3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

MỘT LẦN TẶNG, MUÔN LẦN TRAO - Thứ Năm Tuần Thánh A

“Ngài yêu thương họ đến cùng!”.

“Người khôn ngoan không coi trọng món quà của ‘người yêu’ cho bằng tình cảm của ‘người tặng’. Chúa Giêsu vừa là người yêu, cũng là người tặng! Món quà Ngài trao là chính mình Ngài. Không chỉ một lần, Ngài ‘tự hiến’ mỗi ngày! ‘Một lần tặng, muôn lần trao!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý nghĩa Thánh Lễ chiều Thứ Năm Tuần Thánh có thể được tóm gọn trong hai từ: “Tự Hiến!”. Vì yêu thương các môn đệ đến cùng, Chúa Giêsu đã tự hiến đến ‘ba lần!’; và không chỉ ba lần, Ngài tự hiến đến ‘n’ lần, muôn lần! Bởi lẽ, mỗi ngày, trên các bàn thờ, Ngài tiếp tục tự hiến; và như thế, Ngài là Món Quà Tự Hiến ‘một lần tặng, muôn lần trao!’.

Tin Mừng nói, “Trước lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu biết giờ của Ngài đã đến… Ngài vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình, và Ngài yêu thương họ đến cùng!”. Chính trong bữa ăn yêu thương mà mọi người Do Thái phải cử hành hằng năm, như bài đọc Xuất Hành cho biết, Chúa Giêsu tự hiến trong sự phục vụ yêu thương khi Ngài cúi xuống rửa chân cho các môn đệ! Cũng trong bữa tối đó, Ngài hiến mình dưới hình thức của ăn, của uống khi Ngài cầm lấy bánh rượu, thiết lập Bí Tích Thánh Thể, “Hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Thầy!”, “Hãy nhận lấy mà uống, này là Máu Thầy!”. Trong thư Côrintô hôm nay, Phaolô viết, “Mỗi khi anh em ăn bánh và uống chén này, anh em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa đến!”.

Như vậy, khi cúi xuống rửa chân cho các môn đệ, cũng như khi cầm bánh rượu là chính Thịt Máu Ngài để trao cho họ, Chúa Giêsu đã tiên liệu một “Món Quà” thiết thực hơn, lớn lao hơn mà Ngài sẽ trao vào ngày hôm sau! Với một thân xác nát tan, đỏ một màu máu, Ngài phó linh hồn và hiến mình cho Chúa Cha qua cái chết thập giá để hoàn tất công trình cứu độ! Như vậy, chỉ trong hai ngày Thứ Năm và Thứ Sáu Tuần Thánh đầu tiên, Ngài đã tặng trao chính mình đến ba lần. Và còn hơn thế! Vì Ngài đã nói, “Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy!”, hoặc “Hãy làm như Thầy đã làm cho các con!”, nên mầu nhiệm đức tin này liên lỉ được cử hành trên các bàn thờ. Qua Bí Tích Thánh Thể, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta phục vụ lẫn nhau; khi phục vụ lẫn nhau, Ngài tiếp tục phục vụ mỗi người ‘trong nhau và qua nhau!’. Bởi đó, Món Quà Giêsu không chỉ được trao một lần, ba lần, nhưng ‘n’ lần, muôn lần! ‘Một lần tặng, muôn lần trao!’.

Anh Chị em,

“Ngài yêu thương họ đến cùng!”. Thông hiệp với Chúa Kitô trong Thánh Thể, chúng ta rước lấy Thịt Máu Ngài; nhờ đó, tìm thấy sức mạnh để “yêu đến cùng” như Ngài đã “yêu đến cùng!”. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay viết, “Chén chúc tụng là sự thông hiệp Máu Chúa Kitô!”. Nhờ thông hiệp Máu Chúa Kitô, chúng ta mới có khả năng khiêm nhường phục vụ như Ngài; và như vậy, thế gian nhận biết chúng ta là môn đệ Ngài và Cha trên trời được tôn vinh. Thánh Thể nuôi dưỡng sự phục vụ; phục vụ, hiện thực hoá Thánh Thể. Thánh Thể biến đổi chúng ta nên ‘những Giêsu khác’, những con người tự hiến, một biểu hiện đẹp đẽ của sự thông hiệp mật thiết với Ngài, Đấng “yêu cho đến cùng”. Hãy để Thứ Năm Tuần Thánh; đúng hơn, hãy để Thánh Thể Chúa Kitô dạy bạn biết hiến dâng như Ngài! Noi gương tình yêu vĩ đại “yêu cho đến cùng” của Ngài, bạn và tôi cũng tự hiến để “yêu cho đến cùng!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, nhờ việc tham dự vào thần tính của Đấng đã đoái thương thông phần nhân tính của chúng con, ước chi Thánh Thể Chúa biến đổi con mỗi ngày nên ‘một Giêsu khác!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

MỘT SUY NGHĨ CHẾT CHÓC, MỘT SUY NGHĨ ĐÁNG MỪNG - Thứ Tư Tuần Thánh A

“Thưa Thầy, có phải con không?”.

Pascal nhận định, “Quả là một sự dữ khi mắc đầy lầm lỗi, nhưng sẽ là một sự dữ lớn hơn khi đầy lầm lỗi mà không nhận ra chúng!”. Như vậy, tệ hơn biết mấy, khi biết đó là lầm lỗi nhưng từ chối nhìn nhận nó và vờ nghĩ rằng, nó không phải là tội. Đó là ‘một suy nghĩ chết chóc!’.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý tưởng của Pascal hiện nguyên hình nơi con người Giuđa qua Tin Mừng hôm nay khi ông hỏi Chúa Giêsu, “Thưa Thầy, có phải con không?”. Giuđa có thực sự nghĩ ông không phản bội? Chúng ta không biết chắc điều gì đang diễn ra trong tâm trí ông; nhưng rõ ràng, Giuđa đã phản bội! Thế nhưng, với chính mình, Giuđa không thừa nhận điều này, ông phủ nhận nó!

“Phủ nhận”, dưới dạng viết tắt, có nghĩa là, “Tôi thậm chí không biết mình đang nói dối!”. Phải chăng vì quá tham tiền, Giuđa đắm chìm trong tội và sa lầy trong tội đến nỗi ông không thể thừa nhận với chính mình, chứ đừng nói thừa nhận với người khác; rằng, ông đang nói dối và chuẩn bị phản Thầy. Đúng là ‘một suy nghĩ chết chóc!’.

Đây là một bài học quan trọng cho chúng ta trong Tuần Thánh. Tội lỗi không bao giờ là điều thú vị khi nhìn vào nó; phải hết sức can đảm mới có thể đối diện nó! Nhưng thử tưởng tượng, nếu Giuđa thực sự thú nhận những gì ông sắp làm; hoặc nếu ông sấp mình dưới chân Chúa Giêsu, trước các bạn đồng môn, nói cho Thầy và anh em biết toàn bộ sự thật… thì có lẽ, hành động lương thiện này đã cứu được linh hồn vĩnh cửu và mạng sống mình. Điều này rất khó, đau đớn và nhục nhã, nhưng nếu vượt qua, thì đó là một chọn lựa sáng suốt nhất!

Điều này cũng đúng với chúng ta! Có lẽ chúng ta không ở vào thời điểm mà tội lỗi có thể dẫn đến sự phản bội Chúa Giêsu như Giuđa; nhưng mỗi người đều có thể tìm thấy một số loại hình phản bội của mình trong Tuần Thánh này. Bạn và tôi, với sự giúp đỡ của Chúa Thánh Thần, hãy tìm cách khám phá một số ‘nếp tội’ hoặc thói quen xấu vốn đã hình thành nơi bản thân. Đây sẽ là một khám phá tuyệt vời nếu chúng ta có thể đối mặt với một tội ‘đầu nậu’ nào đó với lòng trung thực và sự dũng cảm. Điều này cho phép bạn bóc trần mọi tội lỗi của mình; chiến thắng nó, để khám phá sự tự do mà Chúa Phục Sinh muốn bạn trải nghiệm! Đừng quên lời thánh Phaolô, “Nếu chúng ta không trung tín, thì Ngài vẫn thành tín”. Niềm xác tín về tình yêu miên viễn của Chúa khuyến khích chúng ta tiếp tục trở về với Ngài. ‘Một suy nghĩ đáng mừng!’.

Anh Chị em,

“Thưa Thầy, có phải con không?”, câu nói buồn nhất này hẳn đã làm cho trái tim Chúa Giêsu tổn thương sâu sắc khi Ngài chứng kiến ​​việc chối nhận tội mình nơi Giuđa. Cũng thế, nhiều lần chối nhận tội mình, chúng ta không thành thực ăn năn. Hãy biến những ngày này thành thời gian cho sự chính trực và trung thực. Lòng thương xót Chúa lớn hơn tội của chúng ta vạn lần; nó sâu sắc và thuần khiết đến nỗi, nếu hiểu được nó, không ai cần phải tiếp tục phủ nhận tội mình dưới bất cứ hình thức nào, ‘một suy nghĩ đáng mừng!’. Chúa Giêsu sẵn sàng “nâng đỡ sự nhọc nhằn” của bạn và tôi, Ngài là vị Thiên Sai nhân ái. Isaia, qua bài đọc hôm nay tiên báo về Ngài rằng, “Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn”. An ủi biết bao khi chúng ta hiểu được điều này! Thánh Vịnh đáp ca thật sâu sắc, “Lạy Chúa, đây giờ phút thi ân; vì ơn cả nghĩa dày!”. Tuần Thánh, tuần Thiên Chúa thi ân!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, vẫn còn kịp! Xin giúp con dám sấp mình trước toà Cáo Giải ngay hôm nay; ở đó, Chúa Xót Thương đang đợi để ôm lấy con. ‘Một suy nghĩ đáng mừng!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

CHO PHÉP LINH HỒN LUÔN QUỲ GỐI - Thứ Hai Tuần Thánh A

“Hãy để cô ấy yên!”.

M. Bounds nói, “Với niềm tin, linh hồn đi vào khu vườn, vượt quá những lời hứa yêu thương của Thiên Chúa, Chủ Vườn; với đôi tay và trái tim, linh hồn vói hái những trái chín mọng!”. Anon thì bảo, “Có những thời điểm, bất kể trạng thái tâm thần, hãy cho phép linh hồn luôn quỳ gối! Bởi lẽ, thờ phượng và yêu mến luôn cần cho sự thánh thiện và hạnh phúc của chính linh hồn!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Maria trong Tin Mừng hôm nay là kiểu mẫu của một con người ‘cho phép linh hồn luôn quỳ gối!’. Thật tự nhiên, cô cho thấy Chúa Giêsu đáng giá hơn bình dầu trị giá 300 ngày công. Và còn hơn thế! Ngài đáng để mỗi người đánh đổi cả bản thân, cả linh hồn. Tại sao? Bởi lẽ, Ngài là Thánh, luôn mời gọi chúng ta nên thánh; Ngài cần cho sự thánh thiện và hạnh phúc của bạn!

Vậy mà, con người thánh thiện đó đã để Maria, một phụ nữ, quỳ gối ‘tỏ tình’ trước mặt mọi người! Thậm chí, Ngài còn để cô ấy lấy một cân dầu thơm hảo hạng đổ lên chân mình; và còn hơn thế, lau chân mình bằng tóc. Với những gì kín đáo và quý giá nhất của một phụ nữ, cô bày tỏ tình yêu với Ngài, người cô yêu mến. Điều lý thú là, Giuđa bất bình; nhưng lý thú hơn, Ngài trách Giuđa và nói, “Hãy để cô ấy yên!”.

Với Chúa Giêsu, đây là một hành động yêu thương, cao quý và khiêm nhường! Dầu thơm này rất đắt tiền. Đúng! Nhưng nếu ai khác nói điều này, người ấy có vẻ tự tôn; đàng này, chính Chúa Giêsu, với Ngài, thì hoàn toàn vô vị lợi! Vậy, sự việc này nói lên điều gì? Nó nói lên cái nhu cầu thiết thực nhất mà Maria đang cần! Chúa Giêsu đã tiết lộ điều này, điều mà chúng ta cũng đang rất cần! Như Maria, chúng ta cần tôn thờ Ngài, tôn vinh Ngài, để Ngài trở nên trung tâm đời mình. Không phải vì Ngài cần điều đó, nhưng bởi ‘chính chúng ta’ cần tôn kính Ngài ‘theo cách đó!’. Tôn kính Chúa Giêsu, yêu mến Ngài, là điều bạn và tôi cần cho sự thánh thiện và hạnh phúc của mình! Chúa Giêsu biết điều này; vì vậy, Ngài thầm khen, tán thành, nếu không nói là ‘tôn vinh’ Maria. Và tất nhiên, Ngài không ngần ngại bênh vực, “Hãy để cô ấy yên!”.

Kể lại câu chuyện này, Gioan mời chúng ta hãy làm như Maria, ‘cho phép linh hồn luôn quỳ gối!’; sẵn sàng “đổ” hết cho Chúa Giêsu! Không có gì là quá đắt đối với Ngài. Không có gì đáng giá hơn một hành động thờ phượng! Nó cần cho sự thánh thiện. Thờ phượng và yêu mến là một hành động sẽ biến bạn thành con người mà bạn phải trở thành. Bạn được tạo thành để tôn vinh Chúa và yêu mến Ngài “hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực”. Thật ý nghĩa với xác tín của Thánh Vịnh đáp ca, “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi!”. Ngài là Ánh Sáng, Đấng ban ánh sáng; Ngài Hằng Sống, Đấng ban sự sống, cũng là “Đấng tác tạo và mở rộng các tầng trời, ban hơi thở cho dân” như Isaia nói đến trong bài đọc hôm nay.

Anh Chị em,

Hãy ‘cho phép linh hồn luôn quỳ gối!’. Chúa Giêsu chấp nhận sự “quỳ gối” bên ngoài và cả bên trong trái tim của Maria; vì lẽ, đang khi các môn đệ dường như không mảy may thấu cảm, không một lời ủi an, không một chút băn khoăn với Thầy trong những ngày cuối đời này, thì Maria lại thực hiện một cử chỉ yêu thương sâu sắc nhất. Bằng chứng là Ngài đã đi xa hơn và bóc trần sự thật về mình, “Hãy để mặc cô ấy làm công việc chỉ về ngày táng xác Ta!”. Trong những ngày này, Giáo Hội mời chúng ta học nơi Maria, ‘cho phép linh hồn luôn quỳ gối’, yêu mến Đấng Cứu Độ của mình. Ngài đáng cho chúng ta “đập vỡ” không chỉ bình dầu, hy sinh mái tóc nhưng cả con người hồn xác trí tri, “đập vỡ” cái tôi kiêu hãnh của mình để yêu mến và phụng thờ Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, những ngày Tuần Thánh còn lại, xin dạy con biết quỳ gối nhiều hơn, cho con hiểu được tội con chất ngất nhưng tình Chúa thì muôn trùng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

LẦN THEO TRÁI TIM - Thứ Ba Tuần Thánh A

“Chúa Giêsu xao xuyến tâm thần”.

Trong “In the Eye of the Storm”, “Giữa Tâm Bão”, Max Lucado viết, “Khi bạn không thể lần theo bàn tay của Thiên Chúa, hãy lần theo trái tim Ngài!”. Nói cách khác, giữa tâm bão, bạn vẫn vượt qua tất cả, nếu biết ‘lần theo trái tim’ của Đấng yêu thương; bất kể bão của bạn thuộc loại nào!’.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay cho biết, ngay “giữa tâm bão” của phản bội, ghét ghen, Chúa Giêsu vẫn bám chặt Chúa Cha, ‘lần theo trái tim’ của Cha; nhờ đó, Ngài đã vượt qua tất cả và đi đến cùng.

Gioan viết, “Chúa Giêsu xao xuyến tâm thần”. Điều này tiết lộ rõ nét nhân tính của Ngài! Là Thiên Chúa, nhưng với một trái tim con người, Chúa Giêsu yêu Giuđa bằng chính tình yêu Chúa Cha yêu Ngài. Vì thế, dù ở giữa phản bội, Ngài vẫn ‘thả neo’ trong khối tình của Cha, luôn ‘lần theo trái tim’ Cha; nhờ đó, Ngài có khả năng yêu thương Giuđa đến cùng. Dẫu vậy, tâm thần Ngài vẫn xao xuyến! “Xao xuyến” theo nghĩa Ngài bất lực; vì lẽ, Ngài không thể làm gì khác để thay đổi tâm trí và trái tim người môn đệ. Không phải cá nhân Chúa Giêsu bị xúc phạm hay nổi giận vì sự phản bội; đúng hơn, một lần nữa trái tim Ngài bùng cháy yêu thương với nỗi buồn sâu sắc trước việc mất một môn sinh, người mà Ngài đã yêu thương hết tình.

Giuđa có ý chí tự do! Không có ý chí tự do, Giuđa không đi theo Chúa Giêsu; nhưng cũng với ý chí tự do, Giuđa chọn phản bội Ngài. Tại sao điều này lại xảy ra? Đó là một quá trình mà Giuđa đã để cho mình đi quá xa trong mối tương quan với Thầy, một mối tương quan ngày càng lỏng lẻo; thêm vào đó là những tham vọng thế tục ngày càng tăng. Từ đó, tâm tưởng người môn đệ thất tín ngày càng hư hỏng. Giuđa không lần theo bàn tay của Chúa Giêsu, Thầy mình, qua những việc Ngài làm để nhận biết Ngài là ai, đến từ đâu; cũng không ‘lần theo trái tim’ Ngài, một trái tim yêu thương bản thân Giuđa đến cùng. Vì thế, Giuđa đi đến chỗ tuyệt vọng!

Tuần Thánh, thời điểm lý tưởng để mỗi người chúng ta thử hỏi, liệu mối tương quan của tôi với Chúa Giêsu ngày càng nồng thắm hay lỏng lẻo? Nói cách khác, đời sống cầu nguyện của tôi thế nào? Chúa Giêsu có là tất cả đối với tôi? Cuộc sống của tôi có làm Ngài xao xuyến tâm thần? Mỗi ngày, tôi được gọi để khám phá Ngài bằng tất cả sức mạnh và tình yêu; nhưng phải chăng, như Giuđa, tôi thường phản bội khi để những gì là thế tục làm hỏng hóc ơn gọi Kitô hữu, ơn gọi tông đồ của mình? Lời Chúa hôm nay giục giã chúng ta ‘cho phép linh hồn mình quỳ gối’ một lần nữa, và quỳ gối thường xuyên hơn, để lần theo những gì Chúa Giêsu đã làm trong Giáo Hội, trong thế giới, hoặc trên chính bản thân mình; và nhất là, ‘lần theo trái tim’ Ngài để biết tình yêu Ngài dành cho bạn và tôi còn lớn hơn tình yêu Ngài dành cho Giuđa, kẻ phản bội!

Anh Chị em,

“Chúa Giêsu xao xuyến tâm thần”. Chính tình yêu dành cho Giuđa, lớn hơn tội lỗi của ông, làm xao xuyến trái tim Chúa Giêsu. Nếu không yêu Giuđa, việc bán Thầy của ông sẽ không gây thương tổn cho Ngài. Với chúng ta thì sao? Liệu trái tim Chúa Giêsu có đau đớn vì những chọn lựa của tôi trong cuộc sống? Hãy trung thực, đừng bao biện! Nếu Chúa Giêsu “xao xuyến” theo bất kỳ cách nào do hành động của tôi, tôi vẫn không có lý do gì để tuyệt vọng. Đúng hơn, nó phải là nguyên nhân của sự vui mừng khi tôi nhận thức sự yếu đuối và tội lỗi của mình. Hãy ‘lần theo trái tim’ Ngài! Ngài yêu tôi hơn tôi yêu mình! Làm được điều này, trái tim bạn được ủi an và bình yên; và nó cũng đem lại an ủi và yên bình cho trái tim Ngài. Ngài yêu chúng ta bằng một tình yêu trọn vẹn, Ngài đang đợi bạn và tôi trong những ngày còn lại của Tuần Thánh này!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, phải chăng, ơn gọi Kitô hữu, ơn gọi tông đồ của con đang ở giữa tâm bão! Xin giúp con ‘lần theo trái tim’ Chúa để nhủ lòng rằng, “Đừng tuyệt vọng, tôi ơi, đừng tuyệt vọng!””, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Giờ chiến thắng vinh quang - Chúa Nhật Lễ Lá A

Đức Giê-su gọi giờ tử nạn là giờ Người được tôn vinh: “Giờ đây, Con Người được tôn vinh (Gioan 13, 31)

Vinh quang ở đâu mà chỉ thấy bị bắt bớ, xét xử, bị vu cáo đủ điều, rồi lại bị kết án, bị đòn vọt, bị vác thập giá và cuối cùng là cái chết thảm thương ô nhục trên đồi Can-vê!

Vậy vinh quang của Chúa Giê-su ở đâu? Vì sao Chúa Giê-su gọi đây là giờ Người được tôn vinh?

Đối với người không am hiểu, cái chết của Chúa Giê-su trên thập giá là một thất bại não nề; nhưng suy cho kỹ, cái chết đó là một chiến thắng rất oanh liệt và vinh quang.

Đây là nơi Chúa Giê-su chiến thắng sự hận thù bằng lòng bao dung.

Đối diện với cuộc kết án bất công, đứng trước những thượng tế, kỳ mục muốn huỷ diệt mình cho bằng được, đối diện với đám đông cuồng nộ đòi đóng đinh kết liễu đời mình, trước những kẻ chế giễu nhạo cười với bao lời thách thức, đứng trước đội quân hành quyết dã man tàn bạo… Chúa Giê-su vẫn không may may oán hận! Người chiến thắng sự hận thù bằng lòng bao dung vô bờ bến. Người nhìn họ với ánh mắt thương xót, vẫn yêu họ bằng trái tim khoan nhân… Rồi vì sợ Chúa Cha đánh phạt họ vì tội lỗi ngất trời của họ, Người tha thiết cầu xin Chúa Cha tha thứ cho những kẻ gây đau khổ và kết án tử cho Người: “Lạy Cha, xin tha cho họ vì họ không biết việc họ làm” (Luca 23, 34). Đó là tâm tình đẹp nhất, cao thượng nhất trên cõi đời nầy.

Đây là nơi Chúa Giê-su chiến thắng tính khiếp nhược và lòng tham sinh uý tử bằng sự dũng cảm rất cao cường.

Là người ai không sợ chết. Chính Chúa Giê-su cũng đã trải qua những giờ phút kinh hoàng trước viễn ảnh cái chết đau thương sắp đến khi cầu nguyện trong vườn Dầu, thế nhưng Người không bị khuất phục bởi cái chết. Người đã chổi dậy để dũng cảm đương đầu với nó. Người đã chấp nhận chết cách can trường và đã huỷ diệt sự chết để hồi sinh.

Đây là nơi Chúa Giê-su chiến thắng đau đớn thể xác và đau khổ tinh thần.

Là người ai cũng sợ khổ và tìm cách lánh thoát khổ đau. Nhưng Chúa Giê-su đã đón nhận những cực hình đau thương khủng khiếp nhất cách can đảm phi thường. Qua thập giá, Người đã hoàn toàn chiến thắng tính khiếp nhược của phận người.

***

Qua cách thức Chúa Giê-su đương đầu với cuộc khổ nạn, ta thấy không một thách thức nào làm cho Người lùi bước; không một đe doạ nào làm cho Người khiếp sợ; không một sỉ nhục nào làm cho Người nổi giận hay mất bình an; không hận thù nào tiêu huỷ được lòng bao dung vô bờ bến của Người …

Người thắng được bản năng tham sinh úy tử; Người vượt lên trên nỗi sợ mọi thứ khổ đau; Người thắng được lòng hận thù có thể bùng lên khi bản thân mình bị sỉ nhục và bị đối xử rất dã man và tàn ác… Trong cuộc khổ nạn của mình, Đức Giê-su chiến thắng hoàn toàn bản thân mình, vượt qua các thách thức từ mọi phía để hoàn thành mỹ mãn sứ mạng Chúa Cha đã trao ban.

Chiến thắng cả thiên hạ không bằng chiến thắng chính bản thân mình. Chúa Giê-su đã thực sự chiến thắng bản thân mình, hoàn toàn làm chủ con người mình, bắt thân xác phải vâng phục tinh thần như chiên ngoan. Oai hùng thay! Vinh quang thay!

Lạy Chúa Giê-su Ki-tô, Chúa vô cùng dũng cảm và hùng mạnh nên đã chiến thắng tử thần và đẩy lùi mọi cuộc tấn công của nó, xin nâng đỡ chúng con là những kẻ đớn hèn khiếp nhược, đừng để chúng con chào thua trước tội lỗi cách dễ dàng nhưng giúp chúng con kiên cường chiến đấu chống lại tội lỗi và thói hư, để mai ngày được khải hoàn vinh quang như Chúa.

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Subcategories