Tĩnh Tâm Mùa Chay 2023 với Cha Phanxico Xavier Trần Quảng, DCCT
- Details
- Category: 8. Đời Sống Tâm Linh
Có thể có nhiều con đường dẫn đến hạnh phúc, nhưng chỉ có một con đường dẫn đến hạnh phúc đích thực.
Khát vọng hạnh phúc đã khắc sâu trong mỗi chúng ta. Và vì lý do chính đáng, chính Thiên Chúa đã đặt khát vọng đó vào trái tim của con người. Do đó, việc khát khao hạnh phúc là điều bình thường: chúng ta được tạo dựng nên để khát khao hạnh phúc đó! Điều quan trọng là đừng nhầm lẫn hạnh phúc.
Trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc của chúng ta, ma quỷ tìm cách gài bẫy chúng ta, treo lủng lẳng trước mắt chúng ta những thú vui giả tạo và những thỏa mãn tầm thường. Tuy nhiên, những thứ đó không thể làm chúng ta hài lòng, bởi vì chúng ta không được đẽo gọt cho vừa với thứ hạnh phúc rẻ tiền. Chúng ta được dựng nên để đạt tới hạnh phúc của Thiên Chúa. Do đó, tất cả những hạnh phúc giả tạo khác chỉ có thể làm chúng ta thất vọng và đói khát. Qua Tám Mối Phúc, Chúa Giêsu nhắc lại ơn gọi hạnh phúc của chúng ta và mô tả “những chỉ dẫn sử dụng” (Mt 5, 1-2).
Con đường dẫn đến hạnh phúc mà Chúa Giêsu mời gọi chúng ta đi theo thật khó hiểu: đó là con đường nghèo đói, nước mắt, bắt bớ, đói khát. Hoàn toàn ngược lại với ý tưởng rằng thế giới có hạnh phúc! Bản thân chúng ta không mơ ước, cho chúng ta và cho con cái chúng ta, về một con đường dễ dàng sao? Về cơ bản, chúng ta muốn dung hòa giữa việc chinh phục hạnh phúc trần thế - tiện nghi vật chất, thành công xã hội, thắng lợi, thú vui - và việc tìm kiếm hạnh phúc vĩnh cửu. Nhưng Chúa Giêsu thì rõ ràng: “Hãy qua cửa hẹp mà vào” (Mt 7:13); “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9:23); “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất” (Mt 6,19); “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được” (Lc 16:13).
Chúng ta phải lựa chọn: chúng ta có thực sự muốn niềm hạnh phúc vô biên mà Thiên Chúa muốn đổ đầy cho chúng ta không? Nếu vậy, chúng ta hãy kiên quyết theo dấu chân của Chúa Giêsu. Chúng ta không thể nửa vời hay hai lòng: một chút cho Thiên Chúa, một chút cho trần gian. Nhưng chọn một trong hai, hoặc điều này hoặc điều kia. Chúng ta tin cậy ai: Thiên Chúa, hay tài khoản ngân hàng của chúng ta? Chúng ta có tham vọng gì cho con cái mình: hạnh phúc vĩnh cửu với Thiên Chúa (nói cách khác: nên thánh), hay thành công trần gian? “Anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây? Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó. Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Ngài, còn tất cả những thứ kia, Ngài sẽ thêm cho” (Lc 12: 29-31).
Hạnh phúc đến từ Thiên Chúa không phải là một lời hứa xa vời, hạnh phúc đó được ban tặng cho chúng ta hôm nay. Nếu chúng ta đọc kỹ Tám Mối Phúc Thật, như Thánh Mátthêu thuật lại cho chúng ta, thì chúng ta nhận thấy rằng mối phúc thứ nhất và mối phúc thứ tám ở thì hiện tại: Nước Trời được ban ngay bây giờ cho những ai tìm kiếm nó. Bất cứ ai mong muốn những gì là công chính trước mặt Thiên Chúa, bất cứ ai mong đợi mọi sự từ Ngài, đều nếm trải niềm vui Thiên Đàng hôm nay, một cách cụ thể và hữu hình.
Chúa Giêsu đã hứa điều đó với chúng ta: những gì chúng ta từ bỏ vì Ngài, thì từ nay trở đi, chúng ta sẽ được trả lại gấp trăm lần: “Hai con chim sẻ chỉ bán được một hào phải không? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em. Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Ngài cũng đếm cả rồi. Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ” (Mt 10, 29-30). Tìm kiếm Nước Thiên Chúa không có nghĩa là chúng ta chỉ biết đến những khó khăn và cay đắng ở dưới trần thế này: trái lại! Trái tim chúng ta càng gắn bó với Thiên Chúa bao nhiêu, thì tâm hồn chúng ta càng mở rộng ra để đón nhận những niềm vui mỗi ngày, dù nhỏ hay lớn, nhưng rất thực! Chúng ta càng tìm kiếm Nước Trời bao nhiêu, chúng ta càng được ban cho phần còn lại bấy nhiêu!
Nước Trời dường như khó đạt tới. Đây là một nhiệm vụ có vẻ phức tạp đối với chúng ta. Thế mà Thiên Chúa chỉ đặt ra một điều kiện: “Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 18: 3). Trẻ thơ đồng nghĩa với tình yêu không giới hạn, phó thác cho cha mẹ trong mọi việc. Đứa trẻ, cũng giống như người nghèo, là người phó thác vô điều kiện cho tình yêu của Chúa Cha. Chúng ta không dám đặt cược mọi sự vào Thiên Chúa, và chỉ mong hạnh phúc của chúng ta từ một mình Ngài, bởi vì chúng ta sợ Thập Giá. Nhưng Thiên Chúa không gửi đau khổ: Ngài ban niềm vui, ngay bây giờ. Và khi chúng ta gặp thử thách, Ngài đề nghị chúng ta sống thử thách với Ngài, thay vì cam chịu thử thách, và như thế, chúng ta tìm thấy ở đó sự nếm trước Hạnh phúc vĩnh cửu. Chúng ta có muốn điều đó không?
Chỉ có một khát khao duy nhất trong đời, đó là được hiệp thông thường xuyên với Thiên Chúa, đó chẳng phải là điều điên rồ dành riêng cho các nhà thần bí sao? Tuy nhiên, mỗi người đều cảm thấy trong mình niềm khao khát vô tận. Dù đôi khi không biết gọi tên nó như thế nào, đôi khi chỉ biết im lặng, nhưng sự khao khát Thiên Chúa là con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc thực sự.
Một bữa tối xã giao như bao bữa ăn khác. Các cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, học tập hay chọn trường học cho con cái, những chuyến đi trong tương lai. Dù ý thức hay không ý thức, mỗi vị khách đều bắt đầu một câu chuyện cho thấy điều gì đang thống trị trên cuộc sống của người ấy. Đây là quy luật của cuộc sống như trong một trò chơi, mọi người đều biết điều đó: bạn phải chứng tỏ rằng bạn quản lý, rằng bạn quyết định, rằng bạn kiểm soát cuộc sống của mình một cách hiệu quả và thành công. Nếu không, chúng ta có nguy cơ bị coi là một kẻ thua cuộc, vô trách nhiệm hoặc ít nhất là một người “đầu óc trên mây” hoặc sống bên lề… Tất nhiên, không phải lúc nào điều đó cũng xảy ra. Nhưng rất thường xuyên, rất khó để từ bỏ ý tưởng về việc làm chủ cuộc sống của chính mình.
Dấu hiệu của thời đại, theo Denis Marquet, tác giả của cuốn sách tuyệt vời Cầu nguyện hay nghệ thuật đón nhận (sẽ được Flammarion xuất bản ngày 17 tháng 2). Ông giải thích rằng chúng ta đang sống trong một thời đại đã thiết lập sự thống trị của cái tôi: “Cả cuộc đời chúng ta là một cuộc đấu tranh cho sự thống trị của cái tôi. Từ giờ trở đi, con người muốn trở thành tác giả câu chuyện của mình, con người từ chối việc người khác ngự trị cuộc đời họ: con người muốn cai trị chính mình”, ông viết. Một quan niệm về hạnh phúc bao gồm việc nói với chính mình: Tôi hạnh phúc khi mọi thứ diễn ra như tôi muốn. Chỉ có điều, sự thống trị này của cái tôi ngăn cản sự thống trị của Thiên Chúa. Tác giả viết tiếp, thế mà “khao khát Thiên Chúa là để Ngài ngự trị trong chính mình”. Với lòng khao khát Thiên Chúa, đó là con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc đích thực.
Khi những người Pharisêu hỏi Chúa Giêsu “Bao giờ Triều Đại Thiên Chúa đến?” Chúa Giêsu trả lời họ “Triều Đại Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được. Và người ta sẽ không nói: “Ở đây này! hay Ở kia kìa!” vì này Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông.” (Lc 17, 20-21). Denis Marquet nhấn mạnh trong cuốn sách của mình: “Vì vậy, vấn đề không phải là chờ đợi Triều Đại Thiên Chúa đến, mà là cho phép Triều Đại Thiên Chúa đến, nghĩa là, cho phép Triều Đại Thiên Chúa tự biểu hiện ngay bây giờ. Làm cách nào? Bằng cách kết nối chúng ta với nội tâm của chúng ta”.
Do đó, chìa khóa là quay lưng lại với thế giới bên ngoài, một thế giới vốn tạo ra nhu cầu và dự phóng của chúng ta, để hướng về nội tâm của mình. Chính ở đó, nơi trung tâm của sự thân mật, mà Triều đại của Thiên Chúa hiện diện, nơi ngự trị một tình yêu vô biên. Tác giả tiếp tục: “Vì lý do này, chỉ có một điều có thể cản trở sự biểu lộ của Triều đại Thiên Chúa: để cho một uy quyền khác ngoài Thiên Chúa ngự trị trong chính mình”.
Thánh Bernarđô đã viết trong Khảo Luận của Ngài về Tình yêu của Thiên Chúa “Thiên Chúa đã biến bạn thành một hữu thể biết khao khát và sự khao khát của bạn chính là Thiên Chúa.” Ngài được truyền cảm hứng từ Thánh Augustinô, vốn đã định nghĩa niềm khát khao là “đáy lòng”. Bằng cách khao khát Thiên Chúa, chúng ta làm cho mình có khả năng được Ngài đáp ứng. Để Thiên Chúa ngự trị trong mình dẫn đến hạnh phúc viên mãn.
Thật thú vị khi nghĩ rằng niềm khao khát Thiên Chúa được ghi khắc trong mỗi con người. Sách Giáo lý của Giáo hội Công giáo mở đầu với sự cân nhắc này:
Nhưng khao khát Thiên Chúa có nghĩa là gạt bỏ những khao khát khác sang một bên không? Làm sao chúng ta có thể không sợ để mình bị lôi cuốn bởi ước muốn tuyệt đối về Thiên Chúa, và nhất thời từ bỏ những điều khác của cuộc sống, cũng là những điều đáng ao ước? Nếu con người “thường xuyên bị nhiều ham muốn lấn át, thì ước muốn cơ bản lớn lao của họ là khao khát vô tận về sự sung túc, ngay cả khi họ không biết gọi tên sự hấp dẫn không thể cưỡng lại này", Đức Bênêđictô XVI trả lời theo cách riêng của Ngài trong buổi tiếp kiến chung ngày 07 tháng Mười một năm 2012 nhân dịp Năm Đức Tin.
Do đó, vấn đề không phải là từ bỏ những khát khao của mình, mà là hiểu rằng trong mỗi khát khao, thực sự có khát khao của Thiên Chúa. “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa, còn mọi thứ khác sẽ được thêm cho” (Mt, 6, 33). Khao khát Thiên Chúa là tiếp cận sự phong phú và ân sủng. Đó là đón nhận tình yêu vô bờ bến của Ngài.
Câu “Xin cho Nước Cha trị đến” từ Kinh Lạy Cha là lời khẳng định về khát khao của Thiên Chúa và sự ngự trị của Ngài nơi con người, loại trừ mọi quyền lực khác. Denis Marquet tiếp tục: “Muốn có triều đại của Thiên Chúa là từ bỏ bất cứ hình thức quyền lực nào khác ngoài quyền lực của Thiên Chúa”. Khao khát Thiên Chúa là luôn luôn sẵn sàng cho một sự gặp gỡ lòng với lòng ngày càng sâu xa hơn với Ngài. Thánh Augustinô mô tả điều đó một cách đáng thán phục:
Khi đó, lòng khao khát Thiên Chúa này, sự nghỉ ngơi này trong Thiên Chúa sẽ giúp con người đạt đến sự viên mãn, một sự viên mãn với hai ánh sáng cốt yếu: ân sủng và tình yêu.
Tác giả: Christine Ponsard, và Marzena Devoud, aleteia.org.
Chuyển ngữ: Phêrô Phạm Văn Trung.
Quỳ đây con sám hối
Bao lỗi tội lâu nay
Đỏ thắm như máu đào
Nguyện Chúa dủ tình thương
Ban muôn ơn tha thứ
Giúp con thắng ba thù
Giăng mắc đầy trần gian
Xin cho con lòng mến
Yêu Chúa và tha nhân
Với tất cả tâm hồn
Luôn cậy tin tín thác
Chúa dắt dìu con đi
Trọn lộ trình dương thế
Xin vâng theo gương Mẹ
Sống cuộc đời khiêm cung
Lòng thành tâm sám hối
Hiệp hành cùng anh em
Bước vào mùa Chay Thánh
Loan báo trang Tin Mừng
Cuộc khổ đau cứu thế
Chúa tử nạn – Phục Sinh.
BCT
Mùa Chay Thánh 2023
Photo by Alberto PIZZOLI / AFP
Đây là một số gợi ý về những điều nên kiêng để sống Mùa Chay này tốt lành hơn theo Đức Thánh Cha Phanxicô!
Mùa Chay đánh dấu 40 ngày trước lễ Phục sinh, là thời gian người Công giáo được kêu gọi ăn chay và kiêng cữ một số thứ để chuẩn bị cử hành sự chiến thắng tội lỗi và sự chết. Dưới đây là 7 gợi ý rút ra từ các thông điệp, bài diễn văn và bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô!
“Mùa Chay thực sự là ‘thời gian thuận lợi’ để trở về với những gì thiết yếu, để rũ bỏ tất cả những gì đè nặng chúng ta, để được giao hòa với Thiên Chúa, và để thắp lại ngọn lửa của Chúa Thánh Thần ẩn dưới đống tro tàn của nhân tính yếu đuối của chúng ta. ” Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói trong bài giảng Thánh Lễ Thứ Tư Lễ Tro vào ngày 22 tháng 2 năm 2023.
Đức Thánh Cha giải thích rằng “nghi thức xức tro là khởi đầu của cuộc hành trình trở về này,” nhắc nhở chúng ta “ai là Đấng Tạo Hóa và ai là tạo vật”. Cuộc hành trình này dẫn chúng ta đến “sự thật về bản thân” và giúp chúng ta thoát ra “khỏi pháo đài của sự tự lấy mình làm đủ”. Đó là một cơ hội để “trở về với Thiên Chúa và với các anh chị em của chúng ta.”
Trong bài phát biểu trong buổi huấn từ Kinh Truyền Tin Chúa Nhật ngày 23 tháng 10 năm 2022, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cảnh báo chống lại “sự kiêu ngạo thiêng liêng”, là điều khiến chúng ta đặt mình phía trước người khác và phía trước Thiên Chúa. Điều đó ngăn cản chúng ta hướng tới người khác: “Ở đâu có quá nhiều cái tôi, thì ở đó có quá ít Thiên Chúa.”
“Tất cả chúng ta đều có nguy cơ rơi vào cái bẫy này. Điều đó khiến bạn tin rằng mình là công chính và phán xét người khác. […] Không nhận ra điều đó, bạn tôn thờ cái tôi của chính mình và lãng quên Thiên Chúa của bạn. Sự kiêu căng đó tập trung vào chính mình. Đức Thánh Cha giải thích Đây là lời cầu nguyện thiếu khiêm nhường. Chúng ta hãy xin sự chuyển cầu của Đức Maria Rất Thánh, tôi tớ khiêm nhường của Chúa, hình ảnh sống động của những gì Chúa muốn hoàn thành, lật đổ những kẻ quyền thế khỏi ngai vàng của chúng và nâng cao những kẻ khiêm nhường.”
Trong thông điệp Mùa Chay 2022 , Đức Thánh Cha Phanxicô nói rằng thời gian phụng vụ này là thời điểm hoàn hảo để chống lại sự cám dỗ của các phương tiện kỹ thuật số, “thứ làm nghèo đi các mối tương quan của con người”. Ngài khuyến khích nuôi dưỡng “những cuộc gặp gỡ trực tiếp đích thực”.
Đây là lời cảnh báo mà Đức Thánh Cha thường đưa ra, chẳng hạn như trong một thông điệp vào tháng 7 năm 2022 tới SIGNIS, một hiệp hội Công giáo Quốc tế về Truyền thông. Mặc dù ngài thừa nhận “phương tiện truyền thông kỹ thuật số có thể mang chúng ta lại với nhau như thế nào” bằng cách “phổ biến thông tin thiết yếu” và “liên kết các gia đình và cộng đoàn giáo hội”, nhưng nó phải được sử dụng một cách khôn ngoan. “Đặc biệt là phương tiện truyền thông xã hội, đã đặt ra một số vấn đề nghiêm trọng về đạo đức” và nhiều “trang web truyền thông đã trở thành nơi độc hại, ngôn từ kích động thù địch và tin tức giả mạo”.
Bạn rất dễ bị cuốn vào những cuộc tranh luận và chia rẽ ảnh hưởng đến xã hội hàng ngày. Tuy nhiên, Đức Thánh Cha Phanxicô kêu gọi người Công giáo “không phải chọn điều này hoặc điều kia” mà là “cả hai và, kết hợp những khác biệt”. Trong một cuộc phỏng vấn với hãng truyền thông Dòng Tên America, xuất bản vào tháng 11 năm 2022, ngài tuyên bố rõ ràng “sự phân cực không phải là Công giáo.”
“Người Công giáo kết hợp những người tốt và những người không tốt lắm. Chỉ có một dân Thiên Chúa. Khi có sự phân cực, não trạng chia rẽ nảy sinh, mang lại đặc quyền cho một số người và bỏ mặc những người khác. Người Công giáo luôn dung hòa những khác biệt,” ngài giải thích.
“Sự thờ ơ với người lân cận và với Thiên Chúa cũng là một cám dỗ thực sự đối với các Kitô hữu chúng ta. Mỗi năm trong Mùa Chay, chúng ta cần một lần nữa nghe thấy tiếng nói của các vị tiên tri kêu lên và làm lương tâm chúng ta bối rối,” Đức Thánh Cha nói trong sứ điệp Mùa Chay 2015 của ngài.
Chăm sóc cho những người bị lãng quên, bị gạt ra ngoài lề xã hội và những người đau khổ trong xã hội là trụ cột chính trong triều đại giáo hoàng của Đức Phanxicô. Ngài thường lên án “văn hóa vứt bỏ” và kêu gọi đề cao phẩm giá của mỗi con người. Ngài nói: “Mùa Chay là thời điểm thuận lợi để thể hiện sự quan tâm này đối với người khác bằng những dấu hiệu nhỏ nhưng cụ thể về việc chúng ta thuộc về một gia đình nhân loại.
Đức Thánh Cha Phanxicô đã nhấn mạnh tầm quan trọng của sự im lặng trong buổi tiếp kiến chung vào ngày 15 tháng 12 năm 2021, khi ngài đang giảng một bài giáo lý về Thánh Giuse. Đức Thánh Cha nói, “Với sự im lặng của mình, Thánh Giuse mời gọi chúng ta nhường chỗ cho Sự Hiện diện của Ngôi Lời nhập thể, cho Chúa Giêsu” đồng thời giải thích tại sao trong các sách Tin Mừng không có một lời nào do bạn trăm năm của Đức Maria thốt ra.
Vị đứng đầu Giáo hội Công giáo thừa nhận rằng sự im lặng khiến nhiều người “sợ hãi”, vì nó buộc người ta phải nhìn vào cõi lòng mình. Tuy nhiên, ngài nhấn mạnh rằng “đào luyện sự thinh lặng” là để “cho Chúa Thánh Thần cơ hội hồi phục chúng ta, khuyên giải chúng ta, sửa dạy chúng ta.”
Trong một bài phát biểu gần đây vào ngày 20 tháng 1 năm 2023 trước các nhà lãnh đạo phụng vụ của giáo phận, Đức Thánh Cha Phanxicô cũng giải thích rằng sự im lặng trong Thánh lễ là đặc biệt quan trọng. Sự im lặng đó “giúp bạn chuẩn bị cho mầu nhiệm” Thánh Thể. Và Đức Giáo Hoàng có lòng sùng kính Đức Mẹ Im Lặng.
Trong bài giảng Lễ Hiện Xuống năm 2020, Đức Thánh Cha Phanxicô đã xác định “ba kẻ thù chính” ngăn cản chúng ta đón nhận ân huệ Chúa Thánh Thần đổ đầy tâm hồn chúng ta: “sự quá say mê chính mình, coi mình là nạn nhân và thái độ bi quan”.
Đức Giáo Hoàng minh họa, “Sự quá say mê chính mình khiến chúng ta thần tượng hóa bản thân, chỉ quan tâm đến những gì tốt cho chúng ta. […] Các nạn nhân phàn nàn hàng ngày về người hàng xóm của họ […] Nghĩ rằng không ai hiểu chúng tôi và trải qua những gì chúng tôi trải qua. […] Người bi quan nổi giận với thế giới, chỉ ngồi đó và không làm gì hết, và nghĩ: ‘Cho đi có ích gì? Điều đó thật vô ích’.”
Thuốc giải độc cho những kẻ thù này là cầu nguyện. Đức Thánh Cha nói, “Xin Chúa Thánh Thần, ký ức của Thiên Chúa, làm sống lại trong chúng ta ký ức về hồng ân đã lãnh nhận,”
Tác giả: Isabella H. de Carvalho, Aleteia.org.
Chuyển ngữ: Phêrô Phạm Văn Trung.
Nguồn: daobinh.com
Chính trị và tôn giáo luôn có sự đối đầu và sự đối đầu mang tính điển hình nhất đã được Kinh Thánh ghi lại đó là giữa vua Antiokho và bảy anh em nhà Maccabê: “ Có bảy anh em bị bắt cùng với bà mẹ, vua Antiokho cho lấy roi gân bò mà đánh để bắt họ ăn thịt heo là thức ăn luật Moi Se cấm. Thay mặt cho anh em mình, một người lớn tiếng nói: Vua muốn tra khảo chúng tôi cái gì ? Vua muốn biết điều gì ? Chúng tôi thà chết chẳng thà vi phạm luật pháp của cha ông chúng tôi” ( 2Mc 7, 1 -2 ).
Để hiểu nguyên nhân tại sao bà mẹ cùng với bảy anh em thà chết chứ không chịu ăn thịt heo theo lệnh của nhà vua ? Có hai lý do một là để tuân giữ luật Moi Se. Hai là để phản kháng lại chủ trương du nhập văn hóa của đế quốc Hy Lạp… Cả hai lý do này đều quan trọng như nhau bởi nếu một dân tộc nào mà để mất đi bản sắc của mình thì sẽ không thể tồn tại !
Do Thái là dân tộc hết sức nhỏ bé so với đế quốc Hy Lạp hùng mạnh thời đó. Tuy nhiên dân tộc này lại có một sức sống mãnh liệt nhờ lòng tin vào Đấng Thiên Chúa Toàn Năng Hằng Hữu. Lần lượt cả bảy anh em đã phải chịu một cái chết vô cùng thảm khốc nhưng họ vẫn giữ vững được đức tin. Sau cái chết của người thứ nhất, người thứ hai dõng dạc nói: “Vua là một tên hung thần, vua khai trừ chúng tôi ra khỏi cuộc đời hiện tại nhưng bởi lẽ chúng tôi chết vì luật pháp của vua vũ trụ nên Người sẽ cho chúng tôi sống lại để hưởng sự sống đời đời” ( 2MC 7, 9 ).
Qua lời tuyên xưng này cho thấy, sự đối đầu giữa chính trị và tôn giáo chính là ở chỗ một bên tin có sự sống lại một bên thì không. Bởi không tin nên nhà vua Antiokho đã không hiểu tại sao các anh em nhà Maccabê lại cố chấp đến nỗi thà chết chứ không chịu ăn mấy miếng thịt heo để rồi phải lãnh một cái chết cực kỳ ghê rợn như vậy ?
Chẳng những nhà vua tức giới cầm quyền không tin có sự sống lại mà cả các triết gia cũng thế, họ thắc mắc với Phao Lô khi ngài đến giảng đạo tại thành Athen: “ Người thì hỏi: lão già bẻm mép này muốn nói cái gì đó ? Kẻ thì nói: Hắn dường như tuyên truyền dị bang. Vì Phao Lô giảng về Chúa Giê Su và sự sống lại. Chúng chụp lấy người lôi đến Areoba ( Công quyền ) mà hỏi nữa rằng: Chúng ta có thể biết được đạo mới mà ngươi rao giảng đó là gì hay không ?…
…Khi chúng nghe đến sự sống lại của kẻ chết, người thì nhạo cười, kẻ thì nói rằng: Thôi để lúc khác chúng ta sẽ nghe ngươi nói về việc đó nữa !!!” ( Cv 17, 18 -32 ). Lý do khiến người ta cười nhạo là bởi không tin có sự sống lại nhưng nếu không tin có sự sống lại thì phải chăng…chết là hết ?
Thật sự thì không có ai tin rằng…chết là hết bởi lẽ ngay những kẻ chủ trương duy vật vô thần như CT Hồ Chí Minh khi lập Bản Di Chúc cũng nói: Tôi đi để gặp hai ông Các Mác và Lê Nin. Chẳng biết chủ tịch sẽ gặp hai ông ấy ở cõi nào nhưng điều đó chứng minh rõ ràng cho thấy…chết không phải là hết ???
Mặc dù từ trong thâm tâm không ai tin…chết là hết thế nhưng hầu hết mọi người lại sống như mình chẳng bao giờ chết để rồi cuối cùng lăn ra chết mà không hề biết mình sống trên đời để làm gì ?
Nguyên nhân sâu xa khiến người đời sống mà như chết ấy đó là vì đã chấp cho xác thân vật lý này…là mình và cũng chính vì cái chấp ấy đã khiến cho cả triết học lẫn chính trị đều ra công ra sức thóa mạ công kích tôn giáo cho đó là làm mê hoặc con người: “ Tôn giáo là sự thể hiện bản chất của con người trong tưởng tượng, bởi vì bản chất của con người không có tính hiện thực chân chính. Vì thế, đấu tranh chống tôn giáo gián tiếp cũng là đấu tranh chống cái thế giới mà tôn giáo là hương thơm tinh thần…
…Cảnh khốn cùng của tôn giáo vừa là cách diễn tả cảnh khốn cùng thực sự vừa là sự phản kháng cảnh khốn cùng thực sự. Tôn giáo là tiếng than vãn của thọ tạo bị đàn áp là tâm hồn của một thế giới vô tâm cũng như tôn giáo là tinh thần của những tình huống vắng bóng tinh thần. Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân” ( Karl Heinz Weger S.J – Phê Bình Tôn Giáo Qua Các Tác Giả ).
Các Mác ( 1808 – 1883 ) ông tổ của Duy Vật Biện Chứng, một mặt phê phán tôn giáo ( Công giáo ) cho đó là một thứ ảo tưởng. Mặt khác lại cổ xúy cho một thế giới đại đồng cũng gọi là Thiên Đường Trần Gian nhưng chính cái gọi là Thiên Đường Trần Gian ấy mới là ảo tưởng bởi vì nó đã đặt nền tảng trên sự đàn áp và lừa dối !!!
Toàn bộ các loại triết học cũng như cơ cấu chính trị dù là phong kiến hay Cộng Sản bao lâu chưa thoát khỏi hai loại kiến chấp sai lầm về Thân và Tâm thì không cách chi có thể chấp nhận niềm tin tôn giáo về sự sống lại. Trong các chỉ dụ của các vua triều Nguyễn khi nào cũng coi Đạo Công giáo là…Tà Đạo vì đạo này lừa dối và lạm dụng lòng đơn thành của người dân, dùng những hình phạt Hỏa Ngục để làm kinh sợ kẻ yếu đuối, dùng niềm vui Nước Trời để thu hút người khác…” ( Kiến nghị tháng 8/1826 của Bộ Lễ dâng lên vua Minh Mạng ).
Cho đạo Công giáo là…tà đạo chỉ vì đã dùng hình phạt Hỏa Ngục để làm kinh sợ kẻ yếu đuối và dùng niềm vui Thiên Đàng để thu hút người khác. Đang khi đó đạo Công giáo sở dĩ được gọi là….đạo ngay, đạo thật chính là vì đã rao giảng sự hiện hữu của Hỏa Ngục để người ta đừng phạm tội kẻo phải sa vào chốn cực khốn ấy. Mặt khác rao giảng niềm tin Nước Thiên Đàng Cực Vui Cực Lành để người ta sống đức tin rồi có ngày cũng sẽ được về nơi ấy !!!
Con người chỉ tin có Hỏa Ngục có Thiên Đàng một khi tin có sự sống lại, Thế nhưng làm sao để có thể tin sự sống lại nếu Đức Ki Tô không sống lại ? “ Vì nếu kẻ chết chẳng sống lại thì Đức Ki Tô cũng sẽ không được sống lại. Còn nếu Đức Ki Tô đã chẳng được sống lại thì đức tin của anh em cũng vô ích, anh em vẫn còn ở trong tội lỗi mình…
…Vậy những người đã chết trong niềm tin Chúa Ki Tô Phục Sinh… cũng bị hư mất rồi sao ? Nếu chúng ta chỉ có hy vọng trong Đức Ki Tô ở đời sống này mà thôi thì trong cả mọi người chúng ta là những kẻ đáng thương hơn hết” ( 1C 15, 16 -19 ).
Đức Giê Su Ki Tô đã phục sinh về trời, đó là nền tảng của đức tin Công giáo và cũng chính nhờ vào niềm tin ấy chúng ta mới có thể sống đạo. Tuy nhiên niềm tin ấy ngày nay đã bị phá vỡ khi người ta nói cái chết của Chúa Giê Su chỉ là…vạn bất đắc dĩ và vì thế chẳng làm gì có sự sống lại ?: “ Chắc chắn Đức Giê Su biết rõ những nguy hiểm do những điều Ngài nói và làm mang lại. Herode đang tìm cách giết Ngài. Sau sự cố thanh tẩy đền thờ, nhiều người trong giới lãnh đạo cũng mưu hại Ngài. Ngài phải lựa chọn: Hoặc sống lén lút hoặc xuất đầu lộ diện. Nếu sống lén lút, Ngài không thể gây cho người ta niềm tin vào Nước Thiên Chúa như Ngài đã từng làm. Còn nếu xuất đầu lộ diện để tiếp tục sứ vụ thì chắc chắn phải chết. Đức Giê Su đã chọn giải pháp thứ hai và quả cảm đi lên Gierusalem bởi vì đó là cách duy nhất để phục vụ nhân loại. Cách duy nhất để ngỏ lời với thế gian” ( Đgm Phao Lô Bùi Văn Đọc và các LM khác – Đức Ki Tô Hôm Qua – Hôm Nay và Mãi Mãi ).
Chúa Giê Su không đến để…phục vụ nhân loại nhưng là để rao giảng Tin Mừng Nước Trời: “ Vừa rạng ngày Ngài ra đi đến nơi thanh vắng, có quần chúng theo kịp, muốn giữ lại không cho Ngài đi khỏi họ. Nhưng ngài nói: Ta cũng cần phải rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành thị khác vì cốt tại việc đó mà Ta được sai đến” ( Lc 4, 42 -43 ).
Chính Chúa Giê Su đã khẳng định Ngài được sai đến để rao giảng Tin Mừng Nước Trời chứ không phải để phục vụ nhân loại. Giữa việc rao giảng Tin Mừng và…phục vụ nhân loại có sự khác biệt sâu xa thế này. Một đàng Tin Mừng mà Đức Ki Tô rao giảng là về Nước Trời mầu nhiệm nội tại ( Lc 17, 20 -21 ) Một đàng là Nước Trời…Tục Hóa: “ Vậy Nước Thiên Chúa mà Đức Giê Su rao giảng không phải là một thực thể ở trên trời nhưng là một tình trạng tương lai ở thế gian khi người nghèo không còn nghèo, người bị áp bức không còn bị áp bức. Nó được biểu thị bằng một ngôi nhà hay một đô thị có tường thành bao quanh” ( Đgm Phao Lô và các LM khác đã dẫn ).
Đức Ki Tô chỉ rao giảng có một Tin Mừng đó là về Nước Trời mầu nhiệm nội tại và Tin Mừng này đòi hỏi cần có lòng tin và sự ăn năn, sám hối ( Mc 1, 15 ). Có nghĩa đó là công việc của mỗi cá nhân. Trái lại Tin Mừng Tục Hóa của thần học thì chẳng cần gì phải tin bởi thực chất đó là một thứ…hoang tưởng khi trên trái đất này không còn người nghèo và người bị áp bức ???
Thực sự thì không biết đến bao giờ ở chốn thế gian này không còn người nghèo và người bị áp bức nhưng nếu giả thử như có được điều ấy thì nó cũng chẳng liên quan đến Công Cuộc Cứu Độ của Đức Ki Tô. Tại sao ? Bởi vì việc sống lại luôn hàm chứa trong nó sự chết. Chính Đức Giê Su Ki Tô để được phục sinh vinh quang Ngài cũng phải trải qua cái chết, hơn nữa một cái chết vô cùng đau đớn nhục nhã !!!
Vấn đề đặt ra không phải có hay không trải qua cái chết, hoặc cho đến bao giờ thế gian này không còn người nghèo, người bị áp bức nhưng là có hay không tin vào sự sống lại. Người thế gian ( Chính Trị ) vì u mê họ sẽ không tin có sự sống lại. Còn bổn phận của chúng ta những người có đạo ( Tôn giáo ) không những cần phải tin mà còn phải làm chứng cho chân lý ấy. Thánh Phao Lô khi bị giải đến công quyền, ngài đã khẳng khái tuyên bố: “ Trước mặt các ông ngày nay, tôi bị thẩm vấn đây ấy là vì vấn đề kẻ chết sống lại” ( Cv 24, 21 ).
Đối với niềm tin tôn giáo thì không thể có sự thỏa hiệp: “ Chớ mang ách so le với kẻ chẳng tin bởi vì sự công chính và sự bất chính có tương giao gì chăng ? Sự sáng suốt với sự tối tăm có tương thông gì ư ? Đức Ki Tô và quỷ Belian nào có tương hòa chi ? Hay là kẻ tin có phần gì với kẻ chẳng tin ư ? Đền thờ của Thiên Chúa có thích hợp gì với hình tượng được sao ?” ( 2C 6, 14 -16 ).
Một khi tôn giáo lại có sự thỏa hiệp với chính trị thì phần thiệt hại lớn nhất sẽ dành cho tôn giáo bởi như Chúa nói: “ Vì hễ ai muốn cứu mạng sống mình thì phải mất. Còn ai vì cớ Ta mà mất mạng sống mình thì sẽ tìm lại được. Bởi chưng lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì nào được ích gì ?” ( Mt 16, 25 -26 )./.
Phùng Văn Hóa