3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - LM MINH ANH-

  •  LM MINH ANH
     
    CN34TN-C -CHÚA LÀ VUA VŨ TRỤ
     
    TIN MỪNG LUCA 23, 35-43
     

    THỜI CỦA NHỮNG HẠT GIỐNG

    “Mọi sự đã hoàn tất!”.

    Trong bối cảnh giữa hai cuộc chiến tranh thế giới vốn đã lấy đi hàng chục triệu sinh mạng con người, ngày 11/12/1925, Đức Piô XI đã thiết lập lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ. Với lễ này, Đức Thánh Cha muốn Giáo Hội năm châu cầu nguyện cho loài người biết suy phục vương quyền của Chúa Kitô và xây dựng Vương Quốc Tình Yêu của Ngài; may ra nhờ đó, con người có thể không còn đối xử với nhau tựa loài lang sói, “Homo homini lupus”, như một triết gia nhận định.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Thế nhưng, không như các vua chúa trần gian, vương quyền của Đức Kitô thực thi một cách hoàn toàn khác. Ngài không quản cai bằng quyền lực, nhưng bằng tình yêu; không cưỡng bách bằng áp chế nhưng bằng nhẫn nhịn, không triệu hồi bằng mệnh lệnh nhưng bằng tìm kiếm. Đường lối của Ngài là phục vụ; hiến pháp của Ngài là Bát Phúc; phong cách của Ngài là tự hiến. Thập giá là nơi vương quyền Ngài tỏ lộ rõ nét hơn cả, thẳm sâu hơn cả. Ngài đã yêu thương đến cùng, đến chết; một cái chết mà Ngài có thể nhẹ nhõm thưa lên, “Mọi sự đã hoàn tất!”. Như một bông hoa đã khoe hết sắc hương và nay là ‘thời của những hạt giống’, hơn cả nở hoa! 

    Tin Mừng hôm nay nói đến những phút cuối của bông hoa Giêsu trên thập giá; ở đó, Ngài tỏ lộ vương quyền tình yêu qua một lời hứa long trọng cho anh trộm lành, ban cho anh điều vượt quá mong ước, “Ngay hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên thiên đàng”. “Hôm nay!”. Ôi, nhanh biết mấy; “ở với tôi”, thân tình biết bao; “thiên đàng”, ủi an nhường nào! Như thế anh trộm là người đầu tiên hưởng ơn cứu độ; kẻ gian phi, người trước nhất hưởng phúc thiên đường. Sau khi Ngài tắt thở, viên đại đội trưởng nhìn nhận Ngài là người công chính, dân chúng đấm ngực ra về; và đó là lúc bông hoa Giêsu thực sự đi vào ‘thời của những hạt giống’, hơn cả nở hoa!

    Anh Chị em,

    Cha Ron Rolheiser đặt câu hỏi, vậy nếu bạn là một bông hoa, thì khi nào bạn đi vào ‘thời của những hạt giống?’. Henri Nouwen cho rằng, với một số người, đó là khi họ tận hưởng hào quang của danh tiếng; số khác, khi năng lực sáng tạo triển nở; số khác nữa, khi họ đạt đến tột đỉnh quyền lực. Ngược lại, với những người khác, khi họ yếu đuối và bất lực; số khác, khi họ mất hết tự tin; số khác nữa, khi họ được hoàn toàn quên lãng! Với Chúa Giêsu, đó là lúc nào? Ngay sau những phép lạ khiến dân chúng kinh ngạc? Khi Ngài đi trên mặt nước? Hoặc khi danh Ngài vang dậy khắp cõi Israel đến nỗi dân chúng muốn tôn Ngài lên làm vua? Không! Với Chúa Giêsu, mọi sự đến hồi viên mãn, khi Ngài mất hết tất cả, mất hết quyền uy để lên tiếng và chữa lành, mất hết thành công và ảnh hưởng, mất môn đệ và những người thân, thậm chí là mất cả Chúa Cha. Chính xác là khi Ngài bị đóng đinh trên thập giá, bị tước hết nhân phẩm, tước hết những gì thế gian ban tặng; chính xác là khi Ngài nói, “Mọi sự đã hoàn tất!”.

    Anh Chị em,

    “Mọi sự đã hoàn tất!”. Bông hoa Giêsu chết đi để tạo thành hạt giống thật hợp lý khi đây là lời cuối cùng của Ngài. Trên thập giá, Ngài trung tín đến cùng, trung tín với Cha, trung tín với những ai đã nghe lời Ngài giảng dạy; trung tín với cả nhân loại mà Ngài muốn cứu. Đó là lúc Ngài thôi sống và bắt đầu chết, là khi thần khí của Ngài bắt đầu ngấm vào thế giới và Ngài đạt đến tâm điểm thâm sâu nhất của mình, cuộc đời Ngài đã viên mãn và thật sự đi vào ‘thời của những hạt giống!’. Phần chúng ta, vậy thì khi nào chúng ta đi từ đoá hoa hé nụ đến tạo thành hạt giống? Nhìn qua lăng kính cuộc đời Chúa Giêsu, chúng ta thấy, chính khi mờ nhạt như một bông hoa đã qua thời nở rộ, chúng ta mới bắt đầu tạo ra một điều gì đó còn hấp dẫn hơn cả nở hoa. Đó là khi chúng ta cũng có thể nói, “Mọi sự đã hoàn tất!”. Chớ gì cuộc sống chúng ta là cuộc sống của ‘một Giêsu khác’; và chúng ta cũng có một hoàn tất viên mãn trước khi chết như Ngài.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, chiều đã xuống, hoa đã tàn, nhuỵ đã phai… nhưng hạnh phúc cho con biết bao, vì sau một đời dâng hiến, ngay giờ này, con đã nhìn thấy. Kìa, ‘thời của những hạt giống’ của con!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kinh Chuyển:

    Hồng

     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - LM MINH ANH - THỨ BẢY

  •  LM MINH ANH
     
     
     
    THỨ BẢY CN33TN-C
    TIN MỪNG LUCA 20, 27-40

    BIẾN ĐỔI VÀ TRỞ NÊN PHONG PHÚ HƠN
     

    Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, mà là của kẻ sống!”.(CÂU 38)

    J. C. Ryle nói, “Đến như một tên cướp trên thập giá mà còn được cứu, thì không ai có thể cho phép mình tuyệt vọng. Và cũng chỉ bởi một người làm được điều đó, thì không ai có thể giả định cứu độ thay Ngài. Đức Kitô là Đấng Cứu Độ, Đấng ‘biến đổi và làm cho phong phú hơn!’”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    “Đức Kitô là Đấng Cứu Độ, Đấng ‘biến đổi và làm cho phong phú hơn!’”. Ý tưởng của J. C. Ryle được xác nhận qua Tin Mừng hôm nay khi Chúa Giêsu trả lời cho người Sađuccêôvề việc sống lại. Qua đó, Ngài tiết lộ, tình yêu không chết, nó chỉ ‘biến đổi và trở nên phong phú hơn!’.

    Kịch bản lố lăng mà những người Sađuccêô đưa ra để gài bẫy Chúa Giêsu là một câu chuyện giả tưởng về bảy anh em có chung một người vợ; câu hỏi đặt ra là, “Đến ngày sống lại, người phụ nữ đó sẽ là vợ ai?”. Đặt vấn đề như thế, họ tìm cách dèm pha những ai đặt niềm tin vào một thế giới bên kia sau khi chết; họ thách thức Chúa Giêsu rằng, bất kỳ niềm tin nào vào một loại thế giới sau thế giới này thì điều đó trông có vẻ nực cười! Với sự điềm tỉnh, Chúa Giêsu trả lời, “Con cái đời này, cưới vợ lấy chồng, con cái đời sau thì không!”; nói cách khác, hôn nhân chỉ thuộc thời đại này, nó không thuộc thời đại phục sinh.

    Từ câu trả lời, Chúa Giêsu cho biết, sau cuộc sống đời này, là một cuộc sống khác, chất lượng hơn, thiêng liêng hơn. Đó là một cuộc sống nói lên sự liên tục của một tình yêu nơi một Thiên Chúa đời đời. Tình yêu - dù của Thiên Chúa hay của loài người - thì không chết, nó chỉ ‘biến đổi và trở nên phong phú hơn!’. Chúa Giêsu cho biết, sau cuộc sống đời này, chúng ta sẽ sống một cuộc sống bất tử; vì lẽ, “Chúa là Thiên Chúa của kẻ sống!”. Ngài là bạn các tổ phụ Abraham, Isaac và Giacóp khi họ còn sống; và tình bạn này không thể chấm dứt bởi cái chết. Họ gọi Thiên Chúa là Đá Tảng ngàn năm bền vững như Thánh Vịnh đáp ca xác thực, “Ôi Đá Tảng của con, chúc tụng Chúa!”. Nghĩa là các tổ phụ đã chết hàng trăm năm trước vẫn sống; rõ ràng, tình yêu Thiên Chúa dành cho các ngài không chết, nó chỉ ‘biến đổi và trở nên phong phú hơn!’.

    Cũng vậy, Chúa Kitô Phục Sinh cũng ở trong sự liên tục với một Giêsu đã chết và đã sống lại.  “Đức Kitô, hôm qua cũng như hôm nay, chỉ là một”. Tuy nhiên, Giêsu đó cũng phải trải qua một sự biến đổi từ cõi chết để vươn tới cõi sống vĩnh cửu. Sau phục sinh, Ngài hiện diện với những người khác theo một cách khác; Ngài tiếp tục gọi họ bằng tên. Trong Chúa Kitô Phục Sinh, chúng ta được lôi kéo đến gần Ngài; và khi lôi kéo chúng ta đến gần Ngài, Ngài cũng lôi kéo chúng ta đến gần nhau. Cũng thế, sau khi chúng ta chết, Thiên Chúa vẫn ở trong mối quan hệ cá nhân với chúng ta; bằng cách đó, chúng ta có thể yên tâm rằng, những mối quan hệ quan trọng nhất của chúng ta sẽ không bị cái chết phá hủy nhưng đó là một cuộc sống được ‘biến đổi và trở nên phong phú hơn!’. Điều này thật ý nghĩa khi chúng ta sống mầu nhiệm các thánh thông công trong tháng cầu cho các linh hồn.

    Anh Chị em,

    “Chúa là Thiên Chúa của kẻ sống!”, mỗi ngày chúng ta sống với Chúa Kitô Phục Sinh. Vậy, cuộc sống của bạn đang hướng về đất hay hướng về trời? Hướng xuống thế gian hay hướng lên thiên đàng? Người Sađuccêô không thể hình dung về thiên đàng ngoài những gì họ có thể nhìn thấy bằng mắt! Không phải chúng ta cũng giống như họ sao? Chúng ta không nhận ra những thực tại tâm linh bởi chúng ta tìm cách biến thiên đàng thành một hình ảnh dưới thế. Khác nào người Sađuccêô, không ít lần lòng trí chúng ta dựa trên một thiên đàng ở trần gian, và Chúa Giêsu cho biết, đó là một sai lầm. Ước gì bạn và tôi, chúng ta luôn sống như những con cái Chúa, không chỉ tin vào hạnh phúc Chúa hứa mai ngày, nhưng ngay hôm nay, khi chúng ta sống yêu thương, quảng đại; sống mầu nhiệm phục sinh thì điều đó có nghĩa là chúng ta đang kéo dài một Giêsu, một Giêsu Phục Sinh đang sống và hằng sống.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, nhìn vào cách sống của con, chớ gì người ta biết có ‘một Ai Đó’ đang ‘biến đổi’ con và làm cho con ‘phong phú hơn!’”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     
     
     
     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - LM MINH ANH - THỨ SÁU

  •  LM MINH ANH
     
     
     
     
    THỨ SÁU CN33TN-C

    KHÔNG GIAN CHO CHÚA
    TIN MỪNG LUCA 19, 45-48

    Nhà Ta là nhà cầu nguyện, các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp”.(CÂU 46)

    Đọc Giêrêmia 23, 24: “Có ai ẩn mình trong nơi bí mật mà Ta lại không thấy. Ta lại không làm cho trời đất đầy tràn sao?”, một nhà thần học nói, “Một thuộc tính chỉ riêng một mình Thiên Chúa có, là sự hiện diện của Ngài bao trùm mọi lúc và mọi nơi. Ngài không bị ràng buộc bởi thời gian và không gian. Điều đó không có nghĩa thiên nhiên là một phần của Chúa; và do đó, chúng đáng được tôn thờ. Tạo vật tách biệt với Tạo Thành nhưng không phải là không tuỳ thuộc vào Ngài; tuy nhiên, nơi bất cứ một tạo vật nào, vẫn cần có một ‘không gian cho Chúa!’”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    “Cần có một ‘không gian cho Chúa!’”. Đó cũng là thông điệp mạnh mẽ Chúa Giêsu tuyên bố qua trình thuật Tin Mừng hôm nay. Để Thiên Chúa có thể tiếp cận và ở với dân Ngài, Chúa Giêsu cho biết, mỗi người cần có một đền thờ, một ‘không gian cho Chúa’, một không gian được dọn sạch hầu xứng đáng cho Ngài ngự trị. Bởi lẽ, không ít đền thờ đã bị chiếm dụng trái phép; Chúa Giêsu nói, “Nhà Ta là nhà cầu nguyện, các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp”.

    Chúa Giêsu vào đền thờ Giêrusalem, nơi Thiên Chúa hiện diện; Ngài thấy được vận hành bởi kẻ mua người bán, nên nhanh chóng đuổi họ ra khỏi đó và lấp đầy nó bằng sự hiện diện và Lời giảng dạy của Ngài. Nhân biến cố này, Luca mời gọi mỗi người chúng ta đánh giá đền thờ nội tâm lòng mình! Trong thư thứ nhất Côrintô, Phaolô nói, “Nào anh em chẳng biết, anh em là Đền Thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao?”. Đâymột câu hỏi cấp bách giúp chúng ta nhìn lại tâm hồn mình, hầu xem liệu trong đó có đủ ‘không gian cho Chúa’ tự do hoạt động không, một không gian lắng đọng để lắng nghe tiếng Chúa; và ở đó, Lời phải lớn lên và sinh hoa kết trái. Thật trùng hợp, Gioan, tác giả Khải Huyền hôm nay viết những gì thiên thần bảo ông, “Hãy cầm lấy cuốn sách mà nuốt đi!”; “Ngươi còn phải nói tiên tri cho nhiều dân, nhiều nước!”. Gioan đã nuốt cuốn sách và cảm nhận, “Lạy Chúa, con cảm thấy lời Ngài đã hứa ngọt ngào hơn mật ong trong miệng”; đó cũng là tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca.

    Thứ đến, hãy nhìn vào đền thờ tâm hồn, xem ở đó, có sự bề bộn nào không; vì lẽ, sự ngổn ngang có thể ngăn chặn tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa. Ở đó, có thể có những tổn thương do chính mình hoặc do người khác mà chúng ta không thể buông bỏ. ‘Không gian cho Chúa’ bên trong có thể bị chiếm dụng bởi tức giận, phẫn uất, cay đắng và bất khoan dung; chúng đang cướp mất sự chữa lành, sự giao hoà bình an của Thiên Chúa. Hoặc đền thờ của chúng ta cũng có thể bị lấn chiếm bởi những cảm giác tội lỗi hoặc sai lầm trong quá khứ, khiến chúng ta dành quá nhiều thời gian tập trung vào bản thân và những thiếu sót làm cho linh hồn phải sống trong lo lắng và sợ hãi. Vì thế, chúng ta không nhận ra Chúa Giêsu đang đứng trước cửa, hoặc ngay trước mặt mình; Ngài đem cho chúng ta lòng thương xót, sự tha thứ; giải phóng chúng ta khỏi mọi ràng buộc, hứa hẹn một tương lai thanh thản, ắp đầy niềm vui.

    Anh Chị em,

    Nhà Ta là nhà cầu nguyện!”. Phải, tâm hồn chúng ta phải là nơi cầu nguyện! Hôm nay, bạn và tôi dành một chút thời gian để mời Chúa Giêsu, Đấng “không bị ràng buộc bởi thời gian và không gian” vào đền thờ lòng mình; xin Ngài dọn sạch nó, trả lại ‘không gian cho Chúa’ hầu mỗi người có thể cảm nghiệm tình yêu, niềm vuiân sủng của Ngài. Giêsu, Mục Tử Nhân Lành đang đứng ngoài cửa đền thờ tâm hồn bạn và tôi, Ngài đang gõ; hãy hé mở cho Ngài! Hãy mở toang cho Ngài vào, và hãy để sự hiện diện yêu thương của Ngài lấp đầy không gian đó. Đền thờ tâm hồn chúng ta chỉ có thể là Đền Thờ sống động của Thiên Chúa, một đền thờ đầy ắp Giêsu và tình yêu của Ngài trong thế giới này. Từ đó, bạn và tôi trở thành những nhà tạm di động, những ốc đảo yêu thương giữa một đại dương lạnh lùng với Thiên Chúa, một đại dương nhốn nháo dẫy đầy những con người không biết Chúa hoặc đang chống lại Ngài.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, đừng để con sợ hãi và bồn chồn khi phải để Chúa ‘phát quang’ lòng con; xin lấp đầy con bằng sự hiện diện của Chúa. Nhờ đó, Lời mới có đất tốt và ánh nắng để lớn lên!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - ĐẠO BINH ĐỨC MẸ

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - CN34TN-C

  • LM TRẦM PHÚC
     

    GỢI Ý SUY NIỆM LỜI CHÚA

    Chúa Nhật 34 Thường Niên năm C

    Đức Giêsu Kytô, Vua vũ trụ

    Lời Chúa :Lc 23,35-43

         Hôm nay Giáo Hội suy tôn Vua Giêsu của mình. Một vị vua không giống ai nhưng lại là Vua vũ trụ. Vị Vua nầy không giống ai vì ngai báu của Ngài là thập giá, triều thiên của Ngài là mão gai, cẩm bào của Ngài là thân xác bầm giập không chỗ nào lành. Thế nhưng, Giáo Hội suy tôn vị Vua khốn khổ đó. Nhưng Ngài mới thật là Vua vì Ngài không chỉ là vua một nước mà là Vua toàn thể vũ trụ, vì vũ trụ nầy chính là sản phẩm tay Ngài tạo nên. Thánh Phaolô, trong thư gởi giáo đoàn Côlôxê dẵ viết : “ Ngài là hình ảnh của Thiên Chúa vô hình, là Trưởng Tử sinh ra trước mọi loài thọ tạo, vì trong Ngài muôn vật được tạo thành…tất cả là do Thiên Chúa tạo dựng nhờ Ngài và cho Ngài”. Thánh Gioan cũng nói tương tự : “…Không có Ngài thì chẳng có gì được tạo thành”. Ngài là Vua duy nhất trong trời đất, vì Ngài sáng tạo ra mọi sự. Ngài là Con Thiên Chúa, vì thế Ngài đáng tôn thờ. Giáo Hội mừng Chúa Kytô là Vua vũ trụ vào Chúa Nhật cuối năm để nói rằng mọi sự phải kết thúc nơi Ngài, Ngài là cùng đích của mọi sự.

         Hơn thế nữa, Ngài đã xuống thế làm người và đã chết để cứu vớt mọi người và ban cho mọi người được nên con Chúa như Ngài : “ Nhờ máu Ngài đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời”.  Vua chúng ta là Vua Bình An và cũng là Vua Tình Yêu vì Ngài đã chết vì yêu chúng ta, để chuộc tội chúng ta : “Không có tình yêu nào cao quí cho bằng dám chết cho bạn hữu”.

         Vua Giêsu không giống ai. Chính trên thập giá Ngài mới tỏ cho thấy tình yêu và quyền uy của Ngài. Ai trong trời đất nầy dám nói như Ngài :   “ Hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên thiên đàng”? Và người tuyên xưng Ngài là Vua lại là một tử tội đang sắp chết : “Khi Ngài vào Nước của Ngài, xin nhớ đến tôi”.

         Vua Giêsu không giống ai. Khi dân chúng muốn tôn Ngài làm Vua, khi cho họ ăn no, thì Ngài lại lẫn đi. Khi dân chúng tung hô Ngài khi vào Giêrusalem thì Ngài chỉ ngồi trên lưng một con lừa con. Trước mặt Philatô, ông nầy hỏi : “Ông là vua dân Do thái ?” Chúa đáp : “Nước tôi không thuộc về thế gian nầy”. Ngài xác nhận với Philatô Ngài là Vua, nhưng là một vị Vua không thuộc trần gian nầy. Ngài chỉ làm vua khi Ngài bị bọn lính cho khoác chiếc áo đỏ và xem Ngài như một trò đùa. Ngài chỉ làm vua khi Philatô cho treo một bản án để nhạo cười :    “ Nầy là vua dân Do thái”.

         Đối với những người không hiểu biết, Ngài chỉ là một ông vua hề, nhưng đối với chúng ta, Ngài mới thực sự là vua. Giáo Hội tôn vinh Vua Giêsu không phải vì Ngài đánh đông dẹp Bắc hay được dân chúng công nhận, nhưng vì Ngài là Đấng tạo thành vũ trụ và là cùng đích mọi sự. Ngài chính là Vua trên hết các vua. Các vua trần gian chỉ có một thời, Ngài là Vua vĩnh cửu. Ngài là Đấng tạo thành thời gian. Và trên hết, Ngài là Vua chiến thắng cả sự chết. Ngài đã chết và đã sống lại. Ngài sống lại mang lại cho chúng ta sự sống. Chúng ta là đoàn dân của Ngài, đoàn dân Ngài đã chuộc về bằng cái chết đau thương và giặt sạch áo mình trong máu Con Chiên.

         Vua Giêsu của chúng ta không phải là một vị vua ngồi trên ngai vàng và ra lệnh cho mọi người phải suy phục. Ngài chẳng những chết cho chúng ta, sống lại cho chúng ta mà còn nuôi dưỡng chúng ta, không phải bằng cơm bánh mà bằng chính thịt máu Ngài. Có vua nào ở trần gian thương dân mình như Ngài không ? Hãy đến, Vua Giêsu của chúng ta đáng yêu biết chừng nào ! Hãy ăn lấy Vua chúng ta, Ngài muốn như thế vì Ngài ước mong sống với chúng ta, chia xẻ mọi nỗi vui buồn của chúng ta và dẫn chúng ta vào vương quốc Tình Yêu của Ngài. Vì Ngài là Tình Yêu.

    Lm Trầm Phúc
    Kính chuyển:
    Hồng
     

Subcategories