NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ - LEO NÚI
- Details
- Category: 20. Những Bài Về Đức Mẹ
CON CHỊU KHỔ ĐỂ ĐỨC MẸ CẢI HÓA BỐ MẸ
Tạp Chí "Hang Lộ Đức", phát hành ngày 27/11/1960, đăng tải câu chuyện cảm động sau đây:
Một em bé 12 tuổi, ghẻ lở, ung nhọt đầy mình, nằm điều trị tại một bệnh viện miền Nam nước Pháp. Bệnh tình của em thật là thảm thương, trầm trọng. Tuy nhiên, em rất bình thản, tươi vui, niềm nở với mọi người tới lui chăm sóc, phục vụ em. Không ai nghe em nói một lời phàn nàn, ta thán. Thỉnh thoảng em chỉ gióng lên: "Ước chi tôi được đến Lộ Đức lấy một lần!"
Làm sao thực hiện giấc mộng? Em thì ghẻ lở, đau yếu, mẹ em một mình không đủ phương tiện. Tất cả định đoạt, phương tiện, nằm gọn trong tay ba em. Mà ba em lại là một tay "vô thần" khét tiếng. Ông phản đối ý định của vợ con. ông cho việc hành hương, phép lạ Lộ Đức v.v...là những chuyện dị đoan, mê tín, xằng xịt, lỗi thời...
Cả vợ lẫn con chỉ biết nhìn nhau, nín lặng... ít lâu sau, trước cảnh ốm yếu, đau đớn của đứa con, ông đột ngột đổi ý. Bằng lòng cho vợ con hành hương Lộ Đức, nhưng không quên căn dặn bà vợ: không được kể cho con những chuyện xằng xịt, mê tín về Lộ Đức...
Hai mẹ con lên đường. Tới Lộ Đức, cả hai mẹ con được một cô y tá niềm nở tiếp nhận và lo chu đáo mọi thủ tục .
Ở Lộ Đức được ba ngày, bà mẹ thổ lộ với cô y tá:
- Thưa cô tôi có đạo nhưng đã 25 năm nay chưa xưng tội. Xin phép hỏi cô : nếu bây giờ tôi xưng tội, sửa mình, cô có tin Chúa sẽ cho con tôi được lành mạnh không?
- Điều đó, chẳng ai dám quả quyết với bà, tuy nhiên, tôi xác tín một điều: mọi việc lành và thiện chí, dù nhỏ mọn tới đâu, sẽ thấu tới trời và, bằng cách này hay cách khác, sẽ được Chúa chấp nhận và báo đáp rộng rãi cách thiết thực nhất cho phần rỗi chúng ta...
Suốt ngày hôm đó, bà mẹ có vẻ đăm chiêu, suy nghĩ… Bà chuẩn bị chu đáo, cáo mình, rồi dự lễ, rước lễ. Sau các việc đó bà thấy trong mình hân hoan, phấn khởi, bừng lên thêm lòng tin và sức sống mới mẻ... Bà nói với cô y tá: "Các việc tôi mới làm, xin cô chớ cho thằng nhỏ biết. Rất nguy hiểm. Bác sĩ cho biết: tất cả mọi giao động, dù nhỏ bé, sẽ gây hậu quả tai hại cho thằng nhỏ, có thể khiến nó đứt hơi, chết tức khắc". Cô y tá đồng ý. Hứa tuyệt đối im lặng...
Sau 5 ngày ở Lộ Đức, mẹ con lại dắt nhau trở lui. Trong lúc giã từ, cô y tá hỏi em nhỏ:
- Em à, cuộc hành hương Lộ Đức và mấy ngày ở đây, em hài lòng chứ?
- Thưa cô, em bé bật lên khóc, nói trong nức nở: "Em đến đây... em khấn cầu Đức Mẹ, không phải cho em được lành mạnh, nhưng là cho ba má em trở lại đàng chính..." Nói chưa xong, em lại òa lên khóc.
Cô y tá nói vài lời trấn an. Bỏ đi. Hứa sẽ trở lại sau vài phút. Cô chạy tìm bác sĩ. Hỏi ông: Cô được phép tiết lộ cho em bé những việc mẹ em đã làm chăng? Khi được phép, cô trở lại. Nói với em nhỏ:
- Em à, chị có một điều bí mật muốn nói với em. Em hứa giữ kín không?
- Dạ, em hứa.
- Cả với má em, em cũng không được nói. Hứa không?
Em bé ngần ngại, lưỡng lự, nhưng rồi đáp:
- Dạ, em hứa.
- Em à, chị đưa tin vui cho em: đã 2 hôm nay, mẹ em là con người mới. Mẹ em đã xưng tội, dự lễ, rước lễ sốt sắng đàng hoàng lắm. Cả mặt mũi và con người bà phản chiếu niềm hân hoan dào dạt.
Cô y tá vừa nói vừa hồi hộp như muốn đứt hơi, chỉ sợ em bé sẽ bị giao động mạnh, có thể ngất luôn... Vừa nghe tin, em bé mặt mày hân hoan, rạng rỡ.
Sau vài phút đăm chiêu, em chắp hai tay trên ngực, nói nhỏ:
- Cô ơi từ lúc này, em có thể an tâm từ giã cuộc đời. Em đã được toại nguyện. Em muốn mau được trở lại nhà. Em muốn được chết trong tay ba má em.
Em được trả lại bệnh viện cũ, nơi em nằm điều trị trước. Nhưng em khẩn khoản xin được về nhà, được chết trong tay ba má em.
Về nhà được 2 ngày. Sang đêm thứ ba, bệnh viện nhận điện thoại đưa tin em đã tắt thở.
Sáng hôm sau, cô y tá từ bệnh viện đến phân ưu và nhìn em bé lần chót. Em nằm chết trên giương mà như đang ngủ. Mặt mày tươi tỉnh. Cả con người phảng phất một vẻ siêu thoát, huyền diệu...
Bà mẹ em cũng tỏ ra can đảm, chí khí khác thường. Không khóc lóc, tỉ tê. Bà nói với cô y tá:
- Cô ơi quá nửa đêm, thằng nhỏ tắt thở. Coi nó như một ông thiên thần. Sau 5 phút, nhà tôi nhẹ nhàng mò đến sau tôi, thì thầm trong nước mắt: "Anh muốn nhìn con lần chót". Một việc lạ thường, ít khi ông làm...
Rồi, như tập trung tất cả nghị lực, ông ngập ngừng một lát, rồi nói nhỏ, nhưng rất rõ ràng, vào tai tôi: "Mai sớm, em phải kiếm cho anh một linh mục. Anh muốn sửa lại cuộc đời...".
Nhớ ơn Mẹ tập 1,
Lm Trương Văn Thục, OSB
NS Trái Tim Đức Mẹ, 1994