2. Cảm Nghiệm Sống Lời Chúa

CẢM NGHIỆM SỐNG LC- TGP SAIGON

  •  TGP SAIGON

    Ngày 15/09: Đức Mẹ sầu bi, lễ nhớ (Ga 19,25-27)

    I. Ý NGHĨA CỦA THÁNH LỄ HÔM NAY

    Hôm qua, Hội thánh suy tôn Thánh Giá Chúa Giêsu, tưởng nhớ Chúa chịu chết đau thương trên Thập Giá để cứu chuộc loài người. Hôm nay Hội thánh mời gọi mọi người tưởng niệm sự thương khó của Đức Maria, Mẹ đã thông phần sự đau khổ với Con, Mẹ đã kết hiệp nỗi thống khổ của Mẹ vào sự thương khó của Con, để cộng tác với Người trong công cuộc cứu rỗi nhân loại.

    Mẹ đau khổ biết bao:

    - Khi nghe ngôn sứ Simêôn tiên báo: lưỡi gươm sẽ đâm thâu lòng Mẹ.

    - Mẹ vất vả biết bao lúc đang đêm Mẹ Con phải chạy trốn sang Ai Cập

    - Mẹ đau đớn biết bao khi lạc mất Con, Mẹ phải tìm kiếm ba ngày mới gặp lại trong Đền Thờ.

    - Mẹ đau xót nhường bao khi Mẹ đi theo Con trên đường lên Núi Sọ, vai vác Thánh Giá mình đầy vết tích máu me.

    - Mẹ quạnh lòng đau khổ biết bao khi thấy Con bị quân lính đóng đinh tay chân vào Thập Giá đau đớn xót xa.

    - Còn gì sầu não hơn khi thấy môn đệ hạ xác Con xuống khỏi thập giá, Mẹ thấy Con chết đau thương tất tưởi.

    - Nói sao cho hết nỗi quặn đau của Mẹ khi đứng nhìn ông Giuse Arimatha và cụ Nicôđêmô chôn xác Con trong mồ, Con và Mẹ từ đây xa cách…

    Thật đúng là một cuộc tử đạo trong tâm hồn, như lời Thánh Bênađô đã nói: “Cuộc tử đạo của Đức Trinh nữ được gợi lên trong lời tiên tri của Simêon cũng như trong bài tường thuật cuộc khổ nạn của Chúa. Vị thánh tiên tri già đã nói về trẻ Giêsu rằng: “Nầy, Người có mệnh làm dấu gợi lên chống đối, và hướng về Đức Maria ông nói: và hồn Bà mũi gươm sẽ đâm thâu”. Quả thật, ôi Mẹ diễm phúc, lưỡi gươm đã đâm thâu lòng Mẹ. Nó không đâm thâu lòng Mẹ sao được, khi nó đâm vào thân xác Con Mẹ ! Thật vậy, Đức Giêsu tuy là của mọi người, nhưng phải nói đặc biệt là của Mẹ, khi Người đã trút linh hồn thì lưỡi gươm tàn bạo không còn làm tổn thương gì cho linh hồn Người nữa, nó không tha cho kẻ đã chết mà nó không còn làm hại gì được, nó đâm thủng cạnh sườn Người, nhưng thực ra nó đâm thâu lòng Mẹ. Linh hồn Người không còn ở đó, nhưng tâm hồn Mẹ thì không sao tránh được. Sự đau đớn đã đâm thâu tâm hồn Mẹ, khiến chúng con có thể nói một cách thích đáng rằng: Mẹ còn hơn người tử đạo, vì nơi Mẹ niềm thông cảm đau khổ của Con khiến Mẹ đau đớn hơn cả sự đau đớn trên thân xác.

    II. BÀI HỌC

    Bài học Đức Mẹ để lại cho mọi người chúng ta nhất là trong hoàn cảnh của xã hội hôm nay, đó chính là bài học về lòng can đảm trước mọi biến cố đau thương của cuộc đời mình.

    Đọc Tin mừng của ngày lễ hôm nay. điều làm tôi hết sức cảm mến và thán phục là thái độ của Đức Mẹ trước hoàn cảnh đau khổ tột cùng khi đứng bên cạnh con đang bị treo trên cây Thánh Giá vào giờ phút cuối cùng của con..

