3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

SỐNG VÀ CHIA SẺ LỜI CHÚA -LƠI CHÚA ĐỂ CHIẾU SOI

  •  
    Chi Tran - Sep 3 at 5:04 AM
     
     
     

    LỜI CHÚA ĐỂ CHIẾU SOI HAY ĐỂ PHÊ PHÁN?

     

    Người thấm nhuần Lời Chúa thì thấy mình bất xứng, tội lỗi, hèn kém nên rất khiêm tốn, tự cảm thấy xấu hổ trước mặt Chúa và mọi người, họ chẳng bao giờ dám tự ý lên mặt chia sẻ Lời Chúa một cách tùy tiện.

     

     

    Ngày nay dường như một số người sùng đạo, mang danh đạo đức lại tùy tiện vung vãi Lời Chúa khắp nơi, đánh giá mọi sự, mọi việc, mọi người theo lăng kính của mình, được biện dẫn bằng Lời Chúa. Họ chê bai, lên án người khác, phê bình mọi đối tượng, kể cả phê phán hàng giáo phẩm trong Giáo hội.

    Điều này thường gặp mọi nơi, thể hiện mạnh nhất trên mạng xã hội (Facebook). Người ta dùng Lời Chúa để kết án, hạ bệ nhau không thương tiếc. Họ không cần biết rằng Lời Chúa để soi dẫn cho chính mình chứ không phải mình dùng Lời Chúa để xoi mói người khác.

     

    Lời nói và chữ viết thể hiện rõ tính chất của nội dung. Khẩu khí với giọng điệu khi nói lên biết rõ tính cách, tâm trạng và mục đích của người nói; cũng vậy, chữ viết dù rằng với văn phong và bút pháp khéo mấy cũng thể hiện tính chất con người (văn là người). Người nói hoặc viết dựa vào Lời Chúa cũng không ngoại lệ, dù hình thức mang vẻ rất đạo đức. Tính chất phê bình, mặc cảm, ghen tị, bất mãn, răn đe, phê phán, lên mặt… đều thể hiện trên lời nói hoặc chữ viết. Ngay bài viết này, tuy dựa vào Lời Chúa nhưng cũng thể hiện quan điểm, lập trường, thái độ với đối tượng dùng Lời Chúa để phê bình, chỉ trích, kết án người khác. Nó chỉ khác nhau ở điều là, nên hay không nên, và điều đó có thuộc quyền hạn, trách nhiêm hay chức năng của mình hay không. Cũng như bổn phận của người con đối với cha mẹ, người dưới với người trên, giáo dân với vị chủ chăn và ngược lại, đều có sự phân biệt rạch ròi, có quyền hạn và cần có thái độ khác nhau.

     

    Mục đích của Lời Chúa là để soi rọi cho mỗi người: “Lời Thiên Chúa là lời sống động, hữu hiệu và sắc bén hơn cả gươm hai lưỡi: xuyên thấu chỗ phân cách tâm linh, cốt với tủy; lời đó phê phán tâm tình cũng như tư tưởng của lòng người. Vì không có loài thọ tạo nào mà không hiện rõ trước Lời Chúa, nhưng tất cả đều trần trụi và phơi bày trước mặt Đấng có quyền đòi chúng ta trả lẽ” (Dt 4, 12-13). Lời Chúa chỉ có hiệu quả sinh ích và mang đến sự cứu rỗi cho những ai thấm nhuần và sống theo, nghĩa là nó trở nên sức sống, của ăn nuôi dưỡng linh hồn. Bởi vậy ai đọc hay nghe lời Chúa mà không được biến đổi, không được thúc giục lay động thì Lời Chúa trở nên vô ích. 

     

    Lời Chúa đối với người có đức tin không còn xa lạ, được đến với mỗi người, cho mỗi người chứ không phải của ai hoặc cho ai khác. Nhưng vô tình hay cố ý, nhiều người lại lấy Lời Chúa soi rọi vào người khác mà hầu như không tác động gì đến mình, nên họ chỉ nhìn người khác đầy đen đủi xấu xa, còn mình thì “vô tư”.  Như Đức Giêsu nói: “Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới? Sao anh lại nói với người anh em: “Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn”, trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.” (Lc 6, 41- 42).

     

    Người thấm nhuần Lời Chúa thì thấy mình bất xứng, tội lỗi, hèn kém nên rất khiêm tốn, tự cảm thấy xấu hổ trước mặt Chúa và mọi người, họ chẳng bao giờ dám tự ý lên mặt chia sẻ Lời Chúa một cách tùy tiện. Người ta thường nghĩ rằng phải loan truyền Lời Chúa thì mới có phúc, mới đúng ý Chúa và Giáo hội. Điều này không sai đối với mọi Kytô hữu – từ giáo dân cho đên hàng giáo sĩ – nhưng không phải dễ ở chỗ là, nhiệm vụ rao truyền tùy theo vai trò và chức năng của mỗi bậc. Người giáo dân phải sống đúng với bậc giáo dân, giáo sĩ phải sống đúng với hàng giáo sĩ, không được lẫn lộn. Nhưng điều quan trọng hơn cả là phải sống Lời Chúa trước đã, sau đó mới có thể loan truyền Lời Chúa, nhưng thường tự thâm tâm vẫn cảm thấy xấu hổ trước tiên (Sỉ tồn tắc tâm tồn, sỉ vong tắc tâm vong), vì Lời Chúa “sắc bén hơn cả gươm hai lưỡi… lời đó phê phán tâm tình cũng như tư tưởng của lòng người”. Điều này xem ra có vẻ mâu thuẫn, nhưng lại là quy luật của tâm linh trên con đường tiến lên sự thiện. Người loan truyền Lời Chúa cần có một tình yêu thực sự, có thần khí của Đức Kitô nuôi dưỡng, đã được biến đổi trước, lúc đó mới là người xứng đáng rao truyền Lời Chúa. Nhiều người nghĩ rằng truyền giáo là phải nói Lời Chúa thật nhiều, nhưng truyền giáo đúng nghĩa nhất là trở nên “Men và Muối”, trở nên “Ánh Sáng” giữa trần gian, noi gương Đức Kitô và sống Lời Người, nghĩa là sống đạo – đạo yêu thương – như Thiên Chúa yêu con người.

     

    Nếu ai dùng Lời Chúa để soi chiếu chính mình thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ dám so sánh, phê phán người khác. Họ càng không dám lên án ai, luôn thấy mình yếu đuối hèn kém, tội lỗi, và nếu có phải khuyên bảo ai hoặc nói Lời Chúa với người khác họ tự cảm thấy xấu hổ trước mặt Chúa và người đó. Người thấm nhuần và sống lời Chúa sẽ nhận biết chính mình chỉ là con người đầy tội lỗi xấu xa, không dám sánh ví với bất cứ ai, càng không dám lên lớp với người khác. Người so sánh và nghĩ mình đạo đức đã tạm đủ thường có gì đó bất ổn, tự hào và cho mình có quyền dùng Lời Chúa để răn bảo người khác, mặc dù họ vẫn biện minh rằng mình bất xứng, tội lỗi. Cách khác những người lúc nào cũng ham khuyên bảo người khác, nhất là luôn lấy Lời Chúa để răn đe người khác, phê phán, lên án người khác, chứng tỏ rằng người này chưa sống trong tình yêu Thiên Chúa thực sự, chưa thấm nhuần tinh thần Lời Chúa mà chỉ lợi dụng Lời Chúa để lên mặt phê phán, hòng che lấp sự cùng khốn của mình, nó còn nói lên sự kiêu ngạo cho rằng mình đạo đức hơn người khác. Những người này cũng không khác với “Tiên tri giả” là bao. Một trong những sai lầm lớn nhất của “Sứ Điệp Từ Trời” (Sách Sự Thật) là họ dùng Lời Chúa để phê phán, bác bỏ, đe dọa và lên án nhiều điều trong Giáo hội (ngầm phủ nhận Công Đồng Vaticanô II), từ Giáo hội địa phương cho đến Giáo hội hoàn vũ. Họ không chấp nhận sự quản trị của Giáo hội, tự nhận mình tiếp nhận ánh sáng từ trời nên không cần và không cho phép Giáo hội Rôma can dự hay cứu xét (chưa kể sai lầm về thần học tín lý). Phải chăng ngày nay một số người uống phải “men” của “Sứ Điệp Từ Trời” chăng ?

     

    Thiên hạ nhìn vào đời sống của người có đạo mà họ nhận ra Đức Kitô chứ không phải nghe người có đạo nói, như Chân Phước Phaolô VI nói: “Con người ngày nay họ cần chứng nhân hơn thầy dạy, và nếu họ tin vào lời thầy dạy thì chính thầy dạy đó là chứng nhân”. Nhiều người, nhiều tổ chức hình thức rất hoành tráng để “quảng cáo” về Chúa, về Đức Mẹ. Họ có những phương tiện truyền thông mạnh mẽ, làm việc từ thiện “ngoạn mục” gọi là bác ái, rất thành công và thu hút được con số rất đông, được ca tụng. Nhưng thực ra đó chỉ là việc của trần thế (kỹ thuật và tâm lý quảng cáo) nay còn mai mất, chứ chưa chắc đã mang lại Đức Tin và Tình Yêu chân thật như Chúa và Giáo hội mong muốn (mộ đạo và cảm xúc đạo đức chưa phải là Đức Tin và Tình Yêu). Đạo nào cũng muốn “quảng cáo – rao truyền” cho đạo của mình, đạo nào cũng làm từ thiện, các tỉ phú nước ngoài và ngay cả “Hội Tam Điểm” cũng tổ chức những quỹ từ thiện quy mô lớn, nổi tiếng trên nhiều nước. Nhưng chỉ có Đức Giêsu mới nói và đòi hỏi: Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng hãy yêu thương nhau. Người ta sẽ căn cứ vào dấu hiệu này để nhận ra các con là môn đệ của Thầy, là các con yêu thương nhau” (Ga 13, 14-15) .

     

     Lời Chúa là Lời Hằng Sống, mang lại “bình an cho người thiện tâm”, ngược lại sự phê phán chỉ mang lại chia rẽ và xáo trộn, mất bình an. Nếu dùng Lời Chúa để phê phán và kết án người khác thì thật mâu thuẫn đến độ “tẩu hỏa nhập ma”, giống như nước với lửa hòa chung làm một, là điều vô lý không thể chấp nhận được. Nó quái lạ cả về mặt lý luận lẫn thực tiễn. Dù người bán khai, dù chỉ “lớp ba trường làng”, dù đầu óc chứa một kho kiến thức, dù cả “một bụng chữ”, Lời Chúa soi sáng cho mỗi người đều có hiệu quả như nhau, đều nhận biết mình và nhận biết Chúa như nhau, đều được cứu rỗi như nhau, đều thấy tha nhân là hình ảnh của Thiên Chúa. Nhưng cũng những người đó, nếu Lấy Lời Chúa mà rọi vào người khác, sẽ có hậu quả đen tối như nhau, sẽ thấy tha nhân là dốt nát, tồi tệ, xấu xa, thậm chí “tha nhân là địa ngục”, do “Thiên Chúa Đã Chết” (triết gia Nietzsche), chết bởi những người đã dùng Lời Chúa để sát phạt anh em.

     

    Số phận mỗi người đang có và đang sống là một ẩn số kỳ lạ, kèm theo bao nhiêu câu hỏi không thể giải đáp. Tại sao lại là tôi, giới tính này, trong gia đình này, hoàn cảnh và môi trường này, trong địa phương, dân tộc, đất nước này ? Tại sao tôi không là đại gia, làm lớn, làm linh mục, là nhân tài…? Nhưng dưới ánh sáng Lời Chúa lại xem ra dễ hiểu, nên bất cứ người nào, tầng lớp nào đều rất thản nhiên và lạc quan chấp nhận không chút hằn học đòi hỏi giá thế này, thế nọ, không mặc cảm hay ghen tị với người hơn, coi thường người kém may mắn (thượng giao bất siểm, hạ giao bất độc). Nhưng mỗi số phận đều hoàn toàn có tự do để chọn lựa mà vươn lên trong điều kiện và hoàn cảnh của mình. Mặc dù chẳng thể hiểu được trên lý trí, nhưng Lời Chúa luôn mang lại sự bình an, vững tin vào sự an bài, trong sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa.

     

    Chung quy ta có thể kết luận để rút ra một quy luật: Người càng dùng Lời Chúa để phê phán người khác thì càng ít được Lời Chúa chiếu soi, sinh nhiều ghen ghét, ngạo mạn, xa đường thánh thiện, mang đến sự chia rẽ và bất an; Ngược lại, người càng dùng Lời Chúa để soi rọi vào chính mình thì càng biết rõ mình, càng khiêm nhường, thăng tiến trên đường thánh thiện, không dám phê phán bất cứ ai, mang đến tình yêu, sự bình an và an hòa trong đời sống.

     

    Hàn Cư Sĩ

    ---------------------------------------------------

     

    *MỜI ĐỌC THÊM ND # 19= PHƯƠNG PHÁP CHIA SẺ VÀ SỐNG LỜI CHÚA TẠI CÁC NHÓM TRONG WEBSITE CHIASELOICHUA.COM

     
     
     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - NGÀY 02-9-2019

02/09/19 THỨ HAI TUẦN 22 TN

Lc 4,16-30

 

LỜI  ỨNG NGHIỆM HÔM NAY

Đức Giê-su cuộn sách lại và bắt đầu nói: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh mà tai quý vị vừa nghe.” (Lc 4,20a.21)

Suy niệm/SỐNG: Đức Giê-su với tư cách là Đấng Mê-si-a “ra mắt” dân Do Thái ngay tại quê hương Na-da-rét của Ngài bằng một bài giảng trang trọng: “Hôm nay ứng nghiệm lời Kinh Thánh tai quý vị vừa nghe,” thế nhưng kết quả lại không được như mong đợi.

Sự xuất hiện của Chúa Giê-su đã gây nhiều bất ngờ, và phản ứng trái chiều nơi những người có mặt tại hội đường Na-da-rét hôm ấy. Họ vẫn chờ đợi một Đấng Cứu Thế với những phép lạ ngoạn mục siêu phàm, đến để thống trị muôn dân muôn nước.

Vì thế họ không thể chấp nhận lời tiên tri lại được ứng nghiệm nơi một Đấng Cứu Thế khiêm tốn như con chiên hiền lành bị đem đi xén lông (x. Is 53,7). Và  họ đã vấp phạm vì Ngài.

Mời Bạn CHIA SẺ: Đức Ki-tô đã đến trong trần gian là Đấng Em-ma-nu-en, nghĩa là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (x. Is 7,14; Mt 1,23). Ngài đã “trút bỏ vinh quang” của một vị Thiên Chúa, để sống trọn vẹn thân phận con người như chúng ta (x. Pl 2,6-8). Đây chính là đường lối cứu độ của Thiên Chúa.

Ngài tiếp tục con đường tự hiến đó bằng cách hằng hiện diện nơi Bí tích Thánh Thể, và nơi những con người bé nhỏ nghèo hèn để mỗi khi chúng ta chia sẻ giúp đỡ họ thì Ngài bảo đó là chúng ta đang chia sẻ giúp đỡ chính Ngài.

Sống Lời Chúa: Để lời ngôn sứ ứng nghiệm, mời bạn siêng năng rước lễ và LÀ TẤM BÁNH BẺ RA CHO anh chị em bé mọn nghèo hèn, VÀ LUÔN THA THỨ, NHỊN NHỤC LẪN NHAU.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, NHỜ THÁNH THÂN NHẮC BẢO chúng con biết nhận ra Chúa đang hiện diện nơi người anh em, để chúng con biết sống tích cực niềm tin yêu của mình trong mọi ngày sống. Amen.

------------------------

 

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC -31-8-2019

31.08.19

THỨ BẢY TUẦN 21 TN

Mt 25,14-30

LÀ ĐẦY TỚ TRUNG THÀNH

 

“Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào hưởng niềm vui của chủ anh.” (Mt 25,21)

Suy niệm/SỐNG: “Khả năng quyết định những gì bạn có thể thực hiện. Động lực quyết định lòng nhiệt tình bạn muốn thực hiện. Thái độ quyết định cách bạn thực hiện tốt ra sao” (L. Holtz).

