6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH -

  •  
    Hung Dao

    6 chiếc gương nhìn thấu đời người: ai có được, người ấy luôn hạnh phúc

    Thuận An
     
     

    Có một ca khúc tên là “Nhìn hoa trong sương”, trong lời bài hát có câu rằng: “Hãy cho tôi mượn đôi mắt trí huệ, để tôi nhìn thế giới này được thấu đáo rõ ràng”. 

    Nhưng trên con đường nhân sinh, chúng ta không chỉ cần có một đôi mắt trí huệ, mà còn cần phải biết đeo những chiếc ‘kính mắt’ khác nhau.

    1. Kính viễn vọng: Lên cao mới nhìn được xa

    Trong bài thơ Vọng Nhạc, Đỗ Phủ viết: “Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu”. Ý tứ là, được dịp lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều bé nhỏ.

    Điều này cũng có nghĩa là khi đứng ở nơi cao, nhìn về chỗ xa thấy các ngọn núi đều trở nên nhỏ bé, con người ta một cách tự nhiên sẽ sinh ra hào khí dày muôn trượng, trong nháy mắt có được động lực tiến về phía trước.

    Tô Thức nói: “Không biết bộ mặt thật của núi Lư Sơn, chỉ vì thân đang ở trong núi ấy”. Nhưng nếu bạn đứng ở chỗ cao, hướng đôi mắt trông về nơi xa, hình dáng của núi Lư Sơn sẽ tự hiển lộ. Chỉ có đứng ở nơi cao, con người ta mới có thể nhìn rõ đằng sau vẻ ngoài rối ren phức tạp ấy rốt cuộc ẩn giấu điều gì là chân thật.

    Chỉ khi đứng ở nơi cao, mới có thể nhìn được xa, nhìn được xa mới có thể biết được con đường tương lai rốt cuộc phải đi như thế nào. Một người có kính viễn vọng, sẽ có được nhiệt tình không bao giờ lắng xuống, có được năng lực gạt sương mù ra thấy trời xanh, có được tâm trí hoạch định tương lai.

    Chỉ khi đứng ở nơi cao, mới có thể nhìn được xa, nhìn được xa mới có thể biết được con đường tương lai rốt cuộc phải đi như thế nào 

    2. Kính phóng đại: Phóng đại tấm lòng của bạn

    Mặc Tử nói: “Chí bất cường, trí bất đạt”, một người nếu lý tưởng không đủ cao xa, anh ta không thể có được trí lực, cũng không có được năng lực tương xứng. Tục ngữ nói rất hay, có thể bao dung người, mới có thể quần tụ được mọi người. Người có thể quần tụ được mọi người, mới có thể thành được đại sự. Một người nếu như bụng dạ hẹp hòi, thì sẽ không có ai nguyện ý ở bên cạnh anh ta. Đơn thân lẻ bóng, một mình một ngựa sao có thể tung hoành thiên hạ đây?

    3. Kính râm: Xem nhẹ đời người, ẩn giấu bản thân

    Nhìn thế gian ồn ào náo nhiệt, vì danh lợi mà tranh mà đấu, vui buồn chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi, nếu không có một trái tim lãnh đạm, thì sẽ bị thói đời cuốn theo, không có ngày nào yên. Nhưng đằng sau lăng kính của đôi kính râm, những thứ dù có lóa mắt hơn nữa cũng sẽ ảm đạm xuống, những thứ nhìn không quen cũng sẽ bị trung hòa. Đây chính là ý nghĩa của kính râm. Khi bị lóa mắt, thì thế giới hiện thực nóng rực đã có thêm một tấm kính cách ly.

    Nhân sinh tại thế, đáy lòng trong sáng không hạt bụi, thuần khiết như thuở ban đầu, tự nhiên sẽ là việc tốt. Nhưng thói đời đen bạc, khó tránh khỏi người gian kẻ xấu, vậy nên đôi lúc cũng cần phải ẩn dật, giữ lại những suy nghĩ chân thực của bản thân. Thẳng thắn, thản nhiên đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là đôi lúc cũng nên có sự phòng bị. Kính râm vừa khéo là một phần che đậy thích hợp, có thể khiến bản thân tránh được không ít phiền phức.

    Nhân sinh tại thế, đáy lòng trong sáng không hạt bụi, thuần khiết như thuở ban đầu, tự nhiên sẽ là việc tốt 

    4. Kính hiển vi: Nhìn thấy tiểu tiết, làm tốt từ những chi tiết nhỏ

    Sự thất lạc của một chiếc đinh sắt móng ngựa có thể dẫn đến thất bại của cả một cuộc chiến; một tổ kiến có thể làm sạt lở cả bờ đê… Những chuyện vặt vãnh không đáng để tâm này, tích lũy nhiều lên cũng đủ để phá hoại cả cục diện lớn. Chuyện khó trong thiên hạ ắt làm được không dễ, chuyện lớn trong thiên hạ ắt phải làm từ những chi tiết nhỏ.

    Xem trọng tiểu tiết, học biết chăm chỉ. Làm tốt những việc bình thường, chính là không bình thường nữa, chuyện nhỏ tích cóp lại dần dần sẽ thành chuyện lớn, trong chi tiết nhỏ thấy được sự tinh tế, thành tựu được đại nghiệp.

    5. Gương lồi lõm: Hồ đồ khó có được

    Người sống mơ hồ, dễ dàng có được hạnh phúc, người sống quá thanh tỉnh, dễ dàng chuốc phiền não vào mình. Người sống thanh tỉnh nhìn mọi việc quá rõ ràng, quá so đo tính toán, vậy nên đâu đâu cũng thấy điều chướng tai gai mắt. Còn người sống hồ đồ, ít so đo tính toán, lại tìm được tư vị lớn của đời người.

    Người quá khôn ngoan sẽ sống rất mệt mỏi, luôn có những phương diện nhìn không quen mắt, luôn có những điều không buông bỏ được, vật lộn khổ sở. Người sống mơ hồ, trái lại ung dung tự tại trải qua mỗi một ngày. Đương nhiên, lúc nên hồ đồ thì hãy hồ đồ, lúc nên hiểu rõ thì tuyệt không đánh bạo hiểu rõ mà giả thành hồ đồ.

    6. Kính phẳng: Nhìn núi là núi, nhìn sông là sông

    Trải nghiệm đời người khi tích lũy đến trình độ nhất định, sẽ không ngừng tự xét lại mình. Những truy cầu với sự đời của bản thân đã có được nhận thức rõ ràng, hiểu rõ “sự đời một giấc mộng, đời người mấy thu đông”, biết được điều bản thân theo đuổi là những gì, điều bản thân cần buông bỏ là những gì. Cũng chính là, đôi khi không cần phải thông qua kính viễn vọng, kính phóng đại, gương lồi lõm, kính hiển vi, kính râm để nhìn nhận thế giới, mà thản nhiên tiếp nhận bộ dạng vốn có của nó.

    Người vốn là người, vậy nên không cần dồn hết tâm trí làm người thế nào. Đời vốn là đời, không cần phải chú tâm đối nhân xử thế ra sao. Hiểu rõ được điểm này, con người cũng sẽ có được sự tự nhiên và chân thật, cởi mở và bình yên. Đời người trải qua không hối hận, mở đầu thế nào không quan trọng, kết thúc thế nào cũng chẳng sao, quan trọng là ở nơi sâu thẳm của thời gian, chỉ mong cõi lòng được bình yên là đủ.

     

    Theo Sound of Hope
    Thuận An biên dịch

     

     

    --

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - VỢ CHỒNG GIÀ

 

  •  
    Nhat Hung
    Mon, Jul 12 at 11:57 AM
     


    unnamed-1.jpg
    *********************
    unnamed.png
     
    ******************
    Vợ Chồng già _ Ai cũng vậy mà thôi !
     

     BM

    Con cái trưởng thành ra ở riêng hết chỉ còn ông bà sống trong căn hộ 3 buồng nơi khu tập thế sát bờ sông. Như mọi ngày cơm nước xong, bà dọn dẹp bếp núc, ông lên nhà bật Tivi, pha ấm trà nhân trần thư thả ngồi uống xem mấy chương trình thời sự.

     

    Khi bà từ dưới bếp lên, ông rót cốc trà nóng đưa tận tay bà, chuyển kênh phim cho bà xem, rồi họ lặng lẽ theo dõi phim trên truyền hình cho đến khi bà đấm lưng thùm thụp đứng dậy vào ngủ trước. Ông xem thêm chút rồi tắt Tivi kiểm tra cửa rả rồi đi nằm. Ngang qua phòng bà đã thấy bà ngáy pho pho. 
     
    BM
     
    Chả biết từ bao giờ họ gọi nhau là ông, là bà thay cho cách gọi anh, em ngọt ngào theo suốt mấy chục năm. Cũng chẳng nhớ từ bao giờ ông bà ra nằm riêng mỗi người mỗi phòng. Chắc tại bà kêu ông ngáy to nhất là hôm nào vui bạn bè uống vài chén rượu. Ông cũng phàn nàn bà có thói quen cứ dọng chân xuống giường thình thịch mỗi khi mỏi. 

     

    Cái gì mãi rồi cũng thành quen. Đôi khi bà muốn gọi ông là anh như ngày nào cho tình cảm mà thấy ngượng ngùng. Lắm lúc người ngây ngấy sốt đắp cả cái chăn dày vẫn lạnh, ông định qua phòng bà nằm cạnh tìm chút hơi ấm lại lo bà mất ngủ, cũng thôi. 

     

    Tối nay, khi bà vừa dưới bếp lên ngồi xuống ghế định xem Tivi thì điện vụt mất. Ông loay hoay bật lửa châm chiếc đèn dầu. Ông bà ngồi đối diện nhau mà chẳng nói lời nào. Không gian tĩnh mịch quá. Nghe rõ cả tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ. Bỗng bà bật tiếng:

     

    - Nghe đâu như tiếng con ễnh uôm nó kêu. 
     
    BM
     
    Ông nhướng mắt hỏi lại: 

     

    - Con gì kêu?

     

    - Con uềnh uôm chứ con gì? Bà dấm dẳng. 

     

    - Con ễnh ương chứ. Từ cha sinh mẹ đẻ tôi chưa nghe ai nói con uềnh uôm như bà. Ông gằn giọng. 

     

    Thế là họ cãi nhau. Kết quả là sáng hôm sau bà không thấy ông ngồi uống trà bên bàn nữa. Bà lẩm bẩm:

     

    "Lại sang thằng cả tá túc chứ gì. Thây kệ".

     

    Trưa bà ngồi ăn cơm một mình thấy chả ngon lành gì. Tối bà ngồi coi Tivi mà chả xem chương trình gì ra đầu ra đũa. Đêm bà nằm nhớ thời có mang thằng lớn. Ông mừng lắm, hỏi bà:
     
    BM
     
    - Em định đặt tên con là gì?

     

    - Anh đặt đi, bà nũng nịu: Tuỳ anh.

     

    Không ngờ khi sinh con trong giấy khai sinh, ông thấy tên con được bà đặt là Tùy Anh, Nguyễn Văn Tuỳ Anh. 

     

    Đến đứa con gái thứ hai, bà hỏi ông đặt tên gì? Ông âu yếm nhìn bà bảo: Tuỳ em. Và kết quả tên đứa thứ hai được ông đặt là Tuỳ Em, Nguyễn Thị Tuỳ Em. 

     

    Cả tuần vắng bóng ông nhà cửa trống tuềnh trống toàng làm bà nghĩ lại. 
     
    BM
     
    Mấy ngày ở với con với cháu cũng thấy vui mà sao lòng ông vẫn như lửa đốt. Cảm giác thiêu thiếu nơi ông, cũng làm ông nghĩ lại. Hôm ông quay về, bà đón ông nơi bậu cửa, ông chưa kịp nói điều mình định nói bà đã đon đả:

     

    - Tôi hỏi người ta rồi ông ạ. Nói như ông mới đúng. Là con ễnh ương. Tôi nói sai.

     

    Ông cười gượng gạo:

     

    - Không bà nói mới đúng. Nó là con uềnh uôm. Tôi sai rồi.

     

    Lời qua tiếng lại thế là lại cãi nhau. Tiện khăn gói ông sang nhà cô gái út. Vợ chồng già lại ly biệt thêm lần nữa.

     

    Kết 

     

    BM
     
    Khi còn trẻ, còn sống trong tình yêu người ta nhìn nhau qua cặp kính màu hồng, lúc nào cũng thấy những điều tốt đẹp, để rồi thêm gần gũi. Khi về già, họ nhìn nhau qua cặp kính của bác sĩ, cặp kính của nhà giáo..., nhìn đâu cũng thấy vi trùng, coi chồng như học trò để giảng dạy..., rồi thêm xa cách.

     

    Tình yêu và sức khoẻ như năng lượng trong mỗi con người, cùng với năm tháng nó cũng bị tiêu hao đến mòn kiệt. 

     

    Thôi thì đã là vợ chồng, thời son trẻ sống bên nhau là hưởng thụ thì lúc về già hãy sống bên nhau vì chịu đựng vậy. Vạn vật cũng có thời, con người sao tránh được. Vợ chồng già hết tình còn nghĩa. Hãy xem nghĩa làm trọng.
     
    BM
     
    Đấy là tôi tự bảo mình và nhắn nhẹ với bao cặp vợ chồng già khác nữa để khỏi vô cớ chia lìa nhau trước khi trở về với cát bụi. 

     

    Hùng Lý
    ***

     

     

    --
    ************************************

     

 

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - 8 ĐIỀU CẦN LÀM CÓ PHÚ QUÝ-PHÚC ĐỨC

  •  
    Hung Dao chuyển
    Subject: VAN HOA :Ở đời làm được 8 điều này thì phú quý, phúc đức đều có cả
     

    Ở đời làm được 8 điều này thì phú quý, phúc đức đều có cả

    Châu Yến 
    image.png

     
     
     

    Thành công trong cuộc sống không phải là một chuyện ngẫu nhiên. Những người thành công nhất luôn giữ cho mình những tiêu chuẩn trui rèn thói quen, tính cách…

    Thành công đến từ sự nỗ lực đề cao tâm tính. Người xưa đúc kết rằng làm người phải giữ được 8 phẩm đức dưới đây thì phú quý trong đời tự nhiên sẽ đến.

    1. Khẩu đức

    Chỗ nào tha được cho người khác thì nên tha.

    Lời thẳng thắn có thể nói vòng vo một chút.

    Những lời nói lạnh lùng: Có thể thêm nhiệt rồi mới nói.

    Lời nói không phải là gió bay. “Thiện ý một câu ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng”. Lời nói không nên giảo hoạt, cũng đừng quá lạnh lùng. Suy từ mình muốn nghe gì mà nói với người như vậy. Đấy gọi là chân thành tự đáy lòng.

    2. Chưởng đức

    Khen ngợi người khác, phải học vỗ tay.

    Mỗi người đều cần có tiếng vỗ tay đến từ người khác.

    Vui vẻ vì người khác là trách nhiệm của mỗi người.

    Người không biết vỗ tay, đời người quá hạn hẹp.

    Khích lệ người khác một chút có thể mang tới cho họ nhiều sức mạnh hơn bạn tưởng. Nó thể hiện tấm lòng rộng rãi, tâm tình hào sảng. Không thể tán thưởng người khác nhiều phần là do tâm đố kị, lòng dạ hẹp hòi. Lấy tâm rộng rãi mà đối với người thì không thiệt gì cho mình mà lại được rất nhiều thiện cảm.

    3. Diện đức

    Không nể mặt là sự vô lễ lớn nhất. 

    Bất cứ lúc nào, cũng nên để một nấc thang cho thể diện của đối phương.

    Nhìn thấu đừng vạch trần, thể diện không bị mất.

    Nên giữ thể diện cho người khác như là mình muốn giữ thể diện cho mình. Cái đó là sự tinh tế, thấu hiểu, khiêm nhường. Thể diện là điều tối quan trọng đối với một con người. Không thể giữ thể diện cho đối phương thì chắc chắn sẽ làm tổn thương người, mà mình cũng chỉ nhận được oán thù mà thôi.

    4. Tín nhiệm đức

    Người bẩm sinh đa nghi không thể có bạn bè thật lòng.

    Được người khác tin tưởng là một loại hạnh phúc.

    Có bao nhiêu tín nhiệm, thì có bấy nhiêu cơ hội thành công.

    Nghi người không kết giao, kết giao thì không nghi.

    Thực ra người thành công được hay không phần lớn là ở chỗ có thể tin tưởng người khác và làm cho người khác tin tưởng được mình hay không. Nếu có được lòng tin, thì cơ hội có thể đi xa hơn bạn nghĩ. Vì vậy, thay vì cố gắng giành lấy gì, chỉ cần giữ cho mình sự chân thành, chân thật, ắt sẽ có được lòng tin từ người khác.

    5. Lễ tiết đức

    Nhã nhặn lễ phép, mới có thể lan tỏa sức hấp dẫn.

    Khiêm nhường, hiểu phép tắc là một đức tính quý báu của đời người 

    Nhiều lễ nghi không ai trách.

    Đưa lễ đưa tận nơi.

    Người biết phép tắc lễ nghi là người hiểu đạo. Người hiểu đạo là người biết sống có trước sau, phải trái. Là người đáng trọng và đáng tin. Người như thế không thể không thành tựu.

    6. Khiêm nhường đức

    Người lộ rõ hết bản tính đi đâu cũng có kẻ thù rình rập.

    Tuyệt đối không lộ rõ hết bản tính.

    Buông bỏ khả năng, hạ thấp chính mình.

    Trước mặt người khác không ngông cuồng, sau lưng người khác không đắc ý, làm người nên điềm đạm.

    7. Lý giải đức

    Mọi người đều khao khát sự thừa nhận của người khác.

    Lý giải (thấu hiểu), chính là cho người khác phương tiện.

    Sức mạnh của sự thấu hiểu vượt xa hơn những gì bạn có thể hình dung. Làm người thực ra khó nhất là hiểu được người khác. Vì người chứ không vì mình. Thấu hiểu khiến bạn có lòng bao dung, có sự chia sẻ, đồng cảm, tha thứ. Không thể hiểu người thực ra chính là khép lại cánh cửa đi vào tâm hồn người khác, và như thế, bạn sẽ không có gì cả.

    8. Tôn trọng đức

    Đặt sự tự trọng của người khác lên vị trí số một.

    Cố gắng làm người khác cảm nhận được tôn nghiêm của họ.

    Cho kẻ yếu sự tôn trọng càng đáng quý hơn; đặt người khác ở trong lòng.

    Sống trong đời, điều quan trọng bâc nhất cần phải tu dưỡng, ấy là tôn trọng người khác. Không làm được vậy thì không thể trách người không tôn trọng mình. Người biết tôn trọng người khác là người lịch thiệp, đáng tin. Không thể tôn trọng được người khác thì chính là thể hiện nhân cách kém cỏi. Vì vậy hãy tôn trọng từng người bạn gặp trong đời, dù họ có giàu hay nghèo, đều không khác gì nhau cả.

     

    --

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH- 10 THỨ TIỀN KHÔNG MUA ĐƯỢC

  •  
    Hung Dao
     
    Wed, Jun 30 at 2:54 PM
     

    MƯỜI THỨ TIỀN KHÔNG MUA ĐƯỢC !!!

     

    Jordi Al Emany là người sáng lập một công ty tư nhân. Vừa qua, ông đã đăng một bài trên mạng xã hội, nói rằng tiền tài không phải vạn năng, có 10 thứ cho dù có gia tài bạc triệu cũng không mua được. Bài viết đã nhanh chóng nhận được sự hoan nghênh trên cộng đồng mạng, mọi người đều tán thành. Chúng ta hãy cùng xem, rốt cuộc là những điều gì mà cho dù là tỉ phú thế giới cũng không thể mua được?




    1. Khỏe mạnh -  Đạt Lai Lạt ma:
    Nhân loại, vì kiếm tiền mà hy sinh sức khỏe. Vì chữa bệnh mà hy sinh tiền tài. Sau đó, vì lo lắng tương lai nên không cách nào hưởng thụ hiện tại. Cứ như vậy mà không cách nào sống cho hiện tại. Khi còn sống, họ quên rằng cuộc đời là ngắn ngủi. Đến khi chết, mới phát hiện mình chưa từng một lần sống thật tốt.


    2. Tình thương - Tagore:
    Lúc thoát khỏi cảnh nghèo khó, chúng ta sẽ có được tiền tài của mình nhưng để có được khoản tiền này, chúng ta đã mất đi bao nhiêu thiện tâm, bao nhiêu cái đẹp và bao nhiêu sức lực chứ!




    3. Niềm vui -  Nhà chính trị, nhà khoa học về vật lý, điện từ, nhà phát minh Mỹ Franklin:
    Tiền tài không thể khiến người ta vui vẻ, vĩnh viễn sẽ không vì trong bản chất của nó không hề tồn tại cái gọi là vui vẻ. Người có được càng nhiều, lại càng muốn nhiều hơn.


    4. Chính trực - Nhà tiểu thuyết người Anh – Douglas Adams:
    Lúc thật sự phục vụ người khác, điều cần thiết mà tiền tài không thể nào mua sắm hay đong đếm, đó chính là sự chân thành và chính trực.




    5. Tôn trọng -  Nhà triết học người Mỹ – Ayn Rand:
    Tiền tài là công cụ để tồn tại, thái độ của bạn đối với công việc cũng chính là thái độ của bạn đối với cuộc đời của chính mình. Nếu công việc kiếm sống là sa đọa, bạn đã hủy diệt ý nghĩa tồn tại của chính
    mình. Bạn đã từng cầm qua đồng tiền bất nghĩa chưa? Đã từng vì giành thêm chút lợi nhuận mà giễu cợt người khác chưa? Hoặc là hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của mình? Vì để có thể sống qua ngày bạn đã làm những việc không nên làm? Nếu là như vậy, tiền tài cũng không mang đến dù chỉ một chút niềm vui. Đồ vật bạn mua sẽ trở thành một loại sỉ nhục mà không phải là kính trọng; là một loại căm hận mà không phải thành tựu. Như vậy, bạn sẽ cho rằng tiền tài là một loại tội ác bởi vì bạn không
    thể nào có được sự tự tôn từ nó.


    6. Nội tâm thanh tĩnh - Doanh nhân nổi tiếng tại Mỹ – Richard M. DeVos:
    Tiền tài không thể nào mua được sự thanh bình trong nội tâm, nó không thể chữa trị mối quan hệ bị xé rách, hoặc làm cho cuộc sống không ý nghĩa trở nên ý nghĩa.




    7. Đạo đức - Ký giả kiêm tác giả người Mỹ – George Lorimer:
    Thứ có thể mua được bằng tiền dĩ nhiên là tốt nhưng không nên quên rằng điều không thể mua được bằng tiền sẽ càng tốt hơn.


    8. Giáo dục - Phóng viên kiêm tác giả người Mỹ – Neil de Grasse Tyson:
    Con người không dùng sự cảm thông và chia sẻ để cảm nhận tình cảm và ý nghĩ của người khác hay những sinh vật khác trên trái đất, có lẽ giáo dục chính quy của chúng ta nên thêm vào giáo dục sự cảm thông và chia sẻ. Thử tưởng tượng, nếu giáo dục gồm có đọc, viết, toán học, cảm thông và chia sẻ, thì thế giới này sẽ không còn như cũ nữa.




    9. Trí tuệ - Steve Jobs nhà sáng lập Apple:
    Tôi không phải vì kiếm tiền mà quay về Apple. Thần may mắn vẫn luôn quan tâm đến tôi; năm 25 tuổi, tôi đã kiếm được tài sản 100 triệu đô-la. Lúc ấy rất rõ ràng rằng tôi sẽ không bị tiền tài nô dịch. Bởi vì tôi chắc chắn không có khả năng tiêu hết số tiền kia, hơn nữa, tôi cũng không dùng tiền tài để kiểm chứng trí tuệ của mình.

     



    10. Giác ngộ tâm linh - Người vô danh:
    Tiền tài có thể mua phòng ốc để ở nhưng không thể mua được một mái nhà ôn hòa; nó có thể mua một chiếc giường nhưng không mua được một giấc ngủ thoải mái dễ chịu; nó có thể mua một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian; nó có thể mua được quyển sách nhưng không mua được tri
    thức; nó có thể mua máu huyết nhưng không mua được sức khỏe.

     

    Vì vậy, tiền không phải là vạn năng.

     

    Têrêsa NgọcNga (st)
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - QUÀ CON GÁI TẶNG BỐ

  •  
    Chi Tran

     


    QUÀ CON GÁI TẶNG BỐ

     

    Bố kính yêu, càng lớn con càng nhận ra bố có ảnh hưởng quan trọng biết bao với cuộc đời con.

     

     

    – Ngày nay, nuôi dạy con cái là một công việc khó khăn vất vả, ít nhất thì việc đó khiến cả bố lẫn mẹ phải tổn hao sức lực và tinh thần. Người ta sẽ chẳng thể nhìn thấy được “trái ngọt” của công sức lao động bởi tình yêu thương này cho đến sau khi đứa trẻ rời khỏi gia đình và trở thành bố mẹ.

     

    Không có một cẩm nang chỉ dẫn hay sách vở nào nói đến điều gì sẽ đến với mỗi đứa trẻ khi chúng sinh ra đời, cũng như thời khóa biểu về việc gì cần làm và làm khi nào. Mỗi ngày đều có thử thách mới của riêng nó, khi mà thành công thường chỉ được ghi nhận từng phần lẻ tẻ chứ đừng nghĩ đến thành công vô bờ bến. Vậy thì khi nào và làm thế nào mà chúng ta, những người làm cha làm mẹ, biết được chúng ta đã thành công?

     

     

    Lời giải đáp đã đến với tôi vào Ngày của Bố. Có một câu người xưa nói rằng, “Điều đáng giá không phải là món quà tặng mà là tấm lòng của người tặng quà.” Và câu nói đó rất đúng cho trường hợp của ngày hôm nay, khi tôi nhận từ tay đứa con gái đã lớn hai hộp quà, một hộp lớn, một hộp nhỏ. Con bé bảo tôi, “Bố ngồi trên sàn nhà bên con giống như ngày trước nha.” Thế là hai bố con tôi ngồi bên nhau và con bé trao cho tôi chiếc hộp đầu tiên, “Bố mở nó ra đi.” Bên trong là một lá thư và những gì hiện ra là bộ sưu tập những thứ lặt vặt của một đứa trẻ. “Bố đọc thư trước đi ạ,” con bé nói.

     

    Bố kính yêu,

     

    Càng lớn con càng nhận ra bố có ảnh hưởng quan trọng biết bao với cuộc đời con. Vì vậy con đã quyết định tặng bố hai hộp đồ lưu niệm này nhân dịp Ngày của Bố, cả hai hộp đều chứa đựng những ký ức đặc biệt và những thứ con luôn giữ chặt trong lòng mình, những thứ mà bố đã từng tặng cho con. Trong cái hộp lớn đầu tiên bố sẽ tìm thấy chỉ một vài gợi nhắc đặc biệt của con về bố và những khoảnh khắc bố con mình đã cùng nhau chia sẻ, chỉ có hai bố con mình mà thôi.

     

    1. Một cặp dây giày được thắt nơ bướm. Chúng nhắc về những giờ khắc bố đã bỏ ra để dạy con cách tự cột dây giày hồi con còn nhỏ xíu.

     

    2. Một băng keo cá nhân, để nhắc con về những vết xước và vết đứt mà bố đã băng bó trên khủy tay và đầu gối con khi bố dạy con lái chiếc xe đạp đầu tiên.

     

    3. Một cuốn truyện nhỏ, cho tất cả những câu chuyện bố kể cho con nghe mỗi tối trước khi đi ngủ.

     

    4. Một bó thẻ màu sặc sỡ dạy con nít, một biểu tượng cho việc bố đã dạy dỗ và giúp con suốt những năm tháng học hành, ngay cả khi con cho rằng mình đã hiểu hết tất cả mọi việc.

     

    5. Một hòn bi. Con ước chi đó là một trong những thứ bố tặng cho con mà con đã làm mất, và cũng là một trong những thứ đặc biệt mà bố hay chơi thời bố còn đi học.

     

    6. Một bộ đồ nghề may vá và một chiếc máy may nhỏ gợi con nhớ về những thứ thực tế mà bố đã tặng con và về việc bố đã dạy con cách may vá.

     

    7. Một mảnh từ tấm chăn thuở nhỏ của con mà bố thường hay đắp cho con mỗi đêm.

     

    8. Một trái tim vỡ, tượng trưng cho tất cả những lần lòng con tan nát và đau buồn mà bố đã giúp con vượt qua.

     

    9. Một tờ giấy bạc gợi con nhớ về tất cả những lần bố đưa cho con đồng bạc cuối cùng mà bố có thể cho con khi bố đang rất kẹt tiền, nhưng trong lòng bố hiểu được con thật sự cần nhất.

     

    10. Một chiếc khăn giấy. Nó tượng trưng cho những lần con tựa vào vai bố khóc và bố đã lau khô những giọt nước mắt ấy vì bố rất quan tâm con.

     

    11. Một chiếc lá, một biểu tượng của thiên nhiên mà bố dạy con phải hiểu biết, tận hưởng và trân trọng.

     

    12. Một viên aspirin gợi con nhớ đến những cơn đau đầu mà con đã gây ra cho bố và mẹ suốt nhiều năm, nhưng bố lại ít khi than phiền. Con biết sẽ rất nặng nề nếu như bố nói cho con nghe sự thật về những trăn trở ấy.

     

    13. Một viên kẹo, để bố hiểu được những ký ức này vẫn ngọt ngào với con như thế nào.

     

    14. Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, là một tấm hình chụp con cái của con và con, để nhắc con hãy dạy cho con cái mình tất cả những điều bố và mẹ đã dạy con, và chia sẻ với chúng tình yêu mà chỉ có những người bố người mẹ giống như bố mẹ đây mới có thể dành cho con.

    Tôi rơi nước mắt và tim nhói lên khi con bé đưa cho tôi chiếc hộp thứ hai nhỏ hơn. “Giờ bố mở hộp này ra đi,” nó yêu cầu.

     

    Ở bên trong tôi tìm thấy một mẩu giấy khác, và trên mẩu giấy này con bé đã viết:

     

    Bố thương yêu,

     

    Trong chiếc hộp này, con dự định để hết tất cả những thứ đã thực sự tạo ra sự khác biệt đối với con. Tất cả những thứ mà bố đã trao cho con để khiến con là chính con như ngày hôm nay. Nhưng nếu con trao trả chúng hết cho bố thì con sẽ mất đi phần lớn nhất của chính mình, đó là tất cả tình yêu, những cái ôm chặt và những nụ hôn mà bố đã cho con từ lúc con sinh ra cho tới giờ, đó là những điều mà không có chiếc hộp nào đủ lớn để chứa đựng hết.

     

    Do vậy con nghĩ rằng con sẽ giữ lại những điều này và chia sẻ chúng với con cái của con. Con hy vọng một ngày chúng sẽ hiểu đây là một món quà tuyệt diệu để cho và nhận. Con yêu bố. Chúc mừng Ngày của bố!

     

    Ôi thành công, bao la vô bờ bến.

    Download all attachments as a zip file
    • 1624024283860blob.jpg
      526.1kB
    • 1624024283860blob.jpg
      526.1kB