8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - ĐỐI DIỆN VỚI CÁI CHẾT

CHÚA GIÊSU, THÁNH PHAOLÔ

VÀ CHÚNG TA ĐỐI DIỆN VỚI CÁI CHẾT

 

Dẫn nhập

Mùa Chay là thời gian tập từ bỏ dần dần những quyến luyến trần gian, để đi đến sự từ bỏ hoàn toàn, dứt khoát và cuối cùng là đón nhận cái chết trong đức tin, đức cậy và đức mến. Vì thế, trong Mùa Chay và Mùa Phục Sinh, suy niệm về SỰ CHẾT sẽ giúp chúng ta ý thức về thân phận bụi tro của mình, và cũng giúp TÔI ý thức phải luôn chuẩn bị cho giờ chết. Là người, ai cũng sẽ chết. Nhưng xem ra, rất ít người quan tâm chuẩn bị cho giờ phút cuối cùng và tối quan trọng này. Những bài suy niệm về cái chết dựa vào kinh nghiệm của thánh Phaolô sau đây rất đáng cho TÔI đọc, suy tư và cầu nguyện.

 

 

BÀI MỘT

PHAOLÔ ĐỐI DIỆN VỚI CÁI CHẾT[1]

 

Lời Chúa:

“Còn tôi, tôi sắp phải đổ máu ra làm lễ tế, đã đến giờ tôi phải ra đi. Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin. Giờ đây tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính ; Chúa là vị Thẩm Phán chí công sẽ trao phần thưởng đó cho tôi trong Ngày ấy, và không phải chỉ cho tôi, nhưng còn cho tất cả những ai hết tình mong đợi Người xuất hiện.” (2 Tm 4, 6-8)

 

1. Thái độ của thánh Phaolô trước cái chết nói chung

Ai trong chúng ta cũng sẽ chết. Nhưng thái độ trước cái chết rất khác nhau. Có người thì loại bỏ, không muốn nghĩ tới; người khác thì lo sợ thái quá; một số thì thành công tìm được thái độ thích hợp. Ý thức mình sẽ phải chết là điều hết sức quan trọng vì đây là sự kiên trì đến cùng trong đức tin, đức cậy và đức mến; và đây cũng là một ơn lớn nhất trong các ơn Chúa ban.

 

Trong tất cả các thư của thánh Phaolô, cái chết đều được đề cập đến và nó cho chúng ta biết ngài có một ý thức rõ ràng và cụ thể về cái chết của mình. Khi kể lại những khốn khó đã trải qua, ngài viết: “… Họ là người phục vụ Đức Kitô ư? Tôi nói như người điên: tôi còn hơn họ nữa! Hơn nhiều vì công khó, hơn nhiều vì ở tù, hơn gấp bội vì chịu đòn, bao lần suýt chết…” (2 Cr 11,23).

Ngài là gương mẫu cho chúng ta về giở phút quyết định cuộc đời, giờ phút chúng ta đánh cuộc tất cả, giờ phút mà kẻ thù chúng ta sẽ chơi ván bài cuối cùng khi tìm cách làm cho chúng ta trở thành nô lệ cho sự kinh sợ. Chính nỗi sợ chết là nguồn cội mọi thái độ theo thế gian: tham lam, ham muốn chiếm hữu, tiêu thụ, muốn có tất cả và có ngay lập tức … Những thái độ này đem lại cho chúng ta ảo tưởng mình làm chủ cái chết, nắm nó trong tay. Thái độ hà tiện, bạo lực, dâm dật đáng lên án cũng phát sinh từ nỗi sợ chết, sợ cuộc đời sẽ có lúc kết thúc. Những người cố gắng quên đi cái chết, sống như không phải chết thật đáng thương! Vì cuối cùng, họ cũng sẽ phải đối diện với nó. Thực sự, chỉ có Chúa Giêsu mới đem lại một chiến thắng đích thực trên cái chết và với Ngài, chúng ta sẽ sẵn sàng đón nhận cái chết và thắng vượt nỗi sợ chết.

 

Thánh Phao-lô là một gương mẫu, có lẽ bởi vì Chúa đã dạy ngài qua những hiểm nguy, gian truân, cùng khốn trong sứ vụ tông đồ ngài đã trải qua, mà thư 2 Cr 11, 23-27 tỏ lộ cho chúng ta biết. Chúa cho ngài sống mà luôn nhìn thấy cái chết trước mặt. Về điều đó, chúng ta có 3 bản văn:

 

- Cv 19, 30-31: Ông Phao-lô muốn ra trước đại hội toàn dân, nhưng các môn đệ không cho. Có mấy vị chức sắc tỉnh A-xi-a, là bạn của ông Phao-lô, cũng sai người đến khuyên ông đừng liều mình đến hí trường.” Ngài biết đám đông đang khích động có thể giết ngài, nhưng ngài không sợ chết.

 

- Cv 23, 30: Quan bảo dân Claudius Lysias viết cho toàn quyền Félix về trường hợp của thánh Phao-lô:  “Được báo là người ta âm mưu hại đương sự, tôi đã cho giải đương sự lên ngài ngay lập tức, một trật bảo nguyên cáo muốn kiện đương sự thì cứ lên ngài mà kiện."Vị tông đồ biết là thượng hội đồng có lẽ đã kết án ngài, ngài cảm thấy ngọn gió chết chóc đã thổi đến, nhưng vì là người công chính, ngài không một chút sợ hãi, dù về phương diện loài người, ngài vẫn cảm thấy sợ.

 

- Một bản văn khác khá hay, đó là 2 Cr 5, 1-4.10: “Quả thật, chúng ta biết rằng : nếu ngôi nhà của chúng ta ở dưới đất, là chiếc lều này, bị phá huỷ đi, thì chúng ta có một nơi ở do Thiên Chúa dựng lên, một ngôi nhà vĩnh cửu ở trên trời, không do tay người thế làm ra. Do đó, chúng ta rên siết là vì những ước mong được thấy ngôi nhà thiên quốc của chúng ta phủ lên chiếc lều kia, miễn là chúng ta có mặc áo, chứ không phải trần trụi. Thật thế, bao lâu còn ở trong chiếc lều này, chúng ta rên siết, khổ tâm vì không muốn cởi bỏ cái này, nhưng lại muốn trùm thêm lên mình cái kia, để cho cái phải chết tiêu tan trong sự sống…Vì tất cả chúng ta đều phải được đưa ra ánh sáng, trước toà Đức Ki-tô, để mỗi người lãnh nhận những gì tương xứng với các việc tốt hay xấu đã làm, khi còn ở trong thân xác.” Ngài nghĩ đến thân xác sẽ rã nát; ngài cũng chắc chắn rằng mình phải ra trước toà Đức Kitô; điều ngài hi vọng là đời sống tương lai, nhưng vẫn sợ chết và than vãn về tình trạng phải chết.

 

2. Thánh Phaolô đối diện với cái chết trong 2 Tm 4, 6-8

Bây giờ, chúng ta suy gẫm 2 Tm 4, 6-8 để hiểu thánh Phaolô đã diễn tả ý thức ngài có về toàn bộ cuộc đời ngài thế nào vào lúc kết thúc sự hiện diện của ngài trên trần gian.

 

1/ “Còn tôi, tôi sắp phải đổ máu ra làm lễ tế”“Đổ máu ra làm lễ tế” từ dùng trong thư là spendomai, có nghĩa là: tôi ở trong hoàn cảnh của người cảm thấy máu mình đổ ra làm lễ tế. Trong ngục trung thư khác, ngài viết: “Nhưng nếu tôi phải đổ máu ra hợp làm một với hy lễ mà anh em lấy đức tin dâng lên Chúa, thì tôi vui mừng và cùng chia sẻ niềm vui với tất cả anh em. Anh em cũng vậy, anh em hãy vui lên và cùng chia sẻ niềm vui với tôi.” (Pl 2, 17-18). Hình ảnh đổ máu làm lễ tế khơi gợi cử chỉ rưới rượu, nước hay dầu ô-liu lên con vật tế lễ. Và hy lễ là hy lễ “của đức tin nơi anh em”. Hy lễ này được ban để ngài hoàn thành một cách kỳ diệu bằng sự đổ máu ra làm lễ tế.

 

Hy lễ nói đến ở đây là các hy lễ trong Kinh thánh; tuy nhiên, dân ngoại không xa lạ gì với ngôn ngữ này, đoạn văn cổ thời trong Xuất hành 29, 38-41 là một minh chứng: “Đây là những gì ngươi sẽ dâng trên bàn thờ: hai con chiên một tuổi, ngày nào cũng vậy, phải giữ như thế mãi mãi. Ngươi sẽ dâng một con lúc sáng, còn con thứ hai thì dâng vào lúc chập tối. Cùng với con chiên thứ nhất, ngươi sẽ dâng bốn lít rưỡi tinh bột lúa miến nhào với hai lít dầu ô-liu giã trong cối, và lấy hai lít rượu nho làm rượu tế. Còn con chiên thứ hai, ngươi sẽ dâng vào lúc chập tối, và dâng cùng với lễ phẩm và lễ tưới rượu như ban sáng. Đó là hương thơm làm đẹp lòng ĐỨC CHÚA, là lễ hoả tế dâng ĐỨC CHÚA.” Trước hết, con chiên làm tế phẩm ở đây là Đức Kitô, sau đó là mọi tín hữu dâng thân xác mình làm hy lễ sống động. Thánh Phaolô đã hoàn thành lễ tế nhờ sự đổ máu của ngài; cái chết của ngài là một hy lễ sống động.

 

Bản văn trong Ed 46, 13-14 cho chúng ta thấy mệnh lệnh trong Xuất hành đã được tôn trọng và tuân giữ thế nào trong những thế kỷ sau đó: “Mỗi ngày, ngươi sẽ dâng một con chiên một tuổi và toàn vẹn để làm lễ toàn thiêu kính ĐỨC CHÚA, ngươi sẽ dâng vào mỗi buổi sáng. Mỗi buổi sáng ngươi cũng sẽ dâng lễ phẩm là một phần ba thùng bột và hai lít rưỡi dầu để nhào bột làm lễ phẩm dâng kính ĐỨC CHÚA. Đó là quy tắc vĩnh viễn, cho đến muôn đời.” Thánh Tông đồ nhận ra rằng cái chết của ngài mặc lấy chiều kích hi lễ không chỉ liên quan tới cá nhân ngài, mà còn liên quan tới toàn thề Giáo hội, tới hết mọi người. Niềm vui của ngài là ở đó, như chúng ta đọc thấy trong Cl 1, 24: “Giờ đây, tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Ki-tô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh.”

 

Chỉ có một đức tin ngày càng sâu xa, mạnh mẽ cách kỳ diệu – theo cái nhìn loài người thì không thể tưởng tượng được và không thể kế hoạch hoá được – mới có thể tuyên bố và sống những lời như thế. Chính ngọn lửa Thánh Thần đã giúp cho thánh Phaolô có thể làm điều đó, và Chúa Thánh Thần cũng có thể trợ giúp chúng ta làm được như thánh Tông đồ. Chúng ta được mời gọi trao phó chính mình cho Thiên Chúa toàn năng và thương xót, cho Đấng giúp chúng ta chiến thắng nỗi sợ chết và dám coi cái chết như của lễ hi sinh dâng lên Chúa.

Chúng ta thấy ý nghĩa thật phong phú của một từ đơn giản spendomai! Nhìn dưới ánh sáng của Kinh thánh và các thư thánh Phaolô, từ này chứa đựng một giá trị quí báu khi biểu lộ cho chúng ta ý nghĩa của sự sống và sự chết.

 

2/ Đã đến giờ tôi phải ra đi”, từ hi lạp là analusis, cuộn lại, dù không đề cập tới những cánh buồm, nhưng từ đó rõ ràng có thể mang ý nghĩa là cuộn những cánh buồm lại.

Chúng ta đọc trong Pl 1, 23: “Vì tôi bị giằng co giữa hai đàng : ao ước của tôi là ra đi để được ở với Đức Ki-tô, điều này tốt hơn bội phần…” Từ analusis - có thể áp dụng cho sự khởi đầu hoặc kết thúc một cuộc hành trình đi biển, cho sự cuộn lều lại khi cuộc dã ngoại đã xong hoặc khi mặt trời mọc – áp dụng cho một kết thúc hoặc một khởi đầu. Thánh Phaolô đã dùng nó để diễn tả cách mà ngài nhìn cái chết của riêng ngài.

 

3/ “Tôi đã chiến đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp.” một ám chỉ thứ ba so sánh sứ vụ tông đồ như một cuộc chiến, một sự đấu tranh. Trong 1 Tm 1, 18-19, thánh Tông đồ đã nói: “Anh Ti-mô-thê, đó là chỉ thị tôi trao cho anh là người con của tôi, chiếu theo các lời ngôn sứ trước đây đã nói về anh, để anh dựa vào đó mà chiến đấu trong cuộc chiến cao đẹp này, với đức tin và lương tâm ngay thẳng…”

Từ hi lạp agon có nhiều ý nghĩa hơn là từ “cuộc chiến” tiếng việt. Nó nói đến cuộc thi đấu thể thao; trong đó, người ta phải mệt nhọc, đầy bụi, nóng bức, chảy mồ hôi, hao mòn sức lực như trong thi chạy hoặc đấu quyền.

“Tôi đã chiến đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp.”, Timôthê thân mến, tôi hầu như không thở được nữa, tôi tin rằng mình không thể nào tiến về phía trước, nhưng rồi tôi cắn chặt hai hàm răng, và tiếp tục.

Ngay từ khi bắt đầu rao giảng Tin Mừng, thánh Phaolô đã phải chiến đấu như vậy: “Như anh em biết, chúng tôi đã đau khổ và bị làm nhục tại Phi-líp-phê; nhưng vì tin tưởng vào Thiên Chúa chúng ta mà chúng tôi đã mạnh dạn rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa cho anh em, qua những cuộc chiến đấu gay go.” (1 Tx 2,2).

Đã có thể hoàn thành sứ vụ, đang khi tiếp tục chiến đấu, không nản chí, dưới mắt thánh Phaolô đó là một ân huệ lớn lao Thiên Chúa ban cho ngài.

“Tôi đã chạy hết chặng đường”, tôi biết rằng mình đã đi tới cùng, tới giới hạn cùng cực. Nếu hình ảnh ở trên minh hoạ về ý thức rằng đã không nản lòng bởi cuộc chiến nhiều gay go, thì ở đây, hình ảnh nhấn mạnh đến cảm giác đã hoàn thành chặng đường phải đi.

“Nhưng mạng sống tôi, tôi coi thật chẳng đáng giá gì, miễn sao tôi chạy hết chặng đường, chu toàn chức vụ tôi đã nhận từ Chúa Giê-su, là long trọng làm chứng cho Tin Mừng về ân sủng của Thiên Chúa.” (Cv 20, 24). Như vậy, trong diễn từ Milêtô, ước vọng của thánh Phaolô đã được thoả mãn: Chúa Thánh Thần đã ban ơn để ngài không thất vọng trong công việc phục vụ.

“Tôi đã giữ vững đức tin” (fidem servavi): câu này mang hai ý nghĩa, trên bình diện chủ quan, chúng ta phải luôn trung thành để cái chết là chấm dứt sự kiên trì trong cuộc hành trình nội tâm; trên bình diện khách quan, chúng ta không được phản bội lại kho tàng đức tin được trao cho chúng ta giữ gìn, kho tàng đó chính là đặt Thiên Chúa, Đức Kitô, là ân sủng của Ngài, lên trên hết.

“Giờ đây tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính ; Chúa là vị Thẩm Phán chí công sẽ trao phần thưởng đó cho tôi trong Ngày ấy, và không phải chỉ cho tôi, nhưng còn cho tất cả những ai hết tình mong đợi Người xuất hiện.” Thánh Phaolô thắng vượt nỗi sợ chết nhờ đưa mắt nhìn xa hơn. Trước mắt ngài, một viễn ảnh sự sống kỳ diệu mở ra. Hình ảnh “vòng hoa công chính” thật là cảm động; bởi vì thánh Phaolô đã thực sự tranh đấu để sự công chính của ngài không dựa trên các việc làm hay lề luật, nhưng đúng hơn dựa trên ân sủng và lòng thương xót của Thiên Chúa. Chính vì thế, Thiên Chúa sẽ đội vòng hoa công chính cho ngài, sự công chính mà Chúa đã dịu dàng kết thành cho vị Tông đồ của Chúa.

“Nhưng còn cho tất cả những ai hết tình mong đợi Người xuất hiện.” Những lời này còn nói lên một thái độ khác của thánh Phaolô khi đối diện với cái chết: Vượt lên trên giờ phút ghê sợ là giờ phút thân thể tan rã, ngài chiêm ngắm sự chiến thắng cuối cùng, sự trở lại lần cuối của Chúa Giêsu.

 

Linh mục Mỹ Sơn, Long Xuyê

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - NÓI VỚI CHÚA HÔM NAY

  •  
    Hienco Tran <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
     
    Mar 28 at 5:23 PM
     
    image1.png

     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - NỖI HỐI TIẾC TRONG LÒNG

NỖI HỐI TIẾC TRONG LÒNG

 

Trong đời, chúng ta luôn luôn có hối tiếc, có hối hận sâu sắc. Thánh Tôma Aquinô đã viết: Tất cả mọi chọn lựa đều là một từ bỏ. Vì lẽ đó, chúng ta thấy thật khó khăn để đưa ra những chọn lựa nan giải, đặc biệt khi nó liên quan đến việc dấn thân lâu dài. 

 

 

Trong quyển sách mới đây của mình, Phát kiến của đôi cánh (The Invention of Wings), Sue Monk Kidd mô tả Sarah, nhân vật nữ chính với những mâu thuẫn sâu sắc, một phụ nữ quá nhạy cảm, là con của một chủ nô và được sống trong nhung lụa. Nhưng sự nhạy cảm trong lòng của Sarah sớm vượt trên ý thức đặc quyền của mình và cô đã thực hiện một loạt những chọn lựa khó khăn để thoát ly bản thân khỏi cả tình trạng nô lệ và sự đặc quyền.

 

Có lẽ khó khăn nhất trong các chọn lựa nan giải của cô chính là việc chọn từ chối một lời cầu hôn. Sarah khắc khoải mong được kết hôn, được làm mẹ, được có con nhưng khi người đàn ông mà cô đã đem lòng yêu suốt nhiều năm trường cuối cùng cũng đến cầu hôn cô, thì trong lòng cô dấy lên một chuyện khó giải quyết và cuối cùng cô đã từ chối. Cô đã lưỡng lự thế nào?

Khi anh chàng Israel cuối cùng cũng đến cầu hôn cô, Sarah hỏi anh, liệu sau khi kết hôn, cô có còn được theo đuổi giấc mơ trở thành một mục sư phái Quaker hay không. Chàng Israel, một người thời đó, chỉ có thể nhìn nhận phụ nữ trong vai trò làm vợ, làm mẹ mà thôi, và anh đã trả lời thẳng. Với anh, chuyện cô vừa hỏi là không thể xảy ra. Ngay lập tức, Sarah trực cảm ngụ ý của câu trả lời này.

“Đó chính là cách anh ấy nói rằng mình không thể vừa có anh ấy vừa giữ con người thật của mình được.” Người yêu của cô còn làm mọi chuyện trở nên xấu hơn khi cho rằng mong ước muốn làm mục sư của cô chỉ đơn thuần là một thứ bù đắp, một cái tốt phụ, nếu như cô không đạt được cái tốt nhất chính là hôn nhân. Cô từ chối thẳng lời cầu hôn của anh.

Nhưng dù đó là một sự dứt bỏ cao cả, nó vẫn tiếp tục làm cho cô đau đớn. Suốt đời mình, Sarah thường cảm thấy hối tiếc nhức nhối vì lựa chọn của mình, vì đã để cho các nguyên tắc của mình thắng vượt con tim. Nhưng cuối cùng, cô cũng hòa giải được với các hối tiếc của mình.

Khi tham dự lễ cưới của em gái mình, cô càng cảm thấy nhức nhối hơn nữa nỗi cay đắng mất mát của mình, và cô chia sẻ với em mình: “Chị mong ước hôn nhân theo cách đau đớn của một người lãng mạn hóa một đời sống mà mình đã không chọn.

Nhưng bây giờ, ngồi đây, chị biết rằng nếu lúc đó chị chấp nhận lời cầu hôn của anh Israel, thì chị cũng sẽ hối tiếc như vậy. Chị đã chọn nỗi hối tiếc rằng chị có thể sống với cái tốt nhất, là thế đó. Chị đã chọn một đời sống thuộc về mình.”

Trong đời, chúng ta luôn luôn có hối tiếc, có hối hận sâu sắc. Thánh Tôma Aquinô đã viết: Tất cả mọi chọn lựa đều là một từ bỏ. Vì lẽ đó, chúng ta thấy thật khó khăn để đưa ra những chọn lựa nan giải, đặc biệt khi nó liên quan đến việc dấn thân lâu dài. Chúng ta muốn những điều đúng đắn, nhưng chúng ta không muốn làm ngơ những điều khác. Chúng ta muốn tất cả chúng!

Nhưng chúng ta không thể có tất cả chúng, cho dù chúng ta có tài năng hay có nhiều dịp may đi chăng nữa, và đôi khi phải mất thật lâu chúng ta mới hiểu được nguyên do vì sao lại thế. Trong truyện trên, có đoạn Sarah, đã 30 tuổi, còn độc thân, thất nghiệp, gần như tách ly khỏi gia đình mình, nản lòng vì các giới hạn xã hội và hạn chế chọn lựa đối với phụ nữ, lúc này, cô đang sống nhờ bạn của mình,

Lucretia, một nữ mục sư phái Quaker. Một tối nọ, khi ngồi cùng Lucretia, than thở về những giới hạn trong đời mình, Sarah lên tiếng: “Tại sao Thiên Chúa gieo trong lòng chúng ta nỗi khắc khoải thâm sâu đến thế. … và nếu nó chẳng đi đến đâu?”

Sarah lúc này đang thở dài hơn là hỏi, nhưng Lucretia trả lời: “Thiên Chúa đổ đầy trên chúng ta đủ kiểu khắc khoải đi ngược với khuynh hướng của thế giới này, nhưng việc những khắc khoải đó chẳng đi đến đâu, tôi không dám chắc đó là do tay Chúa. … mà tôi nghĩ chúng ta biết việc này là do con người mà ra.”

Với Lucretia, nếu thế giới công bằng, chúng ta sẽ chẳng có những giấc mơ tan vỡ. Cô đúng phần nào, nhiều sai trái trên địa cầu này là do bàn tay chúng ta làm ra. Nhưng xét cho cùng, cội rễ cho sự thất vọng của chúng ta là từ một thứ sâu sắc hơn, ít đáng tội hơn, chính là sự bất xứng của cuộc đời.

Đời sống, bên này miền vĩnh cửu, không trọn vẹn. Chúng ta, bên này miền vĩnh cửu, không trọn vẹn. Bên này miền vĩnh cửu, chẳng có gì trọn vẹn. Nói theo Karl Rahner là: Trong nỗi giày vò của sự thiếu hụt tất cả mọi thứ vốn có thể đạt được, đến tận cùng, chúng ta học biết rằng, trong đời này, tất cả mọi bản hòa âm đều phải chưa trọn.

Lời này có nhiều ý, chứ không chỉ là sự thật đơn thuần (dù không dễ tiếp thu) rằng, chúng ta không thể có tất cả hay làm được tất cả. Đời chúng ta có những giới hạn rất thật, và chúng ta cần phải ngừng việc lôi những thứ chúng ta không có, không đạt được mà hành hạ những gì chúng ta đang có, những gì chúng ta đã đạt được.

Dù thời nay người ta nói rất nhiều đến mẫu thuẫn, nhưng không ai hiểu cho hết! Tôi cho rằng, hầu hết chúng ta đều để mình dính đến các hối tiếc kiểu: Tôi đã để cả đời để nuôi dạy con ngoan, con giỏi nhưng bây giờ tôi chẳng có nghề nghiệp gì. Tôi thành công trong công việc, nhưng lại thất bại trong vai trò làm chồng làm cha. Tôi chưa bao giờ kết hôn vì các lý do sai lầm, bây giờ tôi độc thân và cô đơn.

Tôi đã hy sinh cuộc sống bình thường vì lý tưởng, nhưng bây giờ tôi nhớ da diết những gì tôi đã từ bỏ. Hay, chúng ta cũng như Sarah:  Tôi chưa bao giờ thỏa hiệp được với các nguyên tắc của tôi, nó mang lại cho đời tôi sự cô đơn tàn nhẫn.

Vấn đề không bao giờ là sống với những hối tiếc hay không có hối tiếc. Tất cả mọi người đều có hối tiếc. Nhưng, hy vọng rằng, chúng ta đã chọn được nỗi hối tiếc tốt nhất mình có thể mang trong lòng.

Ronald Rolheiser,

J.B. Thái Hòa dịc

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - TINH THÂN MÙA CHAY

  •  
    Mo Nguyen
    Lenten.jpg

     

                                             Lenten SPIRITUALITY 

     

                                                                                                                                OUR SPIRITUALITY: 3rd SUNDAY OF LENT C  (Luke 13: 1-9)      

     

    If we browse through the magazines in our doctor's or dentist's waiting-rooms, we will probably come across an article on spirituality. Lately too, the lists of best-sellers often include works related to the human spirit or soul. People are no longer satisfied with material things only. So, in their search for satisfaction and self-fulfilment today, people have been looking for meaning and value beyond the material and the physical.

     

    So far, so good! But not all agree on what is meaningful and valuable in life. For some, being 'spiritual' is focussed on a sense of harmony with all living things, and openness to the great power upholding our intricate universe. For others it includes meditation and relaxation exercises for the sake of inner peace and calmness and for the sake of greater physical and mental energy. For some it’s mixed up with trances or alleged messages from outer space or from dead friends and relatives. In so-called ‘New Age Spirituality’ it often involves tarot cards and crystals.

     

    In some searches for the spiritual there is a concentration on the 'self ' rather than on the 'Other' or 'the others'. There is little or no awareness at all of such people in need as the poor and the suffering. In other searches for the spiritual there is little sense of the reality of evil. Everything in the garden is rosy. Everything is viewed through rose-coloured glasses. Such spiritualities seem rather selfish and inward-looking, or an escape from reality and a flight into fantasy.

     

    But there’s another kind of spirituality - Christian spirituality - which you and I have been sincerely trying to live. It’s based on the conviction that a meaningful life is all about good relationships. In relation to ourselves we know that 'God doesn’t make junk'. So we value ourselves and respect our own dignity, and we work on becoming better persons, knowing that God is patient with us, and hasn't finished with us yet. In relation to other people, we look for the good in them, and deal with them with acceptance, trust, affection and care. In relation to God we treat God as our origin, the ultimate source of our existence. We treat God too as the one who sustains us through all the ups and downs of life. And we treat God as our final destiny, the one who is waiting to take us into his embrace at the end of this life.

     

    So for us life is both personal and interpersonal. God is much more than the great Architect, who designed this amazing universe, and much more than the great Clockmaker, who keeps it ticking over. No! God is Father, Mother, Friend, and Love Itself with a capital ‘L’. We hear God speaking to us, and we respond to God. With thoughts, words and actions of praise and thanksgiving! With thoughts, words and actions of love and self-offering! We converse with God as familiarly as friends talk with one another, as intimately as a wife speaks with her husband, or as children chat with their parents.

     

    So, in today’s First Reading we hear God say (directly to Moses, and indirectly to us): ‘I am the God of your ancestors, the God of your fathers and mothers. 'I have seen the miserable state of my people in Egypt. I have heard their appeal to be free of their slave-drivers.  . . . I am well aware of their sufferings. I mean to deliver them up out of that land to a land rich and broad, a land where milk and honey flow.' In response to this powerful assurance from God that God cares when people suffer, that God is a liberator who acts to deliver people from oppression of every kind, we have answered again and again: 'The Lord is kind and merciful; the Lord is kind and merciful'.

     

    Our conversation with God continues in this Mass we are celebrating together. In a few moments we will be declaring in the Creed all that God has done for us and for our people down the ages. In our Prayer of the Faithful we will speak words of trust and petition. In our Eucharistic Prayer, we will start with words of joyful praise and thanksgiving, and go on to words of petition for a variety of people both living and dead.

     

    In short, our spirituality as Christians is immensely and intensely personal and interpersonal. We sense that our God is closer to us than we are to ourselves. We cannot stop ourselves from reaching out to the love and goodness which is God. In fact we cannot even understand ourselves or describe ourselves, except in relation to God. So much so that we are convinced that God enters into the very definition of who we are as human beings. We find meaning and value in a personal and community relationship with a personal God, a God who is Father, Son, and Holy Spirit. This is the God whom we meet in our readings from scripture! This is our kind of spirituality!

     

    Fr Brian Gleeson

     

     

          A positive path for spirituality living

     

     
     
     
     
     
    Spirituarity.jpg
     
     

    SVD Spirituality Song:

     

    https://www.youtube.com/watch?v=Okm5qd2keek

    --------------------------------

     
     
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CAFE TÂM LINH 10-3-2019

CAFE TÂM LINH - CN1MC- C NGÀY 10-3-2019

   Bài Phúc Âm theo thánh Luca trình thuật lại cho chúng mình thấy mưu mẹo cám dỗ của ma quỷ và cách chống trả lại cua Chúa Giêsu.  Trong đời sống đức Tin của người Công Giáo, mỗi người chúng mình cũng bị những sự cám dỗ như người Thầy đáng kính của chúng mình. 

  Hãy để ý đến chữ “Nếu ông là…”  mà ma quỷ dùng trong bài PA.  Chắc hẵn trong đời sống mỗi người chúng mình đã nghe được câu nói tương tự này của thần dữ rót vào tai “nếu có Chúa cùng đồng hành, thì tại sao sự việc lại như thế này, thế kia, thế nọ, v.v….”  nhất là khi chúng mình gặp những ngày mưa to, gió lớn trong đời sống “Đạo và đời”.  Nếu không vững tin sẽ dễ bị mắt mưu của thần dữ.  Với bài chia sẻ của cố ĐC Phaolô và cha Giese sẽ giúp chúng mình vững tin hơn để khỏi bị rơi vào cạn bẩy cám dỗ của thế gian trong mùa chay năm nay.

Xin gởi mọi người tách cafe tâm linh ngày 10 tháng 3, 2019 Chúa Nhật thứ nhất Mùa Chay năm C

·  Suy Niệm Tin Mừng  -  Phúc Âm Thánh Luca 4, 1-13

Đức Giê-su được Thánh Thần dẫn vào hoang địa và chịu cám dỗ" Cố Đức Cha Phaolô Nguyễn Thánh Hoan, Nguyên Giám Mục GP Phan Thiết· 

Đời Sống và Đức Tin

“Mùa Chay Linh Thiêng" - Bài của Linh Mục Giuse Nguyễn Hữu An, Chánh Xứ Giáo xứ Kim Ngọc, GP Phan Thiếy

 Mỗi Tuần Một Vị Thánh

"Nguồn gốc Thập Giá- theo H.P. Morton 1979 và dựa theo Thánh kinh""

 https://app.box.com/s/amloqhg7f6vzs8uowkv66eugqtsifxue