20. Những Bài Về Đức Mẹ

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ - FATIMA NGÀY 13 THÁNG 5

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Wed, May 12 at 11:20 PM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


     
    Fatima: Đức Mẹ Hiện Ra Thứ Nhất Ngày 13 Tháng 5, 1917

    Chị Lucia đã tiết lộ Thông Điệp Đức Mẹ ban vào ngày 13 Tháng 5, 1917 trong Hồi Ký Thứ Hai và Thứ Tư như sau:
    Con nhớ lại lời Thiên Thần đã nói, "Trên hết, hãy đón nhận những hy sinh Chúa sẽ gởi đến."

    Những lúc như thế, con thường trốn vào một chỗ vắng, để khỏi làm cho mẹ con phải đau khổ thêm, khi thấy con phải khổ.  Chỗ này, như thường lệ, là giếng nước nhà con.  ở đó con quỳ gối, gục đầu trên nắp giếng, nước mắt tuôn trào hòa cùng nước giếng và con dâng những đau khổ này lên Chúa. Đôi khi, Jacinta và Phanxicô đến tìm con và thấy con đang đau khổ như thế. Giọng con nức nở trong tiếng khóc nói không ra lời, các em cũng chia sẻ đau khổ với con rồi cũng khóc theo.  Rồi Jacinta lớn tiếng dâng lên Chúa như sau:

    "Lạy Chúa, chúng con xin dâng lên Chúa tất cả những đau khổ và hy sinh này như một hành vi đền tạ, và xin Chúa ban cho kẻ có tội được ơn hoán cải."

    Công thức cầu nguyện không luôn luôn giống như vậy, nhưng ý nghĩa thì lúc nào cũng giống nhau.

    Con sẽ không chậm trễ để diễn tả lại việc Hiện Ra trong ngày 13 tháng Năm. Đức Cha cũng đã biết việc mẹ con đã nghe được những chuyện xảy ra, và mẹ đã tìm đủ mọi cách để con thú nhận là đã bịa chuyện.  Chúng con cũng đã cam kết với nhau là sẽ không bao giờ nói cho ai nghe những gì Đức Mẹ đã nói với chúng con hôm đó.

    Hôm đó, tình cờ - nếu sự tình cờ thì cũng chính là ý của Đấng Quan Phòng đã sắp đặt một ngày sáng sủa và đẹp trời ...  chúng con đã chọn đồng cỏ Cova da Iria là đất của bố mẹ con.  Chúng con chọn đến đây khi gặp nhau ở Barreiro giống như mọi ngày. Chọn chỗ này, có nghĩa là chúng con phải đi băng qua một thung lũng dài khô cằn, hoang vắng, khiến cho cuộc hành trình của chúng con dài hơn gấp đôi.  Chúng con phải đi chậm lại để mấy con cừu được dịp gặm cỏ dọc đường. Vì thế khi đến nơi, trời đã gần trưa rồi.            

    Cao tận trên đồi Cova da Iria, con đang cùng với Jacinta và Phanxicô chơi nhặt đá để xây một bức tường chung quanh bụi hoa dại.  Đột nhiên chúng con thấy giống như có ánh chớp sáng.

    Lucia: "Chúng ta phải về nhà thôi."  Con đã nói cùng hai em, " có ánh chớp rồi kìa; coi chừng có bão."

    Jacinta và Phanxicô:  "Đúng rồi đó!" hai em đáp lại.           

    Chúng con bắt đầu đi xuống sườn đồi, nhanh chóng lùa đàn chiên trên đường đi.  Khi chúng con đi được khoảng nửa sườn đồi, và hầu như ngang với cây sồi lớn mọc ở đó thì chúng con thấy thêm một ánh chớp sáng loé lên nữa.  Chúng con mới đi thêm được chỉ có mấy bước, thì trước mặt chúng con, trên một cây sồi nhỏ, hiện ra một Bà mặc áo trắng như tuyết.  Bà rực sáng hơn mặt trời, có ánh sáng tỏa ra trong sáng hơn một ly thủy tinh chứa nước lóng lánh khi tia sáng mặt trời chiếu xuyên qua.           

    Chúng con ngừng lại và bỡ ngỡ trước sự Xuất Hiện này.  Chúng con đứng rất gần, cách Bà chỉ chừng vài mươi tấc, và chúng con được bao phủ trong ánh sáng bao quanh thân mình Bà, hoặc nói đúng hơn, ánh sáng chói tỏa từ Bà mà ra.  Bà đã nói với chúng con:         

    Đức Bà:  "Các con đừng sợ, Mẹ sẽ không làm hại các con đâu."           

    Lucia:  "Bà từ đâu đến đây?"           

    Đức Bà:  "Mẹ đến từ thiên đàng."           

    Lucia:  "Bà muốn chúng con làm gì?"           

    Đức Bà:  "Mẹ đến để xin các con hãy đến đây vào ngày 13 trong sáu tháng liên tiếp cũng vào giờ này, bấy giờ Mẹ sẽ nói cho các con biết Mẹ là ai và Mẹ muốn gì.  Rồi sau đó Mẹ sẽ trở lại đây thêm một lần thứ bẩy nữa."  

    (“Lần thứ bẩy” này xảy ra vào ngày 16 tháng Sáu, 1921, vào buổi chiều trước ngày chị Lucia đi Vilar de Oporto. Trong lần Hiện Ra này, Đức Mẹ đã ban cho chị Lucia một sứ điệp riêng tư mà chị đã thấy không cần thiết để kể ra ở đây.)

    Lucia:  "Con có được lên thiên đàng không?"           

    Đức Bà:  "Có, con sẽ được lên thiên đàng."           

    Lucia:  "Còn em Jacinta?"           

    Đức Bà:  "Em cũng sẽ được lên nữa."           

    Lucia:  "Còn Phanxicô thì sao?"           

    Đức Bà:  " Phanxicô cũng sẽ được lên, nhưng em phải nguyện thật nhiều kinh Môi Khôi."           

    Con cũng nhớ là đã hỏi Bà về hai thiếu nữ mới vừa qua đời.  Họ là bạn của con và thường hay tới nhà con để học dệt cùng với chị cả của con.           

    Lucia:  "Thưa Bà, Maria das Neves có ở trên thiên đàng không?"           

    Đức Bà:  "Có."  (Con nghĩ chị ấy chừng 16 tuổi)           

    Lucia:  "Thế còn Amélia?"           

    Đức Bà:  "Amélia sẽ phải ở lửa luyện ngục cho tới ngày tận thế."  

    (Đối với con hình như chị này khoảng từ 18 đến 20 tuổi).           

    Đức Bà:  "Các con có sẵn sàng dâng mình lên Thiên Chúa để chịu đựng tất cả mọi đau khổ Chúa sẽ gởi tới cho các con để đền bù vì vô số tội đã xúc phạm đến Người và để cầu xin cho kẻ có tội được ơn hối cải không?"

    Lucia:  "Dạ thưa chúng con sẵn sàng," chúng con trả lời như vậy.         

    Đức Bà:  "Thế thì các con sẽ chịu rất nhiều đau khổ, nhưng ân sủng Chúa sẽ là nguồn an ủi cho các con."

    Khi Đức Mẹ nói những lời cuối này "... ơn của Thiên Chúa sẽ là nguồn an ủi cho các con", thì Đức Mẹ dang hai tay ra lần đầu tiên, chiếu cho chúng con một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ hai tay của Mẹ.  Các tia sáng chiếu thẳng vào trái tim và vào tận đáy thẳm tâm hồn chúng con, làm cho chúng con thấy mình ở trong Thiên Chúa, chính Ngài là ánh sáng đó, thật rõ ràng hơn chúng con nhìn thấy chính mình trong tấm gương tốt nhất.  Rồi được thúc đẩy bởi một sức mạnh bên trong đang được thông đạt tới chúng con, chúng con quỳ gối xuống, lập lại lời cầu nguyện trong trái tim chúng con:           

    Cả ba em: “Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi Cực Thánh, con thờ lạy Chúa. Lạy Chúa con, Lạy Chúa con, con yêu mến Chúa  trong Phép Thánh Thể."

    Sau một lúc, Đức Mẹ mới nói thêm: "Các con hãy lần chuồi Mân Côi mỗi ngày để cầu nguyện cho hòa bình thế giới và để chiến tranh chấm dứt."                  

    Rồi Mẹ bắt đâu bay lên nhẹ nhàng, thẳng về hướng đông cho tới lúc Mẹ biến mất trong không trung.  Ánh sáng bao trùm Mẹ giống như mở một lối đi cho Mẹ trên bầu trời, và vì lý do này đôi khi chúng con nói rằng chúng con thấy thiên đàng đã mở ra.           

    Con nghĩ rằng con đã giải thích trong chuyện Jacinta hoặc là trong một lá thơ rằng sự sợ hãi mà chúng con cảm thấy đã thực sự không phải là sợ hãi Đức Mẹ, nhưng chỉ là sợ cơn bão mà chúng con nghĩ là sắp tới, và vì thế chúng con tìm cánh tránh né. Việc Đức Mẹ hiện ra không làm cho chúng con sợ hãi hoặc khiếp đảm, nhưng chúng con chỉ ngạc nhiên thôi. Khi được hỏi là con có cảm thấy sợ hãi không, thì con đã trả lời là có, nhưng đó là con có ý nói về  việc chúng con sợ khi thấy ánh chớp và nghĩ là cơn bão sắp đến. Vì lý do đó chúng con muốn chạy trốn khi nhìn thấy chớp rồi nghe đến tiếng sấm. Ngoài ra những ánh sáng đó thật ra đó không phải ánh chớp, nhưng là những tia phản chiếu của một ánh sáng đang tiến gần. Chính vì chúng con thấy ánh sáng nên đôi khi chúng con nói nhìn thấy Đức Mẹ đang đến; nhưng đúng ra phải nói là chúng con chỉ nhìn thấy Đức Mẹ trong ánh sáng ấy khi Mẹ đã đứng trên cây sồi rồi. Sự kiện chúng con không biết giải thích hiện tượng này như thế nào, và vì chúng con muốn tránh khỏi bị vặn hỏi, nên lúc thì chúng con nói chúng con nhìn thấy Bà ấy đang đến, lúc thì nói không thấy. Khi chúng con nói rằng chúng con thấy Đức Mẹ đang đến thì chúng con muốn nói rằng chúng con thấy ánh sáng đang tiến đến.  Và khi chúng con nói rằng chúng con không thấy Đức Mẹ đang đến, thì có nghĩa là chúng con chỉ thật sự thấy được Đức Mẹ khi Mẹ đã ở trên cây sồi rồi.


    Có mấy điều chúng ta nên lưu ý trong thông điệp ngày 13/5:

    1.  Trong lần hiện ra ngày 13 tháng 5, Chị Lucia có hỏi Đức Mẹ về phần rỗi của hai thiếu nữ tên là Maria das Neves và Amélia vừa mới qua đời, sở dĩ chị Lucia quan tâm tới họ, vì hai thiếu nữ này thường hay tới nhà Lucia để học dệt với các chị của chị. Đức Mẹ đã cho biết là Maria das Neves, khoảng 16 tuổi, đã được lên thiên đàng, còn người kia Amélia, khoảng chừng 18-20 tuổi, sẽ phải ở Luyện Ngục cho tới tận thế.  Mà Thiếu nữ Amélia chỉ mới có 18-20 tuổi thôi, còn rất non trẻ, đã phải chịu ở luyện ngục cho tới tận thế đấy, chúng ta nên suy về vấn đề này.

    2. Đức Mẹ nói, Phanxicô phải nguyện thêm thực nhiều Kinh Môi Khôi mới được lên thiên đàng.

    Lúc mới đầu diện kiến Đức Mẹ, thì chỉ có Lucia và Jacinta được thấy Đức Mẹ và được nghe tiếng Đức Mẹ nói, nhưng Phanxicô thì không, em phàn nàn sao không được nghe hay thấy gì hết vậy, thì Đức Mẹ nói em phải nguyện thêm nhiều Kinh Môi Khôi nữa thì sẽ được. Quả nhiên, sau này em siêng năng liên tục nguyện Kinh Môi Khôi rất sốt sắng, nên đã được thấy và được nghe tiếng Đức Mẹ nói. Kể cả lúc Thiên Thần Hòa bình hiện ra năm 1916, để chuẩn bị cho những lần hiện ra sau này của Đức Mẹ, thì Phanxicô cũng không nghe được tiếng của Thiên Thần nói gì, cho nên cứ phải đuổi theo gặng hỏi Lucia và Jacinta coi Thiên Thần hay Đức Mẹ đã nói gì.   Các đấng nam nhi và ai chưa chịu khó nguyện Kinh Môi Khôi chú ý nhá.  Phải nguyện thêm Kinh Môi Khôi nữa mới được lên thiên đàng. Nếu không cứ phải ở luyện ngục cho tới tận thế, không phải hay sao?

    3. Đức Mẹ nói, hãy sẵn sàng hy sinh chịu đựng mọi đau khổ và dâng mình cho chúa để đền bù vì vô số tội người ta xúc phạm đến Chúa và để cầu xin cho kẻ có tội ăn năn cải thiện.

    4. Cuối cùng Mẹ dặn, "Ân Sủng Chúa sẽ là nguồn an ủi của các con."

    "Ân Sủng Chúa sẽ là nguồn an ủi...", tôi chợt nghĩ tới "Ân Sủng" và các nhiệm tích được ban qua Hội Thánh Công Giáo. Vậy chúng ta đừng chán nản nhụt chí, nhưng hãy cố gắng đứng dậy sau khi vấp ngã để lãnh các ơn xá và các Bí tích được Chúa thương ban qua Giáo Hội Công Giáo, để cho chúng ta thêm có cơ hội được Chúa khoan dung tha thứ mà làm lại từ đầu. Đây là  Lòng Thương Xót, là nguồn "ân sủng" vô giá Chúa để lại cho Hội Thánh Công Giáo và Tông Truyền. Ai vấp ngã, chúng ta đã có Bí tích giải tội ví như nguồn nước cho linh hồn chúng ta lui tới tắm giặt cho tới ngày về quê trời diện kiến Chúa.

    Kỷ Niệm 100 Năm Mẹ Maria hiện ra tại Fatima
    13/5/1917 - 13/5/2017
    Sóng Biển
     

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ -GƯƠNG MẪU YÊU NGƯỜI

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Wed, May 12 at 1:01 AM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng

    SÁCH THÁNG ĐỨC MẸ
    NGÀY 12: ÐỨC MẸ LÀM GƯƠNG ĐỨC YÊU NGƯỜI
     
    Cứ bản tính tự nhiên,Thiên Chúa phú cho người mẹ lòng yêu con rất bao la, dù là đứa con rất ngỗ nghịch.Ðức Mẹ là Mẹ chúng ta,Người đã nhận chúng ta là con, thì Đức Mẹ không thương yêu chúng ta sao được.
    Thánh Inhaxiô tử đạo nói:”Khi Ðức Mẹ còn sống ở thế gian, Người đã tỏ lòng thương yêu người ta hết sức.Thấy ai phải đau khổ ốm đau coi như chính mình phải những nỗi khổ sở ấy.Ai gặp sự rủi ro, Người liền thăm viếng yên ủi và cầu cho người ấy”.
    Ở thế gian mà Ðức Mẹ đã thương yêu loài người chúng ta dường ấy, phương chi bây giờ Người đang hưởng hạnh phục vì có quyền cao chức trọng trên trời,lẽ nào chẳng thương xem giúp đỡ chúng ta hơn.
    Theo gương Ðức Mẹ, ta hãy thương yêu người đồng loại như chính mình ta. Ta hãy yêu người ta vì Thiên Chúa.Ta hãy thương yêu những kẻ túng nghèo, đau khổ, tàn tật, hãy thương yêu người thù địch của ta. Vì mọi người đều là con Thiên Chúa.Ta hãy thương yêu thật trong lòng, trong việc làm, trong lời cầu nguyện.
    Lạy Mẹ Maria, Mẹ thương yêu chúng con quá bội. Vì thương yêu, Mẹ đã phó Con rất yêu quý Mẹ chịu chết để cứu chúng con. Xin Mẹ giúp chúng con hiểu giá trị của đức yêu người,để chúng con noi gương Mẹ mà thương yêu mọi người vì lòng kính mến Chúa.
     
    Thánh tích
    Nữ tu bỏ dòng,Mẹ Maria thay thế
    Truyện này do thánh Ligoriô kể.Phúc, một thiếu nữ xinh đẹp nết na đạo hạnh, xin vào tu dòng. Chị làm gương tốt cho chị em, nhất là lòng mến Ðức Mẹ. Mẹ bề trên thấy chị là người đạo đức hơn ai thì trao công việc giữ nhà thờ cho chị. Chị Phúc ngày thêm nhân đức và lòng mến Chúa yêu người.
    Bấy giờ có một chàng thanh niên sang trọng hay vào nhà thờ đọc kinh cầu nguyện. Chàng thấy chị Phúc xinh đẹp nết na thì đem lòng luyến ái. Từ đó chàng dùng dịp đọc kinh để được xem thấy chị Phúc, lại cố tìm để gần gũi trò chuyện với chị nữa.
    Ban đầu chị Phúc thấy chàng thanh niên đó nhìn ngắm mình,thì lấy làm khó chịu và khinh ghét lắm, nhưng dần dần xiêu lòng và liều mình trò truyện cùng chàng nọ.Chẳng bao lâu,2 bên yêu nhau, quyết đem nhau đi nơi khác.
    Khi chị Phúc sắp trốn nhà dòng thì đem chìa khóa nhà thờ để dưới chân tượng Ðức Mẹ rồi quỳ gối thở than rằng: “Lạy Mẹ nhân lành xin Mẹ thương tha thứ sự bội bạc của đứa con tội lỗi này.Con không đáng làm con Mẹ nữa, đây con trao trả chìa khóa, áo nhà dòng và mọi việc làm cho Mẹ”. Rồi chị mở cổng ra đi theo tiếng gọi của dục tình.
    Nhưng khốn thay hoan lạc thế gian thật mau tan như mây khói. Cặp uyên ương ấy đưa nhau đi ở một phương xa, tận hưởng vui sướng xác thịt được 15 năm thì lại chán ghét nhau.
    Một hôm, Phúc ra chợ gặp bà mua bán cho nhà dòng xưa (Phúc biết bà ta mà bà ta không nhận ra Phúc).Phúc liền hỏi: “Thưa bà, bà có biết chị Phúc không?” Có, bà kia đáp, tôi quen biết chị ấy đã lâu: chị ấy là người đạo đức nhất nhà dòng, hiện nay chị đang giữ việc coi nhà thờ, mở cửa cho người ta vào cầu nguyện. Phúc nghe nói rất bỡ ngỡ, định tâm tàng hình trở về nhà dòng xem hư thực thế nào?
    Lúc đến nhà dòng, cô Phúc nói với người gác cổng: “Bác làm ơn cho tôi gặp chị Phúc”. Chờ một lát, người gác cổng trở ra nói với Phúc rằng:”Cô Phúc sắp ra đấy”, rồi y trở vào. Bấy giờ Phúc trông lên, thấy Ðức Mẹ ăn vận như tượng Ðức Mẹ trong nhà thờ lúc chị trao chìa khóa, áo nhà dòng mười lăm năm về trước.Thấy thế, chị sợ hãi bối rối quá, nhưng Ðức Mẹ bảo rằng:”Phúc con ơi! Ðã 15 năm nay, con bỏ nhà dòng, Mẹ đã phải trá hình làm mọi việc thay cho con, để giữ tiếng tốt cho con, và bây giờ con hãy lấy chìa khóa nhà dòng này và lại tiếp tục công việc xưa.
    Con hãy ở lại trong nhà dòng mà ăn năn sửa mình lại, Chúa sẵn lòng tha thứ cho con; con hãy an lòng, tội con chưa ai biết cả”. Nói đoạn Ðức Mẹ biến đi.
    Chị Phúc thấy Ðức Mẹ thương mình dường ấy, thì vui mừng nước mắt dàn dụa và quyết tâm vâng lời Ðức Mẹ trở vào dòng và từ đấy hằng ăn năn đền tội mình cho đến chết. Lúc hấp hối, chị tỏ mọi sự trước sau để thiên hạ muôn đời ca tụng lòng nhân lành Ðức Mẹ đối với loài người...
    Lm. FX. Trần Kim Ngọc, OP.
     
     
     
     
     
    55
     
     
     
     
     

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ -

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Sun, May 9 at 2:43 AM
     
     
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


     
    SÁCH THÁNG ĐỨC BÀ ( THÁNG 5 )
    Ngày mồng sáu : Về quyền thế và lòng từ ái Ðức Mẹ
    " Chúa Giêsu nói với Mẹ rằng: "Mẹ muốn sự gì, hãy xin thì sẽ được. Khi ở thế gian Con xin sự gì cùng Mẹ, Mẹ cũng cho. Ngày nay về trời Con từ chối Mẹ sao được! Mẹ muốn sự gì hãy xin thì sẽ được"."
    Chúa Giêsu đã đặt Ðức Mẹ làm Mẹ các giáo hữu, đồng thời đã ban quyền thế và từ ái cho Người.
    Ðức Mẹ rất có quyền thế trước mặt Thiên Chúa, vì Ðức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa. Chức Người càng cao thì quyền thế người càng mạnh. Chúa Giêsu là Vua cả trời đất, được toàn quyền trên trời dưới đất, thì Ðức Mẹ là Nữ-vương cũng được toàn quyền như vậy.
    Ðức Mẹ cũng quyền thế như Chúa Giêsu, chỉ khác sự này: Chúa Giêsu tự mình vốn quyền thế cao cả, còn Ðức Mẹ được quyền ấy ở nơi Chúa Giêsu. Ðức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, nên Chúa Giêsu đã ban quyền thế xứng đáng chức vị của Người. Nên Ðức Mẹ quyền thế cao cả, muốn sự gì thì Chúa Giêsu cũng ưng cho.
    Có một lần bà Thánh Brigitta nghe thấy Chúa Giêsu nói với Mẹ rằng:
    - "Mẹ muốn sự gì, hãy xin thì sẽ được. Khi ở thế gian Con xin sự gì cùng Mẹ, Mẹ cũng cho. Ngày nay về trời Con từ chối Mẹ sao được! Mẹ muốn sự gì hãy xin thì sẽ được".
    Vì Ðức Mẹ là Mẹ Chúa Giêsu, nên khi xin sự gì cùng Ðức Chúa Giêsu thì như Mẹ truyền cho Con vậy. Vì xưa còn ở thế gian Người đã vâng lời Ðức Mẹ, thì ngày nay ở trên trời Người cũng vâng lời Ðức Mẹ như vậy.
    Xin Mẹ hộ giúp chúng con đang khi vượt biển thế gian, khỏi sóng gió bão táp và đưa chúng con về tới bến bình an.
    * Thánh Tích :
    Ðây là một tích chứng của ma quỉ về quyền thế cao cả của Ðức Mẹ.
    Thánh Ðôminicô, ngày bắt đầu truyền bá phép lần hạt Mân côi trong nước Pháp, bị nhiều người phản đối một cách mãnh liệt. Họ cho là những kinh ấy chỉ dành riêng cho đàn bà con gái. Nhiều người tìm cách phá đổ.
    Ở Carcassô cũng có một người ra mặt phản đối ông thánh. Chẳng may anh ta bị quỉ ám, anh ta xông xáo mọi nơi đánh đấm mọi người, suốt ngày tru trếu lăn lộn.
    Người ta bắt đem đến cùng thánh Ðôminicô, xin người trừ quỉ. Thánh Ðôminicô được dịp để làm sáng danh Ðức Mẹ,người lấy tên Thiên Chúa mà hỏi quỉ rằng:
    - "Trên trời, đừng kể Thiên Chúa Ba Ngôi, còn đấng nào mày sợ hãi hơn cả".
    Quỉ liền tru trếu van lạy xin ông thánh ấy:
    - "Người muốn biết thì tôi xin thưa cho mình người, chứ đừng bắt tôi xưng hô trước mặt công chúng, vì nguy khốn cho chúng tôi lắm".
    Thánh Ðôminicô quỳ xuống nguyện rằng:
    - "Lạy Mẹ, Mẹ truyền cho thần dữ này xưng ra điều con hỏi, để mọi người được biết".
    Thần dữ lại xin người rằng:
    - "Chúng tôi xin người đừng bắt buộc chúng tôi nữa. Chúng tôi chẳng nói người cũng đã biết; vả lại đã có thiên thần sẽ bảo người, chúng tôi chỉ là những kẻ dối trá".
    Thánh Ðôminicô lại quỳ xuống cầu nguyện. Bỗng thấy Ðức Mẹ hiện xuống. Thần dữ khiếp kinh kêu la:
    - "Ớ thù địch, sao đến đây bắt chúng tôi xưng ra những điều làm nguy-khốn chúng tôi".
    Rồi thần dữ lại la to hơn:
    - "Ớ mọi người, hãy nghe lời này: Ðức Mẹ rất thánh là Mẹ Thiên Chúa đủ quyền thế giữ gìn mọi người khỏi lửa hỏa ngục. Ai hết lòng sùng kính Người thì thoát khỏi tay chúng tôi.
    Nếu chẳng có Người, thì nhiều người đã phải hư đi. Người yêu thương và phù hộ cho những người siêng năng lần hạt Mân côi".
    Nói đoạn, thần dữ ra khỏi người ấy. Người ta thấy thần dữ xưng hô quyền thế Ðức Mẹ thì thêm lòng cậy trông kính mến Người, và siêng năng lần hạt hơn.
     

 

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ -

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Mon, May 10 at 11:50 PM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng



    Đức Mẹ làm gương mến Chúa
    1. Theo thánh Bênađô, Ðức Mẹ được lòng mến Chúa ngay từ khi còn trong lòng bà thánh An-na. Rồi lớn lên hằng giây phút lửa mến Chúa càng thiêu đốt trái tim Ðức Mẹ ngày một nóng nảy hơn. Như vậy khi được làm Mẹ Chúa Giêsu thì biết người mến yêu Chúa là dường nào!
    Các thánh dạy: lúc thụ thai, khi sanh đẻ Chúa Giêsu, lúc Chúa đi trốn, lúc lạc mất và khi tìm thấy Chúa, cũng như khi nhìn thấy Người vai vác thánh giá lên núi Can-vê, bấy nhiêu dịp đều làm cho Ðức Mẹ gia tăng lòng mến Chúa.
    Ðàng khác, mọi công việc Ðức Mẹ làm đều qui về lòng mến Chúa, người hằng suy ngắm về Chúa, hằng trông thấy Chúa trước mặt, hằng kính mến Người chẳng khi ngơi. Vì thế lửa kính mến trong lòng Ðức Mẹ ngày càng bốc cháy mạnh hơn.
    Thiên hạ ca ngợi nhiều đấng thánh có lòng mến Chúa cách lạ lùng, đến nỗi các đấng sống được là nhờ có lửa yêu mến ấy hun đúc. Nhưng nếu so sánh cùng lòng mến yêu của Ðức Mẹ thì chẳng khác tàn lửa sánh cùng bó đuốc lớn.
    Lửa kính mến bốc cháy trong lòng Ðức Mẹ mạnh sức đến nỗi nếu Chúa không giữ Người thì Người chẳng sống được vì vốn lửa kính mến mạnh sức làm cho người ta hao mòn kiệt sức đi dần dần.
    Sau khi Chúa Giêsu về trời, tuy xác Ðức Mẹ còn ở thế gian, nhưng lòng trí hằng đem về trời hợp cùng Chúa Giêsu và theo như nhiều thánh dạy: Ðức Mẹ hao mòn héo hắt dần vì lòng mến Chúa, chẳng phải vì già nua hay bệnh tật gì. Ôi! cái chết êm ái hạnh phúc dường nào! Chớ gì ta được chết như vậy.
    2. Có nhiều lẽ buộc ta kính mến Chúa: Trước hết vì Chúa là Ðấng quyền phép cao trọng đã dựng nên và gìn giữ ta, đã sai Con một xuống cứu chuộc ta, hằng ban ơn giúp sức cho ta tránh tội làm lành, lại hứa ban phúc thiên đàng cho ta.
    Bấy nhiêu lẽ chưa đủ giục ta kính mến Chúa ư? Bấy nhiêu ơn trọng Chúa ban, chưa đủ để ép ta trả nghĩa ư. Vậy phải xét: xưa nay ta kính mến Chúa thế nào?
    Lạy Mẹ Maria chúng con khô khan nguội lạnh mê tham của cải, vui hèn thế gian, chúng con còn kém lòng mến Chúa biết bao. Vậy lạy Mẹ, xin Mẹ hãy lấy tàn lửa kính mến trong lòng Mẹ để đốt cháy lòng chúng con kính mến Chúa và Ðức Mẹ ở đời này và được yêu mến mãi mãi trên thiên đàng.
    * Thánh tích
    Xưa trong nước Pháp, có một võ quan, cha mẹ mất sớm và chẳng được dạy dỗ gì về đạo Thiên Chúa, nên ông không biết gì về Thiên-Chúa, không thuộc kinh và cũng chẳng biết gì về kính mến Thiên Chúa nữa. Ông tòng quân từ lúc 18 đến 50 tuổi.
    Lúc mãn khóa, ông về quê. Một hôm đi đường, ông vào trọ trong nhà người bạn đạo đức sốt sắng. Hôm sau là chủ nhật, người bạn rủ ông đi lễ, ông liền nhận lời, cốt đi cho đỡ buồn.
    Ông đến nhà thờ lúc bổn đạo đang làm việc kính Ðức Mẹ và sau đó ông được nghe một linh mục giảng về lòng nhân lành của Ðức Mẹ. Ông chú ý nghe và lấy làm vui lắm.
    Chủ nhật sau, ông tự ý đi lễ cốt ý để nghe giảng về Ðức Mẹ và xem ảnh tượng Người. Dần dần ông thấy lòng mình mộ mến Ðức Mẹ. Nhờ lòng Ðức Mẹ thương con chiên lạc, soi sáng cho ông ăn năn trở lại.
    Sau đó, ông xin học đạo. Ngày thứ năm tuần thánh năm ấy, ông được chịu lễ lần đầu. Linh mục giải tội cho ông kể lại rằng:
    - "Cách ông khiêm nhường hối cải làm tôi cảm động không cầm được nước mắt".
    Xưng tội chịu lễ xong, ông thấy bằng yên vui mừng quá và kêu lên rằng:
    - "Ôi ! tôi không ngờ đạo Thiên Chúa êm ái và làm cho người ta hoan lạc dường nào. Ôi ! bấy lâu không theo đạo thì tai hại biết bao !"
    Từ đấy ông giữ đạo rất sốt sắng và hằng cảm tạ Ðức Mẹ liên cho đến trọn đời.
    SÁCH THÁNG ĐỨC BÀ ( THÁNG 5 )
     
     

 

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ - MẸ XUỐNG LUYỆN NGỤC

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Tue, May 4 at 12:59 AM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    THÁNG 5 KẾ CHUYỆN VỀ MẸ
    03.5_ MẸ XUỐNG LUYỆN NGỤC
     
    Xưa giáo dân thành Roma có tập quán cầm nến sáng ban đêm đi viếng các nhà thờ Đức Mẹ tối áp lễ Đức Mẹ Lên Trời. Có một phụ nữ quí phái cùng theo đoàn giáo dân đi viếng đền thờ Đức Mẹ. Khi bà quì cầu nguyện trong nhà thờ, vừa mở mắt ra thì thấy một đàn bà mình rất quen thân xưa, đã chết 6 tháng nay, đang quỳ bên cạnh mình đọc kinh. Bà quí phái bỡ ngỡ hết sức liền ra cửa nhà thờ đứng đợi. Khi thấy người quen bước ra liền hỏi ngay:
    Chị có phải tên là Marozia không?
    Phải, đúng tôi là Marozia
    Ủa chị đã chết 6 tháng rồi mà? Chị được sống lại ư? Có được rỗi linh hồn không?
    Thưa chị, từ lúc chết đến giờ, tôi bị giam phạt trong luyện tội khốn cực lắm, chỉ vì khi còn trẻ tôi đã hay làm đỏm làm dáng, làm dịp cho nhiều người. Song ngày lễ Đức Mẹ Lên Trời thì đêm nay Đức Mẹ xuống luyện ngục đem tôi và một số linh hồn có lòng kính mến Đức Mẹ lên Thiên đàng.
    Năm nào, đến lễ này cũng xẩy ra như vậy. Các linh hồn được cứu hôm nay thì nhiều lắm, đã kéo nhau đến nhà thờ này để tạ ơn Đức Mẹ. Bà chỉ được Chúa cho trông thấy một mình tôi thôi, chứ còn biết bao linh hồn khác đang quì chung quanh đây bà không được xem thấy.
    Thấy bà bán tín bán ghi, thì linh hồn liền nói, “Cho bà được tin lời tôi, thì sang năm, chính ngày này lễ Đức Mẹ Lên trời bà sẽ chết.”
    Thành Đamianô đã làm chứng tích chuyện này có thật và còn minh chứng rằng: Bà quí phái nghe nói như vậy tin ngay và từ hôm đó gắng làm nhiều việc lành, đến năm sau bà ngã bệnh và chết đúng ngày lễ Đức Mẹ Lên Trời.
    Nguồn : tinmung.net