8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - VIẾT CHO THẦN LO ÂU

  •  
    Chi Tran
    Oct 9 at 2:59 PM
     
     
     

    VIẾT CHO THẦN ÂU LO

     

    Bài viết dưới đây được khai triển trong ánh sáng của:

     Tông Huấn “Chúa Kitô sống” số 142-143

     

    Thần lo âu thường xuất hiện trong những lúc ta cảm thấy không an toàn. Những dự tính vừa đưa ra, thần lo âu liền xuất hiện. Chỉ ai đủ can đảm mới dám “say good bye” với thần.

     

     

    Thần thân mến,

    Lo âu, khắc khoải là thân phận của con người. Các triết gia cũng viết nhiều về thần[1]. Vì không chắc chắn ở tương lai, vì kinh nghiệm thất bại ê chề, v.v. nên con người thường lo lắng đến sầu buồn. Ai trong chúng tôi cũng từng trải nghiệm lo âu đến quên ăn, mất ngủ. Thực tế, có nhiều người lo lắng đến nỗi không dám làm gì! Lúc ấy, thần hả hê trong chiến thắng, vì đã quyến rũ được người ta chết dần chết mòn trong lo âu thái quá.

     

    Trong tâm lý, lo lắng có thể phần nào giúp người ta phải đề phòng những bất trắc xảy ra. Tôi lo lắng về bài thi sắp tới, nên tôi cố gắng học để được kết quả tốt. Tiếc là thần lo âu đến quá nhiều, chất đầy trong người ta những vật cản đến nỗi khiến họ băn khoăn, hoảng sợ và chẳng dám làm gì. Đó là sở trường và là mục đích của thần lo âu. Trước tình cảnh đó, người ta thường khuyến khích nhau: “Don’t worry! Đừng lo!”

     

    Tuổi trẻ luôn đong đầy những ước mơ. Họ thực sự muốn làm điều gì đó thật tốt lành cho chính họ, gia đình và xã hội. Trên con đường ấy, có người thành công, có người thất bại. Thành công chỉ dành cho những ai kiên trì trên con đường thực hiện ước mơ. Ngược lại, thất bại sẽ đến với những ai run rẩy, lo âu và sầu não. Đó là cám dỗ người trẻ thường phải đương đầu. Đơn giản, người trẻ muốn thấy kết quả tức thì, phải nhanh chóng thực hiện điều mình muốn. Điều ấy lại thường ngược lại. Do đó, họ lo lắng không biết mình có làm được không, có thành công không? Họ quên mất mọi ước mơ chỉ đạt được bằng hy vọng, kiên nhẫn, quyết tâm và không vội vàng.  

     

    Thực tế, thần lo âu thường xuất hiện trong những lúc ta cảm thấy không an toàn. Những dự tính vừa đưa ra, thần lo âu liền xuất hiện. Chỉ ai đủ can đảm mới dám “say good bye” với thần. Bởi hễ thần xuất hiện là, y như rằng, người ta sẽ mất đi niềm bình an, hạnh phúc để bước tiếp. Trong khi đó, những người thành công chỉ ra rằng: không thể ngừng lại vì thiếu an toàn, chúng ta không được sợ rủi ro hoặc sai lầm. Tuổi trẻ là thời gian được quyền sai lầm[2] và phải được làm lại. Những ai không làm được điều này, có lẽ vì thần lo âu đã chiếm trọn tâm trí họ.Vì lo âu, họ sống tê liệt như kẻ không hồn, thu mình lại trong vỏ bọc an toàn giả tạo mà không dám mạo hiểm. Lo âu và sợ sai lầm cứ bám thấy họ, phải không thần?

     

    Là người Công giáo, dĩ nhiên lo âu không thể là thái độ sống tốt lành. Thầy Giêsu nhắc chúng ta biết bao lần: “Vậy anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.” (Mt 6,34). Vả lại, đi theo và tin tưởng vào Thiên Chúa, người ta không thể lo âu phiền não. Thiên Chúa là tình yêu và là niềm vui. Chỉ khi nào ở gần bên Chúa, người ta mới thấy rõ chân tướng của thần lo âu, một kẻ đáng tránh xa. Tắt một lời: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, tin tưởng nơi Người, Người sẽ ra tay.” (Tv 37,5).

     

    Tiếc là trong xã hội hiện đại, thần lo âu luôn hoành hành. Lo âu có mặt ở mọi nơi, khiến người ta ngục ngã, có khi đưa người ta đến cái chết. Bởi, thần lo âu sẽ luôn đánh cắp mọi hy vọng, năng lượng và ước mơ của con người. Nhất là người trẻ, thần lo âu hay xuất hiện, khiến họ không dám lên đường, đứng lên và bắt đầu lại.

     

    Bạn thấy ai lo âu, sầu muộn đến nỗi chẳng dám làm gì chưa? Thực tế, xã hội không thiếu người như thế. Họ chỉ co ro vào những chỗ an toàn giả tạo. Trước hiện trạng ấy, Giáo Hội chỉ ra cho người trẻ những cách thoát ra:

     

    “Hỡi những người trẻ, đừng bỏ mất những năm tốt nhất của tuổi trẻ, đừng ngắm nhìn cuộc sống từ ban công. Đừng lầm lẫn hạnh phúc với một chiếc ghế bành và đừng sống cả cuộc đời trước màn ảnh. Đừng trở nên cảnh tượng đau lòng của một chiếc xe phế thải. Đừng trở thành những chiếc xe đang đậu; thay vào đó, hãy để cho những giấc mơ nở hoa và hãy có những quyết định tốt. Hãy mạo hiểm, ngay cả khi các con thất bại. Đừng sống sót với tâm hồn tê mê và đừng nhìn thế giới như thể các con là du khách.” (Tông huấn Đức Kitô sống, số 143).

     

    Ước gì tuổi trẻ sống tròn đầy với lứa tuổi của ước mơ và lòng can đảm. Họ dám nhận trách nhiệm và cam kết với những dự tính tốt lành. Họ không muốn kết bạn với thần lo âu. Họ biết có quá nhiều nguy hiểm nếu đi theo thần ấy. Họ hiểu được: nếu để thần lo âu chiếm ngự, họ sẽ cảm thấy bực mình, bồn chồn, và căng thẳng (stress). Là người trẻ công giáo, họ có Thầy Giêsu là Đấng hiền lành và khiêm nhường, là nguồn hạnh phúc để họ thực hiện những ước mơ.

     

    Chia tay thần lo âu, chúng tôi muốn thiết tha cầu nguyện với Thiên Chúa:

     

    Lạy Chúa Giêsu, sau khi phục sinh, lời đầu tiên Chúa nói với các môn đệ: “Bình an cho các con!”(Ga 20,19). Lời đó xua tan mọi lo âu, buồn phiền và sợ hãi của các môn đệ. Nhờ đó, họ, có nhiều người chạc tuổi như chúng con, dám lên đường loan báo Tin Mừng. Họ thực hiện những điều vĩ đại với nhiều thành công. Xin ở lại với chúng con. Nhất là, khi thần lo âu xuất hiện, xin Chúa mau đến để chúng con được bình an. Được như thế, chúng con hy vọng viết tiếp trang sử đời mình với nhiều can đảm. Amen.  

     

    Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

     

     

    [1] – Thánh Augustinô viết: lòng chúng con khắc khoải cho đến khi nghỉ yên trong Chúa.

    – Theo lối giải thích của Kierkegaard, cái lo âu sợ hãi là kinh nghiệm cơ bản của con người khi đối diện với cái tuyệt đối.

    – Heidegger mô tả hữu thể (Da-sein) luôn bị ảnh hưởng bởi sợ hãi, lo âu, chết chóc, hữu hạn, hy vọng….

    – Pascal cũng được biết với câu nói nổi tiếng: “Con người là cây sậy biết suy tư”. Tính hiện sinh của ông được thể hiện qua việc ông nhìn con người như một hữu thể luôn thao thức suy tư khi đứng giữa hai thế giới vĩ mô và vi mô. Khi đó, con người như cây sậy mỏng manh trước gió với nhiều lo âu khắc khoải.

    [2] Albert Einstein có lần nói rằng: “Kẻ nào chưa từng mắc lỗi lầm, cũng là kẻ chưa bao giờ thử làm việc gì cả!”

     
     
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CHÚA CỨU CON KHỎI TUYỆT VỌNG

CHÚA CỨU CON KHỎI TÌNH TRẠNG TUYỆT VỌNG

 

Trong cuộc đời, có một tình trạng còn đau đớn hơn cả bị thương tích hay bịnh tật, đó là trường hợp tuyệt vọng. Cơn chán nản của linh hồn thường dẫn người ta đi tự tử.

Anh Dean S. biết căn bịnh này khi anh vừa trải qua một cuộc ly dị lúc anh chỉ mới có 26 tuổi. Nội cái tư tưởng phải xa cách hai đứa con gái, một được 3 tuổi và một được 1 tuổi, đã làm cho Dean không chịu nổi. Nhưng trong một đêm đen tối, anh Dean nhận được niềm hy vọng.

Dean kể:
"Gia đình tôi và tôi rất tin tưởng Chúa Giêsu, nhưng tôi cứ luôn mãi có tư tưởng tự tử. Tôi trèo lên thật cao để chuẩn bị tự tử. Các bạn đồng nghiệp của tôi bảo tôi:

'Bạn không cần phải trèo cao như thế, thà rằng mình làm việc chậm lại còn hơn là mất một người.'
"Nhưng tôi cứ cắm đầu leo lên cao. Lúc ấy, sấm chớp bủa vây và toả sáng chung quanh tôi. Tôi kêu gào xin Chúa hãy cho tôi chết đi cho xong. Nếu tôi không còn gia đình nữa thì tôi không muốn sống thêm làm gì. Nhưng tôi không đủ can đảm để tự tử. Chúa đã cứu tôi. Tôi vẫn không hiểu tại sao mình không tự tử vào đêm hôm ấy và tôi vẫn sống."

"Vài tuần sau đó, tôi mua một cuốn Thánh Kinh nhỏ và đi đến vùng Peace River Hills, nơi mà gia đình tôi đã sống rất lâu tại đó. Tôi ngồi trên đỉnh đồi xanh và bắt đầu đọc Thánh Kinh. Tự nhiên tôi có một cảm giác ấm áp. Mặt trời ló ra sau đám mây. Rồi trời bắt đầu mưa chung quanh tôi, nhưng tôi lại thấy mình khô ráo và ấm áp trên đồi ấy."

"Bây giờ tôi dọn nhà đi và có một cuộc sống tốt hơn. Tôi gặp được một cô gái có nhiều đức tính như tôi hằng mơ ước. Cô ấy là người yêu của đời tôi. Chúng tôi lập gia đình. Cám ơn Thiên Chúa và các Thiên Thần mà Chúa gửi đến để đụng chạm đến linh hồn con."

Kim Hà, 26/9/2019

 
 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - THÁNH NỮ TERESA

  • Kristie Phan
    Oct 2 at 8:27 AM
     
    LOÀI HOA THẤU CẢM
    Lm Michael Rennier 
    image.pngThánh nữ “Bông Hoa Nhỏ” Teresa Lisieux (Teresa Hài Đồng Giêsu và Thánh Nhan) có tiếng là người lặng lẽ và khiêm tốn.  Đúng vậy.   Thánh nữ phát triển khả năng đối xử tử tế với mọi người, kể cả những người khó chịu nhất.
    Trong cuộc sống, ai cũng có những người “dị ứng” – những người mà chúng ta khó có thể hợp ý, hoặc những người “không ưa” chúng ta, thậm chí tìm cách chê trách chúng ta đủ thứ, giống như người Việt có câu: “Không ưa dưa cũng có giòi.”  Luôn có những người ghét chúng ta ra mặt, khiến chúng ta cảm thấy không thoải mái khi đối diện với họ, dù chỉ là một cái nhìn cũng có vẻ “chói mắt” lắm.
    Không có cách nào để tránh né họ.  Kinh nghiệm của Thánh Teresa cho thấy như vậy.  Họ ở khắp nơi, ngay cả trong tu viện.  Chị thánh mau chóng làm chủ nghệ thuật đối xử với những người khó chịu và biết cách cảm thông cho họ.  Chị thánh là một loài hoa bé nhỏ nhưng lại có cách thấu cảm độc đáo.
    Có người cho rằng có thể Chị thánh đã từng là người khó chịu với người khác.  Không phải vậy.  Chị thánh sinh ra có bản chất mạnh mẽ và nóng nảy.  Người mẹ cho biết:  “Nó tức giận khi có những điều không vừa ý. Nó lăn ra đất nếu người khác không làm theo ý nó. Đôi khi nó uất lên.”  Chị thánh cho biết trong tự truyện Một Tâm Hồn rằng tính khí của Chị có thể dễ trở thành “người độc ác” nếu Chị không nhờ cha mẹ tốt lành đã giúp Chị vượt qua.
    Khi mới vào dòng, Chị cho biết: “Mọi thứ trong tu viện quyến rũ tôi.”  Nhưng không lâu sau Chị biết ngay rằng Chị có các xu hướng khó chịu và cứ tiếp diễn, các nữ tu khác cũng thế.  Chị có vấn đề với bề trên mới, bà luôn nghiêm khắc với Chị.  Và Chị cho biết: “Tôi không bao giờ gặp bà mà không bị trách mắng về điều gì đó. Tôi nhớ có lần tôi nhìn mạng nhện trong tu viện, bà nói với tôi trước mặt các nữ tu khác: ‘Được một bé gái 15 tuổi quét mạng nhện thì tu viện dễ coi lắm!’”
    Điều xấu hổ này phù hợp với việc bị kết tội lười biếng, và bề trên thường nói:  “Cô bé này vô tích sự!” Teresa phải tìm cách đối xử với bề trên, bởi vì dù muốn dù không thì họ cũng dành nhiều thời gian để giao tiếp thân mật.  Tệ trước, tốt sau.  Chị nói rằng vấn đề quá tệ đến nỗi Chị lo lắng mình có điều gì đó sai mà không sửa được.
    Qua thời gian, Chị nhận thấy rằng vấn đề không do mình, và Chị tìm cách đối xử với những người khó chịu.  Đây là lời khuyên của Chị Thánh Teresa: 
    1. TÌM GIÁ TRỊ ĐÍCH THỰC  Những người khó chịu luôn tiêu cực.  Họ tìm điều họ không thích, dù có thật hoặc bịa đặt, rồi tập trung vào đó.  Chẳng hạn, bề trên cho rằng Teresa lười biếng và cứ chú ý vào đó.  Chắc chắn bạn sẽ thắc mắc không biết mình đúng hay sai bởi vì bạn cứ bị nói về điều đó hoài, mặc dù điều đó hoàn toàn không đúng.
    Chị Thánh Terese giải quyết vấn đề đó bằng cách không chú ý tới điều người ta nói xấu hoặc bới lông tìm vết.  Chị cứ lặng lẽ làm việc của mình, không chú ý tới bề trên nữa.  Chị hoàn tất công việc hết sức mình và để tôn kính Thiên Chúa.  Thật vậy, Chị thường làm cho người khác tin tưởng về công việc mà Chị làm bởi vì Chị biết điều đó làm cho họ hạnh phúc.  Khi Chị không quan tâm những gì bề trên chú ý hoặc nói Chị lười biếng, Chị giải thoát mình khỏi tính tiêu cực.
     
    2. ĐỪNG BIỆN HỘ VÔ ÍCH
    Chị Thánh Teresa không có ý nói chúng ta nên để cho người khác xô đẩy mình, mà là khi chúng ta bị hiểu sai hoặc bị kết án, chúng ta đừng cho phép mình chống lại.  Khi bề trên cứ khăng khăng cho rằng Teresa lười biếng, Chị muốn cãi lại và đấu khẩu, nhưng Chị biết chỉ vô ích mà thôi.  Có lần Chị bị kết tội làm bể chiếc bình và cứ để đó.  Chị thấy rằng ai làm bể cũng không thành vấn đề, dù Chị không làm bể, và cũng không đáng để biện minh, Chị vẫn im lặng và dọn dẹp.  Qua thời gian, hành động nói to hơn ngôn ngữ, sự nhịn nhục có thể chiến thắng cả những con người khó chịu nhất. 
     
    3. HOÀN THIỆN TÌNH YÊU THƯƠNG
    Dễ dàng yêu thương gia đình và bạn bè, nhưng khó khăn yêu thương những người khó tính khó nết.  Chị Thánh Teresa nói về một nữ tu mà Chị cảm thấy không thích, nhưng Chị nhận ra rằng tình yêu là một hành động chứ không là một cảm giác, nữ tu kia là con người hoàn hảo đã dạy Chị cách yêu thương nhiều hơn.  Chính Chị cũng đã từng thay đổi nhờ tình yêu thương kiên trì của cha mẹ, thế nên Chị biết có sức mạnh của việc yêu những con người khó yêu.
    Chị nói: “Tôi cố gắng làm nhiều việc theo khả năng, và khi nào tôi bị cám dỗ nói lời không hay với bà thì tôi lại cười vui vẻ với bà.” Sau một lúc, Chị cho biết rằng cảm giác khó chịu bắt đầu thay đổi. 
    Cuối cùng, người khó chịu chỉ có thể ảnh hưởng bạn nhiều vì bạn muốn.  Chị cho biết rằng luôn có cách chọn lựa khác.  Có thể khó hoặc không thể, nhưng tấm gương của Chị thánh cho thấy rằng ngay cả những người khó chịu nhất cũng có thể trở thành một thánh nhân.
    TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ Aleteia.org) 
     
    Kính mời xem :
    image.png     image.png
         
     
    Và nghe: 
    Audio TRUYỆN MỘT TÂM HỒN: - Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu
     
     


    --Certified Virus Free by 4SecureMail.com ICSA-Certified Scanner--
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH- REFLECTION OF SR VERONICA

 

  •  
    Mo Nguyen
    Oct 5 at 6:38 PM
     
     
    ănh.jpg
     
         HOW TO INCREASE MY FAITH
     
                                 REFLECTION  27th Sunday Ordinary Time  Year C

                                                 Sunday 06 October 2019

                             (Luke 17:5-10)

    The strength to remain faithful in the face of adversity, the capacity to forgive, and the courage to do what we ought to do without seeking recognition or reward are perennial challenges for most people. According to the Lukan Jesus, it takes faith to meet such challenges. The devastating fires in the Amazon forests and in north-eastern Australia are testing the faith of those who have devoted  much of their energy, even their whole lives, to speaking truth to power about the need for action to offset the effects of global warming. And yet these people remain faithful, finding the strength to forgive and the courage to do what must be done for the sake of our common home.

    Today’s gospel reading brings to closure the central section of the long journey narrative that recounts the teaching of the Lukan Jesus on his way from Samariato the final events of his life in Jerusalem. The “apostles” ask Jesus to increase their faith. Their request is in itself an act of faith. He has been telling them to be on their guard. He has been emphasising the importance of endless and unconditional forgiveness. These disciples are well aware that to keep on forgiving those who offend repeatedly is not easy. It is in this context that they ask him to increase the faith. Jesus responds by insisting that even the smallest amount of faith can work wonders. His metaphorical language stretches the imagination. Even transplanting a mulberry tree from land to sea becomes possible through the power of a faith-infused word! They have no answer to this.

    Luke seems to be invoking “faith” in much the same way as does Habakkuk in today’s first reading which closes with a comparison between the proud whose “spirit is not right” and the just who “live by faith” (Hab. 2:4). The Hebrew word for faith in this passage is probably better translated as “fidelity” or “faithfulness”. For the Lukan Jesus, a little fidelity or faithfulness goes a long way. Among other things, it enables us to keep on forgiving even wilful ignorance and to keep on acting for justice.

    Finally, Jesus puts a number of questions to his disciples, questions that align their status with that of slaves in the service of a master. His questions provide a stark contrast with an example he has offered earlier in the gospel where the slave master serves the faithful slaves (12:37). These questions are consistent, however, with his insistence that true disciples do not seek the reward of honour or recompense for their service. Jesus’ followers must admit that their service is “unprofitable” in that it is no more than is required of them. Power, status, wealth acquired at the expense of others, refusal to forgive, all run counter to the path of gospel fidelity. To live by faith in our times is to be humble, forgiving, just and unremittingly attentive to the
    cry of the earth.

    Veronica Lawson RSM (Catholic Earthcare Australia)

    Increase Our Faith:

     

    https://www.youtube.com/watch?v=GZj-egpGaHg

     

                         Increase Our Faith

     

    hat.jpg
     

 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH -26TH SUNDAY - C

  •  
    Mo Nguyen
    Sep 28 at 4:02 PM
     
     

    confest.jpg

            

                           I CONFESS TO YOU

     

             TWENTY-SIXTH SUNDAY IN ORDINARY TIME – YEAR C

                                        SUNDAY 29 SEPTEMBER 2019

     

     FOR WHAT WE HAVE FAILED TO DO

                                       A REFLECTION (Luke 16: 19-31)

    FOR WHAT WE HAVE FAILED TO DO: The rich man in today’s Gospel is condemned for his inactivity towards to the poor man. Lazarus was starving and covered in sores, but the rich man did nothing to help him. In the Penitential Act at Mass we ask forgiveness not only for the bad we have done but for the good we have failed to do.

     

    I Confess To You HD:

    https://www.youtube.com/watch?v=m2yP06A3Sec

             

     FOR WHAT WE HAVE FAILED TO DO

     

    tha.jpg

    Bờ đá xanh tạ tội - Lệ Hằng [Video Lyrics]:

    https://www.youtube.com/watch?v=IQplPy_eikw