13. Tìm Gặp Chúa Thật Nhanh

TÌM GAP CHÚA THẬT NHANH -NIỀM HY VỌNG CHÚA CHỮA LÀNH

Niềm hy vọng cầu Chúa chữa lành thân xác và tâm hồn mỗi người chúng ta

                                ĐẠO BINH ĐỨC MẸ

Sáng nay mở máy chúng tôi nhìn thấy được hai cảnh đời mà không có cảnh nào kiềm được nước mắt để chúng thôi rơi. Cảnh thứ nhất là cảnh của một cháu trai bị bệnh lạ suốt 14 năm dài cứ nằm ì trên chiếc giường cô độc. Một chứng bệnh mà giới y khoa bên VN không thể chữa được và nếu có chữa được thì cháu cũng không có cơ hội để được chữa vì nhà quá nghèo.
 
Bệnh của cháu lạ lùng chưa từng thấy là từ ở các khớp xương nó mọc ra những nhánh gai xương làm cho cháu co quắp người lại, cứng đơ không cục cựa nhúc nhích gì được vì đau lắm. Như chúng ta ai cũng biết là người bị bệnh gout khi trổ bệnh thì nó đỏ và nhức nhối không bước đi nổi dù chỉ là ở một ngón chân thôi. Còn đàng này thì cháu nó bị xương mọc nhánh lộ hẳn ra ngoài cả khắp châu thân nhìn thấy khủng khiếp lắm, chúng tôi chưa từng thấy bao giờ. Nên cháu không thể mặc quần áo gì được.
 
Còn chuyện thứ hai nếu so sánh thì lạy Chúa không biết ai ít đau đớn hơn ai?. Đó là có một cháu gái năm nay được 26 tuổi rất là xinh đẹp, tràn đầy nhựa sống, vừa mới lấy chồng cách nay không lâu. Có bầu rồi mới sanh con chưa kịp bồng ẵm gì thì đã phải bị cưa cả tứ chi vì áp xuất xuống quá thấp; thấp cách trầm trọng vì cháu đã bị nhiễm trùng máu. Sự nhiễm trùng này nó đã đi khắp từ trên đầu, cơ thể và khắp nội tạng. Bởi áp xuất quá thấp nên máu đã không thể đem xuống nuôi tứ chi nên dần chúng bị thâm đen, teo khô và bị hủy hoại nên cần phải cắt bỏ.
 
Chuyện thứ nhất xem ra cháu trai mang chứng bệnh LẠ này thì chỉ có mình cháu và cha mẹ cháu chịu đựng suốt 14 năm dài NHƯNG câu chuyện thứ hai rất thương tâm này chắc ai thấy cũng không biết tương lai gần nó sẽ ra sao vì gia đình giờ có một người vợ, người mẹ trở thành người tật nguyền. Chỉ riêng người mẹ trẻ này thì chúng ta đoán biết con của chị đã là niềm hy vọng, động lực mạnh mẽ nhất, cho chị sức sống mãnh liệt mà chị cần phải phấn đấu để cho đứa con có mẹ. Rồi sau này có ra sao thì ra nhưng trong đầu chị chắc cũng đã đoán biết và quyết định sẽ không đòi hỏi gì hơn nếu anh chồng có bỏ chị và con ra đi, để anh bước thêm bước nữa!?.
 
Xin cho Ánh Sáng Thiên Chúa chiếu rọi tới đâu thì chúng con được chữa lành tới đó cùng xua đuổi mọi sự tối tăm, sự dữ và mọi cám dỗ xa khỏi chúng con. Để chúng con sống trên trần gian này hiểu rằng chỉ có Chúa, Người là mục đích duy nhất để chúng con thờ phượng, cảm tạ, tri ân, ca khen một Thiên Chúa vô cùng toàn năng, hằng hữu và hằng trị đời đời.
 
Vì ngoài Chúa ra ai có thể ban cho chúng con hạnh phúc đích thực? Ai cho chúng con niềm hy vọng, bình an và an ủi khi chúng con gặp những chuyện không thể tránh được như ở trên? Và ai có thể ban cho chúng con cuộc sống vô vàn hạnh phúc ở đời sau nếu không phải là Thiên Chúa duy nhất??. Amen.
 
 
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
4 tháng 1, 2019
Chia sẻ Bài này:
 

Related posts

 

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH - CÁI MÁC TU SĨ

CÁI MÁC TU SĨ

 

Từ khi tôi thấy lòng mình khao khát dâng đời mình cho Chúa, dường như tôi chưa mảy may nghĩ rằng mình sẽ làm gì vĩ đại sau này và tôi cũng chẳng ước mong người khác phải chào mình là “Thầy”.

Tôi và anh hẹn gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ ven đường giữa một buổi trưa Sài Thành đầy nắng và gió. Hai anh em chúng tôi đã lớn lên cùng nhau nơi mang vị của biển và hôm nay, chúng tôi có dịp gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài xa vắng. Gặp anh, trò chuyện cùng anh đã gợi nơi tôi có nhiều cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Những cảm xúc không chỉ dừng lại là cảm xúc thông thường mà giữa những người bạn hay dành cho nhau nhưng còn là nỗi niềm về một phận người, một hướng đi mà anh đã gói gọn nó trong cụm từ “cái mác của tu sĩ”

Sau khi tôi tốt nghiệp cấp III, chúng tôi ao ước dâng hiến đời mình trong ơn gọi tu trì. Tôi tham gia tìm hiểu Dòng Tên, còn anh chọn theo linh đạo Phan Sinh. Sau đó, vì một lý do nào đó khiến anh chuyển hướng. Rồi anh tiếp tục dấn thân ơn gọi đời mình trong ơn gọi Dòng Tên và thế là tôi lại được sống chung một nền linh đạo với anh. Đến năm 2016, tôi tạm rời xa mọi người và cả anh- người bạn thân chí cốt- để bước vào Nhà Tập. Sau 2 năm, tôi tuyên Khấn Lần Đầu. Khi nói chuyện với mọi người và không quên hỏi thăm thông tin của anh, tôi biết rằng anh cũng đã chuyển hướng để chọn một cuộc sống mới. Vâng, đường ơn gọi của anh khá lận đận và gập ghềnh vì cuộc sống vốn dĩ chẳng có một mẫu số chung nào cho tất cả mọi người cả.

Hôm nay gặp lại anh, tôi nhận ra trên nét mặt của anh đã dần phai đi sự vô tư, ngây thơ thuở nào mà dần thay vào đó là sự dạn dày của sương gió và cả nỗi lo cho cơm, áo, gạo, tiền. Sau khi anh chọn đời sống mới, anh đã phải vất vả nhiều để mưu sinh. Chúng tôi kể cho nhau nghe đủ mọi chuyện đã xảy ra. Anh kể cho tôi nghe về đời sống “độc thân vui tính” và cuộc sống ở khu trọ của anh. Tôi lại kể cho anh nghe về đời sống học tập và những niềm vui nho nhỏ trong đời sống cộng đoàn hiện tại. Chúng tôi cũng ôn lại những kỷ niệm đẹp thời còn ở xứ quê.

Anh thở dài rồi nói một câu vô cùng chân tình khiến tôi chợt bừng tỉnh như người đang giữa cơn mê rằng “Tao nghĩ là làm gì thì làm, cái mác tu sĩ đôi khi cũng là một điều tốt” rồi anh đưa mắt nhìn xuống ly cà phê đen vẫn còn đọng nguyên lớp đường trắng dưới đáy. Chắc hẳn với anh lúc này thì vị đắng của cà phê cũng cùng vị với cuộc đời anh vậy.

Cơn gió thu bất chợt ghé ngang qua chỗ chúng tôi ngồi và nó dường như cũng mang đến nhiều nỗi niềm ưu tư khiến anh trầm ngâm, tư lự. Anh chia sẻ với tôi về đời sống trong những ngày đầu khi anh quyết định không theo đuổi đời sống tu trì nữa. Sự thất vọng, chán nản bao chùm lấy tâm hồn vốn nghệ sĩ, bay bổng của anh và dường như mọi thứ xung quanh đang nhất nhất quay lưng lại. Với anh, thật khó mà vượt qua cảm giác bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời đang trôi đi như vô tình trong khi những điều mà tưởng chừng như mình đã nắm trong tay thì nay theo con gió đầu mùa bay xa nơi tít tắp cách đột ngột. Lúc còn tìm hiểu, còn “đi tu” thì ai cũng muốn giúp, cũng muốn săn đón nhưng nay lại “xa rồi diễm ơi”

Tôi thắc mắc lắm chứ và muốn hỏi lý do tại sao anh lại nói như thế mà sao cố họng cứ nghèn nghèn không dám hỏi. Và rồi anh cũng giải thích thêm để tôi bớt ngộp thở. Số là từ khi anh thông báo rằng mình không đi tu nữa, anh đã mất đi không ít những mối tương quan mà vốn dĩ trước đây anh coi đó là chỗ thân thiết. Những người xưa kia đon đả đón tiếp anh như “thượng khách” thì nay lại trở nên những gương mặt “xã giao” làm anh ngán đến tận cổ.

Đó là không chỉ là câu nói từ chính những cảm nghiệm thực mà anh đã và đang phải trải qua khi chuyển từ cái người ta gọi là “thầy” sang một cuộc sống mới hơn. Từ câu nói của anh cũng khiến tôi ngẫm nghĩ nhiều về cuộc sống hiện tại của mình.

Điều mà anh bạn của tôi chia sẻ cũng đáng cho tôi suy nghĩ lắm chứ! Tôi cứ suy nghĩ mãi về “Cái mác tu sĩ” và cố tìm hiểu xem nó là gì? Với tôi, thì cụm từ ấy thường chỉ đến những con người dấn thân trong đời sống ơn gọi và dưới danh xưng là “Thầy”, là “Sơ” như một chức danh.

Quả thật, từ khi tôi thấy lòng mình khao khát dâng đời mình cho Chúa, dường như tôi chưa mảy may nghĩ rằng mình sẽ làm gì vĩ đại sau này và tôi cũng chẳng ước mong người khác phải chào mình là “Thầy”. Tôi chỉ ước mong rằng mình được sống cho Chúa trong từng việc nhỏ nhặt của cuộc sống giản đơn, tôi được sống với Chúa trong cầu nguyện và tình huynh đệ, tôi cũng được dấn thân cho Chúa qua những người nghèo và các công việc của Dòng trao phó. Thế nhưng, như anh bạn tôi nói, đôi khi “cái mác tu sĩ” vẫn lờ mờ đâu đó trong đời sống thường nhật của mình.

Có lẽ rằng nếu người ta biết tôi là tu sĩ thì tôi sẽ dễ nhận được những ưu đãi hơn người khác. Ngay chính kinh nghiệm của mình khi ngồi đợi trong một tiệm sửa xe máy. Ban đầu, tôi mang xe máy đến cho anh thợ sửa giúp vì máy cứ bị tắt hoài. Vì nghĩ rằng tôi không vội nên anh thợ cứ làm cho người khác, còn tôi mãi ngồi đọc cho xong cuốn sách mà quên để ý xe mình đã được sửa chưa. Hơn mười lăm phút sau, tôi thình lình nghe tiếng gọi tên mình từ trong nhà vọng ra, nhìn lên thì tôi thấy anh chủ đã đứng ngay trước mặt. Nói chuyện, chào hỏi một lát thì anh biết tôi đi sửa xe mà đợi nãy giờ chưa xong. Dĩ nhiên, sau cuộc trao đổi ngắn đó, tôi thấy anh chủ tiệm nói nhỏ với cậu thợ gì đó rồi vào nhà. Mười phút sau, xe tôi được sửa xong với hóa đơn tính tiền là 0 đồng.

Nhưng đâu phải đi tu là tìm những ưu đãi như thế. Nếu tu sĩ luôn tìm kiếm cơ hội để được ưu đãi, để bản thân mình luôn được tiếp đón cách trịnh trọng thì có lẽ đã đi ngược lại với đoan nguyện của một tu sĩ mất rồi. Điều anh bạn của tôi nói quả thật rất khó có thể nói hết thành lời. Bởi lẽ, không ít người nghĩ rằng tu sĩ như những vị “thánh sống”, đức độ và tri thức vì sống gần Chúa, luôn có tương quan mật thiết với Chúa hơn họ là những người sống ở đời nên có sự tiếp đãi khác với người khác. Khi còn ở Nhà Tập, tôi được dạy rằng người giáo dân chào tôi là “Thầy” không phải vì tôi mà là vì họ nhận ra được hình ảnh và bàn tay của Chúa đã và đang mời gọi tôi đi cùng con đường để làm thế giới tốt đẹp hơn nên họ mới chào “Thầy”. Một người bạn thời đại học của tôi đã chia sẻ trong ngày tôi tuyên khấn Lần Đầu rằng đời tu rất đẹp vì những bước chân của người tu sĩ vô cùng âm thầm, lặng lẽ. Trong khi bạn bè của mình đã trở thành ông này bà nọ ở trong những công lý lớn hay có những cơ hội thăng quan tiến chức thì những tu sĩ vẫn trầm mình trong những nếp sống của đời dâng hiến. Bản thân tôi cũng cảm nhận vẫn còn đó những khó khăn, thách đố trong đời sống dâng hiến của mình nhưng không thể không vượt qua.

Lời nói của anh bạn của tôi mang một nỗi đau mà chỉ có anh mới hiểu hết. Tôi cũng xin cảm ơn anh vì lời nói ấy, nhờ điều mà anh gọi là “Cái mác tu sĩ” để bản thân tôi ý thức rõ đời sống mình không phải là nơi để tìm kiếm danh vọng và quyền lực hay bất kỳ một ưu đãi nào cho mình cả nhưng cuộc sống mà tôi đã chọn là một đời sống của một tu sĩ nhỏ bé bước theo chân Chúa Giê-su vác thập giá chứ không chỉ đeo trên mình những “cái mác” mà thôi.  Cảm ơn anh bạn của tôi!

 

JB Nguyễn Phi Long, S.J.(dongten.net)

Reply Reply to All Forward More

Click to Reply, Reply All or Forward

 
 
 
 

One click away from your upgraded Inbox

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH -ĐỪNG SỐNG NHƯ NGƯỜI NGOẠI

  • Chi Tran
    <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.i
  •    
  • Kitô hữu mà sống như thể người ngoại

    GH  Francis

    Trong bài giảng thánh lễ tại nhà nguyện thánh Marta hôm 29/11/2018, Đức Thánh Cha Phanxicô suy niệm về sự huỷ diệt và niềm tin, thất bại và chiến thắng.

    Đức Thánh Cha cũng cảnh báo chúng ta không thể thoả hiệp giữa lối sống Kitô hữu với lối sống thế gian.

     

    Chung cục của thế giới và chung cục của mỗi chúng ta sẽ xảy ra vào một ngày: đó là chủ đề của phụng vụ Lời Chúa tuần này nói với chúng ta và hai bài đọc hôm nay cũng thế.

    Bài đọc thứ nhất trích sách Khải Huyền của thánh Gioan tông đồ, miêu tả sự sụp đổ của thành Babilon, thành phố tráng lệ – biểu tượng của thế gian, của xa hoa, của tự đủ, của sức mạnh thế giới này.

    Bài đọc thứ hai trích từ Tin Mừng theo thánh Luca tường thuật về ngày tàn của thành Giêrusalem – biểu tượng của thánh đô.

