13. Tìm Gặp Chúa Thật Nhanh

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH - TẠI SAO PHẢI CẦU NGUYỆN

  •  
    Chi Tran

     
     
     

    Tại sao phải cầu nguyện khi Chúa đã biết hết mọi nhu cầu của ta?

     
    Tại sao phải cầu nguyện khi Chúa đã biết hết mọi nhu cầu của ta?

    WGPSG / Aleteia - Nếu Thiên Chúa biết được những gì chúng ta cần trước khi chúng ta xin, vậy mục đích của việc chuyển cầu là gì?

    Tất cả chúng ta đều biết rằng việc cầu nguyện không phải là một loại từ ngữ ma thuật để ‘sử dụng’ Thiên Chúa. Hành động cầu nguyện không phải là kể lể, cũng chẳng phải là tạo ra những câu phù phép để chúng ta xoa dịu nỗi sợ hãi hay thỏa mãn những ước ao. Đức Kitô dạy rằng: Khi cầu nguyện, anh em đừng lải nhải như dân ngoại, họ nghĩ rằng, cứ nói nhiều là được nhận lời (Mt 6:7). Lạ thật, cứ như là lời cầu nguyện không ảnh hưởng gì đến Thiên Chúa, mà chỉ tác động đến chúng ta thôi!

    Nhưng chính vì vậy, thánh Phaolô Tông đồ mới mời gọi chúng ta cầu nguyện không ngừng” (1 Tx 5:17). Chúng ta phải liên tục hướng về Thiên Chúa, nhận ra sự hiện diện của Người, lắng nghe lời Người, để Người đi vào cuộc sống của chúng ta và của anh chị em ta, hiệp nhất chúng ta trong ý muốn của Chúa. Đằng sau mỗi lời cầu xin cá nhân, đều có một điều cơ bản, đó là niềm khao khát Thiên Chúa. Không có nó, chúng ta sẽ rơi vào mâu thuẫn tinh thần, dẫn đến xói mòn đời sống tâm linh. Nó hệ tại ở chỗ, ta mong được Chúa ban cho mình đủ mọi thứ, trong khi thật ra ta chẳng khao khát Chúa gì cả.

    Khi chúng ta cầu nguyện, Thiên Chúa rất vui

    Thánh Gioan Thánh Giá cảnh báo chúng ta rằng: Chúng ta nên yêu thích Thiên Chúa, là Đấng trao ban, hơn là yêu thích những thứ được ban cho.

    Cùng một lập luận ấy, chúng ta nên hiểu những lời nói đầu tiên của Chúa Giêsu trong Tin Mừng: “Vì thế anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây? Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần những thứ đó. Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, người sẽ thêm cho." (Mt 6,33). Điều đó soi sáng cho ta thấy chính xác ý hướng cần có khi cầu nguyện.

    Chúng ta có thể dễ dàng xin Chúa ban cho ta hàng ngàn thứ, từ những điều của cuộc sống trần gian cho đến những cái vụn vặt, với điều kiện là những cái đó phải có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến vinh quang Thiên Chúa. Như thánh Augustinô đã kết luận trong thư gửi Proba về việc cầu nguyện: “Chúng ta không xin gì ngoài những điều đã được nhắc đến trong Kinh Lạy Cha”. Lời kinh mà Chúa đã ban cho chúng ta rất giống với lời cầu nguyện của Chúa Giêsu - trở thành lời cầu nguyện của chúng ta: “Xin vâng ý Cha. Vậy nên, quay trở lại với câu hỏi ban đầu, tại sao ta lại phải nói cho Chúa biết những ước nguyện của ta, trong khi Cha trên trời của chúng ta biết hết con cái Người cần gì trước khi chúng nói, và Thiên Chúa luôn luôn trao cho chúng điều tốt nhất ?

    Có thể nói rằng, Người Cha này không gia trưởng chút nào. Cha không muốn cứu chúng ta nếu chúng ta không muốn. Cha rất vui khi thấy dù chỉ là một chút tình yêu, một chút cộng tác, bao gồm sự tham gia của chúng ta trong lời cầu nguyện, để thêm vào hay nối kết với lời cầu nguyện hoàn hảo liên l của Con Yêu Dấu của Cha trên trời. Khi chúng ta cầu nguyện nhân danh Đức Giêsu, Chúa Thánh Thần sẽ chuyển cầu cho chúng ta theo ý muốn tốt lành của Chúa.

    Edifa (Aleteia) / Phạm Trần Tiến chuyển ngữ / Nguồn: WGPSG

     
     

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH - NẾU MẤT CẦU NGUYỆN

 

  •  
    nguyenthi leyenFeb 14 at 1:38 AM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng

    NẾU BẠN MẤT ĐI NIỀM KHAO KHÁT CẦU NGUYỆN, HÃY ĐỌC BÀI VIẾT NÀY
     
    Nhiều người từ bỏ việc cầu nguyện khi thấy khó khăn hoặc dường như không có kết quả khi cầu nguyện, nhưng hãy nhớ điều này…
     
    Vui tươi là một đặc tính của Kitô hữu, bởi vì cùng với sự thanh thản, vui tươi là hoa trái của đức ái. Người ta sẽ luôn vui tươi hân hoan khi sống nhờ Chúa và với Chúa, được Thánh Thể và ơn tha thứ nuôi dữơng, và yêu thương người khác như Chúa Giêsu yêu thương.
     
    Nhưng vui tươi không phải lúc nào cũng đi đôi với vui thích. Vui thích là một biểu hiện giác quan của niềm vui xúc cảm. Còn vui tươi là niềm vui thiêng liêng, nhưng chúng ta lại thường mong được vui thích trong tất cả những gì là tốt đẹp. Khi thời gian thử thách và đau khổ với những cám dỗ của nó đến với chúng ta, sự vui thích có thể giảm bớt hoặc biến mất. Điều này đôi khi cũng xảy ra với việc cầu nguyện. Đó là một cái bẫy của ma quỷ.
     
    Có thể là trong quá khứ, lời cầu nguyện đến với chúng ta thật dễ dàng, nâng chúng ta lên và trợ giúp chúng ta. Nhưng bây giờ việc cầu nguyện đã trở nên khó khăn và dường như không còn đem đến cho chúng ta bất cứ điều gì nữa. Nếu chúng ta cho rằng mình đã mất niềm vui làm Kitô hữu, chúng ta đã sai. Chúng ta chỉ đơn giản là đã nhầm lẫn sự vui thích thể lý với niềm vui tinh thần. Nếu chúng ta ngừng cầu nguyện cho đến khi cảm thấy vui thích trở lại, điều đó sẽ như thế nào?
     
    Chúng ta có thể nhận thấy điều này nơi những người coi trọng đời sống cầu nguyện, và cả nơi những người thề sẽ không cầu nguyện khi họ không thích. Đằng sau sự biện minh thường xuyên, “Thế hệ này là vậy, chúng ta yếu đuối”, đó là cơn cám dỗ lười biếng thiêng liêng, tồn tại ở mọi lứa tuổi. Sự lười biếng thiêng liêng là một trạng thái thờ ơ tự nguyện. Nó được đương sự nuôi dưỡng và do đó nó là một tội. Nó hướng tới việc chống lại nhu cầu cầu nguyện. Sự lười biếng thiêng liêng là một cám dỗ cho những người sống đời sống tâm linh.
     
    Cầu nguyện là khoảnh khắc linh hồn gặp gỡ Thiên Chúa, Đấng luôn hiện diện với ta. Chả lẽ chúng ta chỉ nên gặp gỡ Ngài khi chúng ta muốn hay sao? Không chỉ là cực kỳ bất lịch sự, mà quan trọng hơn, điều đó thật là sai trái: Một mình Thiên Chúa có thể tạo ra niềm vui cho chúng ta, tại thời điểm chúng ta cần nó nhất.
     
    Thảo Uyên chuyển ngữ
     
    (tgpsaigon.net 12.02.2020/ Edifa (Aleteia)
     
     

 

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH - BỨC THƯ ĐAU LÒNG

  •  
    Chi Tran

     
    Bức thư đau lòng từ Vũ Hán cuả LM Sơn Nhân, một chứng nhân tại chỗ.
     
     

    Welcome Back

    Login to LinkedIn to keep in touch with people you know, share ideas, and build your career.

     
     
    Trần Mạnh Trác
    02/Feb/2020
    Bút hiệu Sơn Nhân Linh Mục (Shan Ren Shen Fu) là cuả một vị linh mục ‘chui’ tại Trung Hoa. Vào ngày 1 Tết ngài về quê với cha mẹ ở vùng Vũ hán và còn bị mắc kẹt ở đó.

    Những gì ‘mắt thấy tai nghe’ ở Trung Hoa thì thật là đau lòng, những người từ Vũ Hán bị các nơi khác xua đuổi như ‘loài chuột cống’, còn ngay tại Vũ Hán, hàng xóm lấy gỗ bịt cửa không cho người nhà có bệnh đi ra ngoài.

    Một nền văn hoá tàn bạo từ một chế độ Vô Thần đang để lộ khuôn mặt thật sự ghê tởm cuả nó ra!



    Sau đây là bức thư cuả LM Sơn Nhân:


    Bắc Kinh (AsiaNews) - Vào buổi chiều trước giao thừa [24 tháng 1] Tôi nhận được chỉ thị (từ ĐGM) hủy bỏ các Thánh lễ ngày Tết. Mới hai ngày trước đây, tôi đã gửi thông báo về chương trình năm mới cho những đêm 24, ngày 25 và ngày Chúa Nhật và tôi dự định về quê ngay sau thánh lễ Chúa Nhật. "Trở về nhà sau đêm giao thừa" đã trở thành một tập quán cuả tôi. Nhưng bây giờ vì chương trình Tết bị hủy bỏ rồi, tôi quyết định về nhà sớm hơn, vào ngày 25 tháng 1 ngay sau khi ăn giao thừa với các tín hữu xong.

    "Về nhà" đã trở thành một quyết định khó khăn trong năm nay. Trước Tết tôi nhiều lần nói chuyện với bố mẹ qua điện thoại và ông bà luôn luôn hỏi tôi khi nào thì về. Nhưng lúc đó chúng tôi chưa biết về nạn dịch Coronavirus của Vũ Hán. Khi tôi phát hiện ra, dịch bệnh đã lan tràn khắp Trung Quốc rồi. Tôi đã đảm bảo với bố mẹ rằng tôi sẽ về vào ngày 26 tháng 1 và tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi lại về trước một ngày như thế này. Bố mẹ tôi hoàn toàn không biết gì cả. Hầu hết các linh mục anh em cuả tôi cũng thế, họ chưa bao giờ được đón giao thừa ở quê nhà; họ cũng trở lại ngày hôm sau Chúng tôi thường xuyên thảo luận với nhau về việc có nên về quê trong năm nay không. Mọi người đều nghĩ đó là một hành động vô trách nhiệm. Nhưng tôi đã quyết định về sớm hơn, và Chúa đã an bài cho tôi và làm cho chuyến đi được xuông sẻ.



    Tôi về đến làng vào lúc đang mưa. Nhiều rào chắn đã được lắp đặt, nhưng may mắn thay, làng của tôi đã không ủi đất để đào rãnh, cũng không đắp mô để chặn đường. Nền văn minh ở đây không được xây dựng một sớm một chiều, nhưng nhờ đức tin mà đạt được tiến bộ, cho nên họ đã không áp dụng những phương sách "bạo lực đơn giản" đang được lưu hành trên internet. Các buổi lễ cuả làng bị hủy bỏ. Không có ai đi thăm họ hàng, cũng không có những đứa trẻ len lén đốt pháo: cả làng chìm đắm trong một sự im lặng kỳ diệu. Mọi người ở trong nhà ăn uống, xem TV, nói chuyện điện thoại di động, ngủ. Chắc chắn có nhiều bô lão đã cầu nguyện và đọc kinh Mân côi.

    Tình hình dịch bệnh ngày càng nghiêm trọng đã chiếm giữ tâm trí của mọi người. Trên internet, tôi không chỉ xem các bản cập nhật mới nhất về dịch bệnh và các khu vực dịch mới, mà tôi còn phát hiện ra một số tình cảm của con người xuất hiện trong xã hội. Thị trưởng Vũ Hán cho biết, 5 triệu người đã rời thành phố, một số người trở về quê, một số khác dự định lánh mặt lâu hơn và đang tạm trú trong những khách sạn. Rõ ràng là vì có sự lo sợ liên quan đến việc truyền virut, mọi người đã công khai khủng bố các công dân đến từ Vũ Hán. Những người nghèo này hiện đang bị mọi người xua đuổi trên đường phố như loài chuột cống! Tuy nhiên, cũng có nhiều người qua internet, đã mời tất cả bạn bè từ Vũ Hán, đang bị xua đuổi hoặc mắc kẹt, về nhà mình.

    Trong cuộc sống luôn có hai loại người khác nhau và vì vậy thường xuất hiện hai loại ý kiến khác nhau: những người thiên về tình yêu, ôm ấp cuộc sống với một trái tim rộng mở và tình cảm; và những người thiên về hận thù, từ chối thế giới xung quanh với một trái tim lạnh lùng. Tự bảo vệ và tự cô lập chắc chắn là nhiệm vụ của chúng ta, nhưng nếu tất cả chúng ta phớt lờ nhân loại, đạo đức và thậm chí phớt lờ cả những luật lệ để ngăn chặn "virus", thì ngay cả những người lành mạnh sống ở những nơi an toàn cũng có thể trở thành một quái thú.

    Tình yêu và thù hận đối với người nhiễm bệnh

    Hiện tại, nhựng người nhiễm bệnh phải tự cách ly mình để không lây nhiễm cho người khác. Thật không may, trên internet chúng ta thấy nhiều hành động hung hăng: có những bệnh nhân kinh hoàng xé rách bộ đồ bảo hộ và mặt nạ cuả các y tá, hét vào mặt bác sĩ và y tá: Tại chúng mày bảo vệ làm gì? Nếu chúng ta chết, chúng ta phải chết chung... Sau đó thì, rào cản dựng lên khắp nơi: người ta đóng dấu đỏ khắp nơi; người ta vác kiếm đi tuần; người ta đặt biểu ngữ trước nhà của người khác; một số người thậm chí còn đóng ván gỗ để chặn lối ra vào của hàng xóm. Đối với nhiều người, những bệnh nhân của Vũ Hán không còn là người nữa, nhưng đồng nghĩa với virus. Thật là đau lòng, bởi vì ngay cả Chúa tuy Ngài ghét tội, nhưng vẫn yêu thương mọi người. Tôi luôn muốn ôm lấy một tội nhân với một tấm lòng thương xót như vậy,

    Tình hình hiện nay là thế này: tất cả những người ở ngoài Vũ Hán hô lên: Cố lên Vũ Hán! Nhưng nếu họ có một người bạn đến từ Vũ Hán, họ nói với những người này: Không chỉ bạn lây bệnh cho người khác, mà bạn còn có nguy cơ bị hành hung! Nếu quan hệ giữa mọi người tiếp tục theo cách này vì dịch bệnh, chắc chắn sự khác biệt về mặt xã hội sẽ trở thành lớn hơn.

    May mắn thay, sau khi làng tôi bị đóng cửa, không ai có thể rời khỏi nhà, và với mặt nạ, bạn không có thể hát hay nói. Trong im lặng, mọi người ít nhất có thể suy tư. Các tín hữu bắt đầu cầu nguyện cho dịch bệnh, họ tự tổ chức ăn chay. Chị dâu tôi cũng tham gia, và nhịn ăn sáng!

    Điều chúng ta thực sự thiếu ở Trung Quốc là việc tự phê bình: mọi người đều khóc và tuyệt vọng khi một thảm họa xảy ra, nhưng ngay khi thảm họa kết thúc, mọi thứ trở lại như trước. Vào năm 2002-2003, 17 năm trước, có Sars, ngày nay là Coronavirus. Cả hai sự kiện đều liên quan đến động vật hoang dã. Con dơi là một động vật hoang dã, vẻ ngoài của nó giống như một hiệp sĩ áo đen (một số người cho rằng con dơi là sự xuất hiện của Satan). Bây giờ thì, không thể tưởng tượng rằng bạn có thể ăn một thứ như vậy! Một người bạn của tôi đã xem một đoạn video trong đó một người đàn ông ăn một con dơi, và ngay lập tức ném bát của mình đi và nói: thật kinh khủng!

    Trước khi dịch bệnh lan tràn, Cha Giáo của tôi đã gửi cho tôi một phản ánh. Thành thật mà nói, tôi không muốn nghĩ rằng căn bệnh này là hậu quả cuả sự đàn áp tôn giáo (ở Trung Quốc,) nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những lời của ngài cũng không là quá đáng.

    “Cứ nghĩ về ngày 24 tháng 12, ngày Giáng Sinh một tháng trước: người Trung Quốc chúng ta khẳng định chắc chắn rằng chúng ta phải tẩy chay các ngày lễ ngoại lai, chúng ta cấm Giáng sinh, yêu đất nước và ủng hộ các ngày lễ quốc gia. Chúng ta đã tự tát vào mặt mình, vì chỉ một tháng sau, một thảm họa đã xảy ra vào ngày 24 tháng 1. Trước một tình hình khó khăn như ngày hôm nay, tôi thực sự có cả ngàn suy nghĩ: chúng tôi đã từ chối sự bình an mà Chúa ban cho chúng tôi một cách nhưng không, và bây giờ thì tất cả chúng tôi chỉ muốn có sự an bình, nhưng chi phí rất cao. Chúng ta phải kính sợ Thiên Chúa, xin cầu nguyện cho người Trung Quốc! Chúng tôi cầu xin lòng thương xót bao la của Chúa để mọi thứ sẽ sớm được vãn hồi! ".

    Tại buổi đọc kinh Truyền Tin vào ngày 26 tháng 1, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã đề cập đến dịch bệnh Trung Quốc, và mời các tín hữu từ khắp nơi trên thế giới cầu nguyện cho Trung Quốc.
    Con người có thể sai lầm và phạm lỗi, nhưng Chúa thì vĩ đại và nhân hậu. Thiên Chúa không bao giờ bỏ qua một trái tim hối cải và khiêm tốn. Ngày nay, ác Kitô hữu phải cầu nguyện chân thành, vì đất nước chúng ta thực sự cần sự giúp đỡ của Chúa.

    Shan Ren Shen Fu (山人 神父)
     
     

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH -CHẠM TỚI CHÚA

  •  
    Chi Tran <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    To:Nguyen Dinh,Oanh Ohio
     
     
    Feb 10 at 4:32 AM
     
     
     
     
    ---------- Forwarded message ---------
    From: nguyenthi leyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    Date: Mon, Feb 10, 2020, 1:09 AM
    Subject: Fw: Suy niệm Lời Chúa Thứ Hai 10/02/2020 gplongxuyen
    To:


     
     
     
    Ảnh cùng dòng

     

    Chúa Giêsu hoạt động.

    10/02 – Thứ Hai tuần 5 thường niên. – Thánh Côláttica, trinh nữ. Lễ nhớ.

    "Tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh".

     

    * Thánh nữ là em của thánh Biển Đức, nhà lập luật cho các đan sĩ Tây phương. Thánh nữ chào đời ở Nuốc-xi-a, nước Ý, khoảng năm 480. Thánh nữ sống đời thánh hiến ở chân núi Cátxinô, nơi thánh Biển Đức đã lập ra một đan viện nổi tiếng. Thánh nữ qua đời không bao lâu trước anh người (+ năm 547).

    Chính vì thế, các nữ đan sĩ Biển Đức tôn kính thánh nữ Côláttica như người mẹ tinh thần của mình.

     

    CÙNG THAM DỰ BỮA TIỆC LỜI CHÚA: TIN MỪNG Mc 6, 53-56

     

    Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người, họ liền rảo chạy khắp miền, và nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau yếu nằm trên chõng đến đó.

    Bất cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta cũng đặt các bệnh nhân ở các nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm tới gấu áo Người, và tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh.

     

     

    SỐNG VÀ CHIA SẺ: Chạm đến thì được khỏi

     

    Tiếng Việt có nhiều động từ nói về xúc giác:

    sờ, mó, đụng, chạm, rờ…

    Xúc giác là một trong năm ngũ quan.

    Nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy, có khi vẫn chưa đủ.

    Người ta còn muốn sờ thấy, xem đằng mặt, bắt đằng tay.

    Sờ là một cách kiểm chứng đôi khi được coi là đáng tin hơn thấy.

    Đức Giêsu phục sinh đã nói với các môn đệ:

    “Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà!

    Cứ rờ xem, ma đâu có xương thịt như anh em thấy Thầy có đây?” (Lc 24, 39).

    Thánh Tôma xem ra thích kiểm chứng bằng đụng chạm:

    nếu tôi không đặt ngón tay tôi vào lỗ đinh,

    không đặt bàn tay tôi vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).

    Đức Giêsu phục sinh đã chiều Tôma (Ga 20, 27).

    Thiên Chúa đã chiều nhân loại, khi cho Con Ngài làm người như ta,

    nhờ đó chúng ta có thể đụng chạm đến Thiên Chúa theo nghĩa đen.

    Thánh Gioan đã reo lên khi loan báo Tin Mừng này:

    “Điều vẫn có ngay từ lúc đầu, điều chúng tôi đã nghe,

    Điều chúng tôi đã thấy tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng,

    và bàn tay chúng tôi đã chạm đến, đó là Lời sự sống” (1 Ga 1, 1).

    Bài Tin Mừng hôm nay là một bản tóm lược dài về quyền năng của Đức Giêsu.

    Quyền năng này được thi thố qua việc chữa bệnh.

    “Người ở đâu thì người ta cáng bệnh nhân đến đó.

    Người đi tới đâu…người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở chỗ công cộng” (cc. 55-56).

    Dân chúng tin vào sức mạnh xuất phát từ chính con người Đức Giêsu.

    Ở đây không phải là chuyện Ngài đụng chạm vào các bệnh nhân để chữa họ,

    mà là các bệnh nhân xin “ít là được chạm đến tua áo choàng của Người;

    và “bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi” (c. 56).

    Cái chạm của bệnh nhân là cái chạm của lòng tin vào Đức Giêsu.

    Nó giống với cái chạm của người phụ nữ bị băng huyết (Mc 5, 28).

    Không phải chỉ là chạm bằng tay, mà bằng cả con người.

    Nơi đáy lòng con người vẫn có khát khao được đụng chạm đến Thiên Chúa,

    cả nơi những người không tin có Ngài hay bướng bỉnh như Tôma.

    Truyền giáo là giúp người ta thực hiện ước mơ chính đáng: chạm đến Thiên Chúa.

    Nhà truyền giáo phải là người đã có kinh nghiệm chạm đến Thiên Chúa.

    Mong mỗi Kitô hữu trở nên một nhà truyền giáo

    nhờ đụng chạm đến Lời Chúa và các Bí Tích mỗi ngày.

     

    Cầu nguyện VÀ SỐNG CẦU NGUYỆN :

    Con đã yêu Chúa quá muộn màng!

    Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa cổ kính,

    vừa luôn mới mẻ,

    con đã yêu Chúa quá muộn màng!

    Bấy giờ Chúa ở trong con

    mà con thì ở ngoài,

    con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài.

    Con thật hư hỏng,

    khi chạy theo các thụ tạo xinh đẹp.

    Bởi thế, bấy giờ Chúa ở với con

    mà con lại không ở với Chúa.

    Các thụ tạo xinh đẹp kia cứ giữ con ở xa Chúa,

    trong khi chúng hiện hữu được là nhờ Chúa.

    Chúa đã gọi con, đã gọi to

    và phá tan sự điếc lác của con.

    Chúa đã soi sáng

    và xua đi sự mù lòa của con.

    Chúa đã tỏa hương thơm ngát

    để con được thưởng thức,

    và giờ đây hối hả quay về với Chúa.

    Con đã nếm thử Chúa

    và giờ đây con đói khát Người.

    Chúa đã chạm đến con,

    nên giờ đây con nóng lòng

    chạy đi tìm an bình nơi Chúa. Amen. (Thánh Âu-Tinh)

    Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

     

    --------------------------------

TÌM GẶP CHÚA THẬT NHANH- ĐTC - THÚ TỘI RẤT CẦN

 

  •  
    Chi Tran
     
     
    Xưng thú tội lỗi để được ơn tha thứ và cử hành các mầu nhiệm thánh

    ** Cử chỉ sám hối “xưng thú tội lỗi trong lời nói, việc làm và những điều thiếu sót” trước mặt Thiên Chúa và các anh chị em khác giúp chúng ta chuẩn bị xứng đáng cho việc cử hành các mầu nhiệm thánh. Chỉ ai biết thừa nhận các sai lầm và xin lỗi, mới nhận được sư cảm thông và tha thứ của những người khác.

    ĐTC đã nói như trên trong buổi gặp gỡ chung 8.000 tín hữu và du khách hành hương sáng thứ tư hàng tuần hôm qua trong đại thính đường Phaolô VI. Trong bài huấn dụ ngài đã giải thích ý nghĩa của nghi thức sám hối trong Thánh Lễ, dựa trên đoạn 10 thư thứ nhất thánh Phaolô gửi tín hữu Côrintô viết rằng: “Tôi nói với anh em như nói với những người khôn ngoan hiểu biết; anh em hãy tự mình suy xét điều tôi nói. Khi ta nâng chén chúc tụng mà cảm tạ Thiên Chúa, há chẳng phải là dự phần vào Máu Đức Ki-tô ư? Và khi ta cùng bẻ Bánh Thánh, đó chẳng phải là dự phần vào Thân Thể Người sao? Bởi vì chỉ có một tấm Bánh, và tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh ấy, nên tuy nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một thân thể.” (1 Cr 10,15-17).

    ĐTC nói: trong sự đơn sơ của nó cử chỉ sám hối tạo thuận tiện cho thái độ, qua đó ta chuẩn bị cử hành một cách xứng đáng các mầu nhiệm thánh, bằng cách thừa nhận trước mặt Thiên Chúa và các anh chị em khác các tội lỗi của chúng ta, thừa nhận chúng ta là những người có tội. Thật thế, lời mời của linh mục được hướng tới toàn cộng đoàn đang cầu nguyện, bởi vì chúng ta tất cả là những người tội lỗi. Chúa có thể ban cái gì cho người có con tim tràn đầy chính mình, tràn đầy sự thành công của mình? Không gì hết, bởi vì kẻ ngạo mạn thì không có khả năng đón nhận sự tha thứ, vì họ tràn đầy sự công chính kiêu căng. Chúng ta hãy nghĩ tới dụ ngôn người biệt phái và người thu thuế, trong đó người thu thuế trở về nhà và được công chính hoá, nghĩa là được tha tội (Lc 18,9-14). Ai ý thức được các bần cùng của mình và khiêm tốn hạ thấp mắt, thì cảm thấy cái nhìn thương xót của Thiên Chúa trên mình. Bởi kinh nghiệm chúng ta biết rằng chỉ ai thừa nhận các lỗi lầm và xin lỗi, mới nhận được sự cảm thông và tha thứ của người khác. Tiếp tục bài huấn dụ ĐTC nói:

    ** Lắng nghe trong thinh lặng tiếng của lương tâm cho phép thừa nhận rằng các tư tưởng của chúng ta xa cách các tư tưởng của Thiên Chúa, các lời nói và hành động của chúng ta thường trần tục, và được hướng dẫn bởi các lựa chọn trái nghịch với Tin Mừng. Vì thế mở đầu Thánh Lễ chúng ta cùng nhau thực thi cử chỉ sám hối, qua một công thức xưng thú tổng quát, được nói lên trong ngôi thứ nhất số ít. Mỗi người xưng thú với Thiên Chúa và các anh chị em khác là “đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những thiếu sót”, hay đã bỏ việc thiện mà đáng lý ra tôi đã phải làm. Rất thường khi chúng ta cảm thấy mình giỏi bởi vì chúng ta nói “tôi đã không làm sự dữ cho ai hết”. Trên thực tế, không làm sự dữ cho người lân cận chưa đủ, cần phải lựa chọn làm việc thiện bằng cách tiếp nhận các dịp để làm chứng tốt rằng chúng ta là môn đệ của Chúa Giêsu. Thật là tốt nhấn mạnh rằng chúng ta xưng thú với Thiên Chúa cũng như với các anh chị em khác rằng mình là kẻ tội lỗi: điều này giúp chúng ta hiểu chiều kích của tội lỗi, trong khi chia cách chúng ta với Thiên Chúa, cũng chia rẽ chúng ta với các anh chị em khác và ngược lại. Tội lỗi cắt chặt: nó cắt chặt tương quan với Thiên Chúa và nó cắt chặt tương quan với các anh chị em khác, nó cắt chặt tương quan trong gia đình, trong xã hội, trong cộng đoàn… Tội lỗi luôn luôn cắt chặt: nó phân cách, nó chia rẽ…

    Những lời mà chúng ta nói với miệng lưỡi được đi kèm bởi cử chỉ đấm ngực, - chúng ta làm như thế này -  ĐTC giơ tay đấm ngực - thừa nhận rằng tôi đã phạm tội vì lỗi của chính mình chứ không phải của người khác. Xưng thú các tội của mình. Tôi nhớ một giai thoại mà một thừa sai già đã kể lại, về một bà đi xưng tội và bà bắt đầu kể các lỗi lầm của chồng; rồi các lỗi lầm của mẹ chồng, rồi các lỗi lầm của những nguời hàng xóm. Tới môt lúc nào đó cha giải tội đã nói với bà: “Mà bà ơi, xin nói cho tôi biết bà đã xong chưa?” – Chưa, dạ con đã nói…” “Tốt lẵm: bà đã xung xong tội của những người khác rồi. Bây giờ hãy bắt đầu nói các tội của bà đi…” Các tôi của mình.

    ĐTC nói thêm trong bài huấn dụ:

    ** Sau việc xưng thú tội lỗi chúng ta khẩn nài Đức Trinh Nữ Diễm Phúc Maria, các Thiên Thần và các Thánh cầu xin Chúa cho chúng ta. Cả trong điều này nữa thật là quý báu sự hiệp thông của các Thánh: sự bầu cử của các “người bạn và mô thức cuộc sống” này (Kinh Tiền Tụng ngày 1 tháng 11) nâng đỡ chúng ta trên con đường hướng tới sự hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa, khi tội lỗi sẽ vĩnh viễn bị huỷ diệt.

    Ngoài Kinh Cáo Mình, có thể làm cử chỉ sám hối với các công thức khác, thí dụ: “Lậy Chúa, xin thương xót chúng con, Vì chúng con đã phạm tội chống lại Chúa. Lậy Chúa, xin tỏ lòng thương xót Chúa cho chúng con. Và ban cho chúng con ơn cứu độ” (x. Tv 123,3; 85,8; Gr 14,20). Một cách đặc biệt Chúa Nhật có thể ban phép lành và rảy nước thánh nhắc nhớ bí tích Rửa Tội (x. OGMR, 51), xóa bỏ mọi tội lỗi. Cũng có thể, như phần của cử chỉ sám hối, hát Kinh Thương Xót Kyrie eléison: với kiểu diễn tả hy lạp cổ xưa chúng ta tung hô Chúa - Kyrios – và khẩn nài lòng thương xót của Ngài (ibid.52).

    Thánh Kinh cống hiến cho chúng ta  thí dụ sáng ngời của các gương mặt sám hối, sau khi phạm tội đã trở vào trong chính mình, tìm ra sự can đảm gỡ bỏ mặt nạ ra, và rộng mở cho ơn thánh canh tân con tim. Chúng ta hãy nghĩ tới vua Đavít và các lời được gán cho vua trong Thánh vịnh “Lậy Thiên Chúa xin thương xót con, trong lòng thương xót hải hà của Chúa xin xoá đi sự gian ác của con” (Tv 51,3). Chúng ta hãy nghĩ tới người con hoang đàng trở về với cha; hay tới lời khẩn nài của người thu thuế: “Ôi Lậy Chúa xin thương xót con là kẻ có tội” (Lc 18,13). Chúng ta cũng hãy nghĩ tới thánh Phêrô, tới ông Dakêu, tới người đàn bà Samaria. So sánh mình với sự giòn mỏng của đất sét mà chúng ta được nhào nặn là một kinh nghiệm củng cố chúng ta: trong khi nó làm cho chúng ta tính sổ với sự yếu đuối của mình, nó rộng mở con tim chúng ta cho việc khẩn nài lòng thương xót của Thiên Chúa biến đổi và hoán cải chúng ta. Và đây là điều chúng ta làm trong cử chỉ sám hối bắt đầu Thánh Lễ.

     

    ** ĐTC đã chúc mọi người một năm mới an lành hạnh phúc. Với các tín hữu nói tiếng Pháp, ngài đặc biệt chào các hướng đạo sinh vùng Mesnil-le-Roi. Ngài cầu mong trong năm mới họ cùng gia đình luôn ngày càng có thể gặp gỡ Chúa, đặc biệt trong Thánh Lễ Chúa Nhật. Chúa đến để nâng chúng ta dậy từ các lỗi lầm của chúng ta và để soi sáng cuộc sống và ban niềm vui cho chúng ta.

    Ngài cũng chào các đoàn hành hương đến từ Đại Hàn, Canada và Hoa Kỳ, và cầu chúc họ và gia đình giữ gìn niềm vui mùa Giáng Sinh bằng cách gặp gỡ trong lời cầu nguyện Hoàng Tử Hoà Bình đến sống gần gũi với chúng ta.

    Chào các nhóm nói tiếng Đức, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha ĐTC cầu chúc họ sống năm mới trong  hoà bình, được soi chiếu bởi ánh sáng của Chúa Cứu Thế rạng ngời trên gia đình và cộng đoàn và cho thấy gương mặt dịu hiền thương xót của Thiên Chúa Cha.

    Chào các nhóm Ba Lan ngài cầu mong cho từng người ở hải ngoại cũng như trên quê hương được sống trong an bình và hy vọng, tràn đầy ơn thánh Chúa và sự chở che của Đức Maria Rất Thánh, Mẹ Thiên Chúa.

    Trong các nhóm Ý ĐTC chào các nữ tu dòng Nữ tử Lòng Thương Xót và Thánh Giá đang họp tổng tu nghị tại Roma. Ngài khích lệ các nữ tu thăng tiến đặc sủng của dòng với tinh thần phục vụ và trung thành với Giáo Hội.

    ĐTC cũng chào các chủng sinh học viện Truyền Giáo Consolata và các đoàn hành hương đến từ nhiều vùng khác nhau.

    Chào giới trẻ, người đau yếu và các đôi tân hôn ngài cầu mong người trẻ rao truyền tình yêu Chúa giữa các bạn cùng trang lứa, các bệnh nhân tìm thấy nơi lòng dịu hiền của Chúa sự nâng đỡ trong khổ đau, và các cặp vợ chồng mới cưới sống niềm vui của bí tích  hôn nhân qua tình yêu chung thuỷ với nhau.

    Buổi tiếp kiến đã kết thúc với Kinh Lạy Cha và phép lành toà thánh ĐTC ban cho mọi người.

    Linih Tiến Khải