Bài dụ ngôn hôm nay nhắc nhở ta về việc sử dụng khả năng của mình theo ý Chúa muốn, vì ta chỉ là người quản lý vốn liếng khả năng ấy. Khả năng mỗi người không ai giống ai: người năm yến, kẻ hai yến, người khác một yến. Vấn đề không phải là ta được Chúa ban cho bao nhiêu khả năng, mà là đâu là động lực thúc đẩy bạn phát triển những khả năng ấy.

Hai người có năm nén và hai nén được ông chủ khen là “đầy tớ tài giỏi và trung thành,” vì có sự sáng tạo của trí óc, lòng yêu mến của con tim, sự siêng năng của đôi tay, khi sử dụng khả năng Chúa ban.

Người đầy tớ đem chôn yến bạc dưới đất là hình ảnh của người đem những khả năng Chúa ban cách để sử dụng cách ích kỷ thay vì để phụng sự Chúa và phục vụ tha nhân.

Mời Bạn CHIA SẺ: “Khả năng là ơn Chúa ban. Hãy khiêm tốn. Danh tiếng là do con người tặng. Hãy tri ân. Tính tự phụ do ta tạo nên. Hãy cẩn thận” (J. Wooden). Nếu tự hào, bạn hãy tự hào vì được Chúa tin tưởng giao cho mình một số khả năng để phục vụ Ngài và tha nhân.

Sống Lời Chúa: Tôi xem lại cách mình sử dụng các yến bạc Chúa ban (của cải, trí khôn, thời giờ…) cho đúng ý Ngài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã tin tưởng giao phó cho con những yến bạc khả năng. Xin cho con không là đầy tớ tồi tệ và biếng nhác, vì chỉ sử dụng cách ích kỷ. Nhưng xin cho con là đầy tớ tài giỏi và trung thành, phục vụ Chúa và người khác. Amen.

gpmytho
 

Download all attachments as a zip file

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - NGÀY 01-9-2019


Mt 25,14-30

 

LÀ TÔI TRUNG CỦA CHÚA

Ông chủ nói với người ấy: “Khá lắm! Hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh!” (Mt 25,21)

Suy niệm/SỐNG: Mặc dù chế độ buôn bán nô lệ đã chấm dứt, và biết bao cuộc cách mạng đẫm máu đã diễn ra nhằm giải phóng con người khỏi kiếp nô lệ bị bóc lột, áp bức, thế nhưng nạn buôn người và muôn vàn hình thức người bóc lột người vẫn tồn tại một cách còn tàn bạo và tinh vi gấp bội phần.

Từ hơn 2.000 năm nay, Đức Giê-su dạy chúng ta phá bỏ xiềng xích của mối quan hệ chủ-nô ấy bằng cách sống như người tôi trung của Thiên Chúa. Là tôi tớ của Chúa, chúng ta được ban cho làm chủ tài sản của Ngài để sinh lợi. Và khi đã sinh lợi cho Nước Chúa, chúng ta được đồng thừa hưởng gia nghiệp với Ngài, là phần thưởng Ngài dành cho “tôi tớ tài giỏi và trung thành”.

 Chẳng những thế, vị Chủ đó thân hành trở thành đầy tớ, sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ” (Lc 12,37).

Mời Bạn: Người xưa có nói: Hiền tài phải gặp được minh quân thì mới thoả chí bình sinh. Người Ki-tô hữu hạnh phúc không gì sánh bằng khi được Chúa làm gia nghiệp, được có Đức Ki-tô Vua Vũ Trụ là minh quân để phụng thờ.

Để phụng sự Vua Ki-tô và sinh lời cho Nước Trời, điều cần thiết yếu là yêu thương phục vụ mọi người anh em, vì Ngài đã nói: Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,40). Mời bạn hãy đi và thực hành như vậy.

Sống Lời Chúa: Luôn tâm niệm: Mỗi khi tôi không thực thi bác ái với tha nhân là tôi đang xúc phạm đến Chúa.

Cầu nguyện: Đọc kinh Kính Mến VỚI CẢ TÂM HỒN TÔI.

gpdanang

Virus-free. www.avast.com
 

Download all attachments as a zip file

  • 1567311852720blob.jpg

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - CN22TN-C

Thái độ về «cái tôi»
khiến ta nên thánh thiện hay tội lỗi

ĐỌC LỜI CHÚA

  • Hc 3,19-21.30-31: (18) Càng làm lớn, con càng phải tự hạ, như thế, con sẽ được đẹp lòng Đức Chúa. (20) Vì quyền năng Đức Chúa thì lớn lao: Người được tôn vinh nơi các kẻ khiêm nhường.

 

  • Dt 12,18-19.22-24a: (23) Anh em đã tới cùng Thiên Chúa, Đấng xét xử mọi người, đến với linh hồn những người công chính đã được nên hoàn thiện. (24) Anh em đã tới cùng vị Trung Gian giao ước mới là Đức Giêsu.

 

  • TIN MỪNG: Lc 14,1.7-14

«Hãy ngồi chỗ cuối»


(1) Một ngày sabát kia, Đức Giêsu đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pharisêu để dùng bữa: họ cố dò xét Người. (7) Người nhận thấy khách dự tiệc cứ chọn cỗ nhất mà ngồi, nên nói với họ dụ ngôn này: (8) «Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, (9) và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: “Xin ông nhường chỗ cho vị này”. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. (10) 

Trái lại, khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói: “Xin mời ông bạn lên trên cho”. Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn. (11) Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên».

«Khi đãi khách, hãy mời những người nghèo khó»


(12) Rồi Đức Giêsu nói với kẻ đã mời Người rằng: «Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông, và như thế ông được đáp lễ rồi. (13) Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. (14) Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc: vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại».

Câu hỏi gợi ý:

  1. Bạn nghĩ gì về «cái tôi» của bạn? Nó tốt hay xấu, thuận lợi hay bất lợi cho việc nên thánh của bạn? 2.  Người thánh thiện có còn «cái tôi» của mình không? «cái tôi» của người thánh thiện khác với «cái tôi» của kẻ tội lỗi ở điểm nào? 3.  Bạn nghĩ gì về một người chọn chỗ kém nhất trong bàn tiệc rồi ngồi mong người ta mời lên chỗ cao hơn? Đó có phải là kẻ khiêm nhường không? 4.  Trong việc kết hiệp với Thiên Chúa và sống hòa hợp với tha nhân, «cái tôi» giúp ta hay cản trở ta? Giúp hay cản trở thế nào?

 

Suy tư gợi ý:


  1. «Cái tôi» hay ngôi vị của mỗi người là hồng ân cao quý nhất mà Thiên Chúa ban cho con người

    Thiên Chúa của chúng ta là một Thiên Chúa có ngôi vị hay bản vị (persona), nghĩa là một Thiên Chúa có «cái tôi». Con người được Ngài dựng nên theo hình ảnh của Ngài, nên mỗi người cũng có một «cái tôi». Vì thế, «cái tôi» là một giá trị căn bản và thâm sâu nhất của một con người. Không có bản vị hay «cái tôi» thì chúng ta chỉ hiện hữu giống như đất đá, cỏ cây, là những thứ không có bản vị. Do đó, chúng ta phải tạ ơn Thiên Chúa vì đã ban cho chúng ta một hồng ân rất cao quý là có «cái tôi» như Ngài đã có. Phải nói rằng không có hồng ân nào cao quý cho bằng hồng ân ấy.



    2.  Thái độ về «cái tôi» quyết định sự thánh thiện hay tội lỗi

    Tuy nhiên, «cái tôi» vô cùng cao quý ấy lại gây ra những vấn đề vô cùng rắc rối. Cũng «cái tôi» ấy có thể làm cho con người trở thành thánh thiện mà cũng có thể trở thành tội lỗi.

    – Thánh thiện là khi «cái tôi» biết tự xóa mình đi trước «cái tôi» của Thiên Chúa và của tha nhân. Chính Thiên Chúa, nguồn mạnh mọi sự thánh thiện, luôn luôn tự xóa mình; chúng ta có thể thấy điều này qua hành động tự xóa mình của Ngôi Hai trước Hai Ngôi kia: Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình hơn nữa, là vâng lời đến nỗi bằng lòng chịu chết trên cây thập tự» (Pl 2,6-8).

    Tội lỗi là khi ta đặt «cái tôi» của ta lên trên «cái tôi» của Thiên Chúa và của tha nhân. Tội lỗi của thiên thần Lucifer và ông bà nguyên tổ của con người nằm ở chỗ đã đặt «cái tôi» của mình lên trên «cái tôi» của Thiên Chúa.

    Vì thế, «cái tôi» là một con dao hai lưỡi. Chính thái độ của «cái tôi» của ta đối với «cái tôi» của Thiên Chúa và của tha nhân khiến ta trở nên thánh thiện hay tội lỗi.



    3.  Nghịch lý của «cái tôi»

    Theo niềm tin Kitô hữu, Thiên Chúa đã dựng nên linh hồn con người –yếu tố chủ yếu làm nên «cái tôi» của ta– mang tính bất tử hay vĩnh cửu. Vì thế, dù «cái tôi» ấy có tự xóa mình đến thế nào thì nó cũng vẫn tồn tại. Điều rất nghịch lý nhưng cũng rất hữu lý là «cái tôi» càng tự xóa mình hay tự làm nhỏ mình đi bao nhiêu, thì nó càng trở nên vĩ đại, nổi bật và có giá trị hơn trước mặt Thiên Chúa và tha nhân. Trái lại, «cái tôi» càng muốn phình to và nổi bật lên để lấn át những «cái tôi» khác thì nó càng trở nên nhỏ bé, lu mờ và kém giá trị trước mặt Thiên Chúa và tha nhân. Đúng như lời Đức Giêsu trong bài Tin Mừng: «Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên» (Lc 14,11).

    Hai lời khuyên của Đức Giêsu trong bài Tin Mừng ứng dụng cái nghịch lý trên. Trong bữa tiệc, hay trong rất nhiều tình huống khác của cuộc đời, ta nên chọn chỗ hèn kém hơn tha nhân. Chọn chỗ hèn kém không phải để sau đó mong chờ người ta đưa mình lên. Nếu còn ý hướng mong chờ đó thì việc chọn chỗ hèn kém ấy chỉ là giả hình, giả khiêm nhượng, không phải là xóa mình thật sự. Chọn chỗ hèn kém như một thái độ tự xóa mình thật sự –nghĩa là vì không muốn ai để ý đến mình, không làm theo khuynh hướng tự nhiên của «cái tôi» là muốn được trọng vọng, đề cao– thì mới thật sự là khiêm nhường. Khiêm nhường thật sự như thế mới có giá trị cao cả trước mặt Thiên Chúa.

    Khi làm ơn cho ai, nếu còn mong người ta nhớ ơn hay trả ơn mình –khiến ta chỉ muốn làm ơn cho những ai mà ta hy vọng họ sẽ trả ơn ta– thì ta vẫn còn đặt nặng «cái tôi» của mình. Người thánh thiện hay trọn hảo, khi làm ơn cho ai, không mong được họ đáp trả, nên sẵn sàng làm ơn cho cả những người không thể trả ơn được, và họ ưu tiên làm ơn cho những đối tượng này. Làm được việc gì, dù to tát đến đâu cũng không cậy công, không tự hào rằng mình đã làm được như thế. Đức Giêsu dạy: «Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi» (Lc 17,10). Có như thế mới thật sự là xả kỷ, quên mình. Nhưng chính khi quên mình thật sự như thế, ta mới thật sự gặp lại chính mình: «Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân» (Kinh Hòa Bình của thánh Phanxicô Khó Khăn). Người biết xóa mình hay quên mình thì thường xuyên sống trong bình an và hạnh phúc.



    4.  Quan trọng hóa «cái tôi» là một trở ngại rất lớn cho việc sống kết hiệp với Thiên Chúa và hòa hợp với tha nhân

    Trong đời sống Kitô hữu, điều quan trọng nhất phải thực hiện là mến Chúa và yêu người, hay nói cách khác là sống kết hiệp với Thiên Chúa và hòa hợp với tha nhân. Trong việc kết hiệp với Thiên Chúa, dụ ngôn sau đây trong Ấn Độ giáo có một ý nghĩa sâu sắc:

    «Xưa có một linh hồn tu nhiều kiếp đến gõ cửa Thiên Đàng. Thượng Đế hỏi:

    + Ai đó?
    – Con, linh hồn trả lời.

    + Con là ai? Thượng Đế hỏi lại.
    – Con là con, linh hồn đáp.

    + Ở đây không đủ chỗ cho Ta và con cùng ở, con hãy đi nơi khác! Thượng Đế nói.

    Linh hồn ấy trở lại trần gian tu luyện thêm 1000 năm nữa, sau đó lên Trời gõ cửa lại. Thượng Đế hỏi:
     

    + Ai đó?
    – Con, linh hồn trả lời.
    + Con là ai? Thượng Đế hỏi lại.
    – Con là Ngài, linh hồn đáp.

    Khi ấy, Thượng Đế mở cửa Thiên Đàng cho linh hồn ấy vào
    ».

    Dụ ngôn trên cho thấy muốn kết hiệp với Thiên Chúa, con người phải xóa mình đi, nghĩa là phải biết coi nhẹ «cái tôi» của mình, coi nó như không là gì cả. Lúc ấy, «cái tôi» của ta như bị mất cái vỏ bên ngoài chỉ còn cái lõi bên trong là chính Thiên Chúa, nên rất dễ kết hợp với Ngài. Vì Thiên Chúa chính là nền tảng, là cốt tủy cho sự hiện hữu và tồn tại của «cái tôi» mỗi người. Đúng như thánh Âu Tinh nói: Thiên Chúa còn thân mật với tôi hơn chính nội tâm tôi» (Deus intimior intimo meo). Chỉ khi kết hiệp với Thiên Chúa trong tình trạng tự xóa như thế, sự kết hiệp mới trọn vẹn và đem lại hạnh phúc tuyệt vời.

    Đối với tha nhân, ta chỉ có thể yêu thương và hòa hợp với tha nhân khi ta tự xóa mình. Đối với ta, «cái tôi (của ta) là cái đáng yêu» nhất, nhưng đối với tha nhân, «cái tôi (của ta) là cái đáng ghét» nhất. Vì thế, tự đề cao mình, tự làm cho mình nổi bật lên, tự quan trọng hóa mình… trước tha nhân chỉ làm cho «cái tôi» của mình thêm đáng ghét, khiến ta và tha nhân tự nhiên xa cách nhau. Khi tự xóa mình trước tha nhân, coi tha nhân là quan trọng, làm cho tha nhân được nổi bật lên, thì đối với tha nhân, «cái tôi» của ta sẽ trở nên đáng yêu, khiến ta và họ trở nên gần gũi, dễ hòa hợp với nhau. Nhờ đó việc sống chung, làm việc chung trở nên vui thú và hạnh phúc.




    CẦU NGUYỆN


Lạy Cha, Cha đã dựng nên con có một ngôi vị hay một «cái tôi» giống như Cha. Chính nhờ «cái tôi» này mà con có thể trở nên thánh thiện như Cha, mà cũng có thể tội lỗi như ma quỉ. Vấn đề là con đã hành xử với «cái tôi» của con thế nào: con coi nó quan trọng hơn Cha, hơn tha nhân, là trung tâm của vũ trụ, hay coi nó chỉ một «cái tôi» nhỏ bé cần đặt dưới tất cả những «cái tôi» khác!? Tội lỗi hay thánh thiện nằm ở thái độ này. Xin cho con biết coi nhẹ «cái tôi» của mình trước Cha và tha nhân.

 

Nguyễn Chính Kết

Bấm vào đây . 

 

Posted by Nguyen Chinh Ket at 9:14 AM

Email ThisBlogThis!Share to TwitterShare to FacebookShare to Pinterest

 -------------------------------------

Subcategories