     

    Thành Babilon sụp đổ, mục nát

    Trong ngày phán xét, thành Babilon sẽ bị tiêu diệt cùng với một tiếng hô vang chiến thắng.

    Đức Chúa xử phạt rằng “Con điếm cầm đầu” sẽ sụp đổ và người ta sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của nó: “sào huyệt của ma quỷ, hang ổ của mọi thứ thần ô uế”.

    Đằng sau vẻ tráng lệ của mình nó hiện rõ sự thối nát, những lễ hội của nó chỉ là thứ hạnh phúc giả tạo, lừa lọc.

    Nó sẽ bị trừng phạt thẳng tay và “không ai còn tìm thấy nó nữa”.

    Trong thành ngươi, sẽ chẳng bao giờ còn nghe tiếng nhạc sĩ gảy đàn, ca hát, thổi sáo và thổi kèn, - chẳng còn tiệc tùng hoành tráng, không còn nữa

    Trong thành ngươi, sẽ chẳng bao giờ còn thấy thợ thủ công thuộc mọi ngành nghề - bởi vì ngươi không phải là thành phố của dựng xây, mà là thối nát.

    Trong thành ngươi, sẽ chẳng bao giờ còn nghe tiếng cối xay bột nữa. Ngươi sẽ là một thành được chiếu sáng nhưng lại không có ánh sáng. Thành ấy là thành thối nát.

    Trong thành ngươi, sẽ chẳng bao giờ còn nghe tiếng cô dâu chú rể. Có rất nhiều cặp đôi, có rất nhiều  người, nhưng lại chẳng có tình yêu. Sự sụp đổ ấy bắt đầu từ bên trong nó và sẽ kết thúc khi Đức Chúa nói: “Đủ rồi”.

    Và sẽ đến ngày Đức Chúa nói: “Đủ rồi đối với bộ mặt, với bề nổi của thế gian này”. Đó sẽ là cuộc khủng hoảng của một nền văn hoá mà người ta vẫn tin với sự tự hào, sung túc, chuyên quyền. Và kết thúc thế thôi.

    Giêrusalem đã mở cửa cho những thứ ngoại bang

    Giêrusalem sẽ nhìn thấy mình sụp đổ vì một loại sa đoạ khác: “sự mục nát do bội tín trong tình yêu, nó không có khả năng nhận biết tình yêu Thiên Chúa nơi Người Con Chí Ái”.

    Đức Chúa sẽ trừng phạt, sẽ để cho Thánh đô “bị những kẻ dân ngoại giày xéo, giẫm đạp” bởi vì nó đã mở con tim của mình cho những thứ ngoại bang.

    Có những thứ ngoại bang hoá, tà giáo hoá trong đời sống, trong hoàn cảnh Kitô giáo chúng ta.

    Chúng ta sống như những Kitô hữu ư?

    Xem ra là thế. Nhưng sự thật thì sao, chúng ta sống như dân ngoại tà đạo khi chúng ta theo đuổi những thứ này, khi chúng ta bước vào sự quyến rũ của Babilon và rốt cuộc, Giêrusalem sống như Babilon.

    Bạn muốn làm cho những thứ không thể dung hợp kết hoà với nhau. Và cả hai sẽ bị xét xử, kết án.

    Bạn là Kitô hữu ư?

    Hãy sống như một Kitô hữu.

    Bạn không thể trộn nước lã với dầu ô-liu được. Chúng luôn khác nhau.

    Rốt cục, có một nền văn hoá đối chọi nhau ngay trong chính mình:

    người ta nói mình là Kitô hữu mà sống như thể người ngoại.

    Ơn cứu độ dành cho những ai hy vọng nơi Thiên Chúa

    Trong hai bài đọc hôm nay, sau lời phán xử hai thành phố ấy, người ta sẽ lắng nghe lời Thiên Chúa, sau sự phá huỷ ấy sẽ là ơn cứu độ:

     “Và Thiên thần bảo:

    ‘Hãy đến đây: Hạnh phúc thay kẻ được mời đến dự tiệc cưới Con Chiên!

    Một đại lễ, đại lễ thực sự!”

    Có rất nhiều đau khổ, bi thương trong cuộc đời của chúng ta, nhưng hãy vượt lên những điều này, hãy nhìn đến những chân trời, bởi chúng ta được cứu độ và Thiên Chúa sẽ đến và cứu thoát chúng ta.

    Điều này dạy chúng ta sống những thử thách gian nan của thế gian này nhưng không thoả hiệp với tính thế gian, với tính ngoại bang tà giáo. Thoả hiệp chỉ đưa tới diệt vong thôi.

    Nhưng hãy sống trong hy vọng, đừng dính bén với cám dỗ thế gian và ngoại giáo, hãy nhìn về phía chân trời, hãy đặt hy vọng nơi Chúa Kitô, Thiên Chúa của chúng ta.

    Hy vọng là sức mạnh của chúng ta: hãy tiến bước.

    Nhưng chúng ta cần phải xin ơn Chúa Thánh Thần.

    Tất cả sẽ sụp đổ: chỉ những ai khiêm nhường còn ở lại

    Chúng ta hãy suy nghĩ về những thành Babilon của thời đại này, về những đế quốc hùng mạnh, như một Babilon ở thế kỷ trước đã sụp đổ.

    Và cũng thế những thành phố tráng lệ ngày nay sẽ tàn lụi.

    Và cuộc sống của chúng ta cũng suy tàn, nếu chúng ta tiếp tục đi theo con đường tà giáo hoá, dân ngoại hoá.

    Chỉ những ai đặt hy vọng nơi Thiên Chúa còn ở lại.

    Vì thế, chúng ta hãy mở con tim của mình với đức cậy

    và hãy tránh xa những hình thức dân ngoại hoá trong thế giới này.

    Trần Đỉnh, SJ - Vatican

    Edit  https://tramtubensuoi.blogspot.com/2018/12/kito-huu-ma-song-nhu-nguoi-ngoai.htt

       
     
     
     
     
     
     
     
     
     

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH - MỤC SƯ NEWMAN VÂNG PHỤC

 

  • nguyenthi leyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    Dec 2 at 11:49 PM
     
    Ảnh cùng dòng

     
    TRUYỆN NHÀ ĐẠO
     
    Renan: bất phục, mục sư Newman: vâng phục 

    Renan kiêu hãnh, bất tuân, tự ý lìa bỏ chủng viện Xuân Bích và lìa bỏ cả Giáo Hội nữa. Renan ra đi trong sự ngạo ngược và bất phục. 

    Trong lúc đó, mục sự Newman, danh tiếng nhất của Anh giáo lúc bấy giờ, lại xin trở về với Giáo Hội trong vâng phục. Vì vâng phục, Newman phải vào lại ngồi ghế chủng sinh ở trường Truyền Giáo Rôma để được tẩy não lại vì bị nghi ngờ đang còn lạc đạo, trong lúc những tác phẩm thần học của Newman đã hết sức danh tiếng khắp Âu châu và Mỹ châu.

    Vào học lại tại trường Truyền Giáo Rôma, Newman đã dẹp bỏ lòng tự ái một bên, chỉ xin bề trên đặc ân cho mình một phòng nhỏ gần Nhà Nguyện để ngày đêm suy niệm về mầu Nhiệm Thánh Thể.

    Newman thổ lộ: - "Số phận tôi, là bị người ta không hiểu. Nhờ đó, tôi được dịp nhìn vào tôi hơn, nhìn vào tận thâm cung của hồn tôi, và như thế, tôi được kết hiệp thân thiết với Chúa hơn. Lúc ấy, tôi mới hiểu rằng chỉ có Chúa Giêsu Thánh Thể là nguồn an ủi độc nhất của tôi."
     
    gpvinhlong


     

 

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH - TUỔI TRẺ TRƯỚC CÁM DỖ

 

  • nguyenthi leyen - Nov 26 at 11:01 PM
     
     

    TUỔI TRẺ TRONG VÒNG VÂY CỦA CƠN CÁM DỖ

     

    Xin đừng thất vọng khi bạn đang sống trong tội lỗi, nhưng trên hết, với tinh thần người trẻ, hy vọng chúng ta lấy lại hy vọng để dám bước ra khỏi tình trạng tội lỗi ấy và đứng lên trở về cùng Thiên Chúa là Đấng luôn thương xót và chữa lành.  

     

     

    Nhiều người cho rằng chưa bao giờ giới trẻ lại dễ bị cám dỗ như thời tục hóa và thế giới Internet hôm nay. Nơi đó, không khác gì trong bối cảnh con rắn đến cám dỗ bà E-và, mẹ chúng sinh. Đôi khi người trẻ kiệt quệ trong vòng vây tội lỗi ấy mà chẳng thể thoát ra! Giáo Hội cũng đang cố gắng hết sức để giúp người trẻ thoát ra khỏi vũng lầy ấy. Hơn nữa, chính Thiên Chúa cũng mong muốn đồng hành với người trẻ trong mọi cảnh huống khó khăn của phận người. Tiếc là số người trẻ lạnh nhạt với tôn giáo, xa lạ với Thiên Chúa có phần gia tăng. Tuy nhiên, không vì thế mà người trẻ đầu hàng trước những cơn cám dỗ như vũ bão của thế lực quỷ ma.

    Sở dĩ người trẻ, hay nói đúng hơn, con người luôn có nguy cơ phạm tội là vì chúng ta bị lây nhiễm một tội từ thuở ông bà nguyên tổ: Tội tổ tông. Nhiều bạn có lý khi lập luận rằng, tại sao chúng ta sống trong thế kỷ 21 rồi mà phải chịu hậu quả của lần phạm tội của ông A-đam và bà E-và. Thực ra, Giáo Hội nói “Tội Tổ tông truyền, không có ý nói đến tội của cá nhân nhưng muốn đề cập đến tình trạng thê thảm mà mỗi người khi vừa được sinh ra thì đã vướng mắc rồi.” Đó là thân phận mỏng dòn của kiếp người. Đó là một sự thật khách quan, dù có muốn, người trẻ cũng chẳng thể thoát ra được. Ngược lại, chúng ta lưu ý đến một chi tiết sau khi ông bà phạm tội, Thiên Chúa không ruồng bỏ con người, nhưng hứa ban một Đấng Cứu Thế cho con người. Trong chiều hướng này, lời phụng vụ đêm Phục sinh vang lên: “Tội tổ tông là tội hồng phúc”, vì tội ấy đã đem lại Đấng cứu độ cho con người.

    Tuy nhiên, là những người con trong dòng giống mắc tội tổ tông, chúng ta hoàn toàn không bị bắt buộc phạm tội. Chịu phép rửa tội, chúng ta được Thiên Chúa tảy rửa mọi vết nhơ của tội tổ tông. Từ đó chúng ta nên con người mới trong Đức Kitô. Điều chớ trêu là chúng ta cứ vẫn nghiêng chiều về tội, và vẫn phạm tội như thường! Hình như người trẻ nghiền” phạm tội, dẫu biết điều ấy chẳng hay ho tốt lành gì! Hoặc nói đúng hơn, chính thánh Phaolô trải nghiệm sức lôi quấn của tội mạnh hơn người ta tưởng: “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm.”(Rom7, 19). Dù trong thân phận ấy, Thiên Chúa vẫn không lầm khi tạo dựng nên chúng ta. Đúng như lời nhạc của Lm. Kim Long: “Chúa không lầm, khi Ngài dựng nên con. Dù lời Ngài con không giữ trọn. Vì Chúa đã biết từ ngàn xưa: Rằng thân con bởi tro bụi. Và được cưu mang trong tội lỗi.”

    Dĩ nhiên chúng ta đã biết: “Tội là hoàn toàn từ bỏ Thiên Chúa, từ chối không đón nhận Tình yêu Thiên Chúa, khinh thường không giữ giới răn của Thiên Chúa.” Chúng ta thấy tội lỗi không có chỗ cho tình yêuAi trong chúng ta cũng cảm nhận được sức nặng nền của lỗi tội. Là tội nhân, thật khó để yêu mến chính mình và tha nhân. Vì xa cách Thiên Chúa, dù là người trẻ, chúng ta cũng thấy mình mất đi sức sống, ngọn lửa hy vọng cũng dường như lụi tàn. Đó là hậu quả của một đứa con xa Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa luôn là người Cha Nhân Hậu luôn chờ người con lầm lỡ ấy quay về. (Lc15,1-32).

    Thiên Chúa không chỉ kiên nhẫn đợi chờ, chính Người đã chủ động kéo con người ra khỏi vòng vây của cơn dám dỗ. Bằng cách nào? Trong đêm Giáng Sinh năm xưa, Thiên Chúa gửi đến cho nhân loại Con Một của Người là Đấng cứu rỗi, Đấng chuộc tội. Chính Người cứu chúng ta khỏi quyền lực tội lỗi. Như thế nào? Thánh Bernard tóm tắt câu chuyện cứu độ ấy cho các bạn trẻ khi nói rằng: “Khi bàn tay Chúa Giêsu bị đóng đinh vào thập giá, Người đã đóng đinh cả tội lỗi ta vào thập giá nữa.” Như vậy, dù có ở trong vòng vây của biết bao cơn cám dỗ, người trẻ một khi bám vào thập giá, bám vào tay Thầy Giêsu, chắc chắn Ma Quỷ sẽ thất bại và bỏ đi.

    Để được như thế, người trẻ muốn bắt chước vị thánh trẻ Đaminh Saviô trong bốn lời cam kết: 

    1/ Tôi sẽ siêng năng xưng tội và rước lễ .

    2/ Tôi sẽ thánh hoá các ngày lễ trọng.

    3/ Chúa Giêsu và Mẹ Maria là những người bạn thân nhất của tôi.

    4/ Tôi thà chết chứ không phạm tội.

    Đó là những cách tuyệt vời mà thánh nhân đã chia sẻ với chúng ta để lướt thắng cơn cám dỗ. Ngoài ra nhiều người nói rằng Ma Quỷ hay cơn cám dỗ cũng giống như con chó dữ vậy. Nếu chúng ta sợ nó, nó sẽ tấn công ta; ngược lại, nếu ta chống trả nó bằng những vũ khí hữu hiệu, nó sẽ cao chạy xa bay. Thực vậy, có lần trên kênh truyền hình Công Giáo TV 2000, Đức Giáo Hoàng Phanxicô cho biết: “Chẳng có điều gì thuyết phục tôi để phải đối thoại với Satan cả!” Sau đó ngài đưa ra lý do vì Satan thông minh hơn chúng ta nhiều. Nếu chúng ta bắt đầu đối thoại với nó, nó sẽ quay chúng ta vòng vòng và sau cùng là chúng ta lạc hướng. Bản chất của Satan là dối trá lừa bịp chúng ta, thậm chí với cả giám mục và linh mục nữa. Ngược lại khi chúng ta cương quyết đuổi nó đi, chúng ta sẽ chiến thắng.

    Chúng ta cầu nguyện cho nhau để mỗi người thấy mình yêu đuối mà biết bám víu vào Thiên Chúa, vào tha nhân. Xin đừng thất vọng khi bạn đang sống trong tội lỗi, nhưng trên hết, với tinh thần người trẻ, hy vọng chúng ta lấy lại hy vọng để dám bước ra khỏi tình trạng tội lỗi ấy và đứng lên trở về cùng Thiên Chúa là Đấng luôn thương xót và chữa lành.  

    Giuse Phạm Đình Ngọc SJ (dongten.net)