    Tin Mừng ghi lại làm sao? Tin Mừng ghi: “Lúc ấy, đứng gần thập giá Đức Giêsu, có thân mẫu Người.... Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh”

    Chữ ĐỨNG ở đây thật quan trọng

    Đức Cha Tihamer Toth có thuật lại một câu chuyện hết sức cảm động về một em bé tên là Barlaam như thế này. Thời kỳ cấm đạo đẫm máu trong thế kỷ thứ nhất của đạo Thiên Chúa, một người dân quê bị bắt và bị dẫn ra trước tượng thần Jupiter.

    - Hãy bỏ hương vào lửa rồi dâng cúng cho thần linh chúng ta!

    Người ta giục anh như thế.

    - KHÔNG! anh trả lời...

    Người ta bắt đầu hành hạ anh, nhưng anh vẫn đứng im. Người ta nâng tay anh lên trên ngọn lửa, người ta nhét hương vào bàn tay anh và bảo anh chỉ có việc bỏ hương rơi xuống lửa:

    - Hãy bỏ hương xuống, mày sẽ được tự do.

    - KHÔNG. Barlaam, người dân quê đó vẫn trả lời như thế. Anh vẫn đứng im, tay giơ lên... ngọn lửa bốc mạnh liếm hẳn vào bàn tay anh, hương bắt đầu bén khói, nhưng anh vẫn không động đậy... Bàn tay anh bị cháy xém với hương, nhưng Barlaam thà chịu chết vì Đạo còn hơn chối Chúa. Một quả tim biết chịu đựng!

    Đó là thái độ của những người theo Chúa. Phải sống thật anh hùng. “Đứng thẳng!”

    Chúa không muốn chúng ta sống bạc nhược, run sợ trước mọi thử thách ở trên trần gian này. Chúa muốn chúng ta phải biết đứng thẳng. Đứng thẳng là tư thế của những anh hùng.

    Nhiều người khi đối diện với những thử thách trên đời đã không giữ được thái độ can đảm như thế. Có nhiều người đã ngã quỵ. Họ không đủ can đảm.

    Trong kho tàng những câu chuyện dạy đời, tôi đọc được câu chuyện này:

    Một người hành hương đang định vào Baghdad thì gặp bệnh dịch ở dọc đường. Bệnh dịch cũng đang trên đường đi vào đó. Thấy thế người khách hành hương hỏi bệnh dịch:

    - Mi định làm gì ở đó?

    - Tôi sẽ giết 5000 người.

    Người hành hương rùng mình và ngay lập tức anh thay đổi dự định và đi về hướng khác. Tuy nhiên, ít lâu sau anh gặp một người từ trong thành phố bị nạn dịch đó đi ra và được biết không phải 5000 nhưng là 50.000 người đã chết.

    Liền sau đó anh lại gặp bệnh dịch đang đi tới một thành phố khác. Bằng một giọng thật nghiêm khắc anh buộc tội bệnh dịch:

    - Mi nói láo. Mi nói chỉ giết 5000 người, vậy mà thực tế lại quá khác!

    Bệnh dịch giải thích cách vui vẻ:

    - Tôi chỉ giết có 5000 người. Số còn lại chết vì hoảng sợ” (Góp nhặt).

    Trong một bài tường thuật của một thiện nguyện viên - An Bình, C.Ss.R.- đang phục vụ tại  bệnh viện bệnh viện Ung Bướu cơ sở 2 ở quận 9,Thủ Đức tác giả đã ghi lại nhận xét của một số Bác sĩ đang tích cực căng mình phục vụ các bệnh nhân như sau: “Bệnh nhân, ai cũng bị cơn khó thở dày vò, lại thêm nỗi lo lắng hoảng loạn khi chứng kiến người cùng phòng trở nặng rồi không qua khỏi. Chính sự hoang mang đó làm người bệnh thở gấp, càng thiếu oxy hơn. Nhiều bệnh nhân biết nghe lời bác sĩ, nằm sấp tập thở đều, phần nhiều dần tốt lên. Còn những ai hay phàn nàn thì phần nhiều trở nặng. Nói nhiều ở đây là cấm kỵ, vì tăng nguy cơ bị lây bệnh. Chúng tôi phải tập nói và thở nhẹ nhàng, không hít sâu, không gắng sức đột ngột để tránh luồng không khí quá mạnh đi qua khẩu trang, dễ lây nhiễm.”

