4. Bánh Sự Sống

BÁNH SỰ SỐNG - CAN ĐẢM LÊN! THỨ HAI 25-5-2020

  •  
    Tinh Cao
    Sun, May 24 at 3:38 PM
     
     

    Thứ Hai sau Chúa Nhật VII Phục Sinh

    BÁNH SỰ SỐNG: CAN ĐẢM LÊN !

     

    Bài Ðọc I: Cv 19, 1-8

    "Anh em tin mà đã nhận Thánh Thần chưa?"

    Trích sách Tông đồ Công vụ.

    Xảy ra là khi Apollô ở Côrintô, thì Phaolô đi miền thượng du, rồi đến Êphêxô gặp một số môn đồ, và ngài hỏi họ: "Anh em tin mà đã nhận Thánh Thần chưa?" Họ trả lời: "Nguyên việc có Thánh Thần hay không, chúng tôi cũng chưa nghe nói". Ngài lại hỏi: "Vậy các ngươi đã chịu phép rửa của ai?" Họ thưa: "Phép rửa của Gioan". Phaolô liền bảo: "Gioan thanh tẩy dân chúng bằng phép rửa sám hối mà rằng: Hãy tin vào Ðấng sẽ đến sau ông, tức là Ðức Giêsu". Nghe vậy, họ đã chịu phép rửa nhân danh Chúa Giêsu. Và khi Phaolô đặt tay trên họ, thì Thánh Thần đến ngự xuống trên họ, họ liền nói được nhiều thứ tiếng và nói tiên tri. Tất cả đàn ông chừng mười hai người.

    Ngài vào hội đường, và trong suốt ba tháng, Ngài mạnh dạn rao giảng, tranh luận và thuyết phục về nước Thiên Chúa.

    Ðó là lời Chúa.

     

    Ðáp Ca: Tv 67, 2-3. 4-5ac. 6-7ab

    Ðáp: Chư quốc trần ai, hãy ca khen Thiên Chúa (c. 33a).

    Hoặc đọc: Alleluia.

    Xướng: 1) Thiên Chúa đứng lên, quân thù của Người tan rã, và những kẻ ghét Người chạy trốn khỏi long nhan. Như làn khói toả, chúng rã tan, như mẩu sáp ong gần lửa chảy ra, những đứa ác nhân tiêu vong trước nhan Thiên Chúa. - Ðáp.

    2) Những người hiền đức mừng rỡ hỉ hoan, trước nhan Thiên Chúa họ mừng vui sung sướng. Hãy hát mừng Thiên Chúa, hãy đàn ca danh Người, danh hiệu Người là Chúa, hãy mừng rỡ hân hoan trước nhan Người. - Ðáp.

    3) Là Cha kẻ mồ côi, là Ðấng bênh vực người quả phụ, Thiên Chúa ngự trong thánh điện của Người. Thiên Chúa tạo nhà cửa cho những người bị bỏ rơi, dẫn đưa những người tù tội ra nơi thịnh đạt. - Ðáp.

     

    Alleluia: Mt 28, 19 và 20

    Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế". - Alleluia.

     

    Phúc Âm: Ga 16, 29-33

    "Hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian".

    Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

    Khi ấy, các môn đệ thưa Chúa Giêsu rằng: "Ðúng thế, bây giờ Thầy nói rõ ràng, và không dùng dụ ngôn nữa. Bây giờ chúng con biết rằng Thầy biết mọi sự, không cần có ai hỏi Thầy nữa. Bởi đó chúng con tin Thầy bởi Thiên Chúa mà ra". Chúa Giêsu đáp lại các ông: "Bây giờ các con mới tin ư? Này đến giờ, và đã đến rồi, các con sẽ tản mát mỗi người một ngả, bỏ mặc Thầy một mình. Nhưng Thầy không ở một mình đâu, vì có Cha hằng ở với Thầy. Thầy nói với các con những điều đó để các con được bình an trong Thầy. Giữa thế gian, các con sẽ phải đau khổ, nhưng hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian".

    Ðó là lời Chúa.

     

     

    Phúc Âm (Gioan 16:29-33)

     

    "Khi ấy, các môn đệ thưa Chúa Giêsu rằng: 'Ðúng thế, bây giờ Thầy nói rõ ràng, và không dùng dụ ngôn nữa. Bây giờ chúng con biết rằng Thầy biết mọi sự, không cần có ai hỏi Thầy nữa. Bởi đó chúng con tin Thầy bởi Thiên Chúa mà ra'. Chúa Giêsu đáp lại các ông: 'Bây giờ các con mới tin ư? Này đến giờ, và đã đến rồi, các con sẽ tản mát mỗi người một ngả, bỏ mặc Thầy một mình. Nhưng Thầy không ở một mình đâu, vì có Cha hằng ở với Thầy. Thầy nói với các con những điều đó để các con được bình an trong Thầy. Giữa thế gian, các con sẽ phải đau khổ, nhưng hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian'".

     

    Chiều kích Hiệp Nhất Thần Linh trong chủ đề "Thày là sự sống" cho Mùa Phục Sinh hậu Tuần Bát Nhật Phục Sinh được mở màn ở bài phúc âm hôm nay, Thứ Hai Tuần VII Phục Sinh, dường như không thấy gì là đúng như thế, thậm chí còn lạc đề nữa là đằng khác, vì nội dung của bài Phúc Âm hôm nay, qua những lời Chúa nói với các tông đồ trong Bữa Tiệc Ly, chỉ liên quan đến phản ứng của các vị trước cuộc tử nạn của Người và số phận gian nan khốn khó của các v trên thế gian này. 

     

    Tuy nhiên, nếu chiều kích Hiệp Nhất Thần Linh còn bao gồm cả tính cách nên giống nhau trong mối liên hệ thần linh giữa Chúa Kitô và các tông đồ thì số phận các vị bị gian nan khốn khó trên thế gian cũng là những gì Người đã trải qua trước các vị, những gì Người đã đi để dọn chỗ cho các vị, để "Thày ở đâu các con cũng ở đó" (Gioan 14:3). Và những gì các vị phải chịu vì danh Thày và như Thày để làm chứng về Người đều xuất phát từ niềm tin bất khuất của các vị nơi Người, như chính lời các vị tuyên xưng trong bài Phúc Âm hôm nay"Chúng con tin Thày bởi Thiên Chúa mà ra", một niềm tin đã làm cho các vị được hiệp nhất nên một với Người, sống động và tác hành như Người.  

     

    Bài Phúc Âm hôm nay có 2 điểm chính yếu có liên hệ mật thiết với nhau, một ở đầu và một ở cuối. Điểm chính yếu ở đầu bài Phúc Âm hôm nay đó là "bây giờ Thầy nói rõ ràng, và không dùng dụ ngôn nữa. Bây giờ chúng con biết rằng Thầy biết mọi sự, không cần có ai hỏi Thầy nữa. Bởi đó chúng con tin Thầy bởi Thiên Chúa mà ra"; và điểm chính yếu cuối bài Phúc Âm hôm nay đó là "giữa thế gian, các con sẽ phải đau khổ, nhưng hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian". 

     

    Ý nghĩa của "dụ ngôn" được Chúa Giêsu nói đến ở bài Phúc Âm Thứ Bảy tuần trước và được các tông đồ lập lại trong bài Phúc Âm Thứ Hai tuần này, đó là những gì diễn tả một thực tại hay một sự thật ở bên trong các "dụ ngôn" ấy. Bởi thế, các "dụ ngôn" ở đây, nhất là trong Phúc Âm Thánh Gioan là Phúc Âm nhấn mạnh đến các dấu lạ hơn là phép lạ hay đến các dụ ngôn bằng lời nói như ở Phúc Âm Thánh Mathêu, có thể hiểu là bao gồm tất cả lời nói và việc làm của Chúa Kitô vì qua những lời nói và việc làm của mình, Người đã tỏ ra một sự thật duy nhất, đó là Người là Đấng Thiên Sai, Người từ Cha mà đến, đúng như các tông đồ cuối cùng, trong bài Phúc Âm hôm nay, đã khám phá ra cái bí mật của những gì Thày của các vị vẫn nói và làm từ trước đến nay, cái sự thật bí mật trong các "dụ ngôn" đó là: "Thầy bởi Thiên Chúa mà ra".

     

    Nếu Chúa Kitô chỉ chiến thắng thế gian khi Người sống lại từ trong cõi chết, thì tại sao trong bài Phúc Âm hôm nay, lời Người khẳng định trong Bữa Tiệc Lý trước cuộc Vượt Qua từ tử giá đến phúc sinh, Người lại nói: "Thày đã chiến thắng thế gian". Nghĩa là cho dù Người chưa sống lại Người cũng "đã chiến thắng thế gian" rồi. Vậy phải hiểu ý nghĩa cái "đã" thuộc về quá khứ hay đã qua này ra sao, trong khi chính lúc Người khẳng định như thế lại chưa xẩy ra như vậy? Căn cứ vào các "dụ ngôn" là lời Người nói và việc Người làm như là các dấu lạ ẩn tàng một mầu nhiệm bên trong để chứng thực sự thật "Thày bởi Cha mà ra", có 2 "dụ ngôn" liên quan đến mầu Nhiệm Vượt Qua, mầu nhiệm tột đỉnh chứng tỏ sự thật "Thày bởi Cha mà ra", và chứng tỏ "Thày đã thắng thế gian", dù theo thời gian chưa thực sự xẩy ra như thế. 

     

    "Dụ ngôn" thứ nhất đó là biến cố Người chay tịnh 40 đêm ngày và cuối cùng bị ma quỉ cám dỗ, một biến cố ám chỉ và hường về mầu nhiệm khổ nạn và tử giá, một biến cố mang tính cách "dụ ngôn" cho thấy Người quả thực "đã chiến thắng thế gian", ở chỗ Satan đã hoàn toàn bị thảm bại, một thảm bại sẽ được lập lại trên Đồi Canvê sau này.

     

    "Dụ ngôn" thứ hai đó là biến cố Người biến hình trên núi cao, một biến cố liên quan đến mầu nhiệm phục sinh vinh hiển của Người, một mầu nhiệm cho thấy quả thực "Người đã chiến thắng thế gian", sau khi để cho thế gian, qua giáo quyền Do Thái giáo và chính quyền Đế quốc Rôma hợp nhau sát hại Người nhưng vẫn chẳng những không làm gì được Người mà nhờ đó Người biến thập giá là tiêu biểu cho tội lỗi và chết chóc thành ân sủng và sự sống.

     

    "Thầy đã thắng thế gian", trước khi nắm bắt được ý nghĩa thần học thật sự liên quan đến mạc khải thần linh, lời khẳng định về quá khứ này của Chúa Kitô còn có thể hiểu trước hết theo ý nghĩa triết học như thế này.  Ở chỗ "sự thật" là một thực tại bất biến, so với những gì được gọi là hiện tượng, là tính chất, hay sự kiện hoặc biến cố, đều là những gì phụ thuộc và sẽ qua đi. Sự dữ (evil), so với sự thật, chỉ là những gì gian dối và xấu xa, nghĩa là những gì không thật và không tốt: "không" ở đây mang tính cách "tiêu cực", tức "thiếu" - "không có" hoặc chưa có sự thật và sự thiện. Sự chết, một hình thức và là một thực tại tột cùng của sự dữ, nhất là về lãnh vực siêu nhiên và thiêng liêng, lại càng rõ ràng hơn nữa. Ở chỗ "sự chết" là hết sống (câu "chết là hết" có thể hiểu là như thế) hay "sự chết" là mất sự sống hoặc thiếu sự sống.

     

    Ngay từ ban đầu "Thiên Chúa thấy tất cả những gì Ngài đã dựng nên đều tốt đẹp" (Khởi Nguyên 1:31), đúng như Ngài thực sự muốn tạo dựng nên chúng, hoàn toàn không hề có sự dữ hay sự chết, cho tới khi xẩy ra nguyên tội thì từ bấy giờ "tội lỗi cùng với sự chết đột nhập vào thế gian" (Roma 5:12). Sự dữ là tội lỗi và sự chết là hậu quả của tội lỗi, như thế, theo Sách Khởi Nguyên, thật sự là một hiện tượng, một tính chất (hơn là bản chất), một biến cố, một sự kiện chỉ xẩy ra sau việc tạo dựng nên mọi sự tốt lành của Thiên Chúa, và hiện tượng "tội lỗi cùng với sự chết đột nhập thế gian" này, gây ra bởi một tạo vật của Thiên Chúa là ma quỉ, tác nhân "đã mang sự chết đến cho con người ngay từ đầu... nói năng xảo quyệt, hắn là cha của những sự dối trá" (Gioan 8:44), chứ không phải bởi chính "Thiên Chúa là ánh sáng, trong Ngài không hề có tối tăm" (1Gioan 1:5).

     

    Về bề ngoài và theo thời gian thì ra như ma quỉ làm chủ thế gian này. Thế nhưng, tự tính chất là hiện tượng (chứ không phải là thực tại bất biến), mà sự dữ và sự chết đã là những gì sẽ qua đi và sẽ như bóng tối (ám chỉ sự dữ bao gồm cả tội lỗi và sự chết) bị đánh tan, khi ánh sáng xuất hiện. Đó là lý do, từ nguyên tội cho tới "thời điểm viên trọn khi Thiên Chúa sai Con Ngài đến được hạ sinh bởi một người nữ" (Galata 4:4), thì thế gian nói chung và dân Do Thái nói riêng "còn ngồi trong tối tăm và trong bóng sự chết" (Luca 1:79), và chỉ cho tới "thời điểm viên trọn" thì "ánh sáng chân thật chiếu soi hết mọi người đã đến trong thế gian" (Gioan 1:12), đó là "Lời đã hóa thành nhục thể" (Gioan 1:14) - Người đã xuất hiện như "ánh sáng chiếu trong tăm tối, một thứ tối tăm không át được ánh sáng" (Gioan 1:5).

     

    Chính vì Chúa Kitô "là đường, là sự thật và là sự sống" (Gioan 14:6) bất diệt và bất tử như thế mà "không ai có thể lấy được mạng sống của Tôi. Tôi tự bỏ nó đi và có quyền lấy nó lại" (Gioan 10:18). Và đó là lý do, trong bài Phúc Âm của Thứ Ba Tuần VI Phục Sinh, Chúa Kitô cũng đã khẳng định về số phận thảm bại ngay từ ban đầu của tên cho mình là chủ tể thế gian nhờ nguyên tội đó là: "Thủ lãnh thế gian này đã bị xét xử rồi" (Gioan 6:11). Hắn "đã" "bị xét xử rồi", như chính Chúa Kitô "đã" "thắng thế gian" vậy, theo dự án cứu độ của Thiên Chúa, cho dù công cuộc cứu độ của Chúa Kitô chưa hoàn thành. Tóm lại, sự dữ không phải là tất cả, trái lại, nó chỉ là cơ hội được LTXC vô biên bất tận vố cùng khôn ngoan và toàn năng lợi dụng để tỏ mình ra bằng ơn cứu độ vô cùng cao quí của Ngài được ban cho con người nơi Chúa Giêsu Kitô, Đấng Thiên Sai Cứu Thế đã Vượt Qua, Thăng Thiên và "lại đến trong vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết".

     

    Bài Đọc 1 (Tông Vụ 19:1-8)

     

    "Xảy ra là khi Apollô ở Côrintô, thì Phaolô đi miền thượng du, rồi đến Êphêxô gặp một số môn đồ, và ngài hỏi họ: 'Anh em tin mà đã nhận Thánh Thần chưa?' Họ trả lời: 'Nguyên việc có Thánh Thần hay không, chúng tôi cũng chưa nghe nói'. Ngài lại hỏi: 'Vậy các ngươi đã chịu phép rửa của ai?' Họ thưa: 'Phép rửa của Gioan'. Phaolô liền bảo: 'Gioan thanh tẩy dân chúng bằng phép rửa sám hối mà rằng: Hãy tin vào Ðấng sẽ đến sau ông, tức là Ðức Giêsu'. Nghe vậy, họ đã chịu phép rửa nhân danh Chúa Giêsu. Và khi Phaolô đặt tay trên họ, thì Thánh Thần đến ngự xuống trên họ, họ liền nói được nhiều thứ tiếng và nói tiên tri. Tất cả đàn ông chừng mười hai người. Ngài vào hội đường, và trong suốt ba tháng, Ngài mạnh dạn rao giảng, tranh luận và thuyết phục về nước Thiên Chúa".

     

    Nếu không ở trong tình trạng Hiệp Nhất Thần Linh, không ai có thể làm được những gì như chính Chúa Kitô đã làm, bởi không có Thánh Thần của Người ở nơi họ, Vị Thánh Thần được Người chẳng những thông cho họ từ chính thân xác phục sinh của Người ngay sau khi Người sống lại tử trong cõi chết (xem Gioan 20:22) mà còn là Vị Thánh Thần được Người từ Cha sai đến với Giáo Hội (xem Gioan 15:26 và Tông Vụ 1:8). 

     

    Trong bài đọc 1 hôm nay cho thấy vị Tông Đồ Dân Ngoại Phaolô đã thật sự được Hiệp Nhất Thần Linh đến độ việc đặt tay của ngài đã gây ra một tác dụng thần linh đó là làm cho "Thánh Thần ngự xuống trên họ", thành phần "đã nhận phép rửa nhân danh Chúa Giêsu", và chỉ nhờ lãnh nhận phép rửa nhân danh Chúa Kitô, chứ không phải phép rửa thống hối của Tiền Hô Gioan Tẩy Giả, mà nhờ đó "Thánh Thần ngự xuống trên họ" và họ cũng được Hiệp Nhất Thần Linh với Chúa Kitô, khiến "họ liền nói được nhiều thứ tiếng và nói tiên tri". 

     

    Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL. Nếu có thể xin nghe chia sẻ theo cảm hứng hơn là đọc lại bài chia sẻ trên

     

    PS.VII-2.mp3  

     

    --
    You received this message because you are subscribed to the Google Groups "LTXC-TD5" group.
    To unsubscribe from this group and stop receiving emails from it, send an email to This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it..
    To view this discussion on the web visit https://groups.google.com/d/msgid/ltxc-td5/CAKivYHqA_C9mYvJ%3DeXobuxLafKBqPnw4wziW2O-NYwOVk%3D3zEw%40mail.gmail.com.
     
     

BÁNH SỰ SỐNG-SƯ HUYNH BRENDAN

  •  
    Mo Nguyen
    Fri, May 22 at 10:54 PM
     
     

    THE ASCENSION OF THE LORD / A               24 MAY 2020

     

     

                     

        UNFINISHED BUSINESS, … BUT HOPE  

     

              REFLECTIONS ON THE GOSPEL (Matthew 28: 16-20)

     

                             UNFINISHED BUSINESS, … BUT HOPE

    Having escaped the clutches of his enemies by rising from the dead, the Lord ascends, like the prophet Elijah, to heaven.

    In biblical language and imagery this manner of describing the close of Jesus’ earthly ministry signals that the One who had been crucified on the trumped-up charge of being a political Messiah has now entered into his true messianic glory at God’s right hand.

    This entrance into heavenly glory does not mean that Jesus abandons either his disciples or his saving mission in the world. Rather, he will continue to exercise that mission through the ministry of the Church, empowered (at Pentecost) by the same Spirit that rested upon him.

    Just before he departs, the disciples voice an understandable concern: ‘Lord, has the time come? Are you going to restore the kingdom of Israel?’ The query betrays a strong sense of ‘unfinished business’. Despite the Easter victory, forces hostile to God and to true humanity continue to hold sway in the world – as the disciples, and we ourselves, remain acutely aware.

    Jesus does not give a direct answer. The time of the Kingdom’s full arrival remains shrouded in the mystery of God. The disciples’ task, meanwhile, is to take up the messianic mission of Jesus, bringing the hope of the resurrection to an often despairing world.

    The Ascension is not, then, simply something that happened to Jesus. As the Preface of the Mass says so well, he ‘has passed beyond our sight, not to abandon us but to be our hope; where he has gone, we hope to follow’.

     

    Brendan Byrne, SJ

    Ascension songs in CWBII:

    https://www.youtube.com/watch?v=XyG0UMy4EZ0

     

     

     

    Ascension Feast Day Hymns:

    https://www.youtube.com/watch?v=ZmA1bt1mpxs

     

    ĐÁP CA: Tv 46, 2-3. 6-7. 8-9 - Chúa nhật Lễ Chúa Thăng Thiên:

    https://www.youtube.com/watch?v=uRm2uDknkmk

     

     

BÁNH SỰ SỐNG - THỨ SÁU CN6PS=A

 

  • nguyenthi leyen
    Fri, May 22 at 1:49 AM
     
     

    Tình yêu và đau khổ.

    22/05 – Thứ Sáu tuần 6 Phục Sinh.

    “Niềm vui của các con không ai sẽ lấy mất được”.

     

    Lời Chúa: Ga 16, 20-23a

    Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

    Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Thật, Thầy bảo thật các con: các con sẽ than van khóc lóc, còn thế gian sẽ vui mừng. Các con sẽ buồn sầu, nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui.

    Người đàn bà khi sinh con thì lo buồn, vì giờ đã đến, nhưng khi đã sinh con rồi, thì bà mừng rỡ, không còn nhớ đến cơn đau, bởi vì đã có một người sinh ra đời.

    Các con cũng thế, bây giờ các con buồn phiền, nhưng Thầy sẽ gặp lại các con, và lòng các con sẽ vui mừng, và niềm vui của các con không ai sẽ lấy mất được. Và trong ngày đó các con sẽ không còn hỏi Thầy điều gì nữa”.

     

    SUY NIỆM 1: Lòng anh em sẽ vui

    Suy niệm :

    Hiếm khi một đoạn Tin Mừng ngắn

    mà lại có nhiều từ nói đến niềm vui, nỗi buồn như vậy.

    Khi sắp bước vào cuộc Khổ nạn,

    Đức Giêsu không giấu các môn đệ về những thử thách đang chờ họ.

    Khóc lóc, lo buồn, than van là những điều họ sẽ phải trải qua (c. 20).

    Nhưng tâm trạng đó chỉ là tạm thời.

    Niềm vui khi thấy Thầy phục sinh mới là điều còn mãi (c. 22).

    Không có một Kitô giáo buồn.

    Niềm vui là một trong những nét đặc trưng của Kitô giáo,

    bởi lẽ Kitô giáo phát sinh từ Tin Mừng rộn rã, từ tiếng reo Halleluia :

    Đức Kitô đã sống lại rồi và đang ở giữa cộng đoàn tín hữu.

    Niềm vui ấy vẫn được diễn tả qua nhiều hình thức,

    qua tiếng chuông chiều cao vút của nhà thờ,

    qua các bài thánh ca dìu dặt đưa hồn bay lên gặp Đấng Tuyệt đối,

    qua những nụ cười tươi và tà áo muôn màu của giáo dân đi lễ mỗi Chúa nhật.

    Nhưng niềm vui không chỉ có ở nơi nhà thờ, mà còn ở mọi nơi.

    Niềm vui trên khuôn mặt một nữ tu cúi xuống vết thương của người phong.

    Niềm vui háo hức của một thanh niên bỏ tất cả để xin vào nhà Tập.

    Niềm vui bình an của những vị tử đạo Việt Nam trên đường ra pháp trường.

    Không thể hình dung một Kitô giáo mà không có niềm vui.

    Kitô giáo buồn thì chẳng phải là Kitô giáo nữa.

    Thế giới hôm nay có quá nhiều cách để làm cho người ta vui.

    Niềm vui dường như có thể mua được bằng tiền.

    Người ta tưởng càng sở hữu nhiều, càng hưởng thụ nhiều thì càng vui.

    Nhưng chính lúc đó người ta lại rơi vào sự buồn chán.

    Thế giới hôm nay là một thế giới buồn.

    Ba mươi ngàn người Nhật tự tử trong một năm.

    Hiện nay ở Hàn Quốc đang lan rộng tình trạng tự tử tập thể.

    Khi đời sống vật chất quá đầy đủ, thừa mứa,

    người ta lại không biết mình sống để làm gì.

    Kitô giáo phải có khả năng đem lại niềm vui cho thế giới,

    không phải thứ niềm vui rẻ tiền, vì mua được một trận cười thâu đêm,

    nhưng là thứ niềm vui của người tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.

    Người mẹ phải chịu buồn phiền, đau đớn khi sinh con,

    nhưng sinh rồi thì vui sướng, chẳng còn nhớ đến chuyện vượt cạn (c. 21).

    Kitô giáo không né tránh đau khổ, cũng không tìm con đường diệt khổ,

    nhưng đón lấy đau khổ và tìm thấy ý nghĩa của nó trong tình yêu.

    Như người mẹ chịu đau để đứa con chào đời,

    người Kitô hữu vui sướng vì thấy hoa trái của những gian truân thử thách.

     

    Cầu nguyện :

    Lạy Chúa Giêsu,

    các sách Tin Mừng chẳng khi nào nói Chúa cười,

    nhưng chúng con tin Chúa vẫn cười

    khi thấy các trẻ em quấn quýt bên Chúa.

    Chúa vẫn cười khi hồn nhiên ăn uống với các tội nhân.

    Chúa đã cố giấu nụ cười trước hai môn đệ Emmau

    khi Chúa giả vờ muốn đi xa hơn nữa.

    Nụ cười của Chúa đi đôi với Tin Mừng Chúa giảng.

    Nụ cười ấy hòa với niềm vui

    của người được lành bệnh.

    Lạy Chúa Giêsu,

    có những niềm vui

    Chúa muốn trao cho chúng con hôm nay,

    có sự bình an sâu lắng Chúa muốn để lại.

    Xin dạy chúng con biết tươi cười,

    cả khi cuộc đời chẳng mỉm cười với chúng con.

    Xin cho chúng con biết mến yêu cuộc sống,

    dù không phải tất cả đều màu hồng.

    Chúng con luôn có lý do để lo âu và chán nản,

    nhưng xin đừng để nụ cười tắt trên môi chúng con.

    Ước gì chúng con cảm thấy hạnh phúc,

    vì biết mình được Thiên Chúa yêu thương

    và được sai đi thông truyền tình thương ấy. Amen.

    Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

     

    SUY NIỆM 2: Tình yêu và đau khổ.

    Trong bài xã luận của bán nguyệt san Công giáo Italia, số tháng 3/1993 có ghi lại gương hy sinh của một người mẹ trẻ tên là Carla Levati, qua đời khi mới chỉ được 28 tuổi. Khi mang thai đứa con thứ hai, Carla được các bác sĩ cho biết chị bị viêm cột sống mà một cuộc chữa trị có thể phương hại trầm trọng đến mạng sống của thai nhi. Với sự đồng ý của chồng, chị Carla chấp nhận đau khổ và ngay cả cái chết, miễn là đứa con được sinh ra lành mạnh. Nhưng vì quá đau đớn, người mẹ đã qua đời 8 tiếng đồng hồ sau khi đứa con chào đời ngày 26/1/1993.

    Cái chết của chị Carla đã gây nhiều phản ứng sôi nổi tại Italia. Những tờ báo lớn xuất bản tại Rôma xem sự hy sinh của chị như một hành động hy sinh cao cả chứ không mù quáng. Nguyên tắc của chị Carla tuân theo chính là tình yêu: chỉ tình yêu mới có thể thúc đẩy người mẹ hy sinh mạng sống mình vì đứa con. Nguyên tắc âý không chỉ bắt nguồn từ Tin mừng, mà còn là một đòi hỏi của tình mẫu tử. Người mẹ là người trao ban sự sống bằng chính đau khổ của mình và nếu cần chết đi để cứu mạng sống của con mình.

    Ý nghĩa cao cả nơi cái chết của chị Carla có thể giúp chúng ta đi sâu vào Tin mừng hôm nay. Thật thế, chính Chúa Giêsu đã nhận chân ý nghĩa cao cả nôĩ đau đớn của người đàn bà trong khi sinh con. Niềm đau đớn ấy mang một ý nghĩa cao cả đến độ đã được Chúa Giêsu mượn để nói lên chính cuộc Tử nạn và Phục sinh của Ngài. Có đau đớn trong khi sinh con, người đàn bà mới cảm nhận được niềm vui khi đứa con chào đời; có trải qua khổ nạn, Chúa Giêsu mới đi vào vinh quang Phục sinh; và từ nỗi đau khổ được chấp nhận trong tinh thần phó thác hiến dâng, người môn đệ Chúa Kitô mới cảm nhận được niềm vui tái sinh.

    Tin mừng hôm nay mời gọi chúng nhìn vào những biến cố cuộc sống với cái nhìn đức tin. Chỉ trong đức tin, con người mới tìm thấy được ý nghĩa cao cả của hy sinh; chỉ trong đức tin đau khổ mới mang ý nghĩa của hy sinh và trở thành biểu tỏ của tình yêu. Kitô giáo không phải là một tôn giáo đề cao đau khổ; Kitô giáo không tuyên xưng một Thiên Chúa chỉ biết vui lòng khi thấy con người đau khổ. Kitô giáo thiết yếu là đạo của tình yêu. Chỉ có tình yêu mới mang lại ý nghĩa cho cuộc sống: chỉ có tình yêu được cảm nhận trong mọi hoàn cảnh cuộc sống mới có thể khiến cho người hy sinh ngay cả mạng sống mình: chỉ có tình yêu mà con người không ngừng trao ban cho người khác mới thực sự đem lại ý nghĩa cho cuộc sống.

    (Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

     

    SUY NIỆM 3: Cưu mang: Cứu độ

    Để hiểu tầm mức lời này của Đức Giêsu, chúng ta cần tới kinh nghiệm của chúng ta về dự tính, về sinh trưởng và về khởi sự. Cái đà khởi đầu cuộc hành trình xuất phát từ miền phấn khởi, từ mơ ước, chúng ta xây dựng những phương trình đẹp, chỉ huy những giai đoạn thi công, kế hoạch. Chúng ta hình như làm chủ được vận mệnh.

    Các tông đồ đã phân phối khi Chúa biến hình lúc đầu sứ vụ truyền giáo, lúc đầu đi chữa các bệnh nhân. Nước Thiên Chúa chẳng bao lâu nữa được thiết lập.

    Nhưng sự khó khăn cũng bắt đầu khi bắt tay vào việc: Những vất vả khó nhọc, những bất lực, những hố sâu lòng người. Dù gặp đau khổ, chúng ta cảm thấy vẫn phải cố gắng hy sinh sức lực và mạng sống để đạt tới đích. Đức Giêsu đã biết phải trả giá thế nào để thực hiện kế hoạch cứu độ thế giới, và đến giờ phút treo trên thập giá, Người đã gục đầu xuống. Những kẻ chưa hiểu được công cuộc cứu độ, Đức Giêsu đã tiên báo cho chúng ta biết: Đó là một công việc rất khó khăn. Nhưng Tin mừng đã bảo đảm rằng: mặc dầu có cực khổ, khó khăn, kế hoạch cứu độ của Chúa vẫn được hoàn tất khi đã đặt kế hoạch ban sự sống, thì Người phải thực hiện cho đến cùng.

    Theo ý nghĩa đó, hôm nay chúng ta hiểu được sứ điệp đầy hy vọng này là mọi đau khổ được tận hiến đều dẫn đến vui mừng như đau khổ của người mẹ sinh đứa con ra chào đời, cũng thế, mọi kế hoạch được tận tâm thực hiện đều mang lại thành công tốt đẹp, đem lại sự sống.

    Muốn thúc đẩy con người tiến đến một đời sống phát triển tươi đẹp, phải mở cho họ thấy chân trời vô tận, nhưng đừng quên rằng hiện tại phải gian lao cùng khổ. Tóm lại hoạt động đem ơn cứu độ đến cho con người sẽ phải cưu mang nhiều giai đoạn đau khổ nhọc nhằn.

    Đức Giêsu mời gọi chúng ta sống kinh nghiệm những giai đoạn đó để tham gia vào công việc cứu độ, dù vì thế mỗi người chúng ta phải thiệt thòi đến mạng sống.

    CG.

     

    SUY NIỆM 4: Niềm vui của các môn đệ

    Ðoạn Phúc Âm vừa đọc nối tiếp với đoạn suy niệm hôm qua về mối tương quan mới cần phải có giữa Chúa Giêsu và các môn đệ. Người đồ đệ cần khám phá ra Chúa Giêsu với đôi mắt đức tin và sống kết hiệp khắng khít mỗi ngày một hơn với Người. Sự sống kết hiệp với Chúa là nền tảng vững chắc với niềm vui không bao giờ mất đi nơi tâm hồn người đồ đệ.

    Suy niệm bài Phúc Âm vừa đọc lại trên, chúng ta hãy đào sâu thêm về niềm vui mà Chúa muốn trao ban cho mọi đồ đệ của Người. Ðể được hưởng niềm vui của Chúa, người đồ đệ phải thực hiện một điều kiện căn bản, liên kết với cuộc khổ nạn của Chúa để được ân sủng Chúa thanh luyện. Trong khung cảnh những lời tâm sự mạc khải về cuộc ra đi, tức cuộc vượt qua của Người, Chúa Giêsu long trọng loan báo: “Thật, Thầy bảo thật các con, các con sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng”.

    Khóc lóc và than van là hành động của một người thương khóc cái chết của những người thân yêu nhất. Dùng hai từ này để diễn tả hoàn cảnh các môn đệ sắp trải qua, Chúa Giêsu như muốn mạc khải cho các ông về cái chết sắp đến của Người, vừa đồng thời hé mở cho các ông nhìn thấy mối liên hệ của cuộc đời các ông với cuộc vượt qua của Người. Ðây là điều mà sau này thánh Phaolô tông đồ dùng một từ ngữ khác để diễn tả, mang lấy cuộc Thương Khó của Chúa nơi mình, hoàn tất nơi mình những gì còn thiếu trong sự Thương Khó của Chúa là chịu đóng đinh vào thập giá làm một với Chúa. “Chúng con sẽ khóc lóc và than van vì Chúa sắp chịu chết trên thập giá tủi hổ”. Trong khi đó thì thế gian, tức những kẻ thù của Chúa Giêsu vui mừng, vì họ nghĩ rằng đã loại trừ được một đối thủ, có những lời nói phơi bày tật xấu của họ và không ngừng quấy rầy lương tâm họ.

    “Các con sẽ khóc lóc và than van”, lời cảnh tỉnh này còn nhắc cho các môn đệ sự thử thách họ sẽ trải qua trong cuộc khổ nạn và chịu chết trên thập giá của Chúa Giêsu. Chúa bị bắt, các ông chạy tán loạn. Chúa bị treo chết trên thập giá và an táng trong mồ, các ông lo sợ, ẩn mình trong phòng, đóng kín cửa; vài người khác thất vọng bỏ về quê. Làm môn đệ của Ðấng chịu đóng đinh không phải là chuyện dễ dàng, êm xuôi: “Ai muốn theo Thầy thì hãy vác lấy thập giá mình hằng ngày mà theo Thầy”; “Các con có uống nổi chén Thầy sắp uống không?” Nhưng cái chết của Chúa Giêsu chỉ là một giai đoạn dù là giai đoạn không thể tránh né được, Chúa chết đi để rồi sống lại, Chúa ra đi để rồi trở lại, Chúa phục sinh trở lại gặp các môn đệ và biến đổi nỗi buồn thành niềm vui: “Thầy sẽ gặp lại các con và lòng các con sẽ vui mừng và niềm vui của các con không ai có thể lấy mất đi được”.

    Niềm vui của các môn đệ đến từ Chúa, do Chúa ban cho, chứ không do những nguyên do nào khác. Nền tảng của niềm vui trong cuộc đời của các môn đệ là sự hiện diện của Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh trong chính cuộc đời họ. Chúa Phục Sinh đến với các môn đệ phục hồi niềm tin đã bị lung lay chao đảo. Chúng ta cần làm sao để Chúa Phục Sinh có thể đến và hiện diện luôn mãi trong cuộc đời.

    Lạy Chúa, xin đến ngự trong con, ban tràn đầy Thánh Thần tình yêu giữa Cha Con, kết chặt con vào Chúa để con được sống an vui mãi mãi, dù giữa những khó khăn thử thách.

    Lạy Chúa, xin ở lại với chúng con luôn.

    (Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

     

    SUY NIỆM 5: NIỀM VUI TRỌN VẸN (Ga 16, 20-23)

    Một người phụ nữ đang mang thai, bà ta sẽ rất sợ hãi khi biết sắp đến giờ bà sinh. Bà thấu được những cơn đau dữ dội, xé lòng mà mình sẽ phải gánh chịu! Tuy nhiên, niềm vui khôn tả sẽ ập đến với bà khi mắt bà nhìn thấy đứa con của mình cất tiếng khóc chào đời.

    Thấy được tâm trạng các môn đệ đang hoang mang lo lắng vì sắp phải lìa xa mình, Đức Giêsu đã trấn an các ông và vén mở cho các ông thấy niềm vui sẽ nên trọn: “Bây giờ anh em lo buồn, nhưng Thầy sẽ gặp lại anh em, lòng anh em sẽ vui mừng; và niềm vui của anh em không ai lấy mất được”.

    Trong đời sống đức tin của chúng ta, cũng có những lúc đi trong đêm tối của cô đơn, ốm đau, bệnh tật. Những lúc đó, chúng ta chán nản và muốn buông xuôi. Nhưng như bà mẹ mệt nhọc lúc mang thai và đau đớn khi sinh hạ, sau đó, bà sẽ vui mừng khi thấy con mình chào đời. Hình ảnh này cũng là hình ảnh của cuộc đời đức tin nơi chúng ta.

    Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta cần có cái nhìn của đức tin và hy vọng trong nguồn ơn cứu độ, bởi vì: sau khi mưa trời lại sáng; thất bại là mẹ thành công; và nếu ta cùng chết với Đức Giêsu thì cũng được cùng Ngài sống lại trong vinh quang.

    Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết đón nhận những đau khổ, chấp nhận hy sinh, để từ đó, một ngày kia, chúng con được chan chứa niềm vui vì thập giá sẽ nở hoa cứu độ. Amen.

    Ngọc Biển SSP

    gplongxu
     
     

 

BÁNH SỰ SỐNG - THỨ BẢY CN6PS-A

  •  
    TĨNH CAO
    Fri, May 22 at 3:25 PM
     
     

    Thứ Bảy sau Chúa Nhật VI Phục Sinh

     

       BÁNH SỰ SỐNG LỜI CHÚA

     

    Bài Ðọc I: Cv 18, 23-28

    "Apollô trưng Thánh Kinh để minh chứng Ðức Giêsu là Ðấng Kitô".

    Trích sách Tông đồ Công vụ.

    Sau khi ở lại Antiôkia ít lâu, Phaolô ra đi, lần lượt ngài đi qua các vùng Galata và Phrygia, làm cho tất cả môn đồ thêm vững mạnh.

    Bấy giờ có một người Do-thái tên là Apollô, quê ở Alexan-dria, rất lợi khẩu và thông biết Thánh Kinh, ông đến Êphêxô. Ông đã học thông đạo Chúa; ông nhiệt tâm rao giảng và siêng năng dạy những điều về Ðức Kitô, mặc dầu ông chỉ biết phép rửa của Gioan. Vì thế ông bắt đầu hành động mạnh dạn trong hội đường. Khi Priscilla và Aquila nghe ông, liền đón ông (về nhà) và trình bày cặn kẻ hơn cho ông biết đạo Chúa. Ông muốn sang Akaia, thì các anh em khuyến khích ông và viết thơ cho các môn đồ xin họ tiếp đón ông. Ðến nơi, ông đã giúp các tín hữu rất nhiều, vì ông đã công khai phi bác những người Do-thái cách hùng hồn; ông trưng Thánh Kinh để minh chứng Ðức Giêsu là Ðấng Kitô.

    Ðó là lời Chúa.

     

    Ðáp Ca: Tv 46, 2-3. 8-9. 10

    Ðáp: Thiên Chúa là Vua khắp cõi trần gian (c. 8a).

    Hoặc đọc: Alleluia.

    Xướng: 1) Hết thảy chư dân, hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa là Ðấng Tối cao, khả uý, Người là Ðại Ðế trên khắp trần gian. - Ðáp.

    2) Vì Thiên Chúa là Vua khắp cõi trần gian, hãy xướng ca vịnh mừng Người, Thiên Chúa thống trị trên các nước, Thiên Chúa ngự trên ngai thánh của Người. - Ðáp.

    3) Vua chúa của chư dân, đã nhập đoàn với dân riêng Thiên Chúa của Abraham. Vì các vua chúa địa cầu thuộc quyền Thiên Chúa: Người là Ðấng muôn phần cao cả! - Ðáp.

     

    Alleluia: Ga 28, 19 và 20

    Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế". - Alleluia.

     

    Phúc Âm: Ga 16, 23b-28

    "Cha yêu mến các con, bởi vì các con yêu mến và tin Thầy".

    Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

    Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thật, Thầy bảo thật các con: điều gì các con sẽ nhân danh Thầy mà xin Cha, thì Người sẽ ban cho các con. Cho đến bây giờ, các con chưa nhân danh Thầy mà xin điều gì. Hãy xin thì sẽ được, để các con được niềm vui trọn vẹn. Tất cả những điều đó, Thầy đã dùng dụ ngôn mà nói với các con. Ðã đến giờ Thầy sẽ không còn dùng dụ ngôn mà nói nữa, Thầy sẽ loan truyền rõ ràng cho các con về Cha. Ngày đó các con sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không bảo là chính Thầy sẽ xin Cha cho các con đâu. Chính Cha yêu mến các con, bởi vì chúng con yêu mến Thầy và tin rằng Thầy bởi Thiên Chúa mà ra. Thầy bởi Cha mà ra, và đã đến trong thế gian, rồi bây giờ Thầy bỏ thế gian mà về cùng Cha".

    Ðó là lời Chúa.

     

     

    TÔI ĂN - NHAI VÀ NUỐT Lời Chúa

     

    Sự hiện diện thần linh của Chúa Kitô nơi thành phần môn đệ của Người sẽ lên tới tột đỉnh khi mà họ được hiệp nhất nên một với Người như thể họ là chính Người. Ở chỗ, như lời Chúa Giêsu trong bài Phúc Âm hôm nay, Thứ Bảy Tuần VI Phục Sinh đang tiếp tục chiều kích Hiện Diện Thần Linh theo chủ đề "Thày là sự sống" trong Mùa Phục Sinh hậu Bát Nhật Phục Sinh, không phải họ chỉ "nhân danh Thầy mà xin Cha", mà còn lấy chính tư cách Chúa Kitô để xin Cha: "Ngày đó các con sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không bảo là chính Thầy sẽ xin Cha cho các con đâu". 

     

    Tại vì chính họ được Cha của Người yêu thương nhờ sự hiện diện thần linh của Người nơi họ, tức là nhờ họ tin vào Người, tin rằng Người "bởi Cha mà ra, và đã đến trong thế gian, rồi bây giờ Thầy bỏ thế gian mà về cùng Cha", chấp nhận Người đúng với căn tính thần linh của Người, chứ không tin Người chỉ là một con người thuần túy, và chỉ khư khư giữ chặt lấy Người như Người là của họ, thuộc về họ theo như ý của họ. 

     

    "Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: 'Thật, Thầy bảo thật các con: điều gì các con sẽ nhân danh Thầy mà xin Cha, thì Người sẽ ban cho các con. Cho đến bây giờ, các con chưa nhân danh Thầy mà xin điều gì. Hãy xin thì sẽ được, để các con được niềm vui trọn vẹn. Tất cả những điều đó, Thầy đã dùng dụ ngôn mà nói với các con. Ðã đến giờ Thầy sẽ không còn dùng dụ ngôn mà nói nữa, Thầy sẽ loan truyền rõ ràng cho các con về Cha. Ngày đó các con sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không bảo là chính Thầy sẽ xin Cha cho các con đâu. Chính Cha yêu mến các con, bởi vì chúng con yêu mến Thầy và tin rằng Thầy bởi Thiên Chúa mà ra. Thầy bởi Cha mà ra, và đã đến trong thế gian, rồi bây giờ Thầy bỏ thế gian mà về cùng Cha'".

     

    Trong bài Phúc Âm hôm nay, ở câu cuối, chúng ta chẳng những đọc thấy những lời Chúa Kitô báo trước về biến cố thăng thiên về trời của Người: "Thầy bởi Cha mà ra, và đã đến trong thế gian, rồi bây giờ Thầy bỏ thế gian mà về cùng Cha", mà còn, ở câu đầu, đọc thấy một hiện diện thần linh sâu xa, một hiệp thông thần linh trọn hảo giữa Chúa Kitô và Giáo Hội nói chung và các môn đệ của Người nói riêng, ở chỗ: "Ngày đó các con sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không bảo là chính Thầy sẽ xin Cha cho các con đâu".

     

    Ở trong bài Phúc Âm hôm qua, chúng ta đã thấy được tột đỉnh của tình trạng hiệp thông thần linh nơi các môn đệ Chúa Kitô, đó là được thông phần đau khổ với Người và như Người, nhờ đó mới có thể làm chứng về Người và cho Người, nghĩa là mới có thể sinh Người ra nơi các linh hồn, ở chỗ làm cho các linh hồn nhận biết Người mà được sống, nhờ đó, những đau khổ của họ đã trở thành niềm vui cho họ là thế, vì được chịu khổ vì Chúa Kitô và cho phần rồi các linh hồn, một niềm vui thần linh tràn đầy bình an không thể nào có được trên thế gian này nếu không xuất phát từ quyền lực phục sinh của Chúa Kitô.

     

    Tột đỉnh của tình trạng hiệp thông thần linh trong bài Phúc Âm hôm nay cũng thế, cũng trở nên một với Chúa Kitô, đến độ Người không cầu cho các môn đệ của Người nữa mà chính các môn đệ của Người cầu cùng Cha của Người như Người đã làm, và Cha của Người sẽ nghe họ như đã nghe Người. Tức là họ có thần thế trước nhan Cha của Người, Đấng nhìn thấy Người nơi họ và chắc chắn sẽ đáp ứng lời nguyện cầu của họ, và lời nguyện cầu của họ bấy giờ không phải của họ nữa mà là của chính Chúa Kitô, Đấng chỉ mong phần rỗi cho nhân loại, và chuyển cầu cho nhân loại được cứu rỗi, một lời chuyển cầu đẹp lòng Thiên Chúa nhất, vì Ngài sai Con Ngài xuống trần gian (xem Gioan 3:16) và không dung tha cho Con Ngài (xem Roma 8:32) chỉ có một mục đích duy nhất là cứu độ nhân loại mà thôi.

     

    Bài Đọc 1 (Tông Vụ 18:23-28)

     

    Trong bài đọc 1 hôm nay, chúng ta thấy Chúa Kitô hiện diện thần linh nơi một con người đặc biệt tuy chưa chính thức thuộc về thành phần môn đệ của Người, đó là Apollô, một con người chỉ mới biết phép rửa thống hối của Tiền hô Gioan, nhưng đã tỏ ra "nhiệt tâm rao giảng và siêng năng dạy những điều về Ðức Kitô... bắt đầu hành động mạnh dạn trong hội đường".

     

    "Bấy giờ có một người Do-thái tên là Apollô, quê ở Alexan-dria, rất lợi khẩu và thông biết Thánh Kinh, ông đến Êphêxô. Ông đã học thông đạo Chúa; ông nhiệt tâm rao giảng và siêng năng dạy những điều về Ðức Kitô, mặc dầu ông chỉ biết phép rửa của Gioan. Vì thế ông bắt đầu hành động mạnh dạn trong hội đường".

     

    Vấn đề ở đây là với một con người như vậy, từ vô danh tiểu tốt tự nhiên được nổi tiếng, thế mà nhờ sự hiện diện thần linh của Chúa Kitô trong thành phần môn đệ của Người, nên các vị chẳng những không ghen tị và đố kị, như tông đồ Gioan xưa kia tỏ ra đối với một người không thuộc về nhóm tông đồ đã nhân danh Thày mà trừ quỉ (xem Marco 9:38; Luca 9:49), trái lại, còn giúp thêm cho nhân vật mới lạ này nữa, để vị này càng nổi nang hơn, nghĩa là càng làm rạng danh Chúa Kitô hơn:

     

    "Khi Priscilla và Aquila nghe ông, liền đón ông (về nhà) và trình bày cặn kẻ hơn cho ông biết đạo Chúa. Ông muốn sang Akaia, thì các anh em khuyến khích ông và viết thơ cho các môn đồ xin họ tiếp đón ông. Ðến nơi, ông đã giúp các tín hữu rất nhiều, vì ông đã công khai phi bác những người Do-thái cách hùng hồn; ông trưng Thánh Kinh để minh chứng Ðức Giêsu là Ðấng Kitô".

     

     

    Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL. Nếu có thể xin nghe chia sẻ theo cảm hứng hơn là đọc lại bài chia sẻ trên 

     

    PS.VI-7.mp3  

     

    --
    You received this message because you are subscribed to the Google Groups "LTXC-TD5" group.
    To unsubscribe from this group and stop receiving emails from it, send an email to This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it..
    To view this discussion on the web visit https://groups.google.com/d/msgid/ltxc-td5/CAKivYHrbonckYCA-fB4nXc%2Bgoem2qLL1ZknkQt30YBxacHEmRA%40mail.gmail.com.
     
     

BÁNH SỰ SỐNG -HỒNG - THỨ BA CN6PS-A

  •  
    Hong Nguyen
    Mon, May 18 at 5:17 PM
     
     


    THỨ BA TUẦN VI PHỤC SINH A

    NGÀY19-05-2020

     

    Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 16: 5-11)
            ĐẤNG PHÙ TRỢ LÀ THÁNH THẦN SẼ ĐẾN

    Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Bây giờ, Thầy về với Đấng đã sai Thầy, mà các con không ai hỏi Thầy: Thầy đi đâu? Nhưng vì Thầy đã nói với các con điều đó, nên lòng các con tràn ngập u sầu. thầy đi thì ích lợi cho các con, vì nếu Thầy không đi, thì Đấng Phù Trợ sẽ không đến với các con. Khi Người đến, Người sẽ tố cáo thế gian về tội lỗi, về sự công chính và về án phạt. Về tội lỗi: vì họ đã không tin vào Thầy. Về sự công chính: vì Thầy về cùng Cha, và các con sẽ không còn thấy Thầy. Về án phạt: vì thủ lãnh thế gian này đã bị xét xử”.

    SUY NIỆM: CHÚA THÁNH THẦN ĐANG HIỆN DIỆN TRONG TÔI

     

    Trang Tin Mừng hôm nay là lời giáo huấn nối tiếp của Chúa Giêsu về nhiệm vụ của Chúa Thánh Thần - Đấng không chỉ “làm chứng về Chúa Giêsu”, nhưng còn là Đấng “tố cáo thế gian về tội lỗi, về sự công chính và về án phạt”.

    Quả thế, trước những lo lắng của các môn đệ về sự ra đi của Chúa, Chúa Giêsu đã trấn an các ông bằng những lời an ủi đầy hy vọng: “Thầy đi thì ích lợi cho các con, vì nếu Thầy không đi, thì Ðấng Phù Trợ sẽ không đến với các con”. Sự an ủi này giúp các môn đệ hiểu hơn về sứ vụ mà Chúa Giêsu sẽ chuyển giao cho Chúa Thánh Thần. Chúa Thánh sẽ đến để vạch trần tội lỗi của những kẻ không tin Chúa.

    Chúa Thánh Thần sẽ loan báo cho mọi người thấy sự thật về mầu nhiệm Vượt qua của Chúa Giêsu, Đấng đã phục sinh và trở về ngự trị bên Thiên Chúa Cha, chứ không phải là một sự dối trá đã bị các lãnh đạo Do Thái giáo che đậy bằng một tin bịa đặt. Chúa Thánh Thần sẽ công bố án phạt cho tên thủ lãnh thế gian là ma quỉ - kẻ đã lừa dối tổ tông loài người là Ađam và Evà. Ông bà đã sa ngã phạm tội phản nghịch lại Thiên Chúa nên phải chịu luận phạt, chịu đau khổ và chịu chết.

    Đã hơn 20 thế kỷ trôi qua, Chúa Thánh Thần không ngừng hoạt động trong Hội Thánh Chúa để “tố cáo thế gian về tội lỗi, về sự công chính và về án phạt”. Ước chi mỗi người Kitô hữu luôn biết lắng nghe tiếng nói của Chúa Thánh Thần, biết kêu xin sự trợ giúp của Ngài, để chúng ta được thoát khỏi sự mê hoặc của thế gian, thoát khỏi sự lôi kéo của ma qủi vào tình trạng tội lỗi. Nhờ đó, mỗi người tín hữu chúng ta sẽ vui mừng đón nhận triều thiên hạnh phúc mà Chúa Giêsu đã mang lại cho chúng ta nhờ cuộc vượt qua của Chúa.

    Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì món quà vô cùng cao quý mà Chúa đã ban cho chúng con là chính Thánh Thần Chúa, để Ngài giúp chúng con sống ngay chính và xa lánh tội lỗi, hầu xứng đáng lãnh nhận ơn cứu độ Chúa đã trao ban cho chúng con. Amen.

    GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
    Kính chuyển:
    Hồng