bờ sông dạo chơi thì bệnh tim của ông đột nhiên tái phát. Ông chưa kịp lấy thuốc từ trong túi ra uống thì đã ngã ngất xỉu trên mặt đất. Cậu bé Derby lúc ấy đang câu cá trên bờ sông, phát hiện ra ông bị ngất xỉu nên đã gọi cho xe bệnh viện đến đưa ông đi cấp cứu.
    Nhờ được cấp cứu kịp thời, ông Rick đã qua khỏi, ông nắm lấy đôi tay của Derby và nói: “Cháu bé, ông phải làm sao để cảm ơn cháu đây? Nếu như cháu cần tiền, ông có thể cho cháu rất nhiều tiền!”.
    Derby nghe xong liền lắc đầu nói: “Nếu như ông có thể giúp đỡ 10 người khác khi họ cần sự giúp đỡ, như vậy chính là ông đã cảm ơn cháu rồi ạ!”.
    Ông Rick cảm thấy khó hiểu liền hỏi cậu bé: “Cháu cái gì cũng đều không cần sao?”. Derby cười và lắc đầu.
    Ông Rick liền bị cậu bé kỳ lạ này thu hút. Ông đã để lại cách liên lạc cho Derby và đưa cậu bé trở về trường. Trước khi ông Rick rời đi, Derby lại dặn dò ông một lần nữa: “Cháu xin ông nhất định hãy làm đủ “10 việc tốt” ạ!”. Ông Rick nhìn qua đôi mắt đang rực sáng của cậu bé, trong lòng ông cảm thấy nóng lên rồi ông gật đầu một cách rất nghiêm túc.
    Từ đó về sau, ông Rick cảm thấy sống vui vẻ hơn và chăm chú giúp đỡ 10 người khác. Mỗi lần giúp đỡ được một người, trong lòng ông lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhất là những lúc họ nói lời “cảm ơn” với ông, ông cảm thấy bản thân mình có giá trị hơn rất nhiều.
    Chưa đến nửa kỳ nghỉ phép, ông Rick đã trở lại đài truyền hình làm việc. Khi ông quay lại làm việc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì sự thay đổi chóng mặt của ông. Ông trở nên vui tươi hơn, lạc quan hơn, hòa đồng với mọi người hơn.
    Ngày 01/12/2003, ông Rick lần đầu tiên lên sóng truyền hình sau kỳ nghỉ dài. Tại đây ông đã nói với khán giả: “Trước đây, tôi đã nói rất nhiều những câu chuyện của người khác, hôm nay tôi sẽ kể câu chuyện của chính mình”. Ông xúc động kể về sức mạnh của “10 việc tốt” trong vòng một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, ông nói: “Có lẽ, không ai tin đây là chuyện thật, nhưng chuyện này đã khiến tôi nhiệt huyết hơn rất nhiều. Xin các bạn cũng hãy giúp đỡ 10 người khác khi họ cần giúp, tôi tin rằng bạn cũng sẽ cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu!”.
    Thông qua truyền hình, chương trình của ông Rick được phát sóng trên khắp nước Đức. Mọi người đều rất xúc động về câu chuyện này. Đã có rất nhiều người gọi điện cho ông Rick nói rằng họ sẵn lòng làm “10 việc tốt” này. Thậm chí còn rất nhiều khán giả yêu cầu được nghe Derby nói chuyện trên truyền hình bởi vì họ muốn gặp cậu bé lương thiện này.
    Tháng 1/2004, Derby đã đến đài truyền hình chia sẻ về câu chuyện của mình. Tại hiện trường, có người đã hỏi cậu: “Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?”. Derby cảm thấy do dự, cậu đứng lặng một lúc mà cắn môi, sau đó cậu đã nói rõ ra suy nghĩ của mình. Rất nhiều người đã vô cùng xúc động và bật khóc trước tình yêu vô bờ bến của cậu bé dành cho mẹ mình.
    Ông Rick đã ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Derby và nói: “Mẹ của cháu nhất định yêu cháu vô cùng, cháu nhất định sẽ tìm được mẹ!”.
    Tình yêu của hàng ngàn người mẹ
    Sau sự tình ấy, toàn bộ người dân biết chuyện này đã đề ra chiến dịch “10 việc tốt”. Trước đây, mọi người đều lạnh lùng thì giờ đây lại đối xử với nhau rất có tình, có nghĩa. Mọi người đều mong rằng người mà mình đang giúp chính là mẹ của cậu bé Derby kia.
    Cậu bé Derby đã trở nên rất nổi tiếng và đài truyền hình cũng giúp cậu tìm mẹ. Nhưng mà, mẹ của Derby mãi vẫn không thấy xuất hiện…
    Tháng 2/2004, một sự việc bất hạnh và đau lòng đã xảy ra với Derby. Nơi Derby sinh sống là một khu gồm những người nghèo. Sau khi Derby trở nên nổi tiếng, nhiều người trong xã hội đen nghĩ rằng cậu bé có nhiều tiền. Đêm ngày 16/02/2004, trên đường trở về trường học, Derby đã bị một nhóm lưu manh vây quanh. Bọn chúng không tìm được tiền trên người cậu bé, nên đã lấy dao găm đâm trọng thương cậu bé.
    Cậu bé Derby bị đâm thủng bụng và gan, bị thương nghiêm trọng, nằm trên vũng máu mãi đến hai tiếng đồng hồ sau mới được cảnh sát tuần tra phát hiện. Họ đưa cậu bé vào bệnh viện cấp cứu. Tại bệnh viện, trong lúc hôn mê, Derby một mực gọi: “Mẹ! Mẹ! Mẹ!…” mãi không thôi.
    Đài truyền hình tiếp sóng trực tiếp tình trạng của Derby. Tất cả mọi người đều cầu nguyện cho cậu bé. Mấy chục sinh viên đến quảng trường Alexanderplatz, nắm tay nhau thành một vòng tròn và kêu gọi: “Mẹ! Mẹ!…”. Những tiếng gọi này làm cảm động những người qua đường, họ liền gia nhập vào nhóm đứng xếp thành hình trái tim. Số người tham gia càng lúc càng đông lên, trái tim cũng càng lúc càng lớn hơn.
    Điều cảm động hơn nữa là có hàng trăm người mẹ đã gọi điện đến đài truyền hình xin được giả làm mẹ của Derby. Cô Rita, một giáo sư tại trường đại học Munich đã khóc nức nở và nói: “Derby là một đứa trẻ tốt như vậy, được giả làm mẹ của cậu bé, tôi cảm thấy vô cùng tự hào”. Một phụ nữ khác 35 tuổi gọi điện đến nói: “Tôi từ nhỏ đã không có mẹ. Tôi cũng vô cùng khát khao được gặp mẹ. Tôi có thể hiểu được tâm tình của Derby”.
    Có hàng trăm người mẹ đã gọi điện đến để xin được làm mẹ của Derby, nhưng mẹ của Derby thì chỉ có một. Cho nên, đài truyền hình đã thảo luận và chọn cô Judy làm mẹ của Derby. Bởi vì cô ấy sống cùng thành phố với cậu bé, hơn nữa giọng nói của cô ấy cũng giống với giọng của cậu bé, như vậy sẽ càng có cảm giác thân thiết hơn.
    Sáng sớm ngày 17/02/2004, sau một thời gian dài bị hôn mê, cậu bé Derby đã mở mắt. Cô Judy đã ôm một bó hoa loa kèn đẹp xuất hiện ở đầu giường của Derby. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Derby và nói: “Con trai Derby yêu quý! Mẹ chính là mẹ của con đây!”. Derby dường như nhìn thấy ánh mặt trời, đôi mắt cậu đột nhiên sáng rực lên, cậu đã rất ngạc nhiên và hỏi:”Mẹ thực sự là mẹ của con sao?”. Cô Judy dùng hết sức nuốt nước mắt vào trong và gật gật đầu. Tất cả mọi người có mặt ở đây cũng mỉm cười nhìn Derby và gật đầu. Hai dòng nước mắt nóng chảy ra từ đôi mắt của Derby: “Mẹ ơi, con đã tìm mẹ từ rất lâu lắm rồi! Con xin mẹ đừng bỏ con nữa, được không mẹ?”.
    Cô Judy gật đầu và nghẹn ngào nói: “Con trai yêu quý của mẹ, con hãy yên tâm đi, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa…!”. Trên khuôn mặt tái nhợt của Derby nở một nụ cười mãn nguyện. Cậu còn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng mà đã không còn sức lực nữa rồi…
    Đây là ngày cuối cùng của Derby ở trên cõi đời này, cậu bé luôn nắm thật chặt bàn tay của mẹ mà không buông ra, cậu cũng không muốn nhắm mắt lại vì muốn được nhìn thấy mẹ nhiều hơn… Tất cả mọi người đều òa khóc, cảm thấy như trái tim mình đang vỡ tan ra.
    Hai giờ sáng ngày 18/02/2004, Derby đã nhắm mắt lại, vĩnh viễn rời xa thế gian nhưng đôi bàn tay của cậu bé vẫn còn nắm chặt bàn tay của mẹ.
    Mai Trà (BD
    Không có mô tả ảnh.
     
     
     
       

    Tổng hội Mân Côi CN Việt Nam - Tổng Đoàn Hiệp Sĩ Mân Côi - Cậu bé mồ côi...

    Cậu bé mồ côi tìm mẹ khiến cả nước Đức cảm động rơi nước mắt Mai Trà Bé trai Derby hơn 9 tuổi là một cậu bé mồ...

     
     
     
    11
     
    3 lượt chia sẻ
     
    Chia sẻ
     
    VÀO NGÀY NÀY
     
     
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - VIỆT NAM-QUÊ- HƯƠNG-TÌM LẠI

 

  • MƠ NGUYỄN

     

     PHIM : 💥 VIỆT NAM 🌺 QUÊ HƯƠNG🌸TÌM LẠI

    - Mời Quý Bạn xem một Bộ VIDEO gồm 41 Tập,  ký sự bằng Hình ảnh của Huy Hà Media thực hiện công phu , hành trình thăm lại khắp miền Đất Nước Việt Nam thân yêu của chúng ta :

     

       

    💥 VIỆT NAM 🌺 QUÊ HƯƠNG🌸TÌM LẠI

     
     


     
     

 

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - BUỔI CHIỀU TRÊN NGHĨA TRANG

  •  
    Hoc Pham
     
    -  Chiều " thu phân " -
    Buổi chiều trên nghĩa trang  ( Trương Văn Dân )
     (  bởi xunauvn )
    Chiều  hôm đó  vợ chồng tôi lên nghĩa trang thăm mẹ. Lúc này là đầu tháng mười một, ngày tử vong nhân. Gió lạnh thổi  trên các cánh đồng, rít lên trên mấy hàng cây lá cành trơ trụi. Những đám mây cuồn cuộn trôi lững thững  trên bầu trời thấp và âm u. Không gian phủ một màu xám, mặt trời le lói, chiếu sáng mù mờ nên trông  như ánh trăng khuya. Chúng tôi bước đi  trên con đường nhỏ, trống trải và cái  rét nhè nhẹ len lỏi qua lớp áo choàng không dày lắm.
    Trời lúc này đã vào thu, không gian bàng bạc mơ hồ đã khiến tôi liên tưởng đến câu thơ cổ : “Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu ”  (một lá ngô đồng rụng, thiên hạ biết mùa thu ) rồi chợt nhớ lần đầu  nhìn thấy cây ngô đồng trên đất thần kinh mà các vua lệnh trồng để phượng hoàng về đậu trong vườn thượng uyển. Ở đây, trên đất  Italia không có ngô đồng, nhưng  mọi người vẫn biết mùa thu đang tới vì những lá phong ven đường đã nhuốm  vàng và bắt đầu ửng đỏ.
    Vợ tôi mang theo bó hoa. Đến nơi, nàng không quên cắm vào bình và đặt viên chocolat, loại sinh thời bà rất thích, dưới chân chiếc lục bình. Tôi nhìn nụ cười phúc hậu của mẹ nàng trong ảnh. Người đàn bà tóc vàng, đôi mắt mở to sau đôi kính, như muốn nhắn gửi một điều gì cho con cháu. Trên vai bà có quàng một chiếc  khăn lụa trắng, lấm tấm những đoá hoa vàng trên nền  xanh da trời. Tấm ảnh ấy chúng tôi chụp trong mùa Giáng sinh năm nào  ở nhà bà. Mới đó, quây quần bên nhau ăn uống,  mà giờ đã ba năm.
    Mấy tháng trước đến đây, những hộc tro bên  chỗ nằm  muôn đời của mẹ hãy còn trống, mà bây giờ đã khép kín, gần đầy. Bên cạnh mẹ lại vừa có thêm di ảnh của một người Á châu, xác chắc mới được hỏa thiêu và vừa mang đến. Tôi ngắm khuôn mặt chưa già lắm của anh, chỉ chừng bốn mươi ngoài rồi lòng thầm hỏi:  Nếu đời là cát bụi, thì cát bụi ấy ĐẾN từ đâu mà lại TỤ ở nơi đây. Trên đất khách quê người?
    Từ mộ mẹ đi ra, tôi hay thả bộ, lững thững trên các con đường nhỏ  xung quanh nghĩa trang. Đó đây trên những tấm bia có những hàng chữ thường làm tôi chú ý: Chẳng hạn , bên cạnh  ngôi mộ của một cụ già  có lời  cầu nguyện  cho người ra đi  mãi mãi ngủ yên, bình an trong vòng tay nhân ái của Chúa: “Requiem Aeternam”, “Nơi an nghỉ  muôn đời”. Hoặc có khi  là một lời xót thương, tiếc nuối của người vợ  trẻ: “Yêu anh dễ, quên anh không thể “ (Amarti  è facile, dimenticarti è impossibile); hoặc một lời xác nhận: “Không ai có thể chết khi vẫn còn hiện diện trong tim người sống “.
    Phần đông những lời khắc trên bia là  những tiếc thương, nuối tiếc. Nhưng không phải trên tấm bia nào cũng chỉ có lời than thở, vì đôi khi cũng có những ý tưởng rất khác, thí dụ trên tấm bia chung, chắc của các con lập cho mẹ, mất  năm 1979, và cha, mất năm  2001, có ghi: “Trong niềm vui  ba má đã gặp  lại nhau, chúng con xin biến nỗi đau thành lời cầu chúc “ ( nella contentezza che vi siete ritrovati, il nostro dolore si trasformano in gioia )… vài hàng ngắn ngủi nhưng nó nói lên tất cả nỗi buồn  và quạnh quẽ của người cha, sống cô độc  hơn hai mươi năm, kể  từ khi mất vợ.
    Lang thang đây đó, nhưng rất nhiều lần trước khi về hẳn, tôi thường dừng lại bên một ngôi mộ thật lớn, nơi có bức tượng đồng một  nữ thiên thần đứng trên  chân phải, nửa người gập về phía trước, còn chân trái đưa cao, duỗi  thẳng ra sau  cùng với hai cánh tay giang rộng, vươn lên cao, chênh chếch về sau  thành hình đôi cánh mở tung, trong tư thế  sắp sửa  bay lên. Lần nào qua đây tôi cũng thấy rất nhiều hoa, loại đắt tiền. Người quản nghĩa trang có lần cho biết là gia  đình này mỗi ngày đều thay các bó hoa tươi, toàn những thứ hiếm và đẹp đã khiến tôi nghĩ ngợi rất nhiều về gia đình quý tộc này. Người thân của họ đã  không còn nữa mà họ vẫn còn  tiếp tục sống bằng kỷ niệm. Trong đó có những giây phút không quên của quá khứ,  mà những bó hoa kia không gì khác hơn là sự ngưng đọng  của các nỗi đau đớn triền miên. Kéo dài từ lúc người thân mất, đến hôm nay cho đến mãi mãi về sau.
    Trên nấm mộ sang trọng đó có tấm di ảnh một người thanh niên làm bằng đá mài, màu sắc linh động, nhất là đôi mắt mở to, miệng mỉm cười hướng về phía người đối diện. Cạnh đó có một tấm bảng bằng đồng khắc ghi hàng chữ: “  Xin đừng khóc. Con sẽ tiếp tục và mãi  mãi yêu thương ba má từ thế giới bên kia! Tình yêu là linh hồn, mà linh hồn thì bất tử“. Ai đã thốt lên điều đó? Chắc không phải của những người  lập mộ, vì có lẽ đó  là những lời cuối cùng của người trong ảnh, khi bàn chân đã bắt đầu giá lạnh mà  trái tim  hãy còn  hâm hấp nóng, thì thào để  an ủi những người thân đang nước mắt lưng tròng. Ngay lúc anh ý thức rằng  đời sống của mình sắp sửa lụy tàn.
    Tôi nghĩ là chính anh đã nói thế, vì có lẽ cho đến lúc ấy anh đã không sợ chết, có khi còn xem cái chết  là một phần của đời sống, điều tất nhiên phải đến trong cuộc đời, và  ý nghĩ đó đã khiến anh bình thản, sẵn sàng đối diện, để không phải quay đi mà không dám ngoái đầu nhìn lại. Nói chung là anh biết chấp nhận chân lý của cuộc tử, sinh. Dù, ai lại không muốn sống một đời sống đẹp, dài lâu, có ý nghĩa, hữu ích cho đời, nhưng chắc là lúc ấy, khi đau đớn đang hoành hành trên  thân thể rã rời, trên xác thân sắp bắt đầu băng hoại, anh đã thấy là không còn gì để  tha thiết nữa. Chắc chắn anh đã nhìn cái chết của chính mình như một giải thoát, mà vướng bận cuối cùng chắc chỉ còn cho  những người thân còn ở lại. “ Tôi sẽ tiếp tục yêu thương các người từ thế giới bên kia! Tình yêu là linh hồn, mà linh hồn thì bất tử”. Lời xác nhận ấy thường làm  tôi  liên tưởng đến những người đã chết mà linh hồn như còn vảng vất đâu đây, quanh quẩn như còn muốn lưu lại trần thế, để phù hộ cho những người ruột thịt. Rồi cảm thấy mến anh, dù chưa hề quen biết .
    Chưa quen biết nhưng tôi vẫn cầu mong  là lúc về nước Chúa  lòng anh được bình an. Tôi hy vọng như thế. Bởi đứng trước cuộc chia ly, dù cứng rắn và ý thức đến đâu, nào ai tránh được nỗi buồn?  Lòng kẻ ra đi và người ở lại làm sao thoát khỏi đớn đau, quặn thắt? Vì, trong kiếp người, nếu quả là  mỗi người đều mang một mệnh số, có một đời sống và mộng ước khác nhau, nhưng trong suốt cuộc nhân sinh dường như ai ai cũng đều phải chịu những đau đớn triền miên. Kể từ lúc mở mắt chào đời cho đến khi lìa bỏ cõi trần. Bởi  thân xác con người tuy bé nhỏ nhưng luôn phải gánh chịu những nỗi đau rất lớn. Thành ra xưa nay, đã có mấy ai ra đi vĩnh viễn mà lòng được  thanh thản nhẹ nhàng?
    Từ nghĩa trang ra về, lòng  tôi cứ mãi bâng khuâng.  Vợ tôi vẫn chìm trong yên lặng, có lẽ nàng đang nhớ lại những kỉ niệm êm đẹp với mẹ mình. Tôn trọng phút giây thiêng liêng ấy  tôi cũng trầm ngâm suy nghĩ, chẳng buồn gợi chuyện....
    ..........
         Trương Văn Dân (  Milano - một này đầu tháng 11 )
    Inline image
    Inline image



     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - DẠY TRẺ EM BIẾT THA THỨ

  •  
    Chi Tran -LEYEN chuyển

    HÃY DẠY TRẺ EM BIẾT THA THỨ
     
    Giuse Brosio là một thiếu niên rất yêu mến Don Bosco. Một Chúa Nhật nọ, cậu nhận thấy Don Bosco không có trong sân chơi. Lạ thật! Cậu liền đi tìm ngài ở khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
    Tìm đi, tìm lại nhiều lần, sau cùng cậu tìm thấy ngài ở trong một căn phòng; ngài đang buồn, buồn đến phát khóc. Cậu mau mắn hỏi ngài:
    - Thưa cha, có chuyện gì xảy ra vậy ?
    Don Bosco im lặng, chìm ngập trong đau khổ. Cậu lại hỏi tiếp, bởi muốn biết vì đâu mà ngài phải đau khổ dữ dằn như vậy. Sau cùng, Don Bosco đã nói:
    - Một trong các học sinh đã lăng mạ và sỉ nhục cha. Phần cha, cha không chấp nhất điều ấy. Nhưng điều tệ hại là em đang đi trên con đường xấu và ai biết rồi em sẽ kết thúc như thế nào.
    Brosio cảm thấy bị xúc phạm. Cậu vung tay với vẻ tức giận và đoan chắc với Don Bosco là cậu sẽ tìm cách trả thù cho ngài. Don Bosco chăm chú nhìn cậu và nói:
    - Con muốn trả thù cho cha, phải không ? Con có lý; nhưng với một điều kiện: chúng ta sẽ cùng nhau trả thù. Thế nào, con có chịu không ?
    - Thưa cha, chịu.
    - Vậy, con đi với cha.
    Ngài liền dẫn cậu tới nhà thờ để cầu nguyện cho đứa học sinh hỗn láo đã xúc phạm tới ngài.
    Sau này Brosio nhớ lại:
    - "Tôi tin chắc Don Bosco đã cầu nguyện cho cả tôi nữa, vì trong lúc đó tôi cảm thấy mình trở nên một người khác, tôi đã thật sự thay đổi. Sự tức giận đối với học sinh ấy đã chuyển thành sự tha thứ".
    Don Bosco thường khuyên như sau:
    - "Các con hãy nhớ rằng tha thứ có nghĩa là quên đi mãi mãi. Nếu các con muốn nhận được nhiều, nơi học sinh của các con, các con đừng bao giờ tỏ ra giận dỗi đối với bất cứ em nào. Hãy luôn tha thứ".
    Có một cái gì linh thiêng và huyền diệu trong sự tha thứ, vì tha thứ có thể giải hòa điều mà người ta cho là tuyệt đối không thể giải hòa được.
    Muốn biết tha thứ, trước hết cần phải cầu nguyện. Không có cầu nguyện, người ta sẽ luôn cay đắng nhớ tới những xúc phạm người khác đã gây ra. Sự cầu nguyện sẽ rút hết nọc độc còn sót lại trong tư tưởng. Cha mẹ và nhà giáo phải dạy cho trẻ em bí quyết này.
    Một nhà giáo dục đã viết: "Bạn muốn trả thù ư ? Hãy cầu nguyện cho người đã xúc phạm tới bạn. Chỉ cần đọc một kinh Kính mừng. Nó giống như nhỏ một ít dầu vào nước sôi của cơn nóng giận. Mọi sự sẽ êm dịu ngay".
    #_Thiên_Chúa_Ba_Ngôi
     

    Log in or sign up to view

    See posts, photos and more on Facebook.

     
     
     
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - NHÂN ĐỨC THA THỨ

  •  
    Chi Tran -LEYEN

     
     
     
     


     
    NHÂN ĐỨC TRONG GIA ĐÌNH: THA THỨ
     
    “Với những người phạm lỗi vì không biết, hãy sửa dạy và giúp họ sám hối vì Đức Chúa là Đấng tha thứ và giàu lòng thương xót”
    AL-QUR’AN 16:19
     
    1/ Tha thứ là gì?
    Mọi người đều có lầm lỗi. Tha thứ là cách bỏ qua lỗi lầm của người khác và yêu thương họ như trước khi họ phạm lỗi. Sự tha thứ không có nghĩa là bạn không hề cảm thấy bị tổn thương, hoặc coi những chọn lựa sai lầm của người khác là đúng đắn. Nhưng tha thứ là tự cõi lòng, bạn cho người khác một cơ hội.
    Mặc dù người khác sai trái, hoặc họ thực sự làm bạn bị tổn thương nhưng bạn có thể bỏ qua những gì họ đã làm. Bạn cũng không cứ vào lầm lỗi mà xét xử họ. Tha thứ là không trừng phạt người mắc lỗi cho dù họ đáng phải chịu như vậy.
    Bạn cũng có thể tha thứ cho chính mình; nhất là những khi bạn làm những việc nuối tiếc và ước rằng mình đã không làm. Tha thứ cho chính mình là không trừng phạt bản thân, và không tuyệt vọng vì sự sai lầm. Bạn bước tiếp, sẵn sàng làm khác đi với lòng thương cảm cho chính mình và tin rằng bản thân có thể thay đổi.
    2/ Tại sao cần thực hành tha thứ?
    Đấng Tạo Hóa ban cho chúng ta có khả năng tự do để chọn lựa. Có tự do nghĩa là chúng ta có khả năng thực hiện điều tốt hay xấu. Với nhiều và rất nhiều lý do, nhiều khi chúng ta chọn làm những việc sai trái và gây tổn thương người khác. Mọi người có thể một hoặc nhiều lần trong đời đã làm như vậy. Đôi khi nó có thể là việc nhỏ như bạn không thực hiện điều đã hứa; đôi khi là những sự việc lớn hơn như nói dối hay trộm vặt. Khi một người bị tổn thương hay thất vọng tha thứ cho ta, ta có một cơ hội mới. Chúng ta có thể bắt đầu lại và làm điều đúng đắn.
    Sự tha thứ rất quan trọng. Nếu bạn làm điều gì đó đáng hổ thẹn, nhưng bạn tha thứ cho chính mình, thì bạn có thể học được từ chính lỗi lầm đó. Những ai không tha thứ cho mình thì cũng khó tha thứ cho người khác.
    Nếu ai đó không biết tha thứ thì người xung quanh cảm thấy lo lắng khi ở bên họ. Những người không thực hành sự tha thứ, thường xét đoán và chỉ trích người khác; đồng thời, ít cho người khác cơ hội để cải thiện.
    Tha thứ là cách tốt nhất để động viên bản thân và người khác trở nên tốt hơn, cố gắng hơn và có những thay đổi cần thiết.
    3/ Cách thực hành sự tha thứ
    Trước hết, bạn có thể thực hành sự tha thứ bằng cách thừa nhận lỗi lầm của mình hay người khác đã gây ra. Đối diện với sự thật về những gì xảy ra cho chúng ta sự can đảm. Bạn có thể cảm thấy buồn và tức giận. Hãy để những cảm xúc đó đến và để chúng đi như chiếc lá trôi trên dòng nước.
    Khi bạn tha thứ, bạn không trừng phạt người khác bằng cách trả thù hay mang ác cảm. Bạn cũng không trừng phạt mình bằng cách gán cho mình cái tên không tốt.
    Hãy xem xét những gì xảy ra, trân trọng cảm xúc của bạn, hãy suy nghĩ, và quyết định điều gì cần thay đổi để sửa lại. Thiên Chúa luôn sẵn sàng tha thứ cho chúng ta khi chúng ta nhìn nhận lỗi lầm. Bạn cũng có thể làm như vậy.
    Điều khó tha thứ nhất trong bạn là điều sai trái lặp đi lặp lại. Đó là thói quen bạn khó có kiểm soát được. Khi bạn biết thực sự tha thứ cho mình thì mọi sự sẽ suôn sẻ. Hãy thay thói quen cũ bằng những cách thức mới để tha thứ cho chính mình. Nếu ai đó liên tục gây ra cho bạn điều phiền toái mà không xin lỗi thì sự tha thứ sẽ giúp cho họ. Bạn cũng cần tránh những dịp để họ có thể gây tổn thương cho bản thân.
    Khi phạm một sai lầm, bạn xin Thiên Chúa chúc lành và ban cho bạn sự can đảm để thay đổi. Tha thứ cho phép bạn học được từ chính sai lầm. Đôi khi bạn là người thầy tốt nhất cho chính mình.
    Một người có lòng tha thứ phản ứng thế nào?
    Một người bạn tình cờ làm vỡ món đồ mà bạn thích?
    Người khác trễ hẹn?
    Bạn làm điều bạn cảm thấy nuối tiếc?
    Bạn của bạn lấy đồ mà chưa hỏi ý kiến bạn?
    Người khác nổi nóng, và xin lỗi muộn màng?
    4/ Dấu hiệu của sự thành công
    Chúc mừng bạn! Bạn đang thực hành sự tha thứ khi:
    Ý thức rằng mọi người đều có lỗi
    Nhận trách nhiệm về lầm lỗi của mình
    Chia sẻ cảm xúc mà không trả thù
    Không tạo cơ hội cho người bất cẩn làm tổn thương bạn
    Sửa sai thay vì trừng phạt bản thân
    Đón nhận sự tha thứ của Thiên Chúa
    Hãy cố gắng khi
    Sợ nhìn nhận lỗi lầm của mình
    Xét đoán và chỉ trích người khác hay chính mình
    Trả thù hay giữ ác cảm
    Tạo dịp cho người bất cẩn làm tổn thương bạn
    Cảm thấy tuyệt vọng và bất lực trước thói quen xấu
    Cứ phạm cùng một sai lầm mà không chịu học hỏi
    Khẳng định:
    Tôi tha thứ cho chính mình và cho người khác. Tôi học được từ chính sai lầm của tôi. Tôi có thể thay đổi để sự việc tốt hơn.
    Nguyên bản: The Family Virtues Guide: Simple Ways to Bring Out the Best in Our Children and Ourselves
    Tác giả: Linda Kavelin Popov
    Dịch giả: Hướng Dương