    Vâng! Đó là một thực tế mà không phải ai cũng biết. Sự can đảm đối diện với những đau khổ và bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh nhiều khi lại là một liều thuốc rất hữu hiệu có thể đem đến những kết quả không ngờ.

    Cách đây mấy năm, tại Hollywood, có một tài tử điện ảnh đột nhiên ngã bệnh. Sau khi khám cho anh, bác sĩ riêng đã thẳng thắn nói cho chàng tài tử đó biết:

    - Tình trạng sức khoẻ của anh thật đát lắm! Chúng tôi cần phải thực hiện một cuộc giải phẫu kéo dài 36 tiếng đồng hồ mới may ra cứu sống anh được.

    Về sau, chàng tài tử ấy đã thú nhận: “Trong 36 tiếng đồng hồ ấy, tôi đã học được nhiều điều hơn 36 năm trước đó của tôi, và tôi đã cảm nghiệm được niềm vui mà trước đó tôi chưa bao giờ cảm nghiệm được.
     
    Tôi khám phá ra rằng, tôi chẳng hề sợ chết vì trước đó tôi có thói quen mỗi ngày cầu nguyện với Chúa Giêsu và bây giờ khi phút giây cam go xảy đến, tôi cảm nhận được kết quả của lời cầu nguyện ấy. Chính lúc đó tôi mới khám phá ra rằng, nhờ những lần tâm sự, nói chuyện hằng ngày với Chúa Giêsu trước đó, mà giữa Ngài và tôi chẳng xa lạ gì nhau, chúng tôi đã trở nên đôi bạn chí thân”. Amen
    Kính chuyển:
    Hồng
     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - LM MINH ANH - THỨ TƯ

  •  LM MINH ANH
     

    BIỂU TƯỢNG CỦA BÌNH AN VÀ HY VỌNG

                    SUY TÔN THÁNH GIÁ

    TIN MỪNG GIOAN 3, 13-17.

    “Con Người phải được treo lên!”(CÂU 14).

    Sau Phục Sinh, cô giáo Bitram mang những chiếc hộp hình quả trứng làm quà cho học sinh; mỗi em được yêu cầu ra ngoài, tìm một biểu tượng nào đó cho ‘cuộc sống mới’, đặt nó vào hộp. Nửa giờ sau, từng chiếc hộp được mở ra. Nào hoa, nào bọ, bướm, kiến, lá…; cả lớp ồ lên sung sướng. Bỗng, có một chiếc trống rỗng! Có tiếng la, “Ngu ngốc!”. Philip, mắc hội chứng Down, lên tiếng, “Nó là của tôi!”. Bọn trẻ nhao nhao, “Philip không bao giờ đúng!”; Philip nói, “Tôi đúng! Nó trống rỗng. Ngôi mộ trống rỗng!”. Tiếp đến là im lặng! Philip được trọng nể. Không lâu sau, cậu bé qua đời. Tại đám tang, cùng với cô Bitram, lớp giáo lý các em 8 tuổi tiến lên bàn thờ; không phải với hoa, mỗi em đặt lên đó một quả trứng rỗng, ‘biểu tượng của bình an và hy vọng!’.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Như quả trứng rỗng của Philip, ngôi mộ trống của Đức Kitô đã nói lên một điều gì đó quá ư vĩ đại, thì Thánh Giá hôm nay Giáo Hội suy tôn, ‘biểu tượng của bình an và hy vọng!’, cũng nói lên một điều gì đó vĩ đại không kém! Bởi lẽ, trên đó, Đấng cứu sống nhân loại, đã được treo lên!

    Thật thú vị, nói đến việc Thiên Chúa cứu sống, cả Cựu Ước lẫn Tân Ước đều nói đến một ‘cái gì đó’, hoặc một ‘Ai đó’ được treo lên! Vấn đề là ai muốn được cứu, phải nhìn lên và tin! Bài đọc Dân Số tường thuật việc Israel nổi loạn, Chúa cho rắn lửa bò ra cắn chết nhiều người. Môisen van xin và Chúa thương bảo, “Đúc một con rắn đồng, treo nó lên làm dấu; để ai bị rắn cắn mà nhìn lên nó, sẽ được sống!”. Rắn đồng được treo lên, hình ảnh tiền trưng cho Đức Kitô được treo lên, rồi đây cũng cứu sống cả nhân loại; cách riêng, những ai nhìn lên và tin vào Ngài. Thập giá Ngài là ‘biểu tượng của bình an và hy vọng!’.

    Nếu La Mã treo một tử tội bằng giá treo cổ, cung thánh các nhà thờ sẽ trưng một chiếc thòng lọng; nếu La Mã chọn ném đá một tội nhân cho đến chết, cung thánh sẽ có một đống đá để tín hữu nhìn vào đó mà hy vọng, với thi thể của một Giêusu bầm dập vô hồn nằm sóng soài kề bên. Chúng ta đã quen với thánh giá; đeo nó trên cổ, trên tai, khắc lên bia mộ… thậm chí đặt lên đỉnh tháp chuông và chiếu sáng nó khi đêm về. Giáo Hội đã thành công cách ngoạn mục trong việc truyền đạt sự thật về đau khổ và cái chết, về sự sống và sự sống lại của Chúa Kitô. Thành công đến nỗi con cái quên rằng, qua bao thế kỷ, một thiết bị tra tấn chết chóc đến thế được coi như biểu tượng lớn nhất của thế giới về sự sống, ‘biểu tượng của bình an và hy vọng!’.

    Từ biến cố nhập thể, Thiên Chúa đã tự làm rỗng mình. Ngài tự khép mình để sống giữa chúng ta, và tiếp tục trút bỏ tận căn chính mình khi để con người treo Ngài lên. Chúa Giêsu không như một thầy thuốc lạnh lùng chạm vào cơ thể bệnh nhân rồi tắm mình trong thuốc sát trùng; không, nhưng như một bác sĩ trước khi mổ, chỉ về phía mình, Ngài nói với bệnh nhân, “Hãy xem vết sẹo của tôi!”; rồi chỉ vào vết thương hoang hoác trên ngực và nói, Tôi cũng là nạn nhân của sự dữ”. Ngài chấp nhận cái chết tàn khốc để có thể cạn chung chén đắng đi sâu vào nỗi đau thập giá của con người, hầu biến nó thành niềm vui và nên ‘biểu tượng của bình an và hy vọng!’.

    Anh Chị em,

    “Con Người phải được treo lên!”. Lạ lùng thay, Con Thiên Chúa mà “vinh quang các tầng trời chứa chẳng hết” đã được treo lên để mọi người giàu nghèo, sang hèn đều có thể thấy mình trong thân phận làm người của Ngài. Và như thế, bạn và tôi dù đau khổ cùng cực đến mấy, vẫn nhìn thấy ánh mắt của Ngài đang nhìn mình. Hãy chạy đến với Chúa Giêsu, chiêm ngắm Ngài trên thánh giá, nhất là những lúc não nuột, ê chề; chắc chắn, chúng ta sẽ múc lấy sự cảm thông, sự ủi an từ trái tim từ ái rộng mở của Ngài. Nhờ đó, mỗi ngày, chúng ta đủ sức ôm lấy thập giá đời mình. Hãy để Ngài đưa nó lên cao, gắn nó với chính thập giá của Ngài! Và như thế, thập giá của Chúa Giêsu hay của mỗi người chúng ta, luôn là ‘biểu tượng của bình an và hy vọng!’.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    Lạy Chúa, xin làm rỗng lòng con, để con có thể chỗi dậy sống đời sống mới như Chúa. Xin Thánh Thần Phục Sinh đổ đầy con, biến đổi con, giúp con đi từ sự chết sang sự sống!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     

CẢM NGHIỆM SỐNG LCI CHÚA - TGP SAIGON

  •  TGP NGUYỄN NĂNG
     

    Thứ Ba tuần 24 Thường niên năm II (Lc 7, 11, 17)

     

    Tin mừng: Lc 7, 11-17

    11 Sau đó, Đức Giêsu đi đến thành kia gọi là Naim, có các môn đệ và một đám rất đông cùng đi với Người. 12 Khi Đức Giêsu đến gần cửa thành, thì đang lúc người ta khiêng một người chết đi chôn, người này là con trai duy nhất, và mẹ anh ta lại là một bà goá. Có một đám đông trong thành cùng đi với bà. 13 Trông thấy bà, Chúa chạnh lòng thương và nói: “Bà đừng khóc nữa!”

    14 Rồi Người lại gần, sờ vào quan tài. Các người khiêng dừng lại. Đức Giêsu nói: “Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!” 15 Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Đức Giê-su trao anh ta cho bà mẹ. 16 Mọi người đều kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng: “Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người”. 17 Lời này về Đức Giêsu được loan truyền khắp cả miền Giuđê và vùng lân cận.

     

    Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Trước cái chết của một thanh niên, Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương xót và làm cho anh sống lại. Những người trẻ chết trong tội lỗi cũng đang cần đến lòng thương xót của Chúa.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ Chúa là Đấng giàu lòng thương xót. Chúa nhìn thấy những nỗi đau khổ của chúng con, và Chúa cứu giúp chúng con ngay cả khi chúng con chưa kịp cầu xin với Chúa. Chúa hiểu được nỗi lòng của bà mẹ goá mất người con trai duy nhất. Bà đặt tất cả niềm hy vọng của đời mình nơi người con ấy. Đó là tất cả tương lai của bà, là niềm an ủi và hạnh phúc duy nhất của bà. Người con chết đi là người mẹ cũng mất tất cả. Khi Chúa cho thân xác người con sống lại cũng là lúc Chúa cho tâm hồn người mẹ phục sinh.

    Lạy Chúa, xin Chúa nhìn đến bao linh hồn người trẻ đang nằm trong bóng tối sự chết, chết trong tội lỗi. Xin nhìn đến biết bao người mẹ đang than khóc và cũng đang chết đi vì con cái đã chết. Có những người con dù thân xác còn sống đó, nhưng linh hồn đã chết vì xa Chúa. Có những người con chết trong linh hồn, và cả thân xác cũng đang đi dần tới cái chết vì nghiện ngập chơi bời phóng túng.

    Xin Chúa tỏ lòng thương xót chúng con. Xin Chúa biểu lộ quyền năng và ban ơn để các thanh niên thiếu nữ được sống lại, được trỗi dậy sống cuộc đời mới. Giới trẻ chúng con sống lại chính là tương lai của cha mẹ, của Hội Thánh và của đất nước được tươi sáng. Xin Chúa thương nhận lời các bà mẹ chúng con đang cầu nguyện trong nước mắt. Có những lúc dường như hết hy vọng, nhưng chúng con tin vào quyền năng và lòng thương xót Chúa. Chúa không bao giờ để chúng con thất vọng bẽ bàng khi tin vào Chúa Phục Sinh. Amen.

    Ghi nhớ: “Hỡi thanh niên, Ta truyền cho ngươi hãy chỗi dậy”

    Kính chuyển:

    Hồng

     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - TGP SAIGON -THỨ TƯ

  •  TGM NGUYỄN NĂNG
     

    Ngày 14/09: Suy tôn Thánh giá, lễ kính (Ga 3,13-17)

    Tin mừng: Ga 3, 13-17

    13 Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người, Đấng từ trời xuống. 14 Như ông Môsê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, 15 để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.

    16 Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. 17 Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.

     

    Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Thập giá là biểu tượng của thất bại và sự chết. Nhưng khi được giương cao trên thập giá, Chúa Giêsu đã mang lại cho thập giá một ý nghĩa mới: Thập giá trở thành vinh quang của Thiên Chúa và ban ơn cứu độ cho loài người.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, nhìn lên thập giá Chúa, con hiểu được phần nào tình Chúa yêu con. Vì tình yêu mà Chúa chấp nhận khổ hình thập giá: Thập giá đồng nghĩa với tình yêu, đường tình yêu cũng là đường thánh giá.

    Lạy Chúa, thập giá đời con có thể là những giờ phút tâm hồn khô khan chán chường. Thập giá đời con có thể là bổn phận nặng nề vất vả. Thập giá đời con có thể là sức khỏe suy nhược, công việc thất bại. Thập giá đời con có thể là những người trong cùng một mái gia đình: vợ, chồng, cha mẹ, con cái trở thành gánh nặng cho nhau. Thập giá là đau khổ muôn hình vạn trạng.

