21. Các Bài Độc Giả Gửi Tới

CAC BÀI ĐỘC GIẢ GỞI TỚI - LM TẠ DUY TUYỀN

 
 
Năm mèo nói chuyện mèo
Bỏ nhà theo zai mấy tháng trời, giờ vác cái của nợ này về đây ăn vạ ? Chắc là bị nhà trai nó trả về nơi sản xuất chứ gì ? Nói gì đi chứ, sao ngồi im re vậy ?🙄 Ở nhà làm công chúa không muốn, lại muốn bỏ nhà đi làm con hầu cho người ta cơ 😒
Được cái là con bé giống mẹ nó như đúc vậy.
Khôn 3 năm dại 1 phút...
Ở đời người ta nói
Cháu ngoại thương dại thương dột
Cháu nội không vội gì thương
Sưu tầm mèo người ta
 
 
 
 
 
 
 

1 comment

 
 
Mai Tran
Phụ nữ cũng khổ toàn gặp thành phần sói già nó gạ gẫm, nó thề hứa đủ thứa ... xong rồi thì nó "quất mã truy phong" biết đâu mà lần.
 
---------------------------------------

 

 

CAC BÀI ĐỘC GIẢ GỞI TỚI - HỌC PHAM

  •  
    Hoc Pham
    Tue, Jan 24 at 5:31 AM
     
     + Tháng Giêng : Trăng Non & Rét Ngọt  + ( Vũ Bằng )
    Tự nhiên như thế: ai cũng chuộng mùa xuân. Mà tháng giêng là tháng đầu của mùa xuân, người ta càng trìu mến, không có gì lạ hết. Ai bảo được non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió; ai cấm được trai thương gái, ai cấm được mẹ yêu con, ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng thì mới hết được người mê luyến mùa xuân. 
    Ới ời người em gái xoã tóc bên cửa sổ! Em yêu mùa xuân có phải vì nghe thấy rạo rực nhựa sống trong cành mai, gốc đào, chồi mận ở ngoài vườn? Chàng trai kia yêu mùa xuân, phải chăng là tại lúc đôi mùa giao tiễn nhau, chàng tưởng như nghe thấy đồi núi chuyển mình, sông hồ rung động trong cuộc đổi thay thường xuyên của cuộc đời? Mà thiếu phụ ở chân trời góc biển yêu mùa xuân có phải vì đấy là mùa xanh lên hy vọng được trở về nơi bến đợi sông chờ để ngâm lại khúc bạc đầu với người ra đi chưa biết ngày nào trở lại? 
    Tôi yêu sông xanh, núi tím; tôi yêu đôi mày ai như trăng mới in ngần và tôi cũng xây mộng, ước mơ, nhưng yêu nhất mùa xuân không phải là vì thế. 
    Mùa xuân của tôi - mùa xuân Đất Bắc - là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xăm có câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng ... 
    Người yêu cảnh, vào những lúc trời đất mang mang như vậy, khoác một cái áo lông, chụp một cái mũ nỉ , ngậm một ống điếu, mở cửa đi ra ngoài tự nhiên thấy một cái thú giang hồ êm ái như nhung và không cần uống rượu mạnh cũng nghe như lòng mình say sưa một cái gì đó - có lẽ là sự sống! 
    Anh có thể đạp cỏ trên Hồ Gươm, đợi đến sâm sẩm tối ra ngồi ở Thuỷ Tạ nhìn các cô gái đẹp như tiên mặc áo nhung, áo len trăm mầu ngàn sắc, in bóng hình xuống đáy nước lung linh; anh có thể vào một nhà hát thưởng vài khẩu trống, "mở quả mứt" phong bao cho các chị em, rồi uống với mỗi em một ly rượu "lấy may"; anh có thể đi vào một ngôi chùa khói nhang nghi ngút, đưa mắt nhìn xem có cô nào thực xinh thì quỳ nganh xuống bên cạnh cầu Trời khấn Phật cho cô càng ngày càng đẹp và trong năm lấy được một người chồng xứng ý như ... anh vậy. 
    Ấy đấy, cái mùa xuân thần thánh của tôi nó làm cho người ta muốn phát điên lên như thế đấy. Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống ở trong người căng lên như máu cũng căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải trỗi ra thành những cái lá nhỏ tí ti giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh. 
    Cùng với mùa xuân trở lại, tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và đập mạnh hơn trong những ngày đông tháng giá. Lúc ấy, đường sá không còn lầy lội nữa, mà cái rét ngọt ngào chứ không còn tê buốt căm căm nữa. 
    Y như những con vật nằm thu mình một nơi trốn rét thấy nắng ấm trở về thì lại bò ra để nhảy nhót kiếm ăn, anh cũng "sống" lại và thèm khát yêu thương thực sự. Ra ngoài trời, thấy ai cũng muốn yêu thương, về đến nhà lại cũng thấy yêu thương nữa. 
    Nhang trầm, đèn nến, và nhất là bầu không khí gia đình đoàn tụ êm đềm, trên kính dưới nhường, trước những bàn thờ Phật, bàn thờ Thánh, bàn thờ Tổ tiên làm cho lòng anh ấm lạ lùng, tuy miệng chẳng nói ra nhưng trong lòng thì cảm như có không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan. 
    Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - mùa xuân của Đất Bắc thương yêu . Nhưng tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng. Tết hết mà chưa hết hẳn, đào hơi phai nhưng nhuỵ vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh như cuối đông, đầu giêng, nhưng trái lại lại nức một mùi hương man mát. 
    Thường thường, vào khoảng đó trời đã hết nồm, mưa xuân bắt đầu thay thế cho mưa phùn, không còn làm cho nền trời đùng đục như màu pha lê mờ. Sáng dậy, nằm dài nhìn ra cửa sổ thấy những vệt xanh tươi hiện ở trên trời, mình cảm thấy rạo rực một niềm vui sáng sủa. Trên giàn hoa lý, vài con ong siêng năng đã bay đi kiếm nhị hoa. Chỉ độ tám chín giờ sáng, trên nền trời trong trong có những làn sáng hồng hồng rung động như cánh con ve sầu mới lột. 
    Ấy là lúc thịt mỡ dưa hành đã hết, người ta bắt đầu trở về bữa cơm giản dị có cà om với thịt thăn điểm những lá tía tô thái nhỏ hay bát canh trứng cua vắt chanh ăn mắt như quạt vào lòng. Cánh màn điều treo ở trước bàn thờ ông vải đã hạ xuống từ hôm "hoá vàng" và các trò vui ngày tết cũng tạm thời kết thúc để nhường chỗ cho cuộc sống êm đềm thường nhật. 
    Các con lại đi học cả rồi. Dưới nhà, người làm ngồi nhắc lại chuyện tết với nhau "tiền mở hàng được tất cả mười hai đồng" và "đánh tam cúc thua mất ba đồng". Một cảnh thanh bình thú vị diễn ra thấp thoáng ở ngoài vường, sân gác. 
    Bảo là nóng ư? Không. Bảo là rét ư? Không. Thời tiết lúc đó kì lạ lắm: rét vẫn còn vương trên ngọn xoan đào, nhưng dất ở ngoài vườn khô ráo, sạch bong, mịn màng như thể đất rừng Đà Lạt sau một đêm sương, và, qua những kẽ lá chòm cây, có những bông hoa nắng rung rinh trong bể nước. 
    Đêm xanh biêng biếc, tuy chưa có mưa dây, những nhìn lên thấy rõ từng cánh sếu bay. Về khuya, trời vẫn rét một cách tình tứ nên thơ: mặc dầu vẫn phải đắp chăn bông, nhưng ban ngày không cần phải mặc áo ấm như hồi cuối chạp. 
    Người vợ bắt đầu thu hết những nệm thêu trải ở sập chân quỳ và gối gấm trên ghế trắc "mua tự bên Tàu về" để đem ra phơi dưới nắng xuân, trên một cái chiếu mầu khô nỏ. Mi môn, quần màn, với quần áo tết của vợ chồng và các con sẽ được phơi như thế chừng ba nắng để rồi đem cất vào trong tủ có trải sẵn rễ "hương bài" để cho quần áo thơm ngát và khỏi "nhậy". 
    Ấy đấy, thương người đàn bà Bắc như thế đấy. Sạch cứ như lau như ly, cẩn thận từng ly từng tí. Và càng thương hơn nữa là khi ta thấy người đàn bà chậm rãi vuốt ve từng cái tà áo, lồng nhỏ nhẹ từng cái khuyết vào cái khuy rồi xếp vuông vức áo nọ lên quần kia, như thể sợ động mạnh thì quần áo sẽ không còn vẹn tuyết trinh, vì nhầu nếp lụa. 
    Giản dị thay cái đẹp của ngày xuân lúc đó! Ở trong nhà, cái đẹp không còn phải tạo bằng đèn nến sáng trưng, bằng mi môn quần màn, rực rỡ bằng hoa lá tưng bừng trong khói hương trầm nghi ngút, mà ở ngoài đường người ta cũng không còn bị choá mắt hay say lòng vì những áo nhung trơn mướt, những giầy inh xoè cánh phượng bay bay hay những dải khăn "san" khéo biết lưạ màu bay đùa trước gió như thể tơ trời vậy. 
    Không. Cái đẹp lúc này là cái đẹp thành thực, hồn nhiên, mộc mạc, cũng như người đàn bà, con gái đẹp không phải vì quần áo, vì son phấn, mà chính vì cái chất đẹp ở trong người tiết ra. 
    Từ mùa đông qua tết cho đến hôm nay, quần áo giấu mất hết cả thân hình đều đặn, núng nính, nõn nường của người vợ bé nhỏ có đôi má đỏ hây hây mùi cốm giót.
    Hôm nay, chợt thấy đôi mắt trong hơn, làn da thắm hơn và đôi vai màu ngà hằn qua tấm áo lụa văn, người chồng cảm thấy như mới lại được gặp một cái gì đã cách biệt lâu lắm và tuy ngồi cách xa nhau mà tưởng như vợ mình thơm ngát mùi hoa cau. 
    Đẹp như thế mới là đẹp, yêu đến thế mới là yêu! .../.
     
    --------------------------------------------


     

CAC BÀI ĐỘC GIẢ GỞI TỚI - THIỆN BẢN - NGỢI KHEN CHÚA

  • Kính chuyển"
    Hồng

    Kính quí cha, quí tu sĩ và các bạn thân hữu xa gần,

     Nhân dịp Tết Quí Mão, Thiện-Bản xin gửi tới quí cha, quí tu sĩ  và mọi thân hữu khắp bốn phương Lời nguyện chúc đầu năm qua ca khúc “Hãy Ngợi Khen Chúa” qua tiếng hát thánh ca hang đầu của ca sĩ Thu-Lan:

     Hãy NGỢI KHEN Chúa những lúc bạn vui

     Hãy TÌM KIẾM Chúa những lúc bạn buồn

     Hãy TIN nơi Ngài những lúc tuyệt vọng

     Hãy CẢM TẠ Ngài mỗi phút trong đời

     

    https://youtu.be/ITy0Mc9f534

     

    Thân kính

    Bosco Thiện-Bản

     

     

CAC BÀI ĐỘC GIẢ GỞI TỚI - LEO NÚI

 
 
 
✨GỬI ĐẾN ANH TÀI XẾ...NỤ CƯỜI!
🌱Tối nay, lúc đón được chiếc taxi Mai Linh 4 chỗ, mình mừng ghê vì đang mệt, xe máy lại hư, chân thì rã rời, tay thì mang đủ thứ máy móc...
...Chu cha đường kẹt cứng, mình để ý anh tài xế rất nhẹ nhàng, nhẫn nại chứ không nóng nảy, bực mình vì phải nhích từng đoạn đường.
...cũng đang rảnh mà, mình sinh chuyện:
- Bác tài ơi, chút nữa xuống xe mà em quên tiền thì bác tài cho thiếu không? Nãy vội quá hình như quên ví...
Mình nhận ngay câu trả lời, dường như anh ấy không cần thời gian suy nghĩ:
- Không sao cả, khi nào gặp thì gửi cũng được mà...
...Ngoài kia, đường vẫn kẹt, tiếng còi xe inh ỏi, tự dưng mình thấy vui lạ lùng...câu chuyện vẫn tiếp tục:
- Nghe vậy là hết mệt rồi đó anh, cảm ơn anh nha, hy vọng chút nữa kiếm được tiền trong ba lô gửi anh, chứ giờ chạy xe cũng khó khăn.
Mình cứ thế trò chuyện, rồi mình kể mấy ngày nữa đi An Giang, sợ đường đông giống vầy. Tự dưng, ảnh quay lại, hỏi:
- Ủa, có phải là chị Hồng Thúy không?
Wow, vậy là ảnh biết mình. Dạ, là Hồng Thúy ạ!
- Mình hay nghe chương trình của chị mỗi khi không chở khách...
...rồi tới chung cư, ảnh vừa dừng xe, mình thấy ảnh loay hoay tìm cái ví, lật đi lật lại, ảnh lấy được tờ 500 ngàn trong ngăn nhỏ:
- Cho mình ủng hộ nha, không biết Hồng Thúy đi An Giang làm gì, nhưng chắc đi giúp bà con...cho mình gửi ủng hộ - của ít lòng nhiều.
Mình lặng lại vài giây, thật sự xúc động đến mức mình không biết nói gì. Tờ 500 ngàn mà anh gửi, mình biết rằng rất lớn:
- Dạ thôi anh, HT lấy ít thôi, anh giữ lại....sắp Tết phải lo nhiều.
- Không sao chị, góp ít cho bà con...
Mình cầm tờ 500 ngàn, hỏi tên anh, ảnh nói chỉ cần nhớ anh là tài xế taxi Mai Linh...
Rồi mình lấy trong ba lô tiền trả anh phí, anh lắc đầu:
- Cho anh ủng hộ Hồng Thúy lần này nhé!
❣️Mình xin phép chụp anh tấm hình, bởi mình nói, có duyên nên mới gặp, gặp rồi chắc khó để gặp nữa vì con đường của mỗi người đi cũng không giống nhau...
Anh cười, ừ...xem như có duyên...Thế rồi mình xuống xe, mang theo nụ cười và tấm lòng ấm áp của anh tài xế tốt bụng lên nhà.
Mình bấm số gọi tổng đài taxi Mai Linh, mình muốn câu chuyện của anh được lan tỏa, bên kia máy hỏi:
- Chị nhớ số tài hay tên anh ấy không?
Mình trả lời không, anh ấy không cho biết tên và mình không nhìn được số tài...
💕Dẫu không nhớ, nhưng mình sẽ lưu lại câu chuyện này, xin phép gửi hình ảnh anh lên đây, nếu trên đường đời tấp nập, bạn có gặp anh ấy - xin gửi lại anh tài xế ấy một NỤ CƯỜI.
Nguồn: sát cánh cùng gia đình việt
 
 
 
 
 
 
 

2 comments

 
 
Mai Tran
Chời, chụp được mặt người tử tế vầy thì ai rồi cũng biết mà ... Hóa ra trong cuộc sống tấp nập, bon chen mà vẫn còn rất nhiều người tử tế. Tử tế từ trong trái tim ra đến ngoài của nụ cười rất dễ mến!.
 

 

  •  
    • Reply
    • See translation
    • 14h
     
  •  

 

 

Heart Xoxo GIF

 
 
 
 

 

Press Enter to post.