6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - 4 CẢNH GIỚI GIÚP TA...

  •  
    Hung Dao
    Tue, Sep 28 at 8:31 PM
     

    4 cảnh giới giúp ta an nhiên trước sóng gió cuộc đời

    Hiểu Mai 
     
     

    Đời người có vui cũng có buồn, có niềm hạnh phúc cũng có lắm nỗi bi ai. Vậy nên, có thể giữ vững kiên cường trong nội tâm, giữ được sự tiêu dao tự tại trong tâm hồn không phải điều quá dễ dàng…

    Vậy nên, mới nói rằng đời người có 4 cảnh giới khó đắc nhất:

    Một là, đau mà không than: Thể hiện sự kiên cường trong nội tâm

    Đại bàng đau thì cất tiếng kêu thảm thiết, nó sẽ không thể cất cánh giữa bầu trời cao xanh. Thỏ đau thì sẽ dừng lại kêu gào, có khi nó sẽ trở thành một bữa ngon lành cho những con thú săn mồi khác. Có thể thấy rằng, nếu đau mà than vãn thì sẽ mất đi cơ hội được tôi luyện, quỹ đạo của đời người cũng theo đó mà đổi thay. Khi bị đau tức là cuộc đời đang cung cấp nền tảng thành công cho chúng ta.

    “Đau mà không than”. Không than không phải là không đau, mà là dám đối mặt với nỗi đau buồn, niềm đau thương và sự đau đớn. Muốn làm được “Đau mà không than”, chúng ta cần có sự kiên cường để san bằng những khó khăn trở ngại. Chúng ta cần có trí huệ kiếp người để chống đỡ lại sóng gió trên đường đời. Kỳ thực, đau mà không than chỉ có thể bắt nguồn từ một nội tâm lạc quan, mạnh mẽ: “Sau khi mưa gió qua đi, ánh cầu vồng sẽ lung linh màu sắc”.

    .
    Với nội tâm lạc quan bạn có thể thản nhiên đối mặt với sóng gió cuộc đời đó chính là “đau mà không than” 

    Hai là, cười mà không nói: Thể hiện sự khoáng đạt, tiêu dao tự tại trong tâm hồn

    Có những khi bạn phải đối mặt với những lời giễu cợt của bạn bè, cũng có khi bạn sẽ thấy bất lực vì bị người khác hiểu lầm. Nếu bạn cứ nhất quyết phải nhiều lời đôi co, giải thích, thanh minh với họ thì chỉ càng đẩy họ sang bên thái cực đối lập với bạn. Cái tâm của bạn cũng sẽ bị khuấy động, do đó loạn càng thêm loạn. Lúc này chi bằng chỉ cần giữ một nụ cười trên môi và để mặc cho người đời bàn luận đúng sai, tốt xấu.

    Mỉm cười có sức mạnh dời một ngọn núi. Một nụ cười nhẹ nhàng đôi khi còn thắng cả thiên binh vạn mã hùng mạnh.

    Người xưa có câu quân tử lúc nào cũng đường hoàng, chỉ có kẻ tiểu nhân mới thường sợ sệt. Đôi khi một nụ cười có thể làm tan chảy ân oán giữa đôi bên, có thể khiến những người xa xứ, tha hương nơi đất khách quê người cảm thấy ấm áp cả cõi lòng. Nở một nụ cười thật đơn giản nhưng lại thể hiện sự bình thản, an nhiên tự tại trong tâm hồn bạn và đạo lý làm người nơi thế gian.

    Đời người khó tránh sẽ có lúc gặp phải những chuyện không vừa ý. Nếu chỉ oán trách không ngừng cũng chẳng ích chi, chỉ khiến lòng người càng thêm nặng nề, rối ren mà thôi. Lúc này chi bằng bạn hãy tĩnh tâm xuống mà suy ngẫm.

    Sự trầm tĩnh như dòng nước chảy mãi không ngừng. Nó sẽ làm dịu nỗi đau đang bùng cháy trong tim bạn. Sức mạnh nội tâm này cũng sẽ lắng đọng thành một trải nghiệm, hun đúc thành một trí huệ ẩn sâu trong tim và thắp sáng tâm hồn. Khi gặp chuyện không vừa ý, chỉ cười mà không nói thể hiện tấm lòng bao dung của một người. Đó không chỉ là tố chất tốt đẹp có thể trấn tĩnh những dòng cảm xúc nông nổi, mà còn khiến bản thân mình không buột miệng nói ra những lời khiến người khác phải tổn thương, phiền muộn.

    Ba là, mê mà không mờ: Thể hiện của người trí huệ

    Muốn không bị mê hoặc bởi những chuyện trên thế gian thì điều bạn cần chính là sự mạnh mẽ trong nội tâm. Cổ nhân có một câu rất hay rằng: “Buồn mà không thương cảm” (Ai nhi bất thương). Khi nhiều chuyện đau khổ ập tới, chúng ta có thể buồn bã. Đây cũng là những cảm xúc rất tự nhiên và cần thiết của con người. Nhưng khi buồn phiền bạn cũng đừng quên rằng luôn có một con mắt thứ 3 đang trông chừng tất cả. Chỉ cần giữ vững thiện lương trời xanh sẽ tự có an bài.

    Nếu có thể coi nhẹ được mất trên thế gian, thì khi đột nhiên phải đối mặt với sự mất mát, bạn mới có thể không bị mê mờ. Có thể sức ảnh hưởng của thế giới bên ngoài quá mạnh mẽ, khiến bạn chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn mà không thể kiềm chế bản thân. Nhưng khi bạn có đủ trí huệ, một thời gian sau bạn sẽ dần dần học được cách cân bằng.

    Tâm hồn con người có khả năng tự chữa lành vô cùng kỳ diệu. Sống giữa cõi mê mà không mờ là định lực tu luyện của kiếp người, còn mê muội và không thể kiểm soát bản thân sẽ làm tổn thương chính mình.

     
    Nếu có thể coi nhẹ được mất trên thế gian, thì khi đột nhiên phải đối mặt với sự mất mát, bạn mới có thể không bị mê mờ 

    Bốn là, hoảng mà không loạn: Là sự tĩnh tại nhờ tu dưỡng

    Khi đối mặt với vinh nhục, con người rất khó tránh khỏi sự bàng hoàng, thảng thốt. Tâm hoảng thì ắt sẽ động, mà trong động lại có tĩnh. Hoảng mà không loạn mới là vẻ đẹp khác biệt.

    Cổ nhân có câu rằng: “Nếu gặp chuyện oan ức mà không kinh sợ, gặp chuyện uất hận mà không hoảng loạn, thì người này có thể đảm nhận trọng trách”. Đời người không thể tránh khỏi có những lúc bị oan khuất.

    Nhưng “Gặp đại sự mà không loạn, gặp sóng lớn mà không mất đi thói quen thường ngày”. Đây là một tâm thái xử thế ung dung tự tại, giỏi ứng biến linh hoạt. Làm được vậy thì khi đại sự đến mới không hoảng không loạn, mới có thể trầm tĩnh và điềm đạm. Khi gặp chuyện quan trọng họ sẽ không lo lắng, mà vẫn giữ được tâm thái bình hòa.

    Khi gặp chuyện sóng gió trong đời họ sẽ không lo lắng, mà vẫn giữ được tâm thái bình hòa, nhẹ nhàng, trầm tĩnh và điềm đạm

    Cảnh giới nhân sinh được đúc rút ra từ trong cuộc sống, được ngưng kết lại theo dòng chảy thời gian. Chỉ cần có mong muốn ngày càng hoàn thiện bản thân, luôn tiến về phía trước không mệt mỏi, thì bạn sẽ ngày càng trưởng thành.

    Sẽ có một ngày, vào một buổi ban mai rực rỡ hay dưới bóng hoàng hôn êm đềm nào đó, ký ức thuở xưa của bạn sẽ mở ra. Bạn sẽ phát hiện ra rằng tất cả những hiểu lầm, những nỗi đau sớm đã tiêu tan theo cơn gió của ngày hôm qua tự bao giờ, chỉ còn lại nụ cười thật tươi trên trên khuôn mặt rạng ngời của bạn.

    Hiểu Mai

     

    --

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - XỬ DỤNG MẠNG XÃ HỘI

  •  
    Chi Tran

     
     
     

    VĂN HÓA VÀ BÁC ÁI KHI SỬ DỤNG MẠNG XÃ HỘI

     

    Những việc này rất nhỏ - ‘nhỏ như con thỏ thôi’ - nhưng lại thể hiện nét văn hóa ứng xử đẹp tuyệt vời – như ông mặt trời trên mạng xã hội đấy nhé!

     

    Những việc này rất nhỏ nhưng lại thể hiện nét văn hóa ứng xử đẹp tuyệt vời…

    Tôi rất thích đọc những comment khi xem những video clip hoặc những bài viết trên mạng xã hội. Có những comment rất hay, rất thú vị và hữu ích, giúp ta có cái nhìn đa chiều trước một vấn đề trong cuộc sống. Có những comment có thể thay đổi tư duy não trạng của ta về một con người hay một lãnh vực nào đó của xã hội. Có những comment rất hài hước dí dỏm đem lại niềm vui tiếng cười cho người đọc. Nhưng cũng có những comment rất tiêu cực kích hoạt bạo lực, chia rẽ, tức giận, hận thù, ghen ghét...

     

    Xin anh chị em là những người Kitô giáo hãy “nói không” với những comment tiêu cực: chửi bới, lăng mạ, phỉ báng, a dua, hay xúc phạm danh dự và phẩm giá của người khác. Nếu có comment thì hãy cho những comment tích cực lan tỏa sứ điệp yêu thương của Tin Mừng, ngay cả khi phải phê phán những điều xấu xa nào đó. Và xin hãy share (chia sẻ), hãy pass (chuyển tiếp) những thông điệp tích cực mang lại giá trị chân thiện mỹ cho cuộc sống.

     

    Tôi cũng rất thích ngay bên dưới hoặc bên cạnh các tin bài, hình ảnh, hoặc video clip có lập trình sẵn nút LIKE hoặc nút TIM để cho người đọc hay người xem có thể “tương tác nhanh” với những người là tác giả của các “sản phẩm tinh thần” đó. Thiết nghĩ ngày hôm nay, mạng xã hội “sống tốt” và “sống một cách sung mãn” chính là nhờ “những tương tác” này, dù có người cho là “ảo”. “Ảo” nhưng lại có liên hệ tới những con người thật.

     

    Anh chị em có thể bày tỏ sự tán thưởng đối với những người tốt - việc tốt mà anh chị em thấy trên mạng, hoặc biểu lộ lòng biết ơn đối với những người đã bỏ công sức làm ra những video clip hay - đẹp - thú vị để cho ta xem, hoặc những người đã chịu khó viết các bản tin thời sự, hay vắt óc suy nghĩ viết ra những bài viết tốt - có giá trị để cho ta đọc, bằng cách bấm nút LIKE cho họ, hoặc cho họ một comment tích cực. Anh chị em cũng có thể thể hiện tình yêu thương đối với họ bằng việc thả một TIM HỒNG cho họ. Chỉ đơn giản thế thôi, mà có khi lại khó đối với nhiều người!

     

    Anh chị em có thể làm điều này với cả những người đã chia sẻ, hay chuyển tiếp những video clip, những hình ảnh, hoặc những bài viết ấy cho mình. Họ cũng xứng đáng để được ta biết ơn, dù là “ơn nho nhỏ”.

     

    Đây cũng là hành vi diễn tả tình bác ái ngay trên mạng. Vì thế, hãy “rộng rãi chớ hà tiện” với việc làm này.

     

    Anh chị em có biết rằng những nút LIKE, hay nút TIM ấy chính là nguồn động lực cho những người làm ra các video clip, hoặc cho những người viết các bài viết để họ tiếp tục có những sản phẩm khác tốt hơn không?

     

    Anh chị em có biết rằng những nút LIKE hạy nút TIM ấy cũng là sự khích lệ cho những người đã góp phần chia sẻ, chuyển tiếp những video clip, những hình ảnh, hay những bài viết cho ta, để rồi họ có thêm niềm hứng khởi tiếp tục chia sẻ cho ta những điều hay điều tốt trong cuộc sống không?

     

    Những việc này rất nhỏ - ‘nhỏ như con thỏ thôi’ - nhưng lại thể hiện nét văn hóa ứng xử đẹp tuyệt vời – như ông mặt trời trên mạng xã hội đấy nhé!

     

    Lm. Giuse Nguyễn Thành Long (TGPSG)

     
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - MÙA COVID

  •  
    Chi Tran

     
     
     

    MÙA COVID VỚI GIA ĐÌNH

     Trong mùa Covid, tôi với bạn có thời gian nhìn lại cách cư xử của mình với gia đình...

     

    Trong những ngày đối diện với dịch Covid 19, tôi thấy từ được nhiều người nhắc đến là “chán”. Chán vì không được đến trường, chán vì không được đi làm, chán vì không được đi lễ, chán vì không được đi chơi, chán vì không thể đến công sở. Và có muôn vàn lý do “chán” khác nữa.

     

    Nhưng có một người trẻ làm cho tôi thoát ra khỏi chữ “chán” và thấy được ý nghĩa của một công việc rất đỗi bình thường, đó là về bên gia đình: bạn ấy về nhà tránh dịch và thấy vô cùng hạnh phúc.

     

    Qua bạn trẻ này, tôi muốn gửi vài tâm tư với những bạn đã, đang và sẽ xa gia đình vì cuộc sống mưu sinh hay vì những lý do khác nhau của cuộc sống.

     

    Tôi hỏi bạn trẻ đó: Dịp này nghỉ làm, em đi đâu? Bạn ấy nói về nhà, và một ngày với bạn ấy rất bình thường: sáng dọn đồ ra cho mẹ bán, rồi ngồi trong nhà đọc sách, nửa buổi ra lấy đồ vào nấu ăn. Trưa đến hai mẹ con ăn cơm, chiều lại tiếp tục như thế. Một ngày với bạn ấy rất giản đơn nhưng bạn ấy nói là rất hạnh phúc vì lâu lắm rồi mới được ở nhà với mẹ nhiều ngày như thế, vì mẹ một thân một mình, nhưng bởi mưu sinh cuộc sống mà bươn chải, nên đành xa mẹ thôi.

     

    “Cảm ơn vì có thời gian ở bên mẹ”, đó là câu mà bạn ấy nói với tôi. Tôi chạnh lòng, và suy nghĩ về cha mẹ ở nhà. Có thời gian dường như tôi cứ loay hoay với đám bạn này, mối tương quan nọ mà quên mất cha mẹ. Ngay cả những bữa cơm với cha mẹ cũng dường như là một thứ gì đó xa xỉ với tôi.

     

    Tôi quan sát và cũng nhận thấy nhiều người trong dịp tránh dịch cũng muốn trốn gia đình, sợ ở nhà, sợ đối diện với những giá trị rất bình thường và quá ư quen thuộc. Tôi nghĩ đến những vần thơ của Lương Đình Khoa:

    Năm chúng ta 20 tuổi
    chỉ quen ngước nhìn lên trời cao,
    bỏ những quan tâm của gia đình bên ngoài niềm vui phố xá
    hớn hở với từng cuộc vui,
    xum xoe với đám đông người xa lạ
    mấy ai biết mình
    nhưng vẫn nghĩ mình trên tất cả
    ngày nào cũng là ngày vội vã
    với nắng mưa… 

     

    Đôi lúc, hạnh phúc thật giản đơn, đó chỉ là được ăn cơm với mẹ, được nhìn mẹ trong mái nhà yêu thương nhưng mấy ai cảm nghiệm được điều đó.