    Lạy Chúa, con không chối từ những thập giá ấy, nhưng vui lòng chấp nhận, vì con tin rằng: con đường thập giá không phải là đường cùng, nhưng hướng mở tới một chân trời mới. Thập giá nặng nề và vướng mắc chông gai, nhưng thập giá luôn loan báo một cuộc đổi mới. Chúa đã dẫn con đến sự sống, nhưng bắt đầu khởi hành từ thập giá. Xin Chúa gắn chặt thập giá đời con vào thánh giá Chúa, để con biết yêu mến thánh giá Chúa trong đời thường. Xin Chúa giúp con luôn tin tưởng nơi thánh giá Chúa, và xin giúp con can đảm nhận lấy những thánh giá trong cuộc đời. Xin biến mọi đau khổ cũng như mọi thử thách con phải gánh chịu mỗi ngày, thành cơ hội giúp con thăng tiến và trở nên giống Chúa hơn.

    Lạy Chúa, xin ban cho con tình yêu nhiều hơn nữa để con đủ sức vác thánh giá đến cuối đường con đã chọn, vì thánh giá đã trở thành dấu chỉ của tình yêu, hy vọng và sự sống. Amen.

    Ghi nhớ: “Con Người phải bị treo lên”.
    Kính chuyển:
    Hồng
     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - TGP SAIGON - THỨ HAI

  •  TGM NGUYỄN NĂNG

    Thứ Hai tuần 24 Thường niên năm II (Lc 7, 1-10)

    Tin mừng: Lc 7, 1-10

    1 Sau khi đã nói hết những lời ấy cho dân chúng nghe, Đức Giêsu vào thành Caphácnaum.

    Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý người ấy lắm.3 Khi nghe đồn về Đức Giêsu, ông cho mấy kỳ mục của người Do Thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.

    4 Họ đến gặp Đức Giêsu và khẩn khoản nài xin Người rằng: “Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho.5 Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta.”

    6 Đức Giêsu liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người: “Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi.

    7 Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh. 8 Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: “Đi! là nó đi; bảo người kia: “Đến! là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: “Làm cái này! là nó làm.”

    9 Nghe vậy, Đức Giêsu thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng: “Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ítsraen, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế.”

    10 Về đến nhà, những người đã được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.

     

    Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Nhận biết mình hèn kém bất xứng và hết lòng tin tưởng cậy trông vào Chúa, đó là niềm tin của viên đại đội trưởng mà Chúa Giêsu đã khen ngợi và mời gọi ta bắt chước.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, trong quãng đời mục vụ của Chúa, con nghĩ một trong những điều làm cho Chúa vui thích đó là câu chuyện hôm nay: một viên sĩ quan lương dân đã bày tỏ niềm tin nơi Chúa, một niềm tin đơn sơ, khiêm nhường và mạnh mẽ. Chúa đã khen ngợi và đáp lời ông cầu xin.

    Con tự hỏi, đối với con là người theo đạo Chúa, con thực sự có được một niềm tin như thế chưa ?

    Lạy Chúa, con phải thú nhận rằng đức tin của con còn quá yếu kém, bởi vì con chưa nhận ra mình là kẻ tội lỗi rất cần đến lòng thương xót của Chúa. Con thiếu lòng cậy tin vào Chúa, bởi vì con vẫn tin vào quyền lực của tiền bạc và địa vị hơn là chính Chúa. Con cầu xin không được như ý là bởi vì con chưa khiêm nhường đủ, thiếu kiên nhẫn và đầy ích kỷ.

    Lạy Chúa, trong thánh lễ hằng ngày, con bắt chước viên sĩ quan để thưa với Chúa: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh”.

    Xin Chúa đến với con dù con bất xứng. Xin Chúa thương xót con vì con tội lỗi. Xin Chúa dùng con như khí cụ bình an của Chúa dù con chỉ là tôi tớ mọn hèn. Và trong những cơn gian nan thử thách, những khi cô đơn tuyệt vọng, những lần ê chề sa ngã, xin cho con vẫn một niềm tin tưởng tuyệt đối vào Chúa, vì con tin rằng chính những lúc con yếu đuối nhất, lại là những lúc con mạnh mẽ nhất trong ơn Chúa. Amen.

    Ghi nhớ: “Cả trong dân Israel, Ta cũng chẳng thấy lòng tin mạnh mẽ như vậy”.
    Kính chuyển:
    Hồng