1. Hôn Nhân & Gia Đình

CẢM NGHIỆM SỐNG LC- TGP SAIGON

  •  
    TGM NGUYỄN NĂNG
     

    Thứ Ba tuần 34 Thường niên năm I - Giá trị trần gian Thứ không tồn tại (Lc 21,5-11)

    Tin mừng: Lc 21, 5-11

    5 Nhân có mấy người nói về Đền thờ được trang hoàng bằng những viên đá đẹp và những đồ dâng cúng, Đức Giêsu bảo: 6 “Những gì anh em đang chiêm ngưỡng đó sẽ có ngày bị tàn phá hết, không còn tảng đá nào trên tảng đá nào.”

    7 Họ hỏi Người: “Thưa Thầy, vậy bao giờ các sự việc đó sẽ xảy ra, và khi sắp xảy ra, thì có điềm gì báo trước?”

    8 Đức Giêsu đáp: “Anh em hãy coi chừng kẻo bị lừa gạt, vì sẽ có nhiều người mạo danh Thầy đến nói rằng: “Chính ta đây”, và: “Thời kỳ đã đến gần”; anh em chớ có theo họ. 9 Khi anh em nghe có chiến tranh, loạn lạc, thì đừng sợ hãi. Vì những việc đó phải xảy ra trước, nhưng chưa phải là chung cục ngay đâu”.

    10 Rồi Người nói tiếp: “Dân này sẽ nổi dậy chống dân kia, nước này chống nước nọ. 11 Sẽ có những trận động đất lớn, và nhiều nơi sẽ có ôn dịch và đói kém; sẽ có những hiện tượng kinh khủng và điềm lạ lớn lao từ trời xuất hiện.”

     

    1. Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Đền thờ Giêrusalem sẽ bị tàn phá vì dân Do thái đã khước từ Chúa Giêsu. Tuy nhiên sự sụp đổ ấy lại mở ra một thời kỳ mới: Tin Mừng vượt ra ngoài khuôn khổ Do thái để lan rộng trên toàn thế giới.

    Cầu nguyện: Lạy Cha, mọi biến cố đều góp phần làm cho chương trình cứu độ của Cha đạt tới kết quả tốt đẹp. Con hiểu rằng đền thờ tự nó là tốt. Tuy nhiên người Do thái đã quá ảo tưởng. Họ bám víu vào đền thờ, đến độ không còn nhận ra Chúa Giêsu là Đấng được Cha sai đến cứu độ loài người. Tôn giáo của họ đã trở nên cứng nhắc, sa lầy và Cha đã để cho đền thờ bị tàn phá để mời gọi họ suy nghĩ lại. Người Do thái ngỡ ngàng, tiếc xót, thậm chí tức giận vì đền thờ sẽ bị phá, nhưng Cha muốn nhờ đó thanh luyện niềm tin của họ. Biến cố ấy cũng giúp cho Tin Mừng không còn bị ràng buộc vào các thể chế Do thái, để từ nay có thể lan rộng và thấm nhập vào mọi dân tộc.

    Lạy Cha, mỗi biến cố đều là một dấu chỉ và là một lời mời gọi. Xin Cha giúp con hiểu được dấu chỉ và nghe được tiếng gọi của Cha. Cha là chủ lịch sử. Qua những bước thăng trầm, Cha vẫn từng bước đưa lịch sử nhân loại đến cùng Cha. Qua những nẻo đường quanh co của con người, Cha vẫn viết lên một lịch sử cứu độ thực tốt đẹp lạ lùng. Xin Cha ban cho con lòng yêu mến, để mọi sự đều góp phần sinh ích lợi cho con. Nhiều lúc Cha để cho con phải trải qua những cơn khủng hoảng, để nhờ đó con được lớn lên trong ân sủng. Nhiều lúc Cha dắt con đi qua những chặng đường tăm tối, để nhờ đó Cha thanh luyện lòng tin của con. Con xin cảm tạ Cha và phó thác trong tay Cha. Amen.

