6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - CÔNG CHA NGHĨA MẸ

  •  
    Binh Huynh
     
    Mon, May 10 at 3:08 AM
     
     
    Công Cha Nghĩa Mẹ!
    Huỳnh Quốc Bình

    Cuối bài viết, có vài ghi chú quan trọng dành cho những ai có lòng giúp tác giả quảng bá bài viết này

    … Đừng để cha mẹ mình lúc còn sống phải ở “nhà lá” nhưng sau khi các vị qua đời, mình lại tranh nhau xây “nhà lầu” cho họ ở…

    Người Việt Nam có nhiều điển tích và chuyện dụ ngôn đề cập đến những người con có lòng hiếu thảo với cha mẹ, hoặc bất hiếu với cha mẹ. Người Trung Hoa có “Nhị Thập Tứ Hiếu” (24 tấm gương của những người con hiếu thảo). Điều đáng chú ý, ai cũng biết rằng, lòng hiếu thảo là đáng trọng và kẻ nào bất hiếu với cha mẹ luôn bị người đời khinh khi, xa lánh; tuy nhiên, hình ảnh những người con đối xử tệ bạc với bậc cha mẹ, không phải là hiếm thấy trong xã hội ngày nay.

    Một người bất hiếu hay bạc bẽo với cha mẹ, không thể nào có lòng chung thủy với người phối ngẫu. Nếu họ nhẫn tâm ruồng bỏ cha mẹ, anh chị em họ được, có ngày họ cũng sẽ đối xử với mình như thế. Cho nên ai có chồng, hoặc ai có vợ mà tỏ ra hài lòng khi thấy chồng mình hay vợ mình tốt với mình hơn cha mẹ, anh chị em của họ, các bạn hãy cẩn thận, có ngày họ sẽ đối xử với mình một cách tương tự.

    Nói đến vị trí con cái, cũng phải công bằng để không tránh né đề cập đến vị trí của bậc cha mẹ. Đối với tôi, cha mẹ nào vô cớ ruồng bỏ con cái của họ được, có ngày họ cũng sẽ cư xử với người khác một cách tương tự. Một người cư xử tệ bạc với cha mẹ hay con cái một cách triền miên, họ không thể nào là một người bạn tốt của chúng ta. Tôi nói điều này và tôi không bao giờ sợ mình nói sai. Vì sự giới hạn của bài viết, tôi không thể dài dòng ở điểm này, nhưng nếu quý độc giả nào, không câu nệ niềm tin tôn giáo và tạm gác một bên yếu tố “không muốn ai mô phạm mình” đều có thể nghe sáu bài giảng luận của tôi về các đề tài “hạnh phúc gia đình” tại Website www.huynhquocbinh.net trong mục Audio “Đời Sống An Bình”

    Trong xã hội, thời nào cũng khá giống nhau ở điểm, cha mẹ nuôi con cả đời, không sao, nhưng con cái mới lo cho cha mẹ được vài năm vài tháng lúc tuổi già bóng xế, đã vội kể công. Có người còn nhẫn tâm dằn vặt cha mẹ một cách không nao núng. Người Việt mình có câu, “Một bà mẹ nuôi cả mười đứa con, nhưng mười người con không nuôi nỗi một bà mẹ.” là như vậy. Người đời có những câu vè vô cùng xứng đáng dành cho những ai có thái độ tính toán hay kể công với cha mẹ, có thể suy nghĩ, “Mẹ nuôi con như biển Hồ lay láng, con nuôi Mẹ tính tháng tính ngày.”

    Tôi từng nghiêm chỉnh nói thẳng với các con tôi rằng, “Không ít người Việt Nam có chủ trương là họ nuôi con cái lớn khôn cho tròn bổn phận, chứ họ không mong con cái báo đền công ơn sinh dưỡng. Riêng Ba thì khác, ngày nay Ba Mẹ còn khoẻ, còn làm ra tiền, các con muốn cái gì hợp lý Ba Mẹ cũng cho; khi Ba Mẹ già yếu, Ba Mẹ cần các con giúp đỡ, các con nhớ giúp Ba Mẹ nhé…” Khi nói câu này, tôi không mong hay bắt buộc các con tôi phải trả ơn cho vợ chồng tôi, nhưng tôi muốn gieo vào đầu chúng một thông điệp, chúng phải nhớ đến công ơn sinh dưỡng của cha mẹ, bởi các con tôi cũng phải lo lắng và dạy dỗ các con của chúng nó sau này. Kẻ bất hiếu không thể dạy hay mong con cái của họ có lòng hiếu thảo được. Dĩ nhiên, người ta nói “nước mắt chảy xuôi” và tôi cũng ý thức điều đó lắm. Dù vậy, tôi vẫn nửa thật, nửa đùa với các con tôi rằng, “Ba đã nói rõ ý của Ba rồi đó. Mai mốt đứa nào bạc bẽo với Ba  Ba còn tha, chứ bạc bẽo với Mẹ, có guốc tao phang guốc, có gậy tao phang gậy đó nhé…”

    Người ta có ghi lại lời nói của Khổng Phu Tử về lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ, “Bách Thiện Hiếu Vi Tiên”. Ý nghĩa của câu này là, một trăm điều thiện, “hiếu” là thứ nhất, là đi đầu. Một trăm không phải là số 100 mà là rất nhiều, vô lượng. Thiện là điều tốt. Điều tốt nghĩa là các việc làm với lòng chân thành, vì lợi ích của mọi người, của xã hội và tương lai.

    Nói về công cha nghĩa mẹ, người Việt chúng ta có nhiều câu Ca Dao xứng đáng cho những người con tạc dạ.
    Công cha như núi Thái Sơn.
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
    Một lòng thờ mẹ kính cha;
    cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

    Đây là sự hy sinh của những người mẹ dành cho con cái khi chúng còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành.
    Ngày đêm mẹ ẵm, mẹ bồng.
    Bên ướt mẹ nằm, bên ráo cho con.
    Miếng ăn miếng mặc mẹ lo,
    Làm sao con được ấm no mẹ mừng.

    Hay,
    Gió mùa thu mẹ ru con ngủ,
    Năm canh chày thức đủ năm canh.
    Cũng vì con chính vì con,
    Mỗi ngày mẹ một gầy mòn tấm thân.

    Có những bà mẹ sanh con trong cảnh nghèo túng, bà phải vắt từng giọt sữa trong tấm thân khô gầy để mong cho con mình no bụng và chóng lớn khôn.

    Trên thế giới có nhiều hình ảnh hết sức cảm động và sống động về “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình”, hoặc “Công cha như núi Thái Sơn”. Có nhiều bà mẹ tình nguyện chết để con mình được sống. Trong số đó có những bà mẹ từ chối chữa trị chứng bệnh nan y của mình, bởi các bà không muốn thai nhi trong bụng bị tác hại bởi thuốc gây ra trong thời gian bác sĩ chữa trị cho các bà. Tôi cũng từng chứng kiến những người cha đã chia thận, sang máu cho những người con cần kéo dài cuộc sống. “Công Cha, Nghĩa Mẹ” là như thế đó.

    Hiếu kính cha mẹ, chăm sóc và lo lắng cho cha mẹ là bổn phận, là nghĩa vụ, là cái phước của những người con, chứ không phải là cục nợ để rồi thích thì làm, mà không thích thì thôi. Kinh Thánh đã khuyến cáo, “Hỡi kẻ làm con cái, hãy vâng phục cha mẹ mình trong Chúa, vì điều đó là phải lắm. Hãy tôn kính cha mẹ ngươi (ấy là điều răn thứ nhất, có một lời hứa nối theo),  hầu cho ngươi được phước và sống lâu trên đất. (Ê-phê-sô 6:1-3).

    Làm con mà khinh khi cha mẹ chỉ vì ngày nay mình học cao hơn, giàu có hơn, văn minh hơn, lụy người phối ngẫu hơn tình của mình đối với cha mẹ, hoặc phải cưu mang cha mẹ ở cái tuổi gần đất xa trời, coi chừng người sẽ chê và Trời không dung. Thánh Kinh có quyết liệt về điều này, “Ðáng rủa sả thay người nào khinh bỉ cha mẹ mình!” (Phục-truyền Luật-lệ Ký 27: 16)
    Con cái lễ độ nhắc nhở cha mẹ ruột hay cha mẹ của người phối ngẫu, khi thấy các vị có những điều sai trật, đó không phải là con bất hiếu, mà chính là con có hiếu. Bất cứ ai a tòng với cha mẹ làm điều sai trật, hoặc thấy cha mẹ làm sai mà không dám cản ngăn, để người đời xem thường cha mẹ, đó mới chính là con bất hiếu. Con cái cần phải vâng phục cha mẹ chứ không ngu muội đắm chìm trong sự yếu đuối của cha mẹ để được tiếng “hiếu thảo”. Thánh Kinh dạy, “Hỡi kẻ làm con cái, hãy vâng phục cha mẹ mình trong Chúa, vì điều đó là phải lắm”. (Ê-phê-sô 6:1). Khi Thánh Kinh khuyến cáo những người con phải biết vâng lời cha mẹ trong mọi sự, có nghĩa là phải đúng ý Trời và không sai những gì thuộc về luân lý, đạo đức của con người; chứ không thể nghe lời cha giống như câu vè, “Con ơi học lấy nghề cha, một đêm ăn trộm bằng ba năm làm.”

    Những ý tưởng xem thường, hay thái độ khinh khi cha mẹ, lợi dụng cha mẹ, lèo lái cha mẹ cho quyền lợi của mình, hay áp lực cha mẹ phải chia cắt tình nghĩa với anh chị em mình cho thoả dạ ganh ghét, đố kỵ, đó là hành động xem thường, khinh khi, rủa sả cha mẹ một cách gián tiếp chứ không phải là có hiếu với cha mẹ. Đây là điều Thánh Kinh cũng có đề cập trong sách Châm-Ngôn 20:20, “Ngọn đèn của kẻ rủa cha mẹ mình, sẽ tắt giữa vùng tăm tối mờ mịt.“ Hoặc “Khi một người nào chửi cha mắng mẹ mình, thì phải bị xử tử: nó đã chửi rủa cha mẹ; huyết nó sẽ đổ lại trên mình nó.” (Lê-vi Ký 20: 9)

    Cho dù con cái có bị cha mẹ bạc đãi một cách vô cớ, và nếu vì lý do nào đó mình không thể tiếp tục im lặng, mình cần bày tỏ một lần cho cha mẹ biết và giao phó cho Thiên Chúa. Phải tuyệt đối tiếp tục giữ lòng hiếu thảo, vâng phục cha mẹ, cho dù mình phải đón nhận những điều phũ phàng cay đắng. Trời sẽ không phụ lòng những người con hiếu thảo, vì, “Hỡi kẻ làm con, mọi sự hãy vâng phục cha mẹ mình, vì điều đó đẹp lòng Chúa.” (Cô-lô-sê 3: 20)

    Có một bà cụ Việt Nam nói với Mục Sư Phan Thanh Bình, tác giả quyển “Tình Già” được ghi lại trong trang 137: “Mục Sư ạ, lúc tôi còn mạnh, tụi con tôi coi tôi như trái banh cà na. Tụi nó chơi Football, banh tới ai là ôm riết, giữ kỹ. Đã có lúc tôi là trái banh đó. Đứa nào cũng muốn tranh nhau giữ tôi để tôi trông con chúng nó. Bây giờ con chúng nó lớn cả rồi. Tôi trở thành trái banh tròn, và tuị nó chơi soccer. Banh tới chân đừa nào là đứa đó đá qua đứa khác. Bây giờ tôi là trái banh bị đá ra khỏi sân…”

    Khoảng năm 2003, tôi có đọc một bài báo mà tôi quên tên tác giả, tôi chỉ nhớ tiêu đề ngộ nghĩnh “sống nhà lá chết nhà lầu” và nó đã thu hút tôi đọc trọn bài và nhớ đến ngày nay. Nội dung bài viết tác giả mô tả cảnh con cái bất hiếu với cha mẹ, lúc cha mẹ còn sống, không lo lắng, chăm sóc.
    Có người còn nhẫn tâm ruồng bỏ cha mẹ một cách không thương xót. Vì muốn làm vui lòng người phối ngẫu nên họ đã để cho cha mẹ sống ở một xó nào đó, cả tháng nếu không muốn nói là cả năm, chưa đến thăm được một lần. Họ xem cha mẹ như thể là “cục nợ” vứt đi không tiện, mà để lại cũng không xong. Vậy mà khi cha mẹ qua đời, họ xây mồ lớn lắm.
    Tranh nhau xây “nhà lầu” cho cha mẹ

    Có người sau khi xây xong, nhưng vì thấy người cùng quê về Việt Nam xây mồ cho cha mẹ to lớn hơn nên họ cố “báo hiếu” bằng cách đập bỏ và xây lại cho trội hơn người khác.
    Hình minh họa

    Không phải chỉ có bài báo ấy nói về điều nghịch lý đó, nhưng ngày nay người ta có nhiều hình ảnh về việc những người con “hiếu thảo” đã không ngại tốn kém bạc tiền, để bằng mọi cách phải cho cha mẹ ở nhà lầu sau khi chết, mặc dù lúc còn sinh tiền, các đấng sinh thành của họ phải ở “nhà lá” và chịu cảnh “ăn mắm húp giòi” giống như câu ca dao, “Mẹ già hết gạo treo niêu, mà anh khăn đỏ khăn điều vắt vai.”


    Kế luận
    Bất cứ ai có cha mẹ ở cùng nhà, có dịp săn sóc cha mẹ, dù là cha mẹ chồng hay cha mẹ vợ, đó là đại phước cho các bạn, chứ không phải là cục nợ mà các bạn phải gánh. Chúng ta cần sống làm sao, đừng để người đời mỉa mai qua câu vè, “Còn sống thì không cho ăn, thác xuống âm phủ, làm văn tế ruồi.”

    Hiếu kính cha mẹ, biết quý trọng “công cha nghĩa mẹ” là điều bắt buộc phải có, chứ không chỉ là nghĩa cử cao đẹp của người này đối với người kia. Thiên Chúa có một lời phán với con người như sau, “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi ban cho. (Xuất Ê-díp-tô Ký 20: 12)

    Tôi không còn cha mẹ ruột hay cha mẹ vợ. Hồi cha mẹ vợ tôi còn sinh tiền tôi dặn lòng là cho dù cuộc đời có nhiều thay đổi, lòng người dễ dàng có những đổi thay nhưng tôi sẽ gắng nhớ là không bao giờ xem cha mẹ vợ khác hơn cha mẹ ruột của tôi, giống như Ba tôi từng cư xử tử tế với Ông Bà Ngoại của tôi và cả nhà vợ của Người hơn nửa Thế Kỷ trước. Và tôi cũng hy vọng những gì tôi viết ra hôm nay, không để “dạy đời” người khác, mà để nhắc nhau ý thức rằng, người tử tế cần phải biết cư xử hiếu thảo với cha mẹ mình, hay cha mẹ của người phối ngẫu.
    Những ai có vợ có chồng, nên giúp nhau cư xử hiếu thảo và làm tròn bổn phận người con với các đấng sinh thành, bởi vì lòng hiêú thảo là đẹp lòng Trời, thuận lòng người. Các bạn, hay quý vị cần ôm trong vòng tay những con người có lòng hiếu thảo với cha mẹ thay vì “đê mê” với người phối ngẫu vì thấy họ chỉ tốt với mình. Họ mà bạc bẽo với cha mẹ của họ được, thái độ đó sẽ đến với mình không còn xa lắm đâu. Riêng bậc cha mẹ nào đang sung sướng với người con “hiếu thảo” này, cũng đừng cay đắng với người con “bất hiếu” kia, bởi vì người xưa đã nói, “Nhà nghèo, mới hay con thảo, nước loạn mới rõ tôi trung.”

    Huỳnh Quốc Bình
    email: This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.
    Tác giả viết bài này bên cạnh quyển Thánh Kinh và trước di ảnh của hai Đấng Sinh Thành.

    Ghi chú quan trọng dành cho những ai có lòng giúp tác giả quảng bá bài viết này:
    1. Bài viết này tác giả viết vào năm 2012, nay hiệu đính cho gọn để các tờ báo giấy giúp đăng tải sẽ dễ dàng hơn.
    2. Nếu cơ quan truyền thông nào chọn sử dụng bài viết này, tác giả rất biết ơn, nhưng xin đừng sửa đổi nội dung của nó, vì sẽ làm cho ý của tác giả bị hiểu sai lạc.
    3. Khi bài viết này gởi ra lần đầu và những năm kế tiếp, có một tờ báo của Tin Lành tại San Diego, California đã tùy tiện chỉnh sửa nội dung bài viết mà không có sự đồng ý của tôi, khiến nhiều người hiểu sai ý của tác giả và của Mục Sư Phan Thanh Bình. Xin khẳng định ngắn gọn, tác giả bài viết này và MS Phan Thanh Bình không hề công kích hay lên án những ai gởi cha mẹ già vào viện dưỡng lão, bởi các hoàn cảnh đều không giống nhau. Ai nghĩ rằng mình có thể viết về lãnh vực này hay hơn, xin tự viết riêng cho chính mình và cho tôi được hân hạnh học hỏi thêm. Xin đa tạ!
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH -

 

  •  
    Hien Do
    Sat, May 8 at 6:33 PM
     
     
    Bạn nên làm gì vào Ngày của Mẹ?
     
    VOV.VN - Nếu bạn là một người mẹ, hãy thử tham khảo những cách sau để có một dịp lễ Ngày của mẹ thật đáng nhớ.

    Đi xem phim

    Một cách hay để chia sẻ những kỷ niệm của gia đình là cùng nhau xem những bức ảnh cũ hoặc những bộ phim gia đình. Cả gia đình cùng nhau xem lại những bức ảnh thời thơ ấu. Có thể con bạn sẽ thích thú với những kiểu quần áo bạn mặc ngày xưa... Đây cũng là một trong những cách kết nối các thành viên trong gia đình lại với nhau.

    Làm một điều thú vị hài hước trong gia đình

    Một điều khá thú vị bạn có thể thử là tạo ra một bộ truyện tranh của riêng gia đình mình. Nghe có vẻ hơi lạ nhưng sẽ thật tuyệt vời khi có con bạn làm cùng. Bằng cách lấy một tờ giấy dài và vẽ ba hoặc bốn hình vuông lớn cạnh nhau, giống như một mẩu truyện tranh trên báo. Sau đó, hãy nghĩ về một sự kiện, lễ kỷ niệm hoặc điều gì đó vui nhộn đã xảy ra trong năm qua và minh họa nó bằng bút dạ, bút màu hoặc sơn. Đảm bảo bao gồm lời thoại, ngày tháng và tiêu đề. Những đứa trẻ lớn hơn có thể giúp vẽ và viết, trong khi những đứa trẻ nhỏ hơn có thể chỉ ra suy nghĩ của chúng hoặc giúp tô màu. Khi bạn đã sẵn sàng tập hợp tất cả thành một cuốn sách, hãy xếp chồng các trang và xâu chúng lại với nhau bằng sợi chắc chắn. Việc làm một điều thú vị và mới mẻ sẽ khiến các thành viên trong gia đình cùng hồi tưởng lại và tạo cơ hội cho các bạn nhỏ được thỏa sức lên sáng tạo, lên ý tưởng cho bộ truyện tranh của chính gia đình mình.

    Âm nhạc

    Âm nhạc sẽ giúp ngày lễ của bạn trở nên thú vị hơn. Nếu bạn muốn làm sôi động không khí, bạn có thể tổ chức cuộc thi “hát nhép” trong gia đình mình. Để bắt đầu, hãy yêu cầu mỗi thành viên trong gia đình chọn một bài hát yêu thích. Sau đó, bật nhạc và để mỗi người hát nhép các từ trong bài hát, cố gắng hết sức để bắt chước ca sĩ hát bài gốc. Các thành viên khác trong gia đình có thể tham gia xếp hạng và ghi điểm của các thành viên. Người có số điểm cao nhất sẽ thắng cuộc thi. Việc tham gia trò chơi khiến tinh thần các thành viên trong gia đình khăng khít và đoàn kết hơn.

    Được nuông chiều

    Vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, bạn có thể muốn một chút thời gian ở một mình hoặc một cơ hội để nghỉ ngơi và thư giãn một chút. Đảm bảo rằng bạn nhận được những gì bạn cần – và bạn xứng đáng - bằng cách ngỏ lời yêu cầu trước. Ví dụ, một vài ngày trước Ngày của Mẹ, hãy đề nghị với chồng và con bạn danh sách năm "dịch vụ" mà bạn mong muốn. Danh sách có thể bao gồm:

    - Một giờ một mình để bạn có thể gọi cho một người bạn hoặc đơn giản là việc ngâm mình trong bồn tắm

    - Cơ hội để ngủ đến 9 giờ sáng.

    - Đi làm móng

    - Bất cứ điều gì khác bạn thực sự yêu thích...

    Trồng thêm hoa

    Nếu bạn có nhiều không gian trong khu vườn/khu ban công nhà mình, bạn có thể tạo một khu vực trồng nhiều loài hoa bạn yêu thích. Trước tiên, hãy mua nhiều gói hạt giống hoa bạn thích và gieo trồng chúng trong khu vườn của bạn.

    Lưu lại kỷ niệm

    Ngày của Mẹ là ngày tuyệt vời, hãy tận hưởng ngày của mình bằng cách ra ngoài và để con bạn được tự do vấy bẩn một ngày. Hãy đưa cho chúng chiếc bồn nước cạn sơn đầy màu sắc, không độc hại. Trải một cuộn giấy ra và yêu cầu mọi người ấn tay và chân lên đó, để lại dấu tay của mình. Gắn nhãn cho từng dấu tay và dấu chân làm kỷ niệm nhắc nhớ những ngày tháng tuyệt vời như thế!/.

     

    --
    ************************************

 

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH -HÙNG ĐÀO- TU DƯỠNG LỚN NHẤT

  •  
    Hung Dao
    VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH
     
    Wed, Apr 28 at 10:59 PM
     
     
     
     
     
     

     Tu dưỡng lớn nhất không phải lễ phép, lịch sự mà là điều này

    Hoàng Mai 

    image.png
    Sự việc tốt đẹp nhất ở thế gian luôn không bắt mắt, nhưng càng nhìn càng vừa mắt.

    Làm người cũng vậy, chính là cái gọi là “Cao nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải chân nhân”.

    Sách “Thái căn đàm” có viết: “Văn chương đến cực điểm thì không có sự kỳ lại nào khác, chỉ là vừa vặn. Nhân phẩm đến cực điểm thì không có sự kỳ lạ nào khác, chỉ là bản nguyên vốn có”.

     

    Sự việc tốt đẹp nhất ở thế gian luôn không bắt mắt, nhưng càng nhìn càng vừa mắt.

    Làm người cũng vậy, chính là cái gọi là “Cao nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải chân nhân”.

    Không phải cố ý tạo dáng vẻ vụng về ngu ngốc, chỉ là hành vi của họ không phải vì để người khác chú ý đến, nhưng khiến người ta dễ chịu.

    Mắt rộng bao dung cảnh, tâm rộng bao dung người

    Tăng Quốc Phiến từng nói: “Người nóng vội ắt không có hiểu biết về nghị lực trầm tĩnh, người sợ hãi ắt không có kiến thức trác việt, người ham dục ắt sẽ không có tiết tháo khảng khái”.

    Người có lòng dạ hẹp hòi, đại đa phần đều không có kiến thức chín chắn, không có tầm nhìn xa trông rộng, không có khí phách khảng khái.

    Không phải họ có EQ thấp, mà là không có cái tâm bao dung người, không coi trọng người khác.

    Hễ làm việc gì cũng so đo tính toán, nói lời khắc bạc, chỉ muốn mình khoan khoái, nói thẳng ra đó là tự tư.

    Cư xử dễ chịu với người không phải là việc dễ dàng, cần phải cẩn thận chú ý từng việc, cẩn thận đối đãi với người khác, thì mới không khiến người ta xấu hổ, ngượng ngùng. Điều này đối với người “có sao nói vậy” mà nói thì quả là hà khắc.

    Một người tùy tiện nói, tùy tiện nói đùa, tự cảm thấy không ảnh hưởng gì lắm, nhưng đối với người khác mà nói, có thể là một chiếc gai đâm vào tim họ.

    Bao nhiêu người vì hiếu thắng mà nắm chặt lấy việc cỏn con không buông, tranh cãi hoàn toàn không để ý đến thể diện, sau này nhìn lại mới thấy hoàn toàn không cần thiết.

     

    Con người chung sống với nhau, kỳ thực không có phân biệt thắng thua, cao thấp. Nếu cứ phòng bị nhau, thì đó là lãng phí lớn nhất của cả 2 bên.

    Lúa Mạch, Getreideanbau, Trồng Lúa Mạch, Ngũ Cốc
    Con người chung sống với nhau, kỳ thực không có phân biệt thắng thua, cao thấp. Nếu cứ phòng bị nhau, thì đó là lãng phí lớn nhất của cả 2 bên. 

    Lãng phí tài năng tri thức của hai bên, lãng phí tâm trạng của hai bên, lãng phí nhân duyên của 2 bên. Kỳ thực, con người giao lưu tương tác với nhau, vốn có thể cùng thành tựu lẫn nhau.

    Tục ngữ nói “Tâm lớn bao nhiêu, vũ đài lớn bấy nhiêu”.

    Tâm lớn bao nhiêu thì đối xử với người dễ chịu bấy nhiêu, quan hệ nhân duyên rộng lớn bấy nhiêu. So với việc tạo ra kẻ thù thì đây mới là đáng giá nhất.

    Hạ thấp mình, khiêm tốn đối xử với người

    Trong “Tam quốc diễn nghĩa” có nói: “Rồng có thể biến lớn thu nhỏ, có thể bay lên ẩn tàng”.

    Người được gọi là cao nhân, đại đa phần đều là “tục nhân” trong dân gian, họ không hiện lộ gì khác thường, xuất sắc, đối xử với người khác bình hòa, đôi khi khiêm tốn hoặc “bị tổn hại”, nhưng trong lĩnh vực của họ thì làm cực kỳ xuất sắc.

    Họ không vì để nâng cao bản thân mà chiếm lợi thế khi nói năng, càng không bao giờ cười giễu người khác, không mượn thế áp chế người để có được sự khoan khoái trong tâm.

    Trái lại, họ hiểu sâu sắc ưu thế bản thân sẽ khiến người khác cảm thấy áp lực và không thoải mái, do đó họ luôn cẩn thận không gây ra phản cảm.

    Bất kể là người lợi hại như thế nào, chỉ cần có tật tâng bốc mình thì đều bị người ta né tránh, vì không ai có thể khoan dung, có thể vui thích gặp người tự cao tự đại.

    Thêm phần ôn hòa, thêm phần khiêm tốn hoàn toàn không giảm hào quang bản thân

     

    Xét cho cùng thì bản chất của ôn hòa là rút ngắn khoảng cách giữa người với người, đưa “người tài giỏi” từ trên “đàn tế” cao chót vót xuống, hạ thấp bản thân, đem lại cảm giác như tắm trong gió xuân cho người khác.

    Điều này chính là  tôn trọng lớn nhất đối bất kỳ người nào. Bởi vì tôn trọng nên khách khí, khiến người ta có cảm giác ân cần chu đáo.

    Đáng tiếc là nhiều người cho rằng, sự tôn trọng của người khác có nghĩa là sự ưu việt của mình, từ đó tự cao tự đại, không coi ai ra gì.

    Họ nào có hay, hạ thấp mình, loại bỏ hết cảm giác ưu việt, khoe khoang mình, thì mới thực sự được người khác công nhận, mới được tôn trọng thực sự.

    Lúa Mì, Cây Lúa Mì, Lúa Mạch, Cây Trồng, Ngũ Cốc
    Người có tật tâng bốc mình thì đều bị người ta né tránh, vì không ai có thể khoan dung, có thể vui thích gặp người tự cao tự đại

    Khiến người dễ chịu, tự mình dễ chịu

    Khổng Tử nói: “Điều mình muốn thì hãy làm cho người, điều mình muốn đạt được thì hãy đạt được cho người”

    Người nói lời cay nghiệt thì chớ hy vọng người khác khoan dung hòa ái với mình.

    Người luôn khiến người khác thảm hại thì chớ hy vọng người khác ôn hòa với mình.

    Người luôn ép người thì chớ trách người khác bắt bí mình.

    Làm người hãy lưu lại một con đường, sau này còn gặp lại.

    Đối xử với người hãy lưu lại một con đường, thì mình mới có đường lùi.

     

    Người với người không đồng đều, bất kể là dung mạo, năng lực hay làm người, đều không thể giống nhau, nhưng điều này không phải là lý do để chúng ta làm khó người, làm người ta thảm hại.

    Đúng như có người nói, “cảnh giới cao nhất của việc làm người ta dễ chịu chính là vô ngã”.

    Vô ngã, không phải vứt bỏ hay đánh mất tự ngã, mà là: mặc dù tôi không đồng ý với bạn, cũng sẽ dành cho bạn sự tôn trọng đầy đủ.

    Bạn không cách nào yêu thích tất cả mọi người trên thế gian được, cũng không cách nào khiến tất cả mọi người yêu thích mình được. Điều bạn có thể làm được là giảm thiểu tổn thất không cần thiết, giảm nhẹ gánh nặng cho mình, thoải mái dễ chịu sống cùng người khác.

    Nếu không, bạn phá hỏng tâm trạng người ta, thì có thể bản thân bạn cũng không vui vẻ.

    Để người ta dễ chịu, tự mình cũng vui vẻ dễ chịu, đó mới là hai bên cùng có lợi chân chính.

    Lục tổ Thiền tông nói: “Nếu là người chân tu thì không thấy cái sai của thế gian”

    Một người tâm trong sạch, thì không thấy chuyện thị phi giữa người với người, càng không tùy ý tranh chấp với người.

    Đây chính là lòng bao dung đối nhân xử thế.

    Bởi vì không có tâm niệm đối địch, đối xử dễ chịu với người, do đó không nảy sinh phiền não.

    Người ta nói “Người nhân đức không có kẻ thù” chính là như vậy.

    Hoàng Mai


    Garanti sans virus. www.avast.com

     

    --
    Bạn nhận được thư này vì bạn đã đăng ký vào nhóm Google Groups "HoaTuDo".
    Để hủy đăng ký khỏi nhóm này và ngừng nhận email từ nhóm, hãy gửi email đến This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it..
    Để xem cuộc thảo luận này trên web, hãy truy cập https://groups.google.com/d/msgid/hoatudo/CAKtO7RhusQ%3DHqbwAsm%2B66L7zxNmdDYpnV%3DTYYX3QLv%3DOZJhSjA%40mail.gmail.com.
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH -THƠ NHỚ MẸ

  •  
    'nguyen thang'
     
    Sun, May 9 at 9:12 AM
     
     
    Cánh cò cõng nắng, cõng mưa
    Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương
    - N Cao Hoàn
     
     
     
    Mỗi lần con bị phạt roi
    Mẹ cho con nợ để rồi lãng quên
    Bây giờ Mẹ đã ngủ yên
    Ngàn roi nợ Mẹ còn nguyên đến giờ

                                      Vô Danh

    NHỚ MẸ YÊU (2)

    Mẹ giờ khuất bóng đã lâu ?
    Trong con vẫn mãi đêm thâu đợi chờ
    Những khi lòng thấy bơ vơ
    Nhìn lên ảnh Mẹ con chờ tiếng yêu

    Còn đâu, đâu nữa những chiều
    Để ngồi bên Mẹ nghe điều dạy răn
    Lời thương âu yếm ân cần
    Lòng con ao ước được gần Mẹ luôn

    Mẹ là tất cả tình thương
    Mẹ luôn dìu dắt đàn con dại khờ
    Mẹ đi con có nào ngờ
    Tưởng rằng Mẹ ngủ đang chờ đợi con

    Lòng con hằng nhớ Mẹ luôn
    Bài thơ khóc Mẹ đoạn trường chia ly
    Lời yêu con vẫn khắc ghi
    Sao quên hình bóng, bờ mi Mẹ hiền

    Mẹ ơi! Lời Mẹ dịu êm
    Như bài tình khúc ngọt mềm dấu yêu
    Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ nhiều
    Lời yêu Mẹ dạy, những điều Mẹ khuyên ...

    Buồn dâng nhớ Mẹ triền miên
    Nhớ vòng tay ấm, lời êm tuyệt vời 
    Sao quên được tiếng Mẹ cười
    Đêm khuya vắng Mẹ thấy đời quạnh hiu
     
    Đời như chiếc bóng cô liêu
    Mẹ đi để lại bao điều nhớ thương
    Ngày xưa những buổi tan trường
    Nụ cười ánh mắt bên đường chờ con
     
    Nguyễn Vạn Thắng

     

    --

VĂN HÓA VÀ GIA DÌNH - HỌC CACH BÌNH THẢN

  •  
    Hung Dao
     
    Tue, Apr 20 at 8:52 AM
     
     
     
     
     
    Sent: Tuesday, April 20, 2021, 03:50:46 AM CDT
    Subject: VAN HOA :Học cách bình thản với đời, chuyện duyên phận hãy cứ để trời cao
     

     Học cách bình thản với đời, chuyện duyên phận hãy cứ để trời cao

    Tuệ Tâm 

     

    image.png

      Dù lựa chọn như thế nào, chỉ cần là bản thân lựa chọn, thì không tồn tại hối hận, đúng sai  

    Ở đời, có những thứ nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; thứ không phải của bạn, thì dù cố tranh giành, cũng sẽ tự rời xa. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc.

    Có một loại tôm khi còn nhỏ, chúng thường kết đôi chui vào trong khe đá. Hang đá nhỏ này, đối với chúng chính là một thiên đường, cho đến khi trưởng thành chúng lại không cách nào theo khe đá nhỏ đó mà đi ra.

    Chúng ngay từ khi bắt đầu, đã lựa chọn một tình yêu độc nhất, không có đường trở lại, không cám dỗ, chỉ một lòng tới chết. Đối với chúng mà nói, nửa kia của chúng chính là cả thế giới.

    Bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình.

    Buông không có nghĩa là bỏ cuộc, cố chấp không đồng nghĩa với kiên trì

    Bình thản hơn một chút, cuộc sống sẽ hạnh phúc thêm vài phần. Người bình thản, sẽ không quá cao hứng khi khách quý chật nhà, cũng không ấm ức trong tâm khi người cuối cùng rời đi; khi thành công không quá đắc ý mà ngạo mạn, lúc thất bại cũng không nản lòng thoái chí. Bình thản có thể khắc chế cái tâm bốc đồng, loại bỏ tư tưởng hỗn tạp.

    Bình thản là một loại tu dưỡng, một loại cảnh giới, một loại tâm thái ẩn chứa nội hàm sâu sắc, có thể khiến người ta trong gian khổ mà vẫn thong dong tự tại.

    Nếu như chia tay người yêu vẫn còn có thể làm bạn, hoặc là chưa từng yêu, hoặc vẫn đang yêu

    Lúc còn trẻ, chúng ta vì một người nào đó, vì yêu hoặc chỉ vì cô đơn mà đến với nhau; nhưng sau những khổ não, chúng ta vì sao không cố chịu đựng để vượt qua mà lại lựa chọn đồng hành cùng người khác.

    Tại mỗi thời điểm, tại từng ngã rẽ đều có những ám hiệu được đưa ra, nhưng khi đó chúng ta lại mờ mịt không biết. Lúc quay đầu nhìn lại, bỗng phát hiện mọi thứ đều rõ ràng trước mắt, mới mỉm cười mà lĩnh ngộ sự thống khổ, bi thương.

     

    image.png
    Buông không có nghĩa là bỏ cuộc, cố chấp không đồng nghĩa với kiên trì. 

    Dù cho một mình đối diện với thế giới này, vẫn có những điều bạn có thể và không thể làm

    Núi rộng sông dài trên đời, chung quy đều là để chúng ta tự mình bước đi. Con người trên hành trình của cuộc đời, phải tự mình cứu lấy mình.

    Không phải bạn cứ mệt mỏi, là sẽ có nơi nghỉ ngơi ấm cúng; không phải bạn khát nước rồi, sẽ có nước chảy từ núi cao; không thể khi bạn lạnh, sẽ có một bếp lò đỏ lửa. Nội tâm của mỗi người, đều có những vết thương không muốn người khác biết, cần có thời gian để phục hồi.

    Mạnh mẽ thực sự, không phải là người không rơi nước mắt, mà là người nuốt lệ vào trong.

    Hết thảy vấn đề, sau cùng nhất đều là vấn đề thời gian. Hết thảy phiền não, kỳ thực đều là tự tìm phiền não

    Đối với cuộc sống của bạn, người có sức ảnh hưởng lớn nhất là chính bạn. Người quyết định bạn hạnh phúc hay khổ đau cũng chính là bản thân bạn. Nếu không có sự cho phép của bạn, bất kể thứ gì cũng không thể khiến bạn đau buồn hay vui vẻ.

    Không ai cướp đi niềm hạnh phúc của bạn. Người có thể cướp đi điều đó là chính bạn, bởi vì bạn giao niềm vui của mình cho người khác nắm giữ. Bạn không cách nào ngăn chặn được cơn lũ, nhưng bạn có thể học cách kiến tạo một con thuyền.

    Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn

    Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn cần làm chính là tỏ ra yếu thế.

    Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở.

    Trước đây tôi cứ luôn cho rằng kiên trì sẽ khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện, buông bỏ mới khiến chúng ta mạnh mẽ.

    Khi nhìn lại hết thảy những phiền não, chợt nhớ tới câu chuyện của một ông lão, trước khi lâm chung từng nói: Trong cả cuộc đời phiền não quá nhiều, nhưng đại bộ phận những điều lo lắng lại chưa từng xảy ra.

    Dù lựa chọn như thế nào, chỉ cần là bản thân lựa chọn, thì không tồn tại hối hận, đúng sai

    Mỗi người đều có một góc tử mà chính mình không đi ra được, người khác cũng không tiến vào được, ta đem bí mật sâu thẳm nhất đặt ở chỗ đó, bạn không hiểu ta, ta không trách bạn.

    Khi bạn cảm thấy thua kém người khác về mọi thứ, đừng tự ti, hãy nhớ rằng bạn chỉ là một người bình thường.

    Tôi và bạn vốn không quen biết, định mệnh cũng không gắn bó với nhau. Yêu một người, nhưng kỳ thực là yêu chính mình, khi bản thân phát hiện mình mong muốn thứ gì đó nhưng không đạt được, sẽ sinh lòng khao khát.

    Hận một người, thực ra là hận chính mình, khi bản thân phát hiện điều mình mong muốn nhưng không đạt được, sẽ cảm thấy giận dữ. Kỳ thực, trên đời không có tình yêu vô cớ, cũng không có oán hận vô cớ, yêu và hận, đều là tự đấu tranh và đối thoại với chính mình.

    Nếu như yêu nhau, hãy dắt tay nhau đến khi bạc đầu, nếu lỡ mất nhau, hãy chúc nhau hạnh phúc

    Nếu bạn yêu tôi, hãy sát gần một chút, một chút nữa, nếu như không yêu, hãy rời xa hơn một chút, một chút nữa.

    Yêu một người không yêu, tựa như chờ đợi một chiếc thuyền ở sân bay.

    Bạn phải tin rằng trên thế giới nhất định có người dành cho bạn, cho dù giờ phút này bạn đang bị ánh sáng vờn quanh, bị tiếng vỗ tay bao phủ, hay lúc đơn độc đi trên đường phố ướt lạnh, nhưng người ấy nhất định sẽ xuyên việt thế giới này, đi về phía bạn. Người ấy nhất định sẽ tìm được bạn, bạn phải đợi.

    Đừng để tương lai bạn phải chán ghét chính mình. Tôi đang cố gắng để trở thành chính mình. Cố gắng cường đại chi bằng sống bình thản hơn một chút

    Cái gọi là con đường không giới hạn chính là không ngừng tha thứ cho những ai làm tổn thương bạn

    Tình yêu là một con đường hai chiều, tình yêu đơn phương cũng cần có một điểm cuối cùng, là thời điểm rút lui.

    Ta còn độc thân, không phải không dám yêu lần nữa, không phải sợ bị tổn thương, cũng không phải chưa quên được ai đó, chỉ là người thích hợp còn chưa xuất hiện. Người sẵn lòng bao dung ta, quý trọng ta, chịu đi cùng ta đến hết con đường, trước khi người ấy đến, ta không sợ cô đơn, thà thiếu chứ không thèm đồ đã bỏ.

    Quá khứ tựa như một bàn tay, hoài niệm chính là chịu nhận một cái tát vào mặt.

    Bất luận bạn ở đâu, nơi nào, đều phải học cách bước đi độc lập, như thế mới có thể trở nên vững vàng, mới có thể thản nhiên đối mặt với những cay đắng của thế gian.

    Tuệ Tâm


    Garanti sans virus. www.avast.com

     

    --