     

    Chúng ta không vui vì cha mẹ thường rất khó tính chứ không dễ dãi với ta như bạn bè hay người dưng; cha mẹ nói chuyện không dễ nghe như người thương ta ngoài phố thị.

     

    Trước mặt đám bè bạn, ta được chứng tỏ là ta, được là anh hai, chị ba, trong khi đó trong mắt cha mẹ, ta mãi mãi là đứa trẻ đáng yêu.

     

    Tuổi trẻ ta muốn chứng tỏ giá trị, muốn nói với thế giới “ta là ai”, muốn chứng tỏ với đời rằng ta có sức mạnh. Ta muốn “là một, là riêng, là thứ nhất; không ai có thể bè bạn nổi cùng ta” [1].

     

    Nhưng trước mặt cha mẹ thì ta như một đứa trẻ chưa trưởng thành, luôn bị nhắc nhở bởi những việc chẳng đâu vào đâu.

     

    Ta có thể ngồi chém gió với bạn bè và người bên ngoài cả tiếng, vì chúng ta nghĩ là hiểu nhau; chúng ta có chung thứ ngôn ngữ “rất đẹp” của tuổi trẻ.

     

    Còn cha mẹ ta là những người nông dân chân lấm tay bùn, quanh năm suốt tháng chỉ lủi thủi bên lũy tre làng, chưa ra khỏi nếp nghĩ mà ta cho là cổ hủ, không biết Facebook là gì, chẳng biết Zalo là chi… Cha mẹ vẫn cứ thế, vẫn nghĩ rằng chỉ cần yêu con theo cách riêng của mình.

     

    Tôi và bạn nhiều lúc muốn hét thật lớn “sao cha mẹ không hiểu con”, “đúng là cổ hủ quá...”

    Những bữa cơm bên gia đình nhiều lúc quanh đi quẩn lại mấy món “ngoài chợ xã”, cá kho thì mặn, cơm thì nấu bằng thứ gạo khô khó nuốt. Ta thích ăn mì nhưng mẹ lại nói với ta rằng mì nóng và không tốt. Ta thích nhịn ăn sáng để ngủ vùi vì cho rằng “mất ăn không bằng mất ngủ”, nhưng mẹ lại nói với ta “ăn sáng là ăn cho chính ta, ăn trưa là ăn cho khách và ăn tối là ăn cho kẻ thù”...

     

    Ta thích thức khuya và dậy muộn vì với ta “đêm về khuya vắng mới được là mình” thì mẹ lại nói với ta “ngủ sớm khỏe xác, dậy sớm khỏe hồn”. Ta đi chơi ăn mặc hơi ngắn ngủn một chút vì cho rằng đó là mốt của tuổi trẻ, có quyền phô lên nét đẹp của Tạo Hóa ban tặng thì mẹ lại nói với ta “con gái nên ăn mặc kín đáo nết na, nét đẹp của tâm hồn và trí tuệ mới tô lên nét đẹp thật sự cho con”. Ta uống tí bia rượu với bạn bè vì “nam vô tửu như cờ vô phong”, mẹ lại nói với ta “tuổi trẻ con lấy sức khỏe đổi lấy rượu và bạn bè, đến già con sẽ lấy gì để đổi lại sức khỏe”…

     

    Nói chung, tôi cũng như bạn, dường như luôn có những mâu thuẫn với cha mẹ - những người ta cho là “cổ hủ”, “quê mùa”… Nhưng trên đời này, trong tương quan nhân loại làm gì có tình thương nào thật hơn tình thương cha mẹ dành cho con. Trên đường đời, chúng ta phải lắng nghe nhiều lắm. Trong những lắng nghe, tại sao ta không lắng nghe chính mẹ mình, lúc mẹ còn sống [2]?

     

    Tôi và bạn vẫn đi tìm hạnh phúc, vẫn đi tìm lẽ sống cho cuộc đời mình. Đôi lúc ta muốn chứng tỏ mình là người can đảm phi thường trước người khác bằng cách “tỉ thí tửu lượng”, “hơn thua trong những trò chơi vô bổ”, “dẫn đầu trong những cuộc xích mích”… Nhưng người em này cho tôi cũng như bạn hiểu rằng, đôi lúc dám làm những việc đơn giản cho mẹ, dám sống những ngày có vẻ tẻ nhạt với mẹ mới là một người can đảm phi thường.

     

    “Về nhà” là về với cội nguồn, về với một tình cảm thiêng liêng nhất mà mỗi con người có thể, nơi đó cho ta hơi ấm trong những lúc lạnh lẽo, cho ta sức mạnh để vượt qua nỗi đau thử thách của cuộc đời, nơi cho ta chỗ trú ẩn những lúc ta thấy chênh vênh, là nơi cho ta nép mình khi thấy ngoài kia giông tố, “có nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi để về, đó là nhà”.

     

    Trầm lắng, tôi lại nhớ những vần thơ của Nguyễn Đình Khoa:

    Về nhà đi, bởi trong mỗi cuộc đời
    Ai cũng chỉ có một mái nhà để học cách yêu,
    Một mẹ, một cha, cho bàn chân tìm lối về hiếu nghĩa
    Dù dang cánh chạm chân trời góc bể
    Hãy cứ về khi có thể - để thương…
    Níu giữ trên tay thứ hạnh phúc cội nguồn …

     

    Mong rằng những người có cơ hội về gia đình trong dịp này, sẽ sống những giây phút ấm êm và hạnh phúc bên gia đình và người thân, làm những cử chỉ yêu thương cho cha mẹ và anh chị em mà những ngày đi học hay đi làm xa nhà ta không có cơ hội để làm. Bởi dù có ước mơ, dù có hoài niệm, dù có thuốc thần tiên chăng nữa, ai trong đời cũng phải thốt lên như Du Phong:

    Con trở về mơ ước nhỏ nhoi thôi:
    Suốt cuộc đời được vui bên cạnh mẹ
    Nhưng cuộc đời nói rằng con không thể…
    Mới một chút thảnh thơi, tóc mẹ đã bạc màu.

     

    Trong dịp Covid, có những dòng tin: “Cha mẹ mất, nhưng do dịch bệnh không thể về bên”, những dòng status: “Bệnh nhân bị nhiễm covid chết lặng lẽ, không được gặp người thân trước khi chết do bị cách ly”. Có khi nào bạn và tôi tự hỏi, nếu ngày bố mẹ lâm bệnh nặng mà ta không có mặt bên cạnh thì như thế nào?

     

    Tiền bạc có lẽ cha mẹ rất cần, nhưng họ cần hơn ở sự trưởng thành và tình yêu thương của con cái.

     

    Có khi nào bạn tự hỏi “nếu chỉ có một ngày để sống”, bạn sẽ làm gì, bạn sẽ nói gì với cha mẹ?

     

    Tôi cũng tự hỏi mình và thấy mình thật vô lý: Chỉ học với nhau ba năm cấp Ba, tôi và bạn bè chụp hình làm kỷ yếu, viết lưu bút, tặng nhau những kỷ vật, ôm nhau khóc như mưa. Nhưng rồi, trên những chặng đường tương lai, ta có những mối tương quan mới, trong số những người bạn cũ, ta giữ được mấy người?

     

    Còn với gia đình, nước mắt chúng ta lại khô hoánh.

    Nhìn một người bán vé số, một cụ ông ăn xin, một người nông phu lầm lũi, tôi và bạn có thể xót xa, thương cho thân phận của những người đó. Nhưng nhìn những giọt mồ hôi lấm chấm rơi của cha, những vết nhăn của mẹ, ta thấy đó chỉ là chuyện bình thường của thời gian.

     

    Ta không có một kỷ yếu gia đình, ta không lưu giữ những kỉ niệm đẹp bên mẹ cha. Những lúc ta mê man do bệnh tật, những lúc ta cảm thấy thế giới như quay lưng lại, khi ta sụp đổ và ngã quỵ giữa đường đời thì ta mới hiểu giá trị của “gia đình”.

     

    Tôi và bạn, những người có trái tim quảng đại, thích làm việc tình nguyện, chúng ta đến các bệnh viện hay trung tâm dã chiến. Cho các người bệnh tật ăn uống và giúp những công việc khác cho họ, các bạn rất vui, rất hạnh phúc.

     

    Nhưng tôi và bạn phản ứng thế nào khi về với gia đình, bên cha mẹ và người thân của mình? Ta có khó chịu khi rửa chén bát, đi nạnh kẹ với anh chị em của mình, ta khó chịu khi nấu cháo cho mẹ, ta sợ bẩn tay, sợ bẩn quần áo khi phụ việc cha mẹ…?

     

    Bạn có khi nào suy nghĩ rằng, để cho ta có đôi tay đẹp đẽ và mượt mà, cha mẹ ta đổi bằng sự chai sạn của đôi tay họ; để có cái áo đẹp cho ta, nhiều bậc cha mẹ đã vá đi vá lại cái áo của mình bao nhiêu lần… Nói chung rất nhiều thứ cha mẹ phải hi sinh và đánh đổi để tôi cũng như bạn có được cuộc sống như hôm nay.

     

    Khi nhìn vào các bạn, tôi mong rằng những người ngoài sẽ chúc phúc cho cha mẹ - Đấng sinh thành đã sinh ra những người con hiếu nghĩa, những con người biết lẽ trước sau, biết những giá trị cội nguồn, biết trân quý những bữa cơm gia đình, biết đón nhận những bất toàn của cha mẹ mình, biết chứng tỏ giá trị bản thân đích thực của một người có đức tin.

     

    Rồi dịp giãn cách xã hội cũng sẽ qua đi, tôi và bạn cũng sẽ trở lại với nhịp sống bình thường, đi học hay đi làm, rồi cũng sẽ xa cha mẹ và gia đình. Khi đó, nhìn lại khoảng thời gian chúng ta ở nhà, chúng ta thấy ấm lòng vì được sống bên mẹ cha nhiều thời gian hơn, hay ta cảm thấy như một gánh nặng thật sự với người thích tự do tung cánh ngoài kia?

     

    Chính dịp tránh dịch ở nhà, tôi với bạn có thời gian và nhìn lại cách cư xử của mình với gia đình, với người thân và đặc biệt là với cha mẹ mình.

     

    Nhìn lại để chúng ta sống tốt hơn tương quan này, hiểu được tấm lòng cha mẹ hơn, hiểu những sự hí sinh cao cả, rồi tự hỏi rằng: Nếu một ngày cha mẹ ta ra đi, ta có ngồi đó khóc thét lên vì hối hận, vì những vết thương lòng do ta gây ra cho cha mẹ mình hay chúng ta thấy bình an vì đã sống trọn “hiếu nghĩa” với các ngài?

     

    Hoàn Phạm - Hội Thừa Sai Việt Nam (TGPSG)

     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - HÌNH ẢNH TÊT TRUNG THU

 

  •  
    CAO MINH HƯNG
    Tue, Sep 21 at 3:14 PM
     
     

    Tết Trung Thu ở Mile Square Regional Park: Sôi động dưới ánh trăng rằm

     
     
    Faebook
     
    Twitter
     
    Email
     
    Print
    Văn Lan/Người ViệtFOUNTAIN VALLEY, California (NV) – Đêm hội Tết Trung Thu do văn phòng Giám Sát Viên Andrew Đỗ phối hợp cùng Cal Optima tổ chức tại công viên Mile Square Regional Park, Fountain Valley tối Chủ Nhật, 19 Tháng Chín, thật vui nhộn, thu hút cả ngàn thiếu nhi cùng gia đình đến tham dự.
    Nhóm múa thiếu nhi CLB Tình Nghệ Sĩ trình diễn “Đón Trung Thu.” (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Các em thiếu nhi và gia đình đủ các sắc dân đã có một đêm Trung Thu tuyệt vời trong khuôn viên tòa nhà Freedom Hall, trong không khí vui chơi sôi nổi dưới ánh trăng rằm, cùng sự điều khiển chương trình khéo léo của MC Đỗ Tân Khoa.

    Chương trình Tết Trung Thu được tổ chức trong suốt bảy năm qua, và đây là lần đẩu tiên được mở lại sau hai năm gián đoạn vì đại dịch.

    Ông Richard Sanchez, CEO của Cal Optima, thay mặt Giám Sát Viên Andrew Đỗ, chủ tịch Hội Đồng Giám Sát Quận Cam, ngỏ lời cảm ơn các bậc phụ huynh đã đưa con em mình đến tham dự Hội Tết Trung Thu thật đông.

    Đông đảo các em thiếu nhi xếp hàng rồng rắn cùng với gia đình đến trước các gian hàng phát lồng đèn, phát bánh Trung Thu, vẽ mặt và làm bong bóng với nhiều hình thù và màu sắc, được các em thích nhất.

    Các em học sinh của trường VQT Music Academy trình diễn trong đêm Hội Trung Thu tại Mile Square Park. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Trên sân khấu lớn là các tiết mục văn nghệ vui tươi sống động, kết hợp hài hòa giữa hai nền văn hóa Đông-Tây. Những tiết mục thuần túy Việt Nam với câu chuyện cổ tích Chị Hằng và Chú Cuội bên cây đa trên Cung Trăng, với những bài hát mà bao thế hệ tuổi thơ Việt đều thuộc nằm lòng.

    Khi nói đến Tết Trung Thu, không thể không nói đến Chị Hằng, Chú Cuội, những chiếc lồng đèn, tiếng trống lân rộn ràng khắp nơi. Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ khai mạc chương trình do các em nhóm Princess trình diễn với tiết mục “Ôi Ánh Trăng Vàng” và bài múa “Đón Trung Thu” do nhóm Queens thể hiện để trở về tuổi thơ, về cội nguồn văn hóa của mình.

    Phát lồng đèn Trung Thu cho các em thiếu nhi trong Hội Tết Trung Thu tại Mile Square Park. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Cô Mỹ Lễ có hai con nhỏ sinh hoạt trong nhóm Queens CLB Tình Nghệ Sĩ, cho hay hôm nay các con cô trình diễn trong tiết mục “Đón Trung Thu,” vì muốn các con cô còn giữ được cội nguồn của mình nên gởi các em vào CLB này, nơi thầy Cao Minh Hưng ngoài việc rèn luyện các em về âm nhạc, còn dạy thêm các em về tiếng Việt.

    “Cũng nhờ ông bà nội và cha mẹ của hai cháu thường nói tiếng Việt với các cháu ở  nhà, nhất là lúc cháu mới 6 tuổi, bọn em đã cho con đi học tiếng Việt tại Trung Tâm Việt Ngữ Hồng Bàng và Trung Tâm Việt Ngữ Ca Dao, chúng mới có cơ hội nói tiếng Việt với bạn bè đồng trang lứa trong lớp cũng như ngoài cộng đồng.”

    “Nhờ vậy lớp trẻ tuy sinh ra và lớn lên tại Mỹ nhưng biết giữ gìn văn hóa của mình, biết những phong tục ngày Tết, biết múa lân và lì xì, biết tham dự diễn hành Tết hàng năm. Nếu không chắc bọn nhỏ không biết gì,” cô Mỹ Lễ nói.

    Quang cảnh đêm Hội Tết Trung Thu tại Mile Square Park. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Nhạc sĩ Cao Minh Hưng, cánh chim đầu đàn của CLB Tình Nghệ Sĩ, thường xuyên hướng dẫn các em nhỏ tham dự các sinh hoạt văn nghệ cộng đồng, cho biết: “Hôm nay mừng Tết Trung Thu, các em đến đây cũng là dịp gần gũi với cộng đồng, cùng sinh hoạt và ca hát với nhau bằng tiếng Việt. Đó cũng là dịp để các em hiểu biết thêm rất nhiều về phong tục tập quán của nước nhà. Cùng nhau múa hát những bài đồng dao bằng tiếng Việt, học tiếng Việt để không quên được tiếng mẹ đẻ của mình.”

    Tiếp nối chương trình cũng do các em trong CLB Tình Nghệ Sĩ trình bày các tiết mục múa rất dễ thương trong kho tàng cổ tích Việt như “Rước Đèn Dưới Trăng,” “Thằng Bờm,” “Mẹ Là Vầng Trăng,” “Nàng Thơ Xứ Huế,” nhận được tràng pháo tay không dứt.

    Cô giáo Nhật Linh, phụ trách dạy các em trong nhóm múa Fairies, là nhóm múa nhỏ tuổi nhất của CLB Thiếu Nhi Tình Nghệ Sĩ. Cô cho biết hôm nay các em kể lại cho mọi người nghe chuyện cổ tích “Thằng Bờm” trong kho tàng cổ tích Việt Nam.

    Cô giáo Nhật Linh cùng học trò của nhóm múa nhỏ tuổi nhất Fairies thuộc CLB Thiếu Nhi Tình Nghệ Sĩ chuẩn bị trình diễn điệu múa “Thằng Bờm” trong Hội Tết Trung Thu. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    “Dạy múa cho các em lứa tuổi này là khó nhất, từ 5 đến 8 tuổi. Trước hết là các em chưa bao giờ biết múa là gì, đây là lần đầu tiên đi học múa. Cái khó nữa là các em biết nói tiếng Việt rất ít, có em hoàn toàn không biết nói tiếng Việt, mình phải dùng tiếng Anh để giảng dạy, thì lại không đủ ý nghĩa phong phú bằng tiếng Việt, vì có những tinh tế trong các điệu múa tiếng Anh không đủ tinh tế bằng.”

    “Vì các em nhỏ tuổi không đồng đều nên nhận thức của các em cũng không giống nhau, khi tập múa rất mất nhiều thì giờ, phải tập nhiều lần mới thuần thục các điệu múa, phải diễn tả ăn khớp với động tác múa.”

    “Chỉ có tình yêu với trẻ thơ, cũng vì muốn góp phần giữ gìn hồn quê hương dân tộc cho các thế hệ sau này nơi xứ người, đó là tư tưởng chính thống của CLB Tình Nghệ Sĩ đã muốn đem đến cho các em, luôn giữ gìn nền văn hóa Việt Nam,” cô Linh tiếp.

    Các em thiếu nhi CLB Tình Nghệ Sĩ múa “Rước Đèn Dưới Trăng” trong Hội Tết Trung Thu. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Hòa quyện vào đêm Hội Tết Trung Thu là những màn trình diễn mang phong cách âm nhạc đương đại thật sống động, tạo ấn tượng rất mạnh cho giới trẻ, khiến trên sân khấu và khán giả thiếu nhi phía dưới cùng nhau nhảy múa dưới ánh trăng rằm.

    Không khí đêm Trung Thu trở nên rộn ràng sôi nổi với các tiết mục kế tiếp, với vũ sư Trung Thành cùng nhóm múa học trò trình diễn các điệu múa với phong cách múa đương đại, các em thiếu nhi dưới sân cỏ cuồng nhiệt reo hò tập nhảy múa theo các anh chị trên sân khấu.

    Khi sự náo nhiệt vừa tạm lắng, là phần trình diễn của Nhóm VQT Music Academy với các bài ca mang âm hưởng cuộc sống, qua phần trình diễn của giọng hát Rachele Thảo Vi, cùng với ban nhạc gồm các em Elizabeth Thy (Piano), Han-Say (Keyboard), và Anthony (Bass).

    Nhóm múa của Vũ Sư Trung Thành trình diễn trong Hội Tết Trung Thu. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Cùng hiện diện trong đêm Trung Thu, có gian hàng của cơ quan OCTA (Orange County Transportation Authority), cơ quan chuyên về giao thông chuyên chở công cộng bằng xe buýt, xe lửa Amtrak.

    Đại diện cho OCTA, cô Hồng Vân giới thiệu tại gian hàng ngày hôm nay, có chương trình đi xe buýt miễn phí trong sáu tháng, dành cho các em từ 6 đến 18 tuổi, bắt đầu từ 1 Tháng Chín đến 28 Tháng Hai 2022.“Để giúp các em có điều kiện đi học, đến thư viện hay bất cứ nơi nào trong Orange County, xin phụ huynh hãy đưa con em đến để điền đơn xin thẻ miễn phí,” cô Vân kêu gọi.

    Đêm Trung Thu càng về đêm càng vui nhộn, dưới ánh trăng tỏa sáng trên trời cao, các em nhỏ được gia đình đưa vào các gian hàng phát lồng đèn và nhận bánh Trung Thu, tạo thành một dòng người dài bất tận. [kn]

    --------------------------------------

     

    --

 

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - 2 CÂU CHUYỆN CƯỜI

  •  
    Hung Dao
     
    Mon, Sep 13 at 6:09 PM
     
     
     
     
     
    Subject: VAN HOA :2 câu chuyện cười hàm ẩn triết lý nhân sinh
     

    2 câu chuyện cười hàm ẩn triết lý nhân sinh

     
     

    Những câu chuyện cười được lưu truyền trong dân gian không chỉ để mua vui mà còn mang theo hàm ý rất sâu xa. Dưới đây là hai câu chuyện thú vị hàm chứa trí tuệ dân gian và triết lý nhân sinh sâu sắc.

    Câu chuyện thứ nhất: Những điều ước…

    Xưa kia có một ông lão có ba người con trai. Trước lúc lâm chung, ông cho gọi 3 con đến bên cạnh và hỏi các con xem họ có nguyện vọng gì, để sau khi ông qua đời có thể đem những nguyện vọng này thỉnh cầu Thượng đế. Người con trai cả nói: “Con muốn làm quan nhất phẩm”. Người con thứ 2 nói: “Con muốn có ruộng nương vạn khoảnh”. Cậu con trai út nói: “Con không có mong muốn gì, chỉ hy vọng có được đôi mắt to”. Nghe vậy, ông lão lắp bắp kinh hãi hỏi: “Con muốn có đôi mắt to để làm gì?” Cậu con trai út nói: “Khi con có đôi mắt to rồi thì có thể xem các anh trai con giàu có và phú quý như thế nào”.   

    Câu chuyện tiếu lâm này không chỉ rất khôi hài mà còn ẩn chứa đạo lý bên trong. Sự giàu có và quyền quý tại nhân gian đều có thời hạn. Dù cho một người giàu có đến cỡ nào đi nữa, quyền cao chức trọng đến đâu, con người cũng không thể thoát khỏi giới hạn thời gian đời người, cũng không thoát khỏi được nỗi thống khổ của sinh lão bệnh tử, không thoát được khỏi vòng luân hồi sinh tử, vậy thiết nghĩ chớ nên truy cầu, tham vọng. 

    Ngoài ra, câu chuyện còn ẩn chứa một nội hàm khác nữa. Đó là cậu con trai út của ông lão muốn mình có đôi mắt to để xem hai người anh của mình có thể duy trì giàu sang phú quý đến đâu!… Thực tế thì nhân gian giống như một sân khấu lớn, mỗi người chúng ta đều là diễn viên, đồng thời cũng là khán giả, ai cũng không ngoại lệ, khi đối diện với tham vọng, mưu cầu, thiện – ác, chính – phản v.v.. tại nhân gian thì mỗi người đều phải đưa ra lựa chọn. Nếu một người chọn thiện thì sẽ đắc được phúc báo, lựa chọn ác thì chắc chắn sẽ gặp ác báo. 

    Người xưa sáng tác truyện cười dựa trên cơ sở văn hóa Thần truyền, thông qua đó giúp con người hướng thiện, khơi gợi Phật tính, biết kính sợ Thiên ý, Thần Phật, đồng thời khuyến khích con người buông bỏ dục vọng, làm việc thuận theo Thiên ý, đắc nhiều phúc báo. 

    Ngày nay, trên mạng Internet có lưu truyền rất nhiều câu chuyện tiếu lâm, nghe cũng khá buồn cười nhưng không còn ẩn chứa những nội hàm thâm sâu phía sau nữa. Ý nghĩa của truyện cười truyền thống đã biến mất, chỉ còn giữ lại chức năng giải trí mà thôi… 

    Câu chuyện thứ hai: Ai mới là người thực sự nghèo?

    Ngày xửa ngày xưa có một phú ông vô cùng giàu có, vì không muốn con trai hoang phí, tiêu tiền như nước nên đã gửi con đến nhà một người bạn là nông dân để trải nghiệm sự nghèo khó. 

    Sau một vài tuần, người con đã trở về nhà. Phú ông bèn hỏi con trai: “Bây giờ hẳn là con đã biết thế nào là nghèo khó rồi chứ?” 

    Người con trai tỏ ra rất tự tin nói: “Con đã biết ạ!” 

    Phú ông nói: “Vậy con có thể nói cho cha biết về sự nghèo khó không?” 

    Người con trả lời: “Buổi tối sân nhà chúng ta có ánh đèn sáng ngời nhưng nhà người nông dân có đầy trời ánh sao sáng chiếu rọi. Diện tích nhà chúng ta mặc dù rộng rãi nhưng phạm vi hoạt động của nhà người nông dân còn rộng hơn. Chúng ta phải dùng tiền để mua lương thực, còn đồ ăn của gia đình nông dân đều là do họ tự trồng, ăn không hết còn đem phân chia cho hàng xóm. Cuộc sống sinh hoạt của chúng ta cần người hầu kẻ hạ, người nông dân ngoài việc tự chăm sóc bản thân còn có thể hỗ trợ người khác. Nhà của chúng ta bốn phía đều có tường bao bọc, còn họ thì hàng xóm xung quanh chính là hàng rào bảo vệ…”. 

    Phú ông nghe xong không khỏi ngây người. Cậu con trai lại nói tiếp: “Cha, cảm ơn cha đã cho con biết nhà chúng ta nghèo như thế nào!”. 

     

    San San biên dịch