    Ghi nhớ: “Không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào”. (C. 6)
    Kính chuyển:
    Hồng
     

SỐNG TỈNH THỨC - VUA TRẦN GIAN

  •  
    Chi Tran
     


    VUA TRẦN GIAN VÀ VUA THIÊN ĐÀNG

     

         VUA TRẦN GIAN

    Làm vua trần gian là mơ ước của tất cả mọi người, bởi nó thỏa mãn 3 đam mê mãnh liệt nhất là Danh – Lợi – Thú. Vua thì quyền lực, danh tiếng và giàu sang tột bậc, nên ai ai cũng thích làm vua hay theo ông ta để được hưởng bổng lộc, lạc thú.

     

         Tuy vậy, “không nghề nào nguy hiểm cho bằng nghề làm vua”:

    - Luôn sống trong lo sợ (bị ám sát, cướp ngôi…).

    - Sống không thọ (do ăn chơi sa đọa).

    - Đời không có hậu do gây quá nhiều bất công, tội lỗi (áp bức, bóc lột, giết chóc…).

    - Kết thúc buồn (thiên hạ mau chóng lãng quên, mồ mả không yên vì nguy cơ quật mồ do ghét hoặc trộm cướp…).

     

         Người theo vua trần gian thì sao? Có chức tước và bổng lộc, sống sung túc và hưởng thụ… Thế nhưng:

    - Bán mạng mình để bảo vệ lợi ích vua.

    - Bán linh hồn để có được lợi lộc (xu nịnh, thủ đoạn… miễn sao đẹp ý vua).

    - Sống trong lo âu, sợ sệt. Không có tự do và bình an vì phải làm kiếp tôi mọi.

    - Kết thúc cũng không có hậu.

     

         VUA THIÊN ĐÀNG

     

         Dưới con mắt người đời, Ngài chả có gì:

    - Quân không: “Ai muốn theo Ta hãy từ bỏ mình, vác thập giá mà theo” (trốn sạch…).

    - Tiền không: “ Chim có tổ, cáo có hang… Con Người không có chỗ tựa đầu”.

    - Danh không: “Ông ấy không phải là con bác thợ mộc sao?”.

     

         Người theo Vua này thế nào? Với con mắt người đời thì họ:

    - Nghèo rớt mùng tơi: Được cây gậy với bao bị đi hết nhà nọ tới nhà kia kiếm ăn.

    - Bị coi thường, khinh khi: Xem như mấy thằng dở hơi ăn cơm nhà rồi tối ngày lo chuyện thiên hạ.

    - Kết thúc đôi khi rất thảm: Bị đối xử bất công, tù đày, ngục hình và cả án tử.

     

         Thế nhưng Vua Bình An và những ai theo Ngài thật ra đang sống:

    - Rất tự do tự tại: Không lệ thuộc ai, không làm nô lệ vật chất phù hoa…

    - Rất bình an hạnh phúc: Bốn bể là nhà, chan chứa tình người, cống hiến trao ban những gì tốt lành và cao đẹp.

    - Chan chứa hy vọng vào giá trị tuyệt đối: Sự sống vĩnh cửu trên Nước Thiên Đàng.

     

    Tổng trấn Philato có tất cả mọi thứ quyền lực vinh hoa phú quý của một ông vua trần gian, nhưng khi đối diện với một thường dân Giê-su, người mà mạng sống do ông quyết đoạt thì Philato lại tỏ ra lo sợ. Bên ngoài: Một Philato oai hùng quỳ quý đối diện với Thầy Giê-su thân tàn bất lực. Bên trong: Một Philato tâm hồn bất an, lo sợ, bối rối đối diện với Thầy Giê-su bình an, hiên ngang, thánh thiện…

     

    Vua trần thế và Vua Thiên Đàng khác nhau ở chỗ đó. “Ta là Vua, ai theo sự thật thì nghe tiếng Ta”

     

    Lm Giuse Nguyễn Đức Thịnh

     

     
     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - TGP SAIGON

  •  
    TGM NGUYỄN NĂNG
     

    Thứ Bảy tuần 32 Thường niên năm I - Tín thác (Lc 18,1-8)

    Tin mừng: Lc 18, 1-8

    1 Đức Giê-su kể cho các môn đệ dụ ngôn sau đây, để dạy các ông phải cầu nguyện luôn, không được nản chí. 2 Người nói: “Trong thành kia, có một ông quan toà. Ông ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì. 3 Trong thành đó, cũng có một bà goá. Bà này đã nhiều lần đến thưa với ông: ‘Đối phương tôi hại tôi, xin ngài minh xét cho.’ 4 Một thời gian khá lâu, ông không chịu. Nhưng cuối cùng, ông ta nghĩ bụng: ‘Dầu rằng ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì, 5 nhưng mụ goá này quấy rầy mãi, thì ta xét xử cho rồi, kẻo mụ ấy cứ đến hoài, làm ta nhức đầu nhức óc.’”

    6 Rồi Chúa nói: “Anh em nghe quan toà bất chính ấy nói đó! 7 Vậy chẳng lẽ Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người sao? Lẽ nào Người bắt họ chờ đợi mãi?

    8 Thầy nói cho anh em biết, Người sẽ mau chóng minh xét cho họ. Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng ?”

     

    1. Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Khi cầu nguyện, con người phải kiên trì. Thời gian sẽ giúp con người luyện đức cậy trông, bởi vì có hết lòng cậy trông, con người mới đáng Chúa ban ơn.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa, con không có cảm tình với vị thẩm phán trong bài Tin Mừng. Lòng ông ta như gỗ đá mà lại còn ngạo mạn chẳng biết kính sợ ai. Chúa kể một nhân vật như vậy để cho con thấy sức mạnh của sự kiên trì.

    Chúa là Cha yêu thương con vô vàn. Chúa thấu hiểu những khó khăn của con hơn chính bản thân con. Chúa chẳng vui gì khi thấy con cái Chúa khổ đau và thiếu thốn. Chúa dạy con kiên trì cầu nguyện để con hết lòng hướng về Chúa và chỉ hướng về Chúa mà thôi. Chúa muốn con xác tín rằng: chỉ có Chúa là chốn con tựa nương. Con hết lòng cậy trông vào Chúa để con đáng được Chúa ban ơn.

    Lạy Chúa, Chúa luôn đề cao thái độ trẻ thơ. Trẻ thơ phó thác đáng được Chúa thương. Kiên tâm cầu nguyện là con đang trở thành con thơ trong tay Chúa, Chúa sẽ săn sóc gìn giữ con như người Cha che chở con cái mình.

    Lạy Chúa, tuy thế, có nhiều lần con đã nản chí vì xin hoài xin mãi mà dường như Chúa chẳng nghe lời con cầu xin. Nhưng ơn Chúa cho con hiểu rằng có nhiều điều con muốn nhưng lại không tốt cho con. Chúa nhân lành sẽ ban cho con điều tốt nhất mà con không ngờ. Xin Chúa nâng đỡ đức tin yếu kém của con. Xin cho con đừng mất lòng trông cậy nơi Chúa mà vội tin nhảm nhí nơi những thần tượng do trí khôn con người nắn đúc ra.

    Con nguyện sẽ là con thơ trong tay Chúa và hết lòng cậy trông tín thác nơi Chúa. Amen.

    Ghi nhớ: “Thiên Chúa sẽ minh xử cho những kẻ Người tuyển chọn hằng kêu cứu với Người”.
    KÍnh chuyển:
    Hồng
     
     
     

CAC BÀI ĐỘC GIẢ GỞI TỚI - THÔNG NGUYỄN

  •  
    Thong Nguyen
     
    Tue, Nov 16 at 3:13 PM
     
     
     
    Thân chúc quí bạn Lễ Tạ Ơn nhiều ý-nghĩa và ơn phúc.
    NVT

    Chỉ Có Một Người Tạ Ơn

    Nguyễn Văn Thông


    Đi chợ, tay xách nách mang, bỗng mình đánh rơi cái bóp, người bên cạnh cúi xuống nhặt dùm, mình cảm ơn. Chuyện ấy tự-nhiên, nhưng nếu vì một lí-do nào mà mình không nói cảm ơn thì sao nhỉ. Chắc là trên đường về mình giận mình lắm, coi mình như hạng người thiếu văn-hoá, không biết điều và hình như không phải là người. 

    Chuyện ấy dù sao vẫn là nhỏ. Chuyện này mới lớn vì nó liên-can đến cả cuộc sống, đến vận-mệnh của cả đời người. Thánh sử Luca trong Chương 17 (11-19) kể như sau:


    Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, Người đi qua biên giới Samaria và Galilêa. Khi Người vào một làng kia thì gặp mười người phong cùi đang đứng ở đàng xa, họ cất tiếng thưa rằng: "Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi". Thấy họ, Người bảo họ rằng: "Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế". Trong lúc họ đi đường, họ được lành sạch. Một người trong bọn họ thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người: Mà người ấy lại là người xứ Samaria. Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: "Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại này". Rồi Người bảo kẻ ấy rằng: "Ngươi hãy đứng dậy mà về: vì lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi".

    Câu chuyện có nhiều chi-tiết quan-trọng. Nhóm 10 người phong cùi tụ-tập ở xa xa, kẻ đứng người quì nom như một đống rác chuyển-động. Họ kêu: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi!” Họ không dám và không thể tới gần vì chứng bệnh bị coi là dơ-bẩn của họ. Không phải tiếng kêu xin của họ cũng làm chúng ta mủi lòng hay sao? Chúa bảo họ đi trình-diện các thày tư-tế để được xác-nhận là họ được lành bệnh theo như luật định để được về đoàn-tụ với gia-đình và xóm làng. Chúa không chữa họ khỏi ngay mà được khỏi trên đường đi trình-diện. Nếu họ được khỏi ngay thì chắc không xảy ra những điều kế tiếp. Mười người khỏi bệnh và đi trình-diện xong thì mỗi người một ngả, chỉ có một người trong số họ quay lại cảm ơn Chúa đã chữa mình.

    Người quay trở lại là người Samaritano, là người thuộc khu-vực nằm giữa hai miền Galilêa phía bắc và Judêa phía nam nước Do Thái ngày xưa. Người miền Samaria bị người Do Thái đồng-chủng kì-thị cho là dân ngoại. Samaria là miền trung nước Do Thái giống như miền trung Việt Nam mình, chỉ khác là dân ba miền của mình không kì-thị nhau bằng họ, kì-thị đến mức đi đường xứ sa-mạc dù khát nước cháy cổ cũng không thèm xin nước uống, mà có khi xin cũng chưa chắc được!

    Như vậy có phải người miền Samaritano tốt hơn người hai miền kia không, nhất là trước đây Chúa cũng kể chuyện một người Samaritano nhân-hậu khác? Khó mà biết người miền nào tốt hơn miền nào vì mình không rõ có bao nhiêu người mỗi miền trong nhóm 10 người phong cùi, và tỉ-lệ của họ trong nhóm ra sao. Mình chỉ có thể đoán là trong nhóm có đủ cả ba miền bắc, trung, nam Do Thái. Dân ba miền kì-thị nhau nhưng khi đồng cảnh-ngộ, họ phải sống gần nhau, dựa nhau mà sống. 

    Điều chắc-chắn là chỉ có một người quay lại cảm ơn Chúa, mà người ấy là người Samaritano - là người Do Thái ở vùng không cùng thờ-phượng Thiên Chúa ở Đền Thờ Giêrusalem nên bị coi là “dân ngoại”.  Cũng là điều chắc-chắn khỏi cần đoán là, “người ngoại” có lòng biết ơn không thua gì “dân nội” được chọn của Thiên Chúa, có khi còn hơn. Không những người ấy quay trở lại để tạ ơn mà cung-cách tạ ơn của anh cũng đặc-biệt. Anh ta “sấp mình dưới chân Chúa.” Ta đoán anh ta quì trên đất, cúi rạp đầu xuống chạm bàn chân hay dép của Chúa mà nói lời tạ-ơn cho tới khi Chúa nâng anh ta dậy.

    Tâm-tình của anh ta là gì nhỉ? Là của một người vừa được khỏi bệnh phong cùi, một thứ bệnh bị loại ra ngoài gia-đình và xã-hội, bị khinh-chê là dơ-bẩn, đi đến đâu bị xa tránh đến đó. Họ là người có da thịt bị trùng phong cùi đục khoét, máu mủ rỉ ra, ruồi nhặng bu vào. Đời sống của họ tàn-tạ đau-thương thua xa một con vật được nuôi quanh nhà. Họ khổ hơn kiếp tù chung-thân, đau hơn bị cùm. Rất có thể nhiều lần họ nghĩ đến cái chết và cân-nhắc giữa sự sống và cái chết.

    Cho nên được khỏi bệnh là được tháo cùm, được tha tù, được thoát án, được chui ra khỏi mồ, được bước từ cõi chết đến sự sống! Được lành bệnh phong cùi là được sạch, được tinh-khiết, được tẩy gội bằng nước nguồn trong vắt, được thở khí trời, được hít hương thơm của cây cỏ hoa lá, của da thịt mình, được bay bổng trong không-gian, được soi trong nắng ấm, được bơi trong gió mát trăng thanh…

    Với tâm-tình ấy, người Samaritano phong cùi được lành sạch trở lại để tạ-ơn, một sự tạ-ơn sâu-thẳm và bao-la.

    Thế còn chín người cũng được lành kia ở đâu? Tại sao họ không trở lại để tạ-ơn? Chẳng lẽ họ không cảm thấy mình được khỏi bệnh phong cùi như được sống lại từ cõi chết? Chẳng lẽ họ không vui sướng khi được lành sạch? Tại sao họ có thể coi thường khi mình được sống lại từ cõi chết, coi thường mình và coi thường người cứu mình? Họ có thể vô ơn như thế sao? Lòng họ không có chút rung-động gì sao?

    Nhưng tôi có thể là một trong chín người đó không? Nhất định không vì tôi… không có bệnh phong cùi! Nhưng về thái-độ vô ơn thì sao, có chắc tôi sẽ là người duy-nhất trong mười người quay về cảm-tạ ơn tôi nhận được hay không?

    Hỏi vậy thì tôi hơi lo vì tôi rất có thể vô-ơn. Nhưng tôi lại không cho mình là vô-ơn bởi vì tôi có nhiều lí-do cắt nghĩa cho cách sống của tôi. Này nhé, tôi được lành bệnh mà không quay lại tạ ơn Chúa vì tôi cho rằng Chúa đã không công-bằng khi bắt tôi mang bệnh. Chúa chữa tôi khỏi để có thể sống như mọi người bây giờ, thế nhưng cả chục năm trước tôi mang bệnh đau-đớn nhục-nhã thì ai bù cho tôi? 

    Này nhé, được lành bệnh, tôi mừng lắm nhưng hãy để cho tôi chạy về nhà cái đã. Ở nhà, tôi có cha mẹ già. Ngày tôi ra đi, ít ra là mẹ tôi đứng tựa cửa gạt nước mắt nhìn theo. Tôi phải về với mẹ tôi trước đã. Mẹ tôi chắc sẽ ôm lấy tôi mà khóc vì mừng khi thấy tôi từ cõi chết sống lại.

    Này nhé, tôi cũng phải về ngay, về xóm làng để thanh-toán những món nợ danh-dự. Ở xóm ấy ngày xưa có mấy thằng cha con mẹ khốn-nạn đã khinh-bỉ và xỉ-vả tôi, chúng nó bịt mũi và xua tôi đi còn hơn xua một con chó ghẻ. Tôi phải về để mở mắt chúng nó ra, để chúng nó thấy da thịt tôi còn đẹp hơn da thịt con của chúng nữa, và đẹp hơn chúng vạn lần, để chúng không còn khinh-thường tôi nữa.

    Này nhé, không phải tôi vô-ơn, mà tôi không muốn mang mặc-cảm chịu ơn. Tôi không muốn bị mang nợ suốt đời. Tôi muốn được tự-do, thoải-mái, không muốn người khác biết tôi được thế này thế nọ là vì ơn người này người khác.

    Này nhé, tôi là người của đám đông, tôi trầm-lặng, không thích nổi bật. Mười người mà chỉ có một người quay trở lại, tám người kia đi luôn, tôi là người thứ mười chần-chừ cân-nhắc, và tôi biết mình nên thuộc về đa-số. Có thêm tôi nữa là chín chọi một. Thế là đúng đa-số tuyệt-đối theo ý tôi chứ không phải đa-số chỉ hơn một. Theo đa-số, ai sao tôi vậy, đỡ lo bị để ý, chết một đống hơn sống một người.

    Này nhé, tôi không vô-ơn, tôi chỉ không muốn đối-diện với Chúa. Lỡ mà Chúa bắt tôi làm chuyện này việc kia để chuộc ơn thì mệt lắm. Tôi không thích làm môn-đệ Chúa, ở bên Chúa mà không thực-hành lời Chúa đâu có được. Mình ở xa xa, nghe sơ sơ, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đỡ mệt.

    Chắc có thêm cả chục lí-do nữa để chứng-tỏ rằng tôi không vô ơn hay ít ra là tại sao tôi không quay trở lại tạ-ơn. Không phải lí-do nào cũng đều “có lí” đó hay sao? Không những vậy, cái lí-do Chúa đối-xử không công-bằng với tôi nghe có vẻ triết-lí sâu-sắc lắm phải không. Tuy thế tôi cũng rất e-ngại với nó, bởi vì tôi chỉ thấy được một nửa những gì Thiên Chúa làm cho tôi là cùng. Tôi kể tới hoạ tôi chịu nhưng đâu có nói tới phúc tôi hưởng. Tôi cũng làm ngơ đi những bổn-phận mà tôi không chu-toàn, biết đâu đó là nguyên-nhân làm nên tai-hoạ tôi phải chịu thì sao. Đó là chưa kể đến đời tôi chưa hết, những gì sau đó - phúc, hoạ - còn nằm trong vòng bí-mật.

    Không những thế, tất cả những lí-do “này nhé” nghe ra khá nặng là để bào-chữa cho hành-vi không trở lại để tạ-ơn của tôi. Để tạ-ơn, tôi mất bao nhiêu thì-giờ và công-sức? Có lí-do lại nặng thù-hận và ích-kỉ. Ơn-phúc làm sao đi chung với chúng được? May mà Chúa bảo rằng, chúng tôi được sạch phong cùi là vì chúng tôi tin. Quả vậy, chúng tôi tin nơi quyền-năng của ngài nên chúng tôi tha-thiết kêu xin. Nếu Chúa không xét trên lòng tin mà xét trên lòng biết ơn để chữa bệnh thì chết bỏ mẹ, mười thằng bệnh chúng tôi chỉ được một thằng khỏi. Lúc ấy tôi không phải là thằng được khỏi mới là khốn-nạn!

    Tôi thở phào vì thấy mình vừa được cứu-thoát thêm một lần nữa. Lần thức-tỉnh này tôi tự hỏi thái-độ biết ơn của tôi có liên-hệ thế nào với niềm tin của tôi vào Chúa. Thằng cha quay trở lại kia vừa tin vừa biết ơn, nó nắm chắc phần phúc nó nhận được. Còn tôi tin nhưng tôi vô-ơn, ơn-phúc đến với tôi rồi đó nhưng rồi sẽ ở lại với tôi được bao lâu, bởi vì khi vô-ơn, vô hình chung tôi coi thường cả tôi lẫn người làm ơn. Tôi coi thường người làm ơn thì tôi quí gì ơn người làm cho tôi, thế cho nên ơn ấy sẽ sớm từ-giã tôi mà đi.

    Nếu có thánh nhân đã thốt lên rằng, “Lòng tôi chỉ an-nghỉ khi tìm về bên Chúa” thì tôi cũng khiêm-tốn học theo vị ấy mà nói rằng, lòng tôi chỉ bình-an khi tôi biết tạ-ơn. ***

    Nguyễn Văn Thông

    --------------------------------------

     

     

    --

SNGƯỜI TÍN HỮU TRƯỞNG THÀNH - TẢN MẠN MÙA ĐẠI DỊCH

TẢN MẠN TRONG NHỮNG NGÀY ĐẠI DỊCH

Hơn 4 tháng vắng tiếng chuông nhà thờ, những tiếng thánh ca, những tiếng kinh nguyện râm ran … mọi sinh hoạt cộng đồng tưởng như bị ngưng hẳn khi mọi người “ở đâu yên đấy” lẩn quẩn trong vòng vây của những kẽm gai, tôn chắn. Từng con phố, ngõ hẻm, nhà cửa … mọc lên những tấm biển đỏ kèm theo nhừng dòng chữ: “Khu vực cách ly, không được ra vào”, “Khu vực phong tỏa, không phận sự miễn vào”, “ Gia đình có F0 đang cách ly, điều trị tại nhà”, ….

Nhưng không hẳn như vậy, nép dưới bóng ngôi giáo đường là những hoạt động âm thầm ngày ngày thay cho những lời kinh nguyện dâng lên Chúa. Ngay từ những ngày đầu dịch, Caritas TGP thông qua các giáo xứ (Gx.) đã có những phần gạo hổ trợ hàng tuần. Rồi kế hoạch hổ trợ bằng hiện kim của HĐGM VN như cơn mưa đầu mùa làm triển nở những bông hoa thiện nguyện.

Cảm động thay những nhà hảo tâm từ khắp các nơi kể cả ở nước ngoài, người có nhiều cho nhiều, người có ít cho ít, người góp công, người góp của, cùng nhau đóng góp cho quỹ “Tương thân tương ái” của HĐMV Gx. Rồi từng đoàn xe tải, chở lương thực, rau củ quả từ các các giáo xứ miền Tây, miền Đông Nam bộ, Tây Nguyên … và ngay cả ở Tp. cũng thông qua quý Cha và các thiện nguyện viên đổ về Gx.

Xứng đáng là những cánh tay nối dài của Cha xứ, Cha phó – Ban điều hành các giáo khu, đoàn viên GĐPTTT CG và một số anh chị em thiện nguyện đã không ngại nguy hiểm rình rập ngày đêm lo đi phân phát cứu trợ. Những túi gạo, con cá, miếng thịt, những bịch rau củ quả … đã được các anh chị em tải về có khi là 1-2 giờ sáng rồi phân chia để kịp gởi tới bà con không phân biệt lương giáo ngay trong ngày. Hình ảnh những người cùng xóm chia nhau từng bó rau, quả bí, từng ký gạo, củ khoai …. Người này nhận được chia sẻ cho người kia cùng nhau vượt qua cơn bĩ cực đã làm ấm lòng những thiện nguyện viên.

Rồi những lần phải … thông chốt, những nơi vùng đỏ phải khoác lên mình những bộ đồ bảo hộ như lực lượng tuyến đầu để đi đến những phòng trọ trong hang cùng ngõ hẻm, những nơi trong rào chắn với biển báo cách ly. Không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt tôn giáo, ai khổ, ai thiếu đều được cứu, được giúp. Những phần quà tuy nhỏ nhưng cũng đã làm vơi đi phần nào những lo toan về lương thực, thực phẩm.

“Xóm Bắp” – cái tên không mấy xa lạ với bà con Gx. TMT – người địa phương còn gọi là xóm đồng mả vì nơi đây có những ngôi mộ từ lâu đời. Ờ nơi đây, có những những ngôi nhà không số hoặc có nhưng trùng lắp, “xẹc” (sur) 1a …1b ….

Khi gọi tên người đầu tiên trong danh sách, từ trong ngôi nhà (hay đúng hơn là túp lều) được ẩn khuất sau một ngôi mộ, hàng chục người bước ra khiến anh em chúng tôi quyết định đứng ở đầu ngõ gọi tên từng người vì sợ tụ tập đông người. Rồi việc trao quà đã diễn ra êm đẹp tuy có những trục trặc nhỏ nhưng đã được anh em giải quyết tại chỗ.

Không chỉ ở xóm này mà ngay cả những người có nhà cửa hẳn hoi cũng lâm vào những hoàn cảnh khó khăn. Cầm cự được 1 tháng, rồi 2 tháng và bây giờ vào tháng thứ 3 thì họ “đuối” thực sự vì phải chạy lo lương thực, thực phẩm hàng ngày cho thể xác. Tinh thần thì bức bối đâm ra dễ bẳn gắt, to tiếng vì những lí do nhỏ nhặt khi cả gia đình thất nghiệp ngồi không ngó nhau!

Số người nhiễm Covid cứ tăng vọt lên hàng ngày. Từ hàng chục, hàng trăm, rồi đến hàng nghìn và lên đến hàng trăm nghìn. Số người rơi vào trạng thái nguy kịch và tử vong cứ thế tăng theo. Giãn cách càng dài càng nhiều gia đình lâm vào hoàn cảnh khó khăn, làm sao có thể giúp đỡ cho hết được Chúa ơi?

Những hình ảnh dòng người nườm nượp về quê đăng trên các trang báo mạng vào những ngày đầu nới lỏng giãn cách có lẽ đã lấy đi không ít nước mắt – nước mắt cơ cực của những người trong cuộc và nước mắt của những người thương cảm.

Những lần về quê trước đây có đưa, có đón và mang theo bao nỗi vui mừng về tinh thần và vật chất tích lũy sau cả năm trời tha phương chở về nhà như ngày xưa “vinh quy bái tổ”.

Bây giờ … kéo nhau về quê như một sự chạy trốn, chạy khỏi những ổ dịch và trốn khỏi cái chết. Hành trang lần này không còn là những món quà mà chỉ là những vật dụng thiết yếu với cái túi đang cạn dần những đồng tiền dành dụm cuối cùng … và chắc hẳn cũng có những hũ tro cốt người thân đem về nương thân lần cuối nơi quê cha đất mẹ. Buồn …!

Bây giờ sinh hoạt  tôn giáo cũng đã được khôi phục tuy số lượng giới hạn và phải tuân theo triệt để những quy định trong hoàn cảnh “bình thường mới”. Cũng có những ý kiến lăn tăn về vấn đề này nhưng ai cũng nhận thấy rằng đã đến lúc cần đến “những lương thực không hư nát” cho cuộc sống. Xin hãy cứ để Lời Chúa vang lên soi sáng trong tâm hồn mỗi người – “Hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời…” (Mt 6,20). Chúng ta đã lo được lương thực hàng ngày cho thân xác và cũng cần phải tìm kiếm của ăn cho tinh thần, cho niềm tin của mình.

Đã đến lúc chúng ta cần phải ý thức hơn thân phận mỏng giòn nay còn, mai thì chưa biết ra sao của mình và biết trân quý hơn những giá trị cuộc sống, trân quý những điều được Chúa ban tặng nhưng không. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá thật mong manh, cuộc đời quá thật ngắn ngủi, chóng qua như hơi thở. Vậy nên, hơn thua tranh giành nhau để làm gì, để rồi khi lìa đời giàu hay nghèo cũng chỉ ra đi với một tấm khăn liệm, một tấm nilon bó chặt trong một quan tài đơn sơ cùng ngọn lửa thiêu xóa đi thân phận của một con người!

Mọi sự thế gian đều phải bỏ lại thế gian. Chỉ có bác ái, yêu thương sẽ theo ta mãi mãi. Chỉ có những công việc bác ái mà hàng ngày ta tích góp mới trở nên kho tàng đích thực và là người bạn duy nhất theo ta đến trước tòa Chúa. Vậy nên, lúc còn có thể làm được cho ai cái gì thì làm, giúp được gì cho ai cứ giúp với tâm nguyện “Thương xót kẻ khó nghèo là cho ĐỨC CHÚA vay mượn, Người sẽ đáp trả xứng việc đã làm.” (Cn 19,17).

Jos. Hoàng Mạnh Hùng

Chia sẻ Bài này:
 

FacebookTwitterLinkedInPinterestViber

Related posts

 
00:00
 
00:00
 
 
 

Bài Giảng Chúa Nhật 32 Thường Niên B

Video Player
 
00:00
 
00:00
 
 
 

 

 
 
 

Chuyên Mục