3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

CÔNG CỤ CỦA LỜI

Lễ Kính Thánh Matthêu Tông đồ, Thứ Bảy Tuần 24 TN B

“Ông đứng dậy đi theo Người!”.

Một thương gia rất hài lòng với chiếc phong vũ biểu vừa mới sưu tầm; nhưng về đến nhà, ông vô cùng thất vọng khi thấy chiếc kim của nó có vẻ ‘kẹt’; nó chỉ vào ‘khoản bão’. Lắc nó vài lần, chiếc kim vẫn ‘kẹt!’. Ông bực bội viết một thư phàn nàn gửi cho cửa tiệm. Tối hôm sau, từ văn phòng trở về, ông không tìm thấy chiếc phong vũ biểu; ngôi nhà cũng không! Thì ra, chiếc kim của nó chỉ đúng; rằng, đã có một trận cuồng phong!

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng lễ thánh Matthêu không nói đến một ‘phong vũ biểu’; nhưng cách nào đó, nói đến một ‘la bàn!’. Người tậu nó, không là một thương gia hoài nghi, nhưng là một quan thuế cả tin! Matthêu luôn tin vào la bàn vốn luôn chỉ về ‘khoản Giêsu’ - người gọi ông - để ông trở nên một công cụ của ân sủng, ‘công cụ của Lời!’.

Với ơn gọi của Matthêu, rõ ràng, sự thánh thiện của một người không đơn thuần là ‘rời bỏ một quá khứ xấu’, nhưng còn là ‘tham phần vào tình yêu và sự thánh thiện’ của Thiên Chúa; cũng không chỉ là ‘dứt mình ra khỏi’ một cái gì đó, nhưng ‘được biến đổi’ để trở nên một ‘ai đó’, một công cụ Thiên Chúa nhắm đến khi tạo dựng mỗi người để họ trở thành.

Cũng thế, khi gọi bạn và tôi, Thiên Chúa không trao cho chúng ta một tấm bản đồ; thay vào đó, một la bàn. Bạn không nhìn thấy toàn bộ đường đi; đơn giản, chỉ biết phương hướng, và nó luôn chỉ về ‘khoản Giêsu’. Mỗi ngày, Chúa Thánh Thần dun dủi chúng ta để mắt vào ‘khoản đó’ hầu đi về hướng Ngài. Matthêu quả không biết đời mình sẽ ra thế nào, nhưng biết chắc nó phải ‘bắt đầu từ đâu’, và nó ‘phải thay đổi’ khi dõi mắt và đi về hướng Giêsu. Matthêu tin rằng, Chúa Giêsu là người đáng để tin đến nỗi, ông sẽ phó mình hoàn toàn cho Ngài, mặc cho tương lai xem ra vô định. Matthêu đâu biết, rồi đây, ông sẽ viết Tin Mừng, sẽ là một công cụ sắc bén của Ngài, ‘công cụ của Lời!’.

Niềm vui của Matthêu phớn phở qua tiệc ‘Mừng Vĩnh Khấn’. Ở đây, lời Khải Huyền thật thâm trầm, “Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe Ta và mở cửa, Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với nó!”. Matthêu có thể nói ‘không’, ‘chưa’, hoặc ‘không phải bây giờ’. Và nếu đã có một sự từ chối, hẳn đã không có một bữa tiệc tối nào và do đó, bạn bè ông đã bỏ lỡ cuộc gặp thân mật với Chúa Giêsu, một lần gặp biết đâu đã thay đổi vĩnh viễn một số cuộc đời trong họ. Bằng việc thưa “vâng” của Matthêu, Chúa Giêsu đã có thể chạm vào cuộc sống của ông, của những người khác mà ông là trung gian của Ngài ngay từ giây phút đầu.

Anh Chị em,

“Ông đứng dậy đi theo Người!”. Lời gọi đi theo Chúa Giêsu, trước hết, là một lời mời hoán cải; tiếp đến, tham phần vào tình yêu và sự thánh thiện của Ngài. Matthêu trải nghiệm tiến trình đó suốt cả đời mình; đã trở nên một phong vũ biểu, một la bàn chính xác cho hậu thế với chiếc kim luôn ‘kẹt’ ở ‘khoản Giêsu’. Không chỉ báo có một trận cuồng phong, Matthêu còn viết về Đấng có uy quyền trên cuồng phong, cuồng phong thiên nhiên, cuồng phong tâm hồn. Như Matthêu, bạn và tôi được gọi để trở nên một phong vũ biểu, một la bàn cho thế giới, với một điều kiện duy nhất, luôn chỉ đúng hướng!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, trong mọi đấng bậc, Chúa gọi con để trở nên một ‘công cụ của Lời’. Đừng để con trở nên một dụng cụ tồi, rẻ tiền; và tệ hơn, chỉ bậy!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

PHƯƠNG THẾ DUY NHẤT

Thứ Ba Tuần 13 TN B

“Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ”.

“Ai không lên núi của Thiên Chúa vào buổi sáng, sẽ hiếm khi tìm thấy Ngài dưới đồng bằng suốt thời gian còn lại!” - John Bunyan.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý tưởng của Bunyan được gặp lại trong Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện không chỉ buổi sáng, nhưng cả buổi tối và suốt đêm; sáng ngày, Ngài chọn các tông đồ. Dường như với Ngài, cầu nguyện là ‘phương thế duy nhất’ khi phải chọn lựa!

Hơn các thánh sử khác, Luca miêu tả tính cách của Chúa Giêsu là một con người cầu nguyện! Nhìn Ngài, xem ra không ai tất bật với việc rao giảng, chữa lành và thực hành xót thương như Ngài. Nhưng dẫu bận rộn đến đâu, mỗi ngày, Ngài cũng dành cho mình những giờ phút “lên núi của Thiên Chúa” như một ưu tiên hàng đầu, “Từ sáng sớm khi trời còn tối mịt, Người ra đi đến một nơi hoang vắng và cầu nguyện tại đó”; hoặc trước một biến cố quan trọng, Ngài cầu nguyện suốt đêm. Với Ngài, cầu nguyện là ‘phương thế duy nhất’. Chọn lựa càng quan trọng, cầu nguyện càng khẩn thiết và lâu giờ hơn!

Giữa một thế giới dành giật, chúng ta bị cuốn vào cơn lốc của công việc, kể cả việc học hành hoặc ngay cả việc dấn thân phục vụ tha nhân trong các lãnh vực, thì chưa bao giờ chúng ta cảm thấy mình ngày càng có ít quỹ thời gian như ngày nay. Đức Phanxicô cảnh báo, “Hãy cầu nguyện để khỏi mất đức tin. Ai không cầu nguyện là rời xa đức tin, biến đức tin thành một ý thức hệ chỉ mang tính luân lý; ở đó, không có Chúa Giêsu!”; ngài nói, “Việc cầu nguyện không thể chỉ gói gọn trong một tiếng đồng hồ ngày Chúa Nhật; nhưng mỗi người cần sống mối tương quan thâm tình hằng ngày với Chúa Giêsu; nhờ đó, chúng ta mới có khả năng phân định và chọn lựa giữa bao điều phải chọn lựa!”.

Bên cạnh đó, một yếu tố cực kỳ quan trọng khác là, đừng bao giờ quên rằng, điều nâng đỡ chúng ta nhất, chính là lời cầu nguyện của Chúa Giêsu dành cho mỗi người. Ngài xướng cả tên lẫn họ của mỗi người trước Chúa Cha, Ngài tỏ cho Chúa Cha thấy những thương tích của từng người là giá cứu rỗi Ngài sẽ trả. Vì thế, cả khi lời cầu nguyện của bạn và tôi chỉ lắp bắp - ảnh hưởng bởi một đức tin dao động - và nó chưa là ‘phương thế duy nhất’ của những chọn lựa, bạn vẫn không bao giờ được ngừng tin tưởng vào Ngài. Tôi không biết cầu nguyện thế nào nhưng Chúa Giêsu đang cầu nguyện cho tôi!

Anh Chị em,

“Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa”. Đức Phanxicô nói, “Được hỗ trợ bởi lời cầu nguyện của Chúa Giêsu, lời cầu nguyện nhút nhát của chúng ta đậu trên đôi cánh đại bàng của Ngài và bay lên tận trời. Ngài đang cầu nguyện cho tôi!”. Cũng thế, Mẹ Giáo Hội đang liên lỉ cầu nguyện cho tôi. Mỗi ngày Giáo Hội không ngừng “lên núi của Thiên Chúa” - các bàn thờ - cùng Chúa Giêsu dâng lên Chúa Cha lời cầu và tạ ơn. Giáo Hội cầu nguyện với Chúa Giêsu, cùng Chúa Giêsu; và tuyệt vời nhất, Giáo Hội và con cái của Giáo Hội được Chúa Giêsu cầu nguyện cho trước nhan Cha Trên Trời!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ‘phương thế duy nhất’ để con có thể chọn lựa mà không hối tiếc là cầu nguyện. Vì càng nhận lãnh trong im ắng, con càng biết cho đi trong hành động!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

KHU VƯỜN BÍ MẬT

“Ngài đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi anh!”.

“The Secret Garden”, “Khu Vườn Bí Mật”, cuốn sách của nữ văn sĩ Frances H. Burnett viết năm 1911, kể về một khu vườn bị khoá kín suốt 10 năm, cho đến khi Mary, một cô bé mồ côi ngang ngạnh, tình cờ có được chìa khoá. Cô bé đã đánh thức và hồi sinh khu vườn với tình yêu và sự chăm sóc. Khu vườn sống lại với những đổi thay của những đứa trẻ chung quanh Mary. Colin, một cậu trai èo uột chôn kín tuổi thơ, luôn nghĩ mình sắp chết; Dickon, một cậu bé chỉ kết thân với động vật. Nhờ khu vườn, Mary không còn là một tiểu thư trái khoáy; Colin rũ bỏ những tuyệt vọng để tuyên bố “sẽ sống mãi”. Khu vườn sáng bừng sức sống con trẻ bởi ‘tình yêu cuộc sống’ của chúng!

Kính thưa Anh Chị em,

Tương tự như thế, qua Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, một người câm điếc được Chúa Giêsu đưa vào một ‘khu vườn bí mật’ khác; ở đó, Ngài chữa lành anh. Marcô viết, Ngài ‘đem anh ta ra khỏi đám đông!’. Đó là một chi tiết khá bất ngờ, giàu ý nghĩa, đầy thú vị và không ít thời sự!

Tại sao Chúa Giêsu đưa người câm điếc ra khỏi đám đông? Phải chăng, Ngài muốn tránh xa ồn ào, Ngài muốn anh ở một mình với Ngài; Ngài muốn tỉ tê với anh trong thinh lặng và cô tịch. Ngài đưa anh vào ‘khu vườn bí mật’ có tên “Giêsu”, chính Ngài! Chính nơi cô tịch bên ngoài và trầm lắng bên trong ấy, tai anh nghe được “Lời Giêsu”, mắt anh thấy được “Ánh Sáng Giêsu”, miệng anh kêu được “Tên Giêsu”, và trái tim anh cảm nếm được “Tấm Lòng Giêsu”. Cũng thế, hơn bao giờ hết, dù muốn hay không muốn, trong những ngày hôm nay, Chúa Giêsu đang đưa mỗi người chúng ta đi vào ‘khu vườn bí mật’ của lòng mình là chính Ngài; Ngài muốn chúng ta tránh xa đám đông, tránh xa các hoạt động thường ngày; thậm chí tránh xa cả những người khác… để ở đó, Ngài cũng có thể thầm thì với chúng ta và chữa lành hồn xác mỗi người chúng ta.

Tin Mừng nói, Chúa Giêsu “đặt ngón tay vào tai người câm điếc và bôi nước miếng vào lưỡi anh”. Hôm nay, trong ‘khu vườn bí mật’ của mỗi người, Chúa Giêsu không chỉ đặt tay Ngài vào tai chúng ta, nhưng còn đặt tay Ngài vào tim của mỗi người; không chỉ muốn tai chúng ta được mở ra, Ngài còn muốn tim của chúng ta được nghe Lời Ngài, Lời cứu độ, Lời xót thương và Lời chữa lành. Trong khu vườn Giêsu, Ngài không chỉ muốn bôi nước miếng vào lưỡi chúng ta, nhưng còn muốn chúng ta uống chính Máu Ngài và được nuôi sống bằng chính Thịt Ngài. Những ngày hôm nay, khi không đến được nhà thờ, chớ gì mỗi người, mỗi gia đình chúng ta cũng có thể gặp gỡ Chúa Giêsu qua các giờ kinh sáng tối; ở đó, chúng ta lắng nghe Lời Chúa với một bản văn Thánh Kinh; và ở đó, chúng ta còn được rước Chúa thiêng liêng. Và như thế, Chúa Giêsu cũng có thể chạm vào tim và chữa lành linh hồn mỗi người từ ‘khu vườn bí mật’ của lòng mình, của gia đình mình!

Ở đó, Chúa Giêsu còn “ngước mặt lên trời”. Đúng, Ngài đang cầu xin Chúa Cha cho chúng ta; Ngài đang thổn thức, đang đau, đang thấp thỏm, bồn chồn với chúng ta. Rồi Ngài cũng thốt lên, “Effetha!”, “Hãy mở ra!”; Chúa Giêsu cầu xin Chúa Cha mở lòng chúng ta để đón nhận ân sủng của Ngài và mở ra với những nhu cầu của anh chị em chung quanh, những người đang đau khổ cần được giúp đỡ mà thánh Giacôbê nhắc đến qua thư ngài hôm nay. Chính trái tim, cốt lõi sâu thẳm của chúng ta, mà Chúa Giêsu muốn “mở ra”. Ngài là Lương Y Thiên Chúa sai đến, được Isaia báo trước qua bài đọc thứ nhất, “Bấy giờ mắt người mù sáng lên, và tai người điếc mở ra!”.

Anh Chị em,

Mỗi đôi tình nhân đều có những câu chuyện bí mật, nơi chốn bí mật; ở đó, họ tỏ tình cho nhau. Vậy, hãy trở về với khu vườn bí mật của lòng mình; Chúa Giêsu đang đợi, đang chờ để truyền sức sống thần linh của Ngài cho chúng ta. Ở đó, chúng ta sẽ cất lên, “Ca tụng chúa đi, hồn tôi hỡi!” như Thánh Vịnh đáp ca hôm nay nhắc nhở; ca tụng Chúa vì chúng ta là những người được Ngài cứu sống như cậu bé Colin tưởng mình sắp chết được hồi sinh trong câu chuyện của Burnett, như người câm điếc được chữa lành của Tin Mừng. Những ngày hôm nay, khi mọi người, giàu cũng như nghèo, quyền thế cũng như cùng đinh đang chới với giữa biển khơi, không biết bám vào đâu; thì chúng ta, con cái Chúa, những người may mắn, không chỉ được mặc một áo phao cứu sinh có tên “Giêsu”, nhưng còn được Ngài dìu vào một hải đảo có tên “Lòng Thương Xót”. Trong Ngài, chúng ta được che chở, nuôi sống. Vì thế, “Ca tụng chúa đi, hồn tôi hỡi!” là một điều phải lẽ.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho con biết trân quý những tuần sống ‘hiếm hoi’ trong ‘khu vườn bí mật’ lòng mình. Xin chữa lành con, để con có thể nghe và chuyển trao sứ điệp yêu thương của Chúa cho anh chị em con, ngay trong những ngày hôm nay”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

Chạm để chữa

Tin Mừng thuật lại việc Chúa chữa cho người câm – điếc được khỏi.

Cách thức: Chúa dùng lời nói và hành động: Ngài không chỉ phán một lời, mà còn chạm vào tai và lưỡi anh! Có người thắc mắc: tại sao phải chạm, lời Chúa phán chưa đủ quyền năng và sự chữa lành sao? Hay Chúa có ý dạy ta điều gì qua sự đụng chạm này? Sau đây là một vài suy tư về cái chạm của Chúa, cũng như quá trình mà Ngài đã thực hiện để chữa lành một con người.

Đầu tiên là cái chạm của Chúa. Có ba lý do Chúa chạm vào người câm điếc

Lý do thứ nhất, Chúa chạm vì Ngài muốn như vậy!

Ngài muốn dùng ngôn ngữ thường ngày của anh mà giao tiếp với anh. Đối với những anh chị em khiếm thị, thì một trong những phương cách chính yếu để nhận dạng đồ vật là thông qua xúc giác. Họ chạm vào chữ hay hình nổi để diễn giải thông tin được viết hay vẽ ra và cảm nhận ý nghĩa của những điều ngón tay mình lướt trên đó. Cái chạm của Chúa là cách giao tiếp quen thuộc dành cho anh, điều này giúp Ngài đi vào thế giới của anh một cách bình thường, và không làm anh khó chịu khi bị đụng chạm bởi một người xa lạ.

Lý do thứ hai, chạm để đón nhận và chấp nhận.

Người câm điếc trong bài Tin Mừng hôm nay nhận được hai sự đụng chạm. Một là từ những người tốt bụng đã dẫn anh đến gặp Chúa Giêsu. Những người này không chỉ nắm lấy tay anh giữa tăm tối cuộc đời, nhưng còn nói thay cho anh: Thánh Maccô nói rõ: họ nài xin Chúa đặt tay trên anh! Chúa biết rõ tình trạng của anh. Ngài đi vào vào thế giới nơi anh đang là, đang cảm nhận: câm điếc giữa đám đông thời đó thật kinh khủng và không được nhiều sự trợ giúp như bây giờ. Chúa đã thở dài như thấu hiểu nỗi khổ của anh. Ngài đưa tay chạm vào tai và lưỡi anh. Tuy sự đụng chạm thứ hai này mới đem đến cho anh sự chữa lành hoàn toàn, nhưng có lẽ, sự đụng chạm thứ nhất đã cho anh một kinh nghiệm cá nhân khi cảm nhận được sự ấm áp của tình đồng loại, ngôn ngữ yêu thương tuy anh không được nghe, nhưng đã len lỏi vào tâm hồn anh niềm vui được đón nhận.

  Và lý do sau cùng đó là sức mạnh của sự đụng chạm.
Khi được ai đó đụng chạm, ta sẽ cảm nhận được nguồn năng lượng từ nơi họ:
Là an ủi cảm thông, hay tấn công gây hấn.
Là dấu chỉ yêu thương hay chỉ đơn thuần là xã giao
Là nâng lên hay hạ xuống…
Trong cuộc sống hằng ngày, mỗi người chúng ta rất nhiều lần đụng chạm và được đụng chạm vào cuộc đời nhau. Hãy cùng nhìn lại và chú tâm xem xét, rằng những đụng chạm đó đã đem đến cho cuộc đời ta những tác động như thế nào?
Sự vực dậy hay vấp ngã?
Hy vọng hay chán chường?
Niềm tin, tình yêu hay hận thù chất chứa?…

Thứ hai, chữa lành là một quá trình

Chúa quyền năng và Ngài chỉ cần phán một lời thì mọi sự sẽ trở nên tốt lành, hoàn hảo đến từng centimét. Tuy nhiên, Ngài không làm vậy trong trường hợp này. Hãy thử hình dung người bị câm điếc đã trải qua những gì trong quá khứ: bị loại trừ, khinh khi, khó khăn và khốn khổ ra sao trong những sinh hoạt hằng ngày với giới hạn của bản thân. Mọi giao tiếp điều không dễ dàng, cho đến khi Chúa chạm vào cuộc đời anh. Điều này nói lên điều gì? Phải chăng Chúa dạy anh đi vào sự kết nối riêng tư thân thiết với Ngài? Điều này đòi hỏi một quá trình.

Quả vậy, quá trình anh được chữa khỏi bệnh khởi đi từ việc một vài người bên cạnh anh dám cam đảm vượt qua ranh giới giữa một bên là văn hoá và luật tôn giáo và một bên là niềm tin vào quyền năng Chúa và giới luật yêu thương của Ngài. Kế đến là sự cởi mở từ phía anh: khiêm tốn để cho người khác đụng chạm vào giới hạn của mình và chấp nhận sự giúp đỡ. Và sau cùng, chính sự cảm thông và lòng trắc ẩn của Chúa đã đem lại cho anh ánh sáng và thanh âm trong trẻo của ân sủng và tình yêu thương trong thế giới hiện tại.

Tóm lại, qua cái chạm của Đức Giêsu, chúng ta thêm vững tin và xác tín hơn về quyền năng và lòng thương xót của Chúa, giá trị sự phục vụ của chúng ta dành cho anh chị em mình, và nhất là sự gặp gỡ cá vị của mỗi người trong tương quan với Thiên Chúa.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin Ngài đụng chạm vào những bệnh nhân đang đau khổ vì tật bệnh hôm nay, cho họ được ơn an ủi và can đảm.

Xin cho chúng con biết năng suy gẫm và lắng nghe Lời Chúa, đồng thời biết loan truyền Lời có sức mạnh chữa lành đến anh chị em mình. Lời xây dựng, chữa lành, chớ không huỷ diệt.

Và xin Lời Chúa đụng chạm con, nhất là vào những bệnh tật nơi tâm hồn con, để con được lành sạch! Amen.

Quỳnh Thoại, CĐM

THANH TẨY TÂM HỒN TRƯỚC HẾT

Theo Kinh thánh thì án mạng đầu tiên xảy ra khi loài người mới có mặt trên trái đất nầy. Hung thủ là Ca-in và nạn nhân là A-ben, người em ruột thịt của anh. Tại sao Ca-in giết em?

Ca-in và A-ben là hai anh em ruột thịt hằng ngày vẫn vui đùa bên nhau, hoà thuận với nhau. Thế rồi, sau khi thu hoạch hoa màu, hai anh em cùng dâng lễ đầu mùa lên Thiên Chúa. Thiên Chúa nhận lễ vật của A-ben mà từ khước lễ vật của Ca-in.

Thế là từ đó, lòng ganh tị phát sinh trong lòng Ca-in, khiến Ca-in dụ em ra đồng và xông vào đánh chết người em.

Lòng ganh tị trong tâm hồn Ca-in là nguyên nhân chính xui khiến anh giết chết A-ben. 

Tương tự như thế,

– Chính vì lòng tham thúc đẩy nên mới sinh ra thảm cảnh cướp của giết người, tham ô, trộm cắp, buôn bán ma túy, sản xuất thực phẩm độc hại, buôn người và nhiều hình thức chiếm đoạt khác… Như thế, lòng tham trong thâm tâm con người là cội nguồn sinh ra rất nhiều tội ác khắp nơi. Nếu tâm hồn con người trong sạch, không chất chứa tham lam, không khao khát giàu sang, dư dật … thì người ta sẽ không gây ra những tội ác như trên.

Nếu các quốc gia không bị lòng tham xúi giục, không mưu toan chiếm đoạt lãnh thổ và tài nguyên nước khác để thu lợi cho mình … thì thế giới sẽ không có xung đột và chiến tranh.

– Chính vì lòng kiêu ngạo, muốn đặt mình lên địa vị cao, muốn thống trị người khác nên người ta mới đấu đá, giết hại nhau… để tranh giành chức quyền, thế lực, địa vị… Nếu có lòng khiêm tốn, bằng lòng với giới hạn của mình, người ta sẽ không làm hại người khác để củng cố địa vị, để tranh giành chức trọng quyền cao.

– Chính vì lòng tà dâm bùng lên trong lòng người mới phát sinh ra lạm dụng tính dục, ngoại tình, mua bán dâm và nhiều hình thức ăn chơi sa đọa tội lỗi khác lan tràn khắp địa cầu. Nếu người ta dập tắt mê muốn tà dâm trong lòng mình và kiềm chế dục vọng xác thịt, thì thế giới sẽ không có nhiều tệ nạn gian dâm như hôm nay…

Như thế, mọi thứ tội ác đều từ lòng người mà ra; đúng như lời Chúa Giê-su dạy: “Vì từ bên trong, từ lòng người, phát xuất những ý định xấu: tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tị, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng… Tất cả những điều xấu xa đó, đều từ bên trong xuất ra, và làm cho con người ra ô uế” (Mc 7, 21-23).

 

Mầm mống tội lỗi rất đáng sợ

Tham lam, kiêu căng, ganh tị, tà dâm… là những mầm mống tội lỗi ẩn sâu trong lòng người, chúng tuy vô hình, nhưng có quyền lực vô song; hầu như tất cả mọi người xưa nay trên thế giới, ngay cả những anh hùng kiệt xuất, những ông vua đầy quyền lực, những nhân vật xuất chúng… đều bị chúng xui khiến, chỉ đạo, lèo lái… Chúng xui khiến người ta hành động y như người giật giây đứng sau bức màn, điều khiển mọi hoạt động của những con rối nước.

 

Điều đáng sợ là mầm mống tội lỗi thì vô hình vô dạng nên rất khó nhận diện và truy tìm ra chúng và vì không thấy nên người ta không quan tâm, bỏ mặc chúng hủy diệt tâm hồn.

Mầm mống tội lỗi không phải là khối u nằm trong thân xác gây đau đớn khó chịu nên người ta không quan tâm và không tìm cách loại bỏ chúng.

Do đó, những mầm mống, những cội rễ của tội lỗi… sẽ mãi mãi thống trị loài người, xui khiến, xô đẩy bao người lâm vào thảm cảnh chiến tranh, chém giết, cướp đoạt, gian dâm và muôn vàn hình thức tội lỗi khác.

Vì vậy, việc thanh tẩy tâm hồn, gạn sạch lòng mình khỏi tham lam, ích kỷ, kiêu căng, ganh tị, tà dâm… là việc quan trọng hàng đầu mà mỗi người phải quyết tâm thực hiện.

 

Lạy Chúa Giê-su,

Xin cho chúng con mỗi ngày biết dành thời gian thinh lặng để nhìn sâu vào tận đáy lòng mình; nhờ đó, chúng con có thể phát hiện ra những ham muốn xấu xa đang đâm rễ trong đó.

Xin giúp chúng con kiên quyết nhổ bỏ chúng ngay từ hôm nay, để khỏi bị chúng điều khiển, chi phối và làm cho đời chúng con ra ô uế. Amen.

 

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Subcategories