8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - YÊU THƯƠNG LÀ KIM CƯƠNG

  •  
    Chi Tran CHUYỂN
     


    YÊU THƯƠNG 

    VIÊN KIM CƯƠNG TRONG TÂM HỒN MỖI CHÚNG TA

     

    Hãy quảng đại “cho đi” để được “nhận lại”. Điều chúng ta “nhận lại” có thể đến từ người khác có thể không, nhưng một điều chắc chắn là chúng ta sẽ được “nhận lại nhiều hơn” từ Thiên Chúa...

     

    “Yêu và được yêu” là nhu cầu căn bản, là khát khao chân chính của con người. Quả vậy, đã là con người thì ai cũng muốn yêu thương người khác và được người khác yêu thương, ai cũng có nhu cầu quan tâm đến người khác và được người khác quan tâm. Sống trên đời, không ai là một hòn đảo, không ai có thể sống một mình mà không có liên hệ với người khác. Và mỗi người chỉ có một cuộc đời, chỉ có một lần sống duy nhất. Vì vậy, chúng ta phải sống như thế nào để cuộc đời chúng ta thật ý nghĩa, chúng ta phải tận dụng làm sao để cuộc đời ấy không qua đi một cách vô nghĩa và phí phạm, chúng ta phải sống như thế nào cho “đáng” một kiếp làm người và chúng ta phải sống làm sao cho “xứng” với hình ảnh của Thiên Chúa đã được gửi gắm nơi chúng ta. Và cách duy nhất để chúng ta sống trọn vẹn cuộc đời của mình đó chính là yêu thương.

     

    Nói về yêu thương thì mênh mông lắm, chẳng ai có thể định nghĩa chính xác được, cũng không ai có thể cân đo, đong đếm hay ước lượng và càng không thể đem ra để bán mua, trao đổi. Yêu thương phát xuất từ con tim nên chỉ có con tim mới thực sự hiểu được yêu thương là gì và chỉ có con tim mới cảm nghiệm được sức mạnh thực sự của yêu thương. Yêu thương không phải là những gì lớn lao, mà đôi khi chỉ là những cử chỉ, những việc làm vô cùng bé nhỏ nhưng lại có sức mạnh phi thường. Nhiều khi, chỉ cần một hành động nhỏ bé cũng có thể cứu vớt một cuộc đời hay chỉ cần một câu nói chân thành cũng có thể làm thay đổi cả một con người. Vì thế, có thể ví tình yêu thương giống như viên kim cương quý giá Chúa đặt để trong thẳm sâu tâm hồn mỗi người. Có khi viên kim cương ấy được tỏ lộ một cách rõ ràng qua những hành động yêu thương cụ thể như: quan tâm, gặp gỡ, thăm hỏi, chia sẻ, động viên, giúp đỡ… Có khi viên kim cương ấy được thể hiện nhẹ nhàng qua những cảm xúc bên trong như: nhung nhớ, mong chờ, chạnh lòng thương hay nghẹn ngào, xót xa… Cũng có khi viên kim cương ấy bị ẩn sâu, giấu kỹ trong tiềm thức, sâu đến nỗi người khác không thể nhìn ra hay chính bản thân chúng ta cũng không ý thức được sự tồn tại của nó. Nhưng chắc chắn viên kim cương đó có thật và nó luôn tồn tại trong tâm hồn mỗi chúng ta. Chỉ là chúng ta có ý thức được sự tồn tại của nó hay không? Chúng ta có biết đem viên kim cương ấy ra sử dụng để nó mang lại niềm vui và hạnh phúc cho mọi người và cho chính chúng ta không? Và khi đã tìm thấy viên kim cương yêu thương trong lòng mình, chúng ta có đủ can đảm để sử dụng nó hay không? Hay chúng ta sợ mất mát? Hoặc chúng ta e dè, ngần ngại sợ người khác nhìn thấy nó? Và điều quan trọng nhất là chúng ta sẽ sử dụng nó như thế nào?

     

    Sống giữa thời đại công nghệ 4.0 với sự phát triển “nhanh” đến chóng mặt của các phần mềm kỹ thuật số, con người dường như cũng đang bị cuốn theo một lối sống “nhanh” như công nghệ. Tất cả mọi thứ đều phải “nhanh”, vì không nhanh thì sợ mình sẽ bị tụt lại ở phía sau người khác, vì không nhanh thì sợ mình sẽ bị loại trừ, bị cô lập. Do đó, lúc nào cũng phải nhanh, lúc nào cũng phải vội. Mỗi sáng mở mắt ra, chúng ta nhìn đâu cũng thấy công việc và công việc, rồi chúng ta vội vã vùi đầu vào núi công việc ấy. Cứ thế, chúng ta bị cuốn vào công việc đến quên hết mọi thứ xung quanh. Ngày nối ngày, tháng nối tháng, năm tiếp năm… chúng ta chạy theo công việc, chạy theo những dự tính, chạy theo những mục tiêu với tốc độ chóng mặt. Vì thế, chúng ta chẳng còn thời gian để ý đến viên kim cương yêu thương ở trong lòng mình. Đôi lúc, chúng ta sống nhanh, sống vội quá, nhiều khi “nhanh vội” đến vô tâm, vô tâm với những người thân trong gia đình, vô tâm với những người xung quanh và đôi lúc vô tâm với cả chính mình nữa. Chúng ta cứ cặm cụi làm và làm, rồi lại làm và làm. Để đến lúc nhìn lại, chúng ta chẳng còn gì ngoài một thân thể mệt mỏi, bơ phờ và những khoảng trống chông chênh trong tâm hồn. Cuộc sống ấy nặng nề quá, lãng phí quá. Bây giờ, “ngay và luôn” lúc này, chúng ta hãy dành thời gian để tìm lại viên kim cương yêu thương trong tâm hồn mình và đem nó ra sử dụng. Chúng ta hãy sống chậm lại một chút, mỗi ngày hãy dừng lại dù chỉ vài giây, vài phút thôi để nhìn lại cuộc sống của mình và tập sống yêu thương nhiều hơn. Hãy yêu thương cha mẹ nhiều hơn một chút, yêu thương gia đình nhiều hơn một chút, yêu thương anh chị em đồng loại nhiều một chút và nhất là hãy yêu thương chính mình nhiều hơn một chút nữa. Lúc đó, chúng ta sẽ có đủ nhạy bén để nhận ra những điều kỳ diệu ở xung quanh chúng ta. Chúng ta sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của ánh bình minh ló rạng mỗi buổi sớm, sẽ nhìn thấy những giọt sương mai tinh khiết trên chiếc lá non, sẽ khám phá ra được mùi hương thơm ngát của bông hoa vừa mới nở… để tâm hồn mình được bình an, thư thái và biết dâng lời tạ ơn Chúa đã ban cho đời những vẻ đẹp tinh khôi ấy. Và chúng ta cũng sẽ có đủ sự tinh tế để nhận ra: những nếp nhăn mỗi ngày thêm nhiều của mẹ, những sợi tóc mỗi ngày thêm bạc của cha, để chúng ta biết trân trọng những giây phút được ở gần cha mẹ và sống thảo hiểu với các ngài. Chúng ta sẽ có đủ quan tâm để cảm nhận được sự hy sinh lớn lao của người vợ, người mẹ qua những công việc không tên hàng ngày; để cảm nhận được những vất vả của người chồng, người cha trong cuộc sống; để cảm nhận được những tâm tư, mong muốn và ước mơ của con cái; để biết cảm ơn nhau, lắng nghe nhau và thấu hiểu nhau; để biết bao dung nhau hơn và cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, ấm êm. Chúng ta cũng sẽ có đủ lòng trắc ẩn để nhận ra những khó khăn của anh chị em đồng loại, của bạn bè, thân hữu và chúng ta sẽ có đủ quảng đại để giúp đỡ họ khi chúng ta có thể.

     

    Hãy quảng đại “cho đi” để được “nhận lại”. Điều chúng ta “nhận lại” có thể đến từ người khác có thể không, nhưng một điều chắc chắn là chúng ta sẽ được “nhận lại nhiều hơn” từ Thiên Chúa, vì Chúa chẳng bao giờ thua lòng quảng đại của con người. Chúa đã trao cho chúng ta viên kim cương yêu thương và Chúa muốn chúng ta đem nó ra sử dụng để sinh lời, để đem lại hạnh phúc cho người khác cũng là đem hạnh phúc cho chính mình, như lời Kinh Hòa Bình của Thánh Phanxicô Assisi: “Lạу Ϲhúa từ nhân, xin cho con biết mến уêu và phụng sự Ϲhúa trong mọi người. Lạу Ϲhúa, xin hãу dùng con như khí cụ bình an của Ϲhúa. Để con đem уêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm.

     

    Để con đem tin kính vào nơi nghi nan chiếu trông cậу vào nơi thất vọng, để con rọi ánh sáng vào nơi tối tăm đem niềm vui đến chốn u sầu. Lạу Ϲhúa, xin hãу dạу con, tìm an ủi người hơn được người ủi an, tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết, tìm уêu mến người hơn được người mến уêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh, chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ, chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.


    Ôi thần linh thánh ái, xin mở rộng lòng con, xin thương ban xuống những ai lòng đầу thiện chí, ơn an bình”.

     

    Ước mong trong năm mới 2022 này, mỗi chúng ta sẽ đều tìm thấy viên kim cương yêu thương trong tâm hồn mình và chúng ta sẽ biết trân trọng từng phút giây của cuộc đời để sống yêu thương và chia sẻ. Vì mỗi phút mỗi giây qua đi sẽ không bao giờ trở lại. Chúng ta hãy sống một cuộc đời thật ý nghĩa và trọn vẹn đúng như lòng Chúa mong muốn. Hãy để tâm hồn mình luôn nở hoa, luôn ngát hương yêu thương và luôn tỏa sáng như viên kim cương của “tình người” đẹp nhất trên thế gian này.

     

    Nữ tu Maria Doãn Thị Yên,
    Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hóa



     
    • 1644375970305blob.jpg
      649.3kB

DỜI SỐNG TÂM LINH - LM MINH ANH

  •  ĐỜI SỐNG TÂM LINH - LM MINH ANH
     

     

    CHẠM PHẢI ĐẤNG VÔ CÙNG

    “Vô phúc cho tôi! Tôi chết mất! Mắt tôi đã trông thấy Đức Vua, Ngài là Chúa các đạo binh!”.

    Dr. Virginai Satir, nữ bác sĩ tâm lý, viết trong tác phẩm của mình, “Trẻ sơ sinh phát triển mạnh nhờ được vuốt ve thường xuyên. Chà, người lớn cũng không khác! Khi không được một bàn tay vỗ về, được ôm qua vai hay qua người, họ sẽ tự co rút vào mình. Tôi kê đơn: mỗi ngày, bốn cái ôm để tồn tại, tám cái ôm để duy trì, và mười hai cái ôm để thăng hoa. Tắt một lời, chạm đến nhau giữa vợ chồng, mẹ cha và con cái mỗi ngày, là một điều không thể thiếu!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Với Dr. Virginai Satir, việc “chạm đến nhau” giữa những con người quan trọng đến thế; phương chi việc con người ‘chạm phải Đấng Vô Cùng’, điều đó sẽ quan trọng hơn biết bao! Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay nói đến sự choáng ngợp của con người trước một Đấng uy nghi, uy dũng và uy quyền. Isaia, Phaolô và Phêrô đã ‘chạm phải Đấng Vô Cùng’, cũng là Đấng sẽ sai họ đi!

    Bài đọc thứ nhất tường thuật sự ngỡ ngàng của Isaia trong đền thánh. Giữa tiếng tung hô “Thánh, Thánh, Thánh” của đoàn thiên sứ, các nền nhà chuyển rung; Isaia khiếp hãi, “Vô phúc cho tôi! Tôi chết mất, vì lưỡi tôi nhơ bẩn, tôi ở giữa một dân tộc mà lưỡi họ đều nhơ bẩn, mắt tôi đã trông thấy Đức Vua, Ngài là Chúa các đạo binh!”. Ngay lúc đó, một thiên thần bay đến, tay cầm cục than đỏ, chạm vào lưỡi ông để ông được sạch; và Isaia nghe tiếng Chúa phán, “Ta sẽ sai ai đi? Và ai sẽ đi cho chúng ta?”; ông liền thưa, “Này con đây, xin hãy sai con!”.   

    Cũng thế, trong bài đọc thứ hai, Phaolô kể lại kinh nghiệm của mình về việc ông đã ‘chạm phải Đấng Vô Cùng’, “Sau cùng, Ngài cũng hiện ra với chính tôi như với đứa con đẻ non. Tôi vốn là kẻ hèn mọn nhất trong các tông đồ và không xứng đáng được gọi là tông đồ... Nhưng nay tôi là người thế nào, là nhờ ơn của Thiên Chúa”. Quả thế, Phaolô đã trở thành lợi khí được chọn của Đấng Vô Cùng, được Ngài sai đi như một tông đồ kiệt xuất cho các dân ngoại.

    Đặc biệt, với bài Tin Mừng; qua đó, chúng ta đọc thấy trải nghiệm tuyệt vời của Phêrô, vị Giáo Hoàng tiên khởi. Khi Phêrô đang giặt lưới cùng các bạn chài khác thì Chúa Giêsu đến, Ngài bước vào thuyền ông, đây cũng là thời khắc Ngài bước vào ‘con thuyền đời’ ông; Ngài yêu cầu ông ra khỏi bờ một chút để Ngài có thể dạy dỗ, và Ngài sẽ yêu cầu ông nhiều hơn về sau. Đoạn Ngài nói riêng với Phêrô, “Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu, thả lưới bắt cá”, và Phêrô phải ‘ra những trũng sâu’ suốt phần còn lại của đời mình. Yêu cầu này, lẽ thường, không có ý nghĩa gì với Phêrô, một ngư phủ dày dạn; tuy nhiên, Phêrô đã mềm mỏng đáp lại. Phép lạ đã xảy ra, và trước sự kinh ngạc với mẻ cá kỳ diệu, Phêrô choáng ngợp vì không chỉ một người có tên Giêsu đã chạm vào cuộc sống ông nhưng chính Thiên Chúa đã chạm vào cuộc đời ông. Phêrô nhận thức ông đang ‘chạm phải Đấng Vô Cùng’; về phần mình, ông cảm thấy quá bất xứng, nên sụp lạy và thưa lên, “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi!”. Thế nhưng, Chúa Giêsu nâng ông dậy, đẩy ông về phía trước, xa hơn, “Đừng sợ, từ nay, anh sẽ là kẻ chinh phục người ta!”.

    Anh Chị em,

    Thiên Chúa chí thánh, Đấng mà cả thiên triều không chứa đủ vinh quang; vậy mà Ngài đã hạ cố xuống tận cùng thấp cho bằng con người, hầu con người có thể chạm được Ngài. Và thật lạ lùng, ai chạm đến Ngài đều được biến đổi. Ngài đụng đến Isaia bằng cục than lửa; lửa đó đã thanh tẩy lưỡi ông, khiến ông trở thành ngôn sứ của Chúa. Đến thời viên mãn, Thiên Chúa không chỉ chạm đến con người bằng lửa, Ngài chạm đến nó bằng chính Con Một của Ngài. Sự đụng chạm này đã quật ngã Phêrô, hất văng Phaolô. Lúc chưa chạm Ngài, Phêrô gọi Chúa Giêsu là Thầy; nhưng sau mẻ cá kỳ lạ, ông phủ phục, thú nhận sự thấp hèn và tuyên xưng Ngài là Chúa. Trong Bí tích Thánh Thể, chúng ta không chỉ được chạm đến Chúa Giêsu mà còn được nên một với Ngài, Ngài trở nên của ăn nuôi sống chúng ta. Như Isaia, Phaolô và Phêrô, Chúa Giêsu ước mong chúng ta càng chạm đến Ngài, càng thuộc về Ngài; càng thuộc về Ngài càng nên thánh thiện và thật sự trở thành ngôn sứ của Ngài.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, mỗi ngày con ‘chạm phải Đấng Vô Cùng’, xin giúp con biến đổi tận bên trong, hầu có thể tạo nên một sự khác biệt như Chúa kỳ vọng!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     



     
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH -ĐÊM TẠ ƠN

  •  
    Kim Vu

    ĐÊM TẠ ƠN 

     

    Một năm cũ sắp trôi qua và một năm mới sắp đến.  Trong khoảnh khắc giao thừa giữa cũ và mới này, chúng ta đến với Chúa, Đấng Tạo dựng muôn loài, Đấng làm chủ thời gian, để tạ ơn Ngài về 365 ngày sắp qua, và xin Ngài giúp chúng ta biết sử dụng 365 ngày sắp đến theo đúng thánh ý Ngài.

     

    Đêm nay người ta vẫn gọi là đêm giao thừa, là nhịp cầu chuyển tiếp giữa cũ và mới.  Ai ai cũng mong muốn trút khỏi lòng mình mọi lo âu phiền muộn, không ai dám nhắc tới những rủi ro bất hạnh của ngày hôm qua, dường như ai cũng thầm mong ước cho đêm nay như là một khởi đầu tốt đẹp cho hành trình mới của tương lai.  Ai cũng gác lại quá khứ để bước vào năm mới trong niềm vui và hy vọng như câu ca dao xưa:

     

    “Đêm ba mươi co cẳng đạp thằng bần ra cửa.

    Sáng mồng một giang tay bồng ông phước vào nhà.”

     

    Thực vậy, mùa xuân, ngày tết, ai cũng mong nhận được nhiều phước lộc, nên ai cũng chúc cho nhau nhiều tài lộc, nhiều tiền, nhiều của.  Những người có tín ngưỡng thì tin rằng may mắn, tiền của là ân lộc trời ban.  Nhưng phước hạnh đời người mà chúng ta cầu chúc cho nhau không chỉ là nhắm đến tài lộc mà là hạnh phúc miên trường, hạnh phúc của người có tâm hồn bình an.

     

    Nhìn lại một năm qua, có những người được hạnh phúc vì làm ăn thuận buồm xuôi gió, công thành danh toại, có những người hạnh phúc vì tìm được chân lý, tìm được lẽ sống, tìm được bình an trong tâm hồn.  Nhưng vượt lên trên tất cả cái may mắn đó, chính là sự sống, là sự bình an của đời người.  Sự sống luôn ở bên ngoài khả năng của chúng ta, sự sống của chúng ta hoàn toàn lệ thuộc vào Chúa.  Hạnh phúc là ân ban của Thiên Chúa.  Con người không thể kiến tạo hạnh phúc cho mình bằng thủ đoạn, bằng gian dối hay sự ác.  Con người phải sống ngay lành nhờ đó mà Thiên Chúa mới ban phúc lộc là bình an.  Một năm qua với những vụ trọng án cho ta thấy con người không thể tạo dựng hạnh phúc cho mình bằng quyền lực để tham nhũng hại dân mà phải bằng tấm lòng luôn đi theo chân thiện mỹ.  Đâu ai ngờ một ông Đinh La Thăng dám nói dám làm đầy quyền thế lại phải hầu tòa?  Đâu ai ngờ một Trịnh Xuân Thanh luôn sống trong nhung lụa giầu có quyền thế lại phải thân tàn ma dại?  Đâu ai ngờ một đại gia Vũ Nhôm khuynh đảo thành phố đáng yêu Đà Nẵng lại có kết cục trong tù tội...?

     

    Hạnh phúc đến từ lộc Trời ban xuống thì con người phải sống theo lẽ Trời.  Phải sống ăn ở ngay lành và làm việc thiện phúc đức.  Quy luật của trời đất là “Xởi lởi trời gửi của cho - Co ro trời co của lại.   Càng gieo nhân nghĩa con người lại càng tìm được niềm vui hạnh phúc tự trong tâm hồn.  Đây gọi là tích đức để Trời sẽ ban hạnh phúc cho bản thân, cho gia đình và cho mọi người thân nhờ công đức của ta.

     

    Nếu hiểu rằng hạnh phúc – bình an là lộc ban từ Trời thì giây phút này là giây phút tạ ơn về quá khứ đã qua.  Tạ ơn Chúa đã ban cho chúng ta 365 ngày bình an.  Tạ ơn Chúa vì những biến cố xảy ra trong cuộc đời giúp ta nhận ra tình yêu của Chúa luôn bao bọc gìn giữ chúng ta.  Có thể đó là những đau khổ, là những mất mát nhưng chúng ta lại được bàn tay Chúa dìu dắt và bồng ẵm chúng ta qua những thăng trầm cuộc đời.  Tạ ơn Chúa đã cho chúng ta niềm tin tưởng vào Chúa, nếu không, biết đâu giờ này chúng ta đang rơi vào tâm trạng tuyệt vọng vì không đủ can đảm đối diện trước gian nan.

     

    Nguyện xin Chúa Xuân đang về trên quê hương ban cho chúng ta những giây phút đầu xuân tràn đầy bình an và hoan lạc.  Xin Chúa Xuân chúc lành cho giây phút giao thừa này được vơi đi những ưu phiền để người người hưởng một mùa Xuân thánh ân hạnh phúc dư tràn.  Amen!

     

    Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền

     

    *******************************************

    Kinh Cầu Đêm Giao Thừa

     

    Lạy Chúa Giêsu,

    Trong đêm Giao Thừa này,
    Chúng con cầu xin Chúa
    chúc lành và hướng dẫn chúng con

     

    Chúa đã cho chúng con năm mới nầy,

    Như một khởi đầu tốt đẹp,
    Một cơ hội vàng để canh tân đời sống,
    Để chuộc lại quá khứ của chúng con,


    Chúa đã cho chúng con năm mới nầy,

    Như một bình minh mới,
    Một nấc thang và một cơ hội,
    Để chúng con sửa chữa lỗi lầm
    Để chúng con vươn dậy từ thất bại,
    Để nên những người con tốt đẹp hơn,

     

    Lạy Chúa,

    Xin ban phúc lành để chúng con,
    Biến giải pháp thành hành động,
    Biến lời nói thành việc làm tốt đẹp,


    Để chúng con,
    Nhận ra kế hoạch của Chúa,

    Để chúng con,
    Biến giấc mơ thành hiện thực,
    Để chúng con,
    Kết thúc những gì đã bắt đầu,

     

    Lay Chúa,
    Chúng con nguyện xin Chúa,
    Hướng dẫn chúng con,
    Trong năm mới nầy,

    Xin cho chúng con,
    Tìm thấy niềm vui thay vì thất vọng,
    Tìm thấy bình an,
    Trong công việc bận rộn,

    Tìm thấy hy vọng trong thất bại,
    Tìm thấy giải pháp cho vấn đề của chúng con,
    Xin cho chúng con trong năm mới nầy:
    Khám phá ra
    Ý nghĩa mới trong công việc,

    Tim được ý hướng cao quý
    Trong mục tiêu,
    Và có hướng đi kiên định,
    Trong đời sống,

     

    Xin cho chúng con,
    Khởi đầu năm mới cùng với Chúa,
    Biết dùng thời gian,
    Như món quà quý giá Chúa dành cho con,
    Biết sử dụng mỗi ngày của năm mới nầy,
    Để nhiệt thành phục vụ anh chị em con.
     Amen!

     

    GM Ruperto Santos

     

    --

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CHA MINHANH - HUẾ

  • LM MINH ANH

     

    TIẾNG THÌ THẦM BÊN TRONG

    “Vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình!”.

    Nói đến lương tâm, Sidney J. Harris có một nhận định khá sâu sắc, “Một khi chúng ta trấn an lương tâm bằng cách gọi điều gì đó là “điều xấu cần thiết”, nó bắt đầu trông ngày càng ‘cần thiết’ hơn, và ngày càng ‘ít ác’ hơn. Thật hiểm nghèo, bạn đã dập tắt ‘tiếng thì thầm bên trong!’”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Lời Chúa hôm nay văng vẳng ‘tiếng thì thầm bên trong’ nơi hai con người. Đavít, sau khi phạm tội, nhờ Nathan, đã nghe được tiếng ấy; Hêrôđê thì không, dù rất chiến đấu, ông thua cuộc. Kết quả là gì? Máu một vị thánh đã đổ ra; và Gioan, ngôn sứ cuối cùng trở nên vị tử đạo đầu tiên!

    Bài đọc Huấn Ca khen ngợi Đavít, một nghệ sĩ tài hoa, kẻ chiến thắng quân thù, và là một minh quân; thế nhưng, cũng con người này, một đại tội nhân! May thay, nhờ nghe ‘tiếng thì thầm bên trong’, Đavít tỏ lòng sám hối; nhờ đó, được Chúa xót thương, được thứ tha mọi tội lỗi. Những mảng đen trong cuộc đời Đavít được bài đọc Huấn Ca hôm nay tóm tắt trong một câu ngắn gọn, “Chúa đã thứ tha tội lỗi của người, và tán dương sức mạnh của người đến muôn đời”. Và Đavít đã thưa lên, “Chúc tụng Thiên Chúa là Đấng cứu độ tôi”, như tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca.

    Tương tự như thế, Tin Mừng nói đến ‘tiếng thì thầm bên trong’ nơi Hêrôđê, “Vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình!”. Và này, một cuộc chiến đã dậy lên trong tâm hồn vị vua đáng thương này! Ông bị giằng co giữa điều thiện phải theo và điều ác đã làm khi ông biết Gioan là người thánh thiện và rất kính trọng Gioan; nhưng ông đã trót tống giam Gioan vì sợ Gioan. Theo sử gia Josephus, Hêrôđê sợ Gioan nổi loạn; vì bấy giờ, mọi người đang đi theo Gioan. Marcô cho biết, “Nghe ông nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe”. Nhưng cuối cùng, Hêrôđê đã thất bại! Tại sao? Nhục dục nơi con người này đã khiến ông mù loà; sĩ diện của ông quá lớn khi không dám rút lại một lời hứa nông nổi với một cô bé trước mặt bá quan. Satan, kẻ đứng sau tất cả những vọng động này, đã khiến Hêrôđê bịt tai trước ‘lời thì thầm bên trong’; nó gieo hận thù nơi một phụ nữ, gieo phù phiếm nơi một cô gái và gieo thối nát trong lòng một vị vua. Kết quả, Gioan bị chém đầu trong một nhà giam tối tăm, vì ý thích của một vũ công vô tích sự, lòng căm thù của một phụ nữ nham hiểm và sự đồi bại của một ông vua thiếu quyết đoán.

    Vậy mà, ‘tiếng thì thầm bên trong’ nào để Hêrôđê yên! Như nhiều người thắc mắc về Chúa Giêsu, ông cũng phân vân về Ngài, “Đó chính là Gioan, trẫm đã chặt đầu, nay sống lại”. Tiếng lương tâm mách cho Hêrôđê biết, tội giết người luôn rọi vào hiện tại của ông như một ký ức đầy ám ảnh. Ai từ chối tiếng Thiên Chúa, quay lưng với lương tâm, cuối cùng, vẫn là người bất an nhất trần gian; cho dù họ quyền lực, giàu có, thông minh hoặc sở hữu những khả năng tuyệt vời. Bởi lẽ, khi điều thiện thực sự xuất hiện trong cuộc sống, họ coi nó như một mối đe dọa; vì nó lên án họ và xa lánh họ. Nhưng đó chính là sức mạnh của lương tâm, tiếng nói của luật Thiên Chúa; nó cho biết điều gì đúng, điều gì sai và chúng ta nên làm theo ý của Chúa như thế nào. Thánh John Henry Newman gọi lương tâm là “Vị Đại Diện của Chúa Kitô” trong linh hồn.

    Anh Chị em,

    Đừng dập tắt ‘tiếng thì thầm bên trong!’. Ân sủng của Thiên Chúa qua đi, không bao giờ trở lại. Tuy nhiên, trong tất cả chúng ta, ngay cả những kẻ ác, lòng tốt luôn luôn có đủ để mỗi người được cứu, đủ để Thiên Chúa có thể ban cho lẽ thật về sự cứu rỗi trong chừng mực tự do của chúng ta cho phép. Ân huệ ấy chỉ tồn tại trong một thời gian, không phải là mãi mãi. Những khoảnh khắc này không thể được coi là những khoảnh khắc tạm thời xoa dịu lương tâm, để chúng ta tiếp tục phạm tội và phản kháng chống lại một lối sống thánh khiết. Bạn không thể đùa giỡn với Chúa và giành chiến thắng! Hêrôđê thua cuộc và phản kháng những gì ông biết ông nên làm.

    Thảm kịch này dạy chúng ta phải thành tâm và đừng bao giờ giam cầm tiếng Chúa trong tâm hồn; trái lại, hãy để ‘tiếng thì thầm bên trong’ lên tiếng. Hãy sử dụng tự do để đáp lại tiếng nói của Chúa, tiếng ấy sẽ phá bỏ xiềng xích đang trói buộc chúng ta trong đêm trường.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, con ước cuộc sống con luôn nở hoa thánh thiện; nhưng nếu phải lầm lỡ ngã sa, cho con biết khiêm hạ, mở lòng mình, làm theo những gì ‘tiếng thì thầm bên trong’ nhắc bảo!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     
     

 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - ƯỚC VỌNG NĂM MỚI

  •  
    Chi Tran CHUYỂN



    MỘT ƯỚC NGUYỆN CHO NĂM MỚI:

    SỐNG NIỀM VUI KHÔN NGOAN TRONG HOÀN CẢNH KHÓ KHĂN

     

    Điều khôn ngoan đầu tiên mà mà gian lao đau khổ dạy mình: con người vốn mang thân phận mong manh và lệ thuộc nhiều thứ. 

     

    Chúng ta vừa trải qua một năm thật khó khăn, nhiều mất mát, nhiều đau thương và nhiều hoang mang. Lẽ thường, ai cũng mong rằng năm mới sẽ tốt đẹp hơn theo nghĩa là các thách đố và đau thương sẽ chấm dứt; người người chúc nhau gặp nhiều may mắn, dồi dào sức khoẻ, làm ăn thành công, tấn tài tấn lộc,… Âu cũng là những mong ước chính đáng, hợp lẽ! Tôi cũng cầu chúc cho mọi người phần nào được như vậy. Tuy vậy, như lời của nhà bi kịch cổ đại Aeschylus: “sự khôn ngoan có được nhờ đau khổ”, có lẽ chúng ta đã bỏ qua những cơ hội tìm kiếm khôn ngoan quý giá khi trở nên thái quá trong việc tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc, nghĩa là đã tìm mọi cách từ chối và trốn tránh đau khổ, coi nó như sự gián đoạn bất ưng của hành trình hạnh phúc. Chúng ta quên rằng sự bất toàn, thất bại, đau khổ và vô thường vốn là một phần của cuộc sống; và chúng đóng vai trò quan trọng giúp ta nên người. Hơn nữa, nếu nghiệm kỹ lại đời sống, có lẽ chúng ta đủ tầm nhìn thực tế hơn để không chờ đợi rằng mọi khó khăn và đau thương sẽ hoàn toàn chấm dứt. Vì vậy, tôi có một ước nguyện cho năm mới từ chính những đau thương của năm cũ, nhất là đau thương từ đại dịch Covid: mong sao con người đón nhận và biết đối diện với thực tại gian lao, đau khổ của đời sống để biết sông khôn ngoan hơn, nên người hơn.

     

    Điều khôn ngoan đầu tiên mà mà gian lao đau khổ dạy mình: con người vốn mang thân phận mong manh và lệ thuộc nhiều thứ. Có lẽ càng ngày con người càng thêm ảo vọng về chính mình. Các khẩu hiệu, các định hướng giáo dục, các dự án khoa học hay kinh tế đều hướng theo các khái niệm ‘phát triển’, ‘làm chủ’, ‘chinh phục’, ‘thành đạt’, vv. Chúng khiến ta nghĩ rằng con người có khả năng kiểm soát được mọi thứ. Nhưng những con virut Corona đang nhắc chúng ta hiểu rằng não trạng đó chỉ là ảo tưởng. Thực tế năm cũ dạy ta rằng cuộc sống tự nó mang tính mầu nhiệm: nó vượt qua mọi mong muốn kiểm soát, mọi tính toán làm chủ của con người. Chẳng có ‘nghị quyết’ hay ‘sắc lệnh’ nào có thể giúp chúng ta khống chế được mọi tình huống; chẳng có tiến bộ khoa học kỹ thuật nào khiến chúng ta làm chủ được mọi biến cố có thể diễn ra; và cũng chẳng có vàng bạc nào mua thêm được một giây tuổi thọ! Con người, dù có những tiềm năng lớn lao, nhưng xét cho cùng, vẫn là hữu thể thật mong manh và giới hạn. Ý thức khôn ngoan này giúp ta biết tôn trọng sâu sắc đối với thực tế đa dạng và phong phú của đời sống, trong đó có những khía cạnh bất toàn và bất ưng. Nó cũng giúp ta biết đón nhận những nghịch cảnh của chính mình thay vì trở nên thất vọng chán nản, đồng thời biết tôn trọng những anh chị em đang gặp bất hạnh, những người thường bị gắn mác là ‘thất bại’.

     

    Lẽ khôn ngoan thứ hai mà ta có thể nghiệm được là ý thức về thân phận trong thời gian của mình. Chúng ta đang sống như thể mình ở trên thời gian, tự sắp xếp lấy thời gian, trong khi chính thời gian sắp xếp chúng ta. Vì thế, thay vì tìm cách để đời mình được trải rộng trong sự đa dạng và theo chiều sâu của cuộc sống trong những khả thể phong phú được mở ra bởi thời gian, thì chúng ta lại tự đóng khung đời sống theo một vài tiêu chuẩn mà bản thân và xã hội đặt ra trước. Vì thế, cuộc tồn tại của ta trở nên nghèo nàn, đơn điệu hơn so với khả thể phong phú mà nó nên có. Một mặt, chúng ta bị điều kiện hoá, bị lệ thuộc quá nhiều vào vòng xoáy của thứ ‘môi trường cạnh tranh’, vốn cuốn ta vào cuộc tranh đua mù quáng theo tiêu chuẩn ‘thành công-thất bại’, mặt khác, chúng ta để yếu tố ‘duy kỹ thuật’ của thời đại ảnh hưởng và xâm chiếm hết phần không gian và thời gian tự do ít ỏi còn lại của mình. Hãy xét đến cách ‘thưởng thức âm nhạc’ của đại chúng làm ví dụ. Phần lớn giới trẻ ngày nay đều chìm mình trong dòng nhạc điện tử với nhịp điệu và tiết tấu nhanh. Tất nhiên, các dòng nhạc này có những giá trị và tính sáng tạo lớn lao, nhưng chúng cũng phản ánh tính hời hợt và nếp sống vội vã của cuộc sống hiện nay, tương ứng với đặc tính ‘điện tử’ của thời đại số, vốn tạo ra bởi nhịp bíp của 2 chữ số trong máy tính (1 và 0). Khía cạnh ‘số hoá’ đó đã len lỏi vào mọi phương diện của đời sống, và định hình nên những con người không khác nhiều các cỗ máy robot; và nội tâm ta, vốn có tiềm thể vô biên về chiều rộng, chiều sâu, đang ngày càng bị co rút lại như một quả bóng xẹp.

     

    Những lẽ khôn ngoan nói trên là lời nhắc nhở giúp ta có hy vọng thoát khỏi tình trạng vong thân. Quả thế, như suy tư của nhiều triết gia, tiêu biểu là Heidegger và Buber, ảnh hưởng của thứ não trạng duy khoa học và công nghệ theo kiểu hiện đại có thể dẫn đến vấn nạn “làm giảm tính người” (de-humanization). Con người không còn thực sự gắn kết thực với những gì làm nên mình nữa, bị cắt đứt khỏi những nguồn cội căn bản, tự tách mình ra khỏi thế giới sống động làm nên mình: không thực sự ‘tiếp xúc’ với môi trường thiên nhiên, không tương tác kề cận với tha nhân. Nói cách khạc, chúng ta đang bị vong thân, hay xa lạ với chính thế giới mình và thậm chí chính mình. Chính hoàn cảnh biến động và mong manh của năm mới là cơ hội cho ta ý thức hơn về nhân tính, về thân phận con người.

     

    Hoàn cảnh lo âu và đau khổ cũng có thể đánh thức tấm lòng ‘từ bi thông thái’ nơi chúng ta, giúp ta biết ra khỏi trạng thái vô tâm, thúc đẩy ta phải suy ngẫm về những trải nghiệm của mình và hướng về cảm xúc tha nhân. Ai cũng có lúc đau lòng, và việc cho phép bản thân cảm nhận được cảm xúc chung này là sợi dây liên kết chúng ta lại với nhau trong một mạng lưới của lòng từ bi, nhân ái. Người ta hay định nghĩa lòng trắc ẩn là “nhận thức sâu sắc về nỗi đau khổ của người khác cùng với mong muốn giải tỏa nó”. Nhưng, thiết tưởng, cách duy nhất chúng ta có thể nhận thức sâu sắc về nỗi đau khổ của người khác là chính mình phải có trải nghiệm về nó, phải mang vác nó. Chính đau khổ và niềm vui dạy ta cách đi vào mối đồng cảm, đưa chúng ta vào tâm hồn và trái tim của người khác, trong mối liên kết đó, ta biết được niềm vui và nỗi buồn của người khác như thể nó là của chính ta. Vì thế, không phải cứ khó khăn là điều nên tránh, hay cứ đau thương là không có niềm vui.

     

    Với Ki-tô hữu, chính Đức Giê-su là vị thầy dạy ta sự khôn ngoan đó, bằng chính đời sống của Ngài. Khi mặc lấy xác phàm với tất cả mọi đặc tính hỉ nộ ái ố, và đặc biệt là trong thân phận người ‘tôi trung đau khổ’, Ngôi Lời đã nhắc lại cho ta biết về thân phận bản chất con người là gì; và Ngài đã chỉ cho ta con đường tìm thấy hạnh phúc đích thực: sống trọn vẹn thân phận đó dưới ánh sáng của niềm hy vọng tuyệt đỉnh đặt nơi Thiên Chúa, Đấng đã mang lấy thân phân của ta để nâng thân phận đó lên khi kết hợp cùng Ngài.

     

    Ước gì, bên cạnh những phúc lành ‘may mắn’ mà mọi người có được trong Năm Mới, chúng ta nguyện ước cho nhau một phúc lành quý giá khác: biết sống niềm vui khôn ngoan ngay trong những hoàn cảnh bất ưng, để ta cảm nghiệm trở lại chiều rộng và chiều sâu của nhân tính, của cuộc đời, của thế giới.

     

    Khắc Bá, sj.(dongten.net)