6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - THƯA DẠ-VÂNG

  •  
    Nguyen Quang Tuyen
    Wed, Jan 11 at 7:52 PM
     
     

    NGỌT NGÀO HAI CHỮ DẠ THƯA

    53
    Người miền Nam không nói ” vâng, ạ!” mà nói ” dạ, thưa”.
    – Một cân củ đậu hết hai mươi nghìn chị ạ! – người miền Nam sẽ nói:” Dạ, một ký củ sắn của chị hết hai chục ngàn!”
    – Vâng, đúng rồi đấy ạ! – người miền Nam sẽ nói:” Dạ thưa, đúng rồi!”
    – Vâng, cháu chào bác, bác mới đến chơi ạ! – người miền Nam sẽ nói :” Dạ thưa cô, cô mới tới chơi! “
    Từ nhiều năm đổ lại đây, tiếng ” dạ thưa” vắng bóng dần trong văn hóa nói, viết của người dân miền Nam, thay vào đó là tiếng ” vâng, ạ” được xài tùy tiện, đại trà tới mức nghe hoài nhàm lỗ tai, đôi khi biến câu nói trở nên vô hồn, khuôn khổ, giả tạo.
    Chẳng biết rõ nguồn cơn từ đâu tiếng ” vâng, ạ” in sâu và bén rễ trong lớp trẻ miền Nam tới làm vậy. Chỉ biết là khi bạn dễ duôi để văn hóa miền Bắc xâm nhập và thay đổi văn hóa nói, viết của người miền Nam thì bạn không đủ bản lãnh đặng tự hào mình là con cháu người miền Nam đã từng thừa hưởng nền tảng giáo dục tốt đẹp, tử tế, nhân văn nữa.
    Dưới đây là một bài viết hay từ trang nhạcxưa.vn mà mình vô tình đọc qua:
    – – –
    Khi xem lại các phim nhựa của Sài Gòn làm trước năm 75, hoặc gần hơn, nếu xem các cô, chú ca sĩ của thế hệ trước 75 trả lời phỏng vấn, các bạn dễ dàng nhận thấy rằng không bao giờ thiếu vắng tiếng dạ tiếng thưa trong đối đáp với nhau, dù đó là nói chuyện với người lớn tuổi hơn hoặc nhỏ tuổi hơn thì đều như vậy.
    Hoàng Oanh – cô ca sĩ, cựu nữ sinh Gia Long quê ở Mỹ Tho, khi trả lời phỏng vấn của các đài ở hải ngoại, vẫn xưng là “dạ thưa chị”, “dạ chưa anh”… dù người đối diện chỉ đáng tuổi con cháu.
    Điều đó không phải chỉ có trong phim ảnh hay trong các đoạn phỏng vấn, đó là một nét văn hóa nói chuyện thông thường của Sài Gòn xưa, và ít nhiều vẫn còn cho đến nay đối với những người Sài Gòn gốc.
    Người Sài Gòn thân tình, lịch sự, không trịch thượng, luôn nói chuyện một cách hòa nhã và ngọt ngào như vậy không biết từ bao giờ, không phải ngọt theo kiểu khen lấy lòng hay xã giao. Mà là những tiếng dạ, thưa, cám ơn, xin lỗi… đã nằm sẵn trong tim và nằm ngay cửa miệng.
    Những tiếng dạ thưa đó, ngày nay có lẽ trở thành thứ quý hiếm. Xưa có mà nay tự nhiên biến mất, có phải là do cuộc sống hiện đại quá vội vàng, người ta cắt bớt chữ nghĩa đi để nói cho nhanh, phù hợp với chủ nghĩa yêu cuồng sống vội, hay là do giá trị của vật chất đã tỉ lệ nghịch với giá trị của con người?
    Nhắc về tiếng dạ, tiếng thưa là tôi lại nhớ đến cụ Bùi Giáng khi đưa 2 chữ này vô bài thơ ngắn của ông về Huế như sau:
    Cô nương mắt ngọc răng ngà
    Nhìn bồ tát gọi rằng là: dạ thưa
    – Dạ thưa phố Huế bây giờ
    Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương
    Dạ thưa của con gái Huế nó khác vùng miền khác, rất nhỏ nhẹ và ngọt như mía lùi.
    Sống ở cuộc đời chưa lâu lắm, nhưng cũng vừa đủ để tôi nhận ra một điều rằng người ta có thành công hay không, quá nửa là tùy thuộc vào thái độ của họ khi giao tiếp với mọi người, đó là những tiếng dạ, thưa… làm mát lòng người khác. Đó không phải là sự xun xoe lấy lòng, mà đó là văn hóa giao tiếp thông thường giữa những con người văn minh và lịch sự. Mà thú thật là tôi thì chưa thấy người nào có sự nghiệp thành công (tự thân) mà không văn minh, lịch sự cả.
    Xin chép ra đây câu chuyện được kể trên mạng, không biết là có thật là là sáng tác, nhưng đọc xong ngẫm thì thấy nó rất đời thường và quen thuộc trong cuộc sống:
    *** Vào một buổi chiều muộn, sau khi mua ít đồ từ chợ bước ra, tui thấy một bà cụ chừng bảy mươi. Bà ăn mặc đẹp đẽ thẳng thớm, tóc bới cao, gương mặt trang điểm nhẹ, bày chiếc bàn xếp ra sau đuôi xe mình, đặt mấy nải chuối xanh trên đó. Ngang qua, bà cười thật tươi với tui:
    – Cậu ơi, mua dùm tui nải chuối đi cậu, chuối xiêm nhà trồng ngon dữ lắm.
    Cái thằng chẳng mấy khi ăn chuối định cám ơn rồi lướt qua nhưng đành dừng lại. Có lẽ bị nắm níu bởi cái giọng nói quá chừng ngọt.
    – Bao nhiêu một nải vậy bà ơi?
    – Dạ thưa cậu, năm đồng. Cái này là chuối xiêm nên nó mắc hơn chuối thường một chút.
    – Vậy bà cho con hai nải nhe.
    – Cậu ơi, sắp tối rồi, hay là cậu lấy giúp bà già bốn nải này luôn đi. Ăn hổng hết mình bỏ tủ lạnh hoặc nấu chè hay làm chuối chiên cũng ngon. Chưng cẳng tui bị khớp, ngồi từ chiều giờ bán được có một nải. Tối rồi, cậu lấy hết, tui tính 18 đồng thôi.
    – Dạ được rồi, bà lấy hết cho con đi.
    Bà cẩn thận gói mỗi nải vô từng bịch riêng, còn dặn dò thêm cách phân biệt chuối xiêm đen và xiêm thường. Thằng tui cứ đứng xớ rớ hoài, hỏi thăm đủ thứ. Là để được nghe cái giọng nói ngọt mềm, được nghe cái cách nói của một người Sài Gòn, khi trước mỗi câu trả lời, bà đều “dạ thưa cậu”. Thấy đâu đó bóng dáng bà nội bà Tư, thấy mình như đang đứng giữa cái vùng đất đã từng được lớn lên, với những con người hiền hoà, khiêm nhường và quá đỗi ngọt ngào trong ứng xử.
    Tự nhiên thấy quê hương ở ngay trân chỗ này, ngọt ngào vô phương.
    Bà Tư, bà nội hay bà bán chuối của tui, chẳng ai được học cao nhưng cái văn hoá ứng xử của họ sao mà văn minh mà dễ thương quá trời quá đất. ***
     
     


     

    --

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - TẾT TRONG NIỀM NHỚ - HỌC PHẠM

  •  
    Hoc Pham
    Tue, Jan 3 at 6:05 PM
     
     
     +  Tìm Tết trong niềm nhớ  +| Minh Phúc
          ( Trang Nguyễn Ngọc Tư )
     
    "Hồi đầu chạp về quê, chợt sững lại ngỡ ngàng với những luống cải xanh mần dưa má trồng bên mé hông nhà. Xen vào đó, là những cây bông cúc nhật,  bông vạn thọ đang lên lá xanh thẳm. Cái đám xanh được rào chắn bởi hàng rào tre cành nhỏ, tránh chút đỉnh đám gà háo bới, đụng đâu cũng mổ lốc cốc, cũng cào xới cho bầy con lút cút theo mình.
     
    Hỏi má, bộ má trồng mớ nầy cho Tết sao? Cái chân người già hơn bảy mươi, coi chừng mỗi lần múc nước tưới thì té nhào. Má nói: Ờ, tui biết. Mà trồng vậy cho biết có Tết.
    Chỉ là để cho biết có Tết, mà mấy năm liền, dù cái tay gãy xương sau lần trượt chân bên bờ nước, má vẫn giữ Tết bằng cách đến chạp, là lụi hụi ra vườn, chọn trái cà chua tròn trĩnh nhất, để dành trái bí xanh mượt mà nhất, chọn trong đám chùm ruột lắt lẻo những trái đầy đặn nhất, ngồi tỉ mỉ xăm từng mũi kim, để làm mứt. Thứ mứt ngọt ngắt, sắp ra cho xôm tụ bàn trà, chớ chẳng đứa nào ăn. Thấy má cứ thức đêm dậy sớm, trông từng mảng nắng giòn để phơi phóng đám mứt, bầy con cháu lắc đầu, nói má ơi, thời bây giờ hầu hết ai cũng kiêng đường, những thứ mứt của má có ai rớ chút nào đâu mà làm chi cho cực. Má cũng ngoan cố lắc đầu nói: Ờ, tui biết. Mà kệ tụi đi. Làm vậy mới biết có Tết.
    Những mùa Tết như vậy dường như quá là xa..., nên thấy tháng ngày trôi qua chỉ là cái dịp để thở một tiếng dài: ờ, thì hết năm. Đủ đầy quá hóa ra lại thiếu đi cái gì đó rất thiêng liêng. Như không còn thấy cảnh ai đó chờ lặt lá mai, hồi hộp coi nó đơm được bao nhiêu nụ. Người ta có thể thuê mai từ nhà vườn, những cây mai trổ sẵn nụ bông đầm đìa về đặt trong sân nhà, hết Tết thì dẹp đi. Không còn thấy ai đó để dành cái đìa thiệt ngon, quăng chà chôm xuống rủ cá vào làm tổ, để cuối năm xúm lại tát đìa kiếm mấy con cá lóc cá trê ngon lành bữa ba mươi nướng cúng.
    Và người ta vẫn ào ào sống, đơn độc trong từng nỗi nhớ điều xưa cũ. Như bây giờ, kêu tả lại mùi khói của pháo Tết, chắc khó mà tả sao cho ra.
    ...
    Riêng người xa xứ nọ, nhớ Tết gói ghém trong niềm mong ước cũ kỹ, rằng dẫu sao thì, nhìn thấy ngoài sân còn luống cải xanh, biết má còn khỏe. Biết cái Tết ở trong lòng mình, hẳn còn trọn vẹn được ít nhiều năm nữa."/.
     
    -----------------------------------------------



     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - BAO LA TÌNH MẸ - LM LEO NÚI

 
 
 
 LÒNG MẸ BAO LA
 
 
 
 
May be an image of 2 people and text that says 'Noel Joyux'
 
 
 
 
 
 
 LÒNG MẸ BAO LA NHƯ BIỂN THÁI BÌNH
 
Cánh Cò Trong Câu Hát Mẹ Ru
Tôi rất thích bài Lòng Mẹ của Y Vân. Ngay câu đầu bài hát đã cho tôi một cảm giác thật nồng nàn của tình mẹ.
"Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào".
 
Giai điệu mượt mà làm cho tâm hồn chúng ta càng thấm thía hơn về tình cảm sâu nặng mà mẹ dành cho con, thật bao la, vĩ đại! Mẹ chưa từng giữ lại gì cho mình, cả đời mẹ hi sinh cho con, mẹ cho con cả tuổi xuân, sắc đẹp, và quan trọng nhất đó là tình y…
See more
 
 --------------------------------------
 
 
 
 
 
 

 

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - TS DUYỆT - GIA ĐÌNH THÁNH GIA

  • GIA ĐÌNH TRONG

    Ý NGHĨA THÁNH GIA NAZARETH

    Lễ Kính Thánh Gia

    30 tháng 12 năm 2022

     

    Trần Mỹ Duyệt

     

     

    Thánh Gia, một gia đình Thánh gồm người chồng, người vợ và người con. Đó là Thánh Giuse, Mẹ Maria, và Chúa Giêsu.

     

    Hơn lúc nào hết, trong thế giới hôm nay nền tảng và giá trị gia đình đang bị phá vỡ và coi thường. Suy niệm về Lễ Thánh Gia mở ra cho chúng ta một cái nhìn trung thực, giá trị, và ý nghĩa thánh thiện của ơn gọi hôn nhân, và của gia đình.

     

    Chị Lucia trước khi qua đời đã tiết lộ, trận chiến cuối cùng giữa Satan và Thiên Chúa là trận chiến gia đình. Nó và các quỉ thần đang cố gắng làm mọi việc kể cả những gì xấu xa nhất để phá vỡ ơn gọi hôn nhân, phá đổ nền tảng của gia đình. Chúng tìm mọi cách để đưa con người vào những suy nghĩ phản văn hóa, phản giá trị luân lý và đạo đức về gia đình, như việc sống với nhau mà không cần cưới hỏi, coi nhẹ và bình thường hóa việc ly dị, phá thai, và hôn nhân đồng tính.

     

    Phá vỡ, hủy diệt nền tảng của ơn gọi hôn nhân và gia đình, vì Satan hiểu rằng gia đình là hình ảnh của Gia Đình Thiên Chúa Ba Ngôi, một gia đình được nối kết bằng tình yêu. Chúa Cha yêu Chúa Con. Chúa Con yêu Chúa Cha và tình yêu của hai Đấng phát sinh ra Chúa Thánh Thần. Gia đình cũng phản ảnh tình yêu mà Thiên Chúa dành cho con người khi Ngài phối hợp Adong và Evà, gia đình đầu tiên của nhân loại. Adong đã say đắm và gọi Evà là “xương và thịt” của mình: “Đây là xương của xương tôi và thịt của thịt tôi.” (Gen 2:23)

     

    Thánh Gia Nazareth phản ảnh đúng nghĩa một gia đình với vai trò, chức năng của người chồng là Thánh Giuse, người vợ là Đức Maria, và người con là Đức Giêsu Kitô. Trong gia đình này mọi người đã sống, đã sinh hoạt, đã trải qua những gian nan, thử thách, và vất vả như bao gia đình khác. Các Ngài đã trải qua cái nghèo ở hang bò lừa Belem, ở trong căn nhà tại Nazareth. Các ngài đã trải qua những giây phút lặn lội, vất vả, nguy hiểm trên đường trốn chạy Herôđe. Các ngài cũng đối diện với những hiểu lầm, những khó khăn khi tìm hiểu ý nghĩa công việc của nhau. Trong vai trò làm cha mẹ, các Ngài đã phải băn khoăn, lo lắng khi lạc mất con, khi nghe con trả lời những câu hỏi mà các Ngài không hiểu. Và cuối đời, Mẹ Maria đã trải qua cuộc sống góa bụa, sống với Gioan, vị Tông Đồ do Chúa Giêsu trối lại trên thập giá.

     

    Những hình ảnh ấy rất gần gũi, rất thân thiết, và cũng rất chân thật với cuộc đời của phần đông chúng ta trong vai trò làm chồng, làm vợ, làm cha mẹ, và làm con cái. Nhiều lúc vui, hạnh phúc, nhưng cũng nhiều lúc rất lo lắng, phân vân, rất buồn khổ vì không được những người thân trong gia đình hiểu, thông cảm và chia sẻ những gì mình nghĩ, cũng như những gì mình làm.

     

    Đi sâu vào thực tế và để áp dụng trong cuộc sống khi suy niệm về Gia Đình Nazareth, chúng ta có thể tìm thấy ý nghĩa của nó dựa theo trích đoạn Tin Mừng của Thánh Luca phối hợp với Tin Mừng của Thánh Mátthêu.

     

    Thánh Luca ghi lại cảnh các mục đồng sau khi đến Belem, đầu tiên là họ “thấy Maria, và Giuse, và Hài Nhi nằm trong máng cỏ” (Luca 2:16). Một cách tương tự, Thánh Mátthêu ghi lại cảnh ba vua khi đến kính viếng Chúa Hài Đồng, các ngài “đã thấy hài nhi cùng với mẹ mình là Maria…” (Mat 2:11).

     

    Những gì các thánh ký đã diễn tả trên cho ta cảm nhận rằng, vai trò người phụ nữ rất quan trọng trong việc duy trì và bảo vệ hạnh phúc gia đình. Khi vào nhà ai, việc đầu tiên người khách thường để ý đến là sự ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ, và cách tiếp đón niềm nở của người vợ. Điều này phản ảnh rất đúng văn hóa Đông Phương khi cho rằng, “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.”

     

    Chính Đức Maria đã xây nên tổ ấm Nazareth. Mẹ đã làm cho tổ ấm này trở nên cái nôi hạnh phúc để cùng với Thánh Giuse nuôi dưỡng và giáo dục Con Thiên Chúa. Mẹ là người đàn bà, người phụ nữ làm tăng giá trị và sự hãnh diện của ngôi nhà, đúng hơn là người chủ nhà là thánh Giuse. Đây cũng là điều mà văn hóa Việt Nam, văn hóa Á Đông đã từng ca ngợi những người chồng may mắn: “Giầu vì bạn, sang vì vợ.” Đức Maria là người đầu tiên được nhìn thấy khi bước vào căn nhà Nazareth.     

     

    Tuy nhiên khi nhìn vào mái ấm Nazareth, chúng ta không được quên những gì mà Thánh sử Mátthêu đã viết về thánh Giuse.

     

    Trong biến cố trốn chạy qua Ai Cập, Thánh sử ghi lại những lời thiên thần đã nói với Giuse: “Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai Cập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hê-rô-đê sắp tìm giết Hài Nhi đấy !” (2:13). Và trong khi đang ở Ai Cập: “ Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người về đất Ít-ra-en, vì những kẻ tìm giết Hài Nhi đã chết rồi.” (2:20).

     

    Cả hai câu Thánh Kinh trên nói lên trách nhiệm bao bọc, che chở, và quan tâm lo lắng cho gia đình, cho những người thân thuộc về người chồng, mà trong trường hợp này là của Thánh Giuse. Không hề quản ngại gian nan, khốn khó. Không sợ phải hy sinh chính mình dù là bất cứ lúc nào, dưới bất cứ hoàn cảnh nào. Thánh Mátthêu ghi rõ, hai lần Thánh Giuse bị gọi dậy: một lần ban đêm, và một lần có thể là ban ngày để hoàn thành sứ mạng lo lắng, bao bọc, và che chở cho sự an nguy của những người thân trong gia đình. Cả hai trường hợp ấy, Ngài đã mau mắn “chỗi dậy”. Hình ảnh thánh Giuse cũng chính là hình ảnh của những người chồng đúng nghĩa, mà ta thường nói: “Đàn ông xây nhà”.

     

    Nếu mong muốn có một gia đình hạnh phúc. Muốn bảo vệ và nâng đỡ những người mình thương thì hình ảnh ngôi nhà là hình ảnh thân thuộc nhất. Người Mỹ có câu: “Home sweet home” –  Không đâu bằng nhà. Và xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc không hẳn là một ngôi nhà vật chất, to lớn, đồ sộ, nguy nga, tráng lệ với nhiều phòng ốc; đúng hơn, là ngôi nhà tinh thần, đó là một tâm hồn quảng đại, vị tha, yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì vợ, vì con.

     

    Sau cùng không thể thiếu khi nói về gia đình, là người con. Trong Gia Đình Thánh Gia, người con đó là Chúa Giêsu.

     

    Nhưng nói đến những người con, chúng ta không thể không quan tâm đến giới trẻ hiện nay. Bởi vì ngày nay, các em cũng đang gặp nhiều cám dỗ, cạm bẫy trong các môi trường từ nhà ra đến ngoài xã hội. Nhiều em bất hạnh bị sinh ra trong các gia đình nghèo khổ, túng thiếu rồi bị bỏ rơi, quên lãng, hoặc bị lợi dụng và hành hạ. Nhiều thai nhi đã phải chết vì bị phá thai. Các em không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời! Điều này khiến chúng ta phải suy nghĩ đến vai trò, trách nhiệm giáo dục của cha mẹ…

     

    Trong nhà Nazareth: “Giêsu lớn lên trong khôn ngoan và nhân đức, và ân nghĩa đối với Thiên Chúa và con người.” (Luca 2: 52).

    Làm sao để người con được lớn lên khôn khoan, nhân đức, và ân nghĩa trước Thiên Chúa và con người? Đây là câu hỏi mà những người làm cha mẹ phải thường xuyên tự hỏi mình?  

     

     

    “Xin biến đổi gia đình chúng con thành một gia đình Nazareth khác.

    Nơi mà bình an, hoan lạc và yêu thương ngự trị.”

    (Mẹ Thánh Têrêsa Calcutta).

     

     

    Lễ Thánh Gia,

    30 tháng 12 năm 2022

     

     

    --