8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH -

Tài sản ở đâu thì lòng người ở đấy

— Thật là phúc đức thay cho hết thảy chúng ta biết cất giữ tiền của, tài sản của mình ở trên Trời vì của cải ở đâu thì lòng chúng ta ở đấy, như cái ruột tượng luôn được cột chặt vào lưng vậy. Kinh nghiệm từng trải của cuộc đời cho chúng ta nghiệm câu: “Thức khuya mới biết đêm dài; ở lâu mới biết lòng người có nhân”. Mới biết rõ Ai cho ta hạnh phúc? Ai cho ta cuộc sống muôn đời cùng hiểu tỏ tường rằng trần gian chỉ là cõi tạm và rất phù du; nay còn mai mất.

— Để hiểu được tầm quan trọng của đời sau như thế nào thì bậc làm cha mẹ (trẻ) cần có trách nhiệm và bổn phận trên con cái ngay từ khi chúng có trí khôn, chứ không nên thẩy chúng cho xã hội dạy dỗ được đâu. Càng gần thì càng dễ dạy dỗ chúng sống trong mẫu mực và đạo hạnh; biết tránh tội, biết sống đường ngay nẻo thẳng và biết Lời Chúa càng sớm càng tốt. Dạy chúng biết, thuộc kinh Mân Côi và lần chuỗi vào giờ kinh của gia đình thì càng tốt hơn nữa. Như cây chỉ có thể uốn nắn khi chúng còn nhỏ, còn non.

— Bậc làm cha mẹ cần lắm để sống làm gương tốt lành, để chúng học mà bắt chước làm theo; nhưng đó là chúng ta nói đến những đứa trẻ còn cha hoặc còn mẹ hay còn đủ cả cha mẹ dạy dỗ, nuôi nấng chúng nên người …. Còn những đứa trẻ không có đến một người thân thuộc, sống bơ vơ ngoài chợ đời thì sao? Ai sẽ là người dạy dỗ chúng sống một cuộc đời ngay lành?. Nhưng chắc hẳn Thiên Chúa Người luôn lo liệu cho chúng cách tốt nhất.

— Nhưng nếu chúng ta ai cũng tin tưởng vào Thiên Chúa Đấng vô cùng toàn năng thì cũng cần tin rằng Người luôn có chương trình cho mỗi con người mà Chúa tác tạo nên, không trừ một ai. Chúa sẽ nhờ chúng ta đóng góp để chăm sóc và dưỡng dục chúng trong những Nhà Tình Thương; qua những công sức, những tấm lòng vàng hằng cung cấp tất cả những gì mà họ có trong khả năng Chúa ban.

— Trong số đó thì luôn có những trẻ được Chúa Gọi mời đi tu để dấn thân; để lo trực tiếp cho con cái Chúa có được no đủ cơm bánh cho thân xác và Bánh hằng sống là của nuôi linh hồn. Để dẫn dắt đàn chiên của Chúa sống một cuộc đời đạo hạnh, nhân hiền, yêu thương, khiêm nhường và là cơ hội trở thành vị Thánh Sống ở mọi thời đại.

— Lạy Thiên Chúa là Đấng vô cùng quyền năng cả Trời và đất, luôn yêu thương nhân loại tội lỗi chúng con. Vì nếu Người không yêu thương chúng con thì hỏi ai có thể đứng vững mà sống được nếu Người bỏ rơi chúng con – Khi mà thằng đầu đàn Satan và bè lũ của chúng luôn rình rập cả đêm ngày để sát hại và chờ dịp để lấy cắp linh hồn sống đời của chúng con, cách rất tinh vi không ai dễ nhận biết.

— Chúng rất quỷ quyệt vì chúng biết rất rõ sự yếu đuối của con người, nên ít có ai tránh được cạm bẫy của chúng giăng mắc tứ bề. Mà một con người bình thường không tỉnh thức, không nguyện cầu, không cậy nhờ Thiên Chúa giúp thì luôn ham mê; chỉ tìm sống trong những ảo giác không thật; đó là danh, lợi, thú trần gian. Sự mê đắm rất nguy hiểm ấy dẫn dắt con người đến dần với Sự Chết và vào lò Hỏa Ngục không có ngày ra.

— Xin Thiên Chúa Đấng toàn năng là Cha, là Con và là Thánh Thần! Xin Người gìn giữ xác hồn chúng con luôn được an bình; nhắc nhở chúng con biết sống đời Cầu Nguyện; biết cảm tạ và tri ân một Thiên Chúa duy nhất. Để linh hồn của từng người chúng con luôn được bảo toàn trong bàn tay quan phòng rất yêu thương của Thiên Chúa. Amen.
 
**
 

Y tá con của Chúa,
Tuyết Mai
4 tháng 8, 2020

Chia sẻ Bài này:
 

Related posts

 
 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CÁC THÚ VUI TRẦN GIAN

 

  •  
    nguyenthi leyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
     
    Sun, Aug 2 at 10:44 PM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng



     
    ĐƯỜNG VỀ NHÀ CHA

    CÁC THÚ VUI TRẦN GIAN.

     I. Càng có càng đòi hỏi thêm.

     

    Con người sống ở trần gian làm việc để kiếm sự an vui. Người lái buôn, quân đội v.v.. làm việc để kiếm tìm của-cải, chức-quyền, tức là tìm những gì thoả-mãn cho họ. Nhưng những người chỉ tìm những thú vui trần gian không thể có an vui tâm-hồn.

     

    Mọi sự giàu-sang, chức-quyền ở trần gian không thể làm thoả-mãn lòng mọi người, vì con người sinh ra không phải để tìm kiếm các thứ đó, mà để tìm kiếm Chúa, và chỉ có Chúa mới thoả-mãn được con người mà thôi.

     

    Loài vật tìm những gì thỏa-mãn thể xác chúng, và chúng thỏa-mãn khi đạt được các đòi hỏi đó. Cho con ngựa một bó cỏ, cho con chó một miếng thịt, chúng lấy làm thỏa-mãn và không đòi hỏi gì thêm. Nhưng linh hồn con người được dựng nên chỉ để yêu-mến và kết hợp với Chúa, nên không bao giờ thỏa-mãn và an vui với những thú vui thế-tục; chỉ một mình Chúa mới làm họ hoàn toàn thỏa-mãn mà thôi.

     

    Nhà phú-hộ mà Thánh Luca đã nhắc đến trong Phúc-âm (Luca 12:19), sau khi thu lượm được mùa màng dư dật, kho lẫm đầy ắp, nói với mình rằng: “Hồn tôi ơi, mày có của cải để dự phòng nhiều năm, mày hãy nghỉ ngơi, ăn uống và vui chơi cho thỏa?”

     

    Nhưng Thiên-Chúa bảo ông: “Hỡi kẻ dại dột, chính hôm nay linh hồn ông bị đòi lại, thì những của-cải ông sắm sẽ về tay ai?”

     

    Vì thế, Thánh Ba-li-xi-ô tự nói với mình: “Đồ khốn nạn! Mày tưởng hồn mày có thể thỏa-mãn được với các thức ăn uống và các thú vui thế-tục sao?”

     

    II. Không thể thỏa mãn được.

     

    Thánh Bê-na-đô nói: “Mọi người, dầu được của-cải, chức quyền cũng không bao giờ thỏa-mãn hoàn toàn.”

     

    Vì con người bao giờ cũng khao-khát tìm kiếm thêm: Kẻ tìm tiền của, người tìm chức-quyền, kẻ khác tìm thú vui thể xác. Thánh nhân giải thích thêm: Càng có càng đòi hỏi thêm, vì lòng người không bao giờ thoả mãn cả.

     

    Thánh Au-gus-ti-nô nói: “Bình chứa các người tham lam, không bao giờ đầy, càng đổ vào càng thấy vơi.”

     

    Càng tìm thoả mãn những thú vui đê hèn, càng khao khát thêm. Vua Alexander Đại-Đế, sau khi chiếm-cứ thật nhiều nước, vẫn cảm thấy buồn sầu, vì không còn nước khác để chiếm-cứ nữa.

     

    Nếu của-cải, chức-quyền ở trần gian làm thỏa-mãn con người, thì những nhà phú-hộ, những vua chúa đã hoàn toàn hạnh-phúc, nhưng kinh-nghiệm cho thấy trái ngược. Vua Sôlômon tuyên bố: “Tôi đã không từ-chối những gì mắt tôi đòi hỏi. Tôi đã không để mất một thú vui nào.” (Giảng-viên 2 :10).

     

    Nhưng, sau khi hưởng đủ mọi thứ, vua đã kêu lên: “Phù-vân, rất mực phù-vân, tất cả là phù-vân!” (Giảng-viên 1: 2)

     

    Tất cả của-cải, chức-quyền, thú vui trần gian là thế đó.

     

    LỜI NGUYỆN CẬY TRÔNG.

     

    Lạy Chúa, chạy theo trần gian, con xúc phạm đến Chúa và chuốc lấy khổ đau, con đáng phải phạt trong hỏa ngục. Con đau buồn vì những tội-lỗi đã phạm. Nhưng trái lại, con cảm thấy an-ủi vì Chúa đã tha thứ cho con, và đổ hồng-ân xuống trên con.

     

    Điều đáng phàn-nàn là con đã xúc-phạm đến Đấng Cứu-chuộc con, là Đấng rất đáng mến yêu. Nhưng Chúa đã không từ bỏ con, trái lại đã tìm kiếm con và tha thứ cho con.

     

    Lạy Chúa Giêsu, con tìm kiếm sự an vui tâm hồn và khao khát ơn lành của Chúa. Chúa chết khổ-nhục trên thập-giá để cứu-chuộc con, và cho con ẩn náu trong Trái Tim Chúa.

     

    Xin Chúa thay đổi lòng con, để con yêu Chúa thật nhiều bù vào những xúc-phạm của con đối với Chúa. Để tỏ lòng yêu Chúa, con xin từ-bỏ mọi thú vui giả trá trần gian, con thà chết chẳng thà mất ơn nghĩa với Chúa.

     

    Xin Chúa cho con biết: con phải làm những gì để đẹp lòng Chúa. Con chỉ ước muốn Chúa mà thôi, vì Chúa là nguồn vui, nguồn vinh-hiển, là nguồn tình yêu, là tất cả của con.

     

    Lạy Mẹ Maria, Mẹ con, xin Mẹ che chở con và hiến-dâng con lên Chúa Giêsu, con Mẹ.

     
    Tác giả: Thánh An-Phong-Xô Li-go-ri  
    (Phêrô Bùi-Đắc-Hữu, dịch)
     

 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CÁM NHẬN MÌNH LÀ NGƯỜI

 

  •  
    nguyenthi leyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
     
    Wed, Jul 29 at 1:59 AM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    PHÉP THIÊNG ĐỂ CẢM NHẬN MÌNH LÀ NGƯỜI

     

    Mỗi người trong chúng ta là một bó của nhiều xung năng tình dục chưa được thuần, của ham muốn man rợ, khao khát, bồn chồn, cô đơn, không hài lòng, tình dục, và vô độ.

     

     

     

    Thật bình thường khi chúng ta cảm thấy mình ngồi không yên như khi còn nhỏ, cô đơn khi ở tuổi thiếu niên và hụt hẫng vì thiếu mật thiết khi đến tuổi trưởng thành; sau tất cả, chúng ta sống với các ham muốn không thỏa mãn đủ mọi loại, mà sẽ không ai thỏa trọn vẹn khi còn ở phía bên này của cõi vĩnh hằng.

    Các ham muốn này đến từ đâu? Vì sao nó không thể nào thỏa mãn được? Ý nghĩa của chúng là gì?

    Khi còn là một cậu bé, các bài giáo lý tôi học, các bài giảng tôi nghe đã trả lời các câu hỏi này, nhưng với một từ vựng quá trừu tượng, quá thần học và thiên về giáo hội nên không giúp được gì nhiều cho tôi về mặt hiện sinh. Chúng để lại cho tôi cảm giác đó là câu trả lời, nhưng không phải là câu trả lời có thể giúp tôi. Thế là tôi lặng lẽ chịu đựng sự cô đơn và bồn chồn. Thêm nữa tôi lo lắng vì tôi cảm thấy không thiêng liêng theo cách tôi cảm nhận. Dạy dỗ trong nhà tu dù phong phú cũng không mang lại cho tôi nụ cười nhân lành nào của Chúa về các bồn chồn và bất mãn của tôi. Tuổi dậy thì và sự khuấy động do ý thức tình dục làm cho mọi chuyện tệ hơn. Bây giờ không chỉ là bồn chồn và bất mãn, mà cảm giác ám ảnh làm cho tôi có cảm tưởng mình có tội.

    Đó là tâm trạng của tôi khi bước vào đời tu và vào chủng viện ngay sau khi xong trung học. Dĩ nhiên sự bồn chồn vẫn tiếp tục, nhưng các môn triết học và thần học đã giúp tôi hiểu về những thao thức không ngừng khuấy động trong tôi và cho tôi phép thiêng để giúp tôi thỏa hiệp với các chuyện này.

    Điều này bắt đầu trong năm tập sinh với bài nói chuyện của một linh mục khách đến thăm. Chúng tôi là các tân chủng sinh, đa số vừa mới cuối tuổi vị thành niên, và dù bước vào đời tu, chúng tôi vẫn còn bồn chồn, cô đơn và căng thẳng về tình dục. Vị khách của chúng tôi bắt đầu buổi nói chuyện bằng câu hỏi: “Các con có hơi bồn chồn không? Các con có cảm thấy mình hơi bị khép kín ở đây không?” Chúng tôi gật đầu. Cha nói: “Các con nên như vậy! Các con phải nhảy ra khỏi da thịt mình! Tất cả năng lực tuổi trẻ đang sôi sục trong các con! Các con phải phát điên! Nhưng không sao, đó là những gì các con cảm nhận nếu các con có sức khỏe! Đó là bình thường, là tốt đẹp. Các con còn trẻ, rồi mọi thứ sẽ ổn!”

    Khi nghe các lời này, có một cái gì như được giải phóng trong tôi. Lần đầu tiên, trong một ngôn ngữ thực sự nói thẳng với tôi, một người đã cho tôi phép thiêng để tôi được thoải mái trong chính da thịt của tôi.

    Các môn văn học, thần học và thiêng liêng tiếp tục cho tôi phép thiêng này, cả cách chúng đã giúp tôi hình thành một một ý tưởng về lý do tại sao những cảm xúc này lại có trong tôi, cách chúng bắt nguồn và ý nghĩa của chúng trong Chúa, và làm thế nào mà chúng không trong sạch và nghịch đạo.

    Khi nghĩ lại các môn học của tôi, đến một số người nổi bật trong việc giúp tôi hiểu được tính cách hoang dã, vô độ, ý nghĩa và điều tốt tối thượng của ham muốn con người. Đầu tiên là Thánh Augutinô. Câu nói nổi tiếng bắt đầu quyển Lời thú tội của ngài: “Chúa đã dựng nên con cho Ngài, lạy Chúa, và tâm hồn chúng con luôn thao thức cho đến khi nó được an nghỉ trong Chúa”, câu này mãi mãi là then chốt giúp tôi liên kết các thứ khác lại với nhau. Với câu này, bí mật của tôi đã được tổng hợp, tôi gặp câu nói này nơi Thánh Tôma Aquinô: Đối tượng đầy đủ của trí tuệ và ý chí là tất cả đều như vậy. Điều đó nghe có vẻ trừu tượng nhưng dù ở tuổi hai mươi, tôi hiểu ý nghĩa câu này: Ngắn gọn, mình cần trải nghiệm điều gì để cuối cùng có thể nói “đủ”, tôi đã thỏa mãn hết chưa? Câu trả lời của Thánh Tôma Aquinô: Mọi thứ! Sau này trong nghiên cứu của tôi, tôi đọc Karl Rahner. Giống như Thánh Tôma Aquinô, ông cũng có thể trừu tượng một cách vô vọng, chẳng hạn ông định nghĩa con người là tiềm năng vâng lời cực mạnh sống bên trong một thực thể siêu nhiên. Có thật không? Ồ, chủ yếu ông muốn nói ở đây là ý nghĩa của lời khuyên mà ông từng đưa ra với một người bạn: Trong sự dằn vặt về sự không tự đủ của tất cả những gì chúng ta có thể đạt được, cuối cùng chúng ta học ở đây, trong cuộc sống này, sẽ không có bản giao hưởng nào trọn vẹn.

    Cuối cùng, trong các nghiên cứu của tôi, tôi đã gặp con người và suy nghĩ của linh mục Henri Nouwen. Ngài tiếp tục dạy tôi ý nghĩa cuộc sống và không bao giờ được thưởng thức bản giao hưởng kết thúc, cha nói lên điều này với một thiên tài độc đáo trong một từ vựng mới. Đọc Nouwen, giống như mình đối diện với chính mình, dù mình vẫn ở bên trong tất cả các bóng của mình. Cha cũng giúp cho bạn cảm giác rằng đó là bình thường, khỏe mạnh, và không phải là không trong sạch hoặc không linh thiêng để cảm thấy tất cả các xáo trộn hoang dã với các cám dỗ cùng lúc có trong con người mình.

    Mỗi người trong chúng ta là một bó của nhiều xung năng tình dục chưa được thuần, của ham muốn man rợ, khao khát, bồn chồn, cô đơn, không hài lòng, tình dục, và vô độ.

    Chúng ta cần có phép thiêng để biết điều này là bình thường và tốt lành vì đó là điều tất cả chúng ta đều cảm nhận, trừ khi chúng ta bị trầm cảm bệnh lý hoặc khi chúng ta đã kìm nén quá lâu các cảm nhận này đến mức bây giờ chúng thể hiện một cách tiêu cực mang tính hủy diệt.

    Tất cả chúng ta cần một ai đó đến thăm bên trong con người “tập sinh” đặc biệt của chúng ta, hỏi chúng ta xem chúng ta có bị bồn chồn đau đớn, và khi chúng ta gật đầu, họ sẽ nói: “Tốt Tốt! Bạn có thể cảm nhận như vậy! Như thế có nghĩa là bạn khỏe mạnh! Các bạn biết rằng Chúa đang đang mỉm cười chuyện này với bạn!”

    Ronald Rolheiser,

    Nguyễn Tùng Lâm dịch

     
     

 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH -BỆNH CÓ THỂ CỨU RỖI

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Sat, Aug 1 at 2:05 AM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    CƠN BỊNH CÓ THỂ ĐEM LẠI GIÁ TRỊ CỨU RỖI

    Nguồn: Spiritdaily.com
    Kim Hà

    Mầu Nhiệm thống khổ và bịnh tật trong đời sống có thể làm chúng ta thắc mắc và lúng túng. Có khi đó là diễn tiến của cuộc sống, có khi do ma quỷ đem lại nhưng cũng có khi sự đau khổ mang lại giá trị cứu rỗi.

    Có những người xem cuộc sống trên trái đất là một nơi tạm bợ, là một cõi tạm và thể xác sau một thời gian thì sẽ phải hư hoại để cho linh hồn được về nơi vĩnh cửu.

    Có những người khác cho rằng bịnh tật là do từ ma quỷ đem đến hoặc là tà khí là nguyên nhân tạo ra nhiều bịnh tật.

    Nhưng có những sự thống khổ và bịnh tật lại có giá trị cứu rỗi lớn lao như Cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu Kitô, những bịnh tật mà các thánh phải chịu đựng, hoặc như trường hợp của Nữ Tu Agnes Sasagawa, một nữ tu được mặc khải tại Akita là một thành phố của Nhật Bản, ở rất gần nơi vừa xẩy ra nạn động đất, sóng thần và hiểm hoạ phóng xạ hạt nhân.

    Nữ tu Agnes được mặc khải thiêng liêng trong một nhà nguyện nơi tu viện của bà vào năm 1973. Bà nghe được lời của Đức Mẹ Maria nói cho dù bà bị điếc từ trước đó.

    Ngày 16 tháng 3 năm 1973, nữ tu Agnes bỗng dưng mất thính giác. Sáng hôm ấy, có một cú phone từ nhà mẹ gọi đến, bà trả lời phone nhưng ngay lập tức, bà không còn được nghe thấy gì nữa. Thế là đời sống bà chìm vào trong một cõi thinh lặng đến ghê rợn.

    Bác sĩ Katsuro Sawada là người chữa bịnh cho bà. Ông tuyên bố là bịnh điếc của bà không thể chữa được và ông còn viết giấy chứng nhận cho bà. Nữ tu Agnes sau này nói rằng bà cảm thấy bình an và bà chấp nhận cơn bịnh và dâng hiến sự đau khổ ấy lên Thiên Chúa vì tình yêu bà dành cho Ngài. Bà muốn làm đẹp ý Chúa.

    Môt linh mục đã nhận xét như sau:

    “Tôi nghĩ rằng Chúa đã cho phép bà điếc để giúp bà tập trung và suy gẫm Lời của Chúa mà thôi, không còn phải nghĩ đến lời của con người. Chúa cũng chuẩn bị linh hồn bà cho những cuộc nói chuyện với Đức Mẹ Maria khi bà được nghe những thông điệp của Thiên Đàng."

    Liệu ma quỷ có thể làm cho nữ tu Agnes điếc hay không? Có thể được nhưng như vậy là hắn tự làm hại minh vì khi bị tật điếc, nữ tu Agnes cho rằng bà được thanh tẩy. Con người có thể thanh tẩy bản thân bằng cách ăn chay. Có những cơn bịnh nặng làm cho chúng ta nhớ đến bịnh tật của Thánh Padre Pio.

    Riêng nữ tu Agnes thì Chúa cho bà được lành bịnh điếc. Vị bác sĩ của bà là Dr. Tadahiko Yasuda viết vào năm 1990, tức là gần 2 thập niên sau khi bà được Đức Mẹ Maria hiện ra và ban thông điệp:

    “Cơn bịnh thể xác của Sr. Agnes không thể giải thích bằng khoa học tự nhiên. Đó là một sự bí nhiệm đối với tôi, và tôi đã có kinh nghiệm khám trên 200 ngàn bịnh nhân trong hơn 30 năm qua. Bà thật đặc biệt. Nhiệt độ và áp xuất máu trong bà rất thấp và chậm. Bà chỉ dùng có một ít nước mà thôi Tôi chưa bao giờ có loại bịnh nhân như bà trong nghề bác sĩ của tôi. Sự đau yếu của bà đi vượt ra ngoài sự giải thích của khoa học.”

    Ngoài ra, Sr. Agnes còn bị mù trong thời gian từ 29 tháng 8 năm 1992 đến ngày 2 tháng 10 cùng năm. Việc mù và sáng mắt của bà cũng nằm ngoài sự giải thích của khoa học tự nhiên.

    Bác sĩ Yasuda kết luận them:

    “Tôi nghĩ rằng những gì xẩy ra cho Nữ Tu Agnes là do sự can thiệp của siêu nhiên. Tôi có cảm tưởng rằng bàn tay của Thiên Chúa đang làm việc nơi tình trạng thể xác của bà và ở đàng sau những gì đã xẩy ra cho bà.”

    Kim Hà

     
     
     
     

 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CN17TN-A

Đợi để được khám phá

“Nước Trời như kho tàng chôn giấu trong ruộng;

Nước Trời như người buôn nọ đi tìm ngọc quý”.

Kính thưa Anh Chị em,

Sẽ rất thú vị khi nói, Thiên Chúa là kho tàng, là ngọc quý, cũng là chủ đề của phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay. Salomon xin Chúa ban cho ông một tâm hồn khôn ngoan, vậy mà khôn ngoan được Thánh Kinh sánh ví với Đấng Khôn Ngoan, Đấng con người phải yêu mến và kiếm tìm, Người là Thiên Chúa; Nước Trời như kho tàng trong ruộng, như viên ngọc quý mà người tìm thấy sẽ bán hết mọi sự để mua bằng được là chính Chúa Giêsu; chọn lấy kho tàng, chọn lấy ngọc quý là chọn chính Ngài.

Sách Các Vua kể chuyện Thiên Chúa hiện ra với Salomon trong giấc mộng, Người hứa ban cho ông bất cứ điều gì ông xin. Vua không xin sống lâu, giàu có, chiến thắng nhưng xin cho được một tâm hồn khôn ngoan để cai quản dân Chúa. Điều vua xin đẹp lòng Người, Chúa ban cho ông khôn ngoan hơn bất cứ ai trước ông cũng như sau ông; Chúa cũng ban cho ông tất cả những gì ông không xin. Thú vị thay, ngay từ những câu đầu tiên trong sách Khôn Ngoan, đức khôn ngoan được nhân cách hoá với Đấng Khôn Ngoan, Thiên Chúa; có Thiên Chúa, Salomon có tất cả, thời của ông được coi là thời cực thịnh so với các triều đại. Thánh Phaolô trong bài đọc thứ hai thư Rôma cũng nói đến những con người khôn ngoan, đó là những người đã chọn Thiên Chúa, ngài nói, “Những kẻ yêu mến Thiên Chúa thì Người giúp họ được sự lành, họ là những người theo dự định của Chúa, được kêu gọi để nên thánh”.

Đặc biệt trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu nói đến Nước Trời mà người khôn ngoan khám phá được như đã khám phá một kho tàng. Đó là một kho tàng thực sự của những gì ẩn giấu chưa ai biết và nó đang đợi để được khám phá và một khi được khám phá thì ai ai cũng sẽ bán hết mọi sự để sở hữu bằng được. Kho tàng bảo đảm một sự giàu có cho ai khám phá ra nó; nếu không như thế, nó không phải là kho tàng. Vì vậy, Nước Trời có một giá trị vô song, ai không biết nó là kho tàng, họ sẽ chọn lấy những thứ khác làm ‘kho tàng’.

Nước Trời như kho tàng được chôn giấu, chẳng vì Thiên Chúa không muốn chúng ta khám phá ra nó; đúng hơn nó được giấu ẩn vì Thiên Chúa muốn con người tự khám phá nó. Nó đang đợi chúng ta, đợi được khám phá, đợi để được cùng hân hoan với chủ khi nó được tìm thấy. Nỗi phấn khích vô bờ nơi người khám phá cho thấy niềm vui của họ thật lớn lao.

Một khi đã khám phá sự phú túc của Nước Trời và sự giàu có của đời sống ân sủng, sẽ không còn ai chần chờ nữa nhưng họ sẽ bỏ hết mọi sự để chiếm cho được cái đã tìm thấy. Một đời sống ân sủng lai láng cùng với những cảm nghiệm về lòng thương xót từ Nước Trời sẽ là một khám phá vốn làm thay đổi cuộc sống, khiến người ta bỏ hết mọi sự để theo đuổi.

Anh Chị em,

Chúa Giêsu chính là Nước Trời, là viên ngọc quý, là kho tàng ẩn giấu đó. Chính việc hiểu biết Ngài là một khám phá căn bản để chúng ta có thể đưa ra những quyết định mang tính bước ngoặt trong cuộc đời. Thế nhưng, để có được Ngài, con người phải tìm kiếm, phải nhọc công vì cho dẫu là một quà tặng, một ân phúc nhưng không vì thế mà chúng ta có được Chúa Giêsu dễ dàng như có sẵn một cái gì đó trên đĩa bạc. Chúng ta phải nhọc công và ra sức kiếm tìm. Đánh giá được kho tàng là vô giá dẫn tới một quyết định chấp nhận đánh đổi, hy sinh; không còn các đam mê và phải từ bỏ mọi thứ khác. Ở đây, việc gắn bó với Chúa Giêsu không phải là vấn đề khinh chê mọi sự, nhưng là đặt lại trật tự ưu tiên và Ngài phải đứng trên tất cả. Có như thế, niềm vui Giêsu sẽ ùa về, dẫy đầy tâm hồn và đời sống của những ai tìm thấy Ngài; một niềm vui luôn được tái sinh, niềm vui Tin Mừng.

Một điều chúng ta luôn luôn ghi nhớ là, không giống với các kho tàng khác vốn phải đóng kín, bưng bít để không ai biết; trái lại, kho tàng Giêsu, kho tàng Nước Trời phải luôn được mở ra, phân phát và chia sẻ cho người khác; càng chia sẻ, càng cho đi, càng được nhân lên dồi dào.

Kho tàng Giêsu cùng lúc phải được khám phá và tìm kiếm mỗi ngày, mỗi giây phút; bởi lẽ, Satan, chủ tể của thế gian này vẫn đang ra sức chào mời để lôi kéo chúng ta đến với những ‘kho tàng ảo’ của nó vốn núp bóng dưới quyền lực, danh vọng, sắc dục và tiền tài; những kho tàng ảo của thế giới hiện đại hôm nay đẹp đẽ, hấp dẫn và gợi sự thèm thuồng tinh vi hơn bao giờ hết. Trường hợp vua Salomon là một điển hình. Khi còn trẻ, ông chọn Thiên Chúa, Chúa cho ông thịnh vượng không ai sánh bằng; nhưng khi về già, ông nhu nhược chiều theo các bà vợ, chạy theo các thần ngoại khiến Thiên Chúa nổi giận, trừng phạt dòng dõi, quốc gia bị chia đôi và đất nước suy vi khi phải lưu đày.

Một bà mẹ trẻ kia thật hạnh phúc với đứa con trai duy nhất của mình. Với cô, trần gian này sẽ vô nghĩa biết bao nếu một ngày nào đó cậu bé không còn. Ngày ngày, hai mẹ con không rời nhau nửa bước, cho đến một sáng mùa xuân khi hai mẹ con bách bộ vào rừng. Bỗng cô phát hiện một cửa hang, họ tiến lại và kìa như có tiếng gọi, “Hãy vào đi”. Cả hai bước vào, cô sững sờ vì ngay cửa hang, những chiếc rương cũ kỹ rêu phong của ai đó đã mở toang, vàng bạc châu báu phủ đầy bụi đất và mạng nhện… dường như đây là hang động của những tay cướp biển vốn đã tàn sát lẫn nhau để không còn ai sống sót. Người mẹ nghe một tiếng nói vang vọng, “Hãy chọn cho mình điều gì quý giá nhất”. Cô cầm một vương miện vàng, rồi bỏ xuống; một chiếc kiềng cổ, rồi bỏ xuống. Tiếng nói ấy thi thoảng nhắc lại, “Hãy chọn cho mình điều gì quý giá nhất”. Lần theo lối vào sâu hơn, một chiếc hòm khác đầy những kim cương và hạt ngọc; lần này cô nghe hơi khác, “Hãy chọn cho mình chỉ một điều gì quý giá nhất”, cô quyết định cầm lấy xâu chuỗi sáng ngời và đi về phía cửa lúc nào không hay. Một chốc sau, cô bước ra, chuỗi ngọc trên tay, bầu trời thật đẹp nhưng kìa, cửa hang đóng sập. Linh tính báo cho cô một điều gì đó không ổn, đứa bé đang còn trong hang!

Anh Chị em,

Đứa bé đó là Chúa Giêsu chúng ta đang có, đang yêu mến và đang tìm kiếm mỗi ngày. Liệu chúng ta có khờ khạo như bà mẹ trẻ kia hoặc như vua Salomon luống tuổi nọ là những người đã đánh mất tất cả khi bỏ quên kho tàng đích thực đang có để chọn một kho tàng ảo.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con vong thân khi con đặt Chúa ra ngoài cuộc sống; cho con luôn nhủ lòng rằng, không ai hơn Chúa, không chi bằng Chúa, Chúa trên hết, Chúa trước hết”, Amen.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Chia sẻ Bài này:
 

Related posts