3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

SỐNG VÀ CHIA SẺ LỜI CHUA- THỨ BAY CN14TN-C

13/07/19 THỨ BẢY TUẦN 14 TN
Th. Hen-ri-cô
Mt 10,24-33

 “ĐỪNG SỢ!” VÀ “HÃY SỢ!”

“Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hoả ngục.” (Mt 10,24-33)

Suy niệm: Lời Chúa hôm nay dạy chúng ta “đừng sợ”: đừng sợ bị khinh khi, đừng sợ những bách hại, đừng sợ cái chết vì chính Đức Ki-tô cũng trải qua những điều đó. Nhưng đồng thời, Ngài cũng dạy chúng ta biết sợ: “Hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục.” 

Các ki-tô hữu đầu tiên đã để lại cho chúng ta một niềm tin mẫu mực và tuyệt đối vào Đấng Phục Sinh: không sợ hãi trước những kỳ thị, bách hại và kể cả cái chết.

Và bao thế hệ ki-tô hữu nối tiếp, trong đó có cả cha ông chúng ta cũng đã tin và để lại cho chúng ta những tấm gương can đảm của những người không sợ chết nhưng lại biết sợ tội lỗi là cái còn tệ hại hơn cả cái chết.

Mời Bạn CHIA SẺ: Chúng ta lắng lo nhiều chuyện nhưng lắm khi chỉ là “lo bò trắng răng”: sợ bệnh tật, đói khát, sợ tai nạn, thất nghiệp, sợ chết v.v… là những thứ “giết được thân xác chứ không giết được linh hồn.” 

Chính cuộc sống hưởng thụ ích kỷ, chiều theo đam mê, dục vọng mới là những điều đáng sợ. Bạn có đủ can đảm và vững tin vào Lời Chúa để vượt qua nỗi sợ hãi và cám dỗ đó không?

* Bạn thường sợ điều gì trong cuộc sống? Nỗi sợ đó có ảnh hưởng gì đến lòng tin của bạn không? Bạn vượt qua nó bằng cách nào?

Sống Lời Chúa: Khi lo lắng sợ hãi, bạn hãy nhớ Lời Chúa “đừng sợ”; khi bị cám dỗ, đừng quên Lời Ngài: “Hãy sợ”.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con biết “đừng sợ” những người “chỉ giết được thân xác”, nhưng xin giúp con “biết sợ” tội để con luôn bước đi trong đường lối của Ngài.

gpcantho

CHIA SÈ LỜI CHÚA - THÁNH CA TIN MỪNG- CN15TN-CG

THÁNH CA TIN MỪNG - CN15TN-C
Kinh Chuc Quy Cha, Quy Thay, Quy Soeurs, Quy AnhChi va GiaDinh cuoi tuan VuiVe - BinhAn.  HXLy
 
Lời Chúa.
 "Một người kia từ Giêrusalem xuống Giêrikhô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết.   Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi.    Rồi cũng thế, một thầy Lêvi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi.    Nhưng một người Samaria kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương.   Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc.    Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: "Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiều, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác".    Vậ y theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?"    Người thông luật trả lời: "Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy". Ðức Giêsu bảo ông ta: "Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy".
“Chỉ có loài vật mới nhẫn tâm ngoảnh mặt lại trước nỗi đau của đồng loại để chăm chút cho bộ lông mượt mà của nó, còn con người thì không”. Đây là lời phát biểu của ông Karl Marx, một triết gia vô thần. Tuy ông ta không tin vào Thiên Chúa, nhưng tự trong thâm tâm, ông vẫn tin vào sức mạnh của tình yêu, là đạo lý căn bản của cuộc sống làm người. Còn chúng ta thì sao? Là những người Công giáo, chúng ta tin vào Thiên Chúa, đấng có tên gọi là ‘Tình yêu’, nhưng chúng ta đã thực hành luật yêu thương cụ thể như thế nào? Qua dụ ngôn bài Tin mừng hôm nay, Chúa cảnh báo tất cả, từ các linh mục, tu sĩ đến giáo dân, để lay động lương tâm từng người. Người Samaritanô vốn chỉ là người ngoại đạo mà dân Do thái vẫn coi như thù địch, nhưng đã trở thành chuẩn mẫu để Chúa Giêsu đưa ra như một tấm gương soi. Sau khi thuật lại câu chuyện về người Samaritanô nhân hậu, Chúa nói với người thông luật đến hỏi Ngài, cũng như nói với chúng ta hôm nay:Ông hãy đi và cũng hãy làm như vậy (c.37).

Ngày hôm nay, nếu Đức Giêsu đứng giữa chúng ta và cũng thuật lại giai thoại trên, Ngài sẽ đem ai ra để làm hình mẫu, bạn hay tôi, linh mục này hay tu sĩ?  hay Chúa lại tiếp tục đưa một người ngoại giáo nào đó ra để mời chúng ta bắt chước?
 
Đức Cha Bùi Tuần khi đọc bài Tin mừng trên đã viết lại những dòng chia sẻ sau. “Cứ mỗi lần suy gẫm về câu truyện này, tôi cảm thấy xấu hổ và có chút gì mỉa mai làm tôi ray rứt. Tôi tưởng rằng khi đưa ra một mẫu gương bác ái, Chúa sẽ bảo chúng ta hãy nhìn vào gương sáng nơi vị linh mục này hay tu sỹ nọ, nhưng không, Chúa chỉ đưa ra một người ngoại giáo làm mẫu mực. Càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy hổ thẹn.”
Thầy tư tế chuyên lo việc đền thờ, nhưng đền thờ đích thực nơi con người, những thụ tạo được Chúa dựng nên giống hỉnh ảnh Ngài, thì ông ta lại không màng. Cũng vậy, các thầy Lêvi thường hay đeo bảng khắc lề luật ở trước ngực, nhưng luật của tình yêu thì ông lại nhẫn tâm dẫm đạp, để mặc người bị nạn nằm đó chờ chết. Còn người Samaritanô ngoại giáo thì khác. Anh ta không biết chút gì về lề luật trên lý thuyết, nhưng trong thực hành, ông lại quá tuyệt vời.

Sự ích kỷ và vô tâm nơi mỗi người, thường xuất phát từ thái độ tự mãn mà chúng ta vẫn hay có. Trong Tin mừng Matthêu chương 18, Chúa nặng lời chỉ trích thái độ trịch thượng, khoe khoang của những người biệt phái và ký lục giả hình. Họ là những con người bề ngoài xem ra rất đạo đức nhưng trong lòng thì rống tuếch, chẳng khác gì mồ mả sơn phết bên ngoài. Cũng thế, hai ‘đấng bậc’ mà Chúa nhắc đến hôm nay, Thầy tư tế và Thầy Lêvi, đã hoàn toàn tỏ ra vô cảm trước nỗi đau của đồng loại. Họ vẫn tự cho mình là những người đạo đức, không dám sờ chạm đến xác chết vì sợ bị nhiễm uế. Nhưng sự vô cảm và ích kỷ lại chính là tình trạng nhiễm uế ghê tởm nhất từ chính bên trong tâm hồn của họ. Chúng ta cũng dễ rơi vào tình trạng giống vậy. Ông Wilberforce, một nhà tu đức đã nói: “Chắp tay lại để cầu nguyện thì rất tốt, nhưng biết mở tay ra để đến với anh em, nhất là những con người cùng khổ, thì vẫn tốt hơn.”
Cho thì có phúc hơn là nhận.  Đây là điều Chúa đã nói với Phaolô năm xưa, cũng như nói với chúng ta ngày hôm nay. Gương mẫu của người Samaritanô rất cụ thể và sống động, bởi vì ông ta đã biết cho đi. Nhưng trên hết, chúng ta hãy nhìn vào chính nguyên mẫu nơi Chúa Giêsu. Ngài đã cho đi tất cả, ngay cả mạng sống. Ngài không còn giữ lại chút gì cho mình.  Là người Kitô hữu, chúng ta mắc một món nợ, tức là nợ yêu thương đối với bất kỳ ai đang cần được giúp đỡ. Có người ở ngay sát nhà ta, nhưng họ không cần ta giúp đỡ, nên chưa phải là người thân cận ta, nhưng nếu người xa lạ gặp ta và cần sự giúp đỡ mà ta có khả năng đem lại cho họ, thì khi đó họ trở nên người thân cận của ta. Người đó cần tình yêu thương của ta. Tình yêu thương ấy ta phải thi hành đúng lúc, hữu hiệu và vô vị lợi.

