2. Cảm Nghiệm Sống Lời Chúa

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - LM MINH ANH - THỨ NĂM

  •  LM MINH ANH
    CẢM NGHIỆM SỐNG LỜI CHÚA
     
     
    Thứ Năm, Tuần XVII Thường Niên, Năm Chẵn  
    -  Gr 18, 1-6  -  Mt 13, 47-53
     

    NỖI SỢ HÃI THÁNH THIỆN

     

    “Như hòn đất nơi tay thợ gốm thế nào, thì các ngươi ở trong tay Ta cũng như vậy!”.

    Trong cuốn “Đồ Gốm” được Đức Cha Giuse Đinh Đức Đạo tặng, tôi thích nhất đoạn ngài viết, lúc còn bé, ngài bắt chước Ghitôn trong Thánh Kinh để thử xem Chúa có chọn ngài không. Chỉ khác một điều, Ghitôn lấy tấm lông chiên, đặt giữa trời, xin Chúa làm ướt và làm khô nó; Chúa chiều ông, ông biết Chúa gọi ông! Đức Cha Giuse thì lấy một tờ giấy nhúng vào nước, phơi giữa trời hè và xin Chúa cho nó cứ ướt mãi. Và vui nhất là cả hai lần, ngài không nhớ gì đến tờ giấy, vì ham chơi; chợt nhớ, trở lại, cả hai lần, nó khô queo! Vậy mà Chúa vẫn chọn ngài!

    Kính thưa Anh Chị em,

    Câu chuyện của Đức Cha Giuse được gặp lại qua Lời Chúa hôm nay với người thợ gốm trong sách Giêrêmia; bên cạnh đó, còn có thêm câu chuyện chiếc lưới thả xuống biển của Matthêu! Số phận chiếc bình hoàn toàn nằm trong tay thợ gốm; số phận cá tốt, cá xấu được định đoạt tách bạch. Hai hình ảnh này gợi lên một ‘nỗi sợ hãi thánh thiện’ nhất định; đồng thời, trấn an chúng ta về sự công bằng của Thiên Chúa, một Thiên Chúa quyền năng nhưng rất mực từ bi!

    Thiên Chúa tiếp tục ném chiếc lưới tình yêu của Ngài trên cuộc sống chúng ta, và ân sủng Ngài trong mỗi người vẫn tiếp tục giục giã chúng ta đáp lại. Thiên Chúa không từ bỏ một ai, bất kể họ thế nào; cả khi phản ứng ban đầu của chúng ta đã để lại nhiều điều không đáng mong đợi. Như người thợ gốm, Thiên Chúa định hình cuộc sống chúng ta cùng với những sai sót của mỗi người; Ngài luôn cố tạo ra một điều gì đó mới mẻ, tốt đẹp từ những sai sót đó. Tất nhiên, chúng ta không để mình trở nên thụ động trong tay Ngài; nhưng ra sức cộng tác bằng cách tiếp tục mở lòng đón nhận công việc yêu thương của Người Thợ Gốm trong cuộc sống mình. Nguyên việc ý thức điều đó, đã là đáng mừng; vì lẽ, đã có một ‘nỗi sợ hãi thánh thiện’ nơi chúng ta!

    Cũng thế, chiếc lưới kéo lên bờ chỉ ra thời kỳ cuối cùng.

    1/* Sẽ đến lúc Nước Trời trên trái đất kết thúc và những ai thuộc về Chúa cũng như không thuộc về Chúa sẽ được tách biệt khỏi nhau.Đó là điều không thể và không nên làm bây giờ như dụ ngôn cỏ lùng tiết lộ.

    2/ Vậy khi nào thì kết thúc? Tất nhiên, không ai biết điều đó, thật may mắn! Nhưng có một điều chúng ta biết, là kết cục của mỗi người sẽ đến trong một thời gian tương đối ngắn, cả khi sống đến 100 tuổi.

    3/ Nhưng khi điều này xảy ra, liệu chúng ta sẽ ở trong Vương Quốc hay ngoài Vương Quốc! Đây là ‘nỗi sợ hãi thánh thiện’ chính đáng! Làm thế nào để bảo đảm tôi đang ở đúng chỗ? Tôi sẽ xưng tội và lãnh các Bí Tích trước khi ra đi?

    4/ Đừng đặt cược vào nó! Cần có một ‘nỗi sợ hãi thánh thiện’ tương thích. Bảo đảm tốt nhất là ghi danh vào Nước Trời ngay hôm nay; và với ơn Chúa, sống thật tốt. Làm được điều đó mỗi ngày, tương lai sẽ tự lo liệu và chúng ta không cần phải lo lắng!

    Anh Chị em,

    “Như hòn đất nơi tay thợ gốm thế nào, thì các ngươi ở trong tay Ta cũng như vậy!”. Một khi hòn đất nằm trong tay người thợ gốm, nó sẽ trở thành một vật quý và nên hữu dụng; bằng không, hòn đất muôn đời vẫn là hòn đất. Cũng thế, vốn là những hạt bụi hư vô, chúng ta được Thiên Chúa thổi vào sinh khí; trở thành một sinh linh mang hình ảnh, sự sống và dáng dấp của Thiên Chúa. Ngài yêu thương chúng ta cách rộng lượng đến thế, thì bổn phận của chúng ta là sống cho xứng với ơn kêu gọi của Ngài. Không chỉ làm người, với phép Thánh Tẩy, chúng ta trở nên một tạo vật mới; là con trai, con gái của Chúa Trời. Vậy hãy hết lòng cộng tác với ơn Chúa; nói cách khác, mềm dẻo trong tay Ngài, Ngài sẽ nắn chúng ta ngày càng giống Ngài hơn! Thật ý nghĩa với Thánh Vịnh đáp ca, “Phúc thay người được Chúa Trời nhà Giacóp phù hộ!”.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, đừng để con mang số phận của những con cá xấu hay chiếc bình móp; xin dạy con biết chuẩn bị cõi đời đời ‘ngay khi còn ở bên này’, để ngày kia, không bị loại ra ngoài!”, Amen.

     

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC- TGP SAIGON - THỨ NĂM

  •  TGM NGUYỄN NĂNG

    Thứ Năm tuần 17 Thường niên năm II (Mt 13,47-53)

    Tin mừng: Mt 13, 47-53

    47 “Nước Trời lại còn giống như chuyện chiếc lưới thả xuống biển, gom được đủ thứ cá. 48 Khi lưới đầy, người ta kéo lên bãi, rồi ngồi nhặt cá tốt cho vào giỏ, còn cá xấu thì vứt ra ngoài. 49 Đến ngày tận thế, cũng sẽ xảy ra như vậy. Các thiên thần sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính, 50 rồi quăng chúng vào lò lửa. Ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng.

    51 “Anh em có hiểu tất cả những điều ấy không?” Họ đáp: “Thưa hiểu”. 52 Người bảo họ: “Bởi vậy, bất cứ kinh sư nào đã được học hỏi về Nước Trời, thì cũng giống như chủ nhà kia lấy ra từ trong kho tàng của mình cả cái mới lẫn cái cũ”. 53 Khi Đức Giê-su kể các dụ ngôn ấy xong, Người đi khỏi nơi đó.

     

    Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Hội Thánh là thánh nhưng vẫn bao gồm những con người tội lỗi. Chỉ có Thiên Chúa mới có quyền xét xử thanh lọc. Và phải đợi đến tận thế mới là lúc thanh lọc chung cuộc.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đã quy tụ chúng con vào Hội Thánh Chúa. Chúa Giêsu đã thiết lập một Giáo Hội thánh thiện, và Giáo Hội phải thánh để làm cho mọi người nên thánh. Nhưng trong thực tế con thấy Giáo Hội vẫn phải cưu mang trong lòng mình những con người tội lỗi, trong đó có con. Đôi khi chính trong lòng Giáo Hội vẫn còn nhiều tội lỗi, nhiều tiêu cực, nhiều cách sống thế tục. Điều đó đã trở nên một gương mù và làm cho nhiều người thắc mắc, công kích: tại sao Giáo Hội lại còn nhiều tội lỗi thế ?

    Lạy Chúa, Chúa cho con hiểu rằng bao lâu còn ở trần gian, Giáo Hội cũng như chiếc lưới bắt cả cá tốt lẫn cá xấu. Đến ngày chung thẩm chiếc lưới mới được kéo lên, và lúc đó chính Chúa sẽ tách biệt cá tốt khỏi cá xấu.

    Con cảm tạ Chúa luôn nhân từ kiên nhẫn chờ đợi con. Xin cho con biết tận dụng những ngày con đang sống ở trần gian để nhờ ơn Chúa, con tự thanh luyện mình trở nên thánh thiện như bản chất của Giáo Hội.

    Đứng trước những thực tế trong Giáo Hội, xin giúp con đừng nản lòng, và càng không bao giờ phê bình chỉ trích, trái lại, xin cho con càng yêu mến và cầu nguyện cho Giáo Hội nhiều hơn, đồng thời cho con biết tích cực cộng tác để làm cho bộ mặt Giáo Hội ngày càng xinh đẹp trong sáng hơn. Amen.

    Ghi nhớ : “Người ta lựa cá tốt bỏ vào giỏ, còn cá xấu thì ném ra ngoài”.
    Kính chuyển:
    Hồng
     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC -TGP SAIGON = THỨ TƯ

  •  TGM NGUYỄN NĂNG

    Thứ Tư tuần 17 Thường niên năm II - Nước Trời quý giá hơn tất cả (Mt 13,44-46)

    Tin mừng: Mt 13, 44-46

    44 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: “Nước Trời giống như kho tàng chôn giấu trong ruộng, người kia tìm được, vội chôn vùi xuống, vui mừng trở về bán tất cả những gì anh có mà mua thửa ruộng ấy.

    45 Nước Trời cũng giống như người buôn nọ đi tìm ngọc quý.

    46 Tìm được một viên ngọc quý, anh trở về bán mọi của cải mà mua viên ngọc ấy.

     

    1. Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Nước Trời có một giá trị cao quý vô cùng đến độ có thể đánh đổi tất cả những gì ta có. Thế nhưng điều quan trọng hơn, đó là con người phải nhận ra giá trị cao quý ấy.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, Lời Chúa hôm nay cho con hiểu rằng Nước Trời thật giá trị cao quý, cao quý đến độ người ta có thể đánh đổi tất cả để chiếm đoạt và có thể từ bỏ tất cả để giành lấy. Nước Trời thật giá trị cao quý, bởi vì Nước Trời là chính Chúa, là được sống trong tình yêu của Chúa, được chia sẻ chính sự sống của Chúa.

    Xin Chúa giúp con học hỏi, tìm hiểu không ngừng, để con khám phá giá trị cao quý của Nước Trời, để mỗi ngày con lại càng nhận ra Chúa thật là cần thiết cho con. Lúc đó con sẽ bỏ tất cả, đánh đổi tất cả, để chiếm đoạt Nước Chúa cho bằng được, và lòng hân hoan vui sướng vì được cả một kho tàng.

    Người đi tìm ngọc quý, người thương gia, là những người sành sỏi, biết nhận định hơn hay kém, thật hay giả… để có thể quyết định chọn lựa dứt khoát. Cũng vậy, để có thể dấn thân hoàn toàn sống cho Chúa, con cũng phải nhận định. Xin giúp con nhận ra rằng Chúa trổi vượt hơn mọi sự ở đời này. Chúa là lẽ sống và là hạnh phúc của con. Được Chúa là được tất cả, mà mất Chúa là mất tất cả.

    Trong cuộc sống thường ngày, khi mua một món hàng, con hỏi những người thông thạo để mua món hàng nào tốt nhất và đẹp nhất. Cũng thế, để nhận ra giá trị Nước Trời, xin cho con biết siêng năng học hỏi nơi Lời Chúa, nơi các thánh, nơi giáo lý của Hội Thánh, con sẽ không chọn lầm và không có gì phải nuối tiếc khi chọn Chúa. Amen.

    Ghi nhớ: “Anh bán tất cả những gì anh có mà mua thửa ruộng đó”.
    Kinh Chuyển:
    Hồng
     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - LM MINH ANH- THỨ TƯ

  •  CẢM NGHIỆM SỐNG LỜI CHÚA
    LM MINH ANH
     
    Thứ Tư, Tuần XVII Thường Niên, Năm Chẵn  
    -  Gr 15, 10. 16-21  -  Mt 13, 44-46
     

    KHO BÁU, CHỐN CON NƯƠNG MÌNH

    “Chúa là chốn con nương mình!”; “Anh bán tất cả những gì anh có mà mua thửa ruộng ấy!”.

    Oswald Chambers viết, “Ngay phút thức dậy đầu tiên trong ngày, nếu bạn học biết mở cửa đón Chúa Giêsu đi vào, mọi thứ công khai sẽ được đóng dấu sự hiện diện của Ngài! Một ngày hạnh phúc? Một ngày tân khổ? Bạn sẽ hiểu sâu sắc lời Thánh Vịnh, “Chúa là chốn con nương mình!””.

    Kính thưa Anh Chị em,

    “Chúa là chốn con nương mình!”. Cùng với Tin Mừng, Thánh Vịnh đáp ca hôm nay cho thấy, hành trình cuộc đời mỗi người là hành trình đi tìm một kho báu; nói cách khác, đi tìm một chốn nương thân. Có chốn nương thân tạm bợ; có chốn nương thân vững bền! Và Chúa Kitô là kho báu đáng nương thân nhất, đáng tìm kiếm nhất; bởi lẽ, Ngài là ‘kho báu, chốn con nương mình!’.

    Sự bồn chồn trong trái tim của mỗi người cũng có thể được sánh với một cuộc đi tìm kho báu. Theo những cách khác nhau, tất cả chúng ta đều trải qua những khát khao về một tình yêu vô điều kiện; một bảo đảm hạnh phúc đời này và đời sau; một câu trả lời cho tất cả các nan đề khúc mắc nhất. Trong Chúa Kitô, món quà Chúa Cha tặng ban, Thiên Chúa đã đến; trong Ngài, Chúa Cha tự hiến cho con người! Vì thế, Chúa Kitô là kho báu lớn nhất của mỗi người. Hãy đào sâu ý thức về sự vĩ đại của món quà tình bạn của Ngài, và củng cố tình bạn này bằng sự cởi mở trước tình yêu của Ngài; và chúng ta sẽ nghiệm ra, Ngài là ‘kho báu, chốn con nương mình!’.

    Qua quà tặng Giêsu, chúng ta cảm nghiệm lòng nhân ái tín trung tuyệt đối của Thiên Chúa. Trong lòng thương xót của Chúa Kitô, chúng ta khám phá cuộc sống của mình có giá trị vô hạn trong mắt Thiên Chúa; trong lời dạy dỗ của Chúa Kitô, chúng ta khám phá sự khôn ngoan để xây dựng cuộc sống mình trên nền tảng vững bền; và trong ân sủng Chúa Kitô, chúng ta nhận được sức mạnh để lớn lên trong tình yêu và sự thánh thiện! Kho báu Giêsu là chốn nương thân; nơi đầu tư một tương lai đích thực; nơi mỗi người có thể sống ơn kêu gọi ‘cho sự vĩ đại’ của mình. Vì thế, hãy gác lại mọi mối bận tâm khác để thực sự sở hữu cho được Ngài! Bỏ qua một bên bất cứ điều gì tìm cách mang lại cho chúng ta một cảm giác an toàn giả tạo ngoài Ngài. Vì lẽ, không chỉ là chốn nương thân, Ngài còn là Đấng biến đổi những ai nương thân nơi Ngài!

    Giêrêmia, qua bài đọc thứ nhất hôm nay, cũng nói lên niềm xác tín đó khi coi Thiên Chúa như kho báu, coi Lời Ngài như của ăn, “Lạy Chúa các đạo binh, con lấy lời Chúa làm của ăn”; và Chúa phán, “Họ sẽ giao chiến với con, nhưng không thắng được con, vì Ta ở cùng con để giải thoát và cứu chữa con!”; đúng như lời Thánh Vịnh đáp ca, “Chúa là chốn con nương mình!”.

    Đọc lại Augustinô, chúng ta sẽ hiểu thế nào là sức mạnh của sự chữa lành! Ngài viết, “Vết thương của chúng ta rất nghiêm trọng, nhưng vị Thầy Thuốc thì toàn năng. Tôi sẽ tuyệt vọng về vết thương chí mạng của tôi, nếu tôi không tìm thấy một Thầy Thuốc vĩ đại như Ngài!”; và Augustinô kết luận, “Lãng quên Thiên Chúa, có nghĩa là chết; tìm kiếm Thiên Chúa, có nghĩa là tái sinh; ở trong Thiên Chúa, có nghĩa là sống!”; “Con càng khốn khổ, Ngài càng gần con!”.

    Anh Chị em,

    “Chúa là chốn con nương mình!”; “Con càng khốn khổ, Ngài càng gần con!”. Chúa Giêsu hẳn đã xác tín về Chúa Cha như thế, “Lạy Cha, con phó linh hồn con trong tay Cha!”; ngược lại, Chúa Giêsu càng là kho báu của Cha Ngài, “Đây là Con Ta rất yêu dấu!”. Và “Thiên Chúa đã yêu thế gian, đến nỗi đã ban Con Một!”. Ai sở hữu Giêsu, người ấy sở hữu Thiên Chúa, sở hữu thiên đàng; Augustinô sở hữu Giêsu, ngài được biến đổi, biến đổi trong Thánh Thần. Như vậy, một con tim không hoán cải, một con tim không gì có thể dịch chuyển, là con tim của người đánh mất khả năng cảm nhận mình được yêu; đánh mất khả năng đó, bấy giờ, sẽ là đánh mất một kho tàng! Bạn và tôi, hãy như một Augustinô, một khi tìm được Giêsu, hãy cố ôm chặt Ngài!

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa Giêsu, xin cho con ngày càng nghèo đi những gì thuộc về thế gian, và giàu có thêm những gì thuộc về Chúa. Xin biến đổi con; vì Chúa là ‘kho báu, chốn con nương mình!’”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - LM MINH ANH - THỨ BA

  •  
    CẢM NGHIỆM SỐNG LỜI CHÚA
    LM MINH ANH
     
     
     
     Thứ Ba, Tuần XVII Thường Niên, Năm Chẵn  
    -  Gr 14, 17-22  -  Mt 13, 36-43
     

    ĐỪNG BAO GIỜ ĐÁNH MẤT HY VỌNG!

    “Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời trong Vương Quốc của Cha họ”.

    Charles Read viết, “Gieo một hành động, gặt một thói quen. Gieo một thói quen, gặt một tính cách. Gieo một tính cách, gặt một số phận!”. Gieo một điều thiện, gặt một niềm vui; gieo một niềm cậy trông, gặt cả mùa hy vọng! ‘Đừng bao giờ đánh mất hy vọng!’.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Ý tưởng lạc quan của Charles Read được gặp lại trong Lời Chúa hôm nay. Giữa một hoàn cảnh nghiệt ngã, có lúc dường như tuyệt vọng, bạn vẫn ‘Đừng bao giờ đánh mất hy vọng!’. Giêrêmia nói với dân, ‘Đừng tuyệt vọng!’; Chúa Giêsu nói với chúng ta, ‘Hãy cứ hy vọng!’.

    Bài đọc Giêrêmia phản ánh mặt tối, cũng là mặt thực, của một dân bị Chúa nghiêm phạt. “Bước chân ra đồng nội, này kẻ chết vì gươm; quay gót trở về thành, nọ bao người đói lả!”. Các nhà lãnh đạo, các tiên tri và các thầy tế lễ cũng đang kiệt lực ở mút cùng của sự hiểu biết; từ vực thẳm, họ thưa lên, “Chớ thì Chúa ruồng bỏ Giuđa sao? Hay lòng Ngài ghê tởm Sion nữa?”; “Cớ sao Ngài đánh phạt chúng con đến vô phương chữa chạy?”; “Mong đến thời bình phục mà chỉ thấy rùng rợn khiếp kinh!”. Ấy thế, giữa những tàn khốc và tăm tối của cuộc khủng hoảng tôn giáo, chính trị như thế, dân Chúa vẫn không mất niềm cậy trông vào lòng thương xót của Ngài, “Lạy Chúa, Chúa là niềm hy vọng của chúng con”. Thật khó để có thể giữ niềm tin khi con người dường như không còn gì để mất; tuy nhiên, Thánh Kinh vẫn luôn truyền cảm hứng để chúng ta tiếp tục cậy tin và ‘đừng bao giờ đánh mất hy vọng’, cả khi “ở trong vực thẳm khổ đau”. Cứ kêu cầu Ngài, Thánh Vịnh đáp ca thổ lộ, “Lạy Chúa, để danh Ngài rạng rỡ, xin giải thoát chúng con!”.

    Với dụ ngôn ‘cỏ giữa lúa’, Tin Mừng thừa nhận, không phải lúc nào công việc tốt lành của Thiên Chúa cũng xuôi thuận và được thế gian đón nhận. Hạng người mà Chúa Giêsu gọi là “kẻ thù” - luôn chống lại mục đích tốt đẹp của Chủ Mùa, người gieo giống tốt - sẽ tìm cách bóp chết lúa tốt. Tuy nhiên, Chúa Giêsu bảo đảm, cuối cùng, mục đích của Thiên Chúa vẫn đi đến cùng, “Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời trong Vương Quốc của Cha họ”. Chúa Cha đang làm việc và tiếp tục làm qua Chúa Giêsu, và con cái Ngài; và Ngài sẽ chiến thắng các thế lực của sự dữ, bảo đảm một sự toàn thắng cuối cùng. Phaolô đã diễn tả niềm xác tín này một cách cô đọng, “Ở đâu tội lỗi đầy tràn; ở đó, ân sủng càng chan chứa!”. Đó là nền tảng niềm hy vọng, một hy vọng không bắt nguồn từ con người nhưng phát xuất từ Thiên Chúa; mà với Phaolô, hy vọng đó “có thể đạt được nhiều hơn những gì chúng ta dám cầu xin hay nghĩ tới!”.

    Anh Chị em,

    “Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời trong Vương Quốc của Cha họ”. An ủi biết bao, khẳng định của Chúa Giêsu! Bởi lẽ, bao lâu còn trong thế giới, chúng ta còn phải chiến đấu; và cam go nhất vẫn là cuộc chiến trong lòng mỗi người. Cái ác dường như đang trên đà chiến thắng; nhưng đừng quên, nó không bao giờ là tiếng nói cuối cùng; cũng như cuộc chiến nội tâm là cuộc chiến trường kỳ nhất! Nhìn vào Chúa Giêsu, dường như Ngài đã thua cái ác và sự dữ khi chết ô nhục trên thập giá; vậy mà, Chúa Cha đã phục sinh Ngài; để sự dữ, người dữ, và việc dữ dần dần được biến đổi và được cứu. Vậy, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, đuối sức vì chiến đấu, chúng ta đừng bỏ cuộc. Hãy nhìn lên Ngài để ‘đừng bao giờ đánh mất hy vọng!’. Không có Ngài, chúng ta bất lực. Vì thế, hãy kiên trì “gieo niềm cậy trông”, tựa nương vào Chúa; Đấng đang rộng mở Vương Quốc Ngài phía trước để chào đón các chiến sĩ Kitô, con cái Ngài!

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, con biết, cuộc chiến mỗi ngày của con thật đáng quý trong mắt Chúa. Nên dù phải gian nan thử thách, xin dạy con nhìn lên thánh giá, để ‘đừng bao giờ đánh mất hy vọng!’”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng