8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - TỪNG CÓ TIỀN ÁN

  •  
    Hung Dao
     
    Aug 12 at 9:22 AM
     

    Từng có tiền án tiền sự, cuối cùng hình ảnh của bà được in trang trọng trên tờ 20 đô-la Úc

    Từng có tiền án tiền sự, cuối cùng hình ảnh của bà được in trang trọng trên tờ 20 đô-la Úc
     

    Mary Reibey – một người phụ nữ từng có tiền án tiền sự cuối cùng đã vinh dự có mặt trên tờ 20 đô-la Úc. Bà không chỉ đóng góp đáng kể cho đất nước Australia từ những ngày đầu “lập quốc” mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ sau, đặc biệt là phụ nữ, về một tấm gương bền bỉ vươn lên trong cuộc sống.

    Ngày nay, người ta vẫn nói phụ nữ ở Australia được trọng vọng vào hàng số một, một phần là nhờ tấm gương những người tiên phong như bà Mary.

    Mary Reibey sinh năm 1777 ở Anh Quốc. Bà mồ côi cha mẹ từ năm 12 tuổi, trở thành đứa trẻ bụi đời bất hảo và chẳng bao lâu sa lưới pháp luật. Năm 14 tuổi, Mary bị bắt vì tội trộm ngựa và bị án 7 năm lưu đày sang Úc (lúc bấy giờ là đảo nhà tù của Anh). Sau một năm lênh đênh trên chuyến tàu biệt xứ, Mary cập bến Sydney khi mới 15 tuổi. Từ đây, cuộc đời bà đã sang trang mới.

    Mary và các tù nhân bất đắc dĩ trở thành nhân công ở nơi ‘hoang đảo’ đất rộng người thưa. Họ cũng được khuyến khích ở lại Úc định cư khi mãn hạn tù.


    Bức vẽ bà Mary và cuộc đời bà do họa sỹ người Úc gốc Hoa, Zhi Ting Ozqiang, tặng cho tiến sỹ Christina Henri như một phần của dự án nghệ thuật tưởng nhớ mang tên Roses from the Heart – những bông hồng từ trái tim.

    Trong một lần bốc vác cho tàu chở hàng Britannia của Anh cập bến Sydney, cô gái 17 tuổi Mary đã gặp chàng sĩ quan trẻ Thomas Reibey. Tình yêu nảy nở giữa hai người trẻ xa quê và việc thành hôn với Mary cũng là bước ngoặt để Thomas quyết định rời tàu, ở lại thành phố cảng Sydney.

    Nhờ chính sách khuyến khích định cư ở xứ thuộc địa, đôi vợ chồng trẻ được Chính phủ cấp đất ở vùng Hawkesbury làm nhà ở và trang trại. Với kinh nghiệm chạy tàu và có nhà ngay vùng cửa sông, Thomas mở đường tàu thủy chạy đường sông từ Hawkesbury tới Sydney.

    Công việc thuận lợi, hai vợ chồng họ bắt đầu mua đất đai mở rộng trang trại, kinh doanh bất động sản, xây cất nhà cửa ở Sydney. Sau khi trở nên giàu có, ông bà lại đóng chiếc tàu hàng Mercury, kinh doanh tàu thuỷ chạy viễn dương từ Australia tới các đảo trên biển Thái Bình dương.


    Hình bà Mary Reibey trên tờ 20 đô-la Úc. 

    Sau khi chồng mất, Mary một tay cai quản công việc kinh doanh, một tay chăm sóc 7 người con. Với đầu óc nhạy bén và bàn tay khéo léo, công việc kinh doanh của gia đình bà thậm chí còn lớn mạnh hơn trước. Mary Reibey trở thành một doanh nhân thành đạt, có công mở mang xây dựng và doanh thương. Bà không chỉ làm giàu cho gia đình mà còn làm lợi cho quốc gia

    Bà là người tiên phong trong các hoạt động thiện nguyện như nhà thờ và đóng góp tiền bạc cho các cơ sở giáo dục đặc biệt cho phụ nữ và trẻ em. Bà tham gia hội đồng quản trị và trực tiếp dạy học ở các trường nữ để động viên các cô gái trẻ vươn lên giành lấy cơ hội thành công.

    Mary Reibey không bao giờ trở về Anh Quốc mà sống ở Sydney cho tới khi bà mất vào năm 1855, thọ 78 tuổi. Ngày nay, hình ảnh của bà được in trang trọng trên tờ tiền $20 của nước Úc như một lời tri ân đối với người phụ nữ tài năng, đức hạnh. Để ghi nhớ về những đóng góp cũng như sự thành đạt của bà, bên trái khung ảnh là chiếc thuyền buồm Mercury, bên phải khung ảnh là tòa nhà do bà làm chủ tọa lạc trên đường George Street (ngày nay là con đường trục chính đắt giá nhất ở trung tâm thành phố Sydney).

    Câu chuyện về bà Mary Reibey một lần nữa giúp chúng ta khắc sâu bài học rằng: Dù bạn là ai, đã từng có quá khứ như thế nào, tất cả đều không quan trọng. Điều đáng quan tâm nhất chính là lựa chọn của bạn ở hiện tại. Nếu ngay bây giờ bạn chọn sống chân thành, thiện lương và nhẫn nại, bạn chắc chắn sẽ có tương lai tốt đẹp. Bởi mỗi sinh mệnh đều bình đẳng, và tất cả chúng ta đều xứng đáng được sống một cuộc đời trọn vẹn, ý nghĩa.

     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - KHI THẤT BẠI

  •  
    Hung Da - Aug 10 at 2:30 PM
     
     
    Subject: Re : VAN HOA :Khi tiếc nuối hãy bình tĩnh, khi thất bại hãy làm lại từ đầu
     

    Khi tiếc nuối hãy bình tĩnh, khi thất bại hãy làm lại từ đầu

    image.png
     
     

    Những thành tựu của chúng ta cũng giống như lâu đài cát, luôn đứng trước con sóng lớn của đại dương bao la, luôn phải đối mặt với nguy cơ bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Khi ấy, nếu tiếc nuối thì hãy cứ bình tĩnh, nếu thất bại thì hãy cứ lạc quan mà làm lại từ đầu…

    Chiều hoàng hôn, một người đàn ông bước lang thang trên bãi biển. Vẻ mặt ông buồn rầu đăm chiêu, miệng không ngừng thở dài ngao ngán. Sự nghiệp mà ông gây dựng bấy lâu nay, giờ đây đã tan tành như mây khói. Ông cảm thấy tương lai phía trước thật mịt mờ và mông lung.

    Dạo bước một hồi, ông dừng chân nghỉ trên bờ cát, chợt thấy một cậu bé đang chơi trò xây lâu đài. Cậu bé xúc cát và nén chặt vào chiếc xô đỏ, sau đó cậu úp xô xuống rồi nhấc ra, chỉnh sửa khối cát để tạo thành tòa lâu đài. Cậu lại xây thêm hào, đắp thêm tường bao quanh, tạo ra những ngọn tháp làm trạm bảo vệ, rồi lại lấy que kem bằng gỗ làm cầu. Sau một hồi miệt mài, lâu đài bằng cát đã được xây xong, cậu bé hân hoan vô cùng trước thành quả mà mình vừa rất kỳ công mới làm ra được. 

    Bỗng từ ngoài khơi từng đợt sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ, cuốn trôi tòa lâu đài mà cậu bé tỉ mỉ đắp nặn nên. Người đàn ông nọ nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Hẳn là cậu bé sẽ khóc thôi, vì phải mất công lắm mới xây được một tòa lâu đài đồ sộ thế kia, vậy mà chỉ một đợt sóng tất cả đã tan thành mây khói”.

    Nhưng cậu bé chỉ thở dài tiếc nuối một cái, rồi rất nhanh chóng mỉm cười như đang thầm nghĩ: “Thủy triều lên rồi, mình qua chỗ khác xây lại thôi. Mình sẽ xây một tòa lâu đài bự hơn và hoành tráng hơn nữa cho mà xem!”.

    Người đàn ông nhìn cậu bé đầy đăm chiêu và như chợt hiểu ra điều gì đó.

    Bạn thấy đấy, những thành tựu mà chúng ta gây dựng được trong cuộc sống cũng giống như lâu đài cát kia vậy, luôn đứng trước những con sóng lớn của đại dương bao la, luôn phải đối mặt với nguy cơ bị sụp đổ bất kỳ lúc nào. Điều quan trọng nhất khi ấy là cách nhìn nhận vấn đề của bạn. 

    Dẫu tiếc nuối, hãy bình tĩnh mỉm cười

    Ai cũng có một ‘tòa lâu đài’, một ‘đế chế’ của riêng mình. Để làm được điều đó bạn phải bỏ ra nhiều thời gian, tốn biết bao công sức, lao tâm khổ tứ mới có thể đạt được. Khi đã gây dựng được rồi, bạn cũng biết rằng đến một lúc nào đó tòa lâu đài của mình sẽ sụp đổ, bởi lẽ con sóng thời gian sẽ không chừa bất kỳ ai, ai cũng phải một lần đối mặt. Đến lúc ấy, dẫu mọi công sức trước kia đều trở thành vô ích, nhưng hãy cứ bình tĩnh và mỉm cười. 

    Vì có ai trên đời mà không gặp phải chông gai thử thách? Sóng gió cuộc đời là để tôi luyện ý chí, giúp bạn trưởng thành và chín chắn hơn. Bình tĩnh đối mặt vì biết chắc rằng khó khăn là không thể tránh khỏi, nếu đã thế thì cứ thuận theo đó mà tiến bước lên thôi, lợi dụng cơn sóng ấy để bay vút lên, chạm đến một tầm cao mới và thăng hoa về tâm hồn. Mỉm cười đối mặt vì nhờ có cơn sóng ấy bạn mới có thể mạnh mẽ hơn trước bão tố. Mỉm cười cảm ơn vì cuộc đời đã để bạn vấp ngã, từ đó bạn mới biết cách vực dậy bản thân và trân quý thành công mà mình đạt được. 

    Bình tĩnh và mỉm cười trước thất bại, chông gai, thử thách trên đường đời, ấy là bạn đang thành tựu chính bản thân mình.


    Hãy mang theo nụ cười để đón nhận cuộc đời gió mưa…

    Dẫu thất bại, hãy lạc quan làm lại từ đầu

    Người xưa có câu: “Thất bại là mẹ thành công”, một người muốn gặt hái thành công thì ắt phải vấp ngã nhiều lần mới đạt được điều họ hằng mong mỏi. Thất bại không đáng sợ, mà không dám đứng dậy mới là điều đáng sợ. Trên thế giới này, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây, mỗi phút có biết bao nhiêu người thất bại hay vấp ngã ở những tình huống khác nhau. Nhưng dẫu có thất bại thì hãy lạc quan và làm lại từ đầu bạn nhé! 

    Lạc quan là ánh mặt trời soi chiếu tâm hồn u ám, lạc quan giúp bạn thêm yêu đời, nhìn đời bằng con mắt đa chiều và một tâm hồn thoáng đãng. Thất bại là quá khứ, hãy lấy đó làm bài học, làm kinh nghiệm để tiến bước ở hiện tại và tương lai. 

    Hãy như hoa mai kia, dẫu trải qua mùa đông giá rét nhưng vẫn sẽ nở ra những bông hoa tuyệt vời nhất, hương thơm thanh khiết nhất để chào đón ngày mới, để cảm ơn cuộc đời…

    Thiên Thanh

     
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CHẤP NHẬN ƠN RIÊNG

CHẤP NHẬN ƠN RIÊNG ĐỂ PHỤNG SỰ THIÊN CHÚA
 
   Trưởng thành tâm linh là nhận biết sức mạnh và sự yếu đuối của mình.  Chúng ta bắt đầu nhận thấy các lĩnh vực cho phép yêu mến và phụng sự Thiên Chúa – và tha nhân, đồng thời cũng nhận thấy nơi nào có thể làm việc, và chấp nhận rằng mình có thể thiếu các tặng phẩm nào đó mà người khác lại có.  bạn và tôi là những cá nhân, mặc dù đã được liên kết với nhau trong Nhiệm Thể Đức Kitô.
 
Một sai lầm chúng ta thường mắc phải là so sánh mình với người khác.  Chúng ta có thể tập trung quá nhiều vào các tặng phẩm mà người khác có chứ không chấp nhận chính mình.  Người trưởng thành tâm linh là người nhận thấy mình thiếu khả năng hoặc tài năng về lĩnh vực nào đó.  Điều này không có nghĩa là chúng ta yếu kém, mà vì Thiên Chúa có con đường khác dành cho chúng ta khác với con đường của người khác.
 
Chúng ta không được yêu cầu bước đi trên con đường của người khác, mà được yêu cầu bước đi trên con đường mà Thiên Chúa đã đặt ra trước mặt chúng ta.  Ngài tạo nên mỗi chúng ta và Ngài biết rõ chúng ta có thể hoàn thiện theo cách nào.  Nếu chúng ta cầu xin Ngài và cứ để Ngài hành động, Ngài sẽ làm cho chúng ta nên thánh.  Điều đó có nghĩa là tự so sánh mình với người khác là ghen tỵ, mà đố kỵ với người khác là lãng phí thời gian.  Thiên Chúa muốn mỗi chúng ta sử dụng các tặng phẩm Ngài đã ban cho chúng ta để làm theo mục đích của Ngài chứ không theo mục đích riêng của chúng ta.  Đấng đáng kính Hồng Y Fulton Sheen giải thích: “Thiên Chúa trao ban các tặng phẩm khác nhau cho những con người khác nhau.  Không có nền tảng để cảm thấy thua kém người có tặng phẩm khác.  Khi nhận biết rằng chúng ta sẽ bị xét xử theo tặng phẩm mình đã nhận, chứ không phải là tặng phẩm mình không nhận, người ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi cảm giác thua kém.”
 
Nhận biết Thiên Chúa mong muốn chúng ta là người mà chúng ta là, hoặc không đi cùng con đường như người khác thì chúng ta sẽ cảm thấy tự do.  Khi chúng ta không tự so sánh mình với người khác hoặc mong muốn những điều của chính mình, chúng ta có thể sống theo ý Chúa và theo kế hoạch Ngài đã dành cho cuộc đời của chúng ta.  Ngài muốn mỗi chúng ta nên thánh theo ý Ngài muốn với những gì là của chúng ta – mối quan tâm, năng lực, sức mạnh, sự yếu đuối, và sai lầm của riêng mình.  Dĩ nhiên Ngài muốn chúng ta tiếp tục hành động để vượt qua sự yếu đuối và sai lầm của mình.
 
Sự tự do này cũng có thể giúp chúng ta vượt qua thói ghen tỵ, đố kỵ, và ngồi lê đôi mách, hết chuyện nhà ra chuyện người – ngày nay gọi là dạng “bà tám.”  Đó là mối nguy hiểm, đặc biệt đó là thói xấu dễ dàng dẫn tới việc vu khống.  Tán gẫu nhiều sẽ dẫn tới ghen ghét hoặc thù hận.  Trước tiên chúng ta nhìn vào tặng phẩm của người khác – dù về thể lý, trí tuệ, tinh thần...  Chúng ta thường hủy bỏ bất cứ điều tốt nào mà chúng ta cảm thấy không an toàn vì mình thiếu điều tốt đó.  Điều này thường xảy ra trong môi trường công việc, nhưng cũng thường xảy ra trong các giáo xứ hoặc cộng đoàn.
 
    Chúng ta biết rằng người nào đó làm điều gì đó mà chúng ta không thể làm được và chúng ta cảm thấy bị đe dọa, rồi chúng ta hành động trong nỗi lo sợ đó.  Chính nỗi lo sợ đó khiến chúng ta tin rằng chúng ta thua kém hoặc không được quý mến như người có khả năng kia.  Kẻ thù muốn dẫn chúng ta tới sự bất an và không tin tình yêu Thiên Chúa dành cho chúng ta.  Lúc đó, chúng ta quên rằng mặc dù chúng ta không xứng đáng với tình yêu của Thiên Chúa, Ngài vẫn đại lượng trao ban cho chúng ta tình yêu thương vô hạn của Ngài.  Không có sự so sánh giữa bạn và tôi, bởi vì tình yêu Thiên Chúa dành cho mỗi chúng ta là tình yêu sâu thẳm nhất và trọn vẹn nhất, chúng ta không được phép lo sợ về sự yếu đuối của chúng ta, bởi vì đó là điều Thiên Chúa đã biết.  Tặng phẩm của chúng ta khác nhau.
 
Một dạng ngồi lê đôi mách khác do lòng thù hận.  Có thể ai đó làm điều gì đó mà chúng ta không thích hoặc tính cách người đó không hợp với mình, thế nên chúng ta “nói nhỏ” với người khác để làm cho chúng ta cảm thấy thoải mái hoặc làm hại người khác.  Chính những lúc đó Thiên Chúa yêu cầu chúng ta yêu thương cả những người chúng ta cảm thấy khó ưa hoặc những người phản bội chúng ta.  Là Kitô hữu và có nền tảng yêu thương, chúng ta được mời gọi yêu thương cả kẻ thù.  Nghĩa là chúng ta phải chấm dứt bàn ra tán vào, tránh xa những người lắm mồm nhiều chuyện.  Đó là do tức giận hoặc thù hận, nguyên nhân thường là do tính đố kỵ.
 
    Để sống vì Nhiệm Thể Đức Kitô trong thế giới ngày nay, chúng ta phải sống theo kế hoạch của Thiên Chúa dành cho mỗi chúng ta để chúng ta có thể cùng phục vụ với các anh chị em khác trong Đức Kitô.  Nghĩa là chúng ta phải loại bỏ sự bất an và nỗi lo sợ về tình trạng mình không đủ tốt để chấp nhận và nghỉ ngơi trong tình yêu mà Thiên Chúa dành cho mỗi chúng ta.  Các con đường của chúng ta đều khác nhau.  Các tặng phẩm Thiên Chúa ban cho mỗi chúng ta cũng khác nhau.  Hãy nhìn vào cách khác nhau mà các thánh đi theo con đường riêng, sứ vụ riêng, tặng phẩm riêng, và tính khí riêng.  Thánh Teresa Calcutta có sợ Thánh Thomas Aquinô không?  Không.  Các ngài sống theo con đường nên thánh riêng mà Thiên Chúa đã mời gọi, các ngài phục vụ Thiên Chúa và Giáo Hội cũng hoàn toàn theo tính cách khác, kinh nghiệm khác, trí tuệ khác, và các nhiệm vụ rất khó.  Chúng ta không được mời gọi giống như các ngài, nhưng chúng ta được mời gọi giao lại các tặng phẩm của mình cho Thiên Chúa theo mục đích của Ngài.
 
    Một trong những điều bất công mà chúng ta làm cho nhau là muốn con đường của người khác cũng như con đường của mình.  Chúng ta sai lầm khi tin rằng cách của chúng ta là cách duy nhất đúng đắn bởi vì kinh nghiệm của mình cũng phải là cách đối với người khác.  Thiên Chúa không có nhiệm vụ chung cho tất cả chúng ta, thế nên nếu chúng ta tin rằng cách của mình là cách duy nhất, chúng ta sẽ đối lập với Thiên Chúa.  Chúng ta phải nhớ rằng mỗi chi thể trong Nhiệm Thể đều phải hướng về cùng một mục đích, nhưng không cùng một con đường.  Có vô số con đường tới Giêrusalem, nhưng đích đến luôn luôn giống nhau.  Điều này cũng đúng đối với Thời Cánh Chung của chúng ta.
 
   Có sự tự do lớn lao khi nhận biết sức mạnh và sự yếu đuối của mình.  Điều đó cho phép chúng ta ấp ủ con đường riêng mà Thiên Chúa kêu gọi mỗi chúng ta bước đi.  Điều đó dạy chúng ta cẩn thận và giúp chúng ta biết khi nào nói “có” và khi nào nói “không”.  Có nhiều điều mà người khác có thể làm tốt hơn chúng ta bởi vì họ có tặng phẩm đặc biệt mà Thiên Chúa ban cho họ, giống như chúng ta đặt các tặng phẩm dưới chân Chúa để phục vụ Giáo Hội và thế giới.  Khi chúng ta đón nhận các tặng phẩm đó, chúng ta sẽ giảm bớt xét đoán người khác vì con đường của họ khác với con đường của chúng ta và chúng ta cũng sẽ thấy dễ dàng tránh né những cuộc tán gẫu.
  Tất cả chúng ta đều phải tìm kiếm đường lối của Thiên Chúa dành cho, chứ không phải con đường của ta.  Yêu thương nhau như anh chị em trong Đức Kitô là nhận biết các tặng phẩm riêng ở mỗi người.  Khi làm vậy, ta sẽ có thể kết hợp các tặng phẩm của mình, để có thể đưa thế giới sa ngã này về với Đức Kitô.
 
Constance T. Hull- Trầm Thiên Thu (chuyển ngữ từ CatholicExchange.com)
 
Ta co la ta ta moi dep.jpg
 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - BÌNH AN Ở ĐÂU?

 

Hung Dao <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
 Aug 8 at 2:11 PM
 
Subject: Re : Bình An .


BẠN ĐÁNH RƠI THỨ GÌ KÌA !

Xưa có cặp vợ chồng già, bà lão đều đặn mỗi buổi chiều đều làm lễ gõ mõ tụng kinh... còn ông lão thì thích lao động và ngồi ngắm người đi qua lại !

Bà lão là một người khó tính và sạch sẽ, còn ông lão thì hiền hơn nhưng rất hay để quên và đánh rơi đồ. Bà lão ngày nào cũng nhắc ông " ông đánh rơi thứ gì kìa "...
...đôi lúc bà đang ngồi thiền hay tụng kinh thì ông lão làm rơi đồ tạo ra tiếng động lớn khiến bà giật mình và khó chịu... lúc đó bà lại quay ra khó chịu và trách mắng ông . Còn ông thì không phản ứng gì cả !

Việc đó cứ lập đi lập lại, và rồi 1 lần hai ông bà cùng nhau dọn dẹp nhà cửa khi ông làm rơi đồ lần này bà lão mắng ông rất thậm tệ... ông nghe bà mắng xong liền nhẹ nhàng nói " bà đánh rơi gì kìa ! "
...bà lão giật mình nhìn quanh mà không thấy rơi thứ gì ! Lại quay lại lớn tiếng với ông : " tôi rơi cái gì ! ? "

- Ông nhẹ nhàng nói: " Bà đánh rơi sự bình an, sự tĩnh lặng của bà, cuối mỗi ngày bà lại đều đặn nhặt lại sự bình an của mình bằng tụng kinh hay gõ mõ rồi sau đó bà làm đánh rơi nó ngay lập tức mà chẳng hề nhận ra ! "

*Bạn biết không !
Một thầy tu và một người nông dân bình thường đều có sự bình an như nhau vì sự bình an không phụ thuộc hoàn toàn vào việc bạn tụng kinh hay cầu nguyện... nó không bị ảnh hưởng bởi những khó khăn hay vất vả của cuộc sống !
....Mà sự bình an đến từ sự thực hành không phản ứng, không phản kháng, không chống đối với những cảm giác bạn ghi nhận được !

*Khi ta trách móc ai đó hậu đậu ...thì chính bạn đã hậu đậu làm rơi sự bình an của mình trước !
 
ST
---------------------
 
 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - KẺ THÙ CỦA TÔN GIÁO

  •  
    Chi Tran
    Jul 26 at 7:53 PM
     
     
     

    MÙA CAO ĐIỂM CHO KẺ THÙ CỦA TÔN GIÁO

     

    Đây là những ngày khó khăn cho những người tin vào thể chế Giáo Hội và tôn giáo. Ngày nào cũng có tin tức nói về tội lỗi, tham nhũng, lạm dụng quyền uy, cuồng tín sai lạc, niềm tin bị phản bội – tất cả đều được làm nhân danh tôn giáo hay dưới vỏ bọc tôn giáo!

     

     

    Tệ nạn ấu dâm nơi các linh mục Công Giáo La Mã, các vụ tai tiếng tình dục và tiền bạc nơi các nhà truyền giáo trên truyền hình, các vụ bắt cóc làm con tin,  các vụ ném bom do những người chính thống quá khích Ả-rập, Công giáo Ai-len và Hồi giáo Sikh, những vụ này và các vụ khác ít tai tiếng hơn in đầy ở các trang nhất. Có người nói, “đây là vụ Watergate của Giáo Hội!”

     

    Vì thế, việc nhiều người bị lung lay đức tin là chuyện dễ hiểu. Niềm tin, một khi bị phản bội thì khó khôi phục. Vào thời kỳ đẹp nhất, lòng tin vào thể chế tôn giáo đã khó, bây giờ với các vỡ mộng như thế này thì càng ngày tín hữu càng nghĩ tốt hơn là sống độc lập, không cần đến thể chế Giáo Hội.

     

    Ngoài ra, đối với những người xem thường hay phớt lờ thể chế tôn giáo (người theo thuyết bất khả tri, chống tôn giáo, chống hàng giáo sĩ), thì đây là mùa cao điểm.

     

    Tất cả tai tiếng này góp phần củng cố thêm mối hoài nghi đã có sẵn nơi họ. Tôn giáo là trò lừa bịp; trên thực tế thể chế Giáo Hội chỉ để phục vụ quyền lợi cho những người tổ chức nó; độc thân trong Giáo Hội La Mã chỉ là bề mặt; mỗi người có một quan điểm riêng; trong Giáo Hội cũng như bất cứ đâu, tình dục và tiền bạc là tiếng nói cuối cùng: phần cơ chế của tôn giáo là phần làm hỏng đức tin; lòng hy sinh không vụ lợi không có trong các giáo hội; người ta có thể sống tốt mà không cần đến tổ chức tôn giáo; Đức Giê-su xây dựng nước trời, con người xây nhà thờ. Tất cả các biểu hiện kiểu Watergate này cuối cùng đang phơi bày sự thật!

     

    Nói gì và làm gì khi đối diện với các chuyện này?

     

    Mọi chữa lành đều bắt đầu bằng cách nạo vết thương. Dù đau đớn và nhục nhã trước các chuyện này, chúng ta nên biết ơn vì sự thật đã được phơi bày. Về lâu dài, sự thật sẽ làm cho chúng ta tự do.

     

    Ngắn hạn thì, chẩn đoán không được tích cực cho lắm. Chúng ta phải chuẩn bị cho một mùa, có lẽ sẽ rất dài, của đau đớn triền miên, của bối rối và bào mòn đức tin. Chúng ta phải chấp nhận nó, chấp nhận mà không tủi thân, không hợp lý hóa, không biện minh cho sự non nớt, hoặc mọi cố gắng làm dịu độ nặng của các tai tiếng này. Một phần chúng ta có bệnh và, vì vi rút đã tiêm nhiễm vào cơ thể, nó sẽ đi theo tiến trình của nó và cơ thể, đau đớn, nóng sốt, phải xây dựng một hệ thống miễn dịch mới. Ngắn hạn, chúng ta chỉ có thể làm theo sách Ai Ca khuyên: “Hãy nếm bụi tro và chờ đợi!”

     

    Ngoài điều ấy ra, ai trong chúng ta không trực tiếp liên quan đến các tai tiếng này, dù trên phương diện cá nhân hoặc tập thể, phải cự lại cám dỗ tách mình ra khỏi Giáo Hội với thái độ, “Đừng nhìn tôi, tôi vô tội, đây là vấn đề của người khác, không phải của tôi!”

     

    Đó là vấn đề của chúng ta, dù chúng ta vô tội hay có tội. Mọi kitô hữu, cũng như tất cả tín hữu chân thành đều là một thân thể. Thân thể Đức Ki-tô. Tất cả chúng ta đều ở cùng trong thân thể này, với Đức Kitô. Chúng ta có thể không dễ dàng hiệp thông với nhau trong giây phút ân sủng của Giáo Hội, các thánh, các thánh tử đạo, và các thành tựu đáng hãnh diện, thì chúng ta nhanh chóng tách biệt mình ra khỏi lịch sử tối tăm, các tranh chấp, tội lỗi, nạn ấu dâm và tai tiếng tình dục và tiền bạc của Giáo Hội. Là thành viên của Giáo Hội, là tín hữu, là liên kết với ân sủng và tội lỗi.

     

    Trong bối cảnh này, cần nhấn mạnh Đức Kitô đã chết giữa hai người kẻ trộm. Chúa vô tội; họ có tội. Tuy nhiên, vì sự hy sinh của Người trong bối cảnh này, Chúa bị phán xét như người kẻ trộm, những người hiện diện lúc đó xem Chúa cũng xấu như hai người kẻ trộm. Dân chúng nhìn vào thập giá mà không phân biệt được ai có tội, ai không. Họ đánh giá những gì họ thấy như nhau. Đối với họ, ai bị đóng đinh đều giống nhau.

     

    Giáo Hội lúc nào cũng bị phán xét theo cách đó. Là thành viên của Giáo Hội là liên đới với cộng đoàn, với tội lỗi và với những người có tội. Đức Ki-tô là mục tiêu của ngờ vực và hiểu lầm. Mọi cáo buộc đều nhắm hết vào Người. Với Giáo Hội của Người, điều này cũng sẽ luôn luôn đúng.

     

    Giống như Đức Ki-tô, Giáo Hội luôn bị những người ở ngoài phán xét, theo công thức chống đối, đây là tổ chức của những người lạm dụng trẻ em, bịp bợm, dối trá, trộm lành và trộm dữ. Thập giá của Đức Kitô vẫn tiếp diễn và vẫn đồng hành theo các bi kịch cá nhân của những người tội lỗi chân thành cũng như không chân thành. Đức Ki-tô luôn luôn bị đóng đinh giữa các kẻ trộm.

     

    Tuy nhiên Giáo Hội không cần phải đưa ra một biện minh đặc biệt nào cho chuyện này. Đức Giê-su đã có mặt ở đó. Tại sao Giáo Hội không có mặt ở đó?

     

    Cách đây một thế kỷ, Thần học gia Tin lành, Friedrich Schleiermacher đã nói trong cuốn Các bài nói chuyện với những người khinh nền văn hóa tôn giáo (Speeches to the Cultured Despisers of Religion) rằng, lúc nào cũng có cám dỗ khinh miệt tôn giáo dưới vỏ bọc tích cực, nhất là dưới khía cạnh lịch sử cụ thể trong các giáo hội nơi mà, giáo hội  bị vướng mắc một cách vô vọng và bất lực với tội lỗi, nhỏ nhen và các nhược điểm của người bình thường. Lúc nào cũng có cám dỗ nói rằng, “Tôi có thể luận giải về Thiên Chúa, nhưng tôi sẽ không dính líu đến tất cả các xáo trộn của con người mà chúng ta gọi là Giáo Hội này!”

     

    Câu nói đó là câu nói của người dị giáo. Đó là cũng là câu nói của người muốn từ bỏ Đức Ki-tô để theo ngẫu tượng. Đức Ki-tô đi với những người tội lỗi, ăn uống với họ, bị cáo buộc với họ và chết cùng họ. Giáo Hội đúng khi liên đới với Người, đặc biệt trong chuyện này. Gần đây Giáo Hội đã chết đi với nhiều người tội lỗi. Giáo Hội vẫn đang bị nhục – nhưng, đó là thập giá!

     

    Trích sách Tập sống vượt lên nỗi sợ, Forgotten among the Lilies, Learning to Love Beyond Our Fears, Ronald Rolheiser

     

    Nguyễn Kim An dịch

    (phanxico.vn 22.06.2019