Thánh Phao-lô nhắc nhủ chúng ta rằng: “Anh em không mắc nợ nhau điều gì ngoài món nợ yêu thương, vì ai thương yêu, người đó giữ trọn lề luật”.
“Tình người” hay nói đúng hơn “Tình yêu thương”… Vâng, đó là một trong những giáo lý căn bản mà một người Kitô hữu phải biết đến và thực thi. Trong Mười Điều Răn Đức Chúa Trời, chúng ta được truyền dạy rằng, “Mười điều răn ấy tóm về hai này mà chớ: trước kính mến một Đức Chúa Trời trên hết mọi sự sau lại yêu người như mình ta vậy. Amen”.
“Mến Chúa”… vâng, thật dễ dàng. Còn “Yêu người” quả là không dễ chút nào. Thế nhưng, nếu chúng ta chỉ Mến-Chúa mà không Yêu-người, như thế, chúng ta chưa làm trọn lệnh truyền của Chúa, chúng ta chỉ mới giữ một nửa điều răn của Chúa.
Kinh thánh đã dạy chúng ta rằng, “Nếu ai nói: ‘Tôi yêu mến Thiên Chúa’ mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy” (1Ga 4, 20).
Nói tới “yêu thương người”… Tạ ơn Chúa vì Người đã để lại cho chúng ta một bài học sâu sắc về “tình người” qua dụ ngôn “Người Samaria tốt lành”.
*SUY TƯ VÀ QUYÊT TÂM HÀNH ĐỘNG :Chúa Giêsu dạy tôi bắt chước người xứ Samaria nhân hậu. Hãy lên đường với trái tim. Hãy lắng nghe với trái tim. Hãy hành động với trái tim. Hãy đi trên đường của trái tim. Hãy để trái tim tham dự vào mọi lời nói, mọi cử chỉ, mọi suy nghĩ. Hãy mang theo trái tim theo trên khắp mọi nẻo đường. Con đường đi với trái tim chính là con đường dẫn đến sự sống đời đời.
Lạy Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường trong lòng, xin uốn lòng con nên giống Trái Tim Chúa. Amen.
 
 
 
 
 
" Hail, star of the sea,
Nurturing Mother of God,
And ever Virgin
Happy gate of Heaven."
 

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - THỨ NĂM CN14TN-C


THÔNG BÁO TIN MỪNG # 296 - Website ChiaseLoiChua.com

 ĐEM TIN MỪNG BIẾU KHÔNG -Mat-thêu 10, 6-15

“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy. Đừng kiếm vàng bạc hay tiền đồng để giắt lưng.” (Mt 10,8-9)

BẠN VÀ TÔI CÙNG SỐNG LỜI CHÚA: Trong cuốn “Chút này làm tin”, đức cha  Phao-lô Nguyễn Thái Hợp thuật lại hành trình gặp Chúa của chị Thu Thủy, một câu chuyện thật cảm động.

Theo chị kể, hành trình Thiên Chúa dắt dìu chị đi từ một người vô thần đến làm người Ki-tô hữu là một hành trình dài, có bàn tay Thiên Chúa hướng dẫn. Ngài dùng nhiều người chỉ lối dọc theo đường chị đi.

Điều đáng nói, tất cả mọi người đều giúp chị cách “miễn phí”. Dễ hiểu thôi, bởi họ đã “được cho không, thì cũng phải cho không như vậy”. Những chứng nhân này sẵn sàng “miễn phí”, miễn sao Đức Kitô được “nối mạng” với hết mọi người.

Mời Bạn CHIA SẺLời Chúa đây vẫn còn hiệu lực cho mỗi Ki-tô hữu hôm nay, để không ai được viện bất cứ lý do gì làm gián đoạn hành trình gặp Chúa của tha nhân hay miễn chước cho mình sứ mạng “đem Tin Mừng biếu không”.*Vì sao Ki-tô hữu phải đem Lời Chúa biếu không?

Tôi Sống Lời Chúa: Thay vì dùng thì giờ “chát, tuýt” để tán gẫu vô bổ, bạn dùng thì giờ để nói về Chúa cho người khác.

BẠN VÀ TÔI CÙNG CẦU NGUYỆN VÀ SỐNG CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, có gì nơi con mà không là ân huệ Chúa ban? Mọi sự con có đều là ân huệ Chúa ban cách nhưng không. NHỜ THÁNH THẦN CHÌ DẪN con biết phân phát ân huệ con lãnh được không điều kiện như Chúa.

Đầy tớ: Định Nguyễn - Mời thăm Website ChiaseLoiChua.org, để Sống và Chia sẻ Lời Chúa.
---------------------------
 

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - 15TH SUNDAY-C

  •  
    Mo Nguyen
     
    Jul 12 at 1:09 AM
      

                      Who is my neighour?

     

                                 WHO IS OUR NEIGHBOUR? 15th SUNDAY C

                                                                14 JUNE 2019

                                                              (Luke 10: 25-37)

    You hear the words ‘A man went down from Jerusalem to Jericho’. You know at once that they begin the famous parable of Jesus, the parable of the Good Samaritan, told one more time just now. To understand and appreciate it, we need to remember that Jesus told his story to answer the question put to him: ‘Who is my neighbour?’

     

    In the Jewish religion at the time of Jesus, there was much discussion happening about just who a Jewish person’s neighbour is. It was generally thought that one’s neighbour is restricted to those who are born Jewish and those who have become Jewish. With his choice of a Samaritan who gives striking practical assistance to the wounded Jewish man, Jesus is asserting that our neighbour is simply every other human being in need. So the idea of neighbour goes way beyond our family, our friends, our work-mates, our nationality, our political party, our comfort zones and our church. Jesus is asserting that even our enemy is our neighbour. (At the time Jesus was telling the story, Jews and Samaritans were, in fact, deadly enemies).

     

    So Jesus is teaching in his parable that no one at all must be excluded from our care and concern, but also that our love of neighbour must be concrete and practical. How does the Samaritan behave in the parable? If the Samaritan had been content to say to the wounded and bleeding man: ‘Bad luck, Buddy! What a mess they’ve made of you! But cheer up! It could be worse! You could be dead!’, and then galloped off, that would have been callous, cruel, and insulting. Instead , he does all he possibly could for the man who fell among thieves. Jesus spells this out when he says:

     

    But a Samaritan traveller who came upon him was moved with compassion when he saw him. He went up and bandaged his wounds, pouring oil and wine on them. He then lifted him on to his own mount, carried him to the inn and looked after him. Next day he took out two denarii and handed them to the innkeeper. “Look after him,” he said, “and on my way back I will make good any extra expense you have”.

     

    At the end of the parable, Jesus to the teacher who questioned him, puts this question: ‘Which of these, the Levite, the priest, or the Samaritan, showed himself to be a real neighbour to the wounded man?’ He gets the answer he was looking for: ‘The one who took pity on the wounded one.’

     

    In our lives, then, the neighbour we are called to love is, in a nutshell, the person who needs me now - right here, right now. We must not discriminate. We must not pick and choose. We must not wait either till he or she appears along our way, perhaps quite dramatically. God asks us to be on the look-out for them, to focus on them, and then to put ourselves out to support them - with our compassion, outreach, time, trouble, and money.

     

    In his beautiful book Jesus of Nazareth, Pope Emeritus Benedict suggests a challenging application of the parable. He sees the entire continent of Africa represented in the unfortunate man who has been robbed, wounded, and left for dead on the side of the road. He sees in us, members of one of the richest nations on earth, those two professionals who pass by on the other side of the road - too selfish, too busy, and too preoccupied with our own schedules, agendas and other personal concerns to get involved.

     

    I am convinced that if Jesus came to Israel today and a lawyer asked him again, ‘Who is my neighbour?’ he would change the parable a bit. In place of the Samaritan he would put a Palestinian! If a Palestinian were to ask him the same question, in the Samaritan’s place we would find a Jew!

     

    But it’s just too easy to limit the discussion to Africa and the Middle East. If any one of us were to put to Jesus the question ‘Who is my neighbour?’ what would he answer? He would certainly remind us that our neighbour is not only our fellow countrymen but also those outside our nation and community, not only Christians but Muslims also, not only Catholics but Protestants too, and not only believers but also people with no religious faith. But he would immediately add that the most important thing is not simply to know who my neighbour is. The most important thing is to show what it means to love my neighbour, the person i.e., whoever it may be, who needs me and needs me now. ‘Go and be the Good Samaritan to them, and go now,’ Jesus would surely be saying to you and to me.

     

    In our Eucharist today, let us pray for the grace to respond to the clear and challenging teaching of Jesus our Guide, both on who my neighbour is, and on how to care for them in the kindest and most practical ways we know!

     

    Fr Brian Gleeson

     

    Who Is My Neighbour?

     

    https://www.youtube.com/watch?v=Km_cmb9SBtY

     

    HELLO NEIGHBOuR SONG (GET OUT) LYRIC VIDEO – DAGames:

     

    https://www.youtube.com/watch?v=ziaf3RrG80U

     

            HELLO NEIGHBOuR SONG

     
     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LỜI CHÚA- THỨ TƯ CN14TN-C

THÔNG BÁO TIN VUI # 189 - Website ChiaseLoiChua.org

            TẤT CẢ ĐỂ LOAN BÁO TIN MỪNG

“Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Thiên Chúa đã đến gần.” (Mt 10, 7)

Suy niệm/SỐNG: Một hôm, thánh Phan-xi-cô Át-xi-di gọi một thầy cùng với mình đi giảng đạo. Hai người rảo qua các đường phố rồi trở về nhà. Thầy đó hỏi thánh nhân vì sao ngài nói đi giảng đạo mà không giảng dạy gì.

Thánh Phan-xi-cô trả lời: ngay trong lúc đi đường ngài đã giảng đạo rồi. Chúa Giê-su dạy các môn đệ đến với “các chiên lạc nhà Ítraen” thế mà chưa đến “nhiệm sở,” các ông đã phải rao giảng ngay khi đi dọc đường.

Và Chúa còn truyền lệnh cho dù người nghe có đón nhận Lời hay không thì cũng phải nói với họ: “Triều đại Thiên Chúa đã đến gần” (Lc 10,11). Các ông phải sẵn sàng bỏ lại mọi thứ hành trang cồng kềnh, giã từ những mối quan hệ vô bổ để có thể tập trung tất cả cho việc loan báo Tin Mừng.

BẠN VÀ TÔI THÔNG BÁO TIN VUI: Tất cả cho việc loan báo Tin Mừng nghĩa là từ việc bạn mua sắm, ăn mặc, hay làm công việc nghiệp vụ chuyên môn của bạn cho đến việc bắt tay chào hỏi một người quen, thậm chí việc bạn nhai một miếng cơm, uống một ngụm nước,v.v… tất cả đều có thể biến thành một hành động loan báo Tin Vui nếu như những việc đó chuyển tải sứ điệp “Nước Thiên Chúa đã đến gần.”

 *Kiểm điểm xem những sinh hoạt trong Nhóm Chia sẻ Lời Chúa của bạn, đã nói lên được những việc làm cụ thể nào như đã nêu ở trên cho Nước Chúa đến chưa???

Sống Lời Chúa: Chú ý làm tốt một công việc thường ngày với ý chỉ cầu nguyện cho việc loan báo Tin Mừng - Tin Vui.

a.Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết thao thức trước cảnh “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít,” NHỜ THÁNH THẦN THÚC ĐẨY CON đi làm thợ gặt trong cánh đồng của Chúa.

 Đầy tớ Định Nguyễn - Mời thăm Website ChiaseLoiChua.org, để Sống và Chia sẻ Lời Chúa.
-------------------------
 

 

Subcategories