3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

Thời gian là của Chúa - Chúa Nhật 5 MC A

Nếu được hỏi cái gì cần nhất? Có lẽ nhiều người trong chúng ta sẽ trả lời là tiền. Vì tiền là Tiên, là Phật. Thế nhưng, có một thứ mà tiền cũng không thể mua được, đó là thời gian. Thời gian khép lại cũng đồng nghĩa mọi sự sẽ qua đi chẳng còn ích lợi gì cho chúng ta. Dù rằng chúng ta có khối tài sản lớn. Dù rằng chúng ta có một địa vị cao. Thời gian chấm hết thì mọi sự cũng sẽ chia tay chúng ta. Hơn nữa, thời gian của con người thật mong manh tựa như bóng câu qua cửa sổ, tựa như cơn gió thoảng qua . . .

Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn.

Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:

– Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ cần cho tôi sống thêm một năm thôi.

– Không được. – Thần Chết lắc đầu.

– Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? – Anh ta tiếp tục van xin.

– Không được. – Thần Chết vẫn không đồng ý.

Anh ta vội nói:

– Vậy… tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không?

– Không được. – Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.

Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối cùng:

– Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.

Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng:

– Xin hãy ghi nhớ: “Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày”.

Hóa ra ở đời điều quan trọng không phải là tiền. Điều quan trọng là mình biết sử dụng thời gian có ý nghĩa hay không? Có tiền mà sống vô nghĩa cũng uống phí. Có tiền mà không biết tận hưởng hạnh phúc cuộc sống cũng bằng thừa. Thế nên, hãy biết trân trọng thời gian. Hãy làm việc tích đức cho cuộc đời. Đừng để uổng phí cuộc đời trong những đam mê của danh lợi thú. Thời gian sẽ trôi qua không chờ không đợi. Thời gian sẽ qua đi như hoa sớm nở chiều tàn. Hãy sống cho có ý nghĩa là sống có ích cho tha nhân, cho cuộc đời. Đừng chỉ sống cho mình kẻo uổng phí thời gian.

Người ta cho rằng tuổi thọ trung bình của người Việt là 70 năm. Nhưng trong 70 năm ấy, có người sống trọn nhưng không để lại thứ gì cho đời. Có người sống 30 năm nhưng lại để lại biết bao điều tốt đẹp cho đời.

Thiên Chúa là chủ thời gian. Chính Ngài làm chủ sự sống của chúng ta. Sống chết đều nằm trong sự quan phòng của Ngài. Thế nên, hãy sống trong ân nghĩa với Ngài. Hãy sống trong sự hiệp nhất với Đấng làm chủ cuộc đời chúng ta, để chính Ngài sẽ cho chúng ta được sống và sống đời đời.

La-gia-rô dầu được Chúa trả lại sự sống một lần nhưng rồi với quy luật thời gian, ông cũng chết như bao người khác. Điều quan trọng và quý giá của cuộc sống là biết sống trong ân nghĩa với Thiên Chúa, biết sống kết hợp trọn vẹn với Thiên Chúa cả ở đời này lẫn đời sau. Nhờ vậy mà chúng ta được sống hạnh phúc đời này và cả đời sau.

Giả dụ như chúng ta cũng được như La-gia-rô Chúa cho chết rồi sống lại. Chúng ta sẽ sống cuộc sống còn lại như thế nào? Liệu có còn muốn bon chen, tích góp, giành giật hay sống dành thời gian cho có ý nghĩa với gia đình, với cuộc đời. Nếu ai đã từng trải qua bệnh tật thập tử nhất sinh có lẽ sẽ cảm nghiệm điều này: tiền tài, danh vọng chẳng là gì một khi đã nhắm mắt xuôi tay. Một khi mình không có nắm giữ được chúng nữa thì những gì mình tích góp cũng uổng công.

Đồng tiền không mua được thời gian, ước gì chúng ta biết sử dụng thời gian cho hợp lý. Xin đừng vì danh lợi thú mà sống xa rời Thiên Chúa, lỗi luật với Ngài để rồi chúng ta sẽ mãi lạc vào cõi hư vong. Ước gì chúng ta biết noi gương Chúa Giê-su sống trọn vẹn thời gian trong sự kết hợp với Chúa Cha và phục vụ tha nhân với hết khả năng của mình. Có như vậy chúng ta mới sống tròn ý nghĩa cuộc đời là tôn vinh Thiên Chúa và phục vụ tha nhân. Amen

Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

KHÔNG AI CÓ THỂ THỜ Ơ QUÁ LÂU - Thứ Sáu Tuần 4 MC A

“Họ tìm cách bắt Chúa Giêsu!”.

“Không ai có thể thờ ơ quá lâu với Chúa Giêsu, họ sẽ theo Ngài, hoặc sẽ giết Ngài!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật thú vị, ý tưởng của Don Schwager giúp chúng ta khám phá một sự đan quyện đầy ý nghĩa được rút ra từ hai bài đọc Lời Chúa hôm nay. “Không ai có thể thờ ơ quá lâu với Chúa Giêsu”, cũng ‘không ai có thể thờ ơ quá lâu’ với điều thiện. Họ phải chọn lựa! Chọn điều thiện, hay bóp nghẹt nó; chọn Chúa Giêsu hay giết chết Ngài! 

Chúng ta thường nghĩ, sự tốt lành của tôi sẽ là nguồn cảm hứng cho nhiều người; ấy thế, không ít lần, kinh nghiệm cho thấy một điều hoàn toàn ngược lại! Bài đọc Khôn Ngoan hôm nay là một thực tế! Tác giả viết, “Quân vô đạo với những suy tính sai lầm trong lòng rằng, ta hãy gài bẫy, hại tên công chính, vì nó chỉ làm vướng chân ta!”; “Nào ta kết án cho nó chết cách nhục nhã!”. Những lời này có thể áp dụng hoàn hảo cho Chúa Giêsu, đến nỗi nhiều người coi phân đoạn này là một tiên báo số phận mai ngày của Ngài. Đúng thế! Nó cũng được áp dụng cho các môn đệ Giêsu mọi thời. Lòng tốt của họ đã bị phẫn nộ; hành vi đạo đức của họ bị coi như một sự lên án kẻ khác; và sự nhiệt thành của họ là mối đe dọa liên tục đối với những kẻ cứng lòng. Kết quả là, người tốt bị bức hại, thậm chí, bị giết chết, vì ‘không ai có thể thờ ơ quá lâu’ với điều thiện; hoặc chọn nó, hoặc bóp chết nó! Thế nhưng, bài đọc Khôn Ngoan kết luận, “Chúng không biết ý định mầu nhiệm của Thiên Chúa!”.

Tại sao? Chính những định kiến đã tạo ra một cảm giác tội lỗi nơi những kẻ cứng lòng, “Nó tự hào là mình biết Thiên Chúa”, “Nó như kẻ luôn chê trách tâm tưởng của ta”. Rõ ràng, ‘sự trách móc’ của người công chính không bị phủ nhận nhưng nó bị phẫn nộ mạnh mẽ. Những lời này gần như đúng hoàn toàn khi áp dụng cho Chúa Giêsu. Trong Tin Mừng hôm nay, Ngài tuyên bố, “Đấng sai Tôi là Đấng chân thật, các ông không biết Ngài. Phần Tôi, Tôi biết Ngài, bởi Tôi từ Ngài mà đến, và chính Ngài đã sai Tôi”. Đó là những gì đã xảy ra với Chúa Giêsu dưới bàn tay các đối thủ của Ngài; họ chế nhạo Ngài, thách thức Ngài vì không chịu nổi Ngài. Điều này cũng đã xảy ra với các môn đệ Giêsu mọi thời; nó cũng đang xảy ra trong thời đại chúng ta.

Anh Chị em,

“Họ tìm cách bắt Chúa Giêsu!”. Và quả thế, họ đã bắt và giết Ngài. Vậy Thiên Chúa thua cuộc rồi sao? Đúng, nhìn bên ngoài, Ngài đã thua! Nhưng ở đây, “Ai thắng thì thua, ai thua thì thắng!”. Và Thiên Chúa đã toàn thắng! Tình yêu Ngài toàn thắng! Thiên Chúa đã để con người sử dụng tự do của nó mà đối xử với Con của Ngài tuỳ thích; nhưng đó là mầu nhiệm của sự khôn ngoan nơi Thiên Chúa. Đường lối cứu độ của Ngài là thế đó, một đường lối không ai hiểu thấu! Đó là khôn ngoan của thập giá, điên rồ đối với người Hy Lạp, ô nhục đối với người Do Thái. Mùa Chay, mùa chọn lựa tình yêu, chọn lựa điều thiện, chọn lựa thập giá như Thiên Chúa chọn lựa! ‘Không ai có thể thờ ơ quá lâu’ với Chúa Giêsu, Ngài cũng đã chờ bạn và tôi quá lâu! Hãy trở về với Ngài, chọn Ngài, dù chúng ta tội lỗi, yếu hèn; vì lẽ, “Chúa gần gũi những tấm lòng tan vỡ” như Thánh Vịnh đáp ca cho biết. Đừng sợ phải chọn Ngài, nên giống Ngài! Lời Chúa và ân sủng qua các Bí Tích, đặc biệt, Thánh Thể và Hoà Giải; chúng sẽ bổ sức, chữa lành bạn và tôi!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, càng đến gần Tuần Thánh, cho con biết con càng phải cấp bách quay về với Chúa nhờ các Bí Tích, vì ‘không ai có thể thờ ơ quá lâu’ với Ngài, nhất là con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

TRAO BAN SỰ SỐNG VÀ CỨU SỐNG - Thứ Tư Tuần 4 MC A

“Cho dù người mẹ có quên đứa con mình đã cưu mang, thì Ta, Ta chẳng quên ngươi bao giờ!”.

“Cuộc sống con người là một tiến trình liên tục làm quen với những điều không ngờ! Thiếu nhi trìu mến, thiếu niên dễ dạy, hai mươi hãnh tiến, ba mươi không mệt mỏi, bốn mươi bốc lửa, năm mươi mạnh mẽ, sáu mươi nghiêm túc, bảy mươi trầm mặc; tám mươi đau đớn, thở gấp, và đợi chết! Thế nhưng, ở bất cứ giai đoạn nào, một cuộc sống con người ‘chỉ có ý nghĩa’ khi nó ‘trao ban sự sống và cứu sống!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Trái ngược hoàn toàn với ý tưởng của nhà tu đức trên, Thiên Chúa không trải qua một giai đoạn nào! Ngài đời đời, hằng hữu và hằng sống! Ngài là Đấng ‘trao ban sự sống và cứu sống!’. Lời Chúa hôm nay cho thấy Ngài dịu dàng như một người mẹ; kiên định như một người cha. Từ các thuộc tính ấy, thánh Gioan đã đi đến một định nghĩa tuyệt vời, “Thiên Chúa là Tình Yêu!”.

Bài đọc Isaia gợi lên hình ảnh một phụ nữ đang cho con bú. Mối liên kết giữa người mẹ và đứa con thót lọt trong lòng bà biểu trưng mối dây ràng buộc giữa Thiên Chúa và con người. Như một phụ nữ không thể quên đứa con mình đã cưu mang, Thiên Chúa lại càng không thể quên mỗi người chúng ta. Thánh Vịnh đáp ca tuy gọn ghẽ nhưng thật sâu sắc, “Chúa là Đấng từ bi nhân hậu!”; qua đó, tác giả lột tả tất cả những gì tốt đẹp nhất, trìu mến nhất và còn hơn thế, hơn cả tình yêu của một người mẹ, một người cha có thể có đối với đứa con của mình.

Thiên Chúa không phải là nam, cũng không phải là nữ; Ngài là Tình Yêu! Tình yêu của người cha và người mẹ thuỷ chung kết hợp với nhau trao ban sự sống, cho chúng ta một cái nhìn thoáng qua về tình yêu của Thiên Chúa. Hình ảnh Ngài như một người mẹ nhắc chúng ta đừng hiểu cách Chúa Giêsu gọi Thiên Chúa là Cha trong Tin Mừng hôm nay theo nghĩa đen. Điều Chúa Giêsu muốn nói ở đây thực sự là, Thiên Chúa, Đấng ‘trao ban sự sống và cứu sống!’. Ngài nói, “Chúa Cha làm cho kẻ chết trỗi dậy, và ban sự sống cho họ”.

Nếu về mặt con người, cần một người nam và một người nữ để mang lại một sự sống mới; thì về mặt thiên linh, Chúa Giêsu, hiện thân của Thiên Chúa, cũng sẽ ban cho chúng ta sự sống thần linh của Ngài. Ngài đã đến thế gian; nhờ Ngài, qua Ngài và trong Ngài, chúng ta có sự sống của Thiên Chúa và có nó một cách trọn vẹn! Khi nói đến ‘giờ’ của Ngài, Chúa Giêsu dùng hình ảnh một phụ nữ sắp sinh con; ở đây, Ngài muốn nói, chính qua ‘giờ sinh nở’ tử nạn và phục sinh của Ngài, Ngài ban sự sống mới! Ai mở lòng ra, tức là tin vào Ngài, Đấng đã chết và sống lại vì họ, người ấy sẽ nhận được sự sống này, một sự sống từ trên cao, vĩnh cửu; và sau sự chết, họ đi vào cõi đời đời với sự sống ấy. Vì thế, tất cả các môn đệ của Chúa Giêsu, thuộc mọi thời, nam hay nữ, kết hôn hay độc thân, đều được kêu gọi chia sẻ công việc hiến dâng của Ngài; cùng Ngài ‘trao ban sự sống và cứu sống’ trong thế giới!

Anh Chị em,

“Cho dù người mẹ có quên đứa con mình đã cưu mang, thì Ta, Ta chẳng quên ngươi bao giờ!”. Tìm đâu được một câu nói ngọt ngào và trìu mến đến thế qua ngôn từ nhân loại hay thần minh trên thế gian này? Thiên Chúa, Đấng Tạo Thành ấy, là Cha chúng ta đó! Cảm nghiệm được tình yêu và hạnh phúc khi được làm con Ngài, không ai được phép sống tầm thường! Họ buộc phải chọn sống một đời sống có ý nghĩa! Vậy, hãy thôi sống lây lất, thôi ‘sống qua ngày đợi qua đời!’; nhưng tuỳ sức mình, bạn và tôi tái tạo tình yêu, tái tạo niềm vui, tái tạo bình an cho người khác. Được như thế, bạn và tôi đang cùng Thiên Chúa ‘trao ban sự sống và cứu sống’ vậy!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, trong mọi đấng bậc, xin cho con đừng bao giờ chểnh mảng với bổn phận cao cả của con, cùng Chúa con đang ‘trao ban sự sống và cứu sống’, mở rộng Vương Quốc!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

ĐƯỜNG TẮT ĐỂ NÊN THÁNH - Thứ Năm Tuần 4 MC A

“Tôi không cần người đời tôn vinh!”.

R. De Haan nói, “Sự khiêm tốn là điều chúng ta nên thường xuyên cầu nguyện, nhưng đừng bao giờ cảm ơn Chúa vì có nó! Hãy quên mọi việc tử tế ngay khi bạn vừa làm xong; quên ngay những lời khen khi bạn vừa giành được. Đó là ‘đường tắt để nên thánh!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Hãy quên mọi việc tử tế ngay khi bạn vừa làm xong; quên ngay những lời khen khi bạn vừa giành được!”. Đó cũng là một trong các chủ đề của Lời Chúa hôm nay! Bởi lẽ, vinh quang và danh dự không thuộc về con người; nó thuộc về Chúa! Ý thức điều này, chúng ta tìm được con ‘đường tắt để nên thánh’.

Thật sai lầm khi con người thường hay tìm kiếm những khen lao của nhau, đang khi Thánh Kinh nói, “Hãy dâng Chúa vinh quang xứng Danh Ngài!”; Chúa Giêsu thì bảo, “Tôi không cần người đời tôn vinh!”. Tại sao? Vì lẽ, chỉ Thiên Chúa mới xứng với muôn lời chúc tụng, bởi Ngài tạo thành mọi sự! Ý thức điều này, chúng ta đã bước đi trên con đường thánh thiện! Vì phải ăn mày sự bố thí lời khen của con người, chúng ta lao vào công việc một cách chăm chỉ để có thể được chấp nhận; vậy mà, khi làm thế, khác nào chúng ta tự tạo cho mình một chiếc máy chém! Vì vậy, khi thanh tẩy những ý định quy về bản thân này, để tôn vinh một mình Thiên Chúa qua mọi lời nói, hành động và suy nghĩ, thì trước hết, ‘bình an’ và tiếp đến, ‘sự sống đời đời’ được ban cho chúng ta và cho nhiều linh hồn, và đó là ngõ vào ‘đường tắt để nên thánh’ cho mỗi người.

Đối lập với sự chấp nhận của con người là sự khước từ của nó. Chúa Giêsu đã trải nghiệm nỗi tuyệt vọng của sự khước từ này khi Ngài bị treo lên thập giá. Tuy nhiên, ngay tại thời điểm mất hết sự chấp nhận của con người, Ngài vẫn được Chúa Cha chấp nhận; Thiên Chúa, Đấng trung thành, cũng là Đấng đã cho Ngài sống lại từ cõi chết. Mầu nhiệm Vượt Qua, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu cho thấy, việc không được con người chấp nhận không nhất thiết có nghĩa là không có sự chấp nhận của Thiên Chúa! Như vậy, được Thiên Chúa chấp nhận và khen lao còn quý hơn vạn lần so với sự chấp nhận và khen ngợi của con người.

Thật thú vị, Israel trong bài đọc Xuất Hành hôm nay không chấp nhận Thiên Chúa, Đấng cứu thoát; không tôn thờ Ngài như Ngài đáng được tôn thờ. Họ đúc một con bò vàng, quỳ xuống thờ lạy nó! Thánh Vịnh viết, “Họ đem vinh quang của mình đánh đổi lấy hình tượng bò ăn cỏ”. Điều đó khiến Thiên Chúa nổi giận đến nỗi Ngài nhất tâm tru diệt họ; và Môisen, một lần nữa, đứng ra, xin Chúa thương tha thứ. Thật xúc động với lời Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, xin Ngài nhớ đến con, bởi lòng thương dân Ngài”; và Thiên Chúa lại xiêu lòng!

Anh Chị em,

“Tôi không cần người đời tôn vinh!”. Đó là lập trường và tiêu chí hành động của Chúa Giêsu. Điều này tiết lộ cung cách của Ngài khác hẳn với cung cách của con người. Với Ngài, Chúa Cha là ưu tiên số một, nên Ngài ra sức làm điều Cha muốn. Mục đích sống của Chúa Giêsu cũng phải là mục đích sống của cuộc đời chúng ta! Thế giới đang chứng kiến những tang thương kéo theo bao khó khăn do cuộc chiến tham tàn của những kẻ ‘tham nhũng quyền lực’ và khát khao nó một cách bệnh hoạn, bạn và tôi được mời gọi hãy trở nên những Giêsu, những Môisen, những con người của cầu nguyện, hy sinh và quên mình, hầu khấn xin Chúa thương xót nhân loại khốn cùng này. Noi gương Chúa Giêsu, chúng ta dâng lên Cha những hy sinh âm thầm nhỏ bé mỗi ngày, cốt chỉ để Thiên Chúa nhìn thấy và tôn vinh Ngài. Đó chính là con đường thật nhỏ, thật ngắn; một con đường mang tên “Giêsu”, cũng là ‘đường tắt để nên thánh!’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin giúp con tránh xa những huyễn danh, một chỉ tìm vinh quang Chúa. Cho con khả năng cuốn hút thật nhiều người, không phải về phía con, nhưng về phía Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)  

TIẾC NUỐI THUỞ LANG THANG - Thứ Ba Tuần 4 MC A

“Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra!”.

Samuel Baker kể về một trung đoàn chết khát trên sa mạc. Nhìn xa xa, họ nghĩ, họ thấy nước; nhưng người dẫn đường Ả Rập cảnh báo, đó chỉ là ‘nước của ảo ảnh!’. Họ cãi cọ, người dẫn đường bị giết! Trung đoàn lao về phía trước; dặm này đến dặm khác. Ảo ảnh dẫn đoàn quân lang thang sâu hơn. Quá muộn, họ nhận ra sự thật! Họ đã chết khi theo đuổi một điều viển vông!

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay không nói về ‘nước của ảo ảnh’, nhưng về một dòng nước thật, nước làm cho sống! Êzêkiel nói đến dòng nước bên phải đền thờ chảy ra. Tin Mừng nói đến Chúa Giêsu như dòng nước ban sự sống; Ngài chữa lành một người một người bại liệt. Anh này nằm bên hồ những 38 năm! “38 năm”, khoảng thời gian Israel lang thang trong sa mạc. Cũng thế, người này hầu như đã ‘lang thang trong sa mạc’ đời mình; và xem ra, anh ‘tiếc nuối thuở lang thang!’.

‘Lang thang!’, một hành động mang tính biểu tượng rất rõ qua con người này; đúng hơn, sự tê liệt về thể chất của anh ta. Đó chính là hình ảnh hậu quả của tội lỗi trong cuộc sống chúng ta! Khi phạm tội, chúng ta làm cho mình “tê liệt”, chúng ta ‘lang thang trong sa mạc’ của mình. Tội lỗi có những hậu quả nghiêm trọng đối với cuộc sống và hậu quả rõ ràng nhất là chúng ta không thể đứng dậy và bước đi đúng hướng. Đặc biệt, tội trọng, nó khiến chúng ta bất lực trong việc yêu thương và sống trong tự do đích thực. Nó khiến chúng ta mắc kẹt và không thể quan tâm đến đời sống tinh thần của chính mình hoặc cuộc sống người khác theo bất kỳ cách nào.

Chúa Giêsu đã tự nguyện đến với người đàn ông này; Ngài bước vào sự cô lập của anh dù không được mời! Ngài nhìn thấy anh, biết hoàn cảnh của anh, đến gặp và trực tiếp nói với anh. Thoạt tiên, Ngài hỏi, “Anh có muốn khỏi bệnh không?”. Anh không trả lời, “Có” hay “Không” nhưng anh phàn nàn, “Thưa Ngài, tôi không được ai đem xuống hồ, mỗi khi nước động”. Ôi! Anh mắc bệnh bi quan; anh phát ốm vì buồn; anh mắc bệnh lười! Đây là căn bệnh của anh, “Đúng, tôi muốn lành, nhưng...”, và anh đợi ở đó. Thế mà mấu chốt là cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu; dẫu xem ra, anh không cần chữa lành. Phải chăng anh vẫn ‘tiếc nuối thuở lang thang?’.

Thật tuyệt vời! Chúa Giêsu đã chữa lành con người bi quan tuyệt vọng này mà không cần dìm anh xuống hồ Bêthesda. Bêthesda có nghĩa là “Ngôi nhà của lòng thương xót”, hoặc “Ngôi nhà của ân sủng” theo tiếng Do Thái. Đúng thế, người đàn ông này đang cần lòng thương xót và ân sủng cả khi anh không ý thức. Và Chúa Giêsu không phải là ‘nước của ảo ảnh’ nhưng là nguồn mạch ân sủng và xót thương đã phục hồi anh! Thánh Augustinô nói, “Vết thương của chúng ta rất nghiêm trọng, nhưng vị Thầy Thuốc thì toàn năng. Tôi sẽ tuyệt vọng về vết thương chí mạng của tôi, nếu tôi không tìm thấy một Thầy Thuốc vĩ đại như Ngài!”.

Anh Chị em,

“Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra!”. Giêsu, không phải là ‘nước của ảo ảnh’, Ngài là đài phun chữa lành; nước làm cho sống! Giêsu là đền thờ mới mà Êzêkiel đã nhìn thấy trước dòng suối tuyệt vời tuôn ra từ phía bên phải của nó. Nơi nào nước này chảy qua, đều được an lành và sự sống. Đỉnh của đền thờ là Canvê, nơi nước ngọt ngào của phép Rửa chảy ra từ cạnh sườn Đấng Kitô. Và ngày nay, nước cứu độ ấy vẫn tiếp tục chảy, nuôi sống, rửa sạch mọi thương tích trong tâm hồn chúng ta. Nước Giêsu đem lại hạnh phúc viên mãn ngay trong sa mạc trần gian khô khốc này, Ngài đang nói với bạn và tôi, thôi đừng ‘tiếc nuối thuở lang thang!’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con bất lực, ù lì; con ‘tiếc nuối thuở lang thang’, con chạy theo ‘nước của ảo ảnh’ trong sa mạc đời mình. Xin giải thoát con, dìm con vào Chúa mà đừng thèm hỏi con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Subcategories