- Details
-
Category: 2. Cảm Nghiệm Sống Lời Chúa
Lời Chúa là Lời Hằng Sống: sống động và luôn tươi mới, ấy thế mà, thực tế cho thấy: mỗi khi suy niệm Lời Chúa, ta thường có cảm giác nhàm chán, tẻ nhạt. Vậy, ta phải làm gì: để Lời Chúa luôn mới mẻ? Thưa, phải bám sát Phụng Vụ. Thật vậy, Thánh Kinh chỉ trở thành Lời Chúa, khi ta đọc Thánh Kinh trong lòng Hội Thánh, và nhất là, trong Phụng Vụ Thánh. Nếu tách ra khỏi Hội Thánh và Phụng Vụ Thánh, ta sẽ Duy Thánh Kinh (Sola Scriptura).
Chẳng hạn, Bài Tin Mừng Lc 6,39-45, mà ta sẽ đọc vào Chúa Nhật Tuần VIII Thường Niên Năm C này, nếu không bám sát Phụng Vụ, ta sẽ dễ đi vào lối mòn: suy niệm về việc “xét đoán”, thấy cái rác trong mắt người khác, mà không thấy cái xà trong mắt mình. Phải chăng các nhà Phụng Vụ muốn ta suy niệm về việc “xét đoán”? Nếu đúng là “xét đoán”, thì tại sao họ không chọn câu có “cái rác”, “cái xà” để in nghiêng, mà lại chọn câu: Lòng đầy, miệng mới nói ra? Nếu ta nhảy vào suy niệm về việc “xét đoán”, mà bất chấp bối cảnh Phụng Vụ của ngày hôm đó, thì ta vô tình đã biến bài suy niệm của mình thành một bài dạy về luân lý, về cách đối nhân xử thế: dạy ăn ngay ở lành, đang khi đó, Lời Chúa là Lời Mặc Khải, hướng ta đến một đời sống đức tin: vượt lên trên những giá trị nhân bản thông thường, để đạt đến chiều kích “Kitô tính”, hầu, giúp ta trở nên đồng hình đồng dạng với Đức Kitô.
Nếu chúng ta để Chúa dẫn dắt mình qua từng bài đọc của Phụng Vụ ngày hôm đó, chúng ta sẽ tìm được một sợi chỉ đỏ xuyên suốt, mới thấy được sự sống động và quả thật, Lời Chúa đúng là Bánh có đủ mọi mùi vị thơm ngon, chứ không phải chỉ có một vị tẻ nhạt.
Nếu lấy câu in nghiêng: Lòng đầy, miệng mới nói ra làm sợi chỉ đỏ nối kết toàn bộ các bài đọc với nhau, ta sẽ thấy: Bài đọc một của giờ Kinh Sách được trích từ sách Gióp cho thấy: Lòng của ông Gióp đầy, nên miệng ông mới thốt ra được những tâm tình biết ơn và kính sợ đối với Đấng đã dựng nên mình, cho dẫu, ông đang phải đối mặt với biết bao tai ương bất ngờ ập đến. Ông không nguyền rủa, nhưng lại, chúc tụng ngợi khen Chúa. Bài đọc hai của giờ Kinh Sách là bài chú giải của thánh Ghêgôriô Cả cho thái độ của ông Gióp: Lòng đầy, miệng mới nói ra. Bài đọc một của Thánh Lễ, được trích từ sách Huấn Ca nhắc nhở ta: Đừng vội khen ai, phải chờ cho đến khi họ mở miệng nói, lúc đó, ta mới biết được họ là ai, bởi vì, lòng đầy, miệng mới nói ra. Bài Đáp Ca là Thánh Vịnh 91 cho thấy: Hạnh phúc thay được tạ ơn, được mừng hát, được tuyên xưng tình thương của Chúa. Để có thể nói lời tạ ơn, hát mừng, và tuyên xưng tình thương của Chúa, thì ắt hẳn, trong lòng ta phải chất chứa đầy những tâm tình của lòng kính sợ và biết ơn, cho nên, lòng đầy, miệng mới nói ra. Bài đọc hai của Thánh Lễ, được trích từ thư thứ nhất của thánh Phaolô gửi tín hữu Côrintô, nói cho ta biết: ta sẽ chiến thắng nhờ Đức Kitô. Nếu lòng ta đầy tràn sự tin tưởng cậy trông vào Chúa, kiên trì bền chí chịu khó nhọc, thì chắc chắn, ta sẽ giành được chiến thắng. Lòng đầy, miệng mới nói ra: Lòng đầy trông cậy, ta sẽ nói ra những lời đầy tràn hy vọng, và đời sống của ta sẽ cho thấy niềm hy vọng ta đặt nơi đâu.
Câu Tung Hô Tin Mừng kêu gọi: Giữa thế gian, anh em phải chiếu sáng như những vì sao trên vòm trời, và làm sáng tỏ lời ban sự sống. Giữa một thế gian tăm tối, đau thương, loại trừ và nguyền rủa Thiên Chúa, một đời sống đầy tràn tin tưởng cậy trông của ta sẽ trở thành những vì sao chiếu sáng trên vòm trời. Khi lòng ta chất chứa bao niềm tri ân cảm tạ Thiên Chúa, thì đời sống của ta sẽ tuôn trào những lời chúc tụng ngợi khen, cho dẫu, thực tế trước mắt thật nghiệt ngã đau thương, như tình cảnh của ông Gióp. Chúng ta tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh, bởi vì, ta đã có Đức Kitô, là ánh sáng chiếu soi vào trong những bất hạnh đau thương của ta, và ta sẽ được an vui thờ phượng Chúa, như Lời Tổng Nguyện mà các nhà Phụng Vụ muốn chúng ta xin trong Thánh Lễ này.
Tác giả: Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
- Details
-
Category: 2. Cảm Nghiệm Sống Lời Chúa
“Trời cao hỡi, nào hãy gieo sương,
mây hãy đổ mưa, mưa đức công chính;
đất mở ra đi cho nẩy mầm ơn cứu độ,
đồng thời chính trực sẽ vươn lên.”
(Isaia 45:8)
Những lời than van kêu cầu của dân Israel trông mong Đấng Thiên Sai (Messiah) cũng là những lời cầu mà Giáo Hội muốn chúng ta suy niệm và cầu xin trong Mùa Vọng (Advent). Chữ Advent có nguồn gốc từ Latin “Adventus”, nghĩa là “đi đến” hoặc “tới”. Đây là thời gian khoảng 4 tuần trước Lễ Giáng Sinh. Dân Do Thái khi xưa trông mong Đấng Messiah đến để giải cứu họ khỏi ách thống trị của kẻ thù. Ngài đã đến, không phải chỉ để giúp họ, mà còn để giải thoát toàn thể nhân loại khỏi vòng nô lệ của Satan, và đưa mọi người về làm con Thiên Chúa.
Trước đây mùa này cũng được gọi là Mùa Chay kéo dài từ 11 tháng Mười Một đến ngày 6 tháng Giêng tức lễ Hiển Linh. Mùa Vọng đầu tiên được cử hành vào khoảng sau thế kỷ thứ Tư, với những tài liệu sớm nhất được nhắc đến của Công Đồng Saragossa năm 380 AD. Tuy nhiên, Mùa Vọng đầu tiên được bắt đầu khi nào thì không ai rõ, và tùy thuộc vào mỗi tài liệu của vùng miền trong những ngày đầu Kitô Giáo. Theo thánh Gregory thành Tours thì Mùa Vọng đầu tiên được cử hành thuộc thế kỷ thứ Năm, khi Giám Mục Perpetuus bắt đầu với Ngày Thánh Martin vào 11 tháng Mười Một cho đến lễ Giáng Sinh, với việc ăn chay ba lần một tuần. Đó cũng là lý do gọi Mùa Vọng là “Mùa Chay của Thánh Martin”. Chính Thống Giáo Đông Phương còn gọi mùa này là Mùa Chay Giáng Sinh.
Nguyên thủy Mùa Vọng kéo dài 6 tuần lễ, nhưng từ thời Đức Giáo Hoàng Grêgôriô I, Giáo Hội đã ấn định lại thành 4 tuần. Bốn tuần lễ tưởng nhớ cho ngày Chúa Giêsu Kitô đến viếng thăm nhân loại lần thứ nhất. Nó mang tính tượng trưng nhắc lại bốn ngàn năm nhân loại mong chờ Đấng Cứu Thế như dân Isarel trong Cựu Ước mong chờ Đấng Messiah đến để giải thoát họ khỏi tay kẻ thù. Ngoài ra, nó cũng giúp nhớ lại 40 năm dân Do Thái lưu lạc trong hoang địa trước khi được vào đất hứa.
“Giờ cứu rỗi các con đã đến gần.” (Luca 21:28). Ý nghĩa của Tin Mừng Thánh Luca khởi đầu Mùa Vọng theo chu kỳ phụng vụ Năm C nếu đem nối kết ý tưởng Mùa Chay Giáng Sinh của Giáo Hội Chính Thống với Mùa Chay Giáng Lâm, chúng ta sẽ nhận ra tầm quan trọng của hai lần đến này, cũng như việc chuẩn bị đón tiếp như thế nào. Trước lần đến thứ nhất, nhân loại đã khắc khoải chờ mong:“Trời cao hãy đổ sương xuống, mây ơi hãy mưa vị Cứu Tinh.” (Isaia 45:8) Trước khi Ngài xuất hiện lần thứ hai: “Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao; dưới đất, các dân tộc buồn sầu lo lắng, vì biển gầm sóng vỗ. Người ta sợ hãi kinh hồn chờ đợi những gì sẽ xảy đến trong vũ trụ, vì các tầng trời sẽ rung chuyển.” (Luca 21:25-26) Chính vì vậy, nhân loại phải chuẩn bị đón chờ hai lần xuất hiện này với tinh thần chay tịnh, thống hối, và ăn năn.
Bằng với cặp mắt tâm linh, dường như những gì Thánh Luca viết cũng đang xảy ra cho thời đại của chúng ta cả khi nghĩ về Mùa Chay Giáng Sinh hay Mùa Chay Giáng Lâm. Thế giới và nhân loại hôm nay thật sự đang trải qua những dấu hiệu kinh hoàng, không chỉ ở phương diện tự nhiên như chiến tranh, loạn lạc, bão lụt, thiên tai, động đất, sóng thần; mà còn ở phương diện tâm linh như tệ nạn phá thai, ly dị, đồng tính, hôn nhân đồng tính, và chuyển giới. Một thế giới thật sự đang rên xiết, đau khổ, và khao khát vị Cứu Tinh xuất hiện.
Trong khi mong đợi ngày giáng lâm của Ngài, chúng ta hãy cùng với Giáo Hội chuẩn bị đón mừng ngày Sinh Nhật của Ngài, Chúa Giêsu Kitô, Đấng Messiah với những tâm tình Mùa Vọng: Hy Vọng, Hòa Bình, Vui Mừng, và Yêu Thương. Đây chính là chủ đề suy niệm, sống và thực hành cho mỗi một tuần trong bốn tuần của Mùa Vọng.
Mang ý nghĩa nối kết một cách tinh thần chúng ta với dự án cứu độ của Thiên Chúa, qua Chúa Giêsu Kitô, bằng cách chú tâm vào quá khứ, hiện tại và tương lai. Mặc dù từ ban đầu, Mùa Vọng nói lên ý nghĩa mong đợi Đấng Cứu Thế, nhưng học thuyết Thánh Kinh hiện đại cũng cho biết thêm rằng, việc chuẩn bị mừng ngày kỷ niệm Chúa Giáng Trần cũng chính là chuẩn bị cho ngày quang lâm của Ngài lần thứ hai. Ngày Ngài sẽ xuất hiện trên mây trời trong vinh quang. Vì thế tuy 4 tuần lễ Mùa Vọng không mang tính cách buồn bã nhưng là thời gian chuẩn bị tích cực như lời ngôn sứ Isaia: “Hãy dọn đường Chúa, hãy sửa đường Chúa chúng ta trong hoang địa cho ngay thẳng. Hãy lấp mọi hố sâu và hãy bạt mọi núi đồi; con đường cong queo hãy làm cho ngay thẳng, con đường gồ ghề hãy san cho bằng. Và vinh hiển Chúa sẽ xuất hiện, mọi người sẽ được thấy vinh quang Thiên Chúa.” (Isaia 40:3-4)
Trong hoang địa của cuộc đời, con đường mà chúng ta cần phải dọn cho ngay thẳng để đến với Chúa và Chúa đến với chúng ta chính là con đường tâm linh. Hố sâu là lòng tham lam, ích kỷ. Núi đồi là tính kiêu căng, tự cao, tự đại. Chỗ cong queo là sự gian dối, mờ ám, và những chỗ gồ ghề là những đam mê, thú vui trần tục. Tất cả đều phải được lấp đầy, săn phẳng, và uốn nắn bằng sự hiền lành và khiêm nhường, nếp sống khó nghèo, đơn sơ, trong sạch, tín thác, với tấm lòng khoan dung, và từ bi, thương xót.
“Lạy Đấng Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng tôi. Chúng con tin tưởng một cách thành tín rằng, trong Mùa Vọng này, chúng con không chuẩn bị đón tiếp một Thiên Chúa đang ở đâu đây trên những đám mây, nhưng là Đấng đã chọn đến và ở giữa chúng con trong mầu nhiệm và bất toàn của cuộc sống con người chúng con. Xin Chúa hãy mau mau đến.”
Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt