- Details
-
Category: 8. Đời Sống Tâm Linh
SỐNG MÙA VỌNG 2023
"MARANATHA – LẠY CHÚA GIÊSU, XIN NGỰ ĐẾN!" (Kh 22, 20). Điệp khúc của mùa Vọng, tiếp tục vang lên trong mùa Vọng 2023 này.
Đó là lời cuối cùng trước khi kết thúc sách Khải Huyền, quyển sách cuối cùng của toàn bộ Thánh Kinh Kitô giáo do thánh Gioan Tông đồ, "Người môn đệ Chúa yêu" viết.
Mùa Vọng, Hội Thánh mượn tâm tình trông chờ Chúa Cứu Thế của Cựu Ước để sống niềm hy vọng Người kết thúc thời Tân Ước, dẫn đưa đoàn dân mới vào Giêrusalem mới có Trời mới Đất mới. Trong hy vọng cánh chung, Hội Thánh không ngớt cầu nguyện: "Maranatha – Lạy Chúa Giêsu xin ngự đến".
Hội Thánh không những không bao giờ dừng hy vọng của mình nơi Chúa Giêsu, mà còn tin tưởng mạnh mẽ và tha thiết kêu nài Người dẫn đưa lịch sử đến nơi vừa là bến bờ, vừa là cội nguồn của hạnh phúc là chính Người. Hội Thánh dâng lên Người niềm cậy trông để hy vọng vào sự Người ngự đến (Kh 22, 20).
Nhưng chúng ta không chỉ hô to khẩu hiệu của mùa Vọng "xin Chúa ngự đến", mà không dấn thân để Chúa ngự đến trong chính tâm hồn mình, trong anh chị em xung quanh, trong thế giới mà mình đang hiện diện và đồng hành.
Vài đề nghị cần thực hiện ngay để sống mùa Vọng, nhờ đó, ta có thể lưu lại trong Chúa, Đấng hằng ngự đến trong cõi lòng ta và nơi mọi người:
- TỰ HÀO ĐƯỢC THIÊN CHÚA YÊU THƯƠNG.
Hãy luôn nhớ rằng Thiên Chúa yêu thương ta. Nhìn nhận và tin tưởng vững chắc vào tình yêu của Chúa là một trong những bí quyết sống hạnh phúc.
Hãy luôn tin rằng, Chúa không bỏ rơi chúng ta vì Người là chính tình yêu. Nơi Người có đủ mọi năng lực yêu thương để thương xót, để tha thứ, để bao bọc, để chở che, để làm cho chúng ta sống và sống dồi dào...
Mỗi ngày sống trôi qua, không chỉ không nghi ngờ về lòng yêu thương của Chúa mà còn tăng thêm, phát triển thêm, xác tín thêm, dù ta có thế nào, Chúa vẫn đón nhận, vẫn không mệt mỏi nhưng chung thủy trong tình yêu và luôn dành cho ta một vị trí trong trái tim Người, ta sẽ càng cảm nhận cuộc sống đáng yêu, đáng sống. Đó chính là hạnh phúc vô bờ bến của người biết tin tưởng và cậy dựa vào tình yêu của Chúa.
Tự hào được Chúa yêu theo gương thánh Gioan tông đồ, người luôn khẳng định với mọi người, "môn đệ được Chúa yêu", sẽ giúp ta có nhiều và phát triển ngày một hơn về những hoa trái thánh thiện.
Tự hào được Chúa yêu, ta sẽ dễ dàng sống như thánh Phaolô hướng dẫn: "Không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc. Không làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù. Không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật... Tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả..." (1Cr 13, 4-7).
Tự hào được Chúa yêu, ta đủ sức mạnh vượt thắng tội lỗi, vươn lên sống trọn ơn gọi nên thánh. Vì không ai biết mình, tự hào nơi mình có tình yêu Thiên Chúa mà lại có thể sống trong tội lỗi, hoặc lại có thể ở lỳ trong tội.
Vì thế, khi vươn tới sự thánh thiện, sống ơn gọi nên thánh và vượt thắng tội lỗi, là cách ta tự mình trình bày trước Chúa và trước anh em ta về nỗ lực đón Chúa Giêsu đến và thực sự được Chúa Giêsu ngự đến.
- NHÌN THẤY NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP.
Hãy có thái độ lạc quan. Hãy luôn sống như có Chúa ở cùng để giữ vững tinh thần lạc quan. Hãy phó thác và đặt vào tay Chúa mọi sự, mọi biến cố, mọi âu lo, mọi suy nghĩ, mọi toan tính của bản thân để củng cố luôn luôn nơi cuộc sống và suy nghĩ của chính mình niềm lạc quan và tin yêu vào cuộc sống. Có tích cực hướng về sự lạc quan, ta mới có khả năng nhìn thấy Ở MỌI THỨ VÀ MỌI NGƯỜI NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP.
Mỗi hoàn cảnh, mỗi vấn đề, mỗi biểu hiện của từng người trong cung cách sống của họ đều có nhiều khía cạnh để chúng ta có thể quan sát và đánh giá. Vì thế, dù đối diện với bất kỳ con người hay sự vật hay hoàn cảnh nào, cố gắng tìm ra điểm tích cực để có thể mang lại nhiều năng lượng sống cho chính mình.
Một khi bản thân được tiếng là người luôn nhìn thấy những điều tốt đẹp, chắc chắn sẽ nhận được sự tôn trọng xứng đáng mà mọi người dành cho.
Càng là người có ảnh hưởng bao nhiêu, càng cần nhìn theo hướng tích cực bấy nhiêu, để mọi môi trường, mọi nơi mình hiện diện lan tỏa sự lạc quan, tinh thần vượt thắng khó khăn, sự chung tay để đi đến chiến thắng.
Sống mùa Vọng bằng niềm tin vào những điều tốt đẹp, khiến bản thân, phần nào phản chiếu hình ảnh Chúa Giêsu đang ngự đến. Vì khi cùng sống với mọi người, trong lúc ta biết tỏa những năng lượng tích cực, là cách làm chứng cho mọi người biết Chúa Giêsu ngự trong tâm hồn ta.
Bởi một khi Chúa Giêsu ngự đến, Người đâu có hiện diện nơi nào xa xôi, Người đâu có xuất hiện trong những kỳ bí hay vỹ đại nào. Thái độ sống tích cực, niềm tin vào cuộc sống tốt đẹp của ta, niềm tin vào cõi lòng của từng người nơi ta... là cách ta thể hiện mạnh mẽ, dữ dội việc Chúa Giêsu đang ngự đến.
Chúa ngự đến trong cái bình thường của mọi người. Chúa ngự đến nơi từng khoảnh khắc thường nhật của tất cả chúng ta và của thế giới này.
- SỐNG CHU ĐÁO LÒNG BIẾT ƠN THIÊN CHÚA.
Mỗi chúng ta đều nhận lãnh tình yêu vô lượng và khôn cùng của Thiên Chúa. Từ hư không, chúng ta thành người. Nhưng không ai là kẻ vô danh. Trong bàn tay Chúa, trong trái tim Chúa, trong sự quan phòng kỳ diệu từ đời đời của Chúa, không chung chung, nhưng từng người, từng người một được Chúa biết đến, được Chúa gọi đích danh, được Chúa trọng ban tình yêu, ân sủng và sự cứu độ đời đời.
Chúng ta được sinh ra từ bàn tay của Chúa, được làm người và làm con Chúa đã là vinh dự, là hạnh phúc, là sự hãnh diện vô cùng tận. Vậy mà để sống trọn kiếp người và để bước vào cõi vinh thắng đời đời, từng người trong chúng ta đều được Chúa bao phủ cả cuộc đời bằng ân sủng lớn lao. Người không ngừng ban ơn để gìn giữ chúng ta trên từng chặng đường. Người không ngừng tha thứ mỗi khi chúng ta lỗi phạm để Người không mất chúng ta, và để chúng ta không mất Người đời đời.
Đã là con người, là thụ tạo thuộc bậc ưu tú, là kẻ được tha thứ, là kẻ được quyền nhận lãnh chính Người Con Một của Thiên Chúa, vị trí của chúng ta đã là vô cùng, đã là không thể hiểu nổi, không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà giờ đây trong Chúa Kitô, Người Con Duy Nhất của Thiên Chúa, mỗi chúng ta lại được chính Thiên Chúa nhìn nhận là con của Người, được hưởng gia nghiệp của Thiên Chúa, cùng đồng phận với Chúa Kitô.
Quá đỗi kỳ diệu, quá đỗi phong nhiêu, quá đỗi mạnh mẽ. Niềm vui tuyệt đỉnh ấy chỉ còn biết vỡ òa trong hạnh phúc, trong hãnh diện, trong sự thần phục và lạy tạ mà thôi.
Hồng ân lớn lao không thể diễn tả hết, không thể thấu hiểu cho cùng đó chính là ta được Chúa trao ban Con Một của Người.
Làm sao mà những tội đồ lại có được chính Thiên Chúa làm người? Làm sao mà những kẻ vong thân và vong ân lại có thể nhận lãnh kho tàng và gia nghiệp là chính Đấng sang trọng từ trời cao đến nhập cuộc với mình? Làm sao mà những kẻ thấp hèn, xấu xa, nghèo nàn, dễ đổ vỡ, dễ ngã nhào, lại có thể có Đấng giàu sang, Đấng mà trời còn không thể chứa, biển không thể dò, núi cao vời vợi không thể đo lại có thể sớt chia và nên đồng phận với mình?
Vì thế, sống mùa Vọng bằng lòng biết ơn Thiên Chúa, từ nay, mỗi khi cất lên lời kinh: "Con cám ơn Đức Chúa Trời là Chúa lòng lành vô cùng, chẳng bỏ con, chẳng để con không đời mà lại sinh ra con cho con được làm người, cùng hằng gìn giữ con, hằng che chở. Lại cho Ngôi Hai xuống thế làm người, chuộc tội chịu chết trên cây thánh giá vì con. Lại cho con được đạo thánh Đức Chúa Trời cùng chịu nhiều ơn nhiều phép Hội Thánh nữa, và đã cho phần xác con hôm nay được mọi sự lành, lại cứu lấy con kẻo phải chết tươi ăn năn tội chẳng kịp", các Kitô hữu hết lòng xưng tụng tình yêu của Chúa, hết lòng biết ơn Thiên Chúa, hết lòng dâng mình để cố mà đáp trả tình yêu Chúa dành cho mình.
Sống lòng biết ơn Thiên Chúa, chúng ta sẽ được kết hợp với Chúa Giêsu, để cùng với Chúa Giêsu tạ ơn Thiên Chúa trong cùng một hiến tế duy nhất mà chính Chúa Giêsu thực hiện, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp lòng Thiên Chúa, chắc chắn sẽ được Thiên Chúa ưng nhận.
Sống lòng biết ơn Thiên Chúa trong sự hiện diện thánh thiện và bền bỉ của Chúa Giêsu là cách thế giúp ta ngày càng xác tín mạnh rằng: Chúa Giêsu vẫn luôn ngự đến. Người mãi mãi là Đấng hiện diện. Người không ngừng kết nối lòng ta, tâm hồn ta với Cha của Người và là Thiên Chúa của chúng ta.
Đó là vài đề nghị khả dĩ giúp chúng ta có được hạnh phúc trong đời sống, trong khi chờ đợi Chúa đến, trong khi cùng Hội Thánh kêu nài Chúa ngự đến.
Xin Chúa ban cho từng người niềm hạnh phúc trong hy vọng bền bỉ Chúa sẽ ngự đến.
Và dù phải đối diện với hoàn cảnh nào, ngay cả khi tưởng chừng bi đát nhất, tăm tối nhất, bế tắc nhất, vẫn đủ sáng suốt tìm cho mình một lối mở đi về phía Thiên Chúa, để với niềm hy vọng Chúa sẽ đến "mang theo theo lương bổng để trả cho mỗi người tùy theo việc mình làm" (Kh 22, 12), mỗi người luôn tỉnh thức để chỉ sống cho Chúa, hành động cho Chúa, tư duy như Chúa, nỗ lực thực hành điều Chúa mong muốn trong từng ngày sống.
Chỉ có như thế, mầu nhiệm mong chờ Chúa trong lời cầu nguyện "MARANATHA – LẠY CHÚA GIÊSU, XIN NGỰ ĐẾN!", mới thực sự có giá trị, mới thực sự không là lời cầu nguyện hay mong ước suông, mới thực sự là niềm mong đợi tích cực, là sự trưởng thành làm thăng hoa đời sống Kitô hữu của từng cá nhân trong từng giây phút sống.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG
- Details
-
Category: 8. Đời Sống Tâm Linh
Một ngày nọ, cách đây rất lâu, vào khoảng năm 400, có người đã nói mỉa mai với Thánh Augustinô thành Hippo: “Tôi không muốn thừa hưởng Nước Trời; đối với tôi chỉ cần tôi không bị trầm luân đời đời là đủ.” Đây là đoạn văn trong Kinh thánh mà người hoài nghi vừa thảo luận với vị giám mục của mình:
“Những việc do tính xác thịt gây ra thì ai cũng rõ, đó là: dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hoà, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ, say sưa, chè chén, và những điều khác giống như vậy. Tôi bảo trước cho mà biết, như tôi đã từng bảo: những kẻ làm các điều đó sẽ không được thừa hưởng Nước Thiên Chúa” (Galát 5:19-21).
Lời khuyên của Thánh Phaolô trong Galát chương 5 nghe rất khác với những lời của Chúa chúng ta hôm nay trong Mátthêu chương 25. Trong câu chuyện của Phaolô, thánh nhân nhấn mạnh rằng tội xác thịt, tội đam mê, cảm xúc và khoái lạc thể xác đã cắt đứt người ta khỏi Nước Thiên Chúa. Tuy nhiên, trong phần trình bày của Chúa về Cuộc Phán xét Cuối cùng, Ngài nói với chúng ta rằng bỏ bê các công việc thương xác bảy mối sẽ khiến chúng ta không được thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho chúng ta ngay từ thuở tạo thiên lập địa: “Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không choăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng” (Mt 25: 41-43).
Đôi khi hai cách nói này có vẻ như rất khác nhau về giọng điệu, nhưng sự khác nhau này lại bị nhiều người phóng đại và hiểu lầm. Chúng ta hãy xem xét.
Ví dụ, trong giáo xứ của tôi, khi tôi giảng về Lễ Trọng Chúa Kitô Vua, tôi đã nói với mọi người rằng tội phạm đến sự trong sạch hoặc các quan niệm tôn giáo sai lầm hầu như là những nguyên nhân dẫn linh hồn xuống địa ngục. Tôi thậm chí nói thêm rằng đây là điều Đức Mẹ đã nói tại Fatima với ba trẻ được diễm phúc. Bạn có thể tưởng tượng rằng sau đó tôi nhận được một số phản hồi từ vị Giám đốc phụ trách giáo dục tôn giáo (DRE: director of religeous education) hoặc từ các giáo hữu ngay trước cửa nhà thờ, vì nói những điều khá là không hợp thời. Tuy nhiên, khi tôi nói với mọi người rằng nếu họ bỏ bê người nghèo và người túng thiếu thì họ có nguy cơ mất đi linh hồn, và tôi thậm chí còn thêm một số lời của Đức Thánh Cha Phanxicô về việc phục vụ người nghèo, thì rõ ràng rằng sẽ chẳng có ai phản đối những gì tôi nói, bạn có thể hình dung ra chuyện đó.
Ngày nay, tội xác thịt không bị coi là xấu xa như thế, và việc nhấn mạnh tính hiểm độc của chúng đến mức cảnh báo rằng chúng sẽ dẫn người ta đến lửa hỏa ngục thường bị coi là suy nghĩ thấp kém hoặc quá khắc nghiệt. Nhưng việc nhấn mạnh nghĩa vụ xã hội của chúng ta đối với những người bất hạnh lại được coi là rất đáng trân trọng.
Vì vậy, người ta có thể dễ dàng tưởng tượng một phiên bản hiện đại của người phản đối Thánh Augustinô nói với vị linh mục: “Này Cha, tôi không cần thừa kế vương quốc dành riêng cho người trong trắng và khắc khổ. Tôi sẽ chỉ đóng góp cho người nghèo và người thiếu thốn, và điều đó sẽ đưa tôi vào thiên đàng. Tôi không cần một nước trời nào khác.”
Tuy vậy, thực tế là có mối liên hệ sâu sắc giữa việc chúng ta tận hưởng những cảm xúc và ham muốn khoái lạc của mình với cách chúng ta đối đãi những người gặp hoạn nạn. Một xã hội chìm đắm trong những cảm xúc và ham muốn khoái lạc sẽ không mấy quan tâm đến việc đối đãi những người túng thiếu.
Đây là cách Thánh Augustinô trả lời người phản đối trong bài giảng về việc sám hối (Bài giảng 351). Ngay sau dòng nói về việc không cần Nước Trời, vị tiến sĩ ân sủng vĩ đại giải thích cho kẻ tội lỗi bất chấp đạo lý này:
- Chúa đã phán: “Vì tội ác gia tăng, nên lòng yêu mến của nhiều người sẽ nguội đi. Nhưng kẻ nào bền chí đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu thoát” (Mt 24: 12-13), Ngài hứa sự cứu rỗi cho những ai kiên trì trong lòng bác ái, chứ không phải cho những ai cố lỳ trong sự suy đồi trái ngược đạo lý. Ở đâu có lòng bác ái, thì những việc xấu xa vốn ở ngoài vương quốc Thiên Chúa không thể tồn tại, vì “Vì tất cả Lề Luật được nên trọn trong điều răn duy nhất này là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình” (Galát 5: 14).
Quan điểm của Thánh Augustinô có thể dễ dàng hiểu được nếu chúng ta tự hỏi mình câu hỏi này: tại sao những con dê, những kẻ ở bên trái, sẵn sàng chịu ném vào lửa hỏa ngục, lại bỏ bê việc làm của lòng thương xót? Điều gì ở họ đã khiến họ không để ý đến hoạn nạn của người khác? Rõ ràng là họ ích kỷ theo đuổi khoái lạc và thỏa mãn cảm xúc của chính họ. Một loạt tội lỗi mà Thánh Phaolô mô tả ở trên: dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hoà, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ, say sưa, chè chén, đã dẫn đến việc xao lãng những việc lành: Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han, mà Chúa chúng ta khen ngợi và tưởng thưởng.
Không có sự phân ly giữa nhân đức cá nhân và tình yêu thương người lân cận; thực sự cả hai là một và như nhau. Suy cho cùng, “Vương quyền của Thiên Chúa” có nghĩa là quan tâm đến hạnh phúc của người khác, và vì chúng ta được dựng nên theo hình ảnh Chúa Kitô, nên chúng ta nhất định phải yêu mến Ngài, yêu người khác như chính mình và như Chúa yêu họ: “Ngươi phải yêu mến Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình” (Mt 22: 37-39). Vì vậy, cách yêu bản thân tốt nhất chính là trở nên giống Chúa Kitô và thực hành tình yêu thương người lân cận, và điều này trái ngược với tính xác thịt. Ai cũng thấy dâm đãng, say sưa khiến con người trở nên hèn hạ, sao nhãng bổn phận đối với người lân cận, nên ai muốn “bền chí đến cùng” trong việc yêu thương người lân cận cũng phải kiềm chế những đam mê, ham muốn của mình.
Thánh Tôma nói điều đó rất hay – ở đây chúng ta thấy ngài viện dẫn, ít nhiều, Thánh Augustinô – khi ngài nói với chúng ta:
- Một người yêu bản thân mình hơn khi người ấy nhiệt thành vì hạnh phúc và chăm sóc người khác, và người ấy dành phần tốt hơn cho mình, vì người ấy giống Chúa hơn khi trở thành duyên do làm điều tốt cho người khác hơn là cho chỉ bản thân mình.
Xin cho tình yêu tha nhân làm cho chúng ta trở nên giống Chúa Kitô, Vua của chúng ta. Rồi thì, Ngài sẽ coi việc chúng ta phục vụ người khác như đã làm cho chính Ngài và chúng ta sẽ cùng Ngài thừa kế Nước trời. Amen.
Phêrô Phạm Văn Trung,
(phỏng theo Lm Hugh Barbour